Truyện gay: Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng – Chương 27
Tác giả: Mai Anh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Những ngày sau Tử vẫn năm đó với khuôn mặt xanh xao thấy rõ, những vị bác sĩ cứ thay nhau ra vào và những cái lắc đầu vẫn hiện diện trên mặt mỗi người. Hôm nay Toàn đến thăm Tử nhưng vừa tới nơi thì thấy cậu ngồi đó, tay nắm lấy tay mà thở dài, đôi mắt mệt nhòi bỗng nhiên lòng Toàn thấy xót xa nhưng khung cảnh đám cưới đông vui bỗng trở nên hoảng loạn và u ám thì cơn tức giận lại hiện lên, chỉ vì sự xuất hiện của cậu mà làm cho người chị của mình không tài nào kìm được con tức giận phải nổi cơn ghen tuông và hành động vô cùng bạo lực.
Tính nhào vào đôi co thì từ phía sao có một lực kéo ngăn Toàn lại. Một giọng nói vang lên, nó như một liều thuốc khích thích làm cho thần trí Toàn chở nên mê muội không thể kiểm soát được mình, đôi mắt màu nâu giờ thì ánh lên một màu đỏ ngầu tức giận. Giọng nói ngày càng vang và xa nó lên lõi vào trong từng tế bào não của Toàn, miệng lắp bắp:
– Chính nó, chính thằng Nhân là nguyên nhân phá hoại hạnh phúc của chị hai, mày phải trả giá cho những gì mày đã gây ra, chính là mày…..
Một làng gió nhẹ thỏi vào khiến cậu rùng mình dù cửa sổ đã đóng tử lúc nào.
Tại nơi một thế lực mới đang đứng lên chống lại sự sai lầm và nhẫn tâm của những vị thần tối cao. Một toà lâu dài cổ kính phủ rêu xanh có những cơn gió nhẹ nhàng như ru tình, đồng cả xanh mướt còn chút động hơi sương, những tán lá cây uốn mình theo những làn gió như đang múa một khúc nhạc tình ca, từng đàn bướm, đàn chim hót líu lo nó càng đẹp hơn khi chàng hoàng tử của vùng đất này xuất hiện.
Chàng ngồi trên một cây cao rộp bóng râm và đang thả hồn theo cơn gió, trong lòng không lo nghĩ yêu, đôi mắt chợt nhắm hờ trong chàng thật đẹp như một pho tượng nhưng trái với vẻ hiền lành đó chính là sự lành lùng xa cách, đôi môi khi cười không thể hiện được cảm xúc, cái nhìn lạnh như xuyên vào tâm can của người đối diện vì sao chàng như thế chính là do nữ hoàng – mẹ chàng.
Từ lúc chào đời nữ hoàng đã huấn luyện chàng thành một con người lạnh lùng để thực thi mọi nhiệm vụ mà nữ hoàng ban lệnh, vẻ ngoài chỉ là một lớp bọc nó giống như một chiếc mặt nạ để che đi những gì chàng giấu giếm bên trong – một tâm hồn trong sáng và lương thiện. Khuôn mặt đang giản ra thì đột nhiên đanh lại một lớp mặt nạ được đeo lên khi nữ hoàng đột nhiên xuất hiện:
– Con đã tìm ra kẻ đó chưa.
– Thưa nữ hoàng con đã tìm ra, mọi chuyện điều thuận lợi như ý của nữ hoàng.
– Làm rất tốt, như vậy mới xứng đáng làm con trai của ta, khi nào con mới đem người đó về?
– Sẽ sớm thôi, con đã lên một kế hoạch kiến nó phải đau khổ và tức giận. Nó sẽ chứng kiến từng người nó yêu phải chết dưới tay những người nó thương yêu. Sức mạnh giận dữ sẽ bùng phát, lúc đó nữ hoàng có thể kiểm soát nguồn sức mạnh đó.
– Sợi dây chuyền bạc của Jack đã tìm ra chưa?
– Đây thưa nữ hoàng, nó quá dễ dàng để tìm ra, con đã đánh cắp từ tên người yêu của nó.
– Còn những thứ kia thì sao ta muốn nghi lễ phải được tiến hành. Thời khắc của sự trả thù đang đến gần. Haha.
– Sẽ tìm được thưa nữ hoàng đáng kín.
Nụ cười man rợ của nữ chủ nhân vùng đất xinh đẹp này thốt lên khiến cho những chú chim đàn bướm lập tức sợ hãy và phải bay đi. Đến nỗi chàng cũng phải de e sợ sệt và cuối đầu nghe theo.
Lùi lại vào ngày trước khi cuộc đối thoại của hai nhân vật thần bí ấy thì một nơi thanh bình mang tên mặt đất cuộc sống vẫn cứ tiếp tục chạy đua với thời gian, cứ không ngừng quay theo cái chu kì vốn có. Cậu trên tay cầm giỏ trái cây và đang trên đường đi tới bệnh viện thì có một bóng người đang dõi theo rồi bóng người đó thình lình kéo cậu vào một góc khuất gần đó, quá bất ngờ nó làm cậu hốt hoảng tính la lên thì nhìn lại người đó không ai khác đó là Khương – người cậu từng yêu.
Ánh mắt hoảng hốt lập tức trở lạnh lùng không thèm nhìn thẳng vào mặt của Khương, cậu liền đanh giọng nói:
– Anh kéo tôi ra đây làm gì, không phải chúng ta kết thúc rồi sao?
– Hãy nghe anh giải thích đi Nhân, anh thật sự rất yêu em.
– Nghe thật là nực cười, yêu tôi mà lại xỉ nhục tôi, nếu anh nói yêu tôi thì người con gái anh chuẩn bị kết hôn là sao – giọng cậu đều đều không bộc lộ cảm xúc.
– Anh…. – Khương ú ớ.
– Yêu tôi tại sao trước kia anh không nói với tôi, rồi để khi tôi đi thì anh lại đi tìm, tìm không thấy thì anh quay sang yêu chị Vy, rồi ngay hôn lễ lại hủy hôn để muốn quay lại với tôi coi bộ tình yêu của anh cao cả quá mà – giọng cậu ngày càng đanh đá.
– Anh… – Khương không biết nói gì, lấy lại bình tĩnh mà cố nói – Không lẽ trước kia em không cảm nhận được tình cảm anh dành cho em sao, khi anh quyết định nói thì em đã đi mất, anh đi tìm và cố liên lạc nhưng không được, còn Tú và Hân cũng đột ngột mất tích, em có biết khi không tìm thấy em lòng anh như thế nào không, như một thằng khùng lang thang khắp mọi gốc đường để mong tìm được em.
Nhưng hoàn toàn vô ích, anh nhớ em muốn phát điên, đêm nào anh cũng mơ thấy hình bóng em cười nói vui vẻ với anh khi đưa tay ôm lấy thì em chợt tan biến, anh chỉ biết hụt hẳn và hụt hẳn. Rồi lúc đó Vy luôn kề cận bên anh, an ủi động viên anh hết lời. Sau bao nỗ lực thì anh chấp nhận anh đã mất em và dần dần chấp nhận được Vy.
Nhưng em thấy đó khi em đột nhiên xuất hiện trước mặt anh thì ngọn lửa yêu đương ngày nào lại có dịp bùng cháy dữ dội và cuối cùng anh đã nhận ra tình cảm mình luôn hướng về em – vừa nói, nước mắt Khương lăng dài trên gò má nhưng không làm lu mờ đi vẻ đẹp trai của Khương.
– Vậy bây giờ anh đến để gặp tôi để cể lễ than vãn à, tôi sẽ không còn tin anh một lần nào nữa, tôi nhớ anh gọi tôi là thằng biến và câu nói: “Mấy bây ham vậy sao không kiếm một đứa biến thái mà chơi thử…..à mà mấy bây nói cũng có lý, để tao suy nghĩ”. Anh không biết khi tôi nghe câu đó trái tim tôi tan nát, anh nghĩ đi tôi đang trên thiên đàng bỗng bị kéo xuống địa ngục, nó đau và hụt hẳn lắm anh biết không.
Tôi không ngờ anh lại là hạng người như thế, lại nhẫn tâm chơi đùa trên tình cảm của người khác, anh chơi đủ rồi thì giờ anh hãy buông tha cho tôi, cho tôi có cuộc sống như bao người bình thường được không – lúc đầu giọng còn đanh nhưng càng về sau giọng ngày càng sụt sùi vì không kìm được lòng.
– Anh không hề nói vậy, anh không có, đó là do Vy cố tình chia rẽ anh và em – Khương một mực khẳng định.
– Tới giờ này anh còn trối được sao, anh có phải là đàn ông không, nói mà không dám nhận vậy mà còn đổ lỗi cho chị Vy, khi nào anh nói thật khi nào anh nói dối ai mà biết – cậu hoàn toàn không tin vào lời nói của Khương.
– Được thôi vậy anh sẽ cho em biết sự thật.
Lấy điện thoại trong túi gọi cho ai đó tay vẫn nắm chặt lấy tay cậu không cho cậu đi. Rồi khoảng 10 phút sau một chàng trai xuất hiện.
– Đây là anh Hoàng bạn của anh, chính anh Hoàng đã làm nên đoạn ghi âm.
– Em là Nhân phải không – người tên Hoàng chào cậu – em đừng tiếp tục trách oan cho Khương nữa, thật sự nó không có nói gì hết, đoạn ghi âm là do anh cố tình dàn dựng dưới sự nhờ vả của Vy vì Vy nói đây chỉ là một đoạn tập kịch nhờ anh chỉnh sửa lại để đưa cho mọi người nghe thử, anh đâu biết chuyện lại ra nông nỗi thế này, nếu biết trước có đánh chết anh anh cũng không có làm.
– Em nghe rồi đó, anh hoàn toàn không có làm gì, chỉ một mình Vy cố tình – Khương nói giọng nài nỉ mong cậu sẽ tin.
– … – cậu nghe như sét đánh bên tai, nhưng vẫn cố tình giữ bình tĩnh – hai người có cùng nhau thông đồng để gạt tôi không làm sao tôi biết được, tôi chịu đựng như vậy quá đủ rồi – cậu cố gạt ngang.
– Anh gạt em được lợi ích gì, anh nói đây chỉ là hiểu lầm, em đừng giận thằng Khương nữa – người tên Hoàng lên tiếng nói.
– Em hãy tin anh đi Nhân, anh thật sự rất nhớ và yêu em – giọng Khương ngày càng tình cảm, nước mắt cũng đã rưng rưng nơi khóe mắt.
– Nếu hai anh nói vậy thì tôi tin như vậy nhưng chuyện trước mắt đã xảy ra thì không thể quay đầu lại được, hiểu lầm hay không hiểu lầm thì mọi chuyện cũng đã xảy vậy thì sao không cho nó ngủ yên mãi mãi – giọng cậu trả nên thoáng buồn, nhưng vẫn cố gắn mạnh mẽ.
– Nói ra để mọi khúc mắc được hóa giải như thế anh với em mới có thể làm lại từ đầu, anh vẫn còn rất yêu em, tình cảm anh dành cho em không hề mất đi mà ngày càng mãnh liệt hơn nữa – Khương mừng rỡ vì khúc mắc, hiểu lầm được làm rõ.
– Như anh nói thì anh Tử người đỡ dùm tôi một nhát đáng sao?, anh nói sao không chịu suy nghĩ, ngày đó là ngày cưới của anh và chị Vy, một cô dâu bị chồng mình bỏ ngay hôn lễ ngay chính tôi còn xấu hổ huống chi là chị Vy, tôi không trách chị ấy mà người tôi trách phải là tôi, mọi chuyện điều một mình tôi gây ra thì hãy để một mình tôi gáng chịu, tôi phải có nghĩa vụ chăm sóc anh Tử, còn anh hãy quay về chăm sóc và thương yêu chị Vy, chị ấy cần anh lúc này.
– Không, người anh yêu là em, người anh muốn nhất lúc này là em chứ không phải Vy.
Cái nắm tay của Khương bị cậu ngạt ngang mà cắt bước ra đi, để lại một mình Khương nơi gốc vắng với biết bao nhiêu nỗi phiền não dù hiểu lầm đã được làm rõ, giơ cánh tay níu lấy nhưng tay cậu ngày càng xa dần, nước mắt rơi trong muôn vàng nỗi yêu thương.
– Nhân à, anh yêu em và anh sẽ cướp em lại – lời nói vô cùng nghẹn ngào và nước mắt.
————–
Truyện gay: Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng – Chương 28
Tác giả: Mai Anh
Cậu nhanh chống rời khỏi nơi đang nói chuyện với Khương, cố gắng không cho nước mắt rơi vì không muốn bất cứ một ai nhìn thấy nhưng một điều là cậu đã không làm được chính là nước mắt thi nhau rơi trên khuôn mặt mệt mõi. Cậu đứng không nỗi phải dựa hẳn vào bức tường mà khóc, từng mãnh vụn của những tháng ngày bên cạnh Khương một lần nữa kéo nhau ùa về, cậu đã trách lầm Khương.
Phải cậu đã trách lầm Khương chỉ vì tại Vy mà cậu và Khương không đến được với nhau, nếu không có sự xuất hiện của Vy thì cuộc đời cậu đã khác nhưng nếu không có Vy thì làm sao cậu quen được nhiều bạn mới và trong đó có Dương Tử, nếu không có Vy liệu cậu có sống lâu được không vì cậu là một bán thuần chủng chịu sự chi phối của lời nguyền quái ác, nếu không có Vy làm sao cậu biết con tim mình lại đập bồi hồi vì Dương Tử. Mọi chuyện cũng tại Vy mà ra.
Chỉ có 3 con đường cậu có thể lựa chọn, một là đáp lại tình yêu của Tử, hai là quay về và đón lấy tình yêu của Khương và ba là quay lưng với tất cả. Hiện giờ cậu đang rất phân vân và khó xử, nếu lúc trước biết được sự thật có lẽ cậu sẽ quay về bên cạnh để yêu thương Khương dù biết trước sau cũng phải chết nhưng giờ đây tình cảm của cậu lại dành cho Dương Tử, kẻ tám lạng người nữa cân.
Nó giống như cậu đang bơi giữa một đại dương mênh mông rộng lớn rồi bỗng nhiên đuối sức và cậu chìm nhưng trước khi chìm lại có được hai chiếc áo phao, một mang tên tình cảm Dương Tử, một mang tên yêu thương quay về Minh Khương cậu không biết chọn bên nào vì bên nào cũng một vị trí quan trong trong tim.
Số phận quá khắc nghiệt với cuộc đời của cậu, muốn được yêu thương lại không được trọn vẹn, muốn chọn mà lại không thể chọn, như vậy có gọi là bất công không. Vâng đúng thế đó là sự bất công.
Một cơn mưa vội vàng bất chợt vương giải nơi cậu đang đứng, từng giọt mưa thấm ướt đôi vai gầy hao, mưa đổ hay nước mắt rơi, từng giọt sóng sánh như những viên pha lê thủy tinh trong suốt. Cậu liền chạy thật nhanh vào bệnh viện và đến phòng Tử đang nằm, khi đang lên cầu thang thì cậu nghe một cuộc đối thoại của hai cô y tá:
– Bà có thấy cái anh đẹp trai phòng số 9 không, đẹp trai bà cố luôn – y tá 1.
– Nhìn thôi cũng đủ biết, nghe bác sĩ Khoa nói có thể anh ấy sẽ là người thực vật do lần trước bị mất máu quá nhiều khiến máu không lưu thông tới não vậy mà giờ tỉnh lại rồi, tuy mới tỉnh khuôn mặt còn bơ phờ nhưng vẫn lộ vẻ đẹp hút hồn, ước gì anh ấy là bạn trai của tôi….mà anh ấy tên gì nhỉ – y tá 2 nhìn y tá 1.
– Hình như là Dương Tử, cái tên đẹp mà người cũng đẹp nữa, yêu quá đi mất – y tá 1 ngưỡng mộ.
– Ây da, cái cậu này đi không nhìn đường gì hết vậy, ê…ê – y tá 2 la lên khi cậu đụng phải.
Trong đầu cậu bỗng vang lên “cái gì anh Tử tỉnh lại rồi, anh Tử tỉnh lại rồi”, cậu vui như bắt được vàng không suy nghĩ gì nhiều cậu liền chạy thật nhanh đến để gặp Tử do quá vui sướng nên cậu đã va phải cô y tá mà không kịp quay đầu lại nói lời xin lỗi.
Vừa chạy vừa đếm phòng 6…7….8 và cậu đang đứng trước phòng số 9. Bỗng tim cậu đập liên hồi, cơ thể hơi rung rung phải đứng dựa cửa một hồi lâu để lấy lại tinh thần nhưng cậu vẫn chưa bước vào. “Tại sao mình lại vui, lại hồi hợp, nói gì bây giờ, không biết anh Tử có trách mình không,….” nhiều câu hỏi vang lên trong đầu, cố lấy hết can đảm cậu mở cửa bước vào.
Tử đang ngồi trên giường thì nghe tiếng phòng mở cửa liền đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng động, đập vào mắt Tử đó chính là hình ảnh mà trong giấc mơ cũng hiện ra. Nguyễn Trúc Nhân hiện ra trước mắt Tử vẫn như ngày nào nhưng có vẻ hơi xanh xao, đôi mắt đỏ hoe, tóc và quần áo hơi ướt vì trời ở ngoài đang mưa, cả hai nhìn nhau như quên cả đất trời, trong mắt Tử có gì đó vừa rơi ra. Cậu bước vào với anh mắt xuyến xao miệng thì lắp bắp:
– Anh….Tử….anh…
Chưa nói hết câu thì Tử bước xuống khỏi giường bệnh mà nhào tới ôm cậu vào lòng khiến cậu xửng xốt làm rơi cả giỏ trái cây đang cầm trên tay. Cái ôm quá mạnh mẽ khiến cậu phải rơi cả nước mắt, cái ôm ấm nóng tràn đầy vẻ hạnh phúc. Tử muốn siết chặt cái thân người đang đứng trước mặt mình cho thỏa nỗi nhớ mong, muốn giữ mãi cái bóng dáng của cậu, muốn cậu thuộc về riêng một mình Dương Tử này và câu nói đầu tiên Tử nói với cậu khi tỉnh dậy:
– Nhân, anh nhớ em.
Nước mắt cậu rơi nhiều hơn, sống mũi cay, tim thì như nổ tung vì vui sướng, không ngờ Tử lại yêu cậu đến như vậy, phải làm sao cho xứng đáng với tình cảm Tử dành cho, dám hi sinh mạng sống để bảo vệ một người bình thường như cậu, xúc động thật sự rất xúc động.
Bỏ mặt những rối bời trong suy nghĩ cậu chạy theo những cảm xúc mà Tử mang đến. Đôi tay bắt động giờ đây đã ôm lấy thân người của Tử, cậu nhớ con người này biết bao, mỗi ngày vào thâm luôn mong được cái vòng tay này ôm lấy và giờ đây nó đã trở thành sự thật. Hạnh phúc vui sướng tràn ngập căn phòng màu trắng.
Sau một lúc ôm nhau thấm thiết thì cuối cùng cả hai rời nhau trong sự tiếp nuối, Tử nhẹ nhàng kéo cậu lại giường mà hỏi hang:
– Sao quần áo em ướt hết, không sợ bị bệnh sao.
– Thì trên đường tới đây thăm anh trời đổ mưa thì mắc mưa chứ sao, còn bệnh thì có người chăm sóc rồi lo gì – cậu cười.
– Ai vậy nói anh nghe thử coi – Tử hỏi.
– Cái đó em không biết khi nào em bệnh thì mới biết được – cậu cười tươi.
– Thế à, để anh lao đầu cho em – Tử lấy cái khăn rồi kéo cậu lại sát bên và bắt đầu hành động.
Cậu cười tươi như hoa của nắng, đáp lại nụ cười của cậu cũng là nụ cười ấm áp và cử chỉ quan tâm chăm sóc. Cả hai không nói lời nào cứ tiếp tục hành động đang diễn ra rồi bỗng “rầm” một tiếng làm cậu giật mình liền nhít lại sát bên Tử, còn anh thì nhẹ dàng ôm cậu vào lòng một lần nữa, khi hai gương mặt thật gần nhau cậu nhìn vào đôi mắt của Tử.
Đôi mắt ấy trong veo như một viên ngọc bích và trong đó chỉ tồn tại duy nhất hình bóng cả cậu, tim bỗng đập liên hồi, muốn nhìn mãi vào đôi mắt ấy, nó có gì đó lôi cuốn, có gì đó mê hoặc. Cậu hiểu mình đã để Tử bước vào tim, lúc trước cậu luôn chạy trốn, chạy trốn cái tình cảm mà Tử dành cho vì cậu sợ bản thân lại phải đau khổ thêm lần nữa.
Sau vụ việc lần này và sự xuất hiện trở lại của Khương khiến cậu dũng cảm đối mặt với vấn đề tình cảm và cuối cùng cậu đã bỏ mặt quá khứ để đón nhận hiện tại là cậu là cậu đã yêu Tử. nhanh chống rời khỏi nơi đang nói chuyện với Khương, cố gắng không cho nước mắt rơi vì không muốn bất cứ một ai nhìn thấy nhưng một điều là cậu đã không làm được chính là nước mắt thi nhau rơi trên khuôn mặt mệt mõi. Cậu đứng không nỗi phải dựa hẳn vào bức tường mà khóc, từng mãnh vụn của những tháng ngày bên cạnh Khương một lần nữa kéo nhau ùa về, cậu đã trách lầm Khương.
Phải cậu đã trách lầm Khương chỉ vì tại Vy mà cậu và Khương không đến được với nhau, nếu không có sự xuất hiện của Vy thì cuộc đời cậu đã khác nhưng nếu không có Vy thì làm sao cậu quen được nhiều bạn mới và trong đó có Dương Tử, nếu không có Vy liệu cậu có sống lâu được không vì cậu là một bán thuần chủng chịu sự chi phối của lời nguyền quái ác, nếu không có Vy làm sao cậu biết con tim mình lại đập bồi hồi vì Dương Tử. Mọi chuyện cũng tại Vy mà ra.
Chỉ có 3 con đường cậu có thể lựa chọn, một là đáp lại tình yêu của Tử, hai là quay về và đón lấy tình yêu của Khương và ba là quay lưng với tất cả. Hiện giờ cậu đang rất phân vân và khó xử, nếu lúc trước biết được sự thật có lẽ cậu sẽ quay về bên cạnh để yêu thương Khương dù biết trước sau cũng phải chết nhưng giờ đây tình cảm của cậu lại dành cho Dương Tử, kẻ tám lạng người nữa cân.
Nó giống như cậu đang bơi giữa một đại dương mênh mông rộng lớn rồi bỗng nhiên đuối sức và cậu chìm nhưng trước khi chìm lại có được hai chiếc áo phao, một mang tên tình cảm Dương Tử, một mang tên yêu thương quay về Minh Khương cậu không biết chọn bên nào vì bên nào cũng một vị trí quan trong trong tim.
Số phận quá khắc nghiệt với cuộc đời của cậu, muốn được yêu thương lại không được trọn vẹn, muốn chọn mà lại không thể chọn, như vậy có gọi là bất công không. Vâng đúng thế đó là sự bất công.
Một cơn mưa vội vàng bất chợt vương giải nơi cậu đang đứng, từng giọt mưa thấm ướt đôi vai gầy hao, mưa đổ hay nước mắt rơi, từng giọt sóng sánh như những viên pha lê thủy tinh trong suốt. Cậu liền chạy thật nhanh vào bệnh viện và đến phòng Tử đang nằm, khi đang lên cầu thang thì cậu nghe một cuộc đối thoại của hai cô y tá:
– Bà có thấy cái anh đẹp trai phòng số 9 không, đẹp trai bà cố luôn – y tá 1.
– Nhìn thôi cũng đủ biết, nghe bác sĩ Khoa nói có thể anh ấy sẽ là người thực vật do lần trước bị mất máu quá nhiều khiến máu không lưu thông tới não vậy mà giờ tỉnh lại rồi, tuy mới tỉnh khuôn mặt còn bơ phờ nhưng vẫn lộ vẻ đẹp hút hồn, ước gì anh ấy là bạn trai của tôi….mà anh ấy tên gì nhỉ – y tá 2 nhìn y tá 1.
– Hình như là Dương Tử, cái tên đẹp mà người cũng đẹp nữa, yêu quá đi mất – y tá 1 ngưỡng mộ.
– Ây da, cái cậu này đi không nhìn đường gì hết vậy, ê…ê – y tá 2 la lên khi cậu đụng phải.
Trong đầu cậu bỗng vang lên “cái gì anh Tử tỉnh lại rồi, anh Tử tỉnh lại rồi”, cậu vui như bắt được vàng không suy nghĩ gì nhiều cậu liền chạy thật nhanh đến để gặp Tử do quá vui sướng nên cậu đã va phải cô y tá mà không kịp quay đầu lại nói lời xin lỗi.
Vừa chạy vừa đếm phòng 6…7….8 và cậu đang đứng trước phòng số 9. Bỗng tim cậu đập liên hồi, cơ thể hơi rung rung phải đứng dựa cửa một hồi lâu để lấy lại tinh thần nhưng cậu vẫn chưa bước vào. “Tại sao mình lại vui, lại hồi hợp, nói gì bây giờ, không biết anh Tử có trách mình không,….” nhiều câu hỏi vang lên trong đầu, cố lấy hết can đảm cậu mở cửa bước vào.
Tử đang ngồi trên giường thì nghe tiếng phòng mở cửa liền đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng động, đập vào mắt Tử đó chính là hình ảnh mà trong giấc mơ cũng hiện ra. Nguyễn Trúc Nhân hiện ra trước mắt Tử vẫn như ngày nào nhưng có vẻ hơi xanh xao, đôi mắt đỏ hoe, tóc và quần áo hơi ướt vì trời ở ngoài đang mưa, cả hai nhìn nhau như quên cả đất trời, trong mắt Tử có gì đó vừa rơi ra. Cậu bước vào với anh mắt xuyến xao miệng thì lắp bắp:
– Anh….Tử….anh…
Chưa nói hết câu thì Tử bước xuống khỏi giường bệnh mà nhào tới ôm cậu vào lòng khiến cậu xửng xốt làm rơi cả giỏ trái cây đang cầm trên tay. Cái ôm quá mạnh mẽ khiến cậu phải rơi cả nước mắt, cái ôm ấm nóng tràn đầy vẻ hạnh phúc. Tử muốn siết chặt cái thân người đang đứng trước mặt mình cho thỏa nỗi nhớ mong, muốn giữ mãi cái bóng dáng của cậu, muốn cậu thuộc về riêng một mình Dương Tử này và câu nói đầu tiên Tử nói với cậu khi tỉnh dậy:
– Nhân, anh nhớ em.
Nước mắt cậu rơi nhiều hơn, sống mũi cay, tim thì như nổ tung vì vui sướng, không ngờ Tử lại yêu cậu đến như vậy, phải làm sao cho xứng đáng với tình cảm Tử dành cho, dám hi sinh mạng sống để bảo vệ một người bình thường như cậu, xúc động thật sự rất xúc động.
Bỏ mặt những rối bời trong suy nghĩ cậu chạy theo những cảm xúc mà Tử mang đến. Đôi tay bắt động giờ đây đã ôm lấy thân người của Tử, cậu nhớ con người này biết bao, mỗi ngày vào thâm luôn mong được cái vòng tay này ôm lấy và giờ đây nó đã trở thành sự thật. Hạnh phúc vui sướng tràn ngập căn phòng màu trắng.
Sau một lúc ôm nhau thấm thiết thì cuối cùng cả hai rời nhau trong sự tiếp nuối, Tử nhẹ nhàng kéo cậu lại giường mà hỏi hang:
– Sao quần áo em ướt hết, không sợ bị bệnh sao.
– Thì trên đường tới đây thăm anh trời đổ mưa thì mắc mưa chứ sao, còn bệnh thì có người chăm sóc rồi lo gì – cậu cười.
– Ai vậy nói anh nghe thử coi – Tử hỏi.
– Cái đó em không biết khi nào em bệnh thì mới biết được – cậu cười tươi.
– Thế à, để anh lao đầu cho em – Tử lấy cái khăn rồi kéo cậu lại sát bên và bắt đầu hành động.
Cậu cười tươi như hoa của nắng, đáp lại nụ cười của cậu cũng là nụ cười ấm áp và cử chỉ quan tâm chăm sóc. Cả hai không nói lời nào cứ tiếp tục hành động đang diễn ra rồi bỗng “rầm” một tiếng làm cậu giật mình liền nhít lại sát bên Tử, còn anh thì nhẹ dàng ôm cậu vào lòng một lần nữa, khi hai gương mặt thật gần nhau cậu nhìn vào đôi mắt của Tử.
Đôi mắt ấy trong veo như một viên ngọc bích và trong đó chỉ tồn tại duy nhất hình bóng cả cậu, tim bỗng đập liên hồi, muốn nhìn mãi vào đôi mắt ấy, nó có gì đó lôi cuốn, có gì đó mê hoặc. Cậu hiểu mình đã để Tử bước vào tim, lúc trước cậu luôn chạy trốn, chạy trốn cái tình cảm mà Tử dành cho vì cậu sợ bản thân lại phải đau khổ thêm lần nữa.
Sau vụ việc lần này và sự xuất hiện trở lại của Khương khiến cậu dũng cảm đối mặt với vấn đề tình cảm và cuối cùng cậu đã bỏ mặt quá khứ để đón nhận hiện tại là cậu là cậu đã yêu Tử.
————–
Thuộc truyện: Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng – FULL – by Mai Anh
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 2
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 3
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 4
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 5
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 6
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 7
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 8
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 9
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 10
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 11
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 12
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 13 - 14
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 15 - 16
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 17 - 18
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 19 - 20
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 21 - 22
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 23 - 24
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 25 - 26
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 27 - 28
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 29 - 30
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 31 - 32
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 33 - 34
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 35 - 36
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 37 - 38
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 39 - 40
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 41 - 42
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 43 - 44
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 45 - 46
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 47 - 48
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 49 - 50
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 51 - 52
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 53 - 54
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 55 - 56
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương kết
Leave a Reply