Truyện gay: Thầy tôi – Chap 2

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Không, mắc gì phải giận…tôi làm bộ hằng hộc.
– Anh xin lỗi mà. Mốt anh không cười vợ nữa đâu.
– Ai vợ anh, khi không cái nhận bà con……nói vậy nhưng thật sự trong lòng tôi cảm thấy vui vô cùng.
Đang ngủ ngon lành tự nhiên mắc vệ sinh. Dưới quê làm gì có đèn đốm như trên thành phố đã vậy còn bị ám ảnh mấy cái truyện ma thầy kể sao tôi dám đi trời.
– Anh, dậy đi anh
– Còn sớm mà em dậy gì em.
– Dậy dắt em đi ấy ấy coi, em mắc quá àh.
– Ừm toilet ở đằng sau đó….thầy trả lời tỉnh queo.
Ai mà không biết toilet ở đằng sau trời, vần đề ở chỗ có cho tiền tôi cũng không dám xuống đó một mình.
– Dắt em xuống đi anh, em sợ ma lắm.
– Có ma sợ em chứ em mà sợ ma gì.
Nói vậy chứ thầy cũng dắt tôi đi. Ôi trời trút dc cái bầu tâm sự nó thoải mái gì đâu. Lên giường ngủ, tôi chồm lên nói nhỏ vào tai thầy:
– Cám ơn chồng yêu nha.
Bất ngờ thầy quay lại, đè tôi xuống. Tôi ngơ ngác nhìn thầy, chưa kịp hiểu mô tê gì.
– Nãy không cho kêu bằng vợ, giờ tự nhiên nhiên kêu anh bằng chồng
– Ừ, em thích vậy đó, cho hong
– Cho em chết nè, chồng nói mà dám trả treo hả ….thầy vừa nói vừa hôn tôi tới tấp.
Tôi ngoan ngoãn nằm yên, chỉ mình thầy chủ động. Một loáng sau trên mình tôi không còn một mảnh vải. Thầy cũng vậy, tuy không bật một ánh đèn nào nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ từng đường nét trên cơ thể thầy: bắp tay vạm vỡ, cơ bụng hơi hằn lên, bắp đùi rắn chắc. Thầy bế tôi ngồi trọn trong lòng thầy. Mặt đối mặt, môi kề môi, đôi mắt thầy nhắm nghiền lại như đang tận hưởng sự tột cùng của hạnh phúc…
Nhưng có nét gì đó hơi khắc khổ trên vầng trán thầy tôi, có lẽ nào đây là kết quả của những tháng ngày bươn chải chốn phồn hoa đô thị. Giây phút này đây tôi yêu thầy hơn bao giờ hết. Thầy nhẹ nhàng, vào rồi ra, thằng nhóc dưới sự chỉ huy của thầy cũng ngoan ngoãn tiến sâu vào cơ thể tôi. Tôi nhíu mày, chắc ở thế này tôi hơi thốn.
Nhẹ hôn lên trán tôi, dường như thầy cảm nhận được rằng tôi không thoải mái một chút nào. Dù sao tôi cũng là đàn ông, thằng đàn ông chỉ hy sinh một chút cho người yêu mình chẳng lẽ tôi không làm được hay sao. Tôi làm được, thậm chí phải làm tốt hơn những thằng khác nữa kìa. Ôm choàng lấy vai thầy, tôi tận hưởng từng cú thúc nhẹ nhàng nhưng đầy nội lực.
Trán tôi bắt đầu giãn ra, vậy là mình đã quen với cảm giác đó. Cơn đau tan biến, thay vào đó là sự thỏa mãn, kích thích từ bên trong. Thầy bắt đầu thở gấp, tôi cũng đang lên tới đỉnh điểm và rồi cả hai chúng tôi thăng hoa. Nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, thầy vẫn giữ tư thế đó. Vài giây thôi, đủ để chúng tôi nhìn ngắm nhau sau một cuộc vượt cạn.
Chợp mắt được một lúc thì trời cũng lờ mờ sáng. Tôi lặng lẽ bước xuống giường. Một mình ngồi trước hiên ngắm mặt trời mọc, tôi thoáng nghĩ đến tương lai của tôi với thầy sau này. Chẳng biết chúng tôi có dìu nhau đi hết con đường này không hay chỉ đơn thuần là những khách bộ hành vô tình gặp nhau, yêu nhau nhưng rồi phải tạm biệt nhau vì con đường mỗi người đã chọn.
Sắp đến ngày thi môn lý đại cương rồi mà trong đầu tôi chưa có chữ nào. Mở sách ra, mắt dán vào từng con chữ nhưng não bộ cứ tơ tưởng đến thầy. “Thôi không tự học nữa, chồng dạy lý mà để vợ thi rớt môn này coi sao dc, haha” tôi tự bào chữa cho sự làm biếng của mình.
– ”A iu mai e qua nhà a nha”….tôi nhắn tin
– ”Thi cử tới nơi rồi không lo ở nhà học bài đi nha.”
– ”Thôi mai qua a phụ đạo cho e, nha nha.”
– ”Học thiệt không hay qua đây phá tui”
– ”Thiệt mà, hứa danh dự luôn, nha a.”
– ”Ừm, vậy mai a qua đón.”
Hehe vậy là xong. Giờ đi ngủ lấy tinh thần mai học tiếp.
– ”Xuống đi nhóc a tới rồi nè”….Ồ anh thầy đã tới. Tôi nhanh chóng ra khỏi nhà rồi nhảy vọt lên xe
– Đi anh…tôi lấy tay vỗ nhẹ vào hông thầy
Cảm giác được người yêu chở thích thật. Con đường ấy, tôi đi hàng trăm lần, nhưng hôm nay sao khác quá. Dường như bởi một ái lực nào đó, đường có vẻ rộng hơn, cũng phải thôi vì hôm nay là chủ nhật nên hầu như ai cũng dc nghỉ làm, thỉnh thoảng mới có vài ba chiếc xe chạy ngang qua. Tôi vòng tay ôm lấy eo thầy. Rồi bất chợt những xe khác chạy lên, tôi nhanh chóng rút tay lại.
– Sao vậy? thầy hỏi tôi.
– Thôi mắc công người ta nhìn, kì lắm.
– Em mà cũng biết ngại nữa hả, thầy nói mà cứ cười khúc khích.
– Sao không, anh làm như mặt em dày lắm không bằng…tôi phụ họa bằng mấy cái thục cùi chỏ vào lưng thầy.
Thầy vòng tay ra sau nắm lấy tay tôi, siết nhẹ một lúc rồi đặt lên eo thầy
– Ôm đi, người ta nhìn anh chịu.
Thôi kệ chơi luôn, có chồng yêu bảo kê mà sợ quái gì. Vậy là suốt đoạn đường tôi ôm chặt lấy thầy.
– Xuống em, tới rồi.
– Ờ ờ….tôi lúng túng trả lời. Haha, nãy giờ lo ngồi ôm eo ếch có để ý gì đâu
Ban công nhà thầy thích thật, nắng ở đó dìu dịu làm tôn thêm vẻ kiều diễm cho mấy chậu hoa. Nào là dã yên thảo, bạch thiên hương, hồng tú cầu..v.v…tất cả đều dc thầy chăm sóc kỹ lưỡng nên cây nào cũng trổ đầy hoa.
Mấy con cá ba đuôi béo múp cứ quẫy mạnh thân mình trong hồ như đang cố chứng minh rằng “em còn nhanh nhẹn lắm” Vậy mà đó giờ tôi cứ tưởng thầy khô khan, ai dè cũng lãng mạn phết. “Tôi cũng yêu thiên nhiên lắm chứ, tôi thích trồng cây nhưng làm biếng tưới, thích nuôi cá nhưng lười cho ăn, thôi thì lấy anh thầy về đặng cho có người sai vặt =))” tôi cười thầm trong bụng.
– Nè nhóc.
– Gì zậy anh?
– Đề cương anh soạn cho em chứ gì….
Rồi xong bể kèo, huhu mục đích qua đây chơi là chính mà. Cầm sấp đề cương trên tay mà mắt cứ tròn xoe. Hên là thầy dạy vật lý nha, thầy mà dạy Mác Lê-nin hay tư tưởng HCM chắc tôi tha hồ học =))). Ngồi trên giường thầy tôi vừa học vừa lèm bèm:
– Nhiều quá anh ơi sao học hết.
– Ai kêu em học thuộc lòng đâu, anh soạn cho em hệ thống lại thôi mà…
– Hả hả, sao không nói sớm trời, làm người ta đọc nãy giờ muốn khan tiếng
– Học cho em chứ cho ai…mặt anh thầy lạnh tanh, mắt hình viên đạn, tôi tự nhủ: “ thôi bỏ bỏ, chọc ỗng hồi ỗng cho ăn đòn là toi”. Tôi giả bộ cười cười rồi cúi xuống lảm nhảm mấy cái lý thuyết tiếp.
Mặt trời đứng bóng, vậy là đã xế trưa
– E iu xuống ăn đi nè….tiếng của thầy vọng lên từ dưới bếp.
12h rồi ư, mải mê quay cuồng trong sách vở mà tôi quên mất cả thời gian, ngay cả khi thầy đi mua đồ ăn trưa tôi cũng chẳng hay biết. Hic, đi mà không nói nha, dám bỏ tôi một mình nha, có ngày thằng khác vô nó hốt cho biết. Thầy đáng ghét.
– Học xong chưa em….thầy hỏi tôi.
– Sắp xong rồi anh, còn có chút xíu nữa àh
– Ừm vậy thôi tối về học tiếp, ăn xong lên ngủ trưa với anh….thầy nháy mắt tôi.
Biết vậy nói còn cả đống bài cho rồi, để ổng bị cấm túc một bữa cho biết, haha
– Lên ngủ em…thầy kéo tay tôi lên phòng.
– Anh cõng em nha, no quá đi hết nỗi rồi.
– Hehe anh chưa có mua bảo hiểm đâu nha nhóc
– Yên tâm, có gì hậu sự em lo hết….giờ nghĩ lại thấy ngu ghê, nói chi để bị ăn mấy cái cốc đầu vậy trời huhu
Nhờ mấy tán sake trước sân mà phòng ngủ thầy mát rười rượi bất chấp cái nóng thiêu đốt của nắng Sài Gòn. Nhưng có lẽ bởi 2 cơ thể đang rạo rực quyện vào nhau nên căn phòng ngày càng tăng nhiệt độ.
Ngay tại bàn làm việc của thầy, tôi áp cả phần thân trên. Phần thân dưới để mặc thầy khám phá. Hạ bộ thầy bắt đầu va chạm vào cơ thể tôi. Da thịt va vào nhau để rồi phát ra những âm thanh hết sức gợi tình. Mồ hôi thầy rớt xuống, lướt nhẹ trên sống lưng tôi, hơi nhột nhạt nhưng lại kích thích vô cùng. Bất chợt tôi hỏi thành tiếng, cái câu hỏi mà bấy lâu tôi dấu trong lòng đến giờ mới có cơ hội thốt ra:
– Nếu không có mấy chuyện này anh có yêu em không.
Thầy ngưng lại, 2 cơ thể bắt đầu tách nhau ra. Xoay người tôi lại, thầy hôn tôi thắm thiết rồi bế tôi lên giường. Ôm trọn tôi vào lòng, thầy nói nhỏ:
– Không ai sống vì tình dục em àh!
Tôi cười mãn nguyện, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Mắt tôi nhắm nghiền lại , tận hưởng cái cảm giác dc chở che bởi một người đàn ông khác. Một lần nữa, có lẽ con tim tôi đã đúng.
– Anh hát ru em ngủ nha…..tôi đề nghị. Lời đề nghị làm tôi thấy mình như nhỏ lại, bất chợt kí ức tuổi thơ tràn về. Cứ mỗi trưa cha thường hát ru tôi ngủ. Giọng ông trầm buồn như người mang đầy tâm sự của thế nhân. Bỗng tim tôi quặn thắt….
– Em thích bài gì….vậy là anh đã chìu tôi
– ”Em hãy ngủ đi” của Trịnh Công Sơn.
– ”Rừng đã cháy và rừng đã héo
Em hãy ngủ đi
Rừng đã khô và rừng đã tàn
Em hãy ngủ đi……”
Tôi lắng nghe thầy hát từng câu từng chữ một. Giống như cha tôi, giọng hát thầy chứa đầy tâm sự. Rồi như một người cha, thầy vuốt lấy tóc tôi. Khóe mắt tôi cay cay. Một lần nữa tôi cảm ơn thầy, người đã tặng cho tôi một vé đi tuổi thơ
Ngày hôm ấy bỗng dưng dậy thật sớm. Cảm giác bồn chồn lo lắng cứ ùa về. Trời lúc ấy chỉ độ khoảng 4 giờ rưỡi 5 giờ, trong khi mọi thứ còn đang im lìm say ngủ thì chỉ một người thức giấc. Tôi bước ra ngoài ban công, cố phóng tầm mắt tìm thứ gì đó giúp tôi quên đi cái cảm giác này. Tôi sao vậy? chẳng lẽ đây là một điềm báo. Bỗng điện thoại đổ chuông.” Ai lại nhắn tin giờ này nhỉ?”
– ” Nhà a có việc nên a phải về gấp, đi mà không nói trước với e, đừng giận a nha”…tin nhắn thầy gửi vào máy tôi.
– ” Có chuyện gì vậy a “….tôi nhắn lại.
Bất chợt thầy gọi điện
– Sao nhóc dậy sớm vậy?
– E cũng không biết, chắc tại không ngủ dc.
– Ừm, tại nhà a có công chuyện nên sáng nay a về gấp. Nhóc đừng giận a nha.
– Có gì đâu giận a, mà a về lâu không, chừng nào a lên?
– A cũng chưa biết nữa, chắc độ khoảng 1 2 tuần, xong sớm a lên sớm.
– Vậy a tranh thủ lên sớm nha.
– Rồi rồi, a hứa mà.
– A đi cẩn thận nha, chừng nào đến nơi nhớ gọi e đó.
– OK e.
Cảm giác của tôi đã đúng, vậy là phải xa người tôi yêu những 1 2 tuần. So với thời gian chúng tôi quen nhau thì không đáng là bao nhưng cũng đủ để làm con tim tôi thăng trầm trong tiềm thức.
Thời gian như đùa cợt với tôi, nó cứ ì ạch trôi đi trong khi tôi mòn mỏi đếm từng ngày. Cứ thế, nỗi nhớ thầy tăng dần theo cấp số nhân. Dc gặp thầy mỗi ngày dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống…vậy là mấy hôm nay, cuộc sống của tôi dường như chưa trọn vẹn. Ngày thứ 6, khi học hết tiết cuối cùng, tôi chạy thật nhanh về nha, vơ lấy vài ba bộ đồ rồi phóng thẳng xe về Vũng Tàu.
Cái nắng giữa trưa như thách thức tôi, chắc nó nghĩ thằng bottom này yếu đuối lắm. Lầm rồi nắng àh, mọi thứ đều có ngoại lệ. Cuối cùng cũng đến nơi, lúc này đây cảm xúc bắt đầu lẫn lộn…tuy rất đuối nhưng lại thật sự cảm thấy vui vì sắp dc gặp lại người tôi yêu. Thấp thoáng ngoài mé vườn. tôi thấy bóng dáng người đàn bà đang tỉa tót mấy chậu cậy. Tôi cất tiếng:
– Con chào bác.
– Ừ, con xuống có mình ên hả?
– Dạ, con xuống một mình àh
– Thằng Nam ở trong phòng đó, thôi con vô đi, ngoài này nắng lắm.
– Dạ dạ….tôi nhanh chóng bước vào.
Cửa phòng thầy không đóng sát. Tôi ghé mắt vào làm một cuộc thám hiểm từng cử chỉ của người yêu. Chỉ vỏn vẹn đèn bàn bật sáng, khuôn mặt thầy tôi lộ rõ vẻ đăm chiu.
– Anh Nam, tôi gọi tên thầy trong tiếng nấc
————-
Thuộc truyện: Thầy tôi – by wilsonbui211
- Thầy tôi - Chap 2
- Thầy tôi - Chap 3
Leave a Reply