Truyện gay: Divine – Chap 5
Tác giả: jeremy
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
*Good morning….good morning…
Khi tiếng chuông báo thức vừa reo lên thì anh cũng bắt đầu thức dậy. Anh bước xuống giường khi trên mình chỉ mặc một chiếc boxer màu đen. Chiếc boxer ấy ôm lấy cự vật của anh đã tỉnh giấc vào lúc sáng sớm. Từng cơ bắp trên khuôn ngực vạm vỡ, từng múi bụng hiện rõ một cách hoàn hảo cùng với màu da hơi nâu của anh đã tạo nên một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật làm lay động lòng người.
Anh bước vào phòng tắm để chuẩn bị cho một ngày mới. Anh bước ra ngoài với bộ đồ thể thao trên mình. Một chiếc quần bo dài, một chiếc áo thun ba lỗ và đôi giày thể thao màu đen làm cho anh trở nên năng động và trẻ trung hơn khác hẳn với vẻ lạnh lùng hằng ngày.
Sáng nào cũng vậy, anh dậy thật sớm để dành thời gian rèn luyện thân thể và sức khỏe bằng cách chạy bộ ở một công viên gần nhà và một phòng ym gần đó.
Khoảng 6h30 thì anh trở về nhà để tự mình làm bữa sáng với một đĩa trứng chiên và một tách cà phê vào mỗi sáng. Dùng xong thì anh bước lên phòng và chuẩn bị đến công ty để làm việc.
– Chào Ngô Tổng!
– Chào Ngô Tổng!…- đây là một việc thường thấy vào mỗi sáng được diễn ra tại công ty của anh. Mọi nhận viên đều chào anh khi anh bước qua họ.
– Cậu đã đến – Chú Lâm vừa chào vừa mở cửa phòng làm việc cho anh.
– Chào chú – anh đáp lại lời chào của chú Lâm.
– Viêc ký hợp đồng với công ty Krystal ổn không thưa cậu? – chú Lâm hỏi.
Anh chợt nhớ lại chuyện xảy ra vào tối qua khi mà cậu va vào người anh. Nhớ tới gương mặt dễ thương của cậu và cái mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ trên người cậu.
– Không chán như tôi nghĩ – anh vừa suy nghĩ vừa mĩm cười trả lời chú Lâm.
– Vì tối qua gia đình tôi có chút việc nên không thể đi cùng với cậu. Xin lỗi cậu. – Chú Lâm giải thích với anh.
– Không sao đâu. Tôi hiểu mà, chú không cần giải thích – anh cười.
– Mà chú Lâm nè. Nào giờ chú có nghe nhạc ở phòng trà không? – anh rời mắt khỏi tập tài liệu để hỏi chú.
– Dạ không thưa cậu – chú Lâm trả lời.
– Vậy tối nay tôi sẽ dẩn chú đến đó nghe nhạc – anh cười nói với chú.
– Vâng thưa cậu. Tôi xin phép ra ngoài làm việc. – chú Lâm nói với anh.
– Ừ. Chú cứ ra ngoài đi. Mà lát nữa chú hãy thay tôi sang bên công ty Krystal kiểm tra mẫu đá mình đã đặt. – anh giao nhiệm vụ cho chú Lâm
Nói rồi chú Lâm lui ra ngoài chỉ còn một mình anh trong phòng với nụ cưới ngốc nghếch trên môi.
*11H trưa tại nhà của cậu:
– Con về rồi. Thưa ba mẹ con mới về. – cậu trờ về nhà suau năm tiết hôc buổi sáng đầy mệt mỏi.
– Về rồi thì mau tắm thay đồ rồi xuống dùng cơm nè – mẹ cậu nói với cậu khi cậu vừa bước vào nhà.
– Dạ. Con tắm rồi sẽ xuống ngay. – cậu trả lời với mẹ.
Khoảng 20p sau cậu bước xuống nhà với chiếc quần sọt thun và một chiếc áo mỏng cụt tay.
– Mau vào phụ mẹ dọn cơm kìa – ba cậu nói.
– Con biết rồi – cậu đi vào bếp.
Dọn thức ăn đã xong, cậu ngồi vào bàn ăn cùng với ba mẹ
– Dạo này học hành ra sao rồi anh hai? – ba cậu hỏi đùa.
– Dạ cũng tạm ổn. Không có gì khó hết mà chỉ có bài tập hơi nhiều một chút. – cậu nói với ba mình.
– Vậy thì hãy cố gắng lên. Học cho giỏi rồi có nghề nghiệp mà nuôi thân. – ba cậu dạy
– Dạ con biết – cậu cười trả lời.
Dùng xong bữa cơm trưa, ba mẹ cậu tiếp tục đi làm còn cậu thì quay trở lên phòng ngủ một giấc thật ngon để buổi tối còn đi làm.
Đến tầm khoảng 5h chiều thì cậu thức dậy và chuẩn bị tập sách cho buổi học vào sáng mai vì tối cậu đi làm về đã muộn nên cậu đã tranh thủ chuẩn bị trước.
Còn lúc này, tại tập đoàn AJ của anh. Lúc này, các nhân viên cũng đã ra về hơn một nữa nhưng anh vẫn còn ngồi trong văn phòng của mình để làm việc.
*Cốc..cốc…
– Vào đi.
– Đã hơn 5h chiều rồi cậu vẫn chưa về sau ạ? – chú Lâm bước vào và hỏi anh.
– Đã hơn 5h rồi sao? Tôi cũng phải về để tối còn đi coi ca nhạc với chú chứ – anh cười gion với chú Lâm.
– Vâng thưa cậu – chú Lâm cười đáp trả bới vì trong công ty này anh chỉ có thể trút bỏ vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm khắc khi trò chuyện với chú Lâm.
Anh và chú Lâm cùng nhau ra về cho đến khoảng 7h tối thì anh và gia đình chú Lâm cùng nhau đi đến phòng trà Blue. Anh coi gia đình chú Lâm như chính gia đình của mình vậy. Từ nhỏ, chú Lâm và vợ chú luôn bên cạnh anh khi ba mẹ anh bận đi công tác xa.
– Chào quý khách. Cho hỏi Anh có đặt bàn trước chưa ạ? – anh chàng tiếp viên hỏi anh khi anh và gia đình chú Lâm vừa bước vào cửa.
– Đặt bàn? Tôi không có khái niệm đó. – anh trả lời.
– Vậy thì anh không thể vào được ạ. – anh chàng tiếp viên ngăn cản anh tiếp tục bước vào trong.
– Cậu dám ngăn tôi sao? Gan thật – anh cười mỉa mai.
– Xin lỗi anh nhưng tôi cũng chỉ làm theo quy định thôi ạ – anh chàng tiếp viên giải thích.
Lúc này, anh quản lý của phòng trà bước ra và thấy anh.
– Dạ chào Ngô Tổng, không biết anh đến nên không thể ra đón thật là thiếu xót. Mong anh bỏ qua – tên quản lý xua nịnh niềm nở chào anh.
Khi nge chính quản lý của mình gọi anh là Ngô Tổng thì s8a1c mặt của anh chàng tiếp viên đã trở nên tái nhợt đi.
– Chào anh – anh đáp.
– Cậu này không cho tôi vào? Anh tính thế nào? – anh hỏi tên quản lý.
– Dạ dạ. Em xin thay mặt câu ấy xin lỗi anh. Vì hôm nay là ngày đầu tiên cậu ấy đi làm ạ. – tên quản lý giải thích với anh.
– Vậy sao? Hôm nay tâm trạng của tôi tốt nên bỏ qua đấy. Đi thôi cô chú – anh nói rồi đi bước qua tên quản lý.
– Mời Ngô Tổng ngồi đây ạ. – tên quản lý dẫn anh và vợ chồng chú Lâm đến một chiếc bàn ngay giữa sân khấu.
– Xem ra anh biết sắp xếp đấy. – anh nói với tên quản lý và đưa cho hắn một ít tiền bo.
– Không có gì ạ. Chỉ là Ngô Tổng chính là khách quý thui ạ. – tên quản lý thấy tiền là sáng mắt ra.
– Đem cho tôi và cô chú Lâm đồ uống nhé. – anh dặn tên quản lý.
– Vậng thưa Ngô Tổng. – tên quản lý lui xuống.
Trong khi anh đang nói chuyện với chú Lâm thì từ phía cửa của phòng trà cậu bước vào và đi ngay đến phía sau sân khấu. Anh cũng đứng lên và đi theo cậu.
– Này! Học sinh cấp ba. – anh đứng vòng tay dựa vào tường sau lưng cậu.
– Sao lại là anh? Đến đây để làm gì? – cậu bất ngờ quay lại hỏi anh.
– Tôi đến nghe nhạc không được sao? Còn cậu? Làm gì ở đây? – anh hỏi cậu.
– Tôi làm gì thì kệ tui. Mắc gì anh hỏi? – cậu khó chịu trả lời vì trong đầu cậu nghĩ gặp tên này thì thế nào cũng xui xẻo cho xem.
– Sao cậu lại nói chuyện Ngô Tổng như thê? – tên quản lý đi ngang nghe thấy được thì lại trách cậu.
– Anh ta….
– Anh ta? Cậu phải gọi là Ngô Tổng mới được tên quản lý cướp lời cậu.
– Xin lỗi anh Ngô Tổng mong anh bỏ qua. Cậu ấy có mắt không tròng. –tên quản lý xui nịnh.
– Thui không sao. Mà cậu ấy làm gì ở đây vậy? – anh hỏi trong khi vẻ mặt cậu lúc này bắt đầu bực bội và đỏ như cà chua.
– À..nảy giờ quên giới thiệu với anh. Cậu ấy hát ở đây mỗi đêm à. – tên quản lý nói.
– Vậy sao? – anh hỏi với cặp mắt dò xét cậu như không tin được.
– Dạ thưa anh. – tên quản lý lễ phép.
– Thui anh đi trước đi để tôi nói chuyện với cậu ấy một chút. – anh nói với tên quản lý.
– Dạ thưa anh – tên quản lý nói với anh. Cậu nói chuyr65n với Ngô Tổng cho cẩn thận đấy – quay sang nói với cậu.
Dặn dò cậu xong tên quản lý đi làm tiếp công việc của mình. Bây giờ chỉ còn anh và cậu.
– Anh muốn nói gì thí nói lẹ lên tôi không rảnh –cậu nói trước khi anh lên tiếng.
– Không có gì. Chỉ là để tôi xem cậu sẽ hát hò thế nào thui. Hãy nhớ tôi sẽ theo dõi cậu đấy – anh tiến sát lại mặt cậu mà nói làm cậu hơi ngả người ra sau.
Nói ra anh bước đi ra ngoài chỉ còn lại cậu một mình.
– Hứ. Cái gì mà theo dõi chư? Tui có phạm tội giết người đâu. Mà anh cũng có phải cảnh sát đâu chứ. Dồ khùng – cậu nói khi anh quay lưng đi.
– Anh nghe thấy và quay lại cười đểu với cậu. Giây phút ấy, cậu như đứng hình trước vẻ nam tính của anh và đơ ra vài phút.
– Tiểu Quân mau lên sân khấu – tên quản lý hối cậu.
Thuộc truyện: Divine – by JeremyNguyen
- Divine - Chap 2
- Divine - Chap 3
- Divine - Chap 4
- Divine - Chap 5
- Divine - Chap 6
- Divine - Chap 7
- Divine - Chap 8
- Divine - Chap 9
Leave a Reply