Truyện gay: Divine – Chap 4
Tác giả: jeremy
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Vừa đến trước cửa phòng trà, cậu vội vàng trả nón cho Tường và chạy vào trong. Bên cạnh đó cậu cũng không quên cám ơn Tường chở đã đưa cậu đi làm.
– Chào anh a! Hôm nay e có việc bận nên tới hơi trễ. Mong anh thông cảm – cậu vội vàng nói lời xin lỗi với anh quản lý.
– Không sao đâu. Cũng chưa tới giờ diễn mà. Em hãy vào trong chuẩn bị đi. – Anh quản lý vui vẻ trả lời.
– Dạ. Em xin phép.
Sau khi nói chuyện với anh quản lý, cậu đi vào phía hậu trường lấy trong balo của mình ra một cuốn sách nhạc. Đây là quyển sách nhạc do cậu tự tay chép vào từ những trang nhạc trên mạng. Lật quyển sách ra, cậu luyện tập lại bài hát mà cậu sẽ trình diễn một lần nữa. Một lúc sau, anh quản lý bước đến phía cậu.
– Mọi thứ chuẩn bị xong rồi. Em sẵn sàng chưa? chuẫn bị lên sân khấu nha –Anh nói.
– Dạ anh. Em chuẩn bị xong rồi. – Cậu cười đáp với anh.
Bên ngoài phòng trà lúc này, khách cũng đã đến đông hơn lúc cậu mới vừa đến. Sau lời giới thiệu của anh quản lý, cậu từ từ tiến ra sân khấu. Hôm nay, cậu bận trên mình một chiếc áo sơ mi tay dài màu đỏ đô với phần tay được xoăn lên đến khuỷu tay làm tôn lên làm da trắng hồng của cậu. Kết hợp chiếc áo sơ mi ấy với chiếc quần jean đen bó sát rách ngay gối cộng thêm đôi giày lười màu đen làm cậu không thể nào hoàn hảo hơn được nữa.
Tiếng nhạc vang lên, cậu bắt đầu cất tiếng hát của mình:
I’ve been living with a shadow overhead,
I’ve been sleeping with a cloud above my bed,
I’ve been lonely for so long,
Trapped in the past,
I just can’t seem to move on!
I’ve been hiding all my hopes and dreams away,
Just in case I ever need ’em again someday,
I’ve been setting aside time,
To clear a little space in the corners of my mind..
All I wanna do is find a way back into love.
I can’t make it through without a way back into love.
Ooo hooow…
Giọng hát của cậu lúc trầm, lúc bỗng hòa cùng với điệu nhạc vang vọng đến từng ngóc ngách của phòng trà làm cho không gian nên đây ấm áp hơn, dễ chịu hơn. Từng câu, từng chữ trong bài hát được cậu thể hiện một cách thuần thục như đây chính là bài hát viết riêng dành cho cậu vậy. Từng nốt nhạc dần dần nhỏ đi và khi tiếng nhạc dừng hẳn thì một tràng pháo tay giòn giã vang lên. Cậu cúi chào khán giả và trở vào hậu trường của sân khấu.
– Em làm tốt lắm. Phản ứng của khán giả cũng rất tốt – anh quản lý khen cậu.
– Dạ em cám ơn anh. – Cậu cười tít mắt.
– Mai mốt cố gắng lê nữa nha – anh q.lý động viên cậu.
– Dạ em sẽ cố gắng hơn nữa.
Sau khi nói vài câu với anh q.lý cậu bước vào trong lấy balo của mình và quay trở ra.
– Sao Tường chưa tới vậy ta? Mọi thường giờ này cậu ấy đến rồi mà – cậu xem đồng hồ trên tay mình rồi thắc mắc.
Cậu lấy điện thoại ra và gọi cho Tường.
– Cậu đang ở đâu vậy? Mình đã hát xong rồi. – Cậu hỏi Tường
– Mình đang vá xe. Xe mình bị lủng bánh rồi. Cậu chờ mình tí nha.
– Ờ vậy mình sẽ chờ cậu. Khi nào đến thì gọi cho mình nha.
– Ok mình biết rồi. – Tường trả lời.
Nói xong cậu cất điệ thoại vào túi quần và bước ra ngoài khu vực khách ngồi để chờ Tường. Cậu đang đi ra thì vấp phải chân ghế của một vị khách mà té nhào. Dự là cậu sẽ nằm bẹp dưới sàn nhà lạnh giá nhưng sao cậu không cảm thấy gì cả và ngược lại còn rất ấm áp.
– Cái mùi này thơm quá, rất dễ chịu nha. Chắc là loại nước hoa đắt tiền nào đấy. À mà cái bờ ngực này cũng săn chắc nữa – cậu nghĩ thầm.
– Này, cậu gì ơi. Cậu không sao? – người vửa đỡ cậu vào lòng hỏi cậu.
– Tui không sao. Cám ơn anh đã đỡ tui – Cậu giật mình đứng thẳng người dậy và trả lời.
Lúc này, cậu ngước lên nhìn người vừa đỡ mình khỏi va chạm với sàn nhà ấy.
– Thì ra là anh à?/Chính là cậu sao? – cả hai đều mắt chữ a miệng chữ o ngạc nhiên đến tột cùng. Người vừa đỡ cậu không ai khác chính là Ngô Phong.
– Xem ra việc va vào người tôi là sỡ thích của cậu – anh cười hơi nhếc miệng nói.
– Anh nói gì? Ai thèm va vào người anh chứ? Chẵng qua do tui bất cẩn thôi. Anh làm như tui thèm va vào anh lắm vậy – cậu ngước mặt trả lời.
– Bất cẩn. Cậu hậu đậu hơn tôi tưởng đấy. Đúng là học sinh cấp ba – anh nói rồi bước qua cậu đi về phía người đàn ông ngồi gần đó.
– Nè. Tui đã nói tui là sinh viên rồi đó nhe. Anh có nghe ko vậy? Đúng là đồ khó ưa. – cậu nói với theo.
Cậu hậm hực bước ra ngoài trước cửa để đứng chờ Tường đến rước.
– Lần sau đừng để tui gặp lại anh. Mỗi lần gặp hằn đều xui xẻo – cậu tự lầm bầm một mình.
– Quân. Tớ nè – Tường chạy đến và gọi cậu.
Cậu không nói gì mà chỉ đi về phía Tường. Tường đưa nón cho cậu và cậu lên xe cho Tường chở về. Trên đường về:
– Cậu đói không? Mình đi ăn nha. – Tường quan tâm cậu
– Không. Mình chỉ mún về nhà thui. – cậu trả lời qua loa.
– Có chuyện gì vậy? – Tường hỏi cậu.
– Không có gì cả. – cậu trả lời nhưng không biểu hiện chút cảm xúc nào.
Về tới nhà, cậu đi thẳng vào bếp lấy cho mình một cốc nước và uống trong một hơi. Uống xong cậu để cốc nước vào vị trí và đi một mạch lên phòng.
Khi lên tới phòng mình:
– Aiz. Bực quá đi mất – cậu quăng cái balo của mình lên giường và nằm xuống bên cạnh.
– Cái tên đáng ghét đó sao cứ gặp hắn hoài vậy. Hy vọng sau này sẽ không gặp mặt hắn nữa. Aaaaaaaaaaaaa – cậu úp mặt vào gối rồi thét lên.
– Nếu như hắn không khó ưa như vậy thì chắc có lẽ hắn sẽ đẹp trai lắm nhưng bây giờ thì mình không ưa nữa rồi – cậu nghĩ trong đâu.
Còn về phần anh, sau khi kí kết hợp đồng với đối tác thì anh lái xe chiếc du lịch màu trắng về nhà. Khi về đến nhà áo dùng tay nới lỏng chiếc carvat của mình ra để chiếc túi xách lên bàn nhưng dột nhiên anh ngửi thấy môt mùi hương rất nhẹ nhàng và ngọt ngào trên người mình.
– Cái mùi gì đây. Hôm nay mình đâu có tiếp xúc với khách hàng nữ đâu – anh tự hỏi.
– Haizz. Nhớ rồi là mùi nước hoa của cậu nhóc đó – cơ mặt anh giãn ra.
– Con trai gì mà có mùi thơm ngọt ngào như con gái vậy. Mà khuôn mặt với làn da trắng hồng ấy cũng chẳng khác nào con gái. Dễ thương thật! – anh tự nói thầm.
– Haizz. Mình đang nghĩ gì vậy chứ. Điên thật – anh tự vỗ vào đầu mình như để trút bỏ hình ảnh về cậu.
Anh tiến lên cầu thang và bước về phòng của mình. Cởi bỏ bộ quần áo đi làm anh bước vào phòng tắm sau một ngày làm việc căng thẳng.
Một người đàn ông tài giỏi sống một mình trong căn nhà rộng lớn thế này nhiều lúc anh cũng muốn tìm một người để yêu thương nhưng trái tìm anh không cho phép bởi vì anh rất sợ cái cảm giác nhìn người mình yêu thương dần dần rời xa anh như ba mẹ anh vậy.
Thuộc truyện: Divine – by JeremyNguyen
- Divine - Chap 2
- Divine - Chap 3
- Divine - Chap 4
- Divine - Chap 5
- Divine - Chap 6
- Divine - Chap 7
- Divine - Chap 8
- Divine - Chap 9
JeremyNguyen says
Vì pc của mình đang gặp sự cố nên chap 5 ra hơi chậm một tí. Mình sẽ cố gắng up lên nhanh nhất có thể. Cảm ơn các bạn đã theo đõi truyện.