Truyện gay: Ôsin của anh – Chương 17
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chương 17: No Love
Tay MC cũng có vẻ sững sờ trước cả hai lời tuyên bố của hai người. Một là siêu mẫu, hai là đại thiếu gia của một tập đoàn có quyền lực. Bất chợt cả Ray và Nhã Phương cùng đứng lên tiến đến chỗ 3 người kia, khóe môi họ cùng nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
– Tớ sẽ cướp Hoàng Nam khỏi tay cậu!
– Tôi sẽ cướp Thiên Phúc khỏi tay cậu!
Rồi cũng bất chợt cả Ray và Nhã Phương cùng lên tiếng. Lúc này cả khán phòng thực sự đã trở nên im lặng. Chỉ có 5 con người, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Nó ngồi bó gối cạnh cửa sổ, tay cứ vô thức đưa lên nghịch nghịch cái chuông gió. Những tia nắng của buổi chiều hắt qua khe cửa, chiếu vào mặt nó. Hôm nay đẹp trời mà nó chẳng biết làm gì. Cứ ngồi thế này thì tự kỉ lúc nào không biết. Hôm qua đúng là có quá nhiều chuyện xảy ra mà nó chưa kịp chuẩn bị trước tâm lí. Mà sao hắn lại hành động như vậy? Nhưng thôi mình cũng chẳng quan tâm làm gì. Dù sao hôm qua mình cũng được gặp và nói chuyện với bố rồi. Nó ngồi nghĩ vẩn vơ, bất chợt cửa phòng nó bật mở, hắn thò đầu vào tròn mắt nhìn nó.
– Sao giờ này em còn chưa đi nấu cơm?
– Tôi tưởng anh không ăn cơm nhà nên không nấu!
– Tôi nhớ là tôi đâu có nói là không ăn cơm nhà. Mà kể cả tôi có không ăn thì em cũng phải nấu em ăn chứ!
Chuyện gì thế này, hôm nay nổi hứng ăn cơm nhà là sao, lại còn quan tâm mình nữa! Nó đành phải xuống nhà nấu cơm.
Hắn ngồi ngoài ghế nhìn nó nấu cơm. Bỗng dưng cảm thấy khó chịu khi cứ có người nhìn mình chằm chằm, nó không tài nào tâp trung nổi. Từ hôm qua đến hôm nay hắn làm sao thế không biết. Thôi tập trung tập trung tập trung. Nó tự nhủ.
Bất chợt có gì đó ấm ấm vòng qua eo nó. Nó khựng người, mọi động tác đều dừng lại. Hơi ấm phả vào cổ nó khiến nó như mê muội. Định thần chuyện gì đang diễn ra, nó đứng thẳng người, không nhúc nhích. Định gỡ tay hắn ra thì hắn bất chợt lên tiếng:
– Chỉ một lúc thôi!
Vẫn là cái giọng nói trầm ấm này. Tại sao hắn đột nhiên thay đổi thái độ vậy? Chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng của hắn đã làm nó quên hết những gì hắn đối xử với nó trước đây. Vòng tay hắn ngày càng siết chặt hơn, rồi lại bất chợt hắn xoay người nó lại, đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó mở to hai mắt nhìn người con trai đối diện. Hắn đang làm gì đây?
Có tiếng chuông cửa, hắn lúc này mới đẩy nhẹ nó ra. Nó lúng túng chạy ra mở cửa.
Vừa mở cửa Lyly đã hùng hổ chạy thẳng vào còn không thèm hỏi ai. Nó lắc đầu đóng cửa rồi vào nhà.
– Anh à! Sao hôm nay anh không đi làm? – vừa vào đã thấy LyLy đang nũng nịu ngồi trên đùi hắn.
– Hôm nay anh hơi mệt! Mà em đến đây làm gì?
– Thì em đến thăm anh mà! Hình như nhà đang nấu món gì đó đúng không anh? Em vào nấu cho! – nó thấy Lyly đúng tự nhiên thật, nhà của người khác mà cứ làm như nhà mình.
Lại có tiếng chuông cửa, nó chạy ra. Lần này thì là Nhã Phương và Ray. Tự hỏi không biết hôm nay là ngày gì mà lại tụ tập đông đủ ở đây thế không biết.
Sau một hồi loanh quanh luẩn quẩn trong bếp, cuối cùng cũng xong đống đồ ăn trên bàn. Lyly tháo tạp dề rồi ngồi xuống cái ghế cạnh hắn. Hắn chỉ cười rồi quay qua nó.
– Em ăn đi!
Trời đất, nụ cười này là gì đây. Mà còn tốt đột xuất với nó nữa chứ. Ray và Nhã Phương ngồi đối diễn cũng đang mong nó ăn thì phải. Chuyện gì thế nhỉ. Nó cười gượng rồi cắn thử một miếng thịt.
Phụt……… C…. cái thứ gì đây. Tất nhiên là nó chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không dám thể hiện ra ngoài. Bây giờ thì nó đã hiểu tại sao cả ba người này đều muốn nó thử đầu tiên. Nó cười nhìn qua hắn.
– Anh cũng ăn đi, ngon lắm đấy!
Vừa nói nó vừa đưa một đũa lên bón cho hắn ăn. Thấy vẻ mặt của nó không có vẻ gì là muốn ói hắn cũng yên tâm nếm thử.
Phụt…….. Nôn tập 2. Hắn lại cười gượng nhìn nó vẫn đang tươi cười, mặt như muốn trêu người hắn: Anh mắc lừa rồi. Cái mặt của nó làm hắn tức ói máu. Nhìn sang bên Nhã Phương và Ray vẫn chưa thử, Nhã Phương thì không lừa được rồi, chỉ còn Ray thôi. Hắn nghĩ rồi gắp đồ cho Ray. Ray thấy vẻ mặt nó và hắn vẫn bình thường nên cũng nếm thử. Ngay lập tức…… tình trạng của giống hắn và nó. Vì Ray là người thẳng thắn nên cậu cũng nói luôn chứ không gượng cười.
– Trời đất LyLy! Em bỏ gì vào thịt đấy?
– Hả? Sao? Có vấn đề gì à?
– Kinh quá – Ray hét lên.
Chỉ một câu nói của Ray làm cả phòng bật cười.
Vậy là nhờ phúc của Lyly mà bây giờ 5 người phải ra nhà hàng ăn. Lyly lúc nào cũng lanh chanh ngồi cạnh hắn, nó thì bị Ray bắt ngồi cạnh. Còn mỗi Nhã Phương làm trung gian.
Bất chợt Nhã Phương đứng lên đập bàn như nảy ra ý tưởng.
– Chúng ta…. chơi trò chơi đi – mắt Nhã Phương sáng lên như chết đuối vớ được cọc.
Vậy là trò chơi của Nhã Phương được bắt đầu. Nó thấy trò này có vẻ quen quen, hình như dành cho mấy cặp tình nhân thì phải. Môi người ngậm một đầu của thanh sô cô la, rồi cứ cắn dần cho đến khi hết, đôi nào ngậm đến hết sẽ dành thắng cuộc. Vậy chẳng phải hai người sẽ hôn nhau sao?
– Tôi sẽ cùng cặp với Hoàng Nam! – bất chợt Ray lên tiếng – Thiên Phúc! Cậu cho phép tớ chứ?
– Cứ tự nhiên! – hắn vẫn bình thản nói.
Vậy là nó bị bắt phải cặp với Ray. Chắc hẳn nàng Lyly phải sung sướng lắm khi được cùng cặp với hắn đây. Nó cũng chẳng quan tâm việc mình cùng cặp với ai vì nhất định đến giữa thanh sô cô la nó phải cắt đoạn.
Chậc, trò này cắt khó hơn nó tưởng, tại cái thanh sô cô la to quá.
“Cạch…”, thành sô cô la của hắn và lyly chỉ mới được một nửa đã gãy đôi. Hắn nhún vai rồi vứt nốt mẩu sô cô la còn lại đi. Lylymặt buồn rượi rượi nhìn qua nó. Thanh sô cô la của nó và Ray đã sắp hết rồi, vậy là môi nó và Ray chuẩn bị chạm vào nhau.
Nhã Phương nhìn cặp đôi trước mặt. Cái cô muốn đâu phải là thế này. Cô đang cố gán ghép nó với hắn cơ mà. Cô nhíu mày nhìn sang hắn. Hắn vẫn điềm tĩnh như vậy. Nhưng cô biết trong lòng hắn đang ghen lồng lộn.
Chỉ còn một đoạn nữa thôi là nó sẽ phải “môi kề môi trao đổi nước bọt” với Ray rồi. Nó không muốn. Nhưng nhìn khuôn mặt đang háo hức của Ray và Lyly, nó không biết làm gì hơn. Nó nhắm mắt để không phải thấy cảnh tượng chuẩn bị diễn ra.
Bất chợt một vòng tay từ đằng sau kéo nó ra, đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó mở bừng mắt. Chuyện gì thế này? Cả Ray, Nhã Phương và Lyly đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn cái cảnh trước mặt đang hiện rõ mồn một. Nó ngẩn người nhìn hắn đang hôn mình, tim đập chệch đi một nhịp.
Dời môi, hăn quay qua nhìn 3 người còn lại, nở nụ cười tươi.
– Xin lỗi nhé Ray! Tôi chỉ cho cậu mượn người chứ không có ý cho cậu mượn môi cậu ấy đâu.
Lại một lần nữa hắn làm mọi người phải shock. Ngày hôm nay thật đúng là có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra.
—————-
Truyện gay: Ôsin của anh – Chương 18
Chương 18: Hạnh phúc thoáng qua
Lyly nghiến răng kèn kẹt. Bàn tay nắm chặt lại, mắt sắc lạnh nhìn nó. Nó thì vẫn đang ngơ người chẳng hiểu gì cả.
Nhã Phương mỉm cười. Bỗng cô cảm thấy lồng ngực hơi nhói rồi càng ngày càng đau hơn. Mồ hôi trên trán cô lấm tấm từng hạt. Không lẽ bệnh của cô lại tái phát. Siết chặt tay, cố chống cự, cô đứng dậy cười gượng xin phép đi WC.
Lyly cười khẩy rồi đi theo sau Nhã Phương. Nó thấy sắc mặt hai người này có vấn đề cũng vội chạy theo sau.
Nhã Phương dốc một nắm thuốc trong lọ ra tay rồi đổ vào mồm. Cô thở dốc. Bất chợt Lyly mở cửa bước vào đứng khoanh tay mặt khinh khỉnh nhìn Nhã Phương.
– Cô nghĩ có thể gán ghép được cậu ta với Thiên Phúc sao?
Nhã Phương hơi sững người trước câu nói của Lyly. Thì ra cô ta đã biết, vậy thì cũng chẳng cần dấu làm gì nữa. Nhã Phương lấy lại tinh thần, vuốt tóc lên cười khẩy nhìn Lyly.
– Không cần tôi trả lời cô cũng biết mà!
– Mày nên biết điều và khôn ngoan chút đi! Mày cũng biết tao là ai rồi đấy! Nếu mày dẹp ngay cái ý nghĩ gán ghép thằng Hoàng Nam cho Thiên Phúc thì có thể tao sẽ cứu được cái bệnh của mày đấy!
Câu nói của Lyly vừa thốt ra, một điệu cười vang lên từ Nhã Phương. Lyly nhíu mày.
– Cô nên ăn nói lịch sự chút đi. Cô nghĩ với cái gia cảnh nhà tôi thì không cứu được bệnh của tôi sao? Cô nghĩ cô đang uy hiếp ai đấy? Nên nhớ là chỉ cần một lời nói của tôi…… mọi cơ nghiệp của nhà cô……. sẽ sụp đổ hoàn toàn!
Lyly chợt lạnh người. Cô cảm thấy người con gái này toát ra vẻ gì đáng sợ. Đứng trước người con gái này cô dường như trở nên nhỏ bé hơn.
Vừa đẩy cửa ra, nó cảm thấy trong phòng vệ sinh có một không khí căng thẳng bao trùm. Ánh mắt của hai người con gái trước mắt như đang muốn giết nhau vậy. Nhìn mà cảm thấy rùng mình.
– Mày đừng có mà lên giọng. Tao chắc chắn sẽ dành được Thiên Phúc! Mày nghĩ mày còn đủ sức để gán ghép thằng nhóc đó với Thiên Phúc sao? Với cái bệnh tim của mày thì có thể chết bất cứ lúc nào, mày biết điều đó mà!
“Đoàng…. Đoàng”. Sao giữa trời quang lại có sấm chớp thế này. Nó vừa nghe thấy gì chứ! Bệnh tim sao? Nhã Phương bị bệnh tim sao?
Nhã Phương khi nghe đến hai chữ “bệnh tim”, ánh mắt buồn rượi rượi. Nhưng vẫn đủ bình tĩnh để đáp lại Lyly.
– Đúng! Tôi biết chứ! Nhưng cô cũng đừng mong sẽ dành được Thiên Phúc! Cô cũng biết mà! Tôi…. là một con rắn độc!
– Hahaha! – lại một điệu cười nữa nhưng lần này là từ Lyly – Mày chỉ là một con bị bệnh tim sắp chết mà dám lên mặt sao? Tao sẽ dành được Thiên Phúc! Mày cứ cố gắng giúp thằng nhóc đó nốt quãng đời còn lại đi nhé!
“C H Á T….”. Một cái tát từ tay nó giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Lyly.Lyly ôm mặt trợn tròn mắt nhìn nó. Cả Nhã Phương cũng ngạc nhiên nhìn nó đang đứng trước mặt mình.
– Cái tát này là dành cho những gì cô vừa nói lúc nãy! – mắt nó lạnh như băng, ánh mắt sắc lên.
– Mày…. – Lyly định nói gì đó nhưng…..
“C H Á T….”. Lại một cái tát nữa từ tay nó giáng xuống mặt Lyly.Lyly run run ôm mặt quắc mắt nhìn nó.
– Cái này là tát hộ Nhã Phương! – mắt nó vẫn vậy, giọng nói vẫn không thay đổi.
“C H Á T…..”. Một cái tát nữa xuống mặt Lyly.
– Còn cái này…… là để đáp lại những gì cô nói về tôi!
– Mày….. – Lyly dường như không chịu được lao đến định đánh nó nhưng nó đã kịp giữ lấy tay Lyly.
– Đừng để tôi tát cô lần thứ 4! Xem lại cái thái độ của cô đi!
Nói rồi nó kéo tay Nhã Phương đi khỏi phòng WC. Đi đến nửa cầu thang nó dừng lại. Nhã Phương ngồi thụp xuống khóc. Nó quay lại ngồi xuống đối diện Nhã Phương, nhẹ nhàng an ủi cô.
.::::::::::::.
Lại một ngày nữa trôi qua nó phải ở nhà một mình. Tự cảm thấy mình là tù nhân của hắn thì đúng hơn. Mở điện thoại lên, 3 cuộc gọi nhỡ của Ray, một tin nhắn từ Nhã Phương rủ đi shopping. Có vẻ sau ngày hôm qua giữa nó và Nhã Phương đã thân thiết hơn hẳn. Nhưng mà hôm nay tự dưng nó lại muốn ở nhà nên từ chối Nhã Phương. Nhớ ra Ray cũng vừa gọi cho mình, nó bấm số Ray gọi lại.
– Alo! Hoàng Nam hả!
– Vâng, em đây! Lúc nãy anh gọi gì em?
– À ừm, anh định hỏi xem hôm nay em có rảnh không? Anh qua đón đi chơi! – Ray nói lấp lửng làm nó phì cười.
– Em rảnh!
Mắt Ray sáng lên như vớ được vàng.
– Vậy anh qua đón em luôn nhé!
– À ừ!
Ray cúp máy, vội vàng mặc quần áo rồi phóng xe đến đón nó.
Chỉ vài phút sau đã thấy Ray đứng dưới cổng. Nó không hiểu Ray ăn gì mà đi nhanh đến thế.
Nó mặc vớ tạm cái áo màu xanh và cái quần sọt trên ghế mặc rồi chạy xuống xe Ray. Ray thấy nó liê nở một nụ cười tươi.
– Bây giờ mình đi đâu anh?
– Ừm, đi ăn đã nhé! Anh đói quá! – Ray đưa tay lên xao xoa bụng, mặt nhăn lại.
Nó lại một lần nữa phì cười vì cái tính trẻ con của Ray. Gần 30 rồi mà vẫn thế, thảo nào mãi chưa kiếm được em nào. Nó gật nhẹ đầu rồi lên xe.
….
Biết ngay là thể nào Ray cũng đưa nó đến nhà hàng ăn mà. Ray làm gì mà chịu ăn mấy hàng quán ở vỉa hè. Vừa đặt người ngồi xuống ghế đã có mấy em bàn bên ngó đầu sang cười nói với Ray.
– Trời ơi anh Ray! Lâu lắm mới gặp anh!
– Ừ, dạo này anh bận quá nên không đến đây ăn thường xuyên được!
Có vẻ như Ray cũng đào hoa nhỉ. Đi đâu cũng có mấy em chân dài nối gót theo sau. Nó cười thầm. Nhìn bao quát nhà hàng cũng có vẻ rộng rãi và quy mô. Đúng là Ray mà chọn thì phải “hoành tá tràng” rồi. Nhưng mà nhiều khi nó thấy Ray có vẻ hơi điệu thì phải. Đầu tóc lúc nào cũng được vuốt ngược lên, bóng lộn. Quần áo thì luôn được là phẳng phiu. Nói chung mọi thứ Ray mặc trên người đều tượm tất và bóng loáng cả. Đó chỉ là suy nghĩ của nó chứ không dám nói ra, sợ Ray phật ý.
Sau một hồi nói tiếp chuyện mấy em chân dài, Ray cũng quay sang nó.
– Em ăn gì?
– Em gì cũng được – nó cười.
Vậy là theo yêu cầu của Ray thì sẽ ăn toàn các món hải sản. Chậc, gọi nhiều vậy chắc mắc lắm đây. Mà hôm nay nó lại không mang tiền theo người.
Dường như nhận ra sự bối rối của nó, Ray cười nhẹ.
– Em không phải lo! Nhà hàng này là của bố anh mà!
– Hả? Nhà hàng này của bố anh?
Nó biết là nhà Ray giàu nhưng cũng không ngờ là lại có cả một nhà hàng to thế này. Không biết nhà hắn có giống thế này không nhỉ.
Lại nghĩ đến hắn nữa rồi. Dạo này cái tên Thiên Phúc xuất hiện trong đầu nó nhiều hơn thì phải. Cứ nhìn thấy cái gì là nó lại nghĩ đến hắn. Thôi không nghĩ nhiều nữa.
Bất chợt một dáng người quen thuộc đi ngang qua nó. Nó khựng người trong giây lát rồi tự cười khẩy chính mình. Mày điên rồi Hoàng Nam, hắn đâu có gì là quan trọng đâu chứ sao mày lại tự ảo giác vậy. Nó cố gắng cười nói với Ray để quên đi cái chuyện lúc nãy.
– Em ơi! – người con trai ngồi bàn sau lưng nó gọi phục vụ.
Khoan đã, cái giọng nói này rất quen. Không lẽ…… Mặt nó tái mét lại.
Ray cũng nhận ra sự khác lạ trên mặt nó. Nhìn ra đằng sau, đập vào mắt là khuôn mặt hắn cùng Lyly. Thảo nào mà nó hoảng vậy. Cậu cũng không ngờ nó lại sợ hắn đến vậy. Thôi thì đằng nào cũng lộ, cho lộ luôn đi.
Ray đứng lên, bước về phía bàn của hắn với Lyly không quên kéo theo nó. Nó ngạc nhiên nhìn Ray.
– Ồ! Cậu và Lyly cũng ở đây sao?
—————-
Thuộc truyện: Ôsin của anh
- Ôsin của anh - Chương 3 - 4
- Ôsin của anh - Chương 5 - 6
- Ôsin của anh - Chương 7 - 8
- Ôsin của anh - Chương 9 - 10
- Ôsin của anh - Chương 11 - 12
- Ôsin của anh - Chương 13 - 14
- Ôsin của anh - Chương 15 - 16
- Ôsin của anh - Chương 17 - 18
- Ôsin của anh - Chương 19 - 20
- Ôsin của anh - Chương 21 - 22
- Ôsin của anh - Chương 23 - 24
- Ôsin của anh - Chương 25 - 26 - 27
Anonymous says
Nao mj ra chuog moi z tac gia