Truyện gay: CẦU VỒNG TÌNH YÊU – Chap 14
Tác giả: Sở Khanh Dâm Tặc
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Lúc sáng thằng Quân đến tìm con. Nó nói nguyên tuần nay nó có về Vũng Tàu gì đâu. Nó bị ông Trung nhốt ở trong phòng không cho đi học.
– Bác Trung nhốt Quân không cho Quân đi học? Ủa, sao kì vậy mẹ?
Bà Phương thở dài:
– Mẹ cũng chẳng biết mọi chuyện như thế nào nữa. Hỏi thằng Quân thì nó bảo mọi chuyện dài dòng lắm không tiện kể. Tý nữa con thử lựa lời hỏi nó xem.
– Dạ – Phát mỉm cười hài lòng. Hơn tuần không gặp Quân, tuy không nói ra nhưng cậu nhớ Quân đến mức như bầm gan tím ruột. Giờ biết Quân đang ngủ trong nhà, cậu không để đâu cho hết mừng vui bèn vội vã dựng xe rảo bước vào trong nhà.
Trên giường Phát, Quân nằm đó, dường như đang ngủ một giấc ngon lành và bình thản. Nhìn Quân, lòng Phát như ấm lại. Cậu đến bên giường, khẽ khàng ngồi xuống ngắm nhìn Quân ngủ.
Khi người ta ngủ, dường như tất cả mọi mệt mỏi, mọi lo lắng, những công việc, những tính toán của thường nhật hình như đều bị bỏ lại trong một thế giới khác thì phải. Cảm giác bình yên đến lạ, trông Quân cứ như là một chàng hoàng tử ngủ trong rừng ấy.
Phát cứ ngồi như vậy, mỉm cười mà ngắm nhìn Quân ngủ cho đến tận mười lăm phút lận. Mãi đến khi Quân trở mình, mở mắt mới giật mình ngồi bật dậy khi thấy Phát ngồi bên:
– Ủa Phát! – Quân đưa tay dụi mắt – Phát về từ khi nào vậy?
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Phát trả lời:
– Mình về được mười lăm phút rồi. Ngồi đây nãy giờ đó.
– Sao không gọi mình dậy?
– Tại thấy Quân ngủ ngon quá nên mình không lỡ đánh thức.
– Ủa, sao… sao Phát biết Quân ngủ ngon vậy?
– Thì… thì Quân ngủ mà ngáy hồng hộc hồng hộc đến rung nhà của Phát, hỏi sao không biết ngủ ngon.
Quân đỏ mặt:
– Phát nói thật đó hả? Quân ngủ ngáy to lắm à?
– To – Phát phì cười – Thôi ngủ đủ rồi thì dậy rửa mặt rồi ăn cơm trưa với mẹ con mình đi. Mẹ mình nấu xong từ lâu rồi, chỉ đợi cậu ngủ dậy là ăn thôi.
– Oh year! – Quân vươn vai hét lên rồi nhảy xuống giường – May quá! Bụng mình đang đói sôi sùng sục.
Nhìn Quân, Phát lắc đầu cười mỉm:
– Người gì đâu mà không có một chút khách sáo gì hết á! Trông mới thật đáng yêu làm sao!
Suốt bữa cơm, biết Quân đói nên Phát với bà Phương cũng chẳng tiện hỏi cho rõ nguyên nhân Quân nghỉ học suốt một tuần trời. Hai người chỉ lặng lẽ ngồi nhìn Quân đánh liền một lúc trọn năm chén cơm mà mỉm cười vui vẻ.
– Suốt tuần nay sao Quân không đi học vậy? – Trên chiếc ghế đá giữa công viên 23/9, Phát hỏi Quân – Mình nghe bác Trung nói…
– Ổng nói mình về Vũng Tàu ở và nhập học luôn đúng không? – Không để cho Phát nói hết câu Quân đã nói chen vào với giọng đầy bực bội – Làm gì có chuyện đó. Mình bị ổng nhốt trong phòng suốt hơn tuần nay đó. Cậu không hiểu được đâu, cảm giác bị nhốt trong phòng suốt ngày nọ sang ngày kia mới thật là tù túng, mới thật là ngột ngạt và khó chịu đến khủng khiếp. Mãi cho đến hôm nay mình phải giả chết để lừa ổng mở cửa phòng thì mình mới thoát ra được đấy. Bằng không chắc ổng nhốt mình cả đời quá!
– Vậy… vậy sao bác Trung lại nhốt cậu? Chắc phải có nguyên nhân gì chứ?
Quân quay sang Phát, hỏi lại:
– Ủa, bộ mấy lần Phát đến nhà mình, ba mình không nói gì cho Phát biết hả?
– Nói gì là nói gì? – Bác Trung chỉ nói Quân về Vũng Tàu và nhờ mình báo với cô giáo thôi.
– Chứ ổng không có lời lẽ gì to tiếng hay xúc phạm cậu hả Phát?
– Cậu hỏi gì vậy? Sao bác Trung lại to tiếng và xúc phạm mình được? Mình đâu có làm gì có lỗi với bác ấy đâu?
– À – Quân gật đầu – Không có chuyện đó là mình yên tâm rồi.
– Mà cậu trả lời mình đi! Sao cậu lại bị bác Trung nhốt thế?
– Thì… thì cũng chỉ vì… – Quân ấp úng. Cậu không biết có nên nói thật cho Phát biết là mọi chuyện có liên quan tới Phát không nữa. Với người đa cảm như Phát, nói ra chắc lại làm cho Phát suy nghĩ và lo lắng lung tung. Huống hồ bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp để Quân có thể nói rõ tình cảm của mình với Phát. Nghĩ thế nên Quân ấp úng một hồi rồi nhanh lẹ đảo lưỡi sang chuyện khác – Ừ thì cũng không có gì. Ổng muốn mình về Vũng Tàu học vì có người bạn thân làm giáo viên ở trường đó. Ổng muốn ông giáo đó chỉ bảo kèm cặp mình để mình có kết quả học tốt hơn. Mình không chịu thế là ổng nhốt mình lại. Thế thôi.
– Thật không đó? – Phát nhìn Quân nghi ngờ – Chứ không phải do cậu giao du với những thành phần không tốt nên bác Trung nhốt cậu lại hả? Mình nghe bác ấy nói thế mà.
– Giao du với thành phần không tốt? – Quân như giãy nảy lên với lời nói của Phát – Ổng dám nói cậu là thành phần không tốt hả?
– Không! Không! – Phát vội vã xua tay – Bác Trung không nói mình. Bác ấy nói đối tượng nào đó mà mình không biết. Thế nào? Có thật là cậu giao du với thành phần không tốt không?
– Làm gì có – Quân đặt tay lên vai Phát mỉm cười – Cả buổi sáng đi học mình đi học với Phát. Buổi chiều cùng nhau học nhóm, Phát thấy mình có giao du với ai không tốt không?
– Ừ ha! Cũng đúng! Hi hi! – Phát cười.
– Quân này – Im lặng một lúc Phát nói – Sáng mai cậu lại đi học chứ?
– Không! – Quân trả lời giọng cương quyết.
– Ủa, sao thế?
– Mình nghỉ một tuần rồi có biết chi nữa đâu mà học.
– Không sao đâu. Mình với Lâm Sinh sẽ kèm cặp lại cho Quân. Nhất định Quân sẽ theo kịp chương trình mà.
– Không. Mình không thích.
– Tại sao?
– Chỗ bạn bè mình nói thật chó Phát biết nhé. Phát không bị nhốt, bị giam cầm nên không thể hiểu nổi cái cảm giác của nó tù túng, khó chịu như thế nào đâu. Khi mới bị nhốt mình đã tìm mọi cách kêu gào, van xin, thậm chí là khóc lóc để được thả ra và có thể đến trường. Nhưng đáp lại thì sao? Ba mình vẫn kiên quyết nhốt mình không cho mình đến lớp. Ổng không muốn mình đi học. Ổng không muốn mình là học sinh giỏi, học sinh ngoan. Ổng muốn mình thay đổi, thay đổi từ một đứa học sinh giỏi thành một thằng mù chữ, thay đổi từ một đứa học sinh ngoan thành một thằng đàn ông cứng rắn và bặm trợn. Được thôi. Nếu ổng đã muốn thế thì mình sẽ thay đổi, mình sẽ làm tất cả những gì ổng muốn cho ổng được hài lòng. – Quân nói một tràng với tất cả sự giận dữ và u uất.
– Cậu… cậu nói gì mà mình chẳng hiểu gì hết.
– Dĩ nhiên là cậu không hiểu được rồi. Tóm lại là mình sẽ không đi học nữa đâu. Cũng sẽ không bao giờ trở về căn nhà đó nữa.
– Hả? Cậu còn định không trở về nhà luôn? – Phát nhìn Quân, sửng sốt.
– Bộ mình về để ổng lại nhốt mình như nhốt một thằng tù hả?
– Không đâu mà. Hay là bây giờ hai đứa mình về nhà cậu đi. Mình sẽ nói giúp cho cậu với bác Trung. Không về học ở Vũng Tàu thì thôi, học ở Thành Phố Hồ Chí Minh này cũng vô số thầy cô giỏi mà. Mà cái quan trọng là cậu vẫn là học sinh giỏi đó thôi.
– Cậu… – Quân chép miệng – Cậu đúng là chẳng hiểu cái gì cả. Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu.
– Vậy là như thế nào? Cậu phải nói ra thì mình mới giúp được cậu chứ?
– Thôi khỏi đi. Mình quyết định rồi. Mình sẽ không đi học lại và cũng không bao giờ về căn nhà đó nữa.
– Cậu không về nhà vậy thì cậu định sống ở đâu?
– Ở đâu mà chẳng sống được? Phát thấy khắp Thành Phố Hồ Chí Minh này thiếu gì người vô gia cư? Họ vẫn sống và có thấy ai chết đâu?
– Nhưng phần lớn họ là những đối tượng nghèo khổ hoặc là thành phần không tốt trong xã hội.
– Mặc kệ. Mình không quan tâm.
– Sống vô gia cư thì cậu sẽ không tránh nổi cám dỗ và những tệ nạn xã hội.
– Chứ cậu có thể nghĩ sao cho mình trong lúc này? Về cái căn nhà đó để bị giam cầm như một con chó ư? Mình thà chết còn hơn!
– Biết đâu bác Trung sẽ không giam cậu nữa.
– Không có chuyện đó đâu
– Hay thế này đi. Cậu về ở với mẹ con mình rồi chúng ta cùng nhau đi học.
Quân phì cười trước ý nghĩ ngây thơ của Phát:
– Bộ cậu nghĩ cô Phương nuôi được mình á? Có một mình cậu mà cô ấy đã đủ vất vả rồi. Huống hồ mình cũng không muốn là một kẻ ăn bám.
– Không đâu mà, cậu đừng nghĩ vậy. Không ai ăn bám ai hết. Buổi sáng mình đi học còn buổi chiều mình đi làm. Mình và cậu cùng đi xin việc trong quán cà phê hay trong tiệm bán đồ nào đó.
– Mình cảm ơn ý tốt của cậu nhưng không là không. Mình quyết định rồi. Mình sẽ không đi học nữa đâu.
– Bộ cậu không muốn học với mình nữa hả?
– Muốn chứ Phát. Nhưng giờ có muốn cũng chẳng làm được gì nữa.
– Quân, cậu có biết suốt hơn tuần qua cậu không đi học mình buồn như thế nào không? Lực học của mình cũng vì chuyện đó mà sa sút đi trông thấy.
– Mình biết chứ! – Quân đặt tay lên vai Phát – Cảm ơn tình cảm của cậu nhiều lắm. Nhưng mình nghĩ cậu đã vượt qua được quãng thời gian không có mình cùng đi học thì những ngày tháng tiếp theo cậu cũng sẽ vui vẻ và học tốt lên thôi. Mình tin ở cậu.
– Nhưng mà mình lo cho cậu.
– Không phải lo gì cho mình đâu. Mình sẽ thuê trọ và xin việc làm. Tuyệt đối không làm chuyện xấu đâu. Cậu cứ yên tâm nha Phát!
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì nữa. Ý mình đã quyết cậu có nói gì cũng vô ích thôi. Thôi mình đi trước.
Quân nói rồi đứng lên bước đi. Cậu không chắc ngồi bên Phát một lúc nữa cậu có thể giữ nguyên được ý định của mình.
**********************************
– Phát ơi! – Bà Như dựng chiếc xe đạp điện trước ngõ và gọi với vào trong. Trong nhà, Phát đi ra nhìn bà Như chào lễ phép:
– Dạ cháu chào bác!
– Phát ơi, thằng Quân nó có đến tìm cháu không hả Phát? – Vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên sắc mặt bà Như.
– Dạ có bác ơi! Chúng cháu nói chuyện với nhau gần hết buổi chiều ở công viên 23/9 đó bác.
– Vậy giờ nó đâu rồi?
– Cháu không biết. Nói chuyện một lúc thì Quân bỏ đi. Cháu cũng không biết Quân đi đâu nữa.
– Cái thằng… Nó vẫn chưa về nhà Phát ạ!
– Vâng. Quân nói là sẽ không về nhà nữa đâu bác. Quân sợ bị bác Trung nhốt.
– Nó nói với cháu sẽ không về nhà nữa? – Mặt bà Như càng thêm lo lắng. – Vậy… vậy nó…
– Cháu xin lỗi bác! Cháu đã khuyên Quân rất nhiều. Khuyên cậu ấy đi học trở lại, khuyên cậu ấy về nhà rồi khuyên luôn cả cậu ấy về đây sống với mẹ con cháu nữa nhưng cậu ấy đều không chịu. Cậu ấy nói sẽ thuê trọ và kiếm việc làm ở bên ngoài.
– Ừ. Vậy thôi bác cảm ơn cháu nhá! Có lẽ bác cần phải tìm được nó thì mới thuyết phục nó được. Nó thật là làm bác lo quá! Thôi bác đi nha Phát!
– Dạ! Bác đi!
Nhìn bà Như vội vã trèo lên chiếc xe đạp và lao đi tìm con, Phát thấy thương bà Như vô hạn.
Dưới ánh đèn đường sáng rực, Quân ngồi trên ghế đá nhìn dòng người dòng xe qua lại hối hả đột nhiên cậu thấy sợ cái cuộc đời này. Cuộc đời đầy bon chen, đầy vội vã, hầu như chẳng có ai quan tâm tới ai cả. Những thân phận nhỏ bé, yếu ớt tựa như một con gà con lạc lõng giữa dòng đường. Nếu nó không đủ mạnh, không biết cách luồn lách và đứng vững thì chắc chắn nó sẽ bị đoàn người xe nườm nượp kia nghiền nát không thương tiếc. Rời xa gia đình Quân mới thấy mình thật nhỏ bé và bơ vơ trong xã hội.
– Ê! Đi không em? – Chiếc xe máy đỗ bên Quân cùng cái hất đầu đầy ngạo mạn của một tên thanh niên ngoài 20 tuổi.
– Đi đâu?
– Nhà nghỉ Tùng Dương. 500k. Okê thì lên xe đi!
Quân điếng người. Nhìn ra xung quanh cậu mới vỡ lẽ ra cậu đang ngồi trong phạm vi hành nghề của những tên trai gọi.
– Không! Tôi không phải là trai bao! – Quân nói rồi rảo bước.
Đúng là cuộc đời luôn đầy rẫy những cạm bẫy và tệ nạn.
Mười giờ tối, nằm trên giường mà Phát hết trở mình bên này lại trở mình bên kia không sao ngủ được. Không biết giờ này Quân đang làm gì và ở đâu nữa. Suốt từ bảy giờ tối đến tận vừa nãy, Phát đã đi khắp nơi, đã tìm đủ mọi ngóc ngách, mọi khu phố, hi vọng sẽ gặp được Quân và lôi Quân trở về. Thế nhưng dường như Quân đã mọc cánh bay lên trời rồi thì phải, để bây giờ Phát càng nằm càng thấy nóng ruột. Trời càng về khuya ngoài kia tệ nạn càng nhiều.
————-
Thuộc truyện: CẦU VỒNG TÌNH YÊU
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 2
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 3
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 4
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 5
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 6
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 7
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 8
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 9
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 10
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 11
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 12
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 13
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 14
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 15
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 16
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 17
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 18
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 19
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 20
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 21
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 22
Leave a Reply