Truyện gay: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy – CHƯƠNG 11
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Giọng nói của người đàn ông mà nó chưa thấy mặt đó nghe rất quen. Chính vì “sự” quen ấy mà nó không dám ngước mặt lên nhìn, chỉ có thể từ từ giương mắt lên nhìn: Trước mặt Minh Hưng là một người đàn ông ăn mặc rất phóng khoáng, quần jeans bụi, cùng áo phông trắng, đôi giày thể thao trông rất cá tính. Trên mắt người đàn ông đó là cặp kính râm, tuy đeo kính râm nhưng với giọng nói và khí chất toát ra cũng đủ khiến nó biết người này là ai.
Nghĩ đến đôi mắt hắc ám đằng sau cặp kính kia đã khiến Minh Hưng cảm thấy khó chịu, chưa biết có nên bỏ chạy hay không thì mấy đứa bạn “tốt” đã nhanh nhảu lên tiếng trước:
– Thầy Khang…
Tên đàn ông hống hách kia nghe vậy liền quay đầu lại hỏi Đình Khang:
– Học trò của cậu à?
Đình Khang lạnh lùng “Ừ” một tiếng rồi chậm rãi tiếng lại phía bọn nó đang đứng.
Minh Hưng tuy không ngước mặt lên nhưng nghe rõ mồn một tiếng bước chân của hắn đã càng ngày càng đến gần.
“Chết rồi, phải làm sao đây? Phải làm sao đây?” Minh Hưng khóc không thành tiếng, chỉ biết than thân trách phận trong mà thôi.
Nhưng dường như nỗi lòng đó của nó không ai thèm để ý đến cả, đơn giản nhất là đám con gái đang đi cùng với nó, đứa nào đứa nấy cũng hai mắt long lanh, mở to nhìn Đình Khang như thể hắn là superman xuất hiện cứu cả đám thoát chết vậy. Đúng là tụi nó đã bị tên thầy giáo này bỏ bùa mất rồi, nên mới trở nên lú lẫn, mê muội đến vậy.
Để tránh tụi nó nói năng hàm hồ hay làm gì mất thể diện trong cơn lú lẫn này nên trong đầu Minh Hưng đã nảy ra một ý định: “Chạy là thượng sách!”. Khổ nỗi, suy nghĩ là vậy nhưng hành động lại trễ một bước, lúc vừa đưa tay ra chưa kịp túm lấy lũ kia chuồn nhanh thì Đình Khang đã bước đến trước mặt nó.
Đúng là xui xẻo mà! Minh Hưng vừa mắng trong lòng vừa muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, dù sao thì hắn cũng đã lên tiếng không đòi bồi thường gì rồi mà! Chỉ là, trong lúc đang suy nghĩ thì đột nhiên cánh tay của nó bất ngờ bị nắm chặt.
+++
Hôm nay Đình Khang có hẹn với đám bạn cũ, cũng may đúng ngày hắn được trống hai tiết cuối nên hẹn thằng bạn cùng đi kiếm chút gì đó ăn trước khi đến chỗ hẹn. Nhưng vừa bước vào trong cửa hàng tiện dụng chưa đầy năm phút thì bước ra đã thấy có một đám đông ầm ĩ; nhìn kĩ lại hóa ra là bạn hắn đang cãi nhau với mấy đứa học trò trong lớp. Đáng lẽ với bản tính của Đình Khang thì trong trường hợp này, hắn sẽ không xuất hiện để tránh bị lũ nhóc thấy tình trạng ăn mặc bụi bặm này của mình. Nhưng không ngờ, trong đó còn có cả Minh Hưng. Không hiểu sao lúc đó đầu óc hắn chưa kịp suy nghĩ gì thì hai chân đã nhanh chóng bước lại chỗ bọn họ đang đứng.
Càng lại gần thì càng nghe thấy bọn họ to tiếng, hóa ra do thằng bạn của hắn khoe khoang, làm khó tụi nhóc. Cả đám con gái dù tỏ ra sợ hãi nhưng cũng cố gắng gân cổ lên để cãi lại. Duy chỉ có tên nhóc Minh Hưng ấy thường ngày tỏ ra không chịu nhường nhịn hắn nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn, sợ sệt. Không hiểu sao nhìn thấy cảnh tượng nó cúi đầu xin lỗi rồi nhỏ giọng hỏi đền bù bao nhiêu khiến Đình Khang cảm thấy có một sự bực dọc vô cớ.
Hắn lạnh lùng bước đến gần đám đông, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói không chút cảm xúc nào: “Làm trò như vậy đủ rồi!”
Lúc này, bạn của hắn bên cạnh mới há hốc mồm ra kinh ngạc, hắn ngượng ngùng hỏi:
– Học trò của cậu à?
Đình Khang lạnh lùng “ừ” một tiếng rồi rảo bước đến trước mặt Minh Hưng.
Từ đầu đến giờ nó chưa hề ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, không biết cậu nhóc có còn sợ không?
Hắn vừa lo lắng vừa quan sát cậu nhóc. Minh Hưng đang giơ tay ra nắm chặt tay của mấy đứa bạn, trên cánh tay ấy là một vết thương dài đang rướm máu chắc do va chạm lúc nãy gây ra, thậm chí chân cậu nhóc cũng đang chảy máu. Nhìn vết thương ấy mà trong lòng Đình Khang có một thứ xúc cảm không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ biết rằng hắn chợt giữ chặt cánh tay bị thương ấy như một phản xạ không điều kiện vậy.
+++
Hành động đó của Đình Khang khiến nó cảm thấy rất bất ngờ, bèn lập tức định rút tay lại. Đoán được ý định đó của Minh Hưng nên hắn càng dùng lực mạnh hơn chút nữa, quyết không để nó rút tay lại.
Nhưng khi thấy nét mặt nhăn nhó, hai mày thì nhíu lại của Minh Hưng nên Đình Khang cũng nhịn không được, bèn thấp giọng nói:
– Tôi đưa em đến bệnh viện, em bị thương rồi kìa!
Quả là không nói thì nó cũng không để ý là tay mình đang bị thương. Lúc nãy vừa gặp tai nạn thì nó đã khá hoảng hốt, đến khi nghe mình phải sửa xe với một khoảng tiền lớn như vậy thì cậu càng hốt hoảng hơn, nên làm gì có tâm trạng để ý đến vết thương đang chảy máu đâu chứ. Bây giờ nghe Đình Khang nhắc đến nó mới biết. Nhưng quả nhiên là đã không biết thì thôi, một khi đã biết rồi thì cảm giác rất rát đó! Huhu!
Nhưng Minh Hưng dù đau đến mấy cũng ngoan cố không chịu mất thể diện trước mặt tên Đình Khang này nên vội vã lắc đầu:
– Không cần, thật sự không cần… – Nó dè chừng lùi về sau một bước, khẽ kéo kéo áo Linh Lan – Thầy, em có thể về nhà tự bôi thuốc cũng được!
Nhưng tiếc thay, lần này Linh Lan đã hiểu sai ý của nó, tưởng nó còn ngại nên bèn nói thêm vào:
– Bôi cái gì mà bôi – Linh Lan hùng hổ túm lấy cổ tay của nó đẩy về phía Đình Khang – Thưa thầy, thầy mau chóng đưa cậu ấy vào viện đi ạ, cái gì mà về nhà chứ, thế nào nó cũng sợ đau không chịu vệ sinh vết thương kĩ càng đâu thầy!
– Cậu… – Minh Hưng vừa nghe nó nói đã lập tức bịt miệng ả ta lại. Vấn đề nó sợ mất mặt trước Đình Khang chính là nó rất sợ đau đã bị con nhỏ vì sắc phản bạn này nói toạt móng heo ra rồi, thật là tức quá – Thật sự không cần phải vào bệnh viện đâu!
Minh Hưng vừa nói trong lòng vừa khóc thầm “Huhu, không cần vào viện đâu mà, nhìn vết thương lớn thế này, vào đó bị ‘xử lí’ chắc sẽ đau lắm mà, huhuhuhu”
Tên đàn ông gây chuyện lúc nãy giờ đây đang đứng bên cạnh khẽ “xùy” một tiếng, nhìn nét mặt Minh Hưng nói:
– Chàng trai trẻ à, không lẽ em sợ bị hắn ta ăn thịt đấy à?
Linh Lan nghe hắn nói vậy liền bật cười ha hả, Minh Hưng trợn mắt nhìn nó một cái, cảm giác hai má mình đang đỏ lựng, nó vội vàng khoát tay:
– Sao lại thế được? Được thầy Khang ăn thịt thì quý hóa quá!
Nó nói đến chữ “quý hóa quá” liền không quên nghiến răng ken két.
Còn tên đàn ông đó nghe xong liền cười lớn hơn, chỉ có Minh Hưng nói xong bỗng dưng cảm thấy lúng túng, lời nói lúc nãy quả thật rất ngu xuẩn, nó chỉ hận không thể tự tát mặt mình một cái.
– Được rồi, được rồi. Em mau đi với thầy Khang đi. – Nãy giờ mới thấy tên đàn ông đó nói năng nghiêm túc – Lỡ để lại sẹo sẽ không tốt đâu!
– Đúng vậy, mau đi đi! – Mấy nhỏ bạn bên cạnh cũng nhao nhao hưởng ứng.
– Mày còn không đi thì một chút nữa phải may mấy mũi luôn xấu ráng chịu nha con! – Đã vậy nhỏ Linh Lan còn hù nó nữa.
– Ừ, coi chừng nhiễm trùng đó!
– Để lâu nó hoại tử luôn!
Mỗi đứa góp một lời khiến Minh Hưng bắt đầu cảm thấy sợ, dù sao nghe tụi nó nói cũng hợp lý, đã vậy thì nó đành bất đắc dĩ nhìn người đàn ông gương mặt lạnh lùng bên cạnh:
– Vậy… làm phiền thầy ạ!
Đình Khang nhìn bạn mình một cái, người đàn ông đó liền lập tức hiểu ý, vỗ vỗ ngực nói:
– Được rồi, tớ sẽ hủy hẹn với tụi bạn cho cậu! – Nói xong hắn nhìn sang Minh Hưng cười hề hề trêu – Đi với hắn coi chừng bị ăn thịt nha cưng. Haha.
– Lắm chuyện! – Đình Khang khinh khỉnh buông ra hai chữ đó một cách lạnh lùng rồi quay người mở cửa xe cho Minh Hưng.
– Bye bye… – Minh Hưng nở một nụ cười gượng gạo nói.
Trước khi bước lên chiếc xe màu đỏ cá tính đó, nó không quên ngoái đầu lại “khuyến mãi” cho tụi háo sắc kia một tia nhìn nhọn hoắc. Đổi lại, nó nhận được những ánh nhìn ngây thơ vô số tội của tụi bạn.
Thấy vậy, ánh mắt của Minh Hưng càng dữ tợn hơn.
+++
Bây giờ lại đúng ngay giờ cao điểm, đủ các loại xe cùng nhau chen chúc trên con đường bé xíu, mạnh ai cũng đều bấm còi inh ỏi, tạo nên một không khí vô cùng hỗn loạn. Lẽ ra bình thường chỉ mất năm phút đã có thể đến bệnh viện gần nhất thì bây giờ đã hơn nửa tiếng rồi mà chỉ mới đi được nửa đường.
Trong xe thì có mùi thơm bạc hà dìu dịu, còn có cả tiếng nhạc du dương. Đúng là bên trong và bên ngoài quả là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng trong lúc này, Minh Hưng không có thời gian để hưởng thụ không gian thoải mái đó, vì bên cạnh cậu bây giờ là Đình Khang, điều đó khiến nó vô cùng bối rối.
Minh Hưng không biết phải nói gì đành cắn môi suy nghĩ lung tung…
– Lớn rồi còn cắn môi? – Đình Khang đột ngột lên tiếng.
Minh Hưng chưa kịp phản ứng thì hắn đã nói tiếp:
– Sao đi mà không chịu nhìn đường?
– A? – Minh Hưng đột nhiên bị hắn hỏi làm cho giật mình, ậm ờ một hồi cũng không nói được nguyên do.
Nhưng dường như Đình Khang cũng không quan tâm lắm đến câu trả lời nên hắn chậm rãi nói tiếp:
– Tay còn đau không?
– Không đau lắm! – Minh Hưng nhìn xuống chỗ vết thương thành thật trả lời, sau đó có chút ngập ngừng hỏi – Nhưng… cái này không cần phải may đúng không?
Chân mày của Đình Khang hết nhíu lại rồi lại giãn ra, sau đó nhịn không được hắn lại bật cười:
– Haha, em sợ sao?
– Ưm… nếu mổ sẽ rất đau! – Minh Hưng ngượng ngùng trả lời, sau đó lí nhí nói – Em sợ đau!
– Thật đúng là… – Đình Khang tặc lưỡi, sau đó khẽ mỉm cười nói tiếp – … con nít!
Nghe mình bị chê con nít, nó liền chu môi phụng phịu khẽ mắng hắn mấy tiếng trong đầu. Nhưng Đình Khang đâu biết mình đang bị ai đó mắng rủa thậm tệ nên bị hành động ngốc nghếch đó của Minh Hưng làm cho phì cười.
Lúc đó, Minh Hưng chợt nghiêng đầu lén quan sát nét mặt hắn: Ánh mắt như mang theo nét cười, sóng mũi cao thẳng, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong thật đẹp. Nhưng hơn cả vẻ đẹp bên ngoài đó, quan trọng là nhìn hắn cười, nó cũng cảm thấy vui vẻ lạ, trong lòng vô cùng thoải mái, phải chi có thể thấy Đình Khang cười như vậy mãi.
Khoan…
Khóe miệng Minh Hưng đang cười toe toét bỗng nhiên cứng đờ!
Gì mà mong muốn nhìn thấy hắn cười? Vậy mình có khác gì bọn nữ sinh háo sắc kia chứ?
Oh my god! Nghĩ đến đây nó lập tức lắc đầu nguầy nguậy, tuyệt đối mình không phải loại người dễ bị nhan sắc của hắn làm cho ngu muội như vậy được. Nó bất giác đưa tay vỗ vào mặt mình một cái thật mạnh, hòng tống khứ những suy nghĩ dại dột lúc nãy ra khỏi đầu mình càng sớm càng tốt.
Suốt quãng đường còn lại, hai kẻ ngồi kế bên nhưng không còn chủ đề gì để nói với nhau, nên mỗi người ôm một tâm trạng: Đình Khang thì tập trung lái xe, lâu lâu nhìn sang Minh Hưng với vết thương của nó, còn nó thì ôm một bụng suy nghĩ nhìn ra cửa kính.
+++
Cuối cùng cũng đã đến nơi, nhưng dường như Minh Hưng vẫn chưa hoàn hồn. Xe đã dừng lại nhưng nó vẫn chưa hay biết. Thậm chí, không biết đang suy nghĩ gì mà cậu nhóc còn nhoẻn miệng người, giây phút ấy khiến Đình Khang có chút kiềm lòng không được càng lúc càng áp mặt mình sát vào mặt cậu nhóc.
Lúc này Minh Hưng mới cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, hình như có hơi nóng từ đằng sau phả tới? Nó dần định thần, không biết xe đã dừng lại từ lúc nào.
Trong một khoảnh khắc, bất chợt Minh Hưng quay đầu lại, môi nó nhẹ nhàng phớt qua môi của Đình Khang. Chính khoảnh khắc ấy thời gian như lắng đọng lại, không gian bên trong rõ ràng nó còn thấy rất thoáng đãng, thoải mái vậy mà không hiểu sao giờ đây lại trở thành vô cùng tù túng thế này?
Trong lúc đầu óc còn chưa bị nụ hôn ấy làm cho tê liệt hoàn toàn, Minh Hưng đã kịp dời môi mình ra khỏi đôi môi ngọt ngào đây ma lực của ai kia.
Thấy Minh Hưng đang thở hổn hển, run run nhìn mình thì Đình Khang khẽ nhướn lên, sau đó còn cười một tiếng khiến nó đỏ mặt.
– Đến rồi, xuống xe thôi!
Hắn vừa nói xong thì Minh Hưng đã đẩy cửa lao xuống xe, như nó quên béng là chân mình đang bị đau, suýt chút thì đã ngã chỏng vó ở cửa xe rồi. May là Đình Khang kịp nhoài người qua băng ghế kéo tay nó lại. Nhưng lực kéo có lẽ hơi mạnh nên Minh Hưng có đà ngã vào lòng của hắn luôn.
Vậy là đứng hình tập hai!
May mà xe vẫn chưa đỗ vào bãi, chú bảo vệ thấy xe đỗ giữa đường bèn đến gõ lên cửa sổ, lúc này cả hai mới chịu buông nhau ra!
Lúc chuẩn bị xuống xe, Đình Khang mới thấp giọng nói:
– Ngồi yên đó!
Sau đó, hắn ta vòng qua cửa bên này, khom người bế bổng Minh Hưng lên. Trước hành động này của Đình Khang, nó hoàn toàn bất ngờ cho đến khi định thần lại được thì đã nằm gọn trong vòng tay hắn ta.
Thấy nó có dấu hiệu giãy dụa, Đình Khang lạnh lùng ra lệnh:
– Nằm yên đó, không được quậy phá!
Thấy thái độ nghiêm khắc đó nên Minh Hưng cũng có chút sợ sệt, đành ngoan ngoãn nằm im… ngắn hắn ta.
Vừa ngắm nó vừa thầm nghĩ “Sao lại có gương mặt như hắn ta nhỉ? Nhìn trực diện, nhìn nghiêng cũng đã đẹp rồi, vậy mà nhìn ngược từ dưới lên cũng nam tính, hấp dẫn không kém là sao?”
Từ dưới nhìn lên, Minh Hưng thấy lồng ngực hắn đang phập phồng đằng sau lớp áo, cái cằm góc cạnh nam tính, mũi nhìn ở góc độ này cũng rất cao, từng đường nét của bờ môi cũng hiện lên cong cong quyến rũ. Thật sự là rất đáng ghen tị.
Đình Khang bế nó leo hơn ba mươi bậc thang để bước vào sảnh chính mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Lúc này Minh Hưng cũng bắt đầu phát hiện ra mọi người xung quanh hình như đang bàn tán về hai đứa nó. Nó bèn ngóc đầu dậy quan sát xung quanh, có cả bệnh nhân, người thân, thậm chí cả mấy cô y tá, bác sĩ cũng đang nhìn bọn họ như người ngoài hành tinh. Chẳng phải cảnh tượng này chỉ có trên phim thôi sao?
Cá biệt, nó thấy hai cô ở bàn tiếp tân trong sảnh chính đang xuýt xoa nhìn nó, vẻ mặt tỏ ra vô cùng hâm mộ nó được một “tuyệt sắc mĩ nam” bế trên tay.
Thấy vậy, nó bèn bĩu môi, lầm bầm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, làm như bị như vậy sung sướng lắm? Muốn được hắn ta bế thì đổi cái chân lành lặn của các cô cho tôi đi rồi tôi sẽ nhường hắn lại cho! Hứ, đúng là thời nay mọi người dễ bị vẻ ngoài của hắn ta mê hoặc quá.”
+++
Cuối cùng cũng đã băng qua được dãy hành lang vừa đông người vừa sặc sụa mùi nước khử trùng, rồi đến ghi danh, bắt số và vào phòng khám một cách thuận lợi. Hình như vị bác sĩ này có quen với Đình Khang nên mọi thủ tục thực hiện rất nhanh chóng, không cần phải chờ đợi gì cả.
Nhưng không hiểu sao Đình Khang chỉ đưa nó đến trước cửa rồi nói sẽ đợi nó bên ngoài chứ nhất quyết không chịu vào trong.
Minh Hưng không ngờ trong giây phút đáng sợ này thì hắn ta lại bỏ nó một mình sinh tồn như vậy. Nhưng biết làm sao bây giờ, cậu nhóc chỉ còn biết vừa đi vào trong vừa nguyền rủa hắn ta thậm tệ.
Vừa đi vào phòng, Minh Hưng đã run rẩy bước đến, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, để cho bác sĩ xem xét vết thương.
Vị bác sĩ này là một người đã lớn tuổi, chắc là có rất nhiều kinh nghiệm. Gương mặt ông trông vẫn còn rất sôi nổi, hóm hỉnh. Vị bác sĩ ấy vừa khám vừa buôn chuyện với nó cũng rất rôm rả. Cũng chính vì nhờ cuộc nói chuyện ấy mà trong quá trình rửa vết thương nó cũng không thấy đau lắm.
Sau khi việc thăm khám đã đâu đó hoàn tất, vị bác sĩ mới nói:
– Không có vấn đề gì nghiêm trọng – Ông bác sĩ kéo khẩu trang xuống rồi nói tiếp – Miệng vết thương không sâu lắm!
Vừa thấy bác sĩ kéo khẩu trang xuống thì nó đã thấy gương mặt giống giống ai đó nhưng nhất thời không nhận ra, sau đó nó mới rụt rè hỏi:
– Vậy là không cần phải may vết thương hả bác sĩ?
– Không cần! Chỉ có chân cậu như vậy đi lại sẽ hơi bất tiện thôi!
Vừa nghe bác sĩ nói vậy Minh Hưng đã thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nở một nụ cười sung sướng. Sau đó, nó đã được bác sĩ “thả” về.
Tuy nhiên, khi Minh hưng vừa mở cửa ra chưa kịp ra hiệu cho Đình Khang thì hắn ta đã chạy vọt đến trước mặt nó. Sau đó, vừa bế nó lên tay mới chạy được hai bước thì vị bác sĩ lúc nãy đã hét lớn chạy ra:
– Thằng cháu nội bất hiếu, còn không chịu đứng lại à?
————-
Thuộc truyện: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 2
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 3
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 4
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 5
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 6
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 7
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 8
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 9
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 10
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 11
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 12
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 13
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 14
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 15
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 16
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 17
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 18
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 19
Leave a Reply