Truyện gay boy: Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid – Chương 5
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Xuống đi người đẹp, tôi tới đón rồi nè.
Tôi lật đật chạy xuống, thấy tôi anh cười cười:
– Trời ơi! Ai đây, nhok của ai mà đẹp thế này nhỉ. Nhìn xinh zai ra phết.
– Nhok của Bự chứ của ai, hok thix hả, vậy thôi em lên thay đồ khác. – tôi lém lĩnh.
– Uhm, thôi được rồi, Bự thix lắm, nhok lên xe đi. – anh hối tôi.
Phóng lên xe anh, anh chạy 1 cái vù nhanh như gió cuốn. Đến nhà anh, tôi đã chuẩn bị tinh thần vì biết anh hay làm quá. Bước vô trong căn nhà, thì tối mịt, tôi thấy hơi lạ, định quay sang hỏi anh thì anh đã bước vào bật cái công tắt điện. Một lố đèn chợp tắt cháy thay phiên nhau trông rất lạ mắt rồi đùng một cái ánh đèn vàng mở lên. Ôi chao ôi tôi không thể nào tưởng tượng được, trên nhữn tấm tường là những tấm hình Sticker ngày nào tôi và anh chụp đều được phóng to ra và dán lên, xung quanh thì những dây vôn và kim tuyến được đính lấp lánh, cả căn phòng toát lên một không khí như 1 cung điện. Đôi mắt tôi nhìn anh long lanh:
– Bự àh, anh đã chuẩn bị cái này từ khi nào vậy? Sao em không biết, hôm qua em vẫn ở đây mà, mọi thứ đâu có.
– Bự đã thức suốt đêm qua để chuẩn bị đó! Hì! Nhok thix hok? Nhok thấy thế nào, dễ thương hok? Đúng ý của nhok hok? – anh mong 1 lời khen từ tôi
– Đẹp lắm, em không thể ngờ Bự lại làm như vậy đó! Hì! – tôi vui lắm.
– Chưa đâu còn nhiều thứ bên trong nữa kìa, từ từ sẽ được khám phá. – anh bí ẩn.
Chưa nói dứt câu anh đã kéo tôi vào phòng khách, trên bàn toàn là những món mà tôi thix, và trên cái khung cắm nến còn có 1 cái hộp hình ngôi sao sáng lấp lánh. Tôi tò mò nhanh chóng chọp lấy cái hộp vì muốn tháo nó ra, nhưng anh đã khẻ vào tay tôi 1 cái quá mạng.
– Nè, ăn xong thì mới được mở, chưa gì mà ham hố thấy sợ luôn.
– Hehehe, quà trước mắt hok mở sao ăn ngon được. Thấy nó lừa thừa trước mắt ngứa mắt muốn chết…hihihi – tôi lém lĩnh.
Nhưng không tài nào tôi thuyết phục anh cho tôi mở cái hộp ra trước khi ăn, ngồi ăn mà tay chân tôi bức rứt, tôi ăn vội ăn vàng để mong được sớm mở cái hộp. Nhìn tôi như vậy anh cười cười. Ăn xong anh cho phép tôi được mở cái hộp, tôi mở thật cẩn thận để không làm rách cái hộp bao xinh xắn ấy. Ah, thì ra là 1 sợi dây chuyền có mặt ngôi sao bằng đá.
– Nó là đá đổi màu đó. Tùy theo nhiệt độ của thời tiết mà nó sẽ chuyển màu khác nhau đó. – anh nói.
Thoáng nhìn lên trên cổ anh, tôi thấy 1 cái khung ngôi sao bằng đá giống như của tôi. Hình như cái của tôi là cái ruột của ngôi sao, còn anh là cái khung ngoài của ngôi sao.
– Ủa Bự ơi! Cái của em với của Bự hình như là 1 cặp đúng hok? Sao mà nhìn nó giống giống nhau sao ấy. – tôi hỏi thử.
– Uhm, nếu lấy cái ngôi sao mặt dây chuyền của nhok gắn vào thì sẽ khớp với cái khung mặt dây chuyền của Bự. Bự là khung bên ngoài sẽ bảo vệ nhok mãi mãi. – anh nhẹ giọng.
Nghe câu nói của anh tôi chỉ biết cười trừ chứ không biết nói gì. Ngồi tám với nhau đến 10h khuya thì anh chở tôi về. Trên đường đi, tôi cứ huyên thuyên mãi, anh cười sặc cười sụa mà quên chú ý đường. Bỗng đầu rầm, anh vừa va phải 1 chiếc xe máy, anh thắng gấp làm đầu tôi va vào thành xe hơn 1 cái quá mạng. Tôi và anh lật đật chạy xuống xem người bị đụng có sao không? Cũng may không có máu gì, chỉ trầy xướt nhẹ và ngã xe thôi. Tôi lấy làm lạ vì người mà xe của anh đụng phải chính là 1 người mà anh quen
– Trời ơi An! An có sao không? – anh có vẻ hốt hoảng
– Ủa Bự quen anh này hả? – tôi thắc mắc
– Uhm, Bự quen, An là bạn thân của anh trước đây. – anh trả lời. – An không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không vậy?
Tôi thấy anh dường như có vẻ rất lo lắng, nhưng thôi họ là bạn thân của nhau mà. Tự trấn an mình để không khó chịu, bất chợt anh bảo tôi đón taxi về đi, để anh đưa An vào bệnh viện kiểm tra thử. Tôi hơi đớ người nhưng cũng không muốn gây chuyện làm gì vì đó cũng là 1 việc nên làm. Tôi đóng taxi ra về mà trong đầu như 1 mớ bồng bông, tôi suy nghĩ rất nhiều về con người này. Sáng hôm sau, anh điện thoại cho tôi nó anh không đến đón tôi đi học được vì bận, ngày thứ 2 cũng vậy, ngày thứ 3 cũng vậy, tôi bắt đầu thấy hơi tò mò không biết chuyện gì. Sáng ngày thứ 4 tôi được nghĩ học, tôi mò đến công ty của anh để gặp anh, nhưng mọi người trong công ty bảo là 3 ngày nay anh Phong không đến làm việc, ảnh xin nghĩ vì nhà có việc. Tôi không biết nhà có chuyện gì mà tại sao anh lại không nói với tôi, lạ thật. Tôi nhấn máy gọi cho anh:
– Bự đang ở đâu vậy? Sao mấy hôm nay Bự không đi làm, nhà Bự có việc gì ah. – tôi hỏi chận đầu.
– Ah, Bự đang trong bệnh viện Gia Định, An bạn của Bự bị chấn thương chân rồi. Bự đang ở trong này với anh An nè. – anh trả lời.
Không nói một lời nào tôi cúp máy. Tôi quay trở về nhà mà không biết đó là cảm giác gì cả: Ghen? Hay Ganh Tỵ? Là cái nào? Tôi nghĩ ghen cũng có 1 ít, mà ganh tỵ thì nhiều, tôi có cảm giá như mình bị giành đi tình thương của anh. Nhưng đúng lễ nghĩa thì tôi cũng nên ghé thăm cái anh tên An đó 1 tiếng. Không hẹn mà tôi tự mò tới bệnh viện, ì ạch vác xác đi thang bộ, vừa lên đến cửa phòng mới hé cửa tôi bàng hoàng, anh và cậu An gì đó đang ôm nhau. Không muốn bước vào nữa, tôi lẵng lặng ra về mà lòng buồn không thể tả.
Thật ra cái tôi thấy là gì? Về đến nhà, tôi cũng lân la hỏi được một vài thông tin về cái người tên An kia. Anh ta là bạn thời học cùng với anh Phong tại Úc, và là người mà anh Phong thix khi còn học tại đó, nhưng vì do anh An này đã có bạn trai nên anh Phong đành thix đơn phương. Nghe nói anh An vừa mới chia tay với bạn trai, có lẽ vậy mà bây giờ như vậy. Tôi không biết phải làm sao? Không biết làm thế nào cả? Vốn đã khẳng định mình không hề thix anh và cũng chẳng thể thix anh, vì vậy cũng không thể cấm anh tiếp xúc với anh An. Tôi không muốn mình làm anh khó xử hay chen chân vào phá hoại anh, vì bi giờ là cơ hội cho anh – tôi nghĩ như vậy. Không liên lạc với anh nữa, và âm thầm đến nhà anh, tháo sợi dây chuyền bỏ lại vào hộp và kèm theo 1 tờ giấy với dòng chữ:
– “em nghĩ hạnh phúc đã tìm đến với anh rồi đó, anh hãy chợp lấy nó. Em nghĩ em không phải là chủ nhân của sợi dây chuyền này nữa, hãy tặng nó cho người nào mà anh yêu và anh thật sự muốn bảo vệ. được không anh. Em chúc anh luôn hạnh phúc. – nhok của anh!”.
Sau khi gửi lại dòng tin nhắn là cũng là lúc mùa hè đổ ào về. Có lẽ anh đã ở suốt trong bệnh viện để chăm sóc người đó mà chưa về nhà, và anh cũng quên khuấy đi sự tộn tại của tôi. Tôi rời thành phố đi đến 1 nơi để quên đi 1 nỗi buồn, tôi không về quê và cũng chẳng cho mẹ tôi biết là tôi đi đâu. Sau khi tôi đi được 3 hôm thì anh gọi cho tôi:
– Nhok làm gì thế? Nhok nói gì thế? Sao nhok lại làm vậy? Nhok đang ở đâu thế? Sao lại để lại vật kỷ niệm ở đây là sao?
– Em đã nói quá rõ trong thư mà Bự, Bự đã tìm được hạnh phúc cho mình rồi, người đó là anh An không phải là em, và em nghĩ sợi dây chuyền đó sẽ hợp với anh An hơn, Bự không cần phải lo lắng và cũng không cần tìm em, em chỉ đi thay đổi không khí thôi. – tôi nhẹ nhàng đáp.
– Nhok nói cái gì kỳ cục vậy? Sao nhok lại nghĩ thế? Anh với An chỉ là bạn bình thường thôi. – anh giải thích.
– Em không sao thật mà. Thôi em dập máy đây.- tôi dập ngang.
Mặc dù hơi buồn và mặc dù nhớ anh nhưng tôi không dám nói mà phải nén lòng. Tôi không biết 2 tuần tới tôi sẽ sống như thế nào trên mãnh đất Long Thành này (nhà của chú tôi) mà không có anh. Ngày ngày trôi qua tôi đi lên rừng lấy mũ cao su với chú và thím của tôi. Rồi ngày thứ 8 tôi ở đó, sáng sớm tinh mơ khi mơ màng thì tôi nghe tiếnh trò chuyện ồn ào trước mái hiêng nhà của chú, nhưng vì còn say ngủ nên tôi cũng không để ý. 7h sáng tôi đã sẵn sàng để chuẩn bị lên rừng để làm việc, bổng tôi nghe 1 giọng nói quen thuộc vang lên từ trong bếp:
– Chú ơi! vậy hôm nay thằng Út nó sẽ hướng dẫn con hả chú, vậy chú có đi với tụi con hok?
– Không, anh em nhà bây đi đi, chú không đi đâu, chú ở nhà làm việc khác. – chú tôi trả lời người hỏi.
Trời ơi thì ra là anh. Sao anh lại có mặt ở đây nhỉ, tôi nhớ là tôi đã giấu tin tức kỹ lắm mà ta. Anh nhìn tôi cười cười, còn tôi thì chẳng nói chẳng rằng gì cả, cứ coi như là không thấy nhau vậy. Sau khi nghe lời dặn dò của chú, anh kéo tay tôi chạy 1 phát vào thẳng trong khu rừng cao su. Suốt đoạn đường anh chỉ nói đúng 1 câu duy nhất: anh nhớ em nhiều lắm, nhok nhok ơi.
Vào đến rừng cao su, tôi coi như không có sự có mặt của anh, việc tôi tôi làm, mặc cho anh cứ nói. Nhìn thấy anh làm cho tôi rất khó chịu, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình thường để anh không phát hiện, được 1 lúc, tôi cảm thấy mệt mỏi nên ngồi đừ vào 1 góc cây ngã lưng nghĩ, thấy thế anh cũng bước đến ngồi gần. Anh nhìn tôi với ánh mắt có nhiều thứ để nói, riêng tôi nhìn anh rồi gật đầu 1 cái nhẹ tỏ vẻ khách sáo (một kiểu chào hỏi mà trước đây chưa bao giờ tôi làm thế với anh).
– Nhok sao thế? Sao hôm nay lại chào Bự bằng cách đó? – anh hỏi.
– Àh! Có gì đâu anh Phong, thì lâu lâu chào như vậy cho nố lạ ấy mà. – tôi tỏ vẻ bình thường.
– Sao nhok không kêu anh bằng Bự mà lại kêu bằng anh thế? – anh lại hỏi
– Kêu bằng gì mà chả được hả anh? Miễn sao thấy được anh lớn hơn em là ok mà. – tôi lại cái kiểu ấy. – ah mà anh Phong nè, tình trạng sức khỏe của anh An sao rồi hả anh, ảnh khỏe chứ? Em nghĩ chắc anh cũng mau sớm khỏe thôi, vì anh Phong rất giỏi chăm sóc bệnh nhân mà. Đúng hok nè?
– Nhok đừng có nói kiểu đó với anh, thật ra nhok đang nghĩ cái gì? – anh quạo
– Em có nghĩ cái gì đâu? Em chỉ hỏi thăm anh An thôi mà. Sao anh lại cáo với em như vậy? – tôi giả vờ – thôi trễ rồi, em đi lấy mủ cao su đây, có gì thì nói sau vậy?
Tôi bước đi mà lòng buồn rười rượi, không biết vì lý do gì mà tôi thấy khóe mắt mình cay cay. Bỗng gò má tôi đẫm ướt, thì ra tôi khóc. Tôi cố ý tránh để anh không thấy mình đang yếu đuối như vậy nên tôi đã đi sâu vào phía trong của rừng cao su. Tôi lơ đơ, lễnh đễnh lấy mủ cao su mà trong đầu cứ nghĩ về anh, không biết mình đang nghĩ cái gì, thật là bực cả mình. Tôi vừa đi vừa nghĩ không để rằng cành cây trên đầu mình lại có 1 con rắn đang nằm chờ cắn người, thấy tôi đi thơ thẩn, nó thả người xuống và cắn vào bả vai tôi. Tôi hoảng hốt vì bị rắn cắn, chưa kịp la thì bị trượt chân xuống 1 cái dốc ở gần đó, té sấp xuống tôi chỉ kịp kêu lên 1 tiếng:
– Áaaaaaaaaaaaa!
– Nhok………- thấy tôi la, anh bàng hoàng gọi tên tôi rồi chạy ngay về phía tôi.
Anh nhìn thấy tôi nằm xấp trên mặt đất mặt mày tái mét, không biết là chuyện gì, anh xấn tới đỡ tôi lên, vô tình chạm vào chỗ bị rắn cắn.
– Đau quá – tôi la
– Sao lại đau, sao thế nhok? – anh suốt ruột hỏi.
Tôi chỉ tay vào bả vai của mình, anh kéo nhẹ chiếc áo tôi xuống thì thấy vết răng, anh biết ngay tôi bi rắn cắn. Không để tôi nói một lời, và mặc dù không biết là rắn độc hay rắn thường nhưng anh đã nhanh chóng bế tôi lên và chạy nhanh về nhà cậu của tôi. Đặt tôi xuống giường anh nhanh chóng gọi cấp cứu, nhưng cậu tôi đã ngăn lại vì cậu đã xem qua vết thương, tại chỗ cắn cậu thấy cả hai hàm răng với nhiều vết chấm hình vòng cung, không thấy vết nanh nên cậu biết đây là rắn lành. Cậu bảo anh chuẩn bị nước và xà phòng để rửa vết thương cho tôi, sau đó còn phải sát trùng bằng dung dịch nữa. Anh không để cho cậu hay mợ rửa vết thương cho tôi mà chính anh sẽ là người làm nó.
– Cậu ơi, cậu có thể rửa vết thương cho con thôi, con không muốn làm phiền anh Phong đâu. – tôi gọi cậu đến giúp mình
– Để anh làm, anh không cho ai làm hết, nhok có ngồi yên không? Nhok muốn anh phải làm gì? – anh nổi cáo.
– Em không muốn gì hết! Em chỉ muốn nhờ cậu giúp em thôi, anh có thể ra ngoài được rồi. – tôi gắt giọng.
– Thật ra nhok sao vậy? Nhok lạ lắm, anh có nhiều chiện muốn nói với nhok, nhưng đây không phải là lúc. Trước hết hãy để anh rửa vết thương đã. – anh nhẹ giọng lại.
– Nhưng em thì không có chuyện gì để nói với anh hết. Anh có thể ra ngoài rồi. – tôi quay mặt sang hướng khác.
– Nhok có ngồi yên không? Nhok mà không im lặng và ngồi yên là anh hôn nhok ráng chịu đó. – anh hăm dọa
Tôi quay sang định cãi lại nhưng anh đã đặt sáng môi mình vào mặt tôi, nên tôi đành ngồi yên. Ngồi để ý một hồi tôi mới biết thì ra cậu và mợ tôi đi ra chợ mua thuốc cho tôi nên anh mới dám lộng hành như vậy. Tôi tức lắm, muốn ăn thua đủ với anh nhưng mà anh hăm dọa nên tôi cũng cắn răng mà chịu.
– Uhm! Vậy coi phải ngoan hok. – anh cười thật đẹp
Anh tỉ mỉ cẩn thận rửa vết thương cho tôi bằng nước và xà phòng, nhìn trong đôi mắt anh tôi biết được anh đang rất lo lắng, rửa xong bằng xà phòng anh lại xát trùng bằng dung dịch. Nhìn anh như vậy tôi lại nghĩ về cái chuyện trước đó, không biết vô tình hay cố ý nước mắt tôi lại rơi xuống, thoáng nhìn thấy vậy, anh rối bời:
– Nhok thế nào rồi, đau lắm hả? Có phải là anh làm mạnh tay quá không? Anh xin lỗi.
Thấy anh như vậy nước mắt tôi càng rơi nhiều hơn. Tôi buồn và càng buồn hơn. Đoán biết được tôi đang buồn vì chuyện hôm trước, anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:
– Anh với An không có gì đâu nhok đừng có lo, và nhok đừng có nghĩ lung tung rồi buồn, nhok buồn anh cũng không vui gì hết đâu.
– Em không có nói gì mà, anh với anh An nên đến với nhau đi, vì em cũng không mang lại cho anh được điều gì mà, nhưng em chỉ cảm thấy buồn vì anh sẽ không còn bên em nữa, và không còn thương em như trước nữa. – tôi thúc thích.
– Ai bảo thế? Anh sẽ không bên cạnh ai hết, anh chỉ ở mãi bên cạnh nhok của anh thôi. Vì An bệnh hơn nữa lại không có người thân nên anh mới quan tâm vậy thôi, nhok đừng như vậy mà. Có phải đó là nguyên nhân nhok trả lại anh sợi dây chuyền không. – anh trấn an tôi.
– Dạ – tôi thì thầm.
– Khờ quá – anh mắng yêu tôi thế đấy – anh sẽ mãi là của nhok mà không ai bắt anh rời xa nhok được đâu, không có nhok anh sẽ không sống nỗi đâu.
Tôi nửa vui nửa sợ, nửa tin nửa hok nhưng lại cảm thấy hạnh phúc.
– Hai anh em bây làm gì mà ôm nhau ghê thế? Gứm quá – chú tôi bước sộc vào.
– Ah, tại bé Phi nó sợ quá cứ khóc hoài nên con ôm để an ủi nó – anh nhanh miệng.
– Chú ơi, con sợ lắm, con có chết hok chú? Huhuhuhu. – tôi diễn theo.
Thế là 1 vở kịch được dựng lên để giải thích cho cảnh vừa rồi. Tối đêm đó, nằm trên tay anh, tôi không nói 1 lời nào hết, lâu một hồi tôi mới quay sang nói với anh:
– Hôm nay Bự làm vai trò anh Hai 1 ngày nhé, được không?
– Sao thế?…. mà thôi cũng được. – anh đắng đo những cũng bằng lòng.
Tôi quay sang ôm và gục đầu và ngực anh thỏ thẻ:
– Hai ơi! Út sợ lắm, út sợ một ngày nào đó Hai sẽ hok còn bên cạnh út, không thương út nữa. Khi đó chắc út sẽ buồn lắm.
– Ngốc quá! Hai sẽ chẳng đi đâu hết, Hai sẽ ở đây, ở bên út mãi mãi. Sẽ không ai bắt Hai đi khỏi út đâu cho dù bắt Hai cũng sẽ không đi. Hai chỉ đi khi nào út không cần Hai nữa, và xua đuổi Hai thì Hai mới đi. – anh thành thật
– Không đâu, út cần Hai bên cạnh mà, út sẽ chẳng bao giờ xua đuổi Hai cả. Hai phải ở bên út và thương út đó. – tôi thúc thích
Nghe tôi nói thế có lẽ chắc sẽ không có cái gì có thể ngăn được tình thương anh dành cho tôi, có lẽ tình thương ấy đã nhiều, nhưng vì câu nói này của tôi nó có thể mạnh và nhiều hơn thế nữa.
– Út nè, có muốn nghe Hai hát cho út nghe để dễ ngủ không? – anh đề nghị
– Dạ, Hai hát đi. – tôi đồng ý ngay.
– “ Từ khi quen em, anh đã biết bối rối vì những lúc thoáng nghe em cười….”
Có lẽ bài hát này được dành tặng cho tôi, lắng nghe từng câu anh hát…tôi biết anh dành rất nhiều tình cảm cho tôi. Thấy tôi lim diêm ngủ, anh nhẹ nhàng hôn nhẹ vào trán tôi và ôm nhẹ tôi vào lòng tôi tôi được lắng nghe tiếng tim của anh. Có lẽ niềm hạnh phúc này tôi đã đánh mất trong suốt gần 1 tuần qua. Tôi thiếp đi mà bên cạnh là người mà tôi luôn muốn được bên cạnh đó là anh. Anh Bự của suy nhất 1 mình tôi.
Sao khi khỏe hẳn từ vụ rắn cắn, tôi cùng anh trở về Sài Gòn. Thời gian hè quá dài, anh bảo để anh dẫn tôi sang Úc chơi, cho tôi biết được nhiều điều mới mẻ. Vốn từ nhỏ nghe nhiều về Disneyland nên cũng muốn sang đó 1 lần cho biết, vì thế tôi đồng ý ngay. Anh chở tôi đi mua rất nhiều quần áo mới để chuẩn bị cho chuyến đi Úc 1 tuần.
– Nhok nè! Sang đó nhất thiết là phải đi theo sát bên Bự nhé. Hok thôi lạc ráng mà chịu. Bự sống ở đó suốt thời gian học cấp 3 và đại học nên ở đó Bự quen thuộc lắm, phải đi theo anh đó nghe chưa! – anh dặn dò cẩn thận
– Em biết rồi, nhưng em biết tiếng Anh mà, Bự đừng lo có gì em vẫn có thể tìm được cách mà. Yên tâm đi. – tôi trấn an anh
– Yên tâm sao được, nước ngoài đó nhok. – anh bỉu môi
– Nhok biết rồi Bự. – tôi đành nghe lời.
Bước lên máy bay ngồi tôi thích kinh khủng. Cứ xoay qua bên đây, cứ xoay qua bên kia, ngồi kế bên tôi mà anh cứ bị tôi khều nói hết cái này đến cái kia. Vì lạ lẫm với mọi thứ nên tôi cứ huyên thuyên, nhìn tôi như thế anh cũng cười trừ. Lâu lâu lại quay sang vẹo má tôi 1 cái, những người xung quanh cứ nhìn 2 chúng tôi mà thắc mắc, nhưng tôi cũng chẳng thèm để ý, vì cơn thích thú làm tôi quên đi mọi thứ. Máy bay cất cánh, tôi bị hơi choáng vì chưa quen, cảm giác thích thú của 15 phút trước bỗng biến mất và thay vào đó là cảm giác hơi sợ của tôi. Tôi quiếu lấy tay anh vì có cảm giá hơi chóng mặt. Anh nhìn tôi có vẻ lo lắng.
– Sao thế nhok, không khỏe chổ nào hả? Nói Bự nghe xem?
– Em hok biết nữa, sao tự nhiên em thấy chóng mặt khó chịu quá. – tôi nói
– Ah, tại không quen đó, ai lần đâu đi máy bay cũng bị như vậy hết, không sao đâu có Bự ở đây với nhok mà.
Anh trấn an tôi rồi nhẹ nhàng nắm chặt tay của tôi, thấy tôi run run, anh biết là tôi sợ lắm, nên anh choàng tay qua người tôi kéo tôi về phía anh mặt cho dây an toàn đang thắt trên người. Máy bay cất cánh, và tình trạng trên máy bay đã ổn hơn, tôi bắt đầu công việc lí lắc. Tôi xoay tứ hướng, cảm giác thật là thích. Chúng tôi có mặt tại sân bay Melbourne, 1 sân bay tấp nập thứ 2 tại Úc. Anh dẫn tôi về một căn nhà thật là to, và trong căn nhà đó không có chủ, chỉ có những người giúp việc. Thật may vì trong số những người giúp việc đó có 1 người là người Việt Nam. Tôi không biết anh có liên quan gì với chủ nhân của căn nhà này mà sao khi anh vừa mới bước vào tôi thấy mọi người đều ngừng tay và đứng chào anh. Tôi thật sự bất ngờ.
– Ủa sao họ lại phải chào anh thế Bự? Họ là ai thế?
– Ah, không có gì đâu, thôi chúng ta lên phòng thôi nhok, ngủ 1 chút mới được. Mệt quá. – anh không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi lủi thủi theo anh lên trên phòng, Căn phòng được dọn dẹp rất ngăn nắp, không biết là phòng của ai, vì trong phòng không có hình hay bất cứ thứ gì để nhận diện. Mà thôi tôi cũng chẳng để ý nữa, mệt quá tôi cũng chẳng để ý làm gì, tôi nhảy lên chiếc giường trống trơn và nằm kế bên anh ngủ ngon lành. Thật đúng như người ta nói mệt thì ngủ rất ngon, tôi đánh 1 giấc gần 8 tiếng luôn, giật mình tỉnh dậy không thấy anh ở bên, tôi thấy sao sao ấy, tôi lần tìm anh, vừa mới mở cửa tôi nghe anh nói chuyện với cô giúp việt người Việt Nam:
– Lâu quá tôi mới gặp lại cậu chủ, từ khi cậu đi tới giờ ngày nào tôi cũng dọn dẹp phòng cho cậu để cậu có về đột xuất thì có nghĩ ngơi liền. Tôi rất vui khi gặp lại cậu. – người phụ nữ lớn hơn tuổi mẹ tôi nói với anh
– Con cũng vui khi gặp lại Vú, Vú khỏe không? Lâu lắm rồi nhỉ, cũng gần 5 năm rồi còn gì. Từ ngày ba mẹ con mất, con trở về Việt Nam công tác, căn nhà rộng ngày để lại cho chú Út và mọi người chăm sóc. Về lại căn nhà nay sao con thấy xa lạ quá Vú ah. – anh bùn bùn trên nét mặt.
– Thôi chuyện qua rồi, cậu chủ đừng nhắc nữa, chỉ thêm buồn thôi cậu ah. Cậu về đây là vui rồi, cậu bé đi với cậu là ai thế hả cậu? – dì ta lại hỏi
– Ah, là người mà con cần trong cuộc sống này đó Vú. Đó là Phi, vừa là người con thương và vừa là em nuôi của con. – anh cười cười
—————-
Thuộc truyện: Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 2
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 3
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 4
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 5
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 6
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 7
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 8
Leave a Reply