Truyện gay: Yêu straight – Chap 3

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
7. Sáng hôm, tôi lại phải tỉnh giấc từ cơn mơ. Những tia nắng vàng từ khe cửa nhè nhẹ lướt vào hờ hững và dửng dưng một cách vô chừng.
Có một người đã từng nói, nếu bạn say nồng với giấc mơ quá đỗi ngọt ngào, tôi tin rằng, ác mộng của bạn chính là hiện thực.
Tôi hiện tại, thực sự không muốn tỉnh dậy, để rồi phải đối mặt với sự thực này.
Hôm qua, cậu quay trở về phòng mình. Đến sáng thì đi từ lúc nào không biết.
Tôi cứ thế nằm bẹp trên giường, suy nghĩ về trò hề tối qua. Chắc hẳn lúc này, Tiểu Vĩ sẽ không còn muốn làm bạn với tên bụng dạ khó lường như tôi nữa rồi.
Nghĩ đến đây, tôi giật mình, thầm nhủ bản thân không nên suy nghĩ miên man tiêu cực. Chuyện tệ hại nhất cũng đã xảy ra rồi, dù hiện tại có hối hận cũng vô dụng. Thế nên, đành phải dùng tinh thần AQ* để an ủi bản thân mà thôi.
Nếu cậu ta khoan dung độ lượng, thì cả hai sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Tất thảy đều là trò chơi sau cơn men chếch choáng. Thế thì mọi chuyện sẽ xong. Nhưng nếu, cậu ta cương quyết thì tôi cũng chẳng có cách gì, ai bảo cậu kết giao nhầm bạn.
Buổi tối, lúc cậu trở về thì đã vào khuya. Thế nên bữa cơm chiều tất yếu cậu chẳng thế làm. Sáng sớm, lúc tôi chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân thì thấy cậu bước ra cửa, cậu nhìn tôi và nói gần đây công việc cậu rất bận, chiều không thể về ăn cơm.
Tôi nghe xong gật đầu, cười bảo [Mấy rày công ty tôi cũng có việc, đêm nào cũng phải đi xã giao, tôi còn định nói với cậu đừng chờ bữa chiều nữa là..]
Người qua tiếng lại, tôi không đánh mà thắng.
Chỉ là, tôi nói thế cũng không phải nói ngoa, công ty chúng tôi kỳ thực rất bận. Gần đây, chúng tôi nhận một dự án lớn, ai ai cũng phải vắt chân lên cổ mà làm. Dù là đã hết việc nhưng tôi vẫn ngồi lại ở công ty đến khuya. Tôi thực sự không muốn quay về căn phòng với bốn bức tường hiu quạnh. Nó làm cho tôi giống một người oán phụ mãi trong thâm cung chờ đợi cậu về.
Chúng tôi dường như đang ngấm ngầm thi nhau xem ai về muộn hơn. Nếu người nào về sớm thì người đó thua cuộc, rất mất mặt. Lắm lúc trông thấy cậu, tôi tự hỏi, không biết cậu về muộn như thế là vì sao. Có phải ra ngoài tìm đàn bà hay không? Tại sao đến đêm hôm khuya khoắt mới về, giờ ngay cả tập thể hình cũng bỏ lơ?
Nhưng đương nhiên cả hai chẳng ai nói ra điều gì, vẫn giữ thái độ khách sáo tuy nhiên trong lòng đều ngầm hiểu ý nhau.
Có một hôm, tôi về sớm, tầm tám giờ. Đẩy cửa vào thì mùi thức ăn thơm ngon đã sực nức.
[Tiểu tùng, cậu về rồi à?] Cậu ấy bước ra từ phòng [Hôm nay về sớm nên tôi làm cơm chờ cậu. Đợi chút tôi đi hâm lại! Đồ ăn cũng nguội hết rồi.]
Vừa nghe xong, tôi suýt nữa bật khóc. Thầm nghĩ, không biết sáng cậu có uống nhầm thuốc hay không.
[Thế sao cậu không gọi điện thoại bảo tôi?] Tôi ngồi vào chiếc ghế ở phòng ăn, vừa lê dép vừa oán trách.
[Tôi biết công ty cậu dạo này rất bận.] Cậu hâm đồ rồi ló đầu ra [Dù sao tôi cũng chả làm gì, đọc sách đợi cậu cũng vậy mà. Với lại, hồi nãy tôi mua được cuốn sách ở vỉa hè, cũng hay lắm. Nó kể về thế chiến thứ ba, cuộc đấu tranh giữa con người và người vũ trụ. Chốc nữa có rỗi, cậu cũng xem thử đi, có lẽ sẽ thích đấy.]
Tôi bĩu môi. [Hèn gì cậu lại vui đến vậy. Mà, vậy hóa ra tôi được hưởng ké hào quang của người ngoài hành tinh à?]
Bất quá, tóm lại là cậu đã tha thứ, dù sao cũng là việc tốt. Thế nên, tôi cũng đầy phấn chấn. [Tiểu Vĩ, nhà còn rượu không?]
[Hình như còn hai chai.]
[Tôi ra tiệm mua nhé.]
Chờ tôi khệ nệ bưng một thùng chất lượng, trong đó chứa ba bình rượu mạnh của Đức Huệ về thì đồ ăn đã đầy một bàn. Ngồi đếm đếm thì thấy có đến tám món. Ủa? Vầy là sao? Không phải là lễ chẳng phải tết mà.
Nhưng mà dù sao, tinh thần của cậu cũng rất tốt, còn nói rằng nhóm cậu vừa hoàn tất một công trình lớn, phỏng chừng có thể nhận được không ít tiền. Tôi nghe xong liền phụ họa, nói tới nói lui, cuối cùng cũng nói đến người ngoài vũ trụ. Chỉ sau vài chén, miệng mồm của cậu càng lúc càng lưu loát.
Tôi ngáp nghĩ thầm, vợ của cậu chắc không thể nào tốt đẹp toàn diện được rồi. Kiểu này nếu không phải là người hành tinh thì cũng là người tâm thần phân liệt mà thôi. Vừa ngáp xong, cậu tinh ý dừng lại [Tiểu Tùng, cậu mệt rồi.]
[Không có, không có.] Tôi phủi tay, không muốn phá hư bầu không khí mới hòa hoãn. [Cậu nói tiếp đi.]
[Tôi biết cậu dạo này rất mệt, sáng đi sớm, tối muộn mới về] Vẻ mặt cậu chân thành, không giả dối nói [Uống hết chén này, chúng ta đi ngủ thôi.]
[Đi ngủ là thế nào?] Tôi cố giữ mình tỉnh táo, không muốn làm cậu cụt hứng. [ Hai anh em chúng ta lâu rồi không uống rượu nói chuyện, đáng nhẽ hôm nay phải “không say không về” chứ?]
[Để hôm khác đi.] Cậu bưng chén rượu lên [Đây, TiểuTùng, chén này tôi mời cậu.]
[Mời tôi làm gì?] Tôi cười cười, nhìn cậu cảnh giác.
[Cảm ơn cậu vì đã chiếu cố tôi trong suốt thời gian này] Cậu nhìn tôi đăm đăm, [Sáng sớm mai tôi phải bắt xe lửa đi Du Thụ, chúng tôi đã nhận một công trình ở đằng đó. Tôi muốn cảm ơn cậu…]
[Đi Du Thụ? Đi bao lâu?] Tôi ngắt lời. Quả nhiên là Hồng Môn Yến **.
[Chắc tầm nửa năm] Cậu trả lời bâng quơ [Bây giờ rất khó thầu được công trình, Dượng của tôi cũng vất vả lắm mới….]
[Tôi nhận chén rượu này] Lạnh lùng cắt lời, tôi cầm chén rượu lên [Cũng chúc cậu đi đường bình an]
Lời vừa dứt tôi đưa chén lên miệng uống cạn sạch sau đó đứng dậy, nói [Chén dĩa cậu cứ để đó, mai tôi sẽ rửa.] Dứt lời, tôi sải bước về phòng mình, đóng chặt cửa.
*”Tinh thần A Q” nói một cách đơn giản là một loại tự an ủi bản thân. Đại khái là tự lừa mình dối người, tự khinh, tự giễu, tự lý giải, tự cam chịu. Nhưng lại, tự cao, tự đại. Tự ngây ngất chờ một biểu hiện nào đó. Nói chung, là thất bại trước mắt nhưng không dám nhìn nhận sự thật. Phải tự dối mình để an ủi tinh thần, tự gây tê bản thân hoặc giả, có thể quên chuyện đau buồn trong tức khắc.
[Nguồn: baidu – khi cop về có lược bỏ nhiều phần không cần thiết]
**Hồng-Môn là nơi đại quân 400 ngàn người của Hạng Vũ đóng doanh trại, sau khi nghe tin Lưu Bang đã chiếm được Hàm-Dương, kinh đô nhà Tần và hai người đã lập giao ước hể ai vào được Hàm Dương trước thì làm vua. Với 100 ngàn quân, Lưu Bang biết rõ thế lực quá yếu so với Hạng Vũ,cho nên Lưu Bang dẫn mưu sĩ Trương Lương và đại tướng Phàn Khoái đến Hồng Môn, nói với Hạng Vũ, mình chỉ là trông coi Hàm Dương, đợi Hạng Vũ đến làm vua. Hạng Vũ tin Lưu Bang, mở tiệc chiêu đãi. Mưu sĩ Phạm Tăng, – người chủ trương bày yến tiệc mời Lưu Bang tới dự để giết chết,- ngồi ở bên cạnh Hạng Vũ, mấy lần ra hiệu cho Hạng Vũ giết Lưu Bang, nhưng Hạng Vũ giả vờ không nhìn thấy. Phạm Tăng cho đại tướng Hạng Trang vào múa kiếm làm vui, muốn lấy cớ giết hại Lưu Bang. Chú của Hạng Vũ Hạng Bá,bạn thân của Trương Lương, đã được mưu sĩ nầy nhờ vả, cũng rút kiếm ra múa, dùng cơ thể che chở cho Lưu Bang, Hạng Trang không có cơ hội ra tay. Cuối cùng Lưu Bang nhờ kế mà được an toàn.
Từ đó, Hống Môn Yến được dùng để chỉ những bửa tiệc “lành ít dữ nhiều”,là cuộc đấu trí mà khách mời thường vượt qua, thoát nạn nhờ mưu lược và may mắn.
Đại ý bé nói “lành ít dữ nhiều” thôi. xD~~~
8. Tối đó, tôi đã khóc.
Đó là lần đầu tiên tôi rơi lệ vì mối quan hệ của mình với Đinh Vĩ. Tôi lúc đó không ngừng tự hứa với bản thân, đây sẽ là lần đầu, cũng là lần cuối.
Tôi không phải hạng người hay dung túng bản thân. Lúc nghe tiếng chén dĩa được rửa ngoài kia, tôi cảm thấy có chút hối hận. Có lẽ bản thân không nên bỏ vào đây, không nên để cậu bên ngoài một mình như thế.
Cậu có quyền tự do của cậu. Còn tôi lại chẳng là gì, cậu muốn đi thì đi muốn ở thì ở, tôi cần gì kích động nhường ấy?
Chỉ là, chuyện dù nên hay không nên làm, thì cũng đã xảy ra. Dù hối hận cũng chẳng được gì, thêm nữa, tôi cũng chẳng phải dạng hay tự trách. Chỉ có điều, nếu giờ tôi ra ngoài nở nụ cười giả dối như chưa có gì xảy ra thì tôi đáng thương quá rồi.
Ngay từ đầu ở cùng cậu, thì tôi đã có lỗi với bản thân. Cơ bản, tất cả những mối tình giữa Straight và Gay đều không công bằng. Gay thì phải ép mình, còn Straight cứ thế tự mãn?
Hừ, cho lũ Straight thích tự cho mình là đúng đó đi đời nhà ma hết đi.
Nghiệm ra đạo lý này, lòng tôi giống như lãnh tụ quân đội mò mẫm trong bóng tối tìm ra chủ nghĩa Mác-Lê Nin. Bất giác hiểu ra, trong lòng tôi cũng ổn yên đôi chút, mơ màng thiếp đi.
Sáng hôm thức dậy thì phát hiện cậu đã đi rồi. Chẳng những phòng bếp được thu dọn sạch sẽ, ngay cả phòng ốc của cậu cũng đã gọn gàng. Tất cả những gì cậu mang tới nay đã mang đi hết, giờ đây chỉ còn lại đôi tạ tay vì quá nặng nên để lại.
Drap giường được chỉnh ngay ngắn đến mức khiến người ta có cảm giác phòng này từ trước đến nay chẳng có ai ở qua.
Tôi vốn biết, nơi đây từng có người.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tôi bỗng phát hiện ra, chỉ còn một mình tôi trên hoang đảo tịch mịch.
Nơi này giống như một yến hội náo nhiệt đến lúc tàn. Mọi người cứ thế rời khỏi đây, chỉ còn lại tôi trơ trọi.
Có một dạo, tôi rất sợ về nhà. Trước kia là vì hờn dỗi. Giờ đây là vì nỗi cô đơn ngấm tận đáy lòng.
Mỗi lần ngồi trước bàn ăn, tôi lại nhớ đến bộ dạng cậu tất bật trong bếp. Mỗi lần xem bật Tivi lên xem thì lại nhớ cách cậu huơ tay múa chân và biểu cảm khuôn mặt sinh động khi kể về người ngoài hành tinh.
Thật kỳ quái! Tại sao tôi lại nhớ Đinh Vĩ quá nhiều nhưng với bạn trai cũ từng cùng ở chung lại không mấy nhớ mong?
Có số của cậu, đâm ra vài lần tôi rất muốn gọi.
Nhưng đến cuối cùng, kể cả một cú tôi cũng không làm.
Vì sao ư? Vì rằng, cậu đã rời khỏi tôi, còn tôi thì yêu cậu đến ngây ngốc, không cách nào cứu chữa được.
Hạ này, tôi quay về Đức Hụê, làm một chuyến đến bờ hồ xưa kia.
Lúc trước, cậu dùng xe máy chở tôi đi, còn lần này tôi dùng xe đạp đi một mình. Đi thật lâu, thật lâu, có một khoảng, tôi nghĩ mình đã lạc đường.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn tìm được bờ hồ với dòng nước xanh lam lẳng lặng nghênh đón.
Tôi cứ thế, ở đó hết cả buổi chiều hôm đấy.
Và, thành quả thu được trong tôi là cảm giác của Tiểu Vĩ trong một buổi chiều bên hồ phẳng lặng khi ba cậu qua đời.
Ánh mặt trời khiến nước hồ long lanh phản chiếu khuôn mặt tôi. Chợt, trong tôi dâng lê lời hứa ngày nào, [Vào hạ chúng ta cùng nhau đến đây lội cậu nhé.]
Liệu có còn nhớ không?
Hôm đó, lúc tôi trở về, bầu trời đã xám xịt.
Mưa từng giọt, từng giọt nặng trĩu va với mặt đường
Tôi cứ thế đạp xe quay về, vừa nhủ thầm với bản thân,
ừ thì, đã tới lúc quên cậu rồi…
9. Ngày đó sau khi về, tôi trở bệnh. Mẹ tưởng tôi dầm mưa mới trúng gió, thế nên trách tôi không biết lo cho bản thân.
[Lớn như vậy rồi chứ còn bé bỏng gì đâu. Sao lại không chịu thương lấy chính mình như thế? Tuổi này bình thường người ta làm cha, làm bố rồi. Mẹ mày cũng đã già, về sau ai mà hầu hạ mày được.]
Tôi nhìn mẹ cười, khóe mắt có chút ướt.
Hết cả tuần tôi mới quay về công ty làm việc bình thường được. Nhưng suốt cả hè đó, tôi cứ ho khan mãi.
Giờ nhớ lại, đó thực sự là một mùa hạ cô đơn. Bởi vì, tôi có rất nhiều, rất nhiều thời gian dùng để nghĩ suy linh tinh nhiều chuyện.
Kỳ thực, sự nghiền ngẫm giúp con người trưởng thành hơn.
Tôi đã thứ tha cho Đinh Vĩ. Lắm lúc tôi nghĩ, trường hợp này cũng giống như khi tôi trốn tránh những cô gái phải lòng mình, thế nên, tôi lấy quyền gì mà quyết liệt đòi Đinh Vĩ yêu mình như thế?
Giống như tôi không thể yêu đàn bà, thì tôi lấy tư cách gì yêu cầu một thằng đàn ông chính cống đi yêu người cùng giới đây?
Tôi nghĩ tình cảm của Đinh Vĩ với tôi, chỉ là cảm tình với ông anh, thằng em. Chỉ là bản thân tôi cả nghĩ, tự mình đánh đổ mọi thứ, sau đó còn không ngừng oán hận người khác.
Mãi sau này nhớ lại, mùa hạ năm ấy vẫn cứ day dứt và đong đầy muộn phiền nhất trong tôi.
Xuân qua, hạ trôi, thu về.
Bầu trời trở nên cao vời vợi, những đám mây thì nhạt nhòa hẳn đi. Cành trên những tán cây bắt đầu thay lá, rụng rơi phất phơ lướt theo làn gió trong lành.
Hôm đó, tan tầm về nhà, tôi nhận ra có người ngồi gục đầu ở lối nhỏ nhà tôi. Người ấy tựa như say giấc, bên cạnh còn có một vali rất to. Tôi cất bước đến gần mới phát hiện đó là Đinh Vĩ.
Tôi lay cậu dậy. Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, cười, vẫn ngây ngốc như thế.
Tia vàng óng ánh của chạng vạng hắt từ khe cửa rọi lên khuôn mặt cậu. Lâu rồi không gặp, tóc cậu đã dài ra, quai hàm cũng mọc thêm rất nhiều râu rồi. Mấy tháng nay, cậu gầy đi nhiều, đen đi không ít.
Không hiểu sao, tôi chợt có cảm giác, có chăng giữa mình và cậu đã xa nhau cả đời người?
[Vào nhà đi.] Tôi mở cửa, nhìn cậu cười.
Mời cậu vào phòng khách nhỏ, tôi đưa cậu lon CoCa lạnh.
[Tiểu tùng, cậu đừng vội, chút nữa chúng ta đi dùng cơm nhé.]
Tôi quay người lại, nhìn cậu, [Không cần đâu, tôi đã ăn ở công ty rồi.]
[A.] Cậu dường như thoáng thất vọng [Tôi cứ thế mà đi xe lửa đến đây, cũng lo cậu đã ra ngoài ăn rồi. Nếu được thì cậu đi ăn nhẹ với tôi nữa đi.]
[Thực sự không cần đâu, cậu đừng khách sáo.]
Cậu xoa xoa hai tay, dường như có chút bất an, không biết nói gì tiếp cho phải.
Cũng vì thế mà không khí như ngưng đọng, trong phòng chỉ còn nghe tiếng chuông đồng hồ tích tắc vang. Một lúc lâu sau, cậu hạ giọng nói [Tiểu Tùng, cậu gầy đi nhiều quá.]
Nghe xong câu này, gần như bật khóc, tôi đành cười khổ, nói, [Tàm tạm thôi. Mùa hè thường xuống cân ấy mà. Còn cậu ốm nhiều hơn tôi đấy. Chắc bên ấy vất vả lắm.]
[Cũng vậy, chắc vì quá nóng nên ngủ nghỉ trong lều không tốt, thế thôi.]
Tôi nhìn khuôn mặt nay đã ngăm đen gầy gọt đi, tự nhiên cảm thấy rất đỗi đau lòng. Trong một thoáng, tôi kỳ thực rất muốn nói với cậu, ở lại, đừng đi.
Nhưng có điều nếu câu nói đó mà vuột khỏi môi, thì tôi cũng tiêu rồi. Mãi mãi không vãn hồi được. Thế nên, trong thời điểm này, những gì tôi có thể làm là lặng im, ngốc nghếch ngồi đó mà thôi.
Cũng chính vì vậy, giữa chúng tôi nảy ra sự giằng co vô hình.
Cuối cùng, cậu cũng đứng dậy khiến tôi thầm thở dài nhẹ nhõm.Lần thở hắt này, chẳng qua vì tôi sợ. Tôi sợ thêm một lúc nữa, bản thân sẽ không kiên trì được mà mở miệng để rồi nhận lấy sự thất bại đau thương.
Trong lúc tưởng chừng cậu cất bước rồi đi thì cậu lại dừng lại. Dường như do dự lắm mới có thể mở miệng.
[Tiểu Tùng, gian phòng đó của cậu, còn trống hay không?]
————–
Thuộc truyện: Yêu straight
- Yêu straight - Chap 2
- Yêu straight - Chap 3
- Yêu straight - Chap 4
- Yêu straight - Chap 5
- Yêu straight - Chap 6
- Yêu straight - Chap 7
- Yêu straight - Chap 8
- Yêu straight - Chap 9
Leave a Reply