Truyện gay: Ôsin của anh – Chương 11
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chương 11: Thức tỉnh
Hơi thở nó bỗng trở nên dồn dập hơn. Nhã Phương nhếch mép cười rồi nhẹ nhàng tiến ra cửa…….
Hoàng Nam……. xin lỗi….. nhưng Thiên Phúc là tất cả đối với tôi…….
– Bác sĩ, bệnh nhân phòng 203 đột nhiên có chuyển biến khác lạ – một nữ y tá vội vàng chạy lại.
– Chuẩn bị đồ cho tôi.
Phòng 203? Chẳng phải là phòng nó sao? Hắn vội vàng chạy theo tay bác sĩ đó. Vào phòng, hắn thấy nó đang thở dốc.
– Mời cậu ra ngoài.
Hắn bị mấy tên bác sĩ đẩy ra ngoài. Đúng lúc đó, Gia Bảo chạy đến.
– Hoàng Nam sao rồi?
– Đang ở trong cấp cứu.
Gia Bảo ngồi thụp xuống cái ghế bên cạnh.
– Sao cậu lại để cậu ấy một mình mà đi đâu hả? – hắn trừng mắt nhìn Gia Bảo.
Gia Bảo cúi gằm mặt, đan hai tay vào nhau. Một cô y tá bước ra. Cả Gia Bảo và hắn cùng chạy đến. Vì được cả hai chàng đẹp trai hỏi nên cô y tá đó có vẻ hơi lúng túng, mặt đỏ gay.
– Cậu Hoàng Nam đã qua cơn nguy hiểm, mong hai anh bình tĩnh – cuối cùng cô y tá cũng xác định được mặt đất mà bay xuống.
Gia Bảo thở phào nhẹ nhõm, hắn ngồi xuống bên cạnh Gia Bảo.
– Mục đích về nước lần này của tôi là đưa Hoàng Nam đi cùng – bất chợt Gia Bảo lên tiếng.
Hắn ngạc nhiên quay sang nhìn Gia Bảo. Gia Bảo vẫn cất cái giọng đều đều lên tiếng.
– Cậu đừng ngạc nhiên, Hoàng Nam vốn dĩ không thuộc về nơi này. Cậu ấy có giao ước với tôi.
– Giao ước? – hắn hỏi.
– Đúng vậy. Từ khi còn bé, nhà tôi và nhà cậu ấy đã có mối làm ăn thân thiết. Cho nên, ông Thiên Phúc – bố của Hoàng Nam đã kí một hợp đồng hôn ước với bên gia đình nhà chúng tôi.
– Ý anh là…..? – dường như hắn đã mập mờ hiểu ra vấn đề
– Anh hiểu đúng rồi đấy. Cái hợp đồng đó có liên quan đến một mối làm ăn của tôi bên nước ngoài, và phải có chữ kí xác thực của Hoàng Nam thì hợp đồng đó mới thành công. Vì vậy…….
Chưa nói hết câu Gia Bảo đã bị hắn cắt ngang bằng một cái đấm.
– Anh định lợi dụng Hoàng Nam sao? Cậu ấy sẽ để yên cho anh làm vậy sao?
– Đồng ý hay không đợi đến lúc Hoàng Nam tỉnh dậy rồi biết – Gia Bảo ngồi dậy liếm môi.
– Tôi sẽ không để anh làm vậy đâu – hắn bóp chặt tay rồi bước đi thẳng.
Ở phía sau, trên môi Gia Bảo nở một nụ cười mạn nguyện.
Phải….. tôi cũng sẽ không để tôi làm vậy đâu…… hãy trở lại là cậu đi Thiên Phúc….. Cậu mới là người mà Hoàng Nam cần…..
Hắn đi đến cầu thang bỗng dừng lại, ngồi thụp xuống. Bống nghe loáng thoáng có tiếng người phía cuối cầu thang, hắn nổi máu tò mò, cố vểnh tai lên nghe.
– Sao đắt thế, chỉ là khóa van ống thở thôi mà – là tiếng của Nhã Phương.
– Cô nghĩ dễ dàng lắm sao, tôi là y tá, vụ này mà để lộ ra ngoài là tôi mất việc chứ chẳng chơi – tiếng một cô gái khác.
– Thì thôi này….. tôi cũng không tính toán với cô làm gì, cầm đi – Nhã Phương đưa cho cô gái kia một xấp tiền.
Cô gái kia cầm xấp tiền trên tay, mặt hí hửng đi xuống cầu thang. Nhã Phương khẽ thở dài, đút hai tay vào túi áo đi lên. Bất chợt, hai mắt chạm nhau. Nhã Phương giật mình loạng choạng bám vào lan can cầu thang.
– A…. anh Phúc….. – Nhã Phương run lên cầm cập.
– Thì ra…. chính cô là người đã bày ra trò này….. – mặt hắn đanh lại.
– Em…… –Nhã Phương ấp úng nhưng ngay lập tức trở lại nguyên hình là một khuôn mặt ác quỷ – Phải….. chính em là người bày ra trò này đấy…… nhưng anh cũng biết em mà….. để đạt được thứ mình muốn…… bằng bất cứ giá nào em cũng phải lấy được…….
– Tôi không ngờ cô lại là người như vậy. Coi như suốt thời gian qua tôi đã nhìn nhầm cô
Hắn nói rồi bước thẳng, bất chợt Nhã phương từ đằng sau ôm chầm lấy hắn.
– Em…. xin lỗi….. chỉ vì em quá yêu anh thôi mà….. anh Phúc.
Hắn nở một nụ cười nhạt.
– Em chưa bao giờ yêu anh cả, em chỉ yêu mình em mà thôi – hắn nói rồi tháo tay Nhã Phương ra.
Hắn bỏ đi, để lại Nhã Phương đang khuỵu xuống.
Bước vào phòng nó, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống. Đã một tháng nay rồi nó vẫn chưa tỉnh dậy. Nắm lấy tay nó, hắn gục đầu xuống. Bỗng cảm thấy ngón tay nó khẽ động đậy, hắn ngồi thẳng dậy.
– Hoàng Nam, em tỉnh rồi hả? – hắn hỏi.
Từ từ mở mắt. Nó nhìn xung quanh là một màu trắng xóa. Thấy đầu mình choáng váng, nó nheo mắt lại.
– Em đang ở bệnh viện – hắn dường như đoán được ý nghĩ của nó liền trả lời trước.
– Ừm – nó không nói gì thêm nữa.
Không gian lại chìm vào yên lặng.
– Tôi muốn chấm dứt hợp đồng làm ôsin – bất chợt nó nói làm hắn hơi giật mình.
– Tại sao? – hắn hỏi.
– Tôi sẽ đi ra nước ngoài cùng Gia Bảo, có một hợp đồng bên đó mà bố tôi chưa hoàn thành – nó quay sang nói với hắn.
Hắn khựng lại trước câu trả lời của nó. Chẳng nhẽ những lời Gia Bảo nói là đúng. Nó sẽ cưới Gia Bảo thật sao?
– Em…… phải cưới Gia Bảo? – hắn hỏi.
– Hả? Cưới á? Anh bị điên à? Gia Bảo có hôn phu rồi – lúc này thì nó đã ngồi thẳng dậy.
– Ơ! Thế là thế nào. Sao Gia Bảo nói là em với cậu ta có hôn ước?
Dứt lời, hắn nhìn mặt nó đằng đằng sát khí.
– Đồ GIA BẢO ĐIÊN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Đồ điên, ai có hôn ước với anh hả? – nó ném cái gối vào mặt Gia Bảo.
Gia Bảo co rúm người lại, cười cười nhìn nó.
– Anh tự hỏi em có phải là người bệnh không nữa?
Lại một lần nữa, nó ném cho Gia Bảo một cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.
– Còn dám nói? – nó dơ nắm đấm lên dọa.
Cả Gia Bảo và hắn đều bật cười nhìn nó. Hắn đứng đó nhìn nó xử Gia Bảo nãy giờ mà bây giờ mới dám cười. Quả thực nghe xong lời chứng thực của nó, hắn cảm thấy như trút đi một gánh nặng. Mải để ý đến nó, hắn quên mất chuyện của Nhã Phương.
Bước ra cửa, khẽ đóng cửa lại. Đi về phía phòng của Nhã Phương, hắn mở cửa ra, không có ai. Chắc cô ấy xuất viện rồi. Đóng cửa lại, đút tay vào túi quần và bước lại về phòng nó. Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng nó mở ra, Gia Bảo bước ra. Mặt đối mặt, hắn cười nhạt nhìn Gia Bảo.
– Cảm ơn! – hắn vừa mân mê cốc cà phê trên tay vừa nói.
– Vì chuyện gì? –Gia Bảo hỏi.
– Vì đã giúp tôi và Hoàng Nam.
– Tôi không giúp anh, tôi chỉ giúp Hoàng Nam. Cậu bé đã quá thiệt thòi khi mất mẹ từ nhỏ, người cha mà nó đã từng kính trọng nhất cũng bỏ nó mà đi theo mụ đàn bà khác. Tôi không muốn cậu bé phải chịu thêm bất kì sự tổn thương nào nữa, vì vậy nếu cậu còn làm gì ảnh hưởng đến thằng nhóc thì tôi sẽ không nhân nhượng như lần này nữa đâu – Gia Bảo đứng dậy vỗ vỗ vào vai hắn, mỉm cười rồi đi.
Hắn cũng mỉm cười rồi đứng dậy.
Bước vào phòng nó, nó đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị xuất viện.
– Phải công nhận là em rất giống voi – hắn cười cười khoanh hai tay nhìn nó.
– Ý gì hả? – nó lườm hắn một cái sắc lẹm.
– Anh chưa thấy ai mà hồi phục nhanh như em đấy.
– Xì, tôi mà – nó lại tiếp tục gấp quần áo.
Hắn ngồi xuống trước mặt nó, nhẹ nhàng nâng cằm nó lên, đặt lên môi nó một nụ hôn……
Nó ngồi đối diện với Nhã Phương. Hôm nay bỗng dưng nó cảm thấy căng thẳng, tuy người mời gặp mặt trước là Nhã Phương. Nó ngồi thẳng, hai tay để trên đùi. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới vài ngày trước nó và Nhã Phuòn vẫn là bạn, mà bây giờ lại ngồi trước mặt nhau, trở thành tình địch. Quy cho cùng cũng từ hắn ra hết. Dòng suy nghĩ của nó bị cắt ngang bởi tiếng nói của Nhã Phương.
– Tôi gọi cô ra đây là có chuyện muốn nhờ – Nhã Phương nhấp một ngụm cà phê rồi nói.
Nó hơi bất ngờ nhưng cũng nhận lời.
– Tôi muốn cậu rời xa anh Phúc – đôi mắt Nhã Phương lại trở nên sắc lạnh – anh Phúc chỉ là thương hại cậu mà thôi, anh ấy đã nói là yêu tôi và muốn cưới tôi – Nhã Phương vắt hai chân lên nhau, khoanh tay và ngả người ra sau ghế.
Nó tròn mắt nhìn Nhã Phương. Hai tay để trên đùi bất giác run mạnh. Nó thu hết bình tĩnh nói.
– Vậy cô nói điều đó với tôi làm gì?
– Tôi chỉ muốn để cho cô biết rằng, anh Phúc không hề có tình cảm với cậu, đừng mơ tưởng nữa. Tôi muốn cậu ngay lập tức rời xa anh ấy. Tôi biết cậu sắp đi ra nước ngoài, đó chẳng phải là cơ hội tốt để cậu dứt khoát mọi chuyện sao?
Tim nó đập mạnh, mồ hôi tay túa ra nhiều hơn.
– Nếu không còn gì thì tôi đi đây – nó đứng lên rồi rảo bước nhanh ra khỏi quán cà phê.
Hoàng Nam, coi như là cậu đã hứa với tôi rồi đấy. Thiên Phúc à, anh nghĩ anh có thể thắng được em sao……. Dù cho em có không nhận được tình cảm của anh….. thì em cũng không thể để ai có được tình cảm của anh cả……
– Em không định nói cho Thiên Phúc thật sao? – Gia Bảo hỏi trong khi xách hành lí lên máy bay.
– Ừm, chắc phải lâu lắm em mới về – nó quay lại ngắm nghía nơi nó sinh ra một lần nữa rồi rảo bước nhanh lên máy bay.
– Anh thật không hiểu nổi hai đứa chúng mày – Gia Bảo lắc đầu rồi đi theo nó.
Nó ngồi yên trên máy bay.
“Mời tất cả hành khách trên chuyến bay ổn định chỗ ngồi. Chúng tôi bắt đầu cất cánh”
Giọng một cô tiếp viên vang lên. Nó thắt dây an toàn rồi đeo tai nghe. Thói quen của nó lúc nào cũng vậy, cứ ngồi đâu yên tĩnh là phải có tai nghe bên cạnh. Điện thoại trong túi khẽ rung….. là hắn. Nó nhìn cái điện thoại hồi lâu rồi tháo hết pin và sim ra. Chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nó suy nghĩ mông lung.
Không lẽ….. nó sẽ mãi mãi….. không được chạm vào thứ gọi là yêu thương?
Hắn đi đi lại lại trong nhà. Sao nó không nghe máy? Mà nó đi đâu cả sáng không liên lạc được?
“Kính Koong” tiếng chuông cửa làm đứt mạch suy nghĩ của hắn. Ra mở cửa, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh xắn của Nhã Phương.
– Là em à?
– Sao thế? Bộ gặp em anh không vui sao?
– Không phải thế….. mà em đến có việc gì không?
– À, em muốn hỏi Hoàng Nam có chút việc thôi. Mà cậu ấy không có ở nhà anh sao?
– Em muốn hỏi gì? – hắn nhíu mày không hiểu cái thái độ khác thường của Nhã Phương này là gì.
– À không có gì. Nếu không có Hoàng Nam thì thôi, em ngồi chơi với anh cũng được – ánh mắt sắc lạnh của Nhã Phương bỗng lóe lên.
Hắn cảm nhận rõ thái độ khác lạ của Nhã Phương.
– Em đã làm gì Hoàng Nam phải không?
– Hahaha – Nhã Phương cười cay độc – em không làm gì cả, là anh làm mới đúng, hahahaha.
– Em điên rồi.
– Đúng, em điên, em điên rồi, hahaha.
Hắn vội vàng mặc áo lái xe đến sân bay.
Hoàng Nam, em là một thằng ngốc…..
Anh sẽ không để mất em một lần nữa đâu…..
Đợi anh…… chỉ một lát nữa thôi…..
—————-
Truyện gay: Ôsin của anh – Chương 12
Chương 12: Comeback
Hắn chạy khắp sân bay tìm nó. Không có bóng dáng nó ở đâu cả. Hắn chỉ còn biết gọi….. gọi…… hắn gọi tên nó trong vô vọng……
5 năm sau:
Máy bay mang biển số 502 đáp xuống mặt đất. Từng hành khách lần lướt xách vali xuống. Tháo cặp kính đen ra, nó nhẹ nhàng bước xuống máy bay. Mái tóc vàng bị gió thổi táp vào mặt. Nó xách vali ra cổng sân bay. Đã có xe chờ sẵn nó ở đó.
Nó bước lên xe, khuôn mặt lạnh băng, không chút cảm xúc.
– Giám đốc đi đâu ạ?
Người tài xế lên tiếng hỏi, giọng cung kính mặc dù nhìn ông ta phải hơn nó đến chục tuổi.
– Bác cho cháu đến công ty – mặc dù mặt đằng đằng sát khí như vậy nhưng nó vẫn lễ phép trả lời. Nó không muốn giống hắn 5 năm về trước, có tiền mà ngạo mạn.
Bác tài xế đã làm lâu năm cho nó nên hiểu rõ tính nó. Nó không phải là người lạnh lùng, vô cảm mà chỉ là hoàn cảnh đưa đẩy nên nó bắt buộc phải như vậy. Thực ra thì bác cũng rất quý nó, nhưng bác cũng như bao nhân viên khác làm cùng nó, không dám nói ra.
Đặt chân trước cổng công ty là đập vào mắt một hàng dài nhân viên. Nó nheo mắt nhìn hàng dài ấy, cảm thấy khó chịu. Ánh mắt nó sắc lạnh bước đi ngang qua hàng dài nhân viên đó. Tất cả nhân viên đều lén liếc mắt nhìn theo dáng nó. Cứ nghĩ giám đốc là một người dễ tính, ai ngờ lại…….. Cũng may là còn có cái ngoại hình xinh đẹp nếu không thì ế chết rồi. Mà cũng phải công nhận, giám đốc nhìn trẻ măng, vậy mà đã làm nên sự nghiệp lớn vậy rồi, ai cũng nhìn nó với ánh mắt nể phục. Chỉ trong 5 năm mà nó đã mở rộng địa bàn công ty sang các quốc gia khác nhau.
Bước vào phòng làm việc, nó đặt người xuống ghế. Đúng lúc đấy thì điện thoại đổ chuông. Đã 5 năm qua nó không hề thay đổi nhạc chuông bài You raise me up. Nhấc máy, giọng Gia Bảo từ đầu dây bên kia đã văng vẳng.
– Bảo anh về trước mà sao giờ này mới về là sao hả?
– Hì. Em còn một số việc bên đó mà – nó thay đổi nét mặt ngay lập tức.
– Làm gì thì cũng phải biết giữ gìn sức khỏe đấy. Ốm lăn ra đây không ai chăm đâu – Gia Bảo gắt nhẹ.
– Anh không phải lo cho em. Còn chị em sao rồi, anh không ức hiếp chị ấy chứ?
Nó nói giọng đe dọa.
– Anh sao dám ăn hiếp Hoàng Quyên, sợ còn chẳng hết nữa là!!!!!
Trong 5 năm qua đã có nhiều chuyển biến xảy ra. Gia Bảo cũng đã tỏ tình với nó, nhưng bị nó từ chối với lí do chỉ muốn làm anh em. Hoàng Quyên lại có tình cảm với anh nên anh đành bất lực tiến đến với Hoàng Quyên. Nhưng cưới Hoàng Quyên, sinh con xong anh cũng dần quên đi cái tình cảm nông nổi đối với nó, cũng chỉ coi nó như anh em thôi.
“Cốc….. cốc…… cốc” tiếng gõ cửa kèm theo tiếng của của cô thư kí.
Nó hơi liếc về phía cửa rồi nói nhỏ vào điện thoại:
– Lát nữa em gọi lại sau – nó cúp máy, nét mặt trở lại sắc lạnh như ban đầu.
Cất giọng lạnh buốt người nó nói:
– Vào đi.
Nghe giọng nó, cô thư kí không dám bước chân vào văn phòng nữa. Cố gắng lê chân vào, cô đặt lên bàn nó một tập hồ sơ.
– Chuyện gì?
Nó nói mà vẫn không ngẩng lên, chỉ nhìn liếc qua tập hồ sơ trên bàn rồi lại tiếp tục lật lật tờ báo.
– Dạ thưa giám đốc đây là hợp đồng bên công ty C.F mới gửi sang!
Lúc này thì nó đã ngồi thẳng dậy nhìn cô thư kí khiến cô nói mà muốn rớt tim. Vẻ mặt đằng đằng sát khí của nó chẳng khác nào muốn giết người cả.
– Công ty C.F sao? – nó hơi thất thần khi nghe đến công ty C.F nhưng rồi lại trở lại như ban đầu – họ còn nói gì nữa không?
– Họ bảo muốn mời giám đốc đi ăn để tiện thể bàn công việc luôn.
– Bao giờ?
– Ngày mai ạ!
– Được rồi, cô ra ngoài đi. Mai cô đi cùng tôi.
Cô thư kí giật mình khi nghe nó nói vậy. Bình thường ở công ty nhìn thấy mặt giám đốc không thôi đã dựng tóc gáy rồi, đằng này lại còn đi cùng, còn ngồi cạnh giám đốc nữa thì không biết còn thế nào. Nhưng mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh, cô lủi thủi đi ra ngoài, mặt buồn thiu.
Cô thư kí vừa ra, nó đã cầm điện thoại lên bấm số máy Gia Bảo.
– Xin lỗi, lúc nãy em có khách.
– Ừ không sao. Mà anh định mở tiệc mừng em về, tiện thể mừng con anh ra đời luôn – tiếng cười của Gia Bảo từ bên kia vọng vào tai khiến nó không tránh khỏi mà cười theo.
– Thế nào cũng được. Em nghe theo anh chị hết – nó cười.
– Vậy là em đồng ý rồi đấy. Tuần sau để anh sắp xếp lịch chuẩn bị. Thôi, em làm việc tiếp đi. Anh không làm phiền nữa – Gia Bảo nói rồi cúp máy.
Nó thở dài. Gia Bảo lúc nào cũng thích vẽ chuyện như vậy. Đặt điện thoại xuống, nó lật tờ báo sang trang bên cạnh. Đập vào mắt là hình ảnh của hắn với tiêu đề “Thiếu gia của tập đoàn C.F chuẩn bị lấy vợ”. Nhếch môi cười nó gập tờ báo lại, vì không cần xem nó cũng biết người sẽ lấy hắn là ai.
Mang tiếng là đi chọn đồ cưới mà mặt hắn chẳng có vẻ gì là vui vẻ cả. Lúc bị ép phải cưới Nhã Phương hắn đã cảm thấy khó chịu rồi mà bây giờ lại còn bắt chọn đồ cười. Hắn mặc kệ để bà Kiều Oanh – mẹ hắn với Nhã Phương đang liến thoắng nói cạnh cô bán hàng. Hắn chống cằm, mắt láo liên quay hết chỗ này sang chỗ khác không yên.
Hắn quay người hẳn ra ngoài cửa kính. Mặt đăm đăm khó chịu làm mấy cô nhân viên cũng phải sợ hãi mà không dám ho he tiếng nào. Ai đời đi chọn áo cười mà mặt mày cứ như chuẩn bị đi giết người đến nơi. Đúng là bó tay với mấy tên thiếu gia, nhưng cũng phải công nhận hắn rất đẹp trai. Mấy cô nhân viên thầm ngưỡng mộ, thỉnh thoảng lại “liếc mắt đưa tình” với hắn, mong rằng hắn có thể để ý đến để thay vào cái ghế phu nhân mà Nhã Phương sắp ngồi vào.
– Anh….. ra thử đồ đi mà – Nhã Phương quàng tay qua cổ hắn.
Hắn gạt phắt tay Nhã Phương ra, đứng dậy.
– Em cứ chọn đi. Anh mặc sao cũng được.
Hắn nói rồi bỏ ra ngoài, để mặc Nhã Phương vẫn đang ngớ người ra trước thái độ khó chịu của hắn. Trong suốt 5 năm qua cô đã cố gắng tìm đủ mọi cách để kéo được hắn về phía mình nhưng dường như vẫn chưa đủ để thay thế người con trai đó trong tim hắn. Ánh mắt cô buồn rười rượi, chẳng lẽ ngay từ đầu cô là người sai? Bà Kiều Oanh nhìn theo con trai rồi lại quay sang nhìn Kiều Oanh, bà thấy giữa hai đứa trẻ này có vẻ gì đó không bình thường. Lờ mờ đoán ra mọi chuyện, bà tiến đến vỗ vai Nhã Phương.
– Thằng nhóc đó…… là người thế nào?
Nhã Phương tròn mắt hỏi mẹ chồng tương lai.
– Mẹ….. muốn nói đến…..?
Bở lửng câu nói, nhưng dường như bà Kiều Oanh đã hiểu cô muốn hỏi gì, bà gật nhẹ đầu. Nhã Phương cụp mắt xuống, đúng là không có gì có thể qua mắt được bà. Nhưng có lẽ đây là cơ hội tốt để cô tiến đến với Thiên Phúc mà không còn có sự cản trở của nó. Chỉ nghĩ vậy thôi, môi cô nhếch lên một nụ cười nhạt.
Hắn đứng trước xe, trên tay là một điếu thuốc. Từ ngày nó đi đến giờ hắn bắt đầu tập tành hút thuốc, uống rượu bia, chơi gái, hắn lao đầu vào công việc. Tất cả chỉ là để tìm quên. Nhưng càng cố gắng hắn lại càng không sao quên đi hình bóng nó. Bước vào căn nhà, mọi ngóc ngách của căn nhà dường như muốn trêu ngươi hắn khi tái hiện lại hình ảnh của nó ở mọi nơi trong căn nhà. Nghiễm nhiên hắn trở nên sa đọa hơn. Bà Kiều Oanh chỉ còn cách trói buộc con trai vào hôn nhân, dù biết là hắn không hề thích Nhã Phương. Bà là người từng trải nên cũng hiểu rất rõ. Thực ra khi nghe con trai kể về cậu nhóc kia, bà cũng có đôi chút thích thú. Hồi trước cũng đã từng có một hiểu lầm nên mới đẩy đưa bà và bố hắn đến với nhau. Bà rất hiểu con trai mình, nhưng bà không thể để con mình trở nên sa đọa trầm trọng như vậy được, bà không cam tâm.
Hắn ngước mắt lên, hút xong điếu thuốc, hắn định đi vào. Bất chợt hắn thấy một bóng hình quen thuộc cũng vừa bước vào cửa hàng. Hắn nheo mắt cố nhìn theo dáng người ấy, rất quen.
– HOÀNG NAM!
Bất giác hắn kêu tên nó. Chạy vào trong hắn cố dõi theo từng cử chỉ sau lưng cậu nhóc, không giống với một Hoàng Nam bướng bỉnh, cậu nhóc này thực sự rất đẹp và chuẩn men. Nhưng…… Hắn cố tình vòng qua trước mặt cậu nhóc để nhìn rõ mặt hơn. Hắn chợt sững người khi thấy khuôn mặt này, một khuôn mặt giống y xì đúc nó. Không lẽ nó còn có anh em sinh đôi gì mà hắn không biết?
Hắn lắc đầu, cố không nghĩ ngợi lung tung nữa, quay mặt về phía khác. Cũng vừa đúng lúc cậu nhóc kia bước ra ngoài. Ngoái nhìn theo bóng cậu nhóc đó, hắn bật cười tự nhủ thầm mình thật hoang đường.
Nhớ lại những lời Gia Bảo nói sau hôm chuyến bay của nó cất cánh.
“Thiên Phúc à! Cậu bình tĩnh nghe tôi nói nhé….. Hoàng Nam….. mất rồi”
“Anh vừa nói gì? Anh đang đùa tôi phải không?”
“Không! Tôi không đùa. Hoàng Nam xảy ra tai nạn trên chuyến bay. Bây giờ cậu ấy đang nằm bệnh viện. Cậu đến ngay đi”
Hắn nhớ ngày hôm đó hắn đã trực tiếp nhìn thấy xác của nó được các cô y tá đưa vào nhà xác, hắn cũng đến viếng nó trong đám tang, còn nhìn thấy rõ hình ảnh lúc nó được đưa vào giàn hỏa thiêu. Lúc đó hắn đã đau khổ biết bao.
Hắn chán nản ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Chỉ hai tháng nữa thôi là hắn đã thực sự trở thành một người đàn ông với vai trò là một người chồng.
“Hoàng Nam…… em ở trên đó…… có hạnh phúc chứ?”
– Khẩn trương lên, khách đến đông lắm rồi đấy! – tiếng giục giã của Gia Bảo làm mấy người nhân viên chân tay cuống hết cả lên.
Gia Bảo đi vào trong sân khấu tiếp tục chỉ đạo.
– Để cái biển đó sang bên này một chút….. thế…… thế…… thế….. rồi!
Dường như hôm nay Gia Bảo rất vui thì phải. Hoàng Quyên từ trên lầu bước xuống, cô mặc trên mình bộ đầm màu xanh. Thực sự không thể ngờ được Hoàng Quyên mới đẻ, vòng eo thon gọn của cô không chứng tỏ điều đó. Gia Bảo vội vàng bước đến đỡ vợ.
– Em vừa đẻ sao không nằm trên nhà nghỉ mà xuống đây làm gì?
– Em muốn giúp anh.
– Em thật là…. Chẳng nhẽ em coi thường anh thế sao?
Vừa nói Gia Bảo vừa khoe cơ bắp ra, như muốn khoe là là mình khỏe lắm vậy. Hoàng Quyên bật cười vì cái tính trẻ con của Gia Bảo. Ba mấy tuổi rồi mà vẫn như trẻ con vậy.
Từ ngoài cổng, nó bước vào, bên cạnh là Anh Duy( nick name là Lin), một cậu bé mới có 5 tuổi. Bước vào đại sảnh, nó thấy Hoàng Quyên đang đứng đấy. Hoàng QUyên tiến lại bế Lin lên. Cậu bé vùng vẫy đòi xuống đất. Tuy mới chỉ 5 tuổi mà Lin đã rất ra dáng người lớn.
– Con thích baba Hoàng Nam bế cơ!!!! – thằng bé chay lại ôm chân nó.
Nó bật cười xoa đầu Lin rồi ngẩng lên nhìn Hoàng Quyên.
– Có vẻ nó thích baba nuôi hơn là mẹ ruột rồi đấy!!!
Cả Hoàng Quyên và nó cùng bật cười. Lin chả hiểu gì nhưng thấy hai mẹ cười cũng toe toét cười theo. Nó xin phép đi tiếp khách vì thấy Gia Bảo cũng đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi với lại khách cũng đến khá đông rồi.
Sau khi nó bước đi, trên môi Hoàng Quyên khẽ nở một nụ cười nhạt.
Liệu…… chị có làm sai không?…… Nhưng dù sao…… chị cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi……
Nó bước đến gần mấy vị tổng tài, lễ phép cúi chào họ rồi nói chuyện gì đó, miệng cười xởi lởi. Khách đã đến gần hết, hầu như toàn là người trong giới thượng lưu mà nó và Gia Bảo quen khi còn ở bên Hàn Quốc, toàn là những bạn làm ăn với công ty của nó. Cũng có một vài cô người mẫu chân dài khoác tay mấy đại gia, hoặc cũng chỉ là mấy cô làm trong công ty nó đến.
Ngoài cổng, một chiếc BMW trắng đỗ xịch lại trước cổng. Một người con trai có khuôn mặt tuấn tú, tao nhã bước ra. Tuy chỉ mặc trên người một chiếc áo vest, bên trong là áo phông và quần bò bên dưới, mái tóc được chải chuốt có vẻ như là rất tỉ mỉ, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để trở thành tâm điểm của mọi người và đặc biệt là những cô gái. Bên cạnh, một người con gái có khuôn mặt xinh như búp bê bước ra.
Nhìn cặp đôi trai tài gái sắc này mà mọi người không tránh được phải thốt lên những lời ghen tị. Nhã Phương ngẩng cao đầu, cô tự hào vì người chồng sắp cưới của mình. Tiến đến khoác tay hắn, cô kéo hắn vào trong đại sảnh. Vì đang ở chỗ đông người nên hắn cũng mặc kệ để Nhã Phương kéo mình đi mà không buồn chống cự.
Nhã Phương kéo hắn vào trong nói chuyện với các vị tổng tài. Mà chỉ toàn thấy Nhã Phương nói, hắn chưa kịp chào hỏi câu nào. Nhưng có vẻ như mấy vị này thích Nhã Phương thì phải. Hắn tự nghĩ rồi bật cười. Cầm ly rượu trên tay, một tay cho túi quần. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, bao nhiêu nàng chân dài lén lút nhìn hắn với cặp mắt ngưỡng mộ. Một bóng hình người con trai quen thuộc lại một lần nữa lướt xẹt qua mặt hắn. Hắn lắc đầu cố không cho những ảo ảnh về nó xuất hiện nữa. Nhưng…… cái người hắn vừa nhìn thấy hoàn toàn là sự thật. Hắn dường như không tin vào mắt mình nữa. Chắc là mình nhìn nhầm thôi, chứ Hoàng Nam thực sự đã chết rồi. Hắn cười nhạt rồi quay sang Nhã Phương vẫn đang cười nói rôm rả với mấy vị tổng tài. Cúi xuống khẽ nói vào tai Nhã Phương:
– Em cứ đứng đây nói chuyện! Anh vào kia gặp vài người khách.
Nhã Phương cũng gật đầu bừa, vì đang mải tán chuyện.
Hắn vào trong đại sảnh, vì từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ bụng nên vẫn đang đói meo. Hắn tìm ngay một bàn thức ăn. Bước đến bàn thức ăn đó, hắn ngồi xuống nhẹ nhàng cầm đũa lên.
“Cạch…”. Chiếc đũa của chàng trai bàn bên cạnh rơi xuống. Hắn theo phép lịch sự cũng cúi xuống nhặt dùm cậu ta đôi đũa.
– Cảm ơn!!!
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai hắn. Ngẩng lên, bốn mắt chạm nhau. Hắn…… đang nằm mơ sao? Tại sao….. Hoàng Nam lại ở đây?
Nó hơi sững người khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Nhưng cảm giác đó đã tan biến trong phút chốc, nó cầm đôi đũa lên, khuôn mặt trở lại vẻ lãnh đạm như ban đầu.
– HOÀNG NAM! – hắn gọi tên nó.
– Xin lỗi! Anh cần gì? – nó theo phản xạ trả lời lại.
– HOÀNG NAM! Đúng là em rồi! – vì quá phấn khích hắn ôm chầm lấy nó.
Nó nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
– Xin lỗi! Hình như đây là lần đầu tiên tôi gặp anh?
Thực sự là nó diễn quá đạt. Suốt 5 năm bên Hàn Quốc, nó đã tự tạo cho mình một vai diễn xuất sắc, nó cố gắng kìm chế cảm xúc của bản thân.
Lin từ đâu ngo ngoe chạy tới. Hắn nheo mắt nhìn đứa trẻ chỉ khoảng 5 tuổi trước mặt.
– Baba Hoàng Nam! Con muốn đi vệ sinh……
Lin nói, đồng thời làm động tác giống như muốn đi vệ sinh. Nó bật cười rồi nhanh chóng đứng dậy dắt tay Lin đi ra sau vườn.
Khoan đã. Đứa bé đó….. vừa nói gì? Hắn sững người khi nhớ lại cách xưng hô ban nãy của thằng bé với nó. Baba? Con? Không lẽ nó đã lấy vợ? Máu ghen trong người hắn bùng phát, mắt đỏ hoe, hắn nhìn theo bóng dáng nó vừa bước đi.
Hoàng Nam….. có đúng là em không?
—————-
Thuộc truyện: Ôsin của anh
- Ôsin của anh - Chương 3 - 4
- Ôsin của anh - Chương 5 - 6
- Ôsin của anh - Chương 7 - 8
- Ôsin của anh - Chương 9 - 10
- Ôsin của anh - Chương 11 - 12
- Ôsin của anh - Chương 13 - 14
- Ôsin của anh - Chương 15 - 16
- Ôsin của anh - Chương 17 - 18
- Ôsin của anh - Chương 19 - 20
- Ôsin của anh - Chương 21 - 22
- Ôsin của anh - Chương 23 - 24
- Ôsin của anh - Chương 25 - 26 - 27
Leave a Reply