Truyện gay: Divine – Chap 3
Tác giả: jeremy
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Reeng…reeng…Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học đã vang. Các sinh viên từ trong các lớp học cùng kéo nhau ra về. Cậu cũng vậy, cậu bỏ tập và viết thước vào trong balo của mình rồi đứng dậy rời khỏi lớp học và tiến tới nhà xe một cách nhanh chóng.
Bây giờ đã là 11h trưa cho nên nhiệt độ ngoài trời lúc này rất nóng làm cho cậu chỉ muốn ra về tới nhà thật nhanh để tránh đi cái nắng nóng đến rát da người thế này.
Đang trên đường về nhà do mải lo chạy về nhà mà không nhìn hai bên xung quanh thì bỗng nhiên có một chiếc xe từ trong một công ty chạy ra dẫn đến hậu quả là cậu và người đó đã va vào nhau làm cho cả đều ngã xuống đường. Vì vận tốc của hai người không nhanh lắm nên không thiệt hại gì nặng còn về phần cậu thì có chút trầy xước ngay cánh tay mình. Trời đang nắng gay gắt làm cho tâm khí cậu cũng trờ nên khó chịu.
– Anh chạy xe kiểu gì vậy? Bộ không thấy tui đang chạy lại hả mà còn lao ra? Cậu bực bội.
– Này cậu, cậu là người va vào tôi đấy. Hắn đáp trả.
– Anh nói sao? Ai va vào ai? Anh có bị lẫn không vậy? Cậu tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Chính cậu. Cậu là người va vào tôi – hắn nói như khẳng định.
– Anh là người va vào tui mới phải đấy. Cậu tức tối trả lời hắn.
– Nếu cậu nói tôi va vào cậu vậy thì bằng chứng đâu? Hắn hỏi.
– Ờ..ờ thì… cậu lấp bấp.
– Thì không chứ gì? Nhưng tôi có bằng chứng cho thấy cậu va vào tôi đấy.
– Đâu? Đem ra đây xem? – cậu khoanh tay trước ngực hỏi hắn.
– Cậu vào đây xem thì sẽ biết. Đi theo tôi- hắn nói như ra lệnh.
Nói rồi hắn cùng cậu bước vào công ty đó. Cả hai tiến tới trước một căn phòng trên cửa phòng để bảng “Securiy room”.
– Này. Anh dắt tui vào đây làm gì?- cậu khó chịu hỏi hắn.
– Thì cho cậu xem bằng chứng – hắn thản nhiên trả lời.
Vừa dứt lời, hắn ta mở cửa phòng kéo cậu vào trong và đóng cửa lại. Lúc này trước mặt cậu là 3 người bảo vệ.
– Chào Ngô Tổng. Anh cần gì ạ? Mấy tên bảo vệ cung kính.
– Hãy mở cái camera số 1 trước cửa công ty cho tôi và trả về thời điểm cách đây khoảng 15 phút.
– Vâng thưa Ngô Tổng. Tên bảo vệ bật cái màn hình vi tính trước mặt mình lên và trả về thời điểm mà anh đã nói.
– Cậu hãy xem kỹ nhá – anh quay qua nói với cậu.
Trên màn hình hiện ra toàn bộ vụ va chạm của anh và cậu vừa diển ra lúc nãy. Đông thời đây còn là bằng chứng cho việc không quan sát xung quanh của cậu dẫn đến việc va chạm vào xe anh.
– Sao? Cậu đã tâm phục khẩu phục chưa? Anh quay sang hỏi cậu.
Cậu lúc này không biết nói gì hơn ngoài việc im lặng. Đầu cậu cũng từ từ cúi thấp xuống không dám nhìn mặt anh.
– Này, cậu trả lời đi chứ. Lúc nảy mạnh miệng lắm mà. Bây giờ xấu hổ quá không dám nhìn tôi à? Anh hỏi cậu.
– Xấu hổ gì chứ? Cò gì thì tui đền bù cho anh là được chứ gì – Cậu phụng phịu mặt đáp trả.
– Sao? Cậu nói là đền bù hả? Một học sinh cấp ba như cậu mà đồi đền bù cho tôi á? Thật nực cười – anh cười nhếch miệng.
– Này này. Anh nói ai là học sinh cấp ba hả? Cậu tức giận hỏi anh.
– Chỗ này có 4 người chẳng lẽ tôi nói 2 anh bảo vệ hay tôi tự nói tôi – Anh nhìn cậu.
– Tui nói cho anh biết nhá. Tui là sinh viên rồi đấy. – Cậu tức giận giải thích.
Reeeng….reeeng….tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Anh xoay người chỗ khác nói chuyện điện thoại sau đó xoay lại nói với cậu.
– Thôi thôi. Tôi không tranh chấp với cậu nữa. Tôi còn có việc phải làm. Cậu về đi và khỏi phải đền bù gì cả cứ xem như tôi xui vậy.
– Anh nói đấy nhá. Vậy sau này tui không liên quan gì với anh nha – cậu hí hửng nói.
– Được rồi. Cậu không liên quan gì cả. Hãy về đi – Anh gật đầu xua tay với cậu.
Khi về tới nhà thì ba mẹ cậu cũng đã tiếp tục đi làm sau khoảng thời gian nghĩ trưa của họ. Vừa bước vào nhà, cậu khóa cửa cẩn thận và chạy thật nhanh lên phòng mình để tắm rữa thay đồ. Thay đồ xong cậu trở xuống căn bếp.
– Đúng là xui xẻo thật mà. Gặp ngay cái tên khó ưa. Làm hại mình phải bỏ cả buổi trưa để tranh chấp với hắn.
– Thôi không quan tâm nữa. Mau tìm gì ăn thôi đói bụng quá rồi – cậu tự nói với mình.
Sau khi đã lấp đầy bụng bằng các món ăn mà mẹ cậu đã làm sẵn cậu lại trở lên phòng nằm bấm điện thoại và nge nhạc nhưng nhanh chóng cậu đã chìm vào giấc ngủ trưa của mình.
Khoảng 4h giờ chiều cậu giật mình thức giấc rữa mặt cho tỉnh cơn buồn ngủ cậu ngồi vào bàn học bật laptop lên và làm các bài báo cáo mà hôm nay thầy đã giao cho lớp.
Lúc này ở công ty của anh và cụ thể hơn là tại phòng làm việc của anh:
*Cốc..cốc..*
– Vào đi – anh nói mà mắt không rời khỏi màn hình máy tính của mình.
– Thưa cậu. Phía bên công ty Krystal đã hẹn với chúng ta vào lúc 19h sẽ gặp nhau để kí kết hợp đồng tại phòng trà Blue ạ. – Chú Lâm nói với anh.
– Phòng trà? Tại sao không phải là một nhà hàng mà là phòng trà? – anh ngưng tay hơi nghiên đầu thắc mắc.
– Thưa cậu. Tôi cũng không biết rõ ạ.
– Thôi được rồi. Tôi có một việc khác muốn nhờ chú. – anh nhìn chú Lâm.
– Cũng sắp đến tuần lễ thời trang tại Milan rồi. Chú nói với bên tổ thiết kế hãy nộp lên những bản thảo cho tôi nha.
– Vâng thưa cậu. Tôi sẽ đi thông báo với họ. – Chú Lâm nói rồi đi ra ngoài.
Khi chú Lâm đi ra ngoài. Chỉ còn lại một mình anh trong văn phòng, anh ngã người tựa vào chiếc ghế của mình khép hờ mắt một tí.
Đã 4 năm rồi, anh chỉ biết có công việc mà thôi. Chính vì dốc hết sức mình vào công việc cho nên anh không để ý hay yêu thương một ai hết. Đối với anh chỉ có việc giữ gìn tập đoàn này là quan trọng nhất. Nhìn lại anh vẫn là một người đàn ông đơn độc.
– Hơiz..Cuối cùng cũng đã làm xong bài báo cáo này. – cậu mệt mỏi nằm dài trên bàn học
– Easy come easy go, that’s just how you live
Oh, take, take, take it all but you never give
Should’ve known you was trouble from the first kiss
Had your eyes wide open, why were they open
– Alo. Tớ nge nè Tường – cậu trả lời điện thoại
– Cậu chuẩn bị xong chư? Tớ đang dưới nhà cậu nè.
– Cậu đến nhà tớ có việc gì hả? – cậu hỏi
– Tớ đến chở cậu đi làm mà. Cậu quên hả? – Tường trả lời.
– Á. Chết rồi. Tớ quen mất phải đi làm. Wait for me.
Nói rồi cậu vội vàng cúp máy chạy đén chiếc tủ quần áo lấy cho mình một bộ đồ và chạy vào nhà tắm. Tắm rửa thật nhanh cậu tiến tới trước chiếc gương chải lại đầu tóc sua đó phóng như bay xuống nhà.
– Cái bài báo cáo chết tiệt làm tớ quên cả giờ giấc – cậu phụng phịu nói.
– Không sao vẫn còn sớm mà. – Tường cười đá như để trấn an cậu.
– Uhm. Nếu cậu không đến rước chắc tớ sẽ quên cả việc đi làm.
Cậu lên xe cho Tường chở đến cái phòng trà mà cậu vẫn hay hát vào các ngày lẻ trong tuần.
Thuộc truyện: Divine – by JeremyNguyen
- Divine - Chap 2
- Divine - Chap 3
- Divine - Chap 4
- Divine - Chap 5
- Divine - Chap 6
- Divine - Chap 7
- Divine - Chap 8
- Divine - Chap 9
Leave a Reply