Truyện gay: Anh em họ chúng nó ! Chương 11
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– “Dù sao cũng đừng làm nhỏ Linh mất mặt”_Thanh nhét bộ đồ vào tay nó, bỏ nó đứng lại trong phòng, Thanh xoay người cất bước đi ra. Thằng Tuấn nhìn theo bong anh, lại nhìn bộ đồ trong tay. Hôm nay có gì khang khác, nó không biết rõ là cái gì, nhưng nó cảm nhận được tâm trạng có điều bất an. Có điều gì đang đợi nó, hay có điều gì mà nó đã bỏ qua.
Khoảng 8 giờ thì nhỏ Thùy Linh đến nhà Thanh, cả thằng Tuấn cũng khá bất ngờ, không phải hẹn là nó sẽ qua đón nhỏ hay sao. Nhỏ Thùy Linh thì tỏ ra không có gì là bất thường, càng không có điều giải thích cho việc nhỏ đến sớm, vào nhà là tíu tít về cuộc đi chơi hôm nay của nhỏ với thằng Tuấn. Thanh cười cười nghe nhỏ kể, cũng có khi bồi cho nhỏ vài câu.
– “Hay là anh đi với tụi em đi”_nhỏ bổng đề nghị
– “Sao được”_Thanh cười, thằng Tuấn cũng nói sơ qua về ý nghĩa cuộc hẹn hôm nay, có anh đâm ra không tiện lắm
– “Có gì đâu. Chỉ là đám bạn cũ gặp nhau thôi mà. Càng đông càng vui”
– “Ở tuổi anh không hợp với các em đâu. Có người ngoài e các em lại ngại”_Thanh uyển chuyển từ chối
– “Em nó không sao mà”_nhỏ nhất quyết không tha_ “Có anh khao tụi nó còn mừng không hết haha..”_nhỏ cười, cười thật tươi
– “A thì ra rủ anh đi là để anh trả tiền hả”_Thanh cũng hùa theo nhỏ
– “Đi mà anh.. nha”_nhỏ năn nỉ_ “Có gì lở có nhậu xĩn anh chở tụi em về.. nha anh”
– “Các cô cậu còn định uống rượu nữa sao?”
– “Anh cứ xem tụi em như con nít”_nhỏ bĩu môi_ “Tụi em lớn cả rồi.. đi nha anh.. em giới thiệu cho anh một con bạn em.. cực xinh nha”
Cuối cùng vẩn là từ chối không đi, Thanh mở máy chuẩn bị công việc cho tuần sau, không nhiều, kiểm toán lại chi thu của tuần này, báo cáo, hạch toán, dự toán cho tuần sau. Dạo này công ty đang có một kế hoạch lớn, nếu thành công thì sẽ có cơ hội vươn lên cao hơn. Một dự án đấu thầu, theo thông tin thì dự án lần này công ty Quốc cũng tham dự. Công ty hiện tại đang hết sức chú ý đến hạng mục lần này, vì thế nên chi thu càng phải rỏ rang, để có thể huy động tối đa nguồn lực công ty.
Khoảng hai giờ sau thì công việc cũng xong, Thanh mới phát hiện là đã trưa, nhưng lại không muốn đi ăn, Thanh lân la mở lại trang Twitter đã không biết bao lâu không sữ dụng, có một người theo dõi mới, không biết là ai. Lúc trước vì quá mến mộ Heidi nên đã tạo ra một trang để theo dõi tin tức của chị ấy, nghĩ lại mà vui vui.
Có một tin nhắn, Thanh tò mò nhấp vào xem, thì ra là tin từ người bạn mới.
Ta_là_Nhân: Chào you. Keke. Tìm được người bạn người Việt trên đây thật khó đấy nha. Zum Zum. Tên Nick của you thật hay. ^_^
Thanh nhìn màn hình, không biết có nên trả lời hay không, lịch sự thì nên, nhưng dù sao đây cũng chỉ là thế giới ảo mà. Cuối cùng vẩn là trả lời.
Bachthanhvan: Rất vui được làm quen.
Thanh lại lân la một số trang khác, vài phút sao lại báo có tin nhắn, Thanh mở ra xem, thì ra cũng từ người bạn mới.
Ta_là_Nhân: Ô ô. Rốt cuộc you cũng on, cứ ngở trang này bị bỏ hoang rồi.
Bachthanhvan: Tôi không thường online.
Ta_là_Nhân: Sống mà không lên mạng á. Ôi tui không thể sống thiếu mạng.
Thanh không trả lời, vài phút sau người đó nhắn tiếp.
Ta_là_Nhân: Rõ rang còn on mà sao không re cho người ta. Giận. You có gì vui hông kể tui nghe với.
Bộ hai người thân lắm sao, Thanh nghĩ, từ tốn đáp lại.
Bachthanhvan: Không có gì.
Ta_là_Nhân: Tui và you có quen nhau đâu, vì thế you đừng ngại. Cứ nói ra a, cái gì cũng được, tui muốn kết bạn. ^_^
Thanh nghĩ người này nói đúng, hay là vì Thanh thực muốn tìm người tâm sự, một người chưa từng quen, như một cái sọt rác để Thanh sổ ra. Thanh cũng không rõ vì lý do gì, Thanh rất muốn kể, ngay tại lúc này, cần một người nghe, một người hoàn toàn tách bạch khỏi thế giới của Thanh, một người chưa từng quen nhau, một người không biết đang tồn tại ở nơi nào.
Chuông điện thoại vang lên phá tan tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím, là thằng Tuấn.
– “Alô.. al”_bên kia có vẻ rất ồn_ “Tuấn alô..”
Tút tút tút
Thanh cau mày nhìn màn hình điện thoại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Thanh rất lo lắng, trong long dâng lên một cảm xúc bang khuâng, thoi thúc. Thanh muốn gặp nó, Thanh có cảm giác như sắp mất thứ gì. Gập máy tính, mở thiết bị định vị điện thoại, giữa máy Thanh và Tuấn có kết nối với nhau, Thanh lái xe ra khỏi nhà.
Zô
Tiếng hô vang vọng khắp căn phòng karaoke, những chiếc ly thủy tinh va vào nhau tạo nên sức nóng cho buổi tiệc.
– “Tuấn sao lại không uống”_một thằng trong đám lên tiếng_ “Cạn.. phải cạn chứ”
– “Tui không quen uống bia”_thằng Tuấn ngượng ngượng đáp
– “A haha đừng nói là chỉ biết uống rựu đế thôi nha”_lại một giọng khác vang lên, kéo theo một tràn cười thoải mái
– “Tui đi vệ sinh”_thằng Tuấn đứng dậy, sãi bước ra khỏi phòng
Quái, sao lại không điện được, bên trong quán này sóng yếu đến thế sao, kì thực thằng Tuấn đang rất nhớ đến Thanh ở nhà, hôm nay anh chỉ có một mình, lại là ngày nghỉ không biết có buồn không. Biết vậy nó không đồng ý đi với nhỏ Thùy Linh rồi, toàn một đám gì đâu không, ép nó uống suốt. Nếu ở nhà thì khác, có thể thấy Thanh, có thể cùng anh xem ti vi, hay chơi cờ, hay chỉ tán gẩu chuyện trên trời dưới đất, nói chung là cái gì cũng được, dù là cái gì đi nửa cũng tốt hơn hiện tại nhiều lần.
Nó thở dài trút bầu tâm sự, rửa tay, khoát nước rửa mặt, chắc nó phải tìm cách từ chối đi về thôi, nó không muốn ở đây thêm nữa, cả thể xác và tinh thần nó đều không muốn. Nó không thể uống tiếp, lòng nó nghĩ về Thanh.
– “Mày thấy có đáng không”_cô gái kề bên nhìn Thùy Linh do dự nhìn nhỏ, đừng quá ích kĩ sẽ hại thân mày thôi. Nếu là của mày là của mày, không là của mày nó sẽ ra đi, huống hồ mày chưa từng có trong tay mà.
– “Tao muốn thế”_nhỏ cương quyết.
Lúc đó thì thằng Tuấn đẩy cửa bước vào, cười chào mọi người rồi ngồi xuống kế bên nhỏ. Thằng Tuấn nói với nhỏ tỏ ý nó muốn về, nhỏ vui vẻ cười, nói ở thêm chút nửa thôi, rồi đưa cho thằng Tuấn ly nước nói là uống đi, cho nó giã bớt say.
Không lâu sau đó thì đám bạn nhỏ Linh từ giã ra về, nhỏ cũng theo ra ngoài thanh toán, bảo thằng Tuấn ở lại trong phòng đợi nhỏ một chút rồi. Thằng Tuấn ngồi ở phòng karaoke chờ nhỏ, nó nghĩ có lẽ nhỏ muốn từ giã đám bạn của nhỏ đây mà, nó cũng không muốn làm phiền, dù gì đám bạn này nó cũng chẵng quen ai.
Nó cảm thấy trong cơ thể có điểm khác biệt, nhiệt lượng dường như đang mổi lúc một cao lên thì phải. Chẳng lẽ có kiến sao, nó gải gải trên vai, khó chịu thật. Nó lắc lắc đầu muốn thanh tĩnh, nó cảm nhận được cái nóng rực trong hơi thở ra, cơ thể nó, cái đó, sao lại vô cớ mà muốn cương lên thế này. Đôi mắt nó mờ hẳn, nó chảy nước mắt sóng, đôi mắt cũng nóng nữa. Bia này mạnh đến thế sao, nó thực muốn vào phòng vệ sinh để giải quyết nhưng khi đứng lên mới biết thực chất cơ thể đã muốn bủn ra. Mọi sức lực của nó lúc này dường như dồn cả về một chổ. Cái gì đang diễn ra với cơ thể nó vậy.
Nó nghĩ đến Thanh, gương mặt anh lại thoáng hiện qua trước mắt nó. Nó vồ lấy anh, vật anh xuống bộ sô pha. Có lẽ đó là toàn bộ sức lực còn sót lại của nó, nó ôm chặt lấy cơ thể anh. Cơ thể anh mát rượi, nó cảm thấy dễ chịu, càng vùi sát vào trong cơ thể anh. Một bàn tay mát lạnh chạy dọc theo sống lưng nó, áo nó được khai thoát, hơi thở nó phập phồng, nó cảm thấy khoái dạt khi da thịt nóng rực của nó tiếp xúc với luồng khí lạnh từ điều hòa.
Phạch
Bốp
Nó bị ai đó quẳng xuống đất, cú đánh thật mạnh khiến nó nó có phần thanh tĩnh. Nó ngồi bệt dưới đất, ngốc đầu lên nhìn “Anh Phương..”_có tiếng khóc ai đó, thúc thích thúc thích, nó quay mặt lại xem, thì toàn thân nó chấn động, toàn bộ thần kinh nó căng cứng “Thùy.. Thùy Linh”_phịch một tiếng nó vô lực ngả xuống sàn. Nó cúi mặt suy nghĩ, khoan đã, nó đã làm gì thế này, lúc nãy nó đã làm gì, sao quần áo nó lại sộc sệch, sao nhỏ lại khóc. Nó từ từ ngước mặt lên.
– “Anh .. anh..”_nó toàn thân chấn động, không không phải thế. Nó liên tục lắc đầu, ngoầy ngoạy lắc đầu_ “Anh Thanh.. không..”_nó bò lại chổ Thanh, nó không còn sức nữa, nó chỉ có thể nhoài người bò về phía Thanh.
Thanh đứng ở cửa, bất động nhìn cảnh tượng trước mặt, gương mặt nóng giận của thằng Phương, bi thương của nhỏ Thùy Linh, và thằng Tuấn hình như đang đần ra. Chân Thanh như bị trụ vững tại chổ, không thể động nữa, giờ anh mới biết anh yêu thằng Tuấn biết bao, cái cảm giác đau khổ hiện tại, cái cảm giác tuyệt vọng hiện tại.
Khó thở, bầu không khí ở đây thật ngột ngạc, Thanh muốn thoát khỏi đây. Vừa cố gắng nâng lên bước chân nặng trĩu thì ống quần lại bị túm lấy. Thanh nhìn nó, vô hồn nhìn thằng Tuấn đang cố sống chết bám lấy ống quần anh. Nó đang làm gì vậy, nó đang diễn trò gì cho anh xem vậy. Gương mặt của nó sao lại như rất đau khổ, nó muốn nói với anh cái gì sao, đừng làm phiền anh nữa. Buông tha anh, anh sẽ buông tay, anh phải buông thôi, còn nếu đã nắm quá chặt, thế thì anh chỉ còn cách một đao chặt đứt luôn cánh tay của mình thôi.
Vùng một cước hất thằng Tuấn ra, Thanh xoay gót bước đi, nước mắt lại rơi à. Xem như lần cuối đi, dùng nước mắt này cuốn trôi tất cả. Trái tim sao lại thắt lại, ai đang bóp chặt trái tim anh, ai đang chèn một thứ gì đó trong cuốn phổi, hô hấp mà cũng nặng như thế. Có lẽ đây là cái giá của sự buông tay. Hay là cái giá mà anh phải trả!
Vùng một cước hất thằng Tuấn ra, Thanh xoay gót bước đi, nước mắt lại rơi à. Xem như lần cuối đi, dung nước mắt này cuốn trôi tất cả. Trái tim sao lại thắt lại, ai đang bóp chặt trái tim anh, ai đang chèn một thứ gì đó trong cuốn phổi, hô hấp mà cũng nặng như thế. Có lẽ đây là cái giá của sự buông tay.
Phịch
Bạch
Thanh hoảng hốt xoay người lại, thằng Tuấn nằm một đống bất tỉnh trên sàn nhà.
– “Tỉnh?”_Thanh nắm lấy bàn tay thằng Tuấn khi vừa thấy hàng mi nó chuyển động, quả thật nó tỉnh. Thằng Tuấn mở mắt nhìn, chói, nó nheo chớp hành mi rồi từ từ mở ra. _ “Đây là bệnh viện”_không đợi nó hỏi Thanh đã lên tiếng nói trước.
– “Anh..”_môi thằng Tuấn mấp máy, có lẽ nó khát.
– “Để anh lấy nước”_Thanh xoay người ngồi dậy đi lấy nước thì bàn tay anh bị giữ chặt, Thanh quay lại nhìn nó
– “Đừng đi”_thằng Tuấn vùng dậy ôm chằm lấy anh, cơ thể nó run lên, cái ôm thật chặc_ “Tin em.. đừng đi”_Vòng tay như tăng them đạo lực, kéo Thanh sát vào người nó.
– “Không đi.. anh không đi”_Thanh ôn nhu vổ về trấn an nó, anh lại khiến nó hoang mang thế này sao. Có phải vì anh không tin nó, Thanh khi nào mà không tin nó chứ, nhưng cái tin đó khác, anh tin nó là đứa em họ ngoan, là người tốt. Nhưng chỉ dừng lại ở đó thì không đau, chỉ dừng lại ở đó tin sẽ không bị siết chặc như lúc thấy nó bên cạnh người khác. Khốn thật, từ lâu đã biết không còn là thể đóng cái vai anh họ này rồi, từ lâu đã nhận ra không thể xem nó như một thằng em trai bình thường. Cớ gì mà không thừa nhận ra chứ, cái đau cũng tự mình ôm lấy thì còn sợ gì nữa. Vậy tại sao không một lần đối mặt, không một lần rõ ràng. Hay là sợ mất đứa em họ này.
Thanh tựa cằm vào vai thằng Tuấn, hít một hơi thật sâu. Giữ lấy mùi hương của nó, quấn quýt hơi ấm của nó, luyến tiếc vòng tay nó mà thì thầm vào tai nó _”Anh tin em”_Cái tin này không phải do nhỏ bạn con nhỏ Thùy Linh đứng ra nói rõ ràng sự việc thằng Tuấn bị chuốc thuốc, cũng không phải đến từ việc anh quá yêu thằng Tuấn đến độ mù quán. Cái tin tưởng này tự sự đau lòng, đau khi thấy nó bên người khác nên chọn cách tin nó, đau khi nhìn nó nằm bất tĩnh trên giường một ngày vì thuốc quá liều nên tin nó muốn nó tỉnh lại, đau khi thấy nó buồn nên tin nó.
Cảm thấy sức khỏe khá hơn nên thằng Tuấn muốn về nhà, ở bệnh viện thật khó chịu, kèm theo cái ‘căn bệnh’ của nó khiến nó thấy không quen. Chơi thuốc kích thích quá liều đến nổi nhập viện thì nói ra không khỏi gượng gùng. Ánh mắt cái cô y ta như đang cười tủm tỉm khi nhìn nó khiến nó toàn than ngứa ngáy, đâm ra nó mặc cảm với mọi ánh mắt của người trong bệnh viện. Thằng Tuấn một mực đòi xuất viện nên Thanh cũng chiều theo nó đi làm thủ tục, anh cũng phần nào nhìn ra sự ái ngại của nó.
Uống xong liều thuốc an thần thằng Tuấn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thanh ngồi bên mép giường chăm chú nhìn gương mặt nó. Khồ than thằng nhỏ, mấy ngày nay trông nó xanh xao hẳn. Nhỏ Thùy Linh chơi cú lần này cũng quá độc rồi, không ngờ nhỏ có thể làm như vậy. Vuốt mái tóc thằng Tuấn, tém vài sợi tóc vương trên trái lại chon ngay ngắn. Qua chuyện này, củng nhờ chuyện này Thanh nghĩ thong một chuyện, đau cũng đã đau rồi, thế thì đối mặt đi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thanh nhanh chóng bắt máy sợ thằng Tuấn thức giấc.
– “Alô”
– “Tao nè”_giọng nói trầm, nặng, là của thằng Phương
– “….”_Thanh im lặng, vì anh biết thằng Phương có đều muốn nói
– “Chuyện con Linh.. tao.. tao xin lỗi”_thằng Phương thở dài, nảo nề
– “Qua rồi”_Thanh tỏ giọng bình thường, qua rồi Thanh không muốn truy cứu nữa, cứ để nó qua đi, dù gì nhỏ Thùy Linh cũng còn quá trẻ, chưa chính chắn, cứ xem như một bài học cho nhỏ đi_ “Thằng Tuấn hiện tại không sao.. cho qua đi”
– “Cảm ơn mày..”_thằng Phương ngập ngừng, giọng nói phảng phất buồn lòng
– “Uhm.. cứ vậy đi”_Thanh cũng không biết nên nói gì thêm nữa, là bạn bao năm giờ mới thấy có cái xa cách thế_ “Vậy tao cúp đây”
– “.. Uhm mày tắt đi”
Thanh thở dài một hơi, rồi ấn tắt cuộc gọi. Tao cũng không biết nói gì an ủi mày Phương à, bản than tao củng không thể tha thứ cho nhỏ Thùy Linh thì sao tao an ủi mày tha thứ cho nó. Không truy cứu nó phần lớn củng vì mày, mày biết không. Khi nghe nhỏ bạn Thùy Linh kể lại, điều đầu tiên tao nghỉ là phải soạn ngay một đơn tố cáo, nhưng khi nghĩ đến mày, tao lại thôi.
Nếu là một đứa con gái, có lẽ tao sẽ đi đến tát cho nhỏ Thùy Linh một cái thật mạnh để giằng mặt con nhỏ, để trút giận. Nếu là một bà mẹ tao sẽ chỉ thẳng mặt con nhỏ mà mắng con nhỏ một trận. Nhưng tao không làm được, tao là một thằng con trai, tất cả mọi thứ đều nén lại trong lòng. Không phải không đau, mà là nổi đau, mà là nổi đau bị nén lại thành uất ức. Nghẹn ngào, chắn ngang trong lòng. Dòng thác bị đập ngăn lại, gió bị cửa chặn ngang, khó chịu lắm. Không thể giải khai bớt, cứ tăng them lực nước đập vào đê, cái cảm giác này, mày có hiểu cho tao không Phương.
Thanh nâng tầm mắt nhìn bầu trời bao phủ bởi màu hồng cam, ngọn lửa lụi tàn dần. Nằm xuống bên thằng Tuấn, cuộn người trong lòng nó, ấm áp thật. Đến cả hơi ấm củng quen như thế, làm cách nào mà buông tay được. Vùi vào ngực nó, hơi thở nó đều đều phả trên mái tóc anh. Nếu không buông được thì cố gắng mà nắm chặt đi, khi nào dây đứt thì bị ngã thôi. Dù sao cũng không phải hối tiếc vì mình củng đã từng níu giử lấy.
– “Anh có chuyện muốn nói”_nên một lần nói rõ ra, sẽ tốt hơn cho cả hai.
– “Anh nói đi”_thằng Tuấn ngồi bên cạnh nhìn anh chờ đợi
– “Chuyện này..”_Thanh hít sâu_ “Anh là gay”_khẽ nhìn sang biểu tình của thằng Tuấn, không có cái bộ dạng gì ngạc nhiên cả, có lẽ nó sớm đã biết. Chỉ có bản thân anh khư khư không mở lòng thôi.
– “…”_thằng Tuấn không nói gì, chờ anh tiếp tục
– “Anh nghĩ chắc việc này chú mày cũng biết rồi”_hai ngón cái vân vê vào nhau, Thanh lại nhìn thằng Tuấn, chỉ nhận được cái gật đầu của nó_ “Anh.. anh..”
– “Như thế nào”_thấy Thanh ấp úng thằng Tuấn có vẻ sốt ruột
– “.. anh.. anh có tình cảm chú mày.. cái đó không là tình anh em”_hít sâu một hơi rồi thả ra, cuối cùng cũng đối mặt được, không quá khó nhỉ
– “….”_không phải bất ngờ đến á khẩu, chỉ là không biết phải nói gì, thằng Tuấn chọn cách im lặng và lắng nghe. Tâm nó dao động, tự mình cảm nhận và được người khác xác nhận là hai việc khác nhau.
– “Thế còn chú mày?”_Thanh quay sang nhìn nó, khẻ cười_ “Đi đến bước này chắc không thể là an hem như lúc trước rồi.. chú mày tự chọn lựa đi.. nếu không muốn ở cùng anh sẽ..”
– “Em biết…”_thằng Tuấn cắt ngang lời Thanh_ “Từ lâu em đã biết anh em họ chúng ta không giống như những anh em khác… em nghĩ mình cũng thích anh”
– “Không cần vội vàng, hãy suy nghĩ kỉ đi, anh cho chú mày thời gian”_Thanh rờ sô pha đứng lên_ “Tạm thời anh sẽ về quê.. chú mày cứ suy nghĩ cho kĩ.. thật kĩ.. con đường này nếu không yêu nhau thật sự quyết không dễ đi”
– “Em biết em cần gì”_thằng Tuấn kéo lại tay Thanh
– “Chú mày hiểu cái gì là yêu không..”_Thanh hạ mi nhìn nó, nhìn vẻ mặt của nó, Thanh biết nó vẩn chưa xác định rõ. Nó không hiểu yêu là cái gì, nó đã yêu chưa, hay là cảm thấy quen khi ỏ bên Thanh, như một lối mòn quen chân không muốn chuyển sang đường khác. Thanh đã đối mặt với tình cảm bản thân, không đồng nghĩa là sẽ ép buộc nó.
– “Khi nào chú mày nhận ra chú mày yêu anh..hiểu thế nào là yêu.. anh sẽ đợi”_Thanh sải bước về phòng, thu dọn vài thứ, về quê. Cũng như bao lần, nhà là nơi có thể cho anh an trú, mẹ là nơi cho anh ấp ủ.
Mái nhà yên bình như vậy, hang cây vẩn xanh như thế, lòng con người cũng nên hòa vào thiên nhiên. Có những việc bề trên ắt đã có sắp sếp, mọi việc theo ý người vậy. Vừa vào nhà là Thanh ôm chằm lấy mẹ, bà củng không hiểu việc gì xãy ra với con trai, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con mình. Đứa con bà đúng là số khổ, trời gieo oan trái, nó rất mềm yếu, nội tâm nó mỏng manh vô cùng. Hà cớ gì cho nó là một thằng con trai cứ, nó cứ phải dồn nén tất cả lại, cứ phải tỏ ra mạnh mẽ, muốn khóc cũng không thể òa khóc nức nở được. Vì phải dồn nén nên tâm hồn lại càng thêm mỏng manh, cái gì cũng nghĩ cho người khác, để cuối cùng người bị tổn thương là ai chứ.
Thanh về đến trưa thì nhà có khách, Thím 3 nghe tin Thanh về nên qua hỏi thăm, sẵn tiện hỏi hang tình hình thằng Tuấn, vì cả hai tháng rồi nó chưa có về. Thanh tỏ vui vẻ tiếp chuyện, bảo thằng Tuấn bận học lắm. Đối mặt với Thím 3 Thanh củng có phần e dè, sợ bị nhìn thấu, có lẽ do tự ti bản thân mà ra. Thím 3 đột nhiên hỏi Thanh “Con thấy ổn chứ?”. Thanh không hiểu ý tứ câu nói, nên chỉ gật đầu mỉm cười nói “Con khỏe”. Thím 3 gật gù nói “Thế à!”, rồi quay sang tiếp chuyện với má Thanh.
Cả ba người đang ngồi uống nước trà trò chuyện thì cửa cổng lại mở, một người khác bất ngờ tiến vào. Thanh ngạc nhiên trợn mắt, hai người lớn củng tỏ ra bất ngờ. Chỉ có người khách mặt vẩn đăm chiêu, ánh mắt gián vào người Thanh. Thanh mỉm cười. Tâm hồn anh lại dậy sóng.
– “Nói chuyện đi”_thằng Tuấn gật đầu chào mẹ Thanh và mẹ nó rồi hướng Thanh mở lời
– “Ơ..”_Thanh cười méo xẹo
– “Con mới về à”_mẹ thằng Tuấn nhìn nó, quái không phải nó mới điện thoại bảo bà qua đây xem thằng Thanh thế nào sao, nhanh như vậy mà đã về rồi.
– “Dạ”_thằng Tuấn vẩn gián mắt vào Thanh_ “Đi.. nói chuyện chút”_rồi hất cổ, đi trước. Thanh củng đứng lên đi theo nó.
– “Tụi nhỏ không biết có chuyện gì”_mẹ Tuấn nhìn mẹ Thanh thằm dò.
– “Chuyện của đám nhỏ mình theo không kịp.. à mà thím bán dừa nhiêu chục vậy”_mẹ Thanh chuyển chủ đề, thoàng nhìn bong dáng hai đứa nhỏ đi xa xa, trong lòng không khỏi thở dài.
Theo thằng Tuấn ra khu vườn sau nhà, hai anh em họ chúng nó vẩn chưa nói lời nào. Chợt thằng Tuấn dừng lại bên một góc dừa, tựa lưng vào thân dừa, nó bắt tréo tay trước ngực, nhìn Thanh.
—————–
Thuộc truyện: Anh em họ chúng nó
- Anh em họ chúng nó ! Chương 2
- Anh em họ chúng nó ! Chương 3
- Anh em họ chúng nó ! Chương 4
- Anh em họ chúng nó ! Chương 5
- Anh em họ chúng nó ! Chương 6
- Anh em họ chúng nó ! Chương 7
- Anh em họ chúng nó ! Chương 8
- Anh em họ chúng nó ! Chương 9
- Anh em họ chúng nó ! Chương 10
- Anh em họ chúng nó ! Chương 11
- Anh em họ chúng nó ! Chương 12
- Anh em họ chúng nó ! Chương 13
- Anh em họ chúng nó ! Chương 14
- Anh em họ chúng nó ! Chương 15
- Anh em họ chúng nó ! Chương 16
- Anh em họ chúng nó ! Chương 17
- Anh em họ chúng nó ! Chương 18 Hết
Leave a Reply