Truyện gay: Trợ lí ma cà rồng – Đêm thứ năm: Vì ai cho đêm nay dài – Phần 2

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đến đây, Duy biết mình bị hố nên khựng lại trước ánh mắt trừng hết cỡ từ Nhật Anh. Gãi đầu cười rồi cậu trợ lí “giả nai” lao đầu vào đóng tài liệu nhằm dấu đi cái vẻ ngượng ngùng, “quế” không chịu được. Nhưng Duy đâu biết, đằng sau cái vẻ sững sờ, ngạo mạn kia là một nụ cười được giấu kính sâu tận đáy lòng. Nhìn đồng hồ cũng gần 12 giờ khuya, Duy lắc nhẹ đầu cho giãn gân cốt. Cậu dừng lại trước gương mặt nghiêm nghị đang tập trung trước màn hình laptop. Mỉm môi, Duy cất tiếng thỏ thẻ:
– Anh có cần cà phê hay một chút gì đó nhâm nhi trong khi chờ đợi không ? – Duy vừa xếp lại mấy cái báo cáo đã giải quyết, vừa vủa Nhật Anh. Lạnh lùng, Nhật Anh vẫn đánh máy “cộc cộc” rồi trả lời
– Thôi khỏi !
– Trong anh hình như hơi mệt ? – Duy nhíu mày lo lắng hỏi tiếp. Enter cái cạch, Nhật Anh nhắm mắt, ngửa cổ lên trần đáp
– Đúng vậy, tôi không ổn !
– Theo lịch thì ngày mai anh mới có “bữa ăn” nhưng nếu cần thì.. tôi sẽ gọi người tới ?
– Không cần đâu, bọn họ chỉ toàn mang rắc rối tới mà thôi ! – Nhật Anh chợt mở mắt,
anh ta sắc lẹm liếc sang Duy làm cậu điến hồn – với lại, chẳng ai có thể lắp đầy sự thèm khát của tôi đây ngoại trừ …
– A ha, vậy để tôi gọi “bé Vinh” của giám đốc hén ! Anh thường rất khoái cậu này mà, hơn nữa, thứ 6 là cậu người mẫu Vinh sẽ rảnh, để tôi gọi.. á
Duy móc điện thoại chưa kịp mở khóa thì chỉ trong tíc tắc, Nhật Anh ngồi dậy, chòm tới nắm cánh tay Duy rồi kéo xuống cái một. Chiếc điện thoại rớt xuống nền nghe cái cạch cũng là lúc Duy nằm gọn trong vòng tay lực lưỡng của vị giám đốc mình. Tim cậu đập thình thịch từng tiếng, cả thân người đang rung rẫy trước cặp mắt đã chuyển sang màu đỏ sắc lẹm. Nhếch môi, Nhật Anh kê sát vào mặt Duy rồi thỏ thẻ trong khi bàn tay anh ta bắt đầu mơn trớn ngay cái vị trí nhạy cảm của đàn ông.
– Bài đặt giả đò hở cưng ? Cậu thừa biết tôi đang muốn gì mà ?!
Duy móc điện thoại chưa kịp mở khóa thì chỉ trong tíc tắc, Nhật Anh ngồi dậy, chòm tới nắm cánh tay Duy rồi kéo xuống cái một. Chiếc điện thoại rớt xuống nền nghe cái cạch cũng là lúc Duy nằm gọn trong vòng tay lực lưỡng của vị giám đốc mình. Tim cậu đập thình thịch từng tiếng, cả thân người đang rung rẫy trước cặp mắt đã chuyển sang màu đỏ sắc lẹm. Nhếch môi, Nhật Anh kê sát vào mặt Duy rồi thỏ thẻ trong khi bàn tay anh ta bắt đầu mơn trớn ngay cái vị trí nhạy cảm của đàn ông.
– Bài đặt giả đò hở cưng ? Cậu thừa biết tôi đang muốn gì mà ?
– Ơ.. nhưng không được ! – Duy nhíu mày cố ngọa ngoạy thì Nhật Anh càng kẹp chặt hơn. Giọng đùa cợt, Nhật Anh vẫn ung dung
– Sao lại không được ? Chẳng phải cậu đã nói sẽ phục vụ tôi một cách tốt nhất mà ?
– Đó là công việc chứ không phải là.. um..mum..
Môi Nhật Anh ngoạm ngay vào đôi môi nhỏ nhắn nhưng lì lợm của Duy khiến cậu chới với. Chiếc lưỡi hung hãng luồng vào bên trong rồi chọc ngay cái lưỡi đang ngủ của Duy nãy giờ. Bên dưới Nhật Anh, thò tay vào hẳn bên trong bóp nắn “trái chuối” của Duy nhiệt tình làm nó ngóc đầu dậy cái một. Người Duy rần rần bởi kích thích quá mạnh từ vị giám đốc lắm chiêu của mình, tuy vẫn lì đòn cố ngùng ngoằn như không tài nào cậu thoát được. Đè Duy xuống, hai tay Nhật Anh kẹp chặt tay Duy, hai chân anh ta cũng không tài nào làm chân Duy lung lây được, cả người Duy hoàn toàn bại trận trước con mãnh thú quá siêu nhiên này. Kê mặt mình sát mặt Duy, Nhật Anh nhíu mày:
– Sao ? Cậu chịu thua chưa ?
– Ngộ nhờ ? Ai kia đã từng nói là chúa ghét cái phong cách “hai lúa” mà ta ? Sao giờ hung hăng thèm khát thế nhờ ? – Duy nhếch môi đáp trả, chợt Nhật Anh khoái chí cười lớn làm Duy tức điên
– Việt Nam còn đổi mới nói chi là dân mình ! Cậu càng lì thì tôi càng “vờn”, tôi thích lắm !
– Tôi không thích ! – Duy lớn tiếng, Nhật Anh giỡn nhây làm Duy sôi máu
– Kệ cậu ! Tôi đói lắm rồi, tôi không kiềm được nữa.. !
Nhật Anh ngồi dậy cởi phăn cái áo thun đen mình đang bận để lộ cái thân thể cường tráng trước mắt Duy một cách thèm thuồng. Mắt đã hoàn toàn chuyển màu, Nhật Anh liếm nhẹ môi mình rồi phóng xuống Duy cái một. Môi Nhật Anh lại tra tấn môi Duy một cách nồng nhiệt, trong khi cái quần jean cậu đang bận đã bị tuột phăng từ lúc nào.
Như con rắn, Nhật Anh lần từ từ trên ngực xuống dưới bụng, xoa nhè nhẹ rồi bóp nắn ngực Duy cật lực trong lớp áo. Lúc này Duy không còn tỉnh táo mà chóng cự nữa nên chỉ có nước nằm đó mà hưởng thụ. Chợt mặt cậu giật bắn khi cái cảm giác ấm nóng bao trùm lấy đầu cặc mình rồi dần dần nuốt gọn nó vào trong. Dây thần kinh Duy hằn lên vì sướng khiến cậu bật thẳng dậy, miệng há hốc mồm mà rên rĩ trong khi đầu Nhật Anh đang thập thỏm lên xuống nhịp nhàng.
Tên: 01 (14).jpg Xem: 100 KT: 46,7 KB
– Oh shit ! ơ hơ hơ.. đừng .. đừng.. ơ.. hơ..
– Mum..um.. cậu phải vui vì trước đến giờ, cậu là người đầu tiên được tôi mút kem đấy ! – Nhật Anh sục nhẹ cặc Duy rồi cười nhếch mép. Duy nghe nói, cậu cười hẫy rồi tỉnh bơ đáp trả
– Ôi vinh hạnh quá cơ ! Đã vậy thì giám đốc nhiệt tình cho trót luôn nhé !
– Ũm ?
Nhật Anh nhíu mày thắc mắc thì Duy ôm chầm lấy anh ta, đưa môi hôn ngấu nghiến làm Nhật Anh thích thú. Mông Duy cà nhẹ vào con cặc đang cứng hết cỡ qua lớp quần ngủ làm Nhật Anh nhíu mày vì kích thích. Nghịch ngợm hơn, Duy còn hẫy nhẹ để cặc vào khe rồi vuốt dọc lên xuống càng làm tăng độ “tức” cho cặc của Nhật Anh. Buông môi Duy cười nham hiểm
– Chăm sóc từ góc đến ngọn cho tôi đi giám đốc !
– Được voi đòi tiên à ?
– Không thì đừng hòng chọc vào khe nhà người ta ờ nha !
– Ơ hơ.. ! thấy tôi cưng chút xíu rồi làm tới.. được, cậu chết với tôi !
Nhật Anh khẽ cười, hôn nhẹ lên môi Duy rồi xoay Duy lại. Hai tay Duy chóng vào vách tường, mắt cậu nhắm nghiền rồi khẽ nhíu lại thích thú khi bên dưới, có cái gì đó ngọa ngoạy thọt nhẹ vào lỗ hồng mình. Thực sự, từ trước đến giờ, Nhật Anh chưa bao giờ “nâng niu” ai một cách nhiệt tình và nồng nàn như thế. Đối với tình nhân hay nói thẳng ra là những bữa ăn, Nhật Anh chỉ muốn “càng nhanh, càng tốt” để hút sạch máu, thỏa cơn đói khát của mình. Nhưng với Duy, Nhật Anh thích cái cảm giác rạo rực, vờn qua, vờn lại thế này. Tạo cho anh ta có một sự hưng phấn theo đúng nghĩa của nó. Càng liếm, Nhật Anh càng mê say như muốn thọt thủng và nuốt trọn những gì ẩn chưa trong cái khe “huyền bí” ấy. Cặc Nhật Anh đã cứng hết cỡ, tay anh ta luồng xuống kéo quần mình ra, sục nhẹ cặc rồi bắn một ánh mắt nguy hiểm vào cái đầu đang lắc rên rĩ phía trên
– Um.. um.. thích quá à ! Nó phê sao á.. a.. a. á.. á.. đau.. á !
Duy mở trừng mắt vì cái cảm giác đau khủng khiếp như có một cây sắt vừa chọc mạnh vào lỗ đít mình. Xoay lại thì Duy điếng người khi con cặc gân guốc đang nong từ từ vào cái lỗ bé xíu của mình. Nó đỏ ửng lên vì không bao, chỉ có da và thịt làm Duy đau đớn hãi hùng. Lấy tay định đẩy nó ra thì bất chợt có một bàn tay khác chụp tay cậu lại. Khẽ nhíu mày thì đầu Duy bị bàn tay ấy ghị về sau, hai cánh tay bị kẹp chặt bởi vòng tay như cái còng, kê môi Nhật Anh thỏ thẻ giọng rợn người:
– Phê không Duy ?
– Muốn banh lỗ đích chứ phê con mẹ gì !.. á .. á.. á.. á
– Ha ha, la nữa đi, tôi càng thích cái vẻ ngạo mạn này của cậu, càng la tôi càng.. um..
Nhật Anh chưa kịp dứt câu thì đến lượt Duy, cậu vòng tay ra sau ghị đầu Nhật Anh tới rồi đưa môi ngoạm ngay môi Nhật Anh cái một. Duy nút mạnh chiếc lưỡi lẫn đôi môi dày của giám đốc mình, mắt cậu nhắm nghiềm cố tìm vị sướng từ đôi môi dày kia để phá tan sự đau rát nơi phía đít. Nhật Anh thích thế này, vị ngọt nồng ấm của nước bọt được trao đổi qua chuyển động cọ xác của cả hai chiếc lưỡi. Nhất là khuôn mặt đáng yêu đang nhăn nhó khi ở giữa ranh giới giữa sự ngọt ngào và đau đớn. Vuốt nhẹ má Duy, Nhật Anh đáp trả, bên dưới cặc cũng thụt ra vào đều đặn. Duy mở mắt, cậu buông môi lạnh lùng làm Nhật Anh hơi hụt hẫng, xoay đầu ra trước, Duy chóng hai tay lên tường, nhỏng mông lên mời gọi báo hiệu cậu đã quen với cái cảm giác này. Nhếch môi, Nhật Anh quỳ gối vào thế, hất mông Duy lên chỉnh lại rồi ghị mông nắc tới tấp vào. Tuy không bao cao su, không gel bôi trơn, không có bất kì dụng cụ hổ trợ nào ngoài nước bọt và da với thịt, nhưng không vì thế mà Nhật Anh “hiền từ”, thư thả. Anh ta nắc nhanh và mạnh đến nổi rung rinh cả chiếc giường bốn chân trong căn phòng cao quý này. Cả người Duy như xé toạt ra, cậu đau rát nhưng sung sướng một cách không thể tả, dù cố kiềm nén nhưng Duy vẫn không thể nào che đậy nổi những dục vọng qua tiếng rên ậm ừ trong cuống họng mình.
– Ưm.. ơ.. ưm… ưm..
– Thích không Duy ? – Duy mở mắt thì khuôn mặt lạnh tanh đang chạm vào má mình tự lúc nào. Thỏ thẻ, Nhật Anh hỏi trong khi cặc vẫn ra vào đều đặn dưới mông.
– Ưm.. ơ hơ, thích.. lắm… !
– Um.. mum.. – Đưa tay vịn má Duy, Nhật Anh ngoạm môi ngấu nghiến. Chợt, Duy buông môi rồi nhíu mày hất mặt ngạo mạn
– Nữa đi, nhẹ “đô” quá !
– Ơ.. hơ.. cậu thách tôi đó hở ?
– Cứ cho là zầy đi !
– Ha ha, được rồi ! Muốn thì tôi chiều !
Rút cặc ra nghe cái “ọt”, Nhật Anh nắm vai Duy ghị lại rồi đẩy cậu xuống nệm cái ành. Xếp mấy cái gối nhô cao, Duy nằm dựa vào rồi bành chân như một người hưởng thụ. Nhật Anh thực sự khoái cảm lẫn phẫn nộ trước thái độ này của Duy, có gì đó thinh thích nhưng lại ghen ghét trong đó. Nắm hai chân Duy bành ra hai bên, Nhật Anh cũng vào thế, bành háng mình “chập” với háng Duy rồi chỉa con cặc gân guốc vào cái lỗ đã đỏ chót bởi những cú thụt từ nãy giờ. Chọt vào cái một sau đó là âm thanh “bạch bạch bạch” khủng khiếp vang dội cả một căn phòng. Nhật Anh như một cái máy, anh ta nắc tới tấp một cách không ngừng nghỉ với những cú thụt mạnh và sâu. Duy như muốn xé toạt người ra làm hai khi da thịt cậu đau đớn dữ dội, thậm chí gần như tê dại không còn cảm giác. Nhưng xen lẫn trong đó là một sự sung mãn, đói khát cồn cào. Mỗi lần cái “chài” ấy thụt vào là Duy lại muốn cố đẩy nó ra, nhưng khi nó thụt trở ra thì cậu lại muốn nuốt gọn nó vào. Cảm giác đau đớn và ngọt ngào tạo ra một hương vị nồng cháy. Kê trán mình chạm vào trán Duy, cả hai mồ hôi đầm đìa, thấm ướt cái áo thun nâu Duy bận trên người, Nhật Anh vẫn duy trì chế độ “nắc bằng máy” trong khi hé môi le liếm khắp mặt Duy.
Kéo Duy lên, Nhật Anh nắc Duy ở thế cưỡi ngựa, Nhật Anh thích thế này vì có dịp được thấy toàn cảnh cái sống lưng trắng nõn và cặp mông dâm dục của cậu trợ lí mình. “Bạch bạch bạch” nghe càng lớn hơn nữa bởi cái mu sắt đập mạnh vào cặp mông trắng nhờn đầy mồ hôi. Duy đang rên rĩ thì lại bị khóa bởi đôi môi dày thèm khát từ đằng sau, làm cho tiếng rên bị dồn lại, ậm ị trong cổ họng đầy gợi dục.
– Um.. ụm .. ụm .. ơ..
– Ơ.. hự hự.. hơ.. như zậy, đủ đô với cậu chưa ? – Nhật Anh dọng cặc mạnh vào phía sau, luồng tay phía trước kéo Duy
lên. Vừa thở, Duy vừa đáp
– Ừm.. hứm.. !
– Ha ha..
Nhật Anh cười lớn, lấy tay tán nhẹ vào má Duy rồi hôn cái chụt. Chợt cái tròng mắt Nhật Anh lan hoàn toàn một màu đỏ huyết, chiếc răng nanh mọc ra từ từ cà nhẹ vào chiếc cổ của Duy. Thời khắc kết thúc đã đến, Duy cười nhẹ chuẩn bị đón nhận nổi đau ngọt ngào từ mối tình lập lờ không biết phân định này. Miệng cậu buông lời cay đắng:
– Tôi ghét cái cảm giác này.. ơ ơ.. hơ.. nhưng.. tôi.. phải nói rằng.. tôi.. đã phải lòng nó mất rồi ! Á..
Mắt Duy nhắm lại rồi nhíu mày một cách đau đớn khi hai chiếc răng nanh cắm phập vào cái cổ mình. Cảm giác ấy lại về, cồn cào như lớp sóng đập vào bờ cát mỏng, nghe Duy nói, tim Nhật Anh chợt nhói lên một nổi đau khủng khiếp. Có lẽ sợ hãi nhưng cũng có thể hạnh phúc, Nhật Anh ôm chầm lấy Duy cứng ngắt như e sợ sẽ mất đi người con trai này ngay tức thì. Những giọt máu cuối cùng cũng được anh ta liếm sạch. Mắt Duy mở ra cũng là lúc vòng tay ấm áp và kiềm chặt ấy lại buông ra, Duy bị anh ta đẫy nằm xấp xuống nệm nghe cái “phịt”. Lau miệng, Nhật Anh lạnh lùng:
– Đủ rồi ! Cậu có thể về !
– Ùm ! Tôi biết rồi !
Đêm khuya vắng tanh không một bóng người, lác đác vài chiếc xe chạy ngang hù ga hay nhá đèn soi gọi. Thẫn thờ trên con đường khuya ấy là bóng dáng của một thanh niên có khuôn mặt tinh khôi nhưng đượm buồn trong đôi mắt đang cất bước nặng trĩu trên lề đường. Chỉ biết im lặng mỗi khi lòng thấy trống rỗng, chỉ biết tình yêu là cái gì đó rất xa và không thể nắm bắt lấy. Chỉ biết sống qua ngày bằng cách vùi đầu vào những việc mình thích và chỉ biết gạt đi mỗi lúc ai nhắc đến yêu thương.
“Đêm nay, em bỗng thấy mình cô đơn trong vòng tay, thân quen
Sau đêm nay, có lẽ em sẽ phải buông những giấc mơ, những lập lờ
Có sai không khi trong lòng còn chút yêu thương xưa buồn vương
Thật tâm em không muốn, đôi ta xa cách nhau
Có sai không khi đêm về em vẫn nghe âm thanh ấy,
thoáng mùi hương cũ như vừa mới đây
Là do em cố chấp, cho rằng mình đúng
Em cứ ngỡ năm tháng xóa hết, bao nhiêu kỷ niệm cũ
Rằng em không thể lựa chọn, cho giấc mơ mỗi người,
vì em cũng đang lạc lối
Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn
Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại
Giữ em đi và nói…. yêu em ! ”
Cái radio của một quán hủ tiếu gõ ngân nga tiếng hát giữa đêm khuya khiến tim Duy chợt nao núng. Lòng Duy đau như cắt, bởi cậu muốn Nhật Anh cũng sẽ giữ mình lại nếu một mai cậu rời đi, nhưng Duy thừa biết, con người máu lạnh ấy sẽ không bao giờ đói hoài tới một người bình thường như cậu cả. Có lẽ đau khổ nhất là khi chúng ta cần ai đó, cần đến nỗi trái tim muốn nghẹn lại. Nhưng chúng ta không thể nói ra, không thể đến bên và không thể hét lên. Đó là điểm tận cùng của nỗi đau, của tình yêu tan vỡ khi chưa hề chóm nở, của mối quan hệ chẳng thành trở lại làm người dưng. Chúng ta sợ người ta không nhớ mình, sợ trở thành kẻ làm phiền, sợ tự làm đau bản thân.
– Duy !
Duy giật mình khi nghe tiếng gọi từ sau lưng, cái giọng quen thuộc mà Duy hay thích thú mỗi lần cậu nghe được. Nó ấm áp và mềm mỏng đối lập với sự lạnh lùng, cọc cằn của người Duy yêu. Xoay lại, anh ta hững hờ nhìn Duy khi trong thấy đôi mắt cậu long lanh hai dòng nước mắt.
– Em… quyết định rồi ! Em sẽ nghe lời anh, em.. em sẽ đi.. rời khỏi hơi lạnh của giám đốc Nhật Anh !
Môi Duy mỉm cười tươi tắn lấy lại vẻ nhiệt huyết vốn có của mình trong khi cặp mắt cậu long lanh, rưng rưng thấy rõ. Nhưng người con trai kia thừa biết, đó chỉ là lớp mặt nạ để ngụy trang cho con tim đang tan nát bên trong mà thôi. Chợt gương mặt Duy được đôi bàn tay mềm dịu như chính cái giọng nói ấy lau khô nhanh chóng. Bàn tay đó vuốt nhẹ má Duy rồi ép sát vào lòng ngực ấm áp. Môi cất lời nhỏ nhẹ:
– Anh ta không thuộc về em đâu cậu trợ lí ngốc à !
Duy gật nhẹ, môi cậu mỉm cười chua chát đón nhận bài học đắc giá mà cậu mới được lĩnh hội. Tình yêu không như là mơ, càng không bao giờ hiện hữu đối với những con người yếu ớt như cậu. Cuộc đời này bận lắm, bận đến nổi ai cũng có việc của riêng họ và sẽ chẳng người nào đủ rảnh rỗi để ngày ngày quan tâm đến cảm xúc của mình đâu. Duy biết điều đó nên cậu cố lấy lại tinh thần cho mình. “Đừng mơ tưởng nữa để bản thân mày thất vọng thêm thôi Duy à !”
Ở bên kia góc đường, cái bóng đen trong góc chợt lóe lên hai cái chóp đỏ chót như cái bóng đèn bảng hiệu. Chiếc răng nanh cay nghiến trong khi bàn tay đang cuộn chặt thành nắm đấm mà đấm mạnh vào vách tường. Cặp mắt con ác quỷ ấy cháy lên hừng hực như ngọn đuốc được châm dầu khi chứng kiến cái cảnh ôm ấp lãng mạng giữa đêm khuya từ đằng kia. Thở hồng hộc, anh ta hằn giọng:
– Mẹ khiếp sao mình lại khó chịu thế này !.. Thì ra, thứ mình cần không phải là máu.. !
Đối với Nhật Anh, thứ tình cảm này là gì ? Là thói quen thôi hay là gì ? Cần nhau thật không hay là gì ? Giận nhau không thôi hay là gì ? Muốn ở bên nhau không hay là gì ? Duy là gì của anh ta ? Hàng đóng câu hỏi đặt ra khiến lòng Nhật Anh như cuộn len bị rối. Bởi đây là lần đầu tiên anh ta có cảm giác này, lần đầu tiên anh ta thấy điều này và cũng là lần đầu tiên, Nhật Anh phải chấp nhận một sự thật không thể tưởng tượng đối với an ta – ma cà rồng thì cũng biết yêu.
Hẹn gặp lại các bạn vào một đêm khác với tựa đề Giữa anh và em .
Thuộc truyện: Trợ lí ma cà rồng – Đêm đầu tiên
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm đầu tiên: Đêm định mệnh - phần 2
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ hai: Nổi đau ngọt ngào - Phần 1
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ hai: Nổi đau ngọt ngào - Phần 2
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ 3: Dưới lớp mặt nạ
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ tư: Tỉnh mộng - Phần 1
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ tư: Tỉnh mộng - Phần 2
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ năm: Vì ai cho đêm nay dài - Phần 1
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ năm: Vì ai cho đêm nay dài - Phần 2
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ sáu: Giữa anh và em
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ bảy: Vườn trăng em bên ai
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ 8: Có thương nhau thì đừng để đó
- Trợ lí ma cà rồng - Đêm thứ 9: Lời thú tội ngọt ngào
Leave a Reply