Truyện ngắn: Đêm Thất Tịch
Tác giả: Hina Dinh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
“….” Hằng Nga hiểu, nhưng nàng im lặng.
Nàng nhìn về hướng đó, nhìn về nhân gian, không phải vì muốn một cuộc sống phù phiếm. Mà nàng nhìn về hướng đó, vì nơi kia, một bờ vai đang run rẫy cần nàng chở che. Một người yếu đuối cần nàng nắm chặt tay cứu vớt
“ Hằng Nga, nếu ngươi muốn ta có thể cho phép ngươi xuống nhân gian… nhưng còn nàng ấy…. cứ để vậy đi thì hơn!!” Tây Vương mẫu đau buồn thì thầm, rồi sau đó muốn quay người bước đi
“ Vương mẫu, Tiểu tiên có thể hỏi người một điều được không?!”
Tây vương mẫu quay lại nhìn Hằng Nga tiên tử, người khẽ suy ngẫm….
“ Ngươi muốn hỏi ta, khi xưa vì sao lại muốn nàng phải chịu hình phạt như vậy?!”
“ Tiểu tiên không phải hỏi điều đó….” Hằng Nga quỳ xuống, nhẹ lắc đầu giải thích “ … bảy trăm năm trước người chọn hình phạt này… một hình phạt tra tấn nàng ấy từ năm nay qua năm khác. Không phải vì người ghét bỏ Chức nữ, mà bởi vì người tin.… người muốn nàng ấy nhìn ra được, một lúc nào đó trong tương lai, cái mà nàng ấy gọi là tình yêu vĩnh cửu nhất định sẽ phạt phai….”
“….Hằng Nga, đôi lúc ngươi thật quá thông minh…..” Tây Vương mẫu thở dài, rồi lại nhẹ quay lưng bước đi lần này người hoàn toàn biến mất, mà theo đó chỉ còn thanh âm phiêu lại
“…… điều ngươi cầu xin ta, chính là muốn cho nàng ấy được tự do và để cho ngươi thay nàng chịu phạt phải không?! …..Hằng Nga, đó không phải là giúp nàng mà là hại nàng…. Ngưu lang là thường nhân, bảy trăm năm qua một người thường nhân còn có thể sống đến giờ để gặp người mình yêu?! Đó là nghịch lại ý trời….. từ lâu, Ngưu lang vốn chỉ là còn niềm tin của Chức nữ mà thôi…. Hắn chỉ là một niềm tin”
Hằng nga đứng sững người, điều này là điều nàng không hề đoán được…
Đã từ lâu, người mà Chức Nữ vẫn gặp kia, chỉ là một hình bóng thôi sao?!
Có một người, từ lâu đã luân hồi chuyển kiếp, đã sống qua bao nhiêu cuộc đời, đã quên đi chuyện tình đẹp của năm xưa
Lại cũng có một người ngược lại, nàng luôn nhớ đến luôn hình dung một hình bóng…. Và cứ như thế hình bóng mà nàng tạo thành, chính là người nàng gặp, nàng yêu thương ôm lấy mỗi đêm Thất tịch hằng năm
Nhân sinh… thật có lắm đổi thay…..
“ Hằng Nga tỷ tỷ….”
“ Ân…?!”
“ Chàng…. Bảy trăm năm rồi, ta cảm thấy chàng thật xa cách….”
Hằng Nga chớp chớp mắt nhìn người tiên nữ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh mình. Người đó vẫn như cũ, chưa bao giờ nhìn vào mắt nàng…..
“ Sao muội lại nghĩ vậy…?!”
“ Chàng ôm muội… nhưng cái ôm không còn ấm… chàng hôn muội, nhưng nó lại chẳng còn nồng nàn….. muội cảm thấy tim mình dần như đóng băng, cái cảm giác đó thật đau!!!” ánh mắt lạnh lùng, nhưng Chức Nữ vẫn bình thản nói ra lời cay đắng của đời mình
…. Cảm giác khi xưa, nàng dần dần, không còn cảm thấy được nữa rồi….
“….Là vì người đó sao?!”
“ Không phải vì Ngưu Lang, vì muội… muội….” muội cảm thấy lạnh… rất lạnh… khi người đó ôm chặt lại…. muội đổi thay rồi sao?
Hằng Nga tiên tử không nói thêm nữa, mà là từ đằng sau ôm lấy Chức Nữ. Ôm là ôm thật chặc, cùng với thanh âm nóng ấm khẽ thổi vào tai ai kia, kiều mị cùng dụ hoặc
“ Người đó ôm muội thế này sao?!”
“….” Chức Nữ không trả lời cũng không giãy dụa, mà là cố gắng ngăn đi trái tim đang chạy loạn trong lòng ngực mình
Tại sao ta lại như vậy, tại sao tim ta lại đập nhanh hơn?! Cảm giác này… không giống, không hề giống với chàng. Nhưng nó lại rất ấm, rất dịu dàng….
Chưa kịp phản kháng, thì Hằng Nga đã bất ngờ buông nàng ra. Quay mặt đi để tránh mặt Chức Nữ và cũng là để che đi cảm giác rộn ràng trong lòng
“ Chức Nữ, đôi lúc thứ mình nhìn thấy cũng chưa phải là thực!!”
“ Hằng Nga tỷ…..” người nói vậy là ý gì?!
… Ngưu Lang….. chàng ấy không phải là thực sao….?!….
“ Chức Nữ….”
“ Ngưu lang…”
“ Ta lại được gặp lại nàng… đã một năm rồi!!!” Ngưu lang vừa nói, lại vừa ôm chặt Chức Nữ vào lòng
…. Cảm giác này…. Nó không giống….
“…..” nàng im lặng đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình
Còn chàng lại tưởng nàng đang xúc động, nên lại càng ôm chặc hơn
“ Chức Nữ, lâu nay nàng sống trên Cung Quảng Hằng thế nào?!”
Nghe Ngưu lang thì thầm bên tai. Giọng chàng vẫn rất đằm thắm thương yêu như xưa, nhưng không hiểu sao lại khiến Chức Nữ xa lạ đến ngàn dặm
“ Thiếp vẫn vậy!!”
“ Hằng Nga tiên tử vẫn đối tốt với nàng chứ?!”
“Hằng Nga tỷ ư ?! Tỷ ấy…”
…… Tỷ không không gặp ta nữa. Không đến với ta mỗi đêm trăng tròn để nhìn về nhân gian. Không khoác lên vai ta một tấm áo choàng khi trời trở lạnh như trước kia. Cũng không đến hỏi ta những câu hỏi vô nghĩa về trái tim, về tình yêu nữa… tỷ ấy…. Hằng Nga tỷ tỷ, tỷ ấy đang xa lánh ta…. Chỉ là không biết, đêm nay trở về, tỷ ấy có đến gặp ta như mọi năm hay không?!
“ Tỷ ấy vẫn rất tốt với thiếp…..” nhẹ xoay người lại để thoát khỏi vòng tay ôm của Ngưu lang, Chức Nữ nhẹ hỏi “… Năm nào chàng đều hỏi ta những câu như vậy?! Tám trăm năm đã qua rồi đó, Ngưu lang chàng có biết không…?…..”
“ Tám trăm năm…. Nhưng với ta chỉ là mới hôm qua….”
“ Ngưu Lang… chàng không nhận ra sao?! Đó là tám trăm năm….. tám trăm năm, ta ở trên cung trăng. Từng ngày, từng đêm, từng lời nguyện cầu ta đều dành để nhớ chàng… ta đã nghĩ rất nhiều, khóc rất nhiều, đau cũng rất nhiều. chàng có biết không hả Ngưu Lang?!…”
“….” Ngưu lang không biết nói gì, mà chỉ thở dài.
Với một hoài niệm, tất cả chỉ như ngày hôm qua
Leave a Reply