Truyện gay: Bảo vệ David – Chương 2 – Phần 4

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
“Các cậu, ta rất cảm kích vì điều đó và ta sẽ nói lại với cháu ta. Thế còn thức ăn thì sao nhỉ?”
“Oh Fuck!” David nói, “Tôi quên béng đi mất. Mọi thứ đều xong cả rồi chỉ còn nướng thịt bò nữa thôi. Sẽ chỉ vài phút thôi.” David chạy ra và cho thịt bò lên lò rồi lấy khoai tây chín ra đĩa cùng với mọi thứ khác.
Frank quay sang tôi và nói. “Cậu là một thằng ngốc may mắn! Ài … ta còn nghĩ cậu thậm chí không đáng được hưởng điều này.”
“Tôi biết Frank. Tôi biết. Tôi không xứng với David.” Rồi tôi chợt nhớ ra. “Làm thế quái nào mà ông biết tôi là gay ngay từ khi phỏng vấn?”
Frank cười to. “Cậu nhóc, đó là vì những bài tập của cậu. Cậu không biết nói dối và thực tế là cậu không cố tìm cách để nói dối. Mỗi khi ta hỏi về phụ nữ hay cái gì liên quan là cậu trưng ra một vẻ mặt kỳ dị rồi nói một điều gì đó hoàn toàn là sự thật. Marky, cậu đừng có bao giờ vào ngành tình báo.”
David đã gọi chúng tôi và khi chúng tôi bắt đầu ăn thì Frank nói.
“Marky cậu có một bộ đồ nào mà cậu không mua ở J. C. Penny’s không?”
Tôi ngừng ăn và nhìn ông. “Ý ông là sao? Có gì không ổn với quần áo của tôi à?”
“Mark, cuối tháng này ta muốn cậu gọi tới văn phòng và nói với thư ký của ta là ta đã dặn cậu tới gặp trước khi ta bay sang Cali với Chris. Và … ta muốn cậu ăn mặc làm sao để gây ấn tượng tốt.” Ông quay sang David với một vẻ mặt nghiêm trọng. “David cậu phải giúp chàng ngốc của cậu.”
David nhìn ông. “Ông muốn anh ấy sẽ gây ấn tượng gì? Tôi muốn nói, kiểu Ý hay là kiểu Anh?”
“Kiểu Anh nhưng vẫn có dáng vẻ Mỹ.”
“Được rồi tôi sẽ đi mua cùng anh ý cuối tuần này.”
Tôi bắt đầu có cảm giác như thể là mình không có mặt ở đấy.
“Thế có vấn đề quái gì với quần áo của tôi nào?”
Cả hai nhìn tôi cứ như tôi mới ba tuổi.
David hỏi. “Có phải anh ý cần một hình ảnh lâu dài không? Ý tôi là anh ý có cần cả một tủ đồ không?”
“Ừ, gần như chắc thế nếu mọi điều ta nghĩ đều đúng.” Ông nhìn sang tôi. “Có thể sẽ có vài thay đổi. Đến khi đó ta sẽ biết.” Rồi ông lại nhìn như có vẻ có cái gì mới bừng lên trong ông. “Anh có tiền chứ, ý tôi là anh có thể trả được mấy cái quần áo mới này chứ hả?”
“À, vâng. Tôi sẽ cần bao nhiêu đây? Tôi có 22 ngàn trong tài khoản vãng lai ở ngân hàng.”
Frank và David cùng kêu lên. “Hai mươi hai ngàn trong tài khoản vãng lai!” Cả hai nhìn tôi như thể tôi mới từ hành tinh khác tới.
“À thì … tôi đã định mở một tài khoản tiết kiệm.”
Frank nhìn sang David. David nói, “Tôi sẽ lo vụ này Frank. Tôi làm ở nhà băng.” Frank thì cứ lắc đầu.
Cuối buổi tối chúng tôi cùng tiễn Frank ra xe. Phút cuối cùng cánh cửa kính bên lái trượt xuống và Frank thò đầu ra. “Đừng có quên cuộc hẹn cuối tháng đấy. Vụ này có thể, … à không vụ này sẽ rất quan trọng. Tôi cần cậu ở đó.”
David và tôi dọn dẹp hiên và mang đồ vào trong để vào máy rửa bát. Cuối cùng khoảng mười giờ chúng tôi vào phòng khách. Tôi nằm lên sofa và cởi áo thun ra. David thì trần truồng hoàn toàn trước khi em nằm xuống theo tôi và nhoi vào trong tay tôi, lấy cánh tay tôi làm gối.
Tôi thoáng lên một ý nghĩ đòi lại công bằng sau vụ vừa bị làm nhục hồi nãy. Thực ra thì tôi định là sẽ chơi em thật bạo. Không, bạn đừng bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ làm đau em, chỉ là một chút mạnh bạo hơn trong tình dục thôi. Tôi hiểu rõ là cả David và Frank đều nghĩ tốt cho tôi.
Khi tôi nhìn xuống David thì tôi nhận ra em đang khóc. Tôi sửng sốt. Tôi không biết cái gì đã gây nên điều đó và tôi sợ rằng nguyên nhân là việc gì đó tôi đã làm. Tôi chạm vào tóc em. Tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
“Ôi David. Anh … anh không cố ý. Babe xin đừng giận anh.” Tôi nhẹ nhàng quay đầu em về phía tôi. “Xin em David, xin em đừng giận.”
Xin bắt đầu chém về một vấn đề đầu tiên, rất quan trọng, là vấn đề tiền đâu?
Mình thích cái cách tác giả miêu tả về một số vấn đề liên quan đến tiền bạc, nhất là quản lý tài chính cá nhân (personal finance) trong truyện này. Đây là vấn đề được nghiên cứu ở phương tây rất nhiều và được dạy trong trường phổ thông K-12. Vì thế nói chung đến tuổi trưởng thành (sau 18) thì chỉ cần là một người nghiêm túc, có trách nhiệm với chính cuộc sống của mình thì ai cũng sẽ phải quan tâm đến môn đó và biết một số nội dung cơ bản của nó. Đáng tiếc là ở phương Đông thì còn ít có chương trình này, dẫn đến hầu hết các tập đoàn lớn, các công ty lớn của phương đông đều là tập đoàn gia đình hoặc là tập đoàn nhà nước. Tức là những kiến thức về làm giàu, quản lý tài chính cá nhân người ta chỉ mang ra chia sẻ với người trong gia đình, mà không chia sẻ cho xã hội, dẫn đến những người có xuất thân từ tầng lớp nghèo sẽ ít cơ hội được tiếp xúc và tiến thân vào giới giàu, hay ít nhất là tự do tài chính. Bắt đầu từ đoạn này câu chuyện sẽ chuyển sang hướng cuộc sống của các nhân vật liên quan nhiều hơn đến tài chính và dẫn dần họ vào giới thượng lưu. Mình muốn giới thiệu và trao đổi một vài vấn đề về kinh tế, tài chính để nếu bạn nào có hứng thú thì cùng chém gió hoặc là để những bạn chưa quen dễ đọc phần sau hơn.
Có một số thuật ngữ rất quen thuộc của lĩnh vực ngân hàng nhưng ở VN thì mình không biết là người ta dùng chữ gì. Checking account mình đành dịch tạm là tài khoản vãng lai. Saving account thì có lẽ là tài khoản tiết kiệm rồi. Cùng là tài khoản ngân hàng, nhưng hai tài khoản này có ý nghĩa và có mục đích sử dụng khác nhau, tuỳ theo quy định của mỗi ngân hàng. Checking account dùng để rút tiền liên tục, dù số lượng nhỏ lẻ, thường là khi rút không bị tính phí, ví dụ dùng tài khoản này để thanh toán các chi phí mua đồ ăn, trả tiền xăng xe, … tức là các chi phí lặt vặt và xuất hiện nhiều. Nó giống như cái ví tiền của bạn, chỉ khác là thay vì cầm một đống tiền trong túi dễ bị cướp, hoặc dễ bị trộm nó vào nhà lấy mất thì bạn gửi tiền ở ngân hàng và rút ra dùng dần qua thẻ hoặc qua viết séc (check). Tài khoản này thường không có hoặc có lãi suất rất thấp. Saving account mục đích là để bạn dành một món tiền cho một mục đích nào đó, có thể là để phẫu thuật thẩm mỹ kéo dài cơ quan sinh dục, hay bơm ngực bơm cơ; cũng có thể là để dành tiền cho con đi học đại học, hay để dành tiền phòng khi đau ốm, về hưu … Tuỳ theo ngân hàng sẽ giới hạn số lần rút tiền, số tiền rút tối thiểu, số tiền gửi tối thiểu để mở tài khoản, và có thể có tính phí. Tài khoản tiết kiệm sẽ được hưởng lãi và lãi suất tính tuỳ theo lựa chọn kỳ hạn của chủ tài khoản.
Một bài học đầu tiên trong tài chính là không để tiền nhàn rỗi. Nếu bạn chăm chỉ, bạn sẽ kiếm được tiền, bạn lười biếng thì bạn nghèo đói. Nhưng dù chăm chỉ đến mấy, ai cũng chỉ có 24h một ngày. Vì thế người ta cần học cách để bắt đồng tiền làm việc chăm chỉ cho mình thay vì để nó nghỉ ngơi. Ngay khi David hiểu rõ cả hai đều muốn một mối quan hệ lâu dài, và đã có đủ thời gian sống bên nhau để tìm hiểu về nhau, thì anh quyết định hỏi ý kiến Mark để bán nhà. Việc để một căn nhà trống chính là để tiền nhàn rỗi nằm không. Đó cùng là lý do vì sao David và Frank cùng hét lên khi Mark nói cậu có 22k trong tài khoản. Nên nhớ 22k (cỡ 500 triệu) cũng không phải một con số quá lớn đối với một người độc thân có công việc thu nhập đều đặn và không có thói quen xài tiền như Mark. Tất nhiên ý mình không phải nói rằng đây là một khoản tiền nhỏ.
Lan man một chút sang vấn đề gia đình. Hiện tại có nhiều vận động về quyền lập gia đình của người cùng giới. Ngoài chuyện đó là quyền bình đẳng (cái này nghe có vẻ xa vời và ít thực tế, giống như quyền tự do sở hữu hay tự do đi lại ở VN vẫn bị vi phạm mãi mà có ai phản đối gì đâu, sao giờ lại phải đòi bình đẳng hôn nhân) thì quyền được lập gia đình có ý nghĩa rất lớn về mặt tài chính. Đối với người khác giới, lập gia đình giúp người vợ đảm bảo được nguồn cung cấp để chăm sóc con cái – vì nuôi một con người đến trưởng thành cần những 18 năm thay vì thời gian ngắn hơn như các loài vật – vì thế mà các loài vật thường sống bầy đàn và tự do tình dục hoặc là polyamory. Ngoài ra còn các lợi ích kinh tế khác khi sống chung như tiết kiệm chi phí ăn uống (bạn nào ở một mình rồi thì biết, nấu cho một người ăn khó hơn nấu cho đông người ăn), tiết kiệm chi phí nhà ở … Và cuối cùng là bảo đảm công bằng, công khai minh bạch và rõ ràng theo luật pháp việc chia tài sản nếu có chia tay.
“Ổng sẽ cho anh một công việc mới.” Nước mắt vẫn đang tuôn trên mặt David. “Em biết cái cách ổng nói chuyện. Anh sẽ có công việc mới và sẽ phải chuyển vào thành phố.”
Tôi chợt nhận ra vì sao em khóc. Tôi nhìn xuống em. “Chúa ơi David! Em biết là em sẽ giết anh nếu em cứ tiếp tục thế này.” Tôi nhìn đi chỗ khác. “Khi anh thấy em khóc như vậy … cảm giác như là anh đang bị đâm vào tim.”
David quay đi để tôi khỏi nhìn thấy. Tôi lại quay mặt em lại.
“David xin em hiểu … sẽ không có một mình anh… chỉ có chúng ta mà thôi.” Em cứ lắc ở dưới tôi kiểu như không muốn hiểu. Tôi hôn lên mắt em. Em định nói rồi lại thôi. “Sẽ không có gì Frank có thể đề nghị với anh, không có bất kỳ ai có thể đề nghị với anh điều gì làm anh rời xa em.” Tôi giữ cho đầu em cố định và David cứ nhìn chằm chằm vào tôi. “Anh đồng ý nghe câu chuyện có vẻ như Frank đang có một công việc gì đó cần anh. Nhưng em yêu, ổng chỉ có thể đề nghị, còn chấp nhận hay không là ở anh và em mà. Như vậy đó trai nhỏ ưa đụ ạ. Anh và em.”
“Không gì, không sức mạnh nào trên thế gian này có thể làm anh rời xa em. Nếu Frank đề nghị chúng ta sẽ quyết định. David, CHÚNG TA sẽ quyết định. Không phải anh và cũng không phải em.” Tôi hôn David thật sâu và sau một hồi em mới chịu hôn lại tôi.
“Em xin lỗi Mark. Có lẽ em đã quá căng thẳng.” David lau nước mắt bằng cườm tay. “Em đã hoảng sợ, em không kịp nghĩ gì.”
Em nhìn tôi. “Em không định làm thế.” Rồi em vẫy tay trong không khí. “Hãy cứ coi như chuyện đó chưa xảy ra.”
Tôi bước qua David và đứng dậy rồi cúi xuống nhấc em ra khỏi sofa.
“Chờ đã Mark! Đừng đánh rơi em.” Em cố ngoái lại để xem mặt đất cách bao xa.
Tôi giữ em trong vòng tay và hôn em. “Hãy lên giường nào.” Tôi đi về phòng ngủ bế theo David. Em thì bắt đầu cười.
Trong khi đang đi tôi nói. “Giờ thì hãy nói anh biết quần áo của anh có vấn đề gì?” Tôi đặt em nằm trên giường và cũng nằm xuống giữa hai chân em, nâng cơ thể mình trên khuỷu tay.
“Mark,” David nhẹ nhàng nhéo ngực tôi bằng ngón tay. “Vòng ngực anh 46 inches (117 cm) và eo thì 36 inches (91 cm). Như vậy là chênh lệch 10 inches (25 cm). Bình thường chênh lệch chỉ 6 inches (15 cm) và áo vest may sẵn thường may theo tỉ lệ đó nên anh sẽ không thể kiếm được cái áo nào vừa nếu anh cứ đi mua đồ may sẵn.”
Giờ thì David đang vỗ nhẹ lên ngực tôi. “Điều tụi mình cần làm là đưa anh đi mua đồ ở chỗ mà họ có thể lo được vụ này. Em hay mua đồ ở một cửa hàng Madison có thể làm việc này. Họ có một số bộ vest được may đo cẩn thận đến mức gần như là đo người để may vậy.”
David cứ thế tiếp tục nói và tôi thì làm cái mặt ra vẻ như là tôi đang chú ý nhưng thực tế thì tôi chỉ muốn nghe giọng nói của em và cách em nói. Tôi không quan tâm đến những chuyện khác. Nếu cả David và Frank cùng muốn tôi mua mấy món đó thì tôi sẽ mua, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn được nghe em nói chuyện. Em thật đẹp và khi em nói chuyện gì thì đôi mắt em lấp lánh như đang nhảy múa còn tôi thì được ngắm em mà không cần phải giải thích tại sao, rồi lại có thể vuốt tóc em mà em không để ý. Thậm chí nếu em có bảo tôi đi thiến con khỉ đột thì cũng không quan trọng, tôi cũng sẽ gật. Cuối cùng tôi hạ thấp đầu xuống sát ngực em và khi em vẫn tiếp tục nói, cảm giác ấy thật tuyệt. Tôi có thể nghe tiếng từng nhịp đập trái tim em và còn nghe cả hơi thở của em trong khi em đang trong tay tôi.
Hẳn là tôi đã thiếp đi bởi vì khi tôi thức dậy sáng hôm sau, tôi thấy một cánh tay mình vắt qua ngực David nhưng tôi đã đẩy em ra đến sát mép giường. Tôi nhìn lên đồng hồ chỉ 6:23, vẫn còn bảy phút nữa đồng hồ mới báo thức. Không hiểu vì lý do gì mà chúng tôi không còn có thời gian để làm tình. Kể cả nếu tôi có đánh thức David ngay bây giờ thì vẫn không có đủ thời gian để làm gì cả. Tôi kéo em lại gần mình dù biết có thể việc đó sẽ đánh thức em nhưng thực tế thì cũng không có gì khác biệt lắm bởi vì em sẽ phải thức dậy sau bảy phút nữa. Em khẽ lầm bầm gì đó nhưng cũng không cưỡng lại và thế là sau đó em đã trong tay tôi. Tôi quyết định chúng tôi sẽ phải nói về chuyện làm thế nào để có thêm thời gian ở bên nhau.
Buổi chiều hôm đó David và tôi đi tới Madison để tới tiệm may nơi em thường mua đồ của em. Trước khi chúng tôi đi vào tiệm em nói tôi đưa cho em thẻ tín dụng của tôi và đừng có nhìn vào giá đồ. Tôi nói. “Em đùa phải không?”
“Mark, cách nhìn của em về vụ này như vầy, Frank sẽ làm gì đó để thay đổi vài thứ và ổng cần anh thật tươm tất thế nên cách duy nhất chúng ta có thể làm điều đó một cách nhanh chóng thì là làm theo cách của em. Giờ nếu anh cứ nhìn vào giá thì sẽ chẳng làm cho món đồ nó giảm giá đi mà chỉ làm mình thấy tiếc và xót của thôi. Vì thế em muốn anh hãy tin em và cứ lấy bất cứ món gì em chọn. Anh có thể làm điều đó không?”
Ài, cách nhìn của tôi về vụ này là dù cho tôi có làm gì cũng không có khác biệt nên tôi cứ đưa thẻ tín dụng của mình cho David và nghĩ. Mặc kệ đi!
Đến khi ký hoá đơn nhìn thấy hai ngàn hai tôi mới thấy choáng váng. Mà tất cả chỉ để đổi lấy ba bộ vest, hai đôi giầy và vài chiếc áo sơ mi, cà vạt với dây lưng. Xem David có vẻ thoả mãn. Em nói chúng tôi đã có một khởi đầu tốt. Ôi trời!
Khi chúng tôi về tới nhà chúng tôi nhận được tin tốt là căn nhà của David đã được bán với đúng giá mà em treo. Em cần gặp người mua ở ngân hàng ngày hôm sau. Những người mua nhà của David là một cặp vợ chồng rất tốt bụng, và vì họ nuôi chó, giống Weimaraner’s nên hàng rào vòng xung quanh nhà đúng là hoàn hảo đối với họ. Tên họ là Joe và Eileen Oberhoffer và chúng tôi lập tức trở thành bạn bè. Sau khi họ chuyển vào, David và tôi đã đi qua chơi và David rất thích thú với những chú chó nhỏ. Em nằm xuống với chơi với chúng, để mấy con cún trèo lên khắp người.
Chúa ơi em thật xinh đẹp! Tóc đen, hơi loà xoà và đôi mắt xanh lục lấp lánh.
David đang mặc quần bò và eo lưng ba mươi inches ( 76cm ) với cặp mông đáng yêu làm cho em sexy đến không thể tin được, chưa kể việc em ở giữa đám cún con, vụ đó không gây hại gì mà còn đáng yêu hơn nữa. Việc chúng tôi là gay có vẻ được họ chấp nhận một cách rất tự nhiên và rõ ràng là không có khác biệt gì cả; và từ đó cho đến cuối hè họ còn cùng chúng tôi nấu ăn dã ngoại ở ngoài nhiều lần nữa.
Vài ngày sau David và tôi đi lấy quần áo đã đặt và mặc dù tôi không thích điều này, xin khẳng định lại là tôi không thích, dù phải công nhận, là chúng rất đẹp. Cuối tháng cũng là cuối hè đã đến rất gần và tôi gọi đến thư ký của Frank để lên lịch hẹn gặp. Gloria, thư ký của Frank, đã lịch sự hơn thường lệ và tôi có cảm giác là tôi sẽ được mời một công việc mới là rất rõ ràng. Tôi quyết định đã đến lúc cho David và tôi có một cuộc nói chuyện.
Tôi đợ đến sau bữa tối và kéo em ngồi xuống với tôi trên sofa, quần áo đầy đủ. Tôi nằm ngửa còn David thì ngồi dạng trên hông tôi.
“Okay babe, hãy nói chuyện với anh một chút. Em nghĩ gì về chuyện của Frank?” Tôi xoa lên đùi em.
“Chuyện đó làm em sợ.” Em giơ tay lên. “Chờ đã … ý em là cái ý nghĩ về tất cả mọi thứ không chắc chắn, không ổn định nó thật đáng sợ … nhưng dù sao nó vẫn diễn ra dù mình có nghĩ gì.”
Tôi gạt tóc ra khỏi mắt em. “Chính em nói là họ đã đối xử khác với em ở nhà băng. Với cái bằng của em, em có thể xin việc ở bất cứ đâu.”
“Em biết. Ôi chúa ơi cặc anh to quá!”
Tôi giữ cả hai tay em trong tay tôi. “Không có nói chuyện cu cặc ở đây! David mình phải tính vụ này.” Tôi cố tỏ ra nghiêm túc vì tôi không muốn câu chuyện tan nhũn ra vì những ham muốn của chúng tôi nhưng tôi vẫn phải cười.
“Em biết.” David nói bằng giọng nhấn mạnh và rồi em áp đầu lên ngực tôi. “Có một phần rất lớn trong em không muốn thay đổi bất cứ một điều gì trong khi một phần thực tế khác thì hiểu rằng mọi chuyện sẽ phải thay đổi.” Em lầm bầm vào ngực tôi. “Cảm giác có anh tuyệt quá!” Em tiến lên một chút và hôn tôi rồi ngả đầu lên cằm tôi.
“Tụi anh, ý anh là công ty anh, có dùng một dịch vụ rất tốt mà em chỉ cần gọi rồi họ hỏi em một mớ câu hỏi sau đó thì họ ra một cái CV cho em.” Tôi hôn lên đỉnh đầu em. “Em có muốn anh lấy số của họ cho em không?”
David nhấc đầu lên rồi nhìn tôi. “Em có được thưởng đụ nếu làm việc đó không?”
“Tất nhiên.”
“Mark, dzụ này, anh không định mặc bộ đồng phục cũ của anh trong khi chơi em đấy chứ?”
“Ohhhhhhhhhhh David, grrrrrrrrrrrr!”
…
Trong một đoạn này thôi có đến hai lần Mark đề cập về vấn đề “cần phải nói chuyện với David”. Mình cho đây là chi tiết đắt giá, vì nó có ý nghĩa quan trọng trong việc duy trì một mối quan hệ bền vững và lâu dài. Con người ta chẳng ai là hoàn hảo, ghép cuộc sóng của hai người lại với nhau thế nào cũng có nhiều khác biệt, thậm chí mâu thuẫn.
Giải quyết những vấn đề này thì chỉ có cách dùng đối thoại để chia sẻ, hiểu biết để từ đó đưa ra giải pháp mà dàn xếp cho ổn thoả. Nếu như có hiểu lầm, hay giận hờn, bực tức thì chờ khi cơn giận lắng xuống người ta cần nói chuyện để làm rõ vấn đề, làm rõ cái mình muốn, cái mình có thể cho đi và cái mình mong muốn được nhận lại.
Ví dụ chỉ vì thời gian của cả hai người cùng phải đi làm việc bận bịu dẫn đến ít có thể chia sẻ thời gian ở bên nhau cũng là một lý do gây mờ nhạt thậm chí đổ vỡ quan hệ rất phổ biến. Hoặc mỗi một thay đổi lớn ảnh hưởng đến cuộc sống chung như là chuyển nhà, đổi việc, mua sắm lớn, … đều cần có thảo luận để đi đến thống nhất ý kiến. Chờ đợi đối tác tự hiểu, rồi lại giận dỗi khi đối tác không hiểu, là cách cư xử trẻ con thường xuất hiện trong phim ảnh, truyện tiểu thuyết sướt mướt và chúng có ảnh hưởng tai hại đến cư xử của người ta.
Nhân khi nói về hạnh phúc trong tình yêu và một mối quan hệ lâu dài, mình thấy rất đặc biệt là cả Mark và David đều cùng nghĩ rằng họ đã rất may mắn khi có được người kia, rất may mắn khi có nhau và cả hai đều tự cho rằng bản thân không xứng đáng với người còn lại, đều cho rằng mình phải cố gắng hết sức nếu không sẽ mất người kia.
Vì thế, họ luôn nói với nhau rằng họ yêu người kia hết lòng, thậm chí họ không thể sống nếu người kia bỏ họ. Và mặc dù được nghe điều đó từ chính miệng đối tác, họ không vì thế mà nghĩ rằng mình có lợi thế, mình có quyền lực vì đối phương quá yêu mình và sẽ quỵ luỵ vì mình. Nhờ đó cả hai luôn phấn đấu để làm tốt nhất phần công việc của mình, luôn phấn đấu để làm cho đối phương vui vẻ.
Nếu có bất cứ khi nào bạn tự hỏi liệu mình có phải đang yêu hay không, chỉ cần hỏi xem mình muốn ở bên cạnh đối phương đến mức nào, có đến trọn đời không và ở bên cạnh đối phương có làm cho bạn trở nên tốt hơn, cư xử tốt hơn, sống tốt hơn hay không? Đó thường cũng là những gì những người yêu nhau làm trong thời gian đầu. Nhưng sau một thời gian ngắn khi những đam mê ban đầu qua đi thì người ta dễ chú ý đến những cái chưa tốt hơn, dễ nghĩ đến quyền lợi cho mình hơn và đẩy mối quan hệ đi xuống.
Hoá ra là Frank đã luôn đúng. Khó có thể nói có bao nhiêu phần của những việc xảy ra được thiết kế bởi Frank nhưng dấu tay ổng thì ở khắp nơi. Cuối cùng thì công ty được mua bởi một công ty Đức và Frank trở thành giám đốc điều hành cho các hoạt động ở Mỹ. Một trong nhiều các hoạt động của công ty mới, nếu tính cả các hoạt động ở châu Âu, là sản xuất các công cụ dùng cho vũ khí và đó là lĩnh vực mà Frank định dùng tôi ở đó. Tôi đoán là trong ba ngày tôi ở Milwaukee tôi đã gặp cỡ sáu mươi người điều hành và kĩ sư đến từ châu Âu. Họ cần một người làm trong mảng quân sự với Mỹ và họ giành cho tôi chức vụ điều phối bán hàng khu vực quản lý toàn bộ phần bờ tây sông Mississipi và vùng này có thị phần 65% trong lĩnh vực cụ thể mà họ quan tâm.
David đã tới Milwaukee với tôi và trong ngày đầu tiên khi tôi trở lại khách sạn tôi đã nói với em tôi nghĩ vụ này thế là đã xong. Chúa ơi, tôi mỏi rã rời.
“Em biết, Frank đã gọi và nói với em.”
“Ổng làm quái gì cơ?”
David ngồi trên mông tôi và xoa lưng tôi. “Đừng có giãy nảy lên thế. Ông ý chỉ gọi và nói có vẻ như mọi thứ sẽ diễn ra theo dự kiến và có lẽ em nên đi tìm nhà.”
Tôi càu nhàu. “Và nó không có vẻ gì là lạ với em? Đến anh còn chẳng dám chắc.”
“Frank chỉ muốn làm em có cảm giác là em không bị tách ra. Ông ta thông minh đấy. Ổng đang củng cố hậu phương.”
“Ôi đệt! Thế là tụi mình phải tìm nhà! David làm sao tụi mình có thể làm được?”
“Không chỉ có nhà thôi đâu! Em còn phải kiếm việc nữa.” Em ấn ngón tay cái xuống hõm cổ tôi.
Tôi quay lại nhìn em. “Ừ nhỉ, em nói chuẩn đấy. Anh quên béng mất. Xin lỗi em.”
“Frank sẽ gửi sang một người môi giới bất động sản ngày mai. Anh có lịch họp cả ngày. Anh có tin tưởng để em nhặt ra khoảng nửa tá căn nhà rồi tụi mình sẽ đi xem và chọn không?”
“Sao tụi mình có thể mua nhà khi mà tụi mình còn chưa chắc là sẽ có việc được? Chúa ơi, thấp xuống một chút. Đúng rồi, ngay chỗ đó.”
“À thì em gần như đã lo vụ đó rồi, theo cách nào đó thì là vậy.”
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn David. “Anh có nên biết chi tiết không?”
“Uh, có lẽ không cần đâu.” Em vươn tới và hôn tôi. “Hãy cứ mừng là em luôn đứng về phía anh.”
Tôi với ra sau và kéo em nằm xuống giường rồi ôm lấy em. Em nhìn tôi với ánh mắt tin tưởng. “Anh mừng mà David.”
Tôi hôn em thật lâu trong khi đan tay tôi vào tóc em. Tôi từ từ cởi đồ cho em, từng chiếc nút áo, vừa cởi tới đâu tôi hôn lên đầu vú em tới đó; rồi tới giầy và vớ của em, mát xa chân cho em, tới quần dài và quần lót thì tôi tuột ra cùng lúc thật nhanh. Em đang nằm sấp và đôi mông tuyệt đẹp của em thì khoe ra ở dưới tôi. Tôi liếm chầm chậm tới đó, cắn nhẹ lên hai đỉnh đồi trên mông em rồi banh chúng ra bằng tay. David đã bắt đầu rên âm thanh David từ khi quần em được tụt ra và giờ thì lớn tiếng hơn. Em hít mạnh khi lưỡi tôi ngoáy vòng tròn quanh lỗ. Tôi giành rất nhiều thời gian ngâm mặt mình ở đó và rồi kéo hông em lên một chút để quỳ gối ngay sau em. Tôi chỉ dùng nước bọt để bôi trơn và David thì quạt tay tới lui như đang bơi trên tấm trải giường khi tôi đi vào.
“Oh fuck Mark! Oh fuck babe! Ungh, ungh, ungh!” Em còn đẩy ngược ra sau về phía tôi.
Tôi vươn tới đè lên em để cho ngực và bụng tôi phủ hoàn toàn lên em. “Cặc anh đang trong em babe! Ôi em thật khít, khít quá đi mất!”
“Mark, oh shit! Chôn con cặc anh vào trong em! Babe thật sướng khi anh trong em.”
Tôi trèo lên trên David nhưng vẫn giữ trọng lượng cơ thể ở trên chân và bắt đầu giáng những cú thúc mạnh xuống. Cặc tôi nhắm thẳng vào tuyến tiền liệt của em, em như phát điên và lưng em tràn mồ hôi. David bắt đầu chuyển sang rên rỉ và tôi nhấc em lên trong khi vẫn liên tục dập và tay tôi sục cho em. Em ra nhanh chóng làm mông em thít chặt cặc tôi. Đó là tất cả những gì tôi có thể chịu được. Tôi rút cặc ra thiệt lẹ rồi xoay em nằm ngửa. Tôi nhào lên hai bên ngực em và chỉa cặc vào miệng em. David hả miệng ra hết cỡ ngay khi tôi cũng vừa bắn, từng đợt từng đợt sữa trắng bơm vào trong miệng em.
Chúng tôi nằm bên nhau và cố lấy lại hơi thở. Tụi tôi quay vào nhau và hôn nhau. Tôi biết cái mùi vị tinh trùng tôi đang nếm là của mình.
“Chúa ơi anh yêu em!”
“Không bao giờ thay đổi!”
Tôi nâng tay em lên và hôn chúng. “Em cứ chọn nhà đi babe. Bất cứ cái nào em thích.”
David nằm nghiêng và nhìn tôi. Em cười nhẹ.
“Gì? Có gì mà đáng cười?”
Em cười to hơn. “Giá mà anh biết đít em nó sướng cỡ nào.” Em đặt tay lên ngực tôi. “Em sẽ lấy ảnh và thiết kế mặt sàn để tối mai tụi mình có thể chọn lại con hai căn chẳng hạn rồi em sẽ lấy báo giá. Anh thích nhiều đất nền hay nhiều diện tích nhà, hay là cả hai?”
Tôi kéo em lên trên mình và hôn em. “Điều quan trọng nhất đối với anh là em thích nó.”
David trợn mắt lên. “Chúa ơi anh thiệt dễ dãi.”
Tôi vuốt tóc em. “Shit, ngày mai sẽ là một ngày bận rộn nhưng nếu em cần thì hãy gọi anh. Em biết không, thiệt lạ khi thấy Frank phát triển vụ này. Ổng làm rất tốt.” Vuốt tóc em đã gây ra hiệu ứng quen thuộc và tôi nhẹ nhàng lăn em xuống khỏi tôi để tôi nằm phía sau em và ôm lấy em trong vòng tay. Khi em đã ngủ thiếp đi, tôi nghĩ không biết tôi có thể lo được công việc, liệu chúng tôi có tìm được nhà, liệu David có kiếm được việc, không biết em có thích ở đây không và quan trọng nhất là, liệu em có tiếp tục yêu tôi?
Chuyển nhà đã trở thành điều tồi tệ nhất và chúng tôi lại chuyển vào đúng ngày thời tiết tệ nhất trong năm cho đến lúc này và nó lại đúng vào ngày sinh nhật David, ngày 29 tháng mười. Tôi vừa rời nhà cũ và cố cho chiếc xe tải chở đồ lên đường trong khi David thì ở nhà mới để đợi đồ đạc mà chúng tôi đã mua được chuyển tới. Em ở đó để mấy người làm dịch vụ sưởi ấm họ tới và khởi động hệ thống sưởi cho toà nhà.
Sau khi chiếc xe đã rời nhà cũ tôi phải rẽ qua thành phố để có một cuộc họp cho công việc, dự định là nó sẽ nhanh chóng. Khi tôi và chiếc xe bắt đầu rời đi thì tuyết cũng bắt đầu rơi với một tốc độ khó tin và đã biến một quãng đường hai giờ chạy xe thành ra bốn giờ. Tôi đã chuẩn bị ba món quà sinh nhật cho David nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa nói với em về bất cứ món nào.
Tôi muốn tất cả đều ngạc nhiên. Tôi đã liên lạc với em trong cả ngày qua điện thoại di động và mọi thứ có vẻ càng lúc càng tồi tệ đi. Có vẻ như tôi thậm chí còn không tới được văn phòng trước năm giờ nhưng họ nói buổi họp vẫn tiếp tục nên chúa mới có thể biết khi nào tôi mới về đến nhà. Cho đến giờ thì tuyết đã đọng cao 12 inches (cỡ 30 cm) và người ta dự báo là sẽ thêm 8 inches nữa trong thời tiết kiểu này.
Bên cạnh tất cả những cái đó là thái độ của David. Trong khi em đã có được một công việc rất ngon ở một công ty bảo hiểm mà em chưa bắt đầu nhưng em lại khá lo lắng về nó. Rồi thì hàng loạt những buổi gặp để mua nhà và sắp đặt để nó hoạt động. Những đồ đạc chúng tôi đã mua không thực sự phù hợp với căn nhà mới nên chúng tôi đã mua rất nhiều đồ mới và lẽ ra chúng phải được chuyển tới hôm nay nhưng chúa mới biết là chuyện gì đã xảy ra.
Tóm lại là David ngồi đó với vài cây đèn và mấy tấm chăn mà em mua. Máy sưởi không biết vì lý do quái gở gì đã không làm cho nhiệt độ ngôi nhà lên nổi quá 55o F (13o C) và trước đó bọn dịch vụ đã hứa là sẽ tới xem nhưng tới giờ thì có lẽ đã hết cửa cho điều đó xảy ra. Mỗi lần tôi nói với David thì giọng em lại tồi tệ hơn, không phải là em đã nói ra cái gì nhưng tôi có thể cảm nhận điều đó qua giọng em. Tất cả mọi thứ liên quan đến ngôi nhà đã đặt lên vai em và thời tiết thì biến mọi thứ thành thảm hoạ, bên cạnh đó em lại có thể nghĩ là bồ của em đã quên mất ngày sinh nhật em rồi.
Đến tận tám giờ tối tôi mới về đến sân nhà nơi đọng dầy cỡ 30 cm tuyết. Cám ơn chúa là cái cửa gara tự động đã mở và tôi có thể chạy thẳng vào trong đó. Tôi không chắc điều gì sẽ đón tôi và tôi lấy món quà thứ nhất cho David ra cùng với mình.
David đã đốt một đống lửa trong lò sưởi và mang hết tất cả mền gối mà em có để làm thành một cái ổ ngay cạnh đó. Trông em mệt mỏi và có vẻ như đã hoàn toàn chịu trận, điều hoàn toàn trái ngược với tính cách của em bởi vì không gì có thể đè bẹp em. Tôi nhìn quanh góc nhà bếp.
“Em sẽ vẫn nói chuyện với anh chứ?”
Giọng em chỉ còn tiếng thì thào khản đặc. “Tất nhiên,” em giơ tay lên rồi lại bỏ xuống, “chỉ là chẳng có gì được việc cả. Em đã thử mọi thứ rồi Mark và chẳng được gì. Tụi mình còn chẳng có cả giường nữa.” Em quay mặt đi khỏi hướng tôi.
Tôi tới và ngồi cạnh em. Tôi đặt tay lên sau gáy em. “Sẽ ổn thôi. Thật đấy babe, sẽ ổn thôi. Anh có quà sinh nhật cho em.” Tôi đưa cho em cái hộp lớn.
“Sao anh biết sinh nhật em bữa nay?” Em lại quay đi. Tôi biết là em đang khóc. “Em không biết tại sao em lại buồn. Em xin lỗi, anh không cần phải thấy em thế này.”
Tôi kéo em lại. Em đang mặc một chiếc áo len màu xám. “Không vui là chuyện bình thường thôi mà, đến mai mọi rắc rối sẽ hết. Anh hứa anh sẽ làm cho mọi thứ đều ổn.”
David nâng cái chăn lên. “Sao anh không vào chăn, anh sẽ bị lạnh.”
“Anh vẫn còn hai món quà nữa cho em, ở ngoài xe, anh sẽ ra lấy.” Tôi hôn David và đi ra gara. Tôi mở cửa xe. “Joe, tao mong là tao đã làm đúng khi đưa mày tới đây. Tao mong là em đã sẵng sàng để đón nhận mày.”
Tôi quay trở vào trong nhà với David và quỳ xuống trước mặt em. “David, đây là Joe.” Tôi mở chiếc áo choàng tôi đang mặc ra và Joe nhảy vào lòng David.
David tươi tỉnh trở lại lập tức. “Oh wow! Một chú cún!” Em cười hết cỡ với tôi và lần đầu tiên trong ngày tôi lại thấy đôi mắt em lấp lánh. Chú cún cố đẩy chiếc lưỡi hồng vào đùi David. “Anh bắt nó từ chỗ Joe và Eileen?”
“Đúng rùi! Em thích hem?” Tôi ngồi xuống cạnh David và ngó hai đứa chơi đùa. Cậu cún đã trở thành một chiếc máy liếm và đang làm việc trên mặt David. Tôi thấy ghen tị chút chút.
“Em rất thích!” David cố tránh bị liếm vào miệng bằng cách nghiêng đầu đi. “Em thậm chí không muốn nghĩ xem chúng ta sẽ chăm sóc nó thế nào nhưng chúng ta sẽ làm được thôi. Nó thích hôn kiểu Pháp, dấu hiệu tốt.”
“Anh cũng thích hôn kiểu Pháp.”
David quay sang tôi. “Okay babe, em đã cư xử thật tệ.” Em gạt Joe ra và giữ lấy nó để nó khỏi chạy. “Xin hãy hôn em và nói anh vẫn còn yêu em.”
Tôi quỳ và giữ mặt David trong hai tay. “Anh vẫn yêu em.” Tôi nói một cách nghiêm túc rồi hôn em, trong khi chú cún giãy giụa giữa chúng tôi.
“Okay bạn hiền, thế món quà thứ ba là gì? Anh đừng tưởng là em sẽ quên đâu đấy!”
“À, okay … nhưng em không được hoảng lên đâu đấy … Ý anh là nó không nhất thiết phải là chính thức hay cái gì đó tương tự thế … Nếu như mấy cái đó làm em không thoải mái.” David trông có vẻ lo lắng.
Tôi lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh.
David nói. “Tiffany’s!” (Tên hãng nhẫn cưới nổi tiếng – hotstud).
“Anh muốn đồ tốt mà.”
Tôi mở chiếc hộp nhỏ màu xanh ra. “Nhẫn cưới!” Trông em có vẻ sốc.
Tôi lấy chiếc của em ra. “Của em có khắc chữ ở trong.”
David nhìn tôi và rồi cầm lấy tay tôi. “Chữ gì vậy anh?”
Tôi đưa môi tôi lại thật sát môi em. “Cho David, cuộc sống của tôi.”
—————
Thuộc truyện: Bảo vệ David – ND: hotstud
- Bảo vệ David - Chương 1 - Phần 2
- Bảo vệ David - Chương 2 - Phần 1
- Bảo vệ David - Chương 2 - Phần 2
- Bảo vệ David - Chương 2 - Phần 3
- Bảo vệ David - Chương 2 - Phần 4
- Bảo vệ David - Chương 3 - Phần 1
- Bảo vệ David - Chương 3 - Phần 2
- Bảo vệ David - Chương 4 - Phần 1
- Bảo vệ David - Chương 4 - Phần 2
Leave a Reply