Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện ngắn: Đêm Thất Tịch (truyện đồng tính nữ/ truyện tiên nhân truyện girl love) Truyện được dành tặng cho những người lonely đêm Thất Tịch 13/08/2013. Tác giả: Hina Dinh@AL
Truyện ngắn: Đêm Thất Tịch
Tác giả: Hina Dinh
Ngưu lang, chàng ở đâu…..?….
Chàng có biết ta đêm nay đợi chờ và mong mỏi. Mỗi năm qua đi lại qua đi, chúng ta chỉ chỉ gặp nhau được duy nhất một lần mỗi năm. Ta đau lòng, ta hối tiếc, nhưng ta chưa bao giờ hối hận vì những gì trước kia đã có với chàng.
Ngưu lang, ta đang đợi… ta đang nhìn về phía xa xăm kia, nhìn về phương hướng có chàng…. Chàng có hiểu cho lòng ta không?!…
Một ngày, lại hai ngày….
Một năm, lại hai năm….
Dần dần ta thật rất buồn chán, nỗi buồn đó xâm chiếm cơ thể ta… Ngưu lang, chàng hình như không hề hay…. Hay biết ta đang đau lòng thế nào phải không……?
Một nỗi cô đơn xé lòng kéo dài từ giây phút này qua giây phút khác… nó đau, nó ray rứt đến mức Chức Nữ như muốn chết đi… nó cứ vậy hành xác, tra tấn nàng…
Nó, một thứ gọi là tình yêu và nỗi nhớ nhung…..
Mãi tới một ngày ….. nỗi đau đó đột nhiên biến mất, và ngày đó lại chính là ngày Thất tịch của ngàn năm sau….
Tim không còn đau như lúc đầu xa cách, lệ không còn rơi trong những lúc vô thức nhớ về người…. giờ đây tất cả chỉ như tĩnh lặng…. tim cũng đồng dạng tĩnh lặng….. có phải nó đã chết rồi không?
“ Chức nữ…”
“ Là tỷ…”
“ Đã mười năm rồi, muội vẫn thẫn thờ nhìn về hướng đó sao?!” Hằng nga nhẹ cười, ánh mắt cũng theo Chức Nữ, nhìn về hướng hành tinh nhân loại kia, lặng lẽ
“ Ân, mười năm…. Mười lần gặp nhau…”
“…. Muội vẫn còn nhớ sao…. Nhớ về người đó….”
“ Nhớ chứ tỷ, muội rất nhớ chàng… không biết chàng giờ thế nào?! Mỗi năm gặp lại, chỉ là một lần ôm nhau trên cầu Ô thước…. muội….” Chức Nữ, lệ vẫn rơi như mười năm đã qua….
Hằng Nga thở dài… nàng không nói gì thêm
Con người, nhất là nữ nhân, trong tình cảm, đôi lúc cần thời gian để quên đi một cái gì đó… thời gian, thứ này có quá vô tình không…
“ Chức Nữ…. muội về rồi sao?!” Hằng Nga ôn nhu nói, ánh mắt như cũ nhìn theo bóng lưng đang run rẫy của người kia, nhưng thủy chung vẫn không hề tiến tới. Vì nàng biết, ai kia đang cần thời gian
Thật lâu sau… chỉ nghe thấy thanh âm đang kiềm nén của Chức Nữ
“ Lại gặp nhau…. Rồi lại chia xa. Đã trăm năm rồi, đã trăm năm rồi….” Cái cảm giác nhìn thoáng qua nhau, nắm lấy tay nhau… rồi lại chia xa trong chớp mắt. Thực sự là một loại tra tấn đến khắc nghiệt, nó đang giết chết con tim một người….hình phạt này, thực sự là quá nhẫn tâm
“Trong lòng muội, còn có người đó sao?!” Hằng Nga ngập ngừng
“ …. Tỷ, có chứ…. Mãi mãi cũng không quên được…..” mãi mãi cũng không… Chức Nữ nhẹ cười chua xót
Hằng Nga không nói gì, mà chỉ thở dài.
Nàng nhẹ gọi mây, khiến cho bầu trời đêm Thất tịch càng thêm trong xanh, khiến cho ai kia có thể dễ dàng nhìn về phía nhân gian hơn…. Cứ như vậy, một người ngóng nhìn về phương xa… còn một người thầm lặng, chỉ vọng nhìn về một bờ vai đang run rẩy nơi kia….
Lần đầu gặp, ta hỏi muội…. đáng sao…. Muội cười nhìn ta, ta thấy được, nơi ánh mắt đó là hạnh phúc…..
Mười năm bên nhau, nhìn muội mỗi năm luôn đâu khổ vào ngày Thất Tịch…. Ta hỏi muội, còn nhớ sao…. Muội uất ức khổ sở, khẳng định là nhớ…. Muội rất nhớ…. Cùng theo đó, lệ tuôn rơi
Trăm năm thầm lặng dõi theo muội từ xa, nay ta lại lặng lẽ đi tới…. ta hỏi muội trong lòng người đó vẫn tồn tại sao, dù đã biết trước kết quả…. Và vẫn đúng như ta nghĩ, vẫn câu nói đó, muội mãi mãi không quên…
Chức Nữ…. con người, yêu đạo lẫn thần tiên luôn có một mức chịu đựng, một mức độ dành cho tình cảm nhất định. Vì ai cũng có trái tim, không thể quá hẹp để yêu một người. Và cũng không thể quá rộng, để chứa đựng thêm nhiều người khác….
Ta vọng nhìn muội trăm năm… muội vọng nhìn người kia trăm năm
Tim muội đau xé từng mảnh…. Ta quay lưng lại lệ cũng đã tràn mi…
Chỉ là Chức Nữ… muội thực sẽ mãi mãi không quên sao?
Ta sẽ hỏi muội, hỏi muội nhiều và nhiều lần nữa… để rồi ngàn năm sau khi ta hỏi câu cuối cùng, xin muội…. một lần thôi hãy nhìn lại phía ta mà trả lời được không….
Chức Nữ……
Cung Quảng hằng, nơi Hằng Nga tiên tử sinh sống. Nơi đó, cũng là nơi Chức Nữ tiên tử bị giam cầm. Mười năm, trăm năm, rồi lại ngàn năm qua đi…. Thử thách có thể nào được vượt qua…
Những câu chuyện truyền thuyết tồn tại mãi mãi, nhưng thời gian vẫn lặng lẽ trôi và xoay vòng. Khi một cô bé cậu bé hát ngêu ngao bài đồng dao về chị Hằng trên cung Trăng. Thì nơi kia, chị Hằng nháy mắt đã bước qua ngàn năm tồn tại
Tiên nhân không có tình yêu…tiên nhân không có tình cảm… tiên nhân cũng không có trái tim…. Vậy thì hai kẻ si nhân trên cung Trăng này đang làm gì… họ lặng thầm vì một thứ tình yêu còn khó với đến hơn sự trường sinh bất tử, họ có đấu tranh, nhưng đấu tranh của họ là đấu tranh trong tuyệt vọng..
Một người đấu tranh…. Sống ngày qua ngày chỉ để gặp người mình yêu hay đã từng yêu…. Chức Nữ đấu tranh để tình yêu đó không mai một dần, đấu tranh để mình không quên đi một người từng là tất cả…. đấu tranh để trái tim này cứ mỗi đêm Thất Tịch hằng năm là lại được tràn đầy bởi hình ảnh của người kia, và trong suốt những ngày tháng cô đơn còn lại sẽ đem hình ảnh đó ra ngắm dần cho tới khi nó mờ nhạt
Còn một người… lại không đấu tranh, mà là đợi chờ. Đợi chờ tới một ngày nào đó, thứ vô hình nhất, thứ quyền lực nhất, thứ giá trị nhất có tên gọi là tình yêu phôi phai….nàng đợi, đợi trong mòn mõi cùng tuyệt vọng, bởi vì mỗi năm qua đi là lại có một câu hỏi về quá khứ… và đáp án của những câu hỏi đó, nàng nghe mà máu chảy về tim… luôn là nhớ, luôn là thích, luôn là hạnh phúc, luôn là không hối hận….. và tới cuối cùng của một ngàn năm sau, câu trả lời sẽ vẫn là yêu sao?!
“ Hằng Nga…”
“ Người là…. Tiểu tiên tham kiến Tây Vương Mẫu!!”
Tây vương mẫu chỉ cười hiền hòa, người cũng giống như ai kia, nhìn về hướng nhân gian yên bình.
“ Ngươi thật giống Nàng… ngươi lúc nào cũng nhìn về phía nhân gian!!”
“ Vâng… tiểu tiên chỉ là muốn biết tại sao nàng lại nhìn nơi đó lâu đến như vậy!!”
“ Và khi ngươi nhìn theo nàng, ngươi cũng bị cuốn hút về nơi đó phải không ?! Hằng Nga..”
“ Vương mẫu… người…” Hằng nga lắp bắp, cố gắng giấu đi ánh mắt mình
Nhưng Vương mẫu chỉ nhìn nàng rồi khẽ lắc đầu
“ Khi xưa ta muốn ngươi tới đây, vì muốn ngươi có thể bình tâm tĩnh lặng khỏi những chuyện thời thượng cổ sơ khai của ngươi và Hậu Nghệ. Sau đó, ta lại đưa nàng tới đây, vì ta muốn hai ngươi làm bạn và cùng quên đi cái gì gọi là tình cảm nhân gian. Ta muốn ngươi làm bạn với nàng, chứ không phải đứng nơi đây và đắm chìm cùng nàng trong cái thế giới phù du và vô tình kia!!!…” Tây vương mẫu thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại không hề giảm đi chút nào uy nghi
Leave a Reply