Truyen gay Chuyện tình quê – Phần 5

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Hoàng ơi, em thi học kì được mấy môn rồi ? – anh Đạt hỏi.
– Dạ, em thi được hai môn rồi anh !
– Em làm bài tốt không nhóc ?
– Um, cũng được anh à !
Ngồi một mình ở trên giường nó lấy cái điện thoại Samsung cảm ứng của anh mà nghịch phá.
– Em có cái khăn nào ở bên ngoài không ? – anh hỏi.
– Anh đợi em chút nha !
Nó nhảy thoắt xuống khỏi giường đi lấy cái khăn đưa cho anh.
– Trời lạnh vậy mà anh tắm nỗi em cũng bó tay anh luôn á.
– Anh quen rồi. Trước khi ngủ anh hay đi tắm rồi mới ngủ được.
– Em mà tắm giống anh là bệnh liền hìhì… Anh đưa cái khăn đây em lau phía sau lưng cho nha ?
– Um, anh cảm ơn em !
Nó lau khô xong thì đặt lên vai của anh một nụ hôn.
– Nhìn anh em muốn cắn quá à, da anh mịn ghê luôn.
– Em nguy hiểm quá, cắn cái bánh kìa đừng có cắn anh hihi.
– Em đâu nỡ lòng nào mà cắn anh nè, thôi anh mặc áo vào đi để lạnh lắm đó.
Anh vừa cài mấy cái nút áo xong là bị nó ôm và ẳm phắt lên giường.
Cũng vừa lúc này điện thoại của anh có tin nhắn. Nó ngồi ôm anh từ phía sau và gác cằm lên vai anh.
Anh mở tin nhắn ra xem nó cũng vô tình xem ké một chút à nên mới biết là chị Ly nhắn tin chúc anh Đạt giáng sinh vui vẻ !
– Anh nè, anh còn thương chị đó không vậy ? – nhóc hỏi.
– Lúc trước anh có nói rồi mà, em không nhớ sao ?
– Không phải tại…
– Thôi, bỏ qua chuyện đó đi em.
Nó và anh tựa lưng vào tường cùng thưởng thức món bánh bao thơm mùi lá dứa rất là hấp dẫn.
Lúc này cũng gần 22h00 trời về đêm nhiệt độ càng xuống thấp, nó và anh cùng giăng cái mùng lên vì ban đêm ở đây muỗi rất nhiều. Đêm nay anh nằm ở phía ngoài còn nó thì nằm ở phía trong ngay sát vách tường. Truyen gay Chuyện tình quê. Tác giả: hoanggiangst.
– Anh Đạt nè em có vài chuyện muốn hỏi anh nhưng… em sợ anh giận quá à ?
– Em có chuyện gì nói anh nghe đi nè.
Anh vừa nói vừa xoay qua nằm đối diện với nó.
Có lẽ trong bóng tối như thế này nó mới dám lấy hết can đảm của mình ra để hỏi anh những chuyện liên quan đến giới tính mà từ lâu rồi nó rất muốn hỏi anh nhưng vẫn còn e ngại.
– Em muốn hỏi đến chuyện ấy…
– Chuyện ấy là chuyện gì em ?
– Ờ…anh có thủ dâm không ?
– Sao em lại hỏi chuyện đó ?
– Không có gì, mà anh nói cho em biết đi…
– Ờ thì cũng có.
– Vậy anh có quan hệ lần nào chưa ?
– Có rồi em.
– Với người yêu hả anh ?
– Ừ… Mà sao hôm nay lại hỏi mấy chuyện này vậy ta ? Hay là em có chuyện gì mà dấu anh hả ?
– Không có chuyện gì hết thật mà anh.
– Nhưng anh không tin phải kiểm tra mới được.
Anh chồm người tới và nằm đè lên trên nó một tay anh giữ lấy tay nó, tay kia anh đưa xuống dưới chạm thằng nhóc của nó.
Bộ ngực rắn rỏi và săn chắc mang theo hơi ấm đang đè nén trên cơ thể nó chẳng những nó không cảm thấy khó chịu mà ngược lại, còn rất thích. Nó cứ nằm im xem anh sẽ làm gì tiếp theo.
Bàn tay ấm áp của anh làm thằng nhỏ của nó kích thích và cứng lên nhanh chóng.
Anh rời bàn tay khỏi lớp vải bên ngoài quần rồi bất ngờ anh đưa tay vào trong mà cầm cây hàng của nó trong lòng bàn tay.
Thằng Hoàng bắt đầu ôm siết cơ thể bé nhỏ của anh rồi vuốt lên xuống theo dọc sống lưng của anh hai mắt nhắm nghiền.
– Thằng nhỏ của em vẫn bình thường mà không có sao hết á !
Nó không nói gì hết mà vẫn ôm chặt anh.
– Anh thở hết nổi luôn rồi nè, em buông tay cho anh nằm xuống đi nè.
– Em muốn ôm anh như vậy hoài luôn, không thả ra đâu.
– Vậy sao anh chịu nổi đây ?
Nó đưa tay xoa xoa hai cái mông của anh rồi lướt lên xuống khắp cơ thể và một điều mà nó mong muốn cũng đã xảy ra.
Cái thằng nhỏ của anh bắt đầu lên và cứng dần đang cọ sát lên bụng của nó.
– Em mà không buông anh ra là anh cướp đời trai của em ráng chịu đó nghen.
– Em cho anh luôn đó !
– Vậy thì em đừng có hối hận đó hihi…
Một buổi sáng muà đông thật lạnh lẽo anh đã ra đi từ rất sớm, trước khi ra khỏi phòng anh còn kéo lại cái chăn và hôn lên gương mặt còn đang ngủ rất say của nó.
Chuyến phà Cao Lãnh sáng nay vẫn tấp nập người qua lại mặc dù trời có lạnh hơn so với hôm trước giáng sinh.
Những giọt sương buổi sớm đã mang theo cái hương vị của muà xuân đang đến rất gần trên quê hương.
Nó trở mình thức dậy thì đã nhìn thấy những tin nhắn trong máy mà anh đã gửi cho nó…
Nó như phát sốt lên như không tin được vào mắt mình nữa rồi. Ôi trời ơi…anh đừng có đùa với em nữa nha.
Những môn thi cuối cùng rồi cũng trôi qua nó cảm thấy tâm trạng rất tuyệt vì các bài thi nó đều làm tốt và một điều quan trọng hơn là nó đã có được một vị trí cho mình trong trái tim của anh.
Đêm nay trên bầu trời có hàng ngàn vì sao lấp lánh, nó đang ngồi trên một chuyến phà đêm và nơi đó có anh.
– Anh xem kìa có mưa sao băng rồi !
– Ừm, đẹp quá.
Hàng ngàn vì sao rơi xuống làm sáng cả một khoảng trời đêm…nó cảm thấy mình thật bé nhỏ nhưng không lạc loài vì đã có anh.
Hết
Part Present
15/07/2012 Sau khi thi Tin ứng dụng buổi sáng xong là tui đem trả laptop lại cho thằng Minh rồi hai đứa lại chiến tranh với nhau, tui giận quá nên nói chia tay với nó rồi bỏ chạy đi đón xe ôm ra tới bến xe bus rồi về.
Nguyên nhân tại sao tui với nó chiến tranh thì các bạn xem bên truyện Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp nha.
Mà bữa đó cũng xãy ra liên tiếp nhiều chuyện lắm hết thằng Minh rồi trên facebook, yahoo…làm tui muốn phát điên lên được ngồi trên xe bus mà cứ như người vô hồn ấy.
Nó ngồi trên chuyến xe cuối cùng về lại Cao Lãnh thì trời lúc này cũng đã sụp tối rồi, buổi chiều vắng lặng và mang theo nhiều nỗi buồn giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi.
Nó cũng không nghĩ là sẽ gặp được anh Đạt nữa nhưng có lẽ số phận lại sắp đặt như thế.
Lúc trưa khi đi qua bến Bắc nó đã cố tình bỏ lỡ đến 3 chuyến phà cũng chỉ để muốn nhìn thấy anh một lần thôi mà sao thật khó quá.
Một cảm giác thật mênh mông trên sóng nước, nhìn con sông Tiền lúc hoàng hôn đang khuất dần thật đẹp và đượm chất buồn.
Đặt chân lên bến Bắc nó cứ bước đi thật chậm tâm trạng lúc này giống như một kẻ trắng tay, không nhà, không người yêu…
Đôi mắt cứ mãi nhìn về phía sông Tiền rồi nó bắt gặp một bóng dáng thân quen của ngày nào…chẳng lẽ lại là anh thật sao ? hay là mình lại nhìn lầm người ? Truyen gay Chuyện tình quê. Tác giả: hoanggiangst.
Không, đó là anh vẫn cái dáng nhỏ ngày nào đây mà…anh đang mặc áo xanh cái áo đồng phục của nhân viên trên bến phà nhưng anh lại đang mặc cái quần sọt trông không hợp gì hết trơn.
Sao nó thấy anh lại chợt vui…nó vẫn đứng đó rồi nhìn anh mà anh không chú ý có lẽ do trời đang tối dần mà nó lại đứng giữa dòng người tấp nập.
Nó thấy anh bước lên trên cái võng nằm…rồi định quay bước trở về nhà trọ nhưng trái tim của nó đã thắng lý trí mất rồi.
Nó cố hít một hơi thật sâu rồi bước lên chuyến phà X-505 vì vào buổi tối bến phà chỉ còn một đến hai chuyến thôi còn mấy chuyến khác đều neo bến đổ hết rồi.
Anh đang nằm quay mặt về phía sông Tiền còn nó thì đang đi lại gần anh nên anh không nhìn thấy nó.
Èo, vẫn cứ như ngày xưa buồn buồn là lấy điện thoại ra chơi game hay lên mạng à.
Nó đưa tay chộp lấy cái điện thoại trên tay của anh, bị bất ngờ nên anh ngồi bật dậy…
Hè…hè nó cười và không biết là anh có ý định đánh nó không nữa.
– Cho em nằm chung được không nè ?
– Anh đâu có quen với em đâu sao cho nằm chung được.
– Hic, anh vô tình vậy sao ?
Nó vừa quay mặt bước đi thì anh kéo tay nó lại.
– Tính đi luôn thiệt vậy hả ?
– Chứ ở đây làm gì nữa…
– Ờ, vậy thôi đi đi…
Lỡ gặp anh rồi mà tự ái quá bỏ đi về thì cũng kì nên thôi làm mặt dày mới được…
– Tối nay anh có trực không vậy ?
– Không có.,
– Em về tắm lát nữa mời anh đi uống cafe được không, lâu rồi em cũng có nhiều chuyện muốn nói với anh.
– Lát nữa anh ngủ mất rồi.
– Xạo mới chưa 7h tối mà ngủ làm hơn gà nữa làm như em không biết anh ngủ lúc mấy giờ vậy. Mà anh còn dùng số điện thoại lúc trước không lát em gọi ?
– Em gọi thử thì biết.
Cái bụng của nó đang đói cồn cào vì từ sáng tới giờ ăn có một bữa sao mà chịu nổi.
– Anh ơi, kiếm chổ nào ăn chút xíu đi em sắp xỉu rồi đó.
– Um.
Sao lúc này ít nói dữ vậy không biết nữa mà tính cũng nóng hơn ngày xưa không còn giỡn nữa…đúng là lấy vợ rồi con người ta thay đổi nhiều ghê.
– Anh không ăn gì thật sao ?
– Anh ăn rồi.
– Vậy em ăn nha sáng giờ chưa ăn…
Nó ăn xong thì tính tiền nhưng anh đã trả cho nó luôn rồi. Nó biết là anh cũng còn quan tâm đến nó mà…vậy mà ngày xưa…
Trong một góc lặng lẽ của quán cà phê Hương Xưa nó đang ngồi đối diện với anh cũng như ngày xưa nó cũng từng ngồi như thế này mà đã bỏ anh ra đi…
– Em xin lỗi !
Nó cất tiếng làm phá tan đi cái không khí nặng nề đó.
– Em xin lỗi vì điều gì, thật ra không ai có lỗi hết mà em.
Ngày xưa trong lúc khó khăn nhất nó đã bỏ anh mà đi…và cũng vì muốn anh lấy vợ mà thôi.
– Em thấy anh ốm hơn lúc trước nhiều lắm, anh thức khuya nhiều lắm hả ?
– Đâu có gì em, anh cũng như ngày xưa thôi.
– À, vậy là em biết tại sao anh ốm rồi…hihi.
Nó cố tình làm ra vẻ mặt bí ẩn làm anh phải nhìn thẳng vào đôi mắt nó.
– Sao vậy ?
– Ai biểu anh lấy vợ rồi xài nhiều làm gì, ngày xưa em để dành không dám xài mà giờ banh chành hết rồi…
Nó vừa nói vừa cười…mà có lẽ là nó nói đúng mà, thường mới lấy vợ có thằng nào mập mới lạ khoảng vài năm làm chán rồi nên ít lại lúc đó mới mập lên.
À, nói tới đây mới nhớ có một bạn đọc truyện đã gặp anh Đạt rồi và nói với mình là anh ấy ốm và đen nhưng nhìn men mà mặt non… Ngày xưa lúc mới đi làm thì trắng chứ làm lâu rồi mà đứng ngoài trời nắng chan chan thêm lớp khói bụi của xe cộ nữa làm sao mà không đen được bạn ơi.
Nhiều khi thức đêm hôm nữa rồi bị vợ bóc lột nữa sao mà mập lên cho nỗi…càng nhìn anh thì nó càng thương anh nhưng tất cả giờ đã là quá khứ muốn quay trở lại cũng chẳng được nữa rồi.
Em xin lỗi !
Leave a Reply