
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay: Câu chuyện tình của tôi. Tác giả: zjnyeubjn. 1. Có lẽ suốt cuộc đời này tôi không bao giờ quên được ngày hôm ấy, cái ngày mà từ đó về sau cuộc đời tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Truyện gay: Câu chuyện tình của tôi – Chương 1
Tác giả: zjnyeubjn
Một phần truyện có nội dung dành riêng cho người lớn (18+) bạn không nên đọc nếu dị ứng với thể loại truyện này.
Hôm đó, bố mẹ đã đồng ý nối mạng internet cho tôi để tiện cho công việc học tập. Học đại học khác hẳn với học ở cấp dưới, đó là tài liệu chúng tôi chủ yếu phải tự tìm hiểu thêm chứ không có cái gọi là sách giáo khoa như học sinh tiể…u học hay trung học.
Lúc trước tôi năn nỉ mãi nhưng bố mẹ chưa đồng ý vì sợ có internet tôi lại mải chơi game không chịu học bài. Bây giờ tôi học năm 2 rồi, bài vở nhiều nên phải tìm tài liệu nhiều, thuyết phục mãi nên bố mẹ cũng đồng ý. Tôi mừng quýnh. Thế là ngay chiều hôm đó tôi có internet.
Tôi hí hoáy vào yahoo, bật nick chat. Thực ra cái nick này tụi bạn lập cho tôi lâu rồi, nhưng tôi cũng chả bao giờ chat nên cũng chưa vào. List bạn bè trống trơn, không có tên một đứa bạn nào cả. Buồn quá, tôi nghĩ đến chuyện vào phòng chat công cộng. Loay hoay một hồi tôi cũng vào được room hanoi_5. Nick đầu tiên tôi click vào là thichdivutruong…
Tôi: Hi u!
Thichdivutruong: Hi u!
Tôi: Mình nói chuyện được không?
Thichdivutruong: Ok. Mình tên Bin.
Tôi: Còn mình tên Zin. Mình ở Hà Nội.
Thichdivutruong: Còn mình ở Sài Gòn. Bạn bao nhiêu tuổi, đang làm gì vậy?
Tôi: Mình 20, mình đang là sinh viên thôi.
Thichdivutruong: Ủa, sinh viên hả, thích ghê. Mình nghỉ học từ năm lớp 8 lận. Tại hồi đó ham chơi quá không có chịu học. Hihi.
Tôi: Trời, không học thì ở nhà làm gì?
Thichdivutruong: Thì ở nhà chơi thôi chứ biết làm gì bây giờ. À mà thôi, mình có công chuyện phải đi bây giờ, bạn add nick mình vào nha, có gì chúng ta nói chuyện sau. Bibi bạn.
Tôi: Ok, bye bạn, hẹn gặp lại.
Từ hôm đó, tôi có một người bạn trên mạng, đó là Bin. Những lúc rảnh rỗi tôi thường nói chuyện với Bin. Qua những câu chuyện của Bin tôi hình dung ra hoàn cảnh của bạn. Cha mất từ khi Bin còn nhỏ, hiện Bin đang ở với mẹ và anh chị. Bin kém tôi 1 tuổi và đã bỏ học từ năm lớp 8 rồi.
Điều làm tôi thắc mắc là Bin là người Sài Gòn, nói giọng địa phương nhưng lại gọi mẹ là “mẹ” chứ không gọi là “má” như tôi vẫn nghĩ. Nhiều lúc chat với nhau Bin dùng từ Sài Gòn làm tôi không hiểu nghĩa, bắt Bin phải giải thích lại. Điều đó cũng hay vì sau này khi chat tôi có thể dùng từ như 1 người Sài Gòn chính gốc.
Trước đây, khi nghe tụi bạn kể chuyện về chat chit tôi thường gạt phắt đi. Tôi bảo chúng nó hoang đường vừa thôi, ngoài đời thiếu gì bạn mà phải chat chit tìm bạn linh tinh trên mạng. Tôi còn có hẳn 1 câu gọi là “thơ” để chê chúng nó: “Bạn thật còn chả ăn ai/ Huống hồ bạn ảo online, tầm phào”. Chúng nó chê tôi cổ lỗ, nói rằng thời đại công nghệ thông tin phải biết chat chit để “giao lưu, hội nhập!”. Tôi lặng im…

Vậy mà, bây giờ tôi cũng có bạn trên mạng, cũng online nói chuyện tầm phào mỗi ngày. Chúng nó mà biết, có lẽ sẽ cười tôi thối mũi mất. Tôi sợ bị cười nên giấu nhẹm chuyện này, nhưng còn 1 lý do kinh khủng hơn nữa, nếu chúng nó biết có lẽ tôi chết mất: hình như tôi đã quý Bin rồi.
Tôi là con trai và Bin cũng là con trai, con trai mà quý con trai thì sẽ bị gọi là gì đây? Là gay, là pê đê, là đồng tính, biến thái và gì gì đó… một loạt những từ không lấy gì là hoa mỹ lắm. Nhưng thật sự, tôi là gay. Vâng chính xác, tôi là gay
2. Tôi biết sự thật kinh khủng này từ khi còn học cấp 3. Khỏi phải nói tôi đã hoang mang và shock như thế nào. Hồi đó, tôi thầm thích 1 cậu bạn học cùng lớp. Cậu ấy đẹp trai (trong mắt tôi), có duyên và có khiếu ca hát. Tôi cảm thấy quý mến
cậu ấy và thật hạnh phúc khi cậu ấy gọi tôi là anh kết nghĩa.
Tôi cũng không biết đó có phải là tình y…êu không nữa, chỉ biết rằng mỗi ngày được đến lớp để gặp cậu ấy là 1 niềm hạnh phúc đối với tôi. Tôi hay lén lút nhìn nụ cười rất duyên với chiếc răng khểnh của em. Và thi thoảng, tôi hay đề nghị em hát cho tôi nghe 1 bài mà tôi thích.
Tôi lặng nhìn em, nghe em hát mà cảm thấy trong lòng xao xuyến lạ lùng. Mỗi khi không gặp em tôi cảm thấy bồn chồn không yên và nhớ em kinh khủng. Hồi đó, đã mấy lần tôi viết thư cho em (tất nhiên không nói lời yêu nhưng cũng chứa chan tình cảm), nhưng thật may, lúc tỉnh táo lại tôi lại đem những bức thư ấy đốt hết mà không dám gửi 1 bức nào cả.
Nghĩ lại cũng thật dại, sao hồi đó mình thơ dại quá. Nếu những bức thư ấy mà lọt vào tay ai chắc tôi không còn 1 lỗ nẻ nào mà chui xuống mất… Nhưng tất nhiên, những tình cảm ấy tôi giấu nhẹm trong lòng, không dám nói cho ai biết. Chúng tôi vẫn là anh em tốt của nhau đến tận bây giờ.
Ngày chia tay lớp 12 chúng tôi khóc thật nhiều. Mọi người khóc vì nhớ bạn bè, riêng tôi có 1 nỗi niềm khác. Từ nay tôi sẽ không được gặp em, không được ngắm nụ cười rạng ngời của em, không được nghe em nói, em hát mỗi ngày.
Tim tôi quặn đau mà không biết chia sẻ cùng ai. Tôi trở về nhà và vùi mặt vào chăn khóc không thành tiếng. Tất nhiên, nỗi đau ấy, những giọt nước mắt ấy tôi giấu nhẹm bố mẹ. Trước mắt mọi người tôi vẫn tỏ ra hết sức bình thường nhưng trong lòng thì nặng trĩu ưu tư.
Tôi thường đóng chặt cửa phòng riêng, ngồi ngắm những tấm hình bạn bè cùng lớp (có cậu ấy) rồi khóc thầm…
Rồi nỗi buồn cũng phần nào nguôi ngoai khi tôi phải tập trung cật lực cho kỳ thi đại học trước mắt. Thời gian rảnh ít hơn đồng nghĩa với nỗi buồn của tôi cũng ít có cơ hội tìm đến hơn. Rồi tôi cũng đỗ được vào trường đại học mơ ước.
Năm học thứ nhất trôi qua trong buồn tẻ vì tôi cũng chưa chơi thân được với các bạn mới. Với lại, năm đầu tiên đại học, cách học còn nhiều xa lạ với chúng tôi nên tôi chỉ chú tâm vào học mà không nghĩ đến chuyện gì khác. Vì thế, “tính gay” trong tôi cũng ít có dịp bùng phát. Tuy nhiên, sang năm thứ 2, mọi việc có vẻ suôn sẻ hơn, tôi đã quen dần cách học cách thi nên thời gian rảnh cũng nhiều hơn. Nhà nối mạng internet và tôi đã gặp Bin như vậy đó.
Tất nhiên, Bin không biết tôi là gay vì tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói chuyện đó. Chúng tôi chỉ chat với nhau như những người bạn bình thường. Toàn những chuyện gia đình, bạn bè, chuyện học của tôi và chuyện chơi của Bin… Kẻ Nam người Bắc nhưng tôi với Bin vẫn giữ liên lạc thường xuyên, dù chỉ là qua mạng.
Càng nói chuyện, chúng tôi càng thấy hiểu nhau hơn và Bin cũng coi tôi như một người bạn thân thiết. Từ đáy lòng, tôi rất quý Bin và thầm yêu Bin lúc nào không hay. Không biết có thể gọi đó là tình yêu đơn phương không nữa? Tôi thầm ước, giá như Bin cũng như tôi thì hay biết mấy.
Nhưng không, chắc chẳng bao giờ có điều ấy xảy ra, vì Bin vừa mới chia tay bạn gái mà. Tôi hơi buồn, nhưng dù sao có một người bạn để tâm sự vui buồn cũng tốt, với lại người ta chả biết mặt mình nên cũng không có gì phải ngại cả. Tôi thấy như vậy cũng hay.
Quen nhau được 2 tháng thì có chuyện xảy ra. Bin nhắn tin nói rằng mẹ cậu đang bắt cậu sang bên Mỹ ở với họ hàng bên đó. Mọi giấy tờ thủ tục đã làm xong, Bin được nhận làm con nuôi của người dì bên đó, vé máy bay đã lấy chỉ còn chờ ngày lên đường. Tôi bật khóc. Đến lúc ấy tôi mới chắc chắn rằng mình đã yêu Bin thật rồi.
Tôi sợ cái cảm giác phải xa cậu, mặc dù tôi mới quen cậu 2 tháng nhưng tôi đã yêu cậu mất rồi. Một tình yêu qua mạng, một tình yêu ảo, yêu một người chưa biết mặt… Tôi lặng người. Đêm đó tôi khóc suốt đêm, định sáng hôm sau sẽ nhắn tin cho Bin biết hết sự thật.
Nhưng sốt ruột quá, gần sáng tôi đã trở dậy lò mò lên mạng. Thật bất ngờ, có một tin nhắn của Bin lúc 1 giờ sáng: “Zin ơi. Không biết khi biết chuyện này Zin có chơi với Bin nữa không. Nhưng Bin là gay Zin ạ. Bin đã trót thương Zin rồi. Bin đã thương Zin thật rồi”. Tôi bàng hoàng, sững sờ, không biết nên buồn hay vui nữa. Bin là gay ư? Bin giống tôi ư? Chả phải là cậu từng có bạn gái rồi sao? Sao lại gay được? Bin nói thật hay đang giỡn đây? Bin yêu tôi rồi ư? (Tiếng Sài Gòn “thương” có nghĩa là “yêu”). Sao lại như thế được chứ?
Tôi nhắn tin lại cho Bin hỏi rõ ngọn ngành và sốt ruột đợi câu trả lời của cậu.
“Zin ơi, Bin là gay. Bin không dám nói với Zin vì sợ Zin không chơi với Bin nữa. Bin đã cố gắng để yêu một người con gái nhưng Bin không thể. Bin không thể. Bin đã chia tay cô ấy rồi. Bây giờ Bin chỉ yêu mình Zin thôi”.
“Bin ơi, Zin xin lỗi vì đã không nói với Bin ngay từ đầu. Zin cũng là gay Bin ạ. Và Zin cũng yêu Bin nhiều lắm”.
Vậy là chúng tôi công khai với nhau từ ngày đó. Những chuyện cũ của mỗi đứa được mang ra kể cho nhau nghe. Bin có nhóm bạn thân 10 đứa, đi đâu cũng kéo nhau đi cùng. Sở thích của Bin là đi vũ trường nghe nhạc và nhảy nhót (nên mới có nick như vậy). Bin cao to, đẹp trai (theo lời cậu kể, vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu) nên được nhiều người để ý.
Cậu quen bé Hun là nhân viên của quán bar mà bọn cậu thường ghé chơi. Thấy Bin cũng đẹp mã, phong độ nên Hun cũng yêu cậu. Rồi Bin cũng yêu Hun, nhưng theo lời Bin thì đó có lẽ đó chỉ là thử yêu mà thôi. Cậu muốn biết mình có cảm giác với con gái hay không.
Tuy không thật sự yêu Hun theo tình yêu trai gái nhưng Bin đối xử rất tốt với cô và thường giúp đỡ mỗi khi cô gặp khó khăn. Có lẽ, giữa họ là một tình bạn đẹp.
3. Từ khi biết tin Bin sắp phải đi Mỹ, chúng tôi buồn lắm. Không lần nào nói chuyện mà chúng tôi không khóc. Cứ nghĩ đến chuyện Bin qua bên đó mãi mãi, chúng tôi sẽ không bao giờ được gặp nhau (mặc dù chúng tôi cũng chưa gặp nhau bao giờ) là lòng tôi đau nhói. Có lẽ nào sự thật lại phũ phàng như thế. Tôi đã yêu Bin quá rồi, vậy chả lẽ chúng tôi không còn cơ hội gặp nhau nữa sao? Tại sao chứ?
“Sao …Bin lại phải qua Mỹ chứ. Qua bên đó làm gì? Đừng đi nữa Bin ơi!”.
“Không được đâu Zin ơi! Giấy tờ thủ tục đã làm xong xuôi hết rồi. Mẹ Bin bắt đi, vì Bin ở nhà quậy quá. Mẹ bảo sang đó mới có tương lai. Bin không muốn đi đâu Zin ơi. Bin muốn ở việt Nam”
“Trời ơi. Sao mẹ Bin độc ác quá. Con của bà ấy mà bà ấy không thương sao? Sao bà ấy lại bắt Bin đi chứ. Bà ấy muốn Bin sống chết ở nơi đất khách quê người hay sao? Bin đừng đi nha”.
“Không được đâu Zin ơi, Bin phải đi. Mẹ cũng khóc nhiều lắm, nhưng điều đó không thể thay đổi được. Huhuhu”.
Tôi khóc cạn nước mắt. Tôi viết thư tay cho Bin nhiều thật nhiều với hy vọng sẽ níu kéo được cậu ở lại. Tôi bày tỏ hết tình cảm của mình với Bin, rằng tôi đã quá yêu cậu rồi và không thể chịu được nếu phải xa cậu. Những lá thư đó Bin nhận được hết nhưng tuyệt nhiên không thấy hồi âm. Vì vậy, cho đến tận sau này tôi chưa bao giờ được nhìn thấy nét chữ của Bin, tất cả chỉ là những dòng chat ngắn ngủi, những biểu tượng mặt cười, khóc hay giận dỗi… Đó là những kỷ niệm đẹp mà tôi lưu giữ trong tâm trí chứ không thể giữ được trong bàn tay của mình.
Còn một tháng nữa là đến ngày Bin phải lên máy bay thì tôi bặt tin của Bin. Không một tin nhắn, không một lời nói, Bin đột ngột không lên mạng nữa. Tôi lo lắng vô cùng, không hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa. Những lúc rảnh rỗi tôi thường vào nick và ngồi đợi Bin lên mạng từ giờ này qua giờ khác, từ ngày này qua ngày khác. Tôi đoán già đoán non, hay là Bin phải qua Mỹ rồi, vội quá nên không kịp nhắn tin. Hay là Bin bị ốm hay bị tai nạn? Ôi chao, mọi việc cứ rối tung lên. Tôi vừa lo cho Bin, vừa giận Bin, đi đâu mà không nói cho tôi một tiếng.
Ngày thứ 5 thì tôi thấy Bin lò dò lên mạng. Tôi lao vào ngay, chưa kịp nói gì thì Bin đã nói: “Zin ơi, Bin nè. Bin nhớ Zin quá. Bin bị tai nạn Zin ơi. Đang trốn bệnh viện ra ngoài chat với Zin nè. Bin nhớ Zin quá trời”.
“Trời ơi! Sao mà lại bị tai nạn thế, có sao không? Bin làm Zin lo quá trời nè”.
“Thì bữa đó buồn quá đi nhậu với tụi bạn chứ đi đâu. Lúc về xỉn quá bị té xe nè. Hên là có thằng Min đi theo, nó đưa Bin vô bệnh viện, chứ nếu không không biết bây giờ sao rồi. Đầu Bin bị may mấy mũi rồi nè, vẫn còn băng trên đầu đây nè”.
“Thế mà trốn bệnh viện ra ngoài chat hả. Vào ngay không mẹ lại đi tìm bây giờ”.
“Thì tại nhớ Zin quá chứ bộ. Nằm trong đó hoài chán lắm, nên trốn ra ngoài chat chơi”.
“Thôi, Bin vào đi kẻo mẹ mắng đó. Đang bệnh mà ra ngoài không tốt đâu. Vào nghỉ ngơi cho chóng khỏe, về nhà chúng ta chat thoải mái. Nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Zin lo cho Bin lắm đó”.
“Ừ, Bin vô đây, Zin đừng lo cho Bin quá nha. Khi nào khỏi bệnh Bin về nhà chúng ta lại chat”
“Ừ, bye Bin”.
Tôi out nick mà lòng nặng trĩu. Lo cho sức khỏe của Bin, sợ cậu ở bệnh viện không có ai nói chuyện sẽ rất buồn. Khổ một nỗi, hồi đó chúng tôi chưa có điện thoại nên ngoài chat ra cũng không thể nào liên lạc với nhau được. Đành chấp nhận vậy. Tôi mong Bin chóng khỏe để chúng tôi có thể nói chuyện vì cậu sắp phải qua nước ngoài rồi.
Một tuần sau thì Bin được xuất viện. Mặc dù trước đó cậu đòi mẹ cho ra viện trước nhưng vì lo cho sức khỏe của con nên bà không đồng ý. Binvề nhà là lên mạng với tôi ngay. Tôi mừng quýnh. Bin nói muốn xem webcam của tôi vì nhớ tôi quá. Tôi lật đật chạy ra quán ngay vì lúc đó máy tính của tôi chưa có webcam. Tôi cảm thấy vui vì Bin nhớ tôi, cũng muốn chiều ý cậu vì cậu đang bệnh. Tôi ngỏ ý muốn nhìn mặt Bin nhưng cậu nói cậu không có webcam, với lại đang bệnh nên không thể ra tiệm chat được. Bin hứa khi nào khỏe sẽ ra tiệm cho tôi coi mặt. Tôi lại khắc khoải chờ đợi.
Chúng tôi vẫn chat với nhau mỗi ngày và tình hình sức khỏe của Bin tôi đều biết rõ. Thi thoảng đang chat cậu kêu đau đầu, mặc dù rất nhớ Bin và muốn nói chuyện với Bin lâu hơn nhưng tôi phải khuyên cậu đi nghỉ cho đỡ mệt. Điều đặc biệt là Bin hay sợ tôi giận, nên mỗi lần như vậy Bin lại nói: “Zin đừng giận Bin nha”. Tôi thấy buồn cười vì tôi chẳng bao giờ giận Bin vì những chuyện vặt vãnh đó cả.
Trước ngày lên máy bay một tuần, vết thương ở đầu chưa lành hẳn Bin đã rủ tụi bạn đi Vũng Tàu chơi. Cậu nói cậu nhớ biển quá, muốn tắm cho đã trước khi xa Việt Nam. Thế là cả nhóm 10 đứa chạy xe máy kéo nhau đi Vũng Tàu ngay đêm hôm đó. Cũng nhờ chuyến đi đó mà sau này tôi mới biết mặt Bin qua 1 tấm ảnh nhỏ xíu cậu chụp ở bãi biển. Trong tấm ảnh, cậu đội cái mũ màu xanh, khuôn mặt baby, mái tóc hơi dài, đang nhe răng cười, trông rất ngộ. Đó là tấm ảnh đầu tiên của Bin mà tôi có, là lần đầu tiên tôi biết mặt Bin…
Sáng hôm sau, tôi ra bưu điện gửi cho Bin 1 bức thư và 1 món quà kỷ niệm. Đó là một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ. Tôi nói, chiếc đồng hồ này để xem giờ Việt Nam, để Bin biết giờ chat với Zin. Mỗi khi nhìn nó Bin hãy nhớ đến Zin nhé…
Hai ngày trước khi Bin sang Mỹ.
“Zin ơi, 2 ngày nữa là Bin phải đi rồi. Hôm nay mẹ làm tiệc cho Bin chia tay bạn bè. Bạn bè tới đông lắm, chúng nó tặng Bin nhiều quà lắm. Hihi. Từ hồi đó tới giờ Bin thích nhất là được tặng quà. Bin cảm ơn món quà của Zin nhiều lắm. Bin hứa sẽ luôn giữ nó bên mình để chúng ta còn biết giờ chat với nhau nữa chứ. À mà Zin ơi. Hôm nay bé Hun cũng đến nữa. Bé tặng Bin một món quà. Nhưng Bin giận Hun lắm, vì Hun đã yêu người khác mất rồi. Bin sẽ đốt món quà này”…
Hai tiếng trước khi Bin sang Mỹ.
“Zin ơi, Bin sắp phải đi rồi. Bin nhớ mọi người, nhớ Việt Nam lắm. Từ tối tới giờ mẹ Bin cứ khóc hoài à, làm Bin cũng khóc theo nè. Chút nữa Bin phải đi xa rồi, Zin ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Qua bển Bin sẽ nhắn tin cho Zin thường xuyên. Mà Bin có gửi cho Zin một món quà đó, khi nào nhận được thì nhắn tin cho Bin biết nha”.
Tôi bàng hoàng, sững sờ, nấc không thành tiếng. Ngoài việc chúc Bin lên đường bình an tôi không biết làm gì hơn. Tôi gần như ngất lịm đi, đau đớn và xót xa. “Bin ơi, thế là từ nay tụi mình đã xa lại càng xa nhau hơn rồi. Từ nay Zin biết sống sao đây? Zin yêu Bin quá rồi… Bin ơi”. Đêm đó tôi khóc suốt đêm, hôm sau trở dậy mắt tôi sưng húp. Mệt mỏi, uể oải, buồn chán, nhưng vẫn phải giấu kín trong lòng.
Những ngày sau đó, hồn tôi như để trên mây. Nhớ Bin quá. Mỗi lần nhớ tới Bin tôi lại khóc thầm. Khổ nhất là nỗi buồn ấy không thể chia sẻ cùng ai. Ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra bình thường với gia đình và bạn bè, nhưng thực sự trong lòng tôi đang nổi giông bão. Tôi không ổn một chút nào cả.
À mà quên, trước khi đi Bin có cho tôi nick của Min – một trong 10 người bạn trong nhóm của Bin. Cũng nhờ cái nick ấy mà sau này tôi có một sợi dây liên lạc mỗi khi không có tin tức của Bin. Nhưng khổ nỗi, Min bận công việc nên rất ít khi lên mạng, thi thoảng chúng tôi mới có dịp nói chuyện. Hai đứa tôi cùng có chung một mối quan tâm, đó là Bin.
Bin là bạn thân từ nhỏ của Min. Trong nhóm 10 đứa thì Bin với Min có vẻ thân nhau hơn cả. Bằng tuổi Bin nhưng Min chững chạc hơn Bin nhiều. Gia đình Min cũng không ổn lắm. Mẹ làm kinh doanh, bố thì rượu chè, bồ bịch, ít khi quan tâm đến gia đình. Min có tính tự lập từ nhỏ nên gần như tự lo liệu được cho bản thân chứ không phụ thuộc nhiều vào gia đình. Min làm DJ cho 1 quán bar, công việc cũng ổn định và cho thu nhập khá. Người yêu Min tên La, đang làm bên Gò Vấp. Hai đứa yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng chưa cưới…
Tôi và Min thường nhắc đến Bin với một tâm trạng đầy nhớ nhung. Min coi Bin không chỉ là đứa bạn thân mà còn như đứa em trai vậy. Min cũng chỉ biết tôi là bạn của Bin thôi, vì tôi và Bin đã thống nhất nói dối Min rồi, không thể để cậu ấy biết sự thật khủng khiếp giữa hai đứa tôi được. Có lẽ, tình cảm của Min dành cho Bin cũng rất lớn nên nhiều khi tôi lo lắng thái quá cho Bin (trên mức tình bạn), Min vẫn không mảy may nghi ngờ. Điều đó cũng tốt thôi.
——————————————————————————————————
4.“Ngồi trong nhà nhìn ra ngoài sân phủ đầy tuyết trắng mà lòng sao lạnh lẽo quá. Bin nhớ Zin, nhớ các bạn, nhớ Việt Nam quá. Bên này trời lạnh lắm, tuyết rơi nhiều lắm. Bin quen nóng Sài Gòn rồi, không chịu được lạnh”.
Vậy là Bin đã sang đến nơi an toàn rồi. Tôi thương Bin quá. Mười chín tuổi phải xa quê hương đất nước sang xứ người. Không hiểu… cậu sẽ sống sao đây. Giá mà tôi biết bên đó đang là mùa lạnh như vậy thì đã tặng cậu một chiếc khăn len rồi…
Nói một chút về họ hàng bên Mỹ của Bin. Trước đây, cậu và dì của Bin qua Mỹ, lập gia đình và định cư luôn bên đó. Họ mở cửa hàng ăn uống, làm ăn cũng khấm khá. Thấy Bin ở Việt Nam không có công ăn việc làm mới có ý đón qua đó làm ăn. Mọi thủ tục, giấy tờ để chuyển Bin qua đó đều do một tay cậu của Bin lo liệu, đến khi Bin biết thì mọi sự đã rồi. Bin đã thành con nuôi của dì mình và tương lai sẽ nhập quốc tịch bên đó. Sớm hay muộn Bin cũng thành người Mỹ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ đến đó tôi càng buồn. Bin sẽ là người Mỹ, tôi không thích Mỹ, và tôi phải xa Bin mãi mãi, mãi mãi. Ôi! Đau lòng quá. Tức điên lên được. Mấy người họ hàng của Bin thật quái dị, không hiểu họ làm thế có tốt cho Bin không? Sao họ không hỏi ý kiến Bin chứ. Sao họ không để ý đến thái độ của Bin một chút chứ. Toàn người ích kỷ. Một lũ ích kỷ. Tôi chửi thầm.
Đó là lúc ấy vì quá yêu Bin nên tôi nghĩ vậy, chứ sau này nghĩ lại mọi người làm vậy cũng đúng. Ở Việt Nam Bin không có nghề gì, sớm ngày rong chơi thì sao mà có tương lai được. Qua bên đó, dù sao cũng có người cậu kèm cặp, với lại bạn bè cũng ít hơn, đường xá thì lạ lẫm chắc chắn Bin sẽ đi chơi ít hơn. Hy vọng cậu có thể tập trung tu chí làm ăn.
Công việc của Bin bên ấy cũng không nặng nhọc gì. Chỉ là ra phụ dì ở cửa hàng, thu tiền của khách, thích làm thì làm mà thích nghỉ thì nghỉ vì cũng có người giúp việc rồi. Khi ra cửa hàng Bin thường mang sẵn cái laptop, khi nào rảnh thì chúng tôi có thể nói chuyện với nhau. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên dù cách nhau cả nửa vòng trái đất. Hình như trong tôi chưa bao giờ có khái niệm về không gian, vì tất cả mọi chuyện qua lời Bin kể như hiện lên mồn một trước mắt tôi. Tôi không bao giờ nghi ngờ Bin. Chúng tôi vẫn yêu nhau, vẫn gửi những lời yêu thương qua internet. Và tôi vẫn chưa gặp mặt Bin.
Món quà Bin gửi tôi đã không nhận được. Không hiểu vì lý do gì mà nó bị thất lạc, mặc dù Bin đã điền đúng địa chỉ người nhận là tôi. Tò mò tôi mới hỏi Bin thì được biết Bin đã gửi cho tôi một bông hồng thủy tinh và một xấp hình chụp hôm đi Vũng Tàu. Vậy là tôi lại bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy Bin, lại không được giữ một vật kỷ niệm nào của Bin cả. Để sau này, những kỷ niệm về Bin trong tôi chỉ là một bóng hình…
5. Bông hồng thủy tinh, nó giống như tình yêu của chúng tôi vậy. Trong sáng, hồn nhiên, lung linh nhưng mong manh, dễ vỡ. Bông hồng thủy tinh đã mất rồi, liệu tình yêu của chúng tôi có giữ được hay không?
“Hihi. Hôm nay Bin đi làm tóc nè Zin ơi. Cạo trọc hai bên, chỉ để tóc ở giữa đầu thôi, trông như cái đuôi ngựa ấy. Ngộ lắm!”.
“Vết thương ở đầu đã khỏ…i hẳn chưa mà đã làm tóc? Nhỡ may nó đau, nó nhiễm trùng thì sao?”.
“Hihi. Ông thợ cũng nói thế, nhưng Bin thích làm mà. Zin yên tâm đi, không sao đâu”.
Không sao đâu, không sao đâu, vậy mà…
Hôm ấy chúng tôi đang nói chuyện thì đột nhiên thấy Bin im bặt. Tôi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Gọi (bằng cách gõ chữ) chán chê không thấy Bin thưa, buzz mãi không thấy trả lời, tôi bắt đầu lo lắng. Nick vẫn sáng mà, không hiểu làm sao mà không trả lời chứ? Không còn cách nào khác, tôi ngồi đợi mà lòng như lửa đốt. Chừng 15 phút sau thì có hồi âm:
“Chào anh. Em là Tẹo, em của anh Bin. Anh bị ngất rồi, mọi người đưa anh vào bệnh viện rồi. Em cũng phải vào xem anh thế nào đây. Bye anh”.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Tẹo out mất rồi. Bực thật, chưa kịp hỏi xem Bin làm sao, có nguy hiểm gì không, cũng chưa kịp hỏi nick của Tẹo để có gì còn hỏi thăm sức khỏe của Bin nữa. Chán thật!
Mấy ngày sau đó lại lâm vào tình trạng “chờ người trên mạng”. “Nhớ ai như nhớ người trên mạng/ Sáng đã lên rồi chạng vạng lại lên”. Vẫn bặt vô âm tín. Vẫn im lìm. Nhắn tin không thấy hồi âm… Ôi, tôi phát sốt lên mất. Chả hiểu gì nữa, sao mà tự nhiên lại ngất cơ chứ. Sau này tôi mới biết, hôm đó Bin ngất là do vết thương trên đầu tái phát, cậu phải vào bệnh viện phẫu thuật và điều trị một thời gian mới khỏi (trong suốt thời gian ấy chúng tôi bặt tin nhau). Ngồi nhớ Bin tôi lại nghe bài hát “Con sóng yêu thương” mà cậu gửi tặng tôi trong thời gian chuẩn bị qua Mỹ. “Người vẫn yêu người, mãi mãi yêu một người. Dù ngày mai đó ra sao cũng vậy thôi”.
Vết thương của Bin đã lành, chúng tôi lại tiếp tục nói chuyện với nhau. Nhưng khổ nỗi, múi giờ hai bên lệch nhau nên phần lớn thời gian chúng tôi chat là lúc nửa đêm ở Việt Nam. Cũng mệt, nhưng tôi vẫn gắng, vì tình yêu mà. Bin lại ra cửa hàng phụ dì, tranh thủ những lúc rỗi rãi thì chat với tôi.
“Zin ơi, hôm nay dọn dẹp cửa hàng Bin lượm được chiếc điện thoại khách bỏ quên nè. Nếu mà họ không quay lại lấy thì Bin sẽ giữ. Bin sẽ lượm cho tụi bạn mỗi đứa một cái, lượm cho Zin một cái. Bên này khách bỏ quên đồ hoài à. Hihi. Khi nào về Việt Nam ăn tết Bin sẽ đưa cho Zin”.
Rồi cũng đến ngày Bin về lại Việt Nam. Mới qua đó hơn một tháng đã về rồi. Nhưng không phải là về ăn tết mà là ngoại Bin mất. Cả gia đình bên đó gồm cậu, dì, mấy đứa anh em họ của Bin đều bay máy bay về hết. Khỏi phải nói tâm trạng của Bin khi nhận được tin dữ như thế nào. Ngoại là người Bin gắn bó từ nhỏ nên đây thực sự là cú sốc lớn đối với cậu.
Mất đi người cậu thương yêu nhất Bin gần như hoảng loạn. Cũng trong thời gian này, tôi thấy Bin khá mềm yếu trong chuyện tình cảm. Cậu thương ngoại đến mức tự giam mình trong phòng, không thiết ăn uống, bỏ ngoài tai tất cả lời khuyên của mọi người. Cũng may, tôi là người Bin thực sự yêu thương và tin tưởng nên thi thoảng cậu vẫn nói chuyện với tôi qua mạng. Tôi cũng lựa lời khuyên Bin nên dần dần tâm trạng của cậu có khá hơn chút ít. Thực ra thì cũng trong thời gian này ông tôi cũng mất.
Tâm trạng tôi cũng không khác gì Bin. Nhưng tôi suy nghĩ một cách tích cực hơn Bin vì ai già cũng phải chết mà thôi. Hai đứa cùng đau đớn một nỗi đau mất người thân nên cứ dựa vào nhau sống…
Cũng còn mấy tháng nữa mới đến tết nhưng cậu, dì Bin quyết định ở lại Việt Nam luôn, qua tết mới trở lại Mỹ. Tôi cũng thấy vui chút ít vì dù sao khoảng cách giữa chúng tôi cũng được rút gọn phần nào. Vui hơn nữa là khi trước Bin có hứa tết này Bin sẽ cùng tụi bạn ra Hà Nội chơi. Tôi sẽ là “hướng dẫn viên du lịch” dẫn các bạn đi thăm Hà Nội. Tôi hào hứng khoe về Hồ Gươm, về lăng Bác Hồ, về phố cổ.
Bin và tụi bạn có vẻ thích vì từ trước tới giờ chưa ai được ra Hà Nội bao giờ. Buồn cười nhất là thằng Tẹo, đứa em họ của Bin mà tôi đã có dịp gặp trên mạng hồi Bin còn ở bên Mỹ. Nó sinh ra ở bên ấy, mới được về Việt Nam mấy lần thôi. Nó cứ hỏi tôi là “Bác Hồ” có phải là người mà in hình trên đồng tiền Việt Nam không? Nó có vẻ hào hứng khi tôi nói khi nào em ra Hà Nội anh sẽ dẫn em ra thăm Lăng Bác. Nó nói em đã xin phép bố mẹ cho theo anh Bin ra Hà Nội chơi rồi. Tôi hình dung, đến khi ấy chắc sẽ vui lắm đây.
Trước ngày Giáng sinh một tuần, tôi và Bin giận nhau. Tôi không nhớ rõ lắm vì sự việc cũng không có gì to tát. Tôi nói lỡ lời, xin lỗi chán chê nhưng Bin vẫn giận. Từ hôm ấy cậu không lên mạng nữa. Tôi ân hận, tôi mong chờ, tôi nhắn tin xin lỗi nhưng không thấy hồi âm. Tôi nhớ Bin kinh khủng, lúc nào tôi cũng nghĩ đến cậu ấy. Tôi nhớ cậu trước khi đi ngủ. Khi tỉnh dậy tôi lại hình dung không biết giờ này cậu đang làm gì. Tôi nhớ cậu trong tất cả những lúc rảnh rỗi. Tất nhiên, mọi hình ảnh về cậu tôi chỉ tưởng tượng ra từ tấm ảnh nhỏ xíu mà thôi. Lại ngồi nghe bài nhạc cũ mà khóc ngon lành.
Đêm Giáng sinh, mọi người đi chơi đầy đường. Lũ bạn cũng rủ tôi đi chơi nhưng tôi chả thiết đi đâu cả. Lại giam mình trong phòng, bật nick và chờ đợi. Mắt tôi sáng lên khi thấy có mail từ địa chỉ của Bin. Ôi, một tấm thiệp điện tử tuyệt đẹp: Một bếp lửa hồng bập bùng những tia sáng ấm áp trong căn nhà nhỏ. Ngoài trời những bông hoa tuyết bay bay, sân nhà phủ đầy tuyết trắng. Có lẽ nó giống như ngôi nhà Bin ở bên Mỹ. Kèm theo đó là những lời chúc ngọt ngào của Bin dành cho tôi. Thật tình cảm. Bin nói đã tha lỗi cho tôi rồi. Tôi bật khóc. Tôi không quên chọn một tấm thiệp đẹp nhất gửi cho cậu. Rồi tôi ngồi đó mơ màng. Mơ về một miền tuyết trắng… Tôi ước một lần được đi trong tuyết. Với Bin.
————
Danh sách các chương:
- Câu chuyện tình của tôi - Chương 2
- Câu chuyện tình của tôi - Chương 3
- Câu chuyện tình của tôi - Chương 4
- Câu chuyện tình của tôi - Chương 5
Leave a Reply