Truyện gay: Yêu anh nha nhóc – Chap 16
Tác giả: minkakacute
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đừng khóc nữa! Hắn đưa tay gạt đi những giọt nước tinh khôi nóng bỏng đang đọng lại trên khoé mắt của nó, trong lòng hắn chợt nhói lên. Thật gần, thật gần đôi môi hắn kề vào đôi môi đang chúm chím của nó.
chụt
-Em ngủ đi…đừng nấc nữa!
Sao chật chội vậy… Trong giấc ngủ mơ màng nó cảm thấy bức rức, liền xoay người, dang tay, xoãi chân.
HUỴCH…RẦM…
Nó giật mình ngồi bật dậy khi nghe âm thanh lạ lùng “Cái gì rớt dữ vậy…” Dụi dụi mắt rồi từ từ mở ra nhìn xung quanh.
Ơ…Không phải ở nhà! Quên mất! Phải rồi…
-HẢ??? Nó thét to, rồi nhìn xuống dưới ghế sô pha.
-Em có cần chút giận nặng như vậy không Tiểu Minh?
Nó hốt hoảng xuống ghế vào đỡ hắn dậy.
-Anh…anh không sao chứ? Em xin lỗi, em không có cố ý!
Hắn mỉm cười và nắm lấy tay nó.
-Em đang quan tâm anh…Vậy là em đã bỏ qua cho anh rồi phải không, Tiểu Minh?
Nó chu mỏ.
-Đừng có mơ…em vẫn còn đang giận đấy!
Dù vậy, nhưng hắn đã cảm thấy vui trong lòng. Ân cần sửa lại chiếc áo bị rách một đường dài và đứt mất mấy chiếc cúc cho nó, hắn thủ thỉ:
-Anh biết vừa rồi anh không nên làm như vầy…anh thật là nóng tính…anh xin lỗi!
Cúi xuống nhìn lại chiếc áo của mình nó xót xa trong lòng “Đồ đáng ghét! Đây là chiếc áo em mới mua” có chút xấu hổ phát hiện chút ửng đỏ trên người, nó gục vào người hắn.
-Em rất sợ…
-Sợ? Hắn chau mày -Em sợ cái gì, nói anh biết đi?
-Còn dám nói…anh đã làm…
Nghe nó ấp úng hắn chợt hiểu.
-Anh biết! Nhưng vì anh quá yêu em.
-Còn chiếc áo của em, anh phải đền cho em đó! Còn nữa…
-…
-Sao em không nói? Hay không dám nói! Em an tâm anh sẽ “chịu trách nhiệm” với em, hì!
-Đáng ghét! Ngực em đỏ ừng rồi đó, anh mau xóa hết cho em đi!
Hắn kéo nó dậy, nhìn vào ngực nó thích thú.
-Còn nhìn nữa hả? Không được nhìn!
Nó liền giơ tay che mắt hắn.
-Được rồi! Anh không nhìn nữa được chưa? Em mau lấy tay ra đi, nếu không anh không thấy đường đi lấy áo khoát cho em mặc vào đấy!
-Giờ cũng vào ca chiều rồi! Em ra ngoài làm việc đây.
-Tiểu Minh! Em đừng đi…Ở đây với anh.
-Không được! Hiện tại là giờ làm việc em không thể ở trong phòng TGĐ.
-Ai bảo thế! Em là trợ lý của anh thì em vào đây là chuyện bình thường.
Cốc…cốc…
-Buông tay em ra!
Nó vội rút tay ra khỏi tay hắn, sửa lại chiếc áo khoát.
-Mời vào! Hắn lạnh lùng cất giọng rồi trở về bàn làm viếc.
Nó liền ra ngoài.
-Chào Chủ tịch!
-Ùm. Cảnh Hùng nhìn bộ dạng xốc xếc của nó khẽ chau mày.
-Ba…Sao ba lại vào đây?
-Không được à?
-Ơ…không có…không có…
-A…Ba đánh rơi cây bút kìa! Đợi Cảnh Hùng quay đi, hắn nhanh tay kéo chiếc áo rách của Minh Minh giấu vào ngăn bàn.
-Không phải của ba!
-Vậy là của con.
-Hừ. Lúc trưa không thấy con về nhà nên lo lắng!
-Con đã lớn rồi! Ba mẹ đừng lo lắng như thế nữa, con tự lo cho mình được. Hắn phát cáu lên
-Thôi được rồi! Con tiếp tục làm việc đi.
Cảnh Hùng bước ra ngoài tâm trạng không được vui, ngang qua chỗ nó làm việc khẽ nhìn nó…
-Tiểu Minh…
-Anh mau trở vào làm việc đi. Nó tỏ vẻ nghiêm nghị.
-Ùmm…
Nhìn vẻ mặt tiu ngỉu của hắn nó che miệng cười khúc khít. “Đáng ghét!”
Mười tám giờ.
Lúc này nó đang ngồi cùng mẹ ăn cơm chiều, mặc dù chỉ có hai mẹ con thôi nhưng bàn ăn diễn ra thật ấm cúng và dạt dào yêu thương của Hoàng Nương dành cho đứa con trai của mình qua những món ăn sực nức mùi thơm.
-Con ăn nhiều vào coi nè…ăn gì mà giống như con mèo vậy! Đây, ăn thêm cho mẹ… Hoàng Nương bỏ vào trong bát cơm nó một cái đùi gà chiên to tướng, vàng óng.
Nó tròn to mắt âm thầm ai oán “Mẹ à…con ăn không hết đâu! Thôi kệ…gán ăn…ngon mà!”
H.Nương chăm chú nhìn đứa con mình ăn.
-Trông con hơi ốm rồi đó! Ăn nhiều vào mới có sức mà đi làm chứ. À, con làm việc tại cty tốt không? Có gì khó khăn không con?
Nó nhai nhai miếng thịt gà nuốt vào cái ực rồi trả lời:
-Dạ, rất tốt ạ, không có gì khó khăn hết…chỉ là TGĐ thường “hách dịch” với con đó mẹ. Anh ta thật keo kiệt…
-Làm trợ lý cho người ta thì phải nhẫn nhịn chút con à! Con nhất định phải làm hài lòng TGĐ để lấy được sự tín nhiệm sau này… H.Nương hơi nhập ngừng. -Để sau này thăng tiến!
-Dạ! Con sẽ cố gắng làm việc.
-Hì…để mẹ lấy món này cho con! Ngon và cực kỳ bổ dưỡng nhé con trai…
-A! Nó tò mò xem thứ gì đang đựng trong cái bát to. -Món gì mà phải ăn với rau răm vậy mẹ… Đừng nói là…là… Nó “xìu” mặt nhanh chóng.
-Chính xác con trai! Đúng như món con nghĩ, trứng vịt lộn đấy! Ơ? Sao mặt còn thừ ra vậy, con không biết món này rất giàu chất dinh dưỡng à, đạm, protein, vita…rất cao và tốt cho sức khỏe.
-Nhưng mà…nhưng mà con ăn không vô! Kêu anh Triệu Khang về ăn giúp con đi…con ăn không được mà mẹ!
H.Nương khẽ xoa đầu nó rồi bảo:
-Cha mày! Anh con đi Mỹ sao về được. Ăn đi, mẹ phải ngồi đây xem con ăn hết ba trứng vịt này đó đừng hòng bỏ bữa!
-Dạ… Giọng nó yếu xìu. Mọi lần khi anh Triệu Khang còn ở nhà nó điều giả giọng mèo con cún con mà bắt anh Triệu Khang “xơi” hết trước khi mẹ xuống kiểm tra tiến độ ăn uống của nó. Nhưng lần này nó không còn “đường thoát” nữa rồi, đành phải ngồi gán ăn hết…
-Sao anh Tr.Khang qua bên chú Út lâu vậy mẹ?
-Ừ! Bên đó có việc nên anh con sang giúp một tay cho chú Út!
-Vậy anh con không làm nghiên cứu nữa à?
-Ừ! Sao này anh con sẽ hỗ trợ cty chú con bên đó.
-Phải chi lúc trước con cũng sang Mỹ làm trong cty chú Út luôn.
RẦM.
-Không được! H.Nương tỏ vẻ không hài lòng.
-Ơ…ơ…mẹ xin lỗi! Mẹ chỉ là không tán thành thôi. Con nghĩ xem nếu cả anh và con sang Mỹ hết mẹ ở lại đây sẽ hiu quạnh đấy, không ai chăm sóc…
-Giật cả mình! Hìhì…Mẹ sẽ cùng đi với chúng con mà!
-Nhưng mẹ sống tại đây quen rồi!
-Thì lúc trước… Nó chống cằm nó mơ màng nhớ lại. -Nhớ lúc con còn nhỏ chẳng phải nhà mình sống bên Mỹ sao.
-Ừ! Nhưng nhà mình trở về VN lâu rồi, quê hương mình là đây! Con làm ở đây cho tiện…Thôi con ăn mau lên! Mẹ ăn xong rồi con mau ăn đi, ăn xong để mẹ dọn cho.
-Dạ! Mẹ nghỉ ngơi đi cứ để con dọn dẹp.
Một cuộc gọi xa xôi.
[-Alô! Em, Triệu Vĩnh đây ạ]
-Ừ! Hai chú cháu như thế nào?
[-Cả hai vẫn khỏe chị ạ! Chắc là…có gì mới hả chị?]
-Không gì mới cả! Chỉ là gọi em thăm hỏi vậy thôi…Triệu Khang nó thích ứng công việc bên đó không? Có gì em chỉ bảo cho nó.
Bên kia có tiếng ho.
[-Khụ…dạ! Chị an tâm, Triệu Khang nó làm rất tốt. Em sẽ “chỉ bảo” nó.]
-Ùm…khi nào em kêu nó bỏ chút thời gian bay về, Minh Minh có vẻ nhớ anh hai nó rồi đó! Cũng mấy tháng nay rồi đã vậy hôm Tết em và nó cũng không về…
[-Em biết rồi! Em sẽ bảo Tr.Khang khi nào rãnh sẽ về thăm chị và Minh Minh]…
Nó từ dưới cầu thang bước lên liền nghe tiếng H.Nương nói điện thoại.
Nghe là biết rồi! Gọi điện sang cho chú Út với anh Tr.Khang mà không cho mình hay… -Mẹ…cho con nói chuyện với…
Nó sà xuống cạnh H.Nương “làm nũng”
-Thằng quỹ để mẹ nói chuyện với chú Út!
Bên kia vang lên tiếng cười ha hả.
—————–
Thuộc truyện: Yêu anh nha nhóc – by minkakacute
- Yêu anh nha nhóc - Chap 2
- Yêu anh nha nhóc - Chap 3
- Yêu anh nha nhóc - Chap 4
- Yêu anh nha nhóc - Chap 5
- Yêu anh nha nhóc - Chap 6
- Yêu anh nha nhóc - Chap 7
- Yêu anh nha nhóc - Chap 8
- Yêu anh nha nhóc - Chap 9
- Yêu anh nha nhóc - Chap 10
- Yêu anh nha nhóc - Chap 11
- Yêu anh nha nhóc - Chap 12
- Yêu anh nha nhóc - Chap 13
- Yêu anh nha nhóc - Chap 14
- Yêu anh nha nhóc - Chap 15
- Yêu anh nha nhóc - Chap 16
- Yêu anh nha nhóc - Chap 17
- Yêu anh nha nhóc - Chap 18
- Yêu anh nha nhóc - Chap 19
- Yêu anh nha nhóc - Chap 20
- Yêu anh nha nhóc - Chap 21
- Yêu anh nha nhóc - Chap 22
- Yêu anh nha nhóc - Chap 23
- Yêu anh nha nhóc - Chap 24
- Yêu anh nha nhóc - Chap 25
- Yêu anh nha nhóc - Chap 26
Leave a Reply