Truyện gay: Nhà có 4 uke – Chap 4: Phút lắng đọng
Tác giả: Hải Anh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
An đạp xe lăn bánh từng vòng trên con đường dài, Hưng ngồi sau mà hiu hiu mắt dường như buồn ngủ… Họ đang đi qua một công trường bỏ hoang, những bụi cây xơ xác, sự sụp xệ của nơi hoang tàn trong thật đáng sợ, khủng khiếp hơn nơi này đã trở thành bãi đổ rác… An vừa đạp xe vừa ngắm ngía xung quanh… cảnh thiên nhiên là thứ luôn làm cho lòng con người thanh thản, An cũng vậy, An hạnh phúc khi được chở người mà mình thích…
Bất chợt… An thấy một bà cụ, bà chừng khoảng 85 đến 90, mặc chiếc áo bà ba rách, chân mang đôi dép lào đã sức vai, bà đã dùng vải buộc lại, chiếc nón lá đầy những mảnh cọ vụn như đùi giẻ, mái tóc bà điểm bạc những sương, đâu mắt sâu hun hút vẻ nheo nheo già nua theo năm tháng… bả vác một cái bao trắng đựng những lon nhựa, vỏ nilong, đôi bàn tay khúc khuỷu xám xịt của bà lần mò trong từng bụi cỏ để nhặt hết những phế thải mà xã hội vô tâm vứt ra…
Có phải bà là một thành phần làm sạch những vết bẩn vô ý thức chăng?… Quả thật như vậy, bà cũng là một người mẹ, một người bà nước Việt mà… sao lại từng tuổi này lại đi móc bọc chứ… sắp xế chiều rồi, khu này xa khu dân cư liệu bà có về kịp nhà không?…
An chợt dừng xe lại ở một khoảng khá xa, quay sang Hưng:
– Hưng à… An… An….
– An làm sao?- Hưng khó hiểu.
– An thấy thương cụ đằng kia quá!
Hưng nhìn về hướng kia, đôi mắt Hưng trở nên long lanh, Hưng nói:
– Hưng cũng thấy thương cụ quá!
– Hay vầy đi, An còn 500k, An sẽ chở Hưng đi ngang qua cụ, sau đó Hưng làm rơi ví tiền của An cho cụ nhé?
– Dạ, Hưng thấy cũng được!
Rồi ngay lập tức, Hưng được An chở đi ngay… khi bà cụ khom lưng nhặt chiếc lon, Hưng nhẹ nhàng đánh rơi chiếc ví… An chở Hưng đến đầu ngỏ dừng hẳn lại, An nói với Hưng:
– Mình ở đây xem cụ có lấy tiền không nhé?
– Vâng, Hưng mong cụ sẽ lấy!
– An cũng thế…
Vài phút sau… Bà cụ phát hiện được chiếc ví, bà ngạc nhiên, khom người xuống nhặt chiếc ví, trước đó bà đã lau sạch tay của mình vào chiếc áo bà ba cũ rách… bà từ từ mở chiếc ví ra, móc ra mấy tờ tiền lẻ với một tờ 500k, có cả thẻ chứng minh… Bà loay hoay….
* 20 phút sau *
Bà vẫn ngồi đấy, đôi mắt bà đem chiêu vẻ mệt mỏi, trên tay bà cầm chiếc ví, bên cạnh là cái bao lon nhựa… Gió thổi phất phơ từng cơn lạnh buốt, sắp tới hoàng hôn rồi…
* 15 phút nữa *
Bà vẫn ngồi im, như đang chờ đợi thứ gì đó, bà có vẻ hơi lạnh nên dùng hai tay ôm chặt thân người… tiếng dế bắt đầu kêu…
* 5 phút nữa *
Bà đã đứng dậy… khó nhọc vác cái bao trên vai, bà nặng nề từng bước đi… Đằng xa là An và Hưng đang theo dõi…
Bà cụ bước đi trong ánh hoàng hôn… đôi chân chập chệ trên con đường khập khễnh… Không biết bà sẽ đi về đâu?…
* 45 phút sau, 5h30p *
Trước mặt bà là đồn công an… Bằng sức lực và niềm tin bà cụ đã đến được đồn công an để báo có người rơi ví, bà thưa với chú công an rằng: ” Cụ già rồi, chữ thì không biết, lỡ đường nhặt được cái ví, tiền bạc cụ không lấy! Mấy chú tìm người mất trả giúp cho cụ!”… Bà cụ cười hiền, đôi bàn tay khép nép, có phải bà đang cảm thấy mình thấp hèn chăng?… Chú công an bỡ ngỡ, mời bà uống ngụm nước, rồi bảo bà về để chú lo chuyện này… Bà cụ từ tốn đứng dậy, xách cái bao đặt lên vai rồi lửng thửng ra về…
Lúc này, An và Hưng đã chứng kiến hết, bước vào phòng chú công an Hưng nhanh nhảu:
– Dạ, chú ơi, chú cho chúng cháu xin lại cái ví…@$%&$@%^^…- Hưng kể hết chuyện cho chú công an nghe.
– Được rồi, hai đứa mau đi cảm ơn cụ đi, có gì giúp cụ về nhà, chứ giờ này sắp tối rồi!
– Vâng ạ!- Cả hai đồng thanh.
An vội đạp xe chở Hưng đi… Phía xa xa là bóng dáng ấy, một người bà đầy đức hiếu sinh, bà không tham lam như người ta, bà đã làm được một việc tốt… An vội gọi bà khi sắp tới:
– Cụ ơi!
Bà cụ nheo nheo mắt quay lại nhìn.
– Dạ, chúng con xin lỗi cụ!- An dừng xe cho Hưng xuống.
– Cháu… cháu sao lại xin lỗi cụ???- Bà cụ ngạc nhiên.
– Chúng cháu là người làm rơi ví, chúng cháu chỉ muốn biếu cụ ít tiền thôi, tại chúng cháu thấy thương cụ ạ!- Hưng trầm tĩnh nói.
– À… à… các cháu nhận lại ví rồi phải không? Thế thì về nhà đi kẻo trễ, tối rồi ba mẹ các cháu sẽ lo đấy!- Cụ định đưa tay sờ người Hưng, nhưng lại rụt tay lại, chắc cụ sợ làm bẩn người Hưng…. Hưng nhìn cụ, chợt nước mắt Hưng rơi:
– Cụ cứ ôm con đi, huhu, cụ đừng ngại, cụ giống nội con quá!
– Nội con?
– Vâng… nội con mất hai năm nay rồi, nội thương con lắm!
– Ừ… cụ ôm con, con sẽ bẩn đấy!
– Không sao đâu, con không sợ bẩn…
– Con cũng muốn ôm cụ!- An nói.
Bà cũng rưng rưng nước mắt:
– Cụ từng tuổi này rồi, huhu, con cái thì không có, cháu chắt thì càng không… nay đây mai đó, được các cháu quan tâm thế này cụ sống hết đời cũng mãn nguyện…
– Cụ không còn ai thân thích sao?- An hỏi.
– Cụ có con gái chứ… nó cũng mất gần 10 năm nay rồi.
– Sao cô ấy mất vậy cụ?- Hưng dụi dụi mắt.
– Nó không lành lặn như người ta, nó bị điên con ạ… Lúc trước nó là một đứa thơ ngây, cụ thương nó lắm, nhưng một ngày nó bị người ta hãm hiếp, rồi có mang… Nó cứ bần thần như người mất hồn, rồi trở nên điên dại… Một lần nó bất cẩn trợt chân té, thế là đứa con, đứa cháu của cụ mất đi, kể từ đó con gái cụ nó điên điên dại dại… cứ thấy mấy đứa nhỏ là nó sáp lại, một “Con của mẹ!” hai ” Con của mẹ!”…
Thế đấy, rồi cũng có một đứa nhỏ hàng xóm được nó để ý, nó lúc nào cũng qua bên đó chơi với thằng nhỏ, cụ có cản nhưng nó đâu có hiểu, qua bên đó cha mẹ thằng nhỏ cứ la chửi, có lần dùng cây đòn gánh đập vào lưng nó, nhưng nó vẫn cứ ngồi lì không chịu đi… Mỗi lần thằng nhỏ bị cha mẹ đánh là nó lại lao vào đỡ đòn, mắt nó nhìn người cha kia căm hận, vuốt tóc thằng nhỏ:” Ngoan nào… ngoan nào… đừng khóc, có mẹ đây mà… hihi… có mẹ đây…”….
Và mỗi lần như thế cụ lại càng lo cho nó hơn, vết thương của nó ngày một nhiều… chua xót biết mấy… Tháng ngày trôi qua nhanh dần, thằng nhỏ hàng xóm nó cũng lớn, nó dần xa lánh con của cụ, không còn muốn gần nó nữa… nhưng con gái của cụ không từ bỏ, nó luôn bảo vệ thằng nhỏ đó… Hễ ai đánh thằng nhỏ là nó lại lao vào đánh lại, nói to rằng: ” Con tao, con tao… không được đánh haha…không được đánh!”… Tóc tai nó rối xù, làm mấy đứa ăn hiếp thằng nhỏ hoảng sợ…
Còn thằng nhỏ thì thấy không có gì đáng to chuyện cả, nó nghĩ hồi giờ bà điên này gánh chịu đòn roi cho nó, bây giờ có làm gì thêm cũng chả sao… Một ngày kia, con gái cụ đi đến một căn nhà hoang hái ổi… do lần trước nó có hái cho thằng nhỏ kia ăn, thằng nhỏ khen ngon nên nó mới đi hái lần hai…
Cây ổi đó bây giờ ở chỗ công trường tan hoang đó mấy cháu ạ… hic… nó trèo lên, hái ổi, vốn không bình thường nên tay chân nó có phần vụng về, trên cây thì chỉ có một trái ổi chín thôi, cành lại tít phía xa, nó cố với tay ra hái, nhưng cuối cùng thì… cành ổi gãy nhánh… Dưới mặt đất là một thể xác đầy máu… cục đã lớn dưới gốc ổi đã đập vào lưng nó khi rơi xuống… Nó chết nhưng vẫn nở nụ cười, bàn tay cầm chặt cái ổi… huhu… cụ không biết phải nói sao nữa đây… hic…
Hưng nãy giờ nghe cụ kể mà khóc nức nở, thật khổ cho gia đình bà, An cũng không kém gì mấy:
– Cụ à, chúng cháu thật sự rất thương cụ, vậy bây giờ cụ ở đâu vậy ạ?
Bà cụ cúi đầu:
– Cụ sống nay chết mai… thân già chỉ ở ngoài đường xó chợ móc bọc, tối lại về gốc ổi để coi mộ cho con gái cụ thôi… hic…
– Cụ…- Hưng xúc động không nói nên lời.
– Cháu còn nhỏ quá à, tiền bạc chúng cháu cũng không có nhiều, hay là vầy nhé, để cháu gọi anh hai cháu tới đưa cụ tới viện dưỡng lão, tại anh cháu là chủ của viện đó ạ!- An đề nghị.
– Vâng… hic… An nói đúng đó cụ!- Hưng khuyên.
– Các cháu hà tấc phải làm thế, cụ già rồi, không cần đâu, phiền các cháu quá…
– Không phiền, không phiền đâu cụ!- An nài nỉ.
– Nhưng cụ không cần… trời tối rồi, các cháu nên về nhà đi, kẻo ba mẹ chờ đó!- cụ xách cái bao lên.
– Cụ nghe lời An đi, con năn nỉ cụ đấy!- Hưng nắm tay bà.
An đang gọi cho anh hai, lúc sau thì một chàng trai cao lớn đến…( Hết chap 4…)
Thuộc truyện: NHÀ CÓ 4 UKE – by Hải Anh
- Nhà có 4 uke - Chap 1: Đừng rên nữa
- Nhà có 4 uke - Chap 2: Nhọc
- Nhà có 4 uke - Chap 3: Sốc
- Nhà có 4 uke - Chap 4: Phút lắng đọng
- Nhà có 4 uke - Chap 5: Má về
- Nhà có 4 uke - Chap 6: Dạy thế
- Nhà có 4 uke - Chap 7: Mình hẹn hò thầy nhé
- Nhà có 4 uke - Chap 8: Mình hẹn hò thầy nhé 2
- Nhà có 4 uke - Chap 9: Đi học trở lại
- Nhà có 4 uke - Chap 10: Chuyện lạ bắt đầu
- Nhà có 4 uke - Chap 11: Chuyện lạ bắt đầu 2
- Nhà có 4 uke - Chap 12: Chị em Mu Lam
- Nhà có 4 uke - Chap 13: Kim Na Na
- Nhà có 4 uke - Chap 14: Hiếu không đi học
- Nhà có 4 uke - Chap 15: Lặng bước
- Nhà có 4 uke - Chap 16: Tiếng sáo đầy ma mị
- Nhà có 4 uke - Chap 17: Rạp chiếu phim
- Nhà có 4 uke - Chap 18: Chuyến cắm trại bắt đầu
- Nhà có 4 uke - Chap 19: Tú chết
- Nhà có 4 uke - Chap 20: Bìa rừng đầy máu
- Nhà có 4 uke - Chap 21: Cơn mưa buốt lòng
- Nhà có 4 uke - Chap 22: Lớp võ thuật
- Nhà có 4 uke - Chap 23: Nỗi nhớ vô bờ
- Nhà có 4 uke - Chap 24: Mùi sát khí
- Nhà có 4 uke - Chap 25: Lời nói thật
- Nhà có 4 uke - Chap 26: Bãi biển sexy
- Nhà có 4 uke - Chap 27: Có nên trở lại
- Nhà có 4 uke - Chap 28: Ngục tối
- Nhà có 4 uke - Chap 29: Em yêu anh
- Nhà có 4 uke - Chap 30: Vô vọng
- Nhà có 4 uke - Chap 31: Vô vọng 2
- Nhà có 4 uke - Chap 32: Vô vọng 3
- Nhà có 4 uke - Chap 33: Vô vọng 4
- Nhà có 4 uke - Chap 34: Gật gù tiêu hủy
- Nhà có 4 uke - Chap 35: Đêm lạnh
- Nhà có 4 uke - Chap 36: Dứt
- Nhà có 4 uke - Chap 37: Ám ảnh
- Nhà có 4 uke - Chap 38: Vô vọng 5
- Nhà có 4 uke - Chap 39: Vô vọng 6
- Nhà có 4 uke - Chap 40: Vô vọng 7
- Nhà có 4 uke - Chap 41: Nghịch tập
- Nhà có 4 uke - Chap 42: Nghịch tập 2
- Nhà có 4 uke - Chap 43: Like
- Nhà có 4 uke - Chap 44: Lắc lẻo
- Nhà có 4 uke - Chap 45: Phút đắng lòng
- Nhà có 4 uke - Chap 46: Kế hoạch hãm hại mới
- Nhà có 4 uke - Chap 47: Tìm đâu
- Nhà có 4 uke - Chap 48: La lên
- Nhà có 4 uke - Chap 49: Mạo hiểm
- Nhà có 4 uke - Chap 50: Bất chấp
- Nhà có 4 uke - Chap 51: Vô vọng 8
- Nhà có 4 uke - Chap 52: Vô vọng 9
- Nhà có 4 uke - Chap 53: Vô vọng 10
- Nhà có 4 Uke - Chap 54: Gió lùa
- Nhà có 4 Uke - Chap 55: Những ngày đen tối 1
- Nhà có 4 Uke - Chap 56: Những ngày đen tối 2
- Nhà có 4 Uke - Chap 57: Những ngày đen tối 3
- Nhà có 4 Uke - Chap 58: Những ngày đen tối 4
- Nhà có 4 Uke - Chap 59: Những ngày đen tối 5
- Nhà có 4 Uke - Chap 60: Gặp nhau cả lũ
- Nhà có 4 Uke - Chap 61: Bước chầm chậm
- Nhà có 4 Uke - Chap 62 và 63: Nguy rồi
- NHÀ CÓ 4 UKE - Chap 64: Cho anh ôm một lần thôi
- Nhà có 4 Uke - Chap 65: Quậy phá đi
- Nhà có 4 Uke - Chap 66: Hoảng Loạn
- Nhà có 4 Uke - Chap 67: Nắng cực nắng cực
- Nhà có 4 Uke - Chap 68: Chiều tàn
- Nhà có 4 Uke - Chap 69: Yêu em hơn chính anh
- Nhà có 4 Uke - Chap cuối: Sau tất cả
- Nhà có 4 Uke - Chap ngoại truyện: Vương Vương lầy
Zui Zui says
Zin viết truyện cũg hay nhỉ mà hình như k nhầm trog chap này zin có lấy ý tưởg của phim ” Người mẹ điên ” thì phải
No_Name says
đúq đó
khánh says
hay ? wa zin ơi … tiếp đi
Ward says
Tớ mún đọc.nhưg khôg dám càg đọc càg thấy nhớ ngoại mìh wá.hix
Ẩn Danh says
Cmnr.. viết mấy chap đầu điệu như chó , đọc giả nào cũng nhận ra hết mà còn chối ..!!! 27 – 19 – 17 Là còn con nít àk ? Thôi mày cho nó là đứa trẻ 3 , 4 tuổi luôn đi.. Đã cho nhân vật tuổi lớn rồi mà còn viết truyện kiểu con nít… Thất vọng khi đọc phần V này của mày.. Đã đọc hết IV phần truyển do mày viết thấy cũng hay nhưng tới phần 5 thì .. Oh My Chuối ~ Bye bye ( Truyện quá điệu , Quá cháng òm )… Đọc giả nào thấy truyện của thằng này viết quá điệu ( kiểu con nít ) Thì điểm dan nha : 1….!!!
Hải Anh says
Bạn mất nhận thức nặng rồi đấy nhé: tuổi 21 – 17 – 15 – 14. Chủ đề về anh em ruột thịt, mà trong gia đình thì ai cũng có thể bộc lộ tính cách rõ ràng, cũng có thể im lặng nhìn một cách khách quan mọi việc. Bạn ko biết gì thì đừng đọc truyện này nữa! Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, chưa biết đầu đuôi là cái gì thì đừng lên tiếng, nói sai người ta sẽ cười bạn là ” thằng ngu”, chê truyện mấy chap đầu thì vui lòng đừng đọc các chap sau và comment như thế này, đọc một tác phẩm là một quá trình dài và cần có sự kiên nhẫn, truyện ko hay thì bạn có thể đọc các truyện ” dâm dục ” khác mà, lần cuối, tốt nhất bạn đừng lần mò vào đọc các chap sau của truyện !!! Zin ko cần những người như bạn, và bạn nên hiểu: ” Chỉ có những đứa đầu óc ngu si mới nói những lời cặn bã khi mình không biết rõ điều gì đó về sự việc vừa tiếp nhận!”… Nói cho cùng, Zin vẫn cảm ơn những nhận xét của bạn, Zin sẽ xem đó là một lời ” khen” haha, Zin vui vì có người đã nóng, đã rơi vào cảm xúc khó chịu, đó là điều Zin cần, những chap đầu chưa có việc gì hay ho đâu, truyện còn dài mà, Zin muốn mọi người vui vui chút chút thôi,…
Syn says
đừng viết chuyện nhìu tên nhân vật qá…tớ rối lun