Truyện gay: Tình yêu trong giông tố – Chap 17: Tình bạn và tình yêu
Tác giả: Vũ Long
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– chúc mừng anh lên chức nha anh Trung. Cậu thực sự mừng cho Trung lên chức trung úy nên mua cho Trung một món quà.
– cảm ơn em, nhóc cưng. Trung cười nhận hộp quà của cậu. ” chút Lâm với đồng nghiệp qua nhậu lai rai, em cũng uống không được trốn đó.”
– tất nhiên rồi, mà Nam có qua không anh Trung. Cậu cười hì hì hỏi.
– dạo này em với Nam thân thiết quá đó, không hiểu sao quan hệ giữa Lâm với Nam trở nên không tốt mấy, em cẩn thận đó. Trung nhắc nhở khéo.
Dạo này cậu bận lu xu bu chuyện tăng ca ở nhà hàng, sau khi nâng cấp nhà hàng nên nhận được nhiều nhận tiệc hơn trước. Cậu đã thi học kỳ thứ 4 rồi nên được nghỉ hè, ngay cả Lan cũng đã thi tốt nghiệp nên ở nhà nhiều nên khi cậu qua gặp Lâm thì cũng cậu chỉ lén hôn trộm và nắm tay anh, đã kịp nói rõ chuyện cậu và Nam đâu. Lâm cứ mang cái khuôn mặt đá tảng hình sự y như trước khi yêu cậu vậy. Cậu thở dài thỉnh thoảng lắc đầu ” sao mình cứ cắm đầu vào yêu mấy gã hay ghen thế không biết”.
nâng ly chúc mừng trung úy Trung nào, dô… bữa nhậu ‘ rữa quân hàm’ của Trung cũng vui như hồi trước đây của Lâm, cậu cố ý xếp Nam ngồi cạnh Trung, còn cậu thì tất nhiên là cạnh Lâm rồi. Dù ánh mắt dịu dàng nhưng mặt như băng kia thì lâu ngày khó đổi.
– hay, cậu nhóc đây là ai hả Trung ?. Hầu như bạn bè và đồng nghiệp Lâm, Trung đều biết cậu sinh viên ” lỳ thêm liều” qua bữa tiệc của Lâm lần trước. Cũng có người chưa quen như đại úy Vinh.
– dạ, là em họ của Lâm đó anh. Trung vừa uống ly rượu vừa trả lời.
Đại úy Vinh, người cao nhưng rất ốm, vừa bước vào tuổi trung niên, khi nói chuyện với nhau cậu biết đại úy Vinh đã có vợ có cặp con sinh đôi nữa. Phong cũng cởi mở nói chuyện nhưng nhắc tới cậu làm ở Lục Châu thì hơi cau mày.
– có phải Lục Châu là một nhà hàng dạng nhỏ của Hưng Thịnh phải không ?
– dạ, đúng rồi ạ. Chú từng tới đó rồi phải không ạ. Cậu cười đáp lại.
– cậu giống một người, cậu có biết người nào mang tên ‘ Vương Văn Hưng’ không ?
– à, là chú Hưng. chủ của Hưng Thịnh phải không ạ. Chú là bạn của gia đình cháu mà. Chú cũng quen chú ấy sao. Cậu vô tư nói ra.
Bỗng Lâm, Trung và cả Nam ngừng nói chuyện nhìn về chỗ cậu và đại úy Vinh. ” anh Vinh, đang mừng cho Trung mà anh hỏi mấy cái đó làm gì, chúng ta cạn ly rượu này nào ” Lâm vội nói can thiệp vào tay giơ ly rượu.
Đại úy Vinh cười cất mặt hình sự đi, ” à ha, quên. Cạn ly nào. Nhưng cậu nhóc kia cấm gọi tôi là ‘ chú’ đó, tôi mới vừa sang tuổi 30 thôi mà”.
– ơ, vậy gọi sao ạ ?. Tự nhiên bị sửa lời cậu ngượng lại.
– là ‘ anh hoặc anh Vinh’ nghe chưa, xưng ‘ cháu’ làm tôi tổn thọ mất. Cậu mà dám gọi chú xưng cháu là tôi phạt cậu đó. Đại úy Vinh gườm mắt nhìn cậu.
Mấy cái mặt lạnh như tiền của mấy anh cảnh sát hình sự làm cậu phát sợ, cậu gật đầu như gà mổ, cả đám nhậu ồ lên rồi vẫn tiếp tục cuộc vui. Cuộc vui kéo dài đến khi vẫn là trò truyền thống của mấy vị áo xanh ‘ quay chai’.
Trong lúc quay chai, có 1 người bạn Trung hỏi cậu ” Phong, chú em đẹp trai, có người yêu chưa ?”. cậu lén nhìn người ngồi bên cạnh cười rạng rỡ ” hì, em có rồi”. Một người khác hỏi “nhắc tới là mặt hạnh phúc kia, cô ấy chắc đẹp lắm hả”. Cậu cười khì khì đáp ” người đó có đẹp nhưng hỏng được đẹp gái” ( đẹp trai kìa). Trung thì cười ha hả còn Lâm lén cười thầm nhẹ. ” đẹp mà không đẹp gái là sao ?”.
– nhìn kìa, cái chai quay trúng cậu kìa, uống đi. Lâm cười nhắc anh bạn đang thắc mắc về ‘đẹp mà không đẹp ‘.
Người uống rượu được quay chai tiếp, tay quay chai mà nhìn chuyển mũi dao sang Lâm ” lâu lắm mới thấy cậu cười đó, có người yêu rồi hả”. Lâm cười như đồng ý, cái chai quay đúng người mới quay ” xui thế”. Anh liếc nhìn sang cậu nhóc bên cạnh.
Rượu nhiều, trò còn dài nhưng bị rượu hạ đầu tiên là Nam. Đều là cảnh sát nhưng anh bạn đó có tửu lượng không được cao. Trung đành dìu sang hàng ghế sofa nằm lánh nạn. Cuộc vui vẫn ồn ả cho đến khi hết rượu, dần dần mặt ai cũng đỏ kè rồi từ từ rời cuộc về nhà.
– anh Trung, anh vào nghỉ trước đi để em dọn cho. Cậu nói với Trung khi Trung là “chủ tọa” nên uống nhiều nhất và lúc quay chai cũng không ít. – ừ ừ, phiền em. Trung lờ đờ Lâm đỡ Trung về phòng nghỉ.
Cậu 1 mình dọn bãi chiến trường, Lâm từ phòng Trung ra cũng định giúp cậu nhưng cậu lại cười ” anh cũng mệt rồi để mình em dọn được rồi”.
– đào nhỏ, vậy để anh đưa Nam về nhà cho, gần đây mà.
– đừng, anh cứ để Nam ở đây đi. Em chăm anh Trung sẵn em coi Nam luôn cho, Nam ở có 1 mình lỡ có trúng gió hay bị gì thì không hay.
– dạo này em quan tâm đến Nam quá đó, còn hơn cả anh. Lâm cau cú.
– hàiii, anh đang ganh tỵ đó hả. Làm gì có việc em quan tâm thứ gì có thể quan trọng hơn người em yêu chứ. Cậu chồm tới hôn má anh.
Lời của cậu làm lòng anh ấm lên kéo cậu lại trao nụ hôn thật cháy bỏng. ” vỡ đồ bây giờ” cậu thả môi Lâm ra, má hơi ửng hồng ” hay là…anh ở đây tối nay đi” giọng cậu nhỏ lại lí nhí. Lâm cười ” hay đào nhỏ của anh qua bên anh nhỉ !”.
Em cũng muốn nhưng không phải Lan bên đó sao, vả lại ở đây có việc em phải làm. Cậu nói mà trán anh cau lại. anh hỏi ” việc gì ?” thì cậu chỉ cười ” em sẽ kể cho anh nghe sau”.
– vậy để anh phụ em. Lâm có phần hơi khó chịu nhưng đành chịu, anh cũng muốn ở lại lắm vì bao nhiêu ngày rồi anh chưa ôm cậu nhận hơi ấm mà ngủ nhưng dạo này em anh hở không có anh là chạy đi chơi suốt đêm.
Cậu đứng tiễn Lâm về mà chẳng quên nhắc ” anh cũng uống rượu nên đi cẩn thận đó nha”. Lâm ” ừ ” 1 tiếng rồi đi, anh cười vì sự ân cần của cậu sao giống ‘vợ’ của anh quá. Phong đóng cổng cười ” đến lúc thực hiện nguyện vọng của người bạn rồi”.
*****-*****
Sáng hôm sau, Phong dậy sớm như thường lệ dọn dẹp và qua nhìn phòng Trung cười có phần nào đó nhẹ nhõm trong lòng.
oáp, Nam từ trong nhà đi ra khi Phong đang tưới mấy cây cảnh trước nhà. Mới thấy Nam cậu cười có phần phải nói là ” đểu”.
– đêm qua có ngủ ngon không Nam ?
– sao tối qua tớ lại ở đấy hả ? Nam hơi nhăn không hiểu.
– sao trăng gì nữa, ai yếu mà ra gió uống rượu ngủ ngất ngây hả. Mà cảm giác tối qua thế nào, hử.
Mặt Nam ửng đỏ không nói gì, cậu ta đánh lạc hướng khác ” Phong, tối qua tớ nghe hình như là giọng anh Lâm nói ngọt sớt với ai thì phải, đúng không ?”.
Cậu nuốt nước bọt, ai mà thấy cậu với anh đang mùi mẫn với nhau thì xấu hổ chết. ” chắc cậu mơ thôi, anh Lâm về sớm trước tàn cuộc mà”.
Phong mở cổng cho Nam về, trước khi về Nam ôm Phong vỗ lưng ” cảm ơn cậu, nhờ cậu mà tối qua mình mới nhận được cảm giác và giấc mơ tuyệt vời”. Phong cũng nhẽ môi cười vỗ lưng Nam.
– thôi tớ về nha, tạm biệt nha “bé gió”. Nam thả cậu ra cười tươi. ” chào anh Lâm, sao anh qua đây sớm thế, tạm biệt ạ”.
Chưa kịp nói câu ” bố khỉ chứ bé gió”, cậu lạnh xương sống quay lưng thấy khuôn mặt hung dữ của Lâm.
—————-
Thuộc truyện: Tình yêu trong giông tố – by Vũ Long
- Tình yêu trong giông tố - Chap 2: Cuộc thi Tài Năng Đầu Bếp TRẻ
- Tình yêu trong giông tố - Chap 3: Bà chủ tiệm vàng Hoàng Liên
- Tình yêu trong giông tố - Chap 4: Những giây phút vui vẻ
- Tình yêu trong giông tố - Chap 5: Anh độc tài đáng yêu
- Tình yêu trong giông tố - Chap 6: Phỏng Đoán
- Tình yêu trong giông tố - Chap 7: Bức ảnh về anh cảnh sát trong mưa
- Tình yêu trong giông tố - Chap 8: Anh em Lâm và Lan
- Tình yêu trong giông tố - Chap 9: Rừng xanh lớn
- Tình yêu trong giông tố - Chap 10: Lễ Hội
- Tình yêu trong giông tố - Chap 11: Giây phút lãng mạn
- Tình yêu trong giông tố - Chap 12: Người bạn mới
- Tình yêu trong giông tố - Chap 13: Món quà không nên nhận
- Tình yêu trong giông tố - Chap 14: Sự nổi giận của Đại Lâm
- Tình yêu trong giông tố - Chap 15: Văn Võ Nam
- Tình yêu trong giông tố - Chap 16: Ghen?
- Tình yêu trong giông tố - Chap 17: Tình bạn và tình yêu
- Tình yêu trong giông tố - Chap 18: Những ký ức đau khổ quay lại
- Tình yêu trong giông tố - Chap 19: MÌnh chia tay nhau đi
- Tình yêu trong giông tố - Chap 20: Sự lo lắng của người đang yêu
- Tình yêu trong giông tố - Chap 21: Chốn bình yên
Leave a Reply