Truyện gay: Yêu straight – Chap 4

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
10. Vẫn quán ăn nhỏ đó, vẫn những món ăn hợp khẩu vị xưa kia, vẫn cứ thế chỉ có hai người.
Chỉ có điều, mùa hạ khi đó, giờ đây đổi thành mùa thu..
Chúng tôi cứ thể lặng ngắm bầu trời qua khung cửa sổ, chẳng nói gì với nhau.
Tôi biết hiện tại, mình đang phạm một sai lầm. Một lầm lỗi chỉ bởi vì bản thân lại mềm yếu.
Bất quá, lỡ làm người tốt thì làm cho trót. Cho tới hiện tại, tôi chẳng có tí si tâm vọng tưởng gì với cậu. Đưa cậu chén trà, tôi hỏi [Cậu ghé Đức Huệ rồi mới tới đây à?]
[Tôi chưa về Đức Huệ vì đáp chuyến xe lửa đi thẳng từ Du Thụ đến Trường Xuân.] Cậu nhìn tôi vui vẻ cười.
[Tôi để hành lý ở đây trước, mai về lại Du Thụ.]
Tôi không nhịn được cười khinh miệt.”Tần Tùng ơi Tần Tùng, mày tỉnh lại đi, người ta sớm chẳng có ý gì cả.”
Nhà của tôi là chỗ nào, là cái kho cho cậu chứa đồ ư? Cậu nói đến là đến, nói đi là đi thế hả?
[Tiểu Tùng.] Cậu ta gọi thân mật.[Cậu biết hôm nay là ngày gì không?]
[Ngày gì?] Tôi cười lạnh nói, [Mồng một tháng năm qua rồi, Quốc Khánh cũng chưa tới (ngày 1 tháng 10). Ngày nhà giáo? Hay là ngày tưởng niệm Mao Chủ Tịch qua đời?]
[Tất cả đều không đúng.] Cậu vẫn cười [Hôm nay là sinh nhật tôi.]
[Sinh nhật cậu?] Tay tôi cầm chén trà, dừng lại giữa lưng chừng, [Thật chứ?]
Cậu nhìn tôi, gật gật đầu.
[Thế sao không nói sớm? Để tôi chuẩn bị quà cho cậu.] Tôi có chút hối hận vì cách nói chuyện không tốt ban nãy của mình.
Thấy thế, cậu cười ngặt nghẽo như trẻ nít [Giờ cũng chưa muộn mà.]
[Thế cậu muốn quà gì?] Tôi thành thật nói.
[Đùa cậu thôi, chỉ cần hai người chúng ta đi ăn thì tôi cũng vui lắm rồi.] Vẻ mặt cậu hồn nhiên [Dượng tôi chưa đưa tiền, tôi đã phải vội vàng nói có việc về trước. Vốn, tôi cứ tưởng chẳng kịp.]
Tôi nhìn cậu, thật không biết nói gì.
[Tiểu Tùng, tôi biết lúc đi, bữa tiệc đó không tốt cho lắm.] Thanh âm cậu dịu dàng [Thế nên, bữa này tôi mời cậu.]
[Đừng nói nhảm, ai lại để cậu mời vào ngày sinh nhật thế này?] Tôi cười, nhưng kỳ thực rất muốn khóc.
Thế nên, tôi đành phải chạy nhanh vào toilet để cậu không nhìn thấy bộ dạng khổ sở mình. Phải một lúc sau khi bình tĩnh, tôi mới dợm bước ra. Sải bước tới quầy, tôi dặn dò bà chủ quán vài câu rồi mới quay lại ngồi xuống chỗ ban nãy.
Tiểu Vĩ nhìn tôi nói [Cậu nói vì với bà chủ thế? Hôm nay là tôi khao đấy nhé.]
[Biết rồi.] Tôi cười. [Tôi chỉ nói với chủ quán rằng, phải coi chừng thằng nhóc này nhé, cậu ta không giống người có tiền đâu]
Cậu nghe thế, ngưỡng cổ cười rộ, có chút khoa trương, cũng có chút chân thành. Sau đó, cậu nắm chặt lấy tay tôi, rất lâu…
Tay tôi nằm gọn trong tay cậu, nhiệt độ bàn tay cậu truyền sang tay tôi, vào thân thể tôi, xuống tận đáy lòng tôi. Nhất thời có bao nhiêu lời muốn nói, mà tôi chỉ khẽ cười hỏi [Đi lâu thế, có nhớ tôi không?]
Cậu dừng gắp thức ăn, thật tình gật đầu [Ban ngày bận bịu thì không sao. Đến khi đêm về, trong buối tối đầy yên ắng, tôi nhớ lắm cái cảnh hai đứa cùng nấu cơm, cùng tán gẫu. Tôi ở một mình rất cô đơn. Chẳng thể nói chuyện với công nhân nào nữa hết.]
[Thế sao không gọi cho tôi lấy một cú?]
[Tôi có gọi. Ban đêm có gọi mấy lượt, nhưng chẳng ai trả lời.]
Cậu chắc chắn chẳng thể biết rằng, khi đó tôi đạp xe chạy lòng vòng như tên điên. Thậm chí mò mẫm cả hang cùng ngõ hẻm của thành Trường Xuân này. Chỉ bởi vì, tôi không dám trở về căn hộ trống rỗng đầy cô đơn ngày ấy…
11. Tối đó, chúng tôi đã uống rất nhiều. Chỉ bởi vì cao hứng thế nên uống mãi vẫn chẳng thấy bao nhiêu.
Lúc Tiểu Vĩ chạy đi tính tiền, chủ quán cười nói: [Sinh nhật vui vẻ. Hôm nay giảm cho cậu 20% đấy.]
Tiểu Vĩ nói: [Cô làm sao biết hôm nay sinh nhật cháu.]
Chủ quán nháy mắt với tôi, [Cô là thầy bói mà.]
Tiểu Vĩ quay đầu lại nhìn tôi cười [Tôi biết cậu giở trò mà.] Nói xong cầm tiền thối, xoay người dợm bước. Nào ngờ, chủ quán bèn gọi giựt cậu lại, chỉ vào cái hộp tròn nằm trên quầy [Cậu bỏ quên thứ này nè.]
Tiểu Vĩ có chút khó hiểu hỏi: [Cái này không phải của tụi cháu.]
[Bánh sinh nhật của cậu đấy.] Bà chủ nhìn cậu, rồi nhìn tôi, cuối cùng vừa như cảm thán, vừa giống đang làu bàu, [Hai cậu đó, thật khiến người khác ngưỡng mộ.]
Trên đường về nhà, một tay Tiểu Vĩ cầm bánh ngọt, một tay khoác trên vai tôi, nhẹ nhàng thủ thỉ [Cảm ơn.]
[Cảm ơn cái gì không biết.] Tôi quay đầu nhìn cậu cười. [Là bà chủ mua cho cậu mà, mười phần thì hết tám phần là bà ấy quý cậu đó.]
Mặt cậu ánh lên tia hạnh phúc, xoa bả vai tôi cười, chẳng nói câu gì.
Về đến nhà, mở hộp ra mới thấy đó là một chiếc bánh kem xinh xắn, bề mặt còn có dòng chữ hồng: [Chúc Tiểu Vĩ sinh nhật vui vẻ] nữa chứ.
Tôi chung quy chỉ đưa bà chủ 100 đồng và nói tên của Tiểu Vĩ. Thật chẳng ngờ bà ấy lại tận tâm đến vậy, quả thực rất quý Tiểu Vĩ. Ngoại trừ mấy cây nến, trong hộp còn có mấy cây pháo hoa be bé. Loại này tôi và Tiểu Vĩ chưa thấy qua bao giờ, cả hai chụm vào nghiên cứu nửa ngày mới biết cách chơi.
Lúc Tiểu Vĩ định thắp nến, tôi ngăn [Không được, cậu là người được chúc mừng sinh nhật, để tôi làm cho. Cậu ra kia tắt đèn lớn, bật đèn nhỏ lên đi.]
Tiểu Vĩ ngoan ngoãn đi tắt. Trong căn phòng mờ tối, không gian giữa chúng tôi mang một giai điệu rất lãng mạn.
Lóng ngóng cắm cây pháo hoa be bé ấy vào bánh ngọt, tôi bật lửa châm ngòi. Ngòi cháy đến đầu pháo nhưng không hiểu sao nửa ngày nó vẫn chưa suy suyển.
Tôi và Tiểu Vĩ không biết làm sao đành trừng mắt lên ngó, cuối cùng ánh sáng nhỏ nhoi cũng từ từ bắn ra. Ngay sau đó, đóa hoa sen cũng từ từ khai nhụy, mở ra câu [Chúc Mừng Sinh Nhật] và tiếp theo là màn nhạc khúc nổi lên. Tôi và Tiểu Vĩ như hai đứa ngốc đặc, ngồi xem đến ngây người.
Mãi cho đến lúc từng bông lửa trên đóa sen hiện lên, Tiểu Vĩ nhẹ giọng bảo [Đây là lần đầu tôi mừng sinh nhật ở ngoài. Cảm ơn cậu, Tiểu Tùng.]
Tôi nghe xong không dám nhìn cậu, chỉ biết vội vã cắm đủ hai mươi ba cây nến lên chiếc bánh, rồi thắp chúng lên. [Cầu nguyện đi.]
Nhìn ánh nến lung linh, Tiểu Vĩ thành thực nhắm mắt. Một chốc sau mở mắt rồi thổi một hơi tắt hết tất cả.
[Cậu có biết tôi ước gì không?] Cậu nhìn tôi mỉm cười.
[Đừng nói, nói ra sẽ mất linh .] Tôi vội bảo.
Nói là nói thế thôi.
Nhưng kỳ thực, tôi cũng có lòng khao khát, khát khao được biết điều Tiểu Vĩ vừa nguyện ban nãy, chỉ có thế mà thôi.
12. [Con tim em, yêu anh, không biết giải bày chốn nào..
Giả như em có cách, vượt bức tường cao, chấp cánh bay tìm anh…,
Thì những oán trách nơi em cũng chẳng cần làm rõ nữa.
Chỉ cần anh ôm chặt em vào lòng mà thôi….]
(Hứa Như Vân – Nếu Như Mây Biết )
Đêm đó, cả hai chúng tôi lặng mình theo bản nhạc của Hứa Như Vân phát ra từ đầu CD.
Vừa nghe, tôi vừa rót hai cốc rượu đỏ và nhấm nháp miếng bánh mềm ngọt.
[Từ sau khi ba mất, lâu rồi tôi không ăn sinh nhật vui vẻ như vậy.] Tiểu Vĩ ngồi ôm đầu gối, cằm gác lên cánh tay, ánh mắt như lạc vào cõi mông lung nào đó. [Ở nhà, tôi là con trai lớn. Dù rằng, tôi còn một người chị. Nhưng, tôi luôn cảm thấy trách nhiệm trong nhà của mình quá lớn lao. Được cái, mỗi lần cùng cậu, tôi lại như thấy mình lại quay về thời học sinh vô tư lự.]
Nghe xong, tôi sợ cậu lại buồn thế nên với tay chấm lấy một tí kem rồi trét lên mặt cậu ấy.
Cậu thấy vậy cũng cười rồi trả đòn tự vệ. Chẳng mấy chốc, nơi đây trở thành cuộc đại chiến bánh kem.
Mới đầu, cậu còn cố ý nhường tôi, nên khắp mặt lãnh chi chít những dấu bánh kem trắng toát. Sau có lẽ không chịu nổi nữa, cậu vươn người nắm chặt lấy hai tay, không cho tôi cử động.
Tôi ngồi trên người cậu, nhìn khuôn mặt lấm lem của Tiểu Vĩ cười không ngớt, [Cậu buông tay tôi ra đi, để tôi giúp cậu lau mặt, có được không?]
[Không được.] Cậu ta xiết chặt tay [Ai mà biết cậu còn làm trò khỉ gì nữa?]
Dưới ánh đèn lập lòe, nét mặt nghiêm túc của cậu nhìn rất đẹp. Thế nên, tôi không kiềm chế được mà tiến đến gần cậu, nhẹ giọng hỏi [Tôi giúp cậu liếm sạch, được không?]
Cậu nghe xong không lên tiếng mà chỉ nhắm hai mắt lại.
Thấy thế, tôi đánh bạo nhẹ liếm lên khuôn mặt Tiểu Vĩ. Cảm giác ngọt ngào, trơn mịn, rất tuyệt diệu!
Từ từ, môi của tôi cũng dần tới gần làn môi đỏ hồng của cậu.
Dù rằng, chúng tôi đã làm “chuyện đó”, nhưng cả hai chưa từng hôn nhau.
Ria mép bên môi cậu cọ nhẹ vào tôi… Tôi chợt dừng lại, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng.
Cậu hé mắt, nhìn tôi đăm đăm rồi sau đó chậm rãi nhích lại. Chẳng mấy chốc, môi cậu đã đặt trên môi tôi.
Tôi có chút hoảng, theo bản năng dựa về phía sau. Còn Tiểu Vĩ chỉ đơn giản buông tay ra, nâng đầu tôi lên, rồi luồn đầu lưỡi linh họat vào trong.
Tôi kỳ thực, chẳng biết phải diễn tả cảm giác lúc đó thế nào nữa. Có lẽ giống như rơi vào lỗ đen mặt trời, như bị một lực hút cực mạnh không thể cưỡng nổi vây bủa quanh tôi. Loại cảm giác này, hệt như khoái cảm khi đang chơi trò trượt dốc.
Trước khi rơi vào khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ hiện lên một ý nghĩ. Đó là, lời đồn về cậu và bọn con gái khi xưa xem ra đều là sự thật.
————–
Thuộc truyện: Yêu straight
- Yêu straight - Chap 2
- Yêu straight - Chap 3
- Yêu straight - Chap 4
- Yêu straight - Chap 5
- Yêu straight - Chap 6
- Yêu straight - Chap 7
- Yêu straight - Chap 8
- Yêu straight - Chap 9
Leave a Reply