Truyện gay: Thằng chồng nghèo xấu xí – Chap 5
Tác giả: Sở Khanh Dâm Tặc
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Bình tĩnh đi em! Bình tĩnh đi em!
Còn ba người họ, tôi biết thế nào họ cũng mắt chữ A, mồm chữ O tròn xoe kinh ngạc khi bất ngờ nhận được tin dữ từ lời nói của mẹ tôi.
– Vậy… vậy Thiên có sao không cô? – Sau khoảng chừng 30 giây đứng tim chết lặng thì tên Khoa là người đầu tiên hỏi lại mẹ tôi.
– Chú đưa nó đi bệnh viện và các bác sĩ cho biết loại thuốc mà đám côn đồ tạt vào mặt thằng Thiên là loại thuốc xuất xứ từ Trung Quốc. Nó không gây ảnh hưởng gì tới sức khỏe của thằng Thiên mà chỉ làm cho gương mặt của nó biến dạng cực kì khó coi. – Bố tôi trả lời tên Khoa – Họ nói là y học Việt Nam mình không có khả năng gì để giúp thằng Thiên lấy lại gương mặt như xưa cả. Thành ra bây giờ…
– H hu hu hu! Hu hu hu hu! – Trong phòng riêng, để hưởng ứng lại vai diễn của bố mẹ tôi từ phía ngoài, tôi ngay lập tức ôm mặt òa lên nức nở.
– Thiên! Thiên! – Tên Khoa kêu lên khi nghe được tiếng khóc của tôi. Hắn ngay lập tức đứng bật dậy, nhào đến bên cánh cửa phòng tôi, túm lấy núm cửa và cố sức đẩy vào. Nhưng vô ích. Tôi đã khóa chặt từ phía trong rồi còn đâu.
– Bình tĩnh đi Khoa! – Bố tôi lại gần hắn rồi kéo hắn về phía ghế – Thiên nó không muốn gặp ai nên nó khóa cửa phía trong rồi. Để lát nữa chú khuyên nó mở cửa ra.
– Dạ! – Tên Khoa gật đầu lo lắng.
– Anh Điền, chị Thơm ạ! – Mẹ tôi sụt sùi lên tiếng – Mọi chuyện đã đến nước này, gia đình tôi thật sự cũng không còn mặt mũi nào để nhắc tới chuyện của hai đứa nữa. Tôi nghĩ có lẽ…
– Chị nghĩ thế nào ạ? – Mẹ hắn hỏi.
– Tôi nghĩ có lẽ mình nên gác chuyện hôn nhân của hai đứa tại đây. Thằng Thiên nhà tôi giờ đây đã trở nên vô cùng khó coi. Nó… nó không còn hợp với cháu Khoa nữa đâu anh chị à.
-Ấy chết! Sao chị lại nói vậy? – Ngay lập tức bác Điền lên tiếng – Hôn nhân là chuyện đại sự sao chị có thể nói muốn là cưới còn không muốn là thôi ngay như vậy được? Huống hồ đôi bên gia đình đều là người lớn, lời giao ước xưa cũng không phải là lời nói chơi, gia đình tôi đâu có thể vì chuyện dung nhan của cháu Thiên bị phá hủy mà thoái hôn cho được? Tôi và nhà tôi, cả thằng Khoa nữa tuyệt đối không phải là hạng người thấy tốt thì vơ về mình, thấy xấu thì hất ra đâu. Xin anh chị đừng nghĩ vậy!
– Ấy chết! – Bố tôi lên tiếng – Gia đình tôi đâu có ý gì đâu. Chỉ là chuyện bây giờ… Tôi…
Mẹ tôi tiếp lời:
– Thật ra chuyện này tôi và ông nhà đã bàn bạc cả chiều nay rồi anh chị ạ. Vẫn biết bên gia đình anh chị là người trọng tình cảm không vì chuyện của thằng Thiên mà thay đổi chuyện hôn nhân, nhưng quả thật là vợ chồng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai sau này của cháu Khoa. Anh chị thử nghĩ xem họ hàng sẽ nói gì, bạn bè rồi hàng xóm của cháu Khoa sẽ nói gì khi cháu Khoa kết hôn với một người hoàn toàn không lành lặn? Qủa là gia đình tôi áy náy lắm. Chuyện đã đến nước này có lẽ gia đình tôi phải thoái hôn, phải mang tiếng bạc ước với gia đình anh chị vậy thôi.
Nằm trong phòng, tôi như mở cờ trong bụng vì lời nói của mẹ tôi. Mẹ tôi đã nói vậy lẽ nào ba người bọn họ còn khăng khăng vơ về phía mình cái “cục nợ” vô cùng gớm giếc?
– Không! – Tên Khoa bất chợt lên tiếng – Cháu yêu Thiên thật lòng, cháu tuyệt đối không vì chuyện thay hình đổi dạng của Thiên mà thoái hôn đâu. Dù Thiên có thế nào, có gớm giếc đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cháu vẫn nhất mực yêu Thiên và cưới Thiên làm vợ.
Rồi hắn tiến lại gần phía cửa phòng của tôi và gõ cửa:
– Thiên à, mở cửa cho mình đi Thiên! Mình biết lúc này Thiên đang rất buồn, rất đau khổ nhưng Thiên ơi, dung mạo bề ngoài của một con người không quan trọng, cái quan trọng là cái tâm của người đó kia. Mình yêu Thiên, yêu vì tính cách con người Thiên chứ không phải vì vẻ bề ngoài bảnh trai tuấn tú. Thiên! Hãy mở cửa cho mình, để cho mình được ở bên Thiên lúc này. Có thể mình không giúp đỡ gì được cho Thiên nhưng mình có thể làm cho Thiên bớt đi phần nào niềm đau khổ mà Thiên đang gánh chịu. Mình biết Thiên rất ghét mình, rất hận mình, nhưng Thiên ơi, Thiên cứ mở cửa cho mình đi, rồi Thiên mắng chửi mình cũng được, đánh đập mình cũng được, miễn sao Thiên đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy. Thiên! Trong mắt mình Thiên không bao giờ xấu hết. Hãy mở cửa cho mình đi Thiên!
” Trời ơi là trời! Cái tên chết dẫm này sao có thể nói ra những lời lụy tình đến như thế vậy trời? Được! Yêu tao ư? Để tao mở cửa cho mày thấy cái bộ mặt quái đản của tao xem mày còn ở đó mà đủ dũng khí nói lời yêu được nữa hay không? Đáng ghét! Cái đồ đáng ghét!”
“Cạch!” – Cánh cửa phòng bị cơn tức giận của tôi mở mạnh hết công suất. Đập vào mắt tôi là hình ảnh bố con tên Khoa chết chôn chân tại chỗ còn mẹ hắn thì sợ hãi đến nỗi ngã nhào xuống bộ sofa khi nhìn thấy khuôn mặt gớm giếc đến bội phần của tôi.
– Hả? Trời ơi! Thiên!…
Qủa là quá đỗi kinh hoàng đối với tên Khoa. Tôi nhận ra ngay điều đó khi hắn muốn thốt mà không thốt nổi thành lời.
– Thiên! Thiên cái quần què gì? – Bực tức tôi chửi hắn – Giờ cái bộ mặt của tao nó biến thành như thế này rồi đó, mày thấy khiếp đảm lắm phải không? Khiếp thì về mà tìm thằng khác đi, tao không cần mày thương hại mà cưới xin gì nữa đâu.
– Đúng! Đúng là giờ Thiên đã không còn đẹp trai như trước nữa nhưng Thiên ơi, mình vẫn yêu Thiên và sẽ cưới Thiên làm vợ.
Lời nói của Tên Khoa làm tôi thoáng giật mình. Cái tên chết tiệt này! Hắn có bị gì không vậy trời? Bộ tôi ghê gớm thế này mà hắn vẫn còn có thể yêu tôi hả?
Rất nhanh tôi có thể nhận ra ngay nụ cười của bố mẹ tôi nhìn tôi vẻ đắc thắng. Dường như ông bà ấy hoàn toàn biết trước được tình cảm của tên Khoa dành cho tôi là trước sau như một.
– Yêu! Yêu cái con khỉ ấy! Tao xấu xí đến như thế này mà còn ớ đó mà yêu. Rồi cưới về được ba hôm mày chán chê tao, mày bỏ tao đi tìm thằng hot boy khác thì tao biết phải sống như thế nào chứ? Không có cưới xin gì ở đây hết á!
– Không đâu Thiên. Mình yêu Thiên! Mình sẽ cưới Thiên và tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi Thiên đâu, dù Thiên có trở nên đáng sợ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần như thế này đi chăng nữa.
– Có quỷ mới tin được lời mày!
– Mình xin thề nếu mình cưới Thiên về mà chán chê Thiên, bỏ bê Thiên thì ra đường mình sẽ bị ô tô đâm chết.
– Mày… Bộ mày bị điên hả? – bực bội tôi hét lên – Tao thật không hiểu nổi tại sao mày cứ phải dính lấy tao khi tao trở nên gớm giếc như thế này cơ chứ? À, tao hiểu rồi, mày sợ gia đình mày bị thiên hạ chê cười khi là người thấy xấu thì rút lui đúng không? Mày khỏi cần lo, tao sẽ nói với bố mẹ tao giải quyết chuyện này, nói việc thoái hôn là do gia đình tao quyết định, không liên quan gì đến gia đình mày cả.
Rồi tôi quay sang phía bố tôi, nói:
– Chuyện đã đến nước này còn không muốn vì con mà làm ảnh hưởng đến tương lai và hạnh phúc của bạn Khóa đâu.
Rồi tôi lại quay sang phía bác Điền:
– Thưa bác, bác thấy đấy, bây giờ cháu đã trở nên như thế này rồi, thật là không còn xứng đáng với bạn Khoa nữa. Thôi thì hai bác hãy tìm cho Khoa một người bạn đời khác tốt hơn cháu có phải xứng đáng với Khoa hơn không?
Nhưng đáp lại với sự mong mỏi của tôi, bác Điền nói chân tình:
– Bác tin tưởng ở tình cảm của con trai bác. Một khi nó đã nhất quyết đồng ý cưới cháu thì chuyện có xảy ra như thế nào nó cũng không thoái hôn đâu. Huống hồ xấu đẹp là vẻ bề ngoài, nó đâu có tội gì mà ngăn cản được tình cảm của thằng Khoa dành cho cháu. Với lại cháu như thế này mà thằng Khoa vẫn một mực có tình cảm với cháu thì bác nghĩ chúng ta không có lí do gì để thoái hôn một tình cảm đầy cao đẹp như thế này được. Lời tôi nói đúng không anh Nhật?
– Ờ… Dạ vâng, anh nói cũng phải. – Không còn cách nào khác bố tôi đành phải gật đầu đồng tình lời bác Điền nói.
– Vậy là tốt rồi – Mẹ tên Khoa mỉm cười – Vậy bây giờ mọi chuyện chỉ chờ vào quyết định của cháu nữa thôi Thiên. Thiên, ý cháu thế nào?
– Chuyện này… – Tôi ấp úng rồi đưa mắt cầu cứu bố tôi. Hiểu ý, bố tôi mỉm cười:
– Con đã xấu xí như thế này, bạn Khoa không chê con thì thôi, con còn có gì để không ưng bạn Khoa hả Thiên?
– Ơ, nhưng mà…
– Với lại nói cho cùng một ngày nào đó gặp thầy gặp thuốc thì gương mặt con sẽ được trở lại như xưa, con không lấy bạn Khoa lẽ nào con…
Giời ơi là giời! Đấy!Rõ ràng là bố tôi lại quay sang dùng cái bộ mặt xấu xí này của tôi cảnh cáo tôi đây mà. Nhìn cái nụ cười đầy man trá của bố tôi sao tôi thấy nó đểu thế không biết.
“Được rồi, cưới thì cưới! Để xem về bên ấy được ba ngày mình sẽ phá tung cả nhà nó lên, khi ấy cả nhà nó không đuổi mình về mới lạ” – Tôi bực mình nghĩ thầm trong bụng.
– Thôi được rồi – Tôi phụng phịu mặt mày – Cưới thì cưới! Dù sao con cũng chẳng có cái quyền gì để đòi thoái hôn cho bằng được.
Đến bây giờ thì tôi mới hiểu cho tâm trạng của những người không yêu mà bị cha mẹ gả bán ép duyên. Nó thật là đáng sợ.
Lời gật đầu ưng thuận của tôi làm cả năm người, đặc biệt là tên Khoa cười không còn thấy đâu là tổ quốc. Tôi chán nản bước vào phòng rồi leo lên giường nước mắt cứ thế trào tuôn.
Phía bên ngoài phòng khách, bố mẹ tôi, ông bà thông gia và anh con rể đang hào hứng sôi nổi bàn tán về việc định ngày cưới hỏi nhưng tôi chẳng quan tâm được gì hết. Những cơn nấc kèm theo nước mắt tủi hờn uất hận cứ dâng tận trong tim tôi, nghẹn ứ và đắng chát.
Qúa khuya ba người bọn họ mới về, xem chừng hả hê và vui mừng lắm. Bố tôi đẩy cửa bước vào phòng tôi, thấy tôi đang ôm chăn rấm rức khóc, ông vỗ người tôi nhè nhẹ:
– Có gì mà phải buồn vậy con? Con thấy đấy dù con xấu xí như thế này nhưng Khoa nó vẫn chọn con chứng tỏ tình cảm mà nó dành cho con là sâu nặng. Con phải biết đó là cái phúc mà con được hưởng.
– Kệ bố, con không quan tâm gì nữa hết. Giờ con đã đồng ý lấy thằng Khoa xấu xí đó rồi đấy bố hãy trả lại khuôn mặt cũ cho con đi.
– Được! – Bố tôi mỉm cười – Bố phải trả lại con trai bố gương mặt tuấn tú như ngày nào để con trai bố còn làm chú rể nữa chứ.
Nói rồi bố tôi mở tủ lạnh lấy ra lon coca, bật nắp và bỏ vào đó viên thuốc gì đó, đưa cho tôi và nói:
– Uống đi con! Qua đêm nay ngay sáng ngày mai thôi con sẽ có được gương mặt như lúc đầu.
*****************
Sáng hôm sau nhìn vào trong gương tôi thở phào nhẹ nhõm khi khuôn mặt anh tuấn của tôi đã thực sự trở lại như lúc đầu. Chán chường vì chuyện hôn nhân của tôi với tên Khoa, tôi bỏ luôn cả bữa sáng, uể oải xách ba lô đi học
Vừa bước vào lớp, tôi đã thấy bọn bạn đang tụm năm tụm bảy quanh tên Khoa, xem chừng như đang bàn tán chuyện gì đó sôi nổi lắm.
– Uả, mày nói thật hả Khoa? – Giọng khàn khàn vịt đực của thằng Tú đầy vẻ nghi ngờ.
– Ừ. Mới tối hôm qua bố mẹ tớ qua nhà bạn Thiên nói chuyện mà.
– Vậy là cuối cùng thằng Thiên nó cũng đồng ý lấy mày hả Khoa? – Tiếng con Oanh vang lên lanh lảnh.
– Ừ. – Chả cần nhìn thì tôi cũng biết tên Khoa đang cười tươi như hoa vì sung sướng – Cuối cùng thì Thiên cũng đã đồng ý cưới mình.
– Oa! – Thằng Khánh xuýt xoa rồi giơ tay vò quả đầu rối bù của tên xấu xí – Mày đúng là có phúc nha Khoa, cưới được bạn Thiên đẹp trai nhất lớp. Cái này người ta gọi là mèo mù vớ được cá rán hay bông hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy trời?
– Hì hì! – Tên Khoa cười nham nhở.
– Uả, vậy khi nào thì chúng mày cưới vậy Khoa? Nhanh nhanh lên cho lớp mình ăn cỗ.
– À, ý mình là sẽ làm đám cưới ngay trong chủ nhật tuần tới nhưng bố mẹ mình bảo là phải xây một gian nhà nho nhỏ cho hai đứa ở đã, thành ra lễ cưới sẽ tổ chức vào ngày 16 Âm lịch tháng sau.
– Oa! Chúc mừng! Chúc mừng! Vậy là cả lớp mình sắp được đánh chén no nê rồi chúng mày ơi! – Tiếng hét của con Trinh như làm cả lớp vỡ òa lên trong thích thú.
“Rầm!” – Cái ba lô đập mạnh lên bàn làm cả đám nhiều chuyện giật mình quay mặt lại. Hình như chưa nhận ra vẻ cau có khó chịu của tôi, con Oanh nhào lại, cười toe toét:
– Nè nè, Mày với thằng Khoa sắp cưới rồi phải không Thiên? Mười sáu tháng sau hả? Chắc chắn chưa vậy Thiên?
– Cưới! Cưới cái quần què!- Tôi hét lên bực bội – Chúng mày im hết cho tao! Cút! Cút ngay lập tức!
– Uả, mày sao thế? – Thằng Khánh ngạc nhiên – Gì mà khó đăm khó chiêu vậy? Bộ bị ép duyên hả?
– Không phải đâu – Tiếng thằng Trung như châm chọc – Nó bực tức vì sắp sửa bị mất zin ấy mà.
– Cút! Cút hết cho tao! – Tôi hét lên rồi vớ lấy chiếc ba lô tới tấp quất vào bọn bạn nhiều chuyện. Chúng nó la ó um sùm rồi chạy hết ra sân.
Tên Khoa quay sang nhìn tôi. Cái miệng hắn ngay lập tức há hốc ra và hai mắt thì tròn xoe như hai con ốc bươu vậy. Hắn lắp bắp:
– Uả… Thiên… Mặt… Mặt Thiên…
Biết hắn đang bất ngờ vì diện mạo đẹp trai của tôi đột nhiên trở về như cũ, tôi hét lên:
– Bộ mày muốn tao biến thành cái bộ dạng xấu xí đó lắm hay sao?
– Ờ… ờ… dĩ nhiên là không rồi. Thiên… Thiên lấy lại được vẻ đẹp trai như ban đầu Khoa còn mừng không xiết.
– Tao cảnh cáo mày từ nay trở đi cấm được bàn tán lung tung về chuyện cưới hỏi. Nghe rõ chưa?
– Ừ. Hì hì!- Hắn lại ngoạc miệng ra cười rồi nằm nhoài người ra bàn, một tay chống cằm say mê nhìn ngắm tôi.
Haizz! Chẳng thèm đôi co gì nữa với tên điên này cho mệt, tôi mở ba lô lấy điện thoại lên facebook ngắm trai.
Từ hôm ấy căn nhà bé nhỏ của tôi lúc nào cũng rộn rã hết cả lên. Bố mẹ tôi hối hả đi sắm sửa cho tôi biết bao nhiêu là của “hồi môn”, nào là quần áo này, giầy dép này, dây chuyền này, nhẫn cưới này, xe đạp điện này lại còn cả mấy bộ chăn với gối đôi nữa chứ. Nhìn những món đồ đó mà tôi lại càng như ức lên đến cổ. Rõ ràng là ông bà ấy đang háo hức để tống cổ tôi ra khỏi nhà lắm đây mà.
Về phía gia đình tên Khoa, tôi tình cờ nghe được thông qua lời bố mẹ tôi và thằng chồng tương lai xấu xí, chứ tôi thì cũng có quan tâm gì đâu mà hỏi, tôi được biết qua rất nhiều cố gắng cùng với sự giúp đỡ của bố mẹ tôi, họ cũng đã hoàn thành xong cái “túp lều lí tưởng” nơi tôi và tên Khoa – hai trái tim vàng sẽ sống bên nhau ngày ngày tháng tháng.
Ngày lại ngày qua đi đối với tôi sao mà nó nhanh như một tia chớp vậy. Thoắt một cái, dù tôi ngàn lần không muốn, cuối cùng cái ngày định mệnh của đời tôi cũng đến, ngày 16 Âm lịch, ngày tôi chính thức theo chồng.
Khỏi phải nói cái ngày hôm ấy họ hàng nội ngoại đôi bên kéo đến nhà tôi dự đám cưới của thằng cháu đích tôn đông vui, náo nhiệt đến như thế nào. Ai ai cũng cười, cũng nói, cũng hớn hở chúc tôi trăm năm hạnh phúc. Còn tôi, khoác bên ngoài chiếc áo vest đen bên trong sơ mi trắng, quần tây, giày da, tóc chuốt keo bóng lộn nhưng chẳng thể nào che lấp được đi vẻ mặt buồn rười rượi của một thằng chú rể bị ép duyên. Tôi buồn, buồn lắm. Buồn đến nỗi mà nhìn mặt tôi bố mẹ tôi cũng phải e ngại. Không ít lần vừa tiếp khách bố tôi vừa quay qua cảnh cáo nhè nhẹ tôi rằng: Mày làm ơn cất cái bộ mặt đưa đám của mày đi có được không Thiên? Rồi: Mày cố cười một chút mà không được à?
Cười ư? Tôi có thể cười trong lúc này ư? Tôi có thể cười khi chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ mãi mãi thuộc về con người mà tôi không có tình cảm? Cười? Tôi chỉ có thể cười trong nước mắt.
Hai giờ chiều, tên Khoa cùng họ hàng của hắn với hơn 40 đứa quỷ sứ trong lớp tôi hớn hở đến nhà tôi đón rể. Hôm nay, ngày trọng đại của cuộc đời, tên Khoa cũng giống như tôi, bên ngoài áo vest đen, bên trong sơ mi trắng, quần tây, giày da, tóc chuốt keo bóng lộn. Các cụ nói không có sai:”người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”, tên Khoa hôm nay tự dưng bảnh trai ra trông thấy, rất lịch sự, rất đứng đắn, không còn vẻ nhếch nhác khó coi như những ngày thường. Bố mẹ hắn cũng vậy, người thì vest đen, người thì áo dài tím, dường như những trang phục đắt tiền mà họ thuê ở tiệm đã hoàn toàn giúp họ che đi bản chất quê mùa lam lũ ngày nào.
Tên Khoa lại gần tôi rồi trao cho tôi bó hoa tulip trắng. Hắn nhìn tôi trìu mến và mỉm cười trong hạnh phúc. Đón nhận bó hoa trên tay hắn, tôi ngoan ngoãn để hắn khoác tay mình rồi cả hai đứa vào nhà đốt hương lạy tạ tổ tiên.
Ba giờ kém, sau khi đã chào hỏi và nhận được vô vàn lời chúc phúc của họ hàng nội ngoại đôi bên, lễ rước rể về nhà chồng chính thức được bắt đầu. Tôi bịn rịn nhìn căn nhà cũ thân yêu của mình một lượt rồi buồn bã bước cạnh tên Khoa.
Những ống pháo giấy cứ thi thoảng lại phụt nổ bởi tay lũ bạn ranh mãnh trong lớp tôi. Những chiếc điện thoại cảm ứng cứ nhằm thẳng vào mặt của hai chú rể trong buổi lễ mà lia lịa chụp. Tối nay tôi chắc chắn trên facebook sẽ ngập tràn thông tin và hình ảnh của hai đứa tôi, một cặp trai học sinh lớp 10, một người mặt tươi như hoa còn một người thì mặt buồn rười rượi.
Tùy hoàn cảnh gia đình thuộc dạng khó khăn nhưng hôn lễ mà vợ chồng bác Điền tổ chức cho tên Khoa phải nói là cực kì hoành tráng. Cũng một bản nhạc với đầy đủ trống, đàn, kèn, loa… hùng hậu như bao đám cưới khá giả khác trong làng. Cũng đội ngũ MC và những lời dẫn chương trình chuyên nghiệp, cũng là liệt những lẵng hoa tươi và bóng bay đủ các sắc màu. Thật tuyệt vời nếu đây là đám cưới của một cuộc hôn nhân đến từ hai phía.
Mười giờ đêm, nhìn lên nhà trên thấy đã tắt điện hết chứng tỏ bố mẹ chồng tôi đã đi ngủ cả rồi. Tôi vẫn ngồi trên giường, hai tay bấm bấm, hai mắt vẫn dán vào màn hình chiếc điện thoại cảm ứng với bao nhiêu là giai đẹp. Phía chiếc bàn học, tên Khoa ngồi đó, tay chống cằm mà si mê nhìn ngắm tôi. Cái tên đáng ghét, tôi có phải là sinh vật lạ đâu mà hắn ngắm gì kĩ thế.
– Ê Thiên này!
– Hở? – Tôi hỏi lại mà mắt không rời khỏi chiếc điện thoại trên tay.
– Thiên mệt không?
– Mệt. Bận bịu cả ngày sao mà không mệt.
– Vậy cũng khuya rồi đó, chúng mình… chúng mình đi ngủ đi!
——————
Thuộc truyện: Thằng chồng nghèo xấu xí – by Sở Khanh Dâm Tặc
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 2
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 3
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 4
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 5
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 6
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 7
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 8
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 9
- Thằng chồng nghèo xấu xí - Chap 10
Leave a Reply