Truyện gay: Thằng chồng nghèo xấu xí – Chap 3
Tác giả: Sở Khanh Dâm Tặc
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Không thèm ngó sang nhìn cũng chẳng thèm đáp lại, mặt tôi cau lên vì bực tức.
Đợi bố con tên Khoa ra về hẳn, bố tôi mới nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thất vọng:
– Con có biết con ăn nói như vậy là vô lễ, là không có phép lịch sự không Thiên?
– Nhưng mà cũng tại bố mẹ cơ – Vẫn chưa nguôi cơn tức tôi cãi trả – Chuyện trăm năm của con mà bố mẹ không thèm hỏi ý kiến con lấy một tiếng, tất cả phụ thuộc hết vào bác Điền với tên Khoa xấu xí đó. Bố mẹ cứ xem con như một cuộn rẻ rách muốn đáp đi đâu thì đáp vậy!
– Nhưng mà tao thấy thằng Khoa nó là một cậu bé tốt, mày lấy được nó mày sẽ hạnh phúc. – Bố tôi nói.
– Cậu bé tốt? – Tôi bữu môi – Bố mẹ nói chuyện với hắn ta chưa đầy ba mươi phút mà đã kết luận hắn ta tốt. Tốt cái nỗi gì? Người thì đen nhẻm, nghèo rớt mồng tơi lại học ngu như bò ấy.
– Thiên! – Mẹ tôi mắng – Con không được phép lăng mạ bạn như vậy!
– Nói tóm lại là con không lấy, không không không và không bao giờ lấy thằng Khoa đó, bố mẹ đừng có mà ép duyên con. Hạnh phúc của con phải do con là người quyết định, bố mẹ không có quyền can thiệp vào.
– Mày không lấy thằng Khoa thì lời giao ước năm xưa tao phải tính thế nào hả Thiên? Chẳng lẽ mày bắt bố mày là một kẻ bội ước, là một kẻ thấy nghèo quên nghĩa để thiên hạ chửi vào mặt bố mày hả?
– Kệ bố! Bố đính ước thì bố đi mà lấy nó ấy. Con nói rồi, con không lấy nó, có đánh chết con con cũng không bao giờ lấy cái thằng đen xì đó.
– Được! Tao cũng nói cho mày biết, tao dù có chết cũng nhất quyết bắt mày phải lấy thằng Khoa. Mày đừng hòng mà trốn.
– Đâu ra cái lí hoang đường như vậy chứ? Trời ơi là trời! Thật là tức chết đi mà! Con không lấy! Con không lấy! Con không lấy! – Tôi hét lên.
– Nếu mày không chịu lấy nó tao sẽ cắt hết tiền ăn sáng của mày, sẽ tịch thu xe, tịch thu điện thoại của mày, để xem không có điện thoại lên facebook ngắm trai nữa mày có chịu nổi không? Có chịu lấy nó hay không?
Lời cảnh cáo của bố tôi làm tôi chột dạ. Đúng là sinh con ra không ai hiểu con bằng cha mẹ. Tôi đúng là không sợ đánh, không sợ đói, không sợ khổ, chỉ sợ mỗi cái là không có điện thoại để lên facebook ngắm zai thôi.
Thấy tôi không nói gì bố tôi biết đã đánh trúng điểm yếu nhất của tôi bèn mỉm cười, nụ cười đắc thắng:
– Vì vậy nên con trai thân yêu của bố, muốn không bị cắt facebook thì chỉ còn cách con phải lấy bạn Khoa làm chồng. Hiểu chưa con trai?
– Haizz! – Tôi thở dài một tiếng – Thôi thì mọi chuyện đã như thế này tôi cũng chả cãi nhau với bố tôi làm gì nữa, ngộ nhỡ ông cụ nổi điên lên mà tịch thu cái điện thoại của tôi là tôi toi đời. Để từ từ tính cách khác vậy chứ nhất quyết, nhất quyết tôi không bao giờ cưới cái tên Khoa đen xì ấy.
Ném chiếc cặp lên mặt bàn tạo thành tiếng rầm, tôi ngồi phịch xuống ghế với tất cả sự bực bội và khó chịu trong người, mặc kệ tên Khoa nhìn sang với cái nhíu mày đầy khó hiểu.
– Có chuyện gì mà chưa sáng ra đã cau có vậy Thiên xinh trai? – Nhận ra thái độ không tốt của tôi, thằng Phú ngồi dãy bàn bên cạnh hất hàm sang hỏi với ánh mắt và nụ cười tinh quái.
– Bực mình! – Tôi trả lời cộc lốc.
– Có chuyện gì sao? Bị bồ đá hả?
– Còn hơn cả như thế.
– Ê, ê! Có chuyện gì kể tao nghe với! – Dường như tính tò mò của hắn lên cơn trỗi dậy, hắn nhoài người hẳn sang phía bàn tôi, hóng hớt.
– Cút ngay! Đồ nhiều chuyện! – ” Bốp” – Một cuốn tập giáng xuống đầu hắn muôn phần đau điếng.
– Đồ… Đồ thần kinh! – Hắn xoa đầu – Không kể thì thôi, việc gì phải đập tao như thế chứ. Hứ!
Không thèm nhìn theo cái liếc xéo của hắn trước khi bỏ ra ngoài, tôi quay mặt nhìn vào phía trong, phía thằng chồng tương lai muôn phần đáng ghét.
Lại cười. Tôi biết ngay mà. Lúc nào nhìn sang tôi cũng gặp ngay cái nụ cười toe toét của hắn.
– Cười! Cười cái đồ điên ! – Bực tức tôi mắng luôn, vô tình không nhận ra tôi vừa chửi chính mình.
– Hì hì! – Hắn lại cười nham nhở để lộ ra hàm răng đều đặn trắng muốt. Tên chết tiệt này được có mỗi hàm răng là tạm ổn thôi. -Thiên… Sao hôm nay Thiên đến lớp muộn vậy?
– Liên quan gì đến mày à? – Tôi lườm hắn một cái rõ dài thườn thượt.
– Có liên quan chứ sao không Thiên? Sớm muộn gì….
– Câm! – Biết hắn định nói gì sau đó, tôi quát ngay – Tao cấm mày có suy nghĩ đó nghe chưa?
Gật gật, hắn cười tủm tỉm rồi cúi mặt xuống cuốn sách trên bàn.
– Trưa ra về nhớ ở lại, tao có chuyện cần nói riêng với mày.
Chấm hết. Từ lúc đó đến cuối giờ tôi và hắn không nói thêm một lời nào nữa luôn
– Rồi, có chuyện gì thì nói đi, mình nghe này Thiên. – Khi cả cái lớp học rộng lớn còn mỗi hai thằng con trai thì cũng đúng là lúc tên Khoa quay sang hỏi tôi với nụ cười muôn năm không bao giờ tắt.
– Haizz! – Thở dài, tôi mở ba lô, lấy ra chiếc điện thoại tàu giá rẻ và đưa cho hắn. – Cho mày nè!
– Oa! – Hai mắt hắn sáng rực lên khi nhìn thấy chiếc điện thoại dởm trên tay tôi – Thiên cho mình thật hả?
– Ừ. – Tôi gật đầu, hai khóe môi hé ra một chút xíu. Tôi đang cố cười với hắn.
– Ôi đẹp thế! – Hắn cầm chiếc điện thoại trên tay tôi, xuýt xoa nâng niu như một bảo vật. – Thiên tặng mình chiếc điện thoại này thì Thiên lấy gì xài?
– Khỏi. Chiếc điện thoại này không có chức năng ngắm trai nên tao không cần đến.
– Đẹp dữ ha! Mình thật không ngờ khi biết chuyện giao ước năm xưa Thiên lại quan tâm mình như thế, còn tặng điện thoại để hai chúng ta dễ dàng liên lạc. Mình hạnh phúc lắm đó Thiên!
– Đồ… đồ điên! Mày nghĩ cái quái gì vậy hả? – Bực mình tôi quát lớn – Tao cho mày cái điện thoại này và mong mày buông tha cho tao, đừng bao giờ nhắc đến cái chuyện giao ước vớ vẩn đó nữa. Tao sẽ không bao giờ lấy mày đâu.
– Uả… vậy là… vậy là Thiên định dùng chiếc điện thoại này để làm vật thỏa hiệp với mình hả? Thiên định dùng nó để xua đuổi mình có đúng không? – Sắc mặt tên Khoa trùng xuống thật đáng thương.
– Tùy mày nghĩ sao cũng được, miễn là không có chuyện đính ước, cưới xin gì ở đây hết.
– Nếu vậy thì mình không nhận chiếc điện thoại này của Thiên đâu. – Hắn nói rồi nhét chiếc điện thoại trở về tay tôi. Tình cảm mà mình dành cho Thiên là chân thật, là sâu đậm từ tận trong đáy lòng, không có tiền bạc hay vật chất nào có thể dùng để đánh đổi nó được.
– Nói vậy là mày vẫn khăng khăng ôm mộng cái chuyện giao ước cưới xin hão huyền đó?
– Mình tin mình sẽ làm cho Thiên yêu mình, và mình khẳng định trăm phần trăm mình sẽ cưới Thiên làm vợ.
– Mày cũng như bố mày và bố mẹ tao định ép duyên tao sao?
– Mình không ép duyên Thiên, mình sẽ khiến Thiên chủ động dâng hiến cả trái tim lẫn thể xác cho mình.
– Mày… Đồ… Đồ điên!
Đúng là càng nói với hắn càng thêm tức chết mà.
– Điên để mà cưới được Thiên mình cũng cam tâm.
– Tao cảnh cáo mày nếu mày không từ bỏ ý nghĩ điên khùng ấy đi tao sẽ thuê giang hồ băm mày một trận. – Tôi nhe nanh như một con thú dữ.
– Dù có tan xương nát thịt mình vẫn sẽ yêu Thiên.
– Đồ… đồ… Trời ơi là trời! – Tôi vớ lấy chiếc ba lô trên bàn lao nhanh ra ngoài với hàng trăm hàng ngàn cơn uất hận.
– Thiên, ăn nhiều một chút vào con – Gắp miếng thịt gà ngon nhất đặt vào bát tôi, mẹ tôi nở nụ cười vui vẻ.
– Con không thèm! – Ngay lập tức miếng thịt bị tôi gắp trả lại đĩa. Và vội những đũa cơm trắng vào miệng mà cổ họng tôi nghẹn ứ.
– Có chuyện gì vậy con? Bình thường con thích ăn thịt gà lắm cơ mà Thiên? – Mẹ tôi nhìn tôi ngơ ngác.
– Em không biết sao? Nó sợ bị gả cho thằng Khoa nên cố tình tuyệt thịt gà để phản đối đó mà. – Bố tôi lên tiếng.
– Uả vậy hả? – Mẹ tôi nghĩ ra rồi gật gật đầu – Vậy không sao đâu anh, đĩa thịt gà này em cất vào tủ lạnh, để bữa tối vợ chồng mình lấy ra măm măm cho nó chết thèm, được không anh?
– Ừ được. – Bố tôi mỉm cười.
Nói là làm, ngay lập tức mẹ tôi đứng dậy bê luôn đĩa thịt gà đi. Nước mắt tôi rơm rớm.
– Khóc! Khóc cái gì mà khóc? – Nhận ra nỗi buồn tủi trên khóe mắt tôi, bố tôi quát nhẹ – Tao bảo mày lấy thằng Khoa chứ có bảo mày nhảy vào hang hùm miệng sói đâu mà mày khóc? Khóc tao cũng gả.
– Gả con cũng không lấy – Uất ức tôi đáp trả rồi buông bát đũa chạy thẳng vào phòng riêng, bỏ mặc bố tôi nhìn theo với cái nhìn tóe lửa.
Hai giờ chiều, giữa lúc tôi đang thiu thiu ngủ thì bất chợt bị đánh thức bởi giọng nói của tên Khoa phía ngoài sân:
– Cháu chào chú ạ! – Nghe là biết hắn đang chào bố tôi.
– Ừ, Khoa đấy hả cháu? Cháu đến tìm Thiên hả? Nó đang ngủ trong phòng ấy, cháu vào nói chuyện với nó một lát đi!
– Dạ thôi chú ạ! Thiên đang ngủ, chúng cháu lại chưa kết hôn, cháu vào trong đó lại làm ảnh hưởng đến danh dự của Thiên thì không hay ạ.
– Ừ, cháu nói cũng phải. Hay là để chú gọi nó dậy nhá, cái thằng hơn hai giờ chiều rồi mà vẫn lăn ra ngủ, nay mai về làm rể nhà cháu thật không biết phải sửa đổi làm sao.
– Có gì đâu chú, Thiên đang tuổi ăn tuổi ngủ mà. Với lại học hành vất vả nên phải nghỉ ngơi mới có sức học chú ạ. Chú cứ để Thiên ngủ thêm chút nữa đi.
– Ừ. Vậy cháu đến tìm Thiên có chuyện gì không?
– Dạ cũng không có chuyện gì chú ạ. Chẳng là hồi trưa cháu đi câu được một con cá chuối, cháu mang đến biếu cô chú và Thiên.
Qua khe cửa sổ tôi thấy tên Khoa giơ lên trước mặt một con cá chuối được xâu mang cẩn thận. Con cá khá to, phải ngoài hai cân chứ không ít.
– Ôi, cháu giỏi vậy Khoa! Câu được con cá to thế! Sao không để ở nhà cho mẹ cháu nấu chua?
– Dạ, đây chỉ là một chút lòng của cháu, không có gì đâu chú. Chú nhận đi cho cháu vui.
– Ừ – Bố tôi mỉm cười nhận xâu cá từ tay tên Khoa – Vậy thì chú xin nhá! Cháu vất vả quá rồi! Hay thế này đi, để chú bảo cô đi chợ mua đồ về nấu lẩu rồi cháu ở lại đây ăn cơm cùng cô chú luôn cho vui nhá.
– Dạ thôi chú ạ!
– Sao thế cháu? Sớm muộn gì cháu chẳng là con rể cô chú? Có gì đâu mà ngại?
– Dạ thật ra cháu… – Tên Khoa nói với giọng buồn buồn…
– Sao hả cháu?
– Dạ hình như… hình như Thiên không thích cháu đâu chú à. Cháu nghĩ… hay là….
Hiểu ý tên Khoa định nói gì, bố tôi nói ngay:
– Không có chuyện đó đâu Khoa, cháu đừng suy nghĩ linh tinh. Cháu cứ yên tâm đi, chỉ cần cháu thật lòng yêu thằng Thiên nhà chú thì chú hứa nhất định sẽ gả thằng Thiên cho cháu.
– Nhưng mà làm như vậy cháu thấy cứ như là ép duyên Thiên ấy chú à. Chú không biết đâu, nhìn vẻ mặt khó chịu của Thiên quả là cháu thương Thiên lắm. Cháu không muốn Thiên buồn. Hay là… hay là chú cứ coi như chưa có chuyện giao ước này đi nha chú. Cháu…
– Không được! – Bố tôi phán một câu chắc chắn – Đây là chuyện hệ trọng của đôi bên người lớn, kể cả thằng Thiên và cháu cũng không có quyền thoái hôn.
– Nhưng mà cháu thấy tội cho Thiên lắm. Cháu biết cháu xấu, con nhà nghèo lại học dốt. Cháu không xứng với Thiên đâu chú.
– Cháu đừng nói vậy – Bố tôi đặt tay lên vai tên Khoa mỉm cười nhẹ nhàng – Chú biết cháu xứng với Thiên, và chú chắc chắn cháu với thằng Thiên nhà chú là một đôi trời sinh từ kiếp trước. Vì vậy hãy tin ở chú, cháu với thằng Thiên nhất định sẽ đến được với nhau.
– Trời ơi là trời! – Nghe cuộc nói chuyện giữa bố tôi với tên Khoa mà tôi ức đến nỗi muốn đấm mạnh tay vào khung cửa sổ – Thật là nhảm nhí quá đi mất! Mình mà xứng với tên xấu xí đen nhẻm đó hả trời? Thật là tức quá đi thôi!
Hu hu hu hu! Các cụ nói : “Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu” – Đây có phải là trường hợp khốn khổ khốn nạn của tôi không hả mọi người?
Đêm đã về khuya, nằm trên giường mà tôi cứ trằn trọc, trằn trọc không sao mà chợp mắt nổi. Suốt hai hôm nay chuyện giao ước giữa tôi với tên Khoa cứ như một tảng đá nặng trịch đè chặt lên ngực tôi làm tôi muôn phần khó chịu: ăn không biết ngon, học không biết hiểu, chơi không biết vui, ngắm trai không biết thích… Phải làm cách nào để thoát khỏi chuyện sao ước đầy bất công đối với tôi bây giờ ta?
Tay gác lên trán, tôi nhìn xoáy vào trần nhà trong không gian mông lung nghĩ ngợi. Phải nghĩ cho ra. Phải nghĩ cho ra bằng được cách để thoát khỏi cuộc hôn nhân gớm giếc này bằng không thì tôi chết.
” Chết?” – Đúng rồi ha! – Tôi réo lên nhè nhẹ vui mừng – Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Mình sẽ giả bộ thắt cổ tự tử để ép bố mẹ cho mình được thoái hôn. Bố mẹ mình thương mình như vậy, chắc chắn ông bà ấy sẽ lo lắng, sẽ khóc lóc um lên, sẽ sợ mất mình và không bao giờ ép gả mình cho tên Khoa đó nữa. Ừ ha! Đúng rồi! Mình đúng là thông minh nhất trên đời này. Mình thật là yêu mình quá thôi!
” Ơ nhưng mà… – Hai má tôi phụng lại – Ngộ nhỡ giả vờ thắt cổ mà có sự cố gì xảy ra khiến mình chết thật luôn thì sao? Không được! Nguy hiểm quá đi! Mình không thể đem sự sống vốn đang mơn mởn của mình ra làm trò đùa như thế.”
” Hay là mình bỏ nhà đi bụi để trốn tránh chuyện hôn nhân này nhỉ? Đợi dăm ba năm nữa thằng Khoa xấu xí đó lấy vợ rồi mình hãy trở về? Cách này có được không ta? Không được. Bỏ nhà đi bụi thì mình biết làm gì mà sống? Biết đào đâu ra tiền mà ra net ngắm trai? Huống hồ một thân một mình lang thang ngoài giang hồ, nhỡ đâu gặp đám trai côn đồ nó thấy mình baby đẹp trai, nó xúm lại nó chịch tập thể mình thì mình chết. Không được. Cách này hoàn toàn không được.
” Hay là mình nhịn ăn tuyệt thực để phản đối chuyện này? Nhịn ba bốn ngày chắc bố mẹ mình lo cho mình quá nên sẽ không ép mình nữa đâu. Nhưng mà không được. Cách này cũng không được. Mình mà nhịn ăn mấy ngày thì sức khỏe hao mòn dẫn đến héo tàn nhan sắc thì sao? Mình cần phải đẹp trai. Mình không thể để mình xấu xí như thằng Khoa đó được.”
” Haizz! Cách này cũng không được, cách kia cũng không xong. Mình phải làm sao để thoát khỏi chuyện khốn khổ này bây giờ?”
Ngột ngạt khó chịu, tôi trở dậy đi ra hiên nhà đứng với hy vọng hít được chút gió đêm trong lành để tâm hồn thảnh thơi nghĩ ra đối sách. Bỗng có tiếng nói chuyện nhè nhẹ phát ra từ phòng riêng của bố mẹ tôi. Giờ này mà bố mẹ tôi vẫn chưa ngủ sao? Tò mò, tôi rón rén bước lại gần cửa phòng và áp tai nghe lén.
——————
Thuộc truyện: Thằng chồng nghèo xấu xí – by Sở Khanh Dâm Tặc
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 2
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 3
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 4
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 5
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 6
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 7
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 8
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 9
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 10
Leave a Reply