Truyện gay: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy – CHƯƠNG 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Rầm! Rầm! Rầm!
Minh Hưng tức giận đập gối vừa nghĩ đến ngày khai giản xui xẻo hôm nay. Trong trí tưởng tượng của nó, hôm nay đáng lẽ sẽ là một ngày khai giảng đáng nhớ với bạn bè mới, thầy cô mới, với niềm hân hoan của một tân sinh viên Đại học X. Nhưng tất cả đã vỡ tan như bong bóng xà phòng bởi một tên con trai độc ác, biến thái! Chính hắn ta đã giết chết nụ hôn kinh điển của mình, hại mình té xuống từ bức tường cao chót vót, toàn thân ê ẩm đến giờ trở mình còn thấy đau. Nhưng nỗi đau thể xác ấy không thể nào sánh được với nỗi đau tinh thần sau đó nó phải hứng chịu: Ngày khai giảng mà lại bị toàn trường thấy cảnh thập thò và bò trên sân lễ như ăn trộm. Hình tượng của mình trong mắt thầy cô bạn bè rồi sẽ ra sao đây? Rồi bốn năm đại học mọi người sẽ chọc ghẹo mình suốt ư???
Phải công nhận rằng Minh Hưng của chúng ta có một trí tưởng tượng trên cả tuyệt vời! Nó vừa tức tối đập gối vừa tự tưởng tượng những viễn cảnh tồi tệ nhất để hù dọa mình. Dẫn đến kết luận cuối cùng là: Tất cả xui xẻo hôm nay đều do cái tên áo trắng đẹp trai chết bằm đó ban cho nó! (Ơ, tất cả là do cậu đi trễ mà?)
Nghĩ vậy, Minh Hưng tưởng tượng cái gối ôm là “kẻ thù” của mình, ra sức cào cấu, đánh đấm, thậm chí là cắn không thương tiếc. Thật là tội nghiệp cái gối ôm quá đi mà! Nếu có thể nói chuyện được, trăm phần trăm nó sẽ nước mắt đầm đìa hỏi Minh Hưng rằng: “Tôi làm gì nên tội với cậu mà cậu nỡ đối xử với tôi như vậy? Huhu”
Từ lúc ở trường về nhà, Minh Hưng đi như cái xác không hồn, thất tha thất thểu mà cũng về được đến nhà đúng là một kì tích. Đến nhà rồi tình hình của nó cũng không tốt hơn là bao.
Về nhà, Minh Hưng chào bố mẹ qua loa vài câu rồi im lặng đi lên phòng, ăn uống cũng không màng đến. Mặc cho mẹ có kêu nó ra ngoài như thế nào nó cũng nhất quyết ở lì trong phòn, lúc buồn thì trùm chăn lại suy nghĩ, khi tức giận thì lấy cái gối ra xả hết nỗi bực tức trong lòng. Cứ như thế, Minh Hưng vừa đói vừa mệt nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Trời vừa tờ mờ sáng thì con gà trống vẫn rất đúng giờ cất tiếng gáy ò ó o. Nếu như thông lệ thì khi không chịu nổi tiếng gà gáy ồn ào này thì Minh Hưng sẽ bật dậy, hất tung cửa rồi lượm vài vật gì đó trong tầm tay của nó ném về phía con gà, mục đích khiến cho kẻ quấy phá kia chịu im miệng. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ!
Hôm nay vừa nghe gà gáy đến tiếng thứ ba thì Minh Hưng đã cố gắng ngồi dậy, bất chấp sức hấp dẫn của chiếc giường ấm áp. Nó ngồi dậy, vươn vai rồi ngáp mấy cái thật to mà không thèm lấy tay che miệng. Sau đó Minh Hưng vò vò cái đầu bù xù của mình rồi lò dò xuống giường tìm đôi dép đi trong nhà.
Sau khi đánh răng, rửa mặt xong, Minh Hưng vừa lấy khăn lau mặt vừa bước ra ban công nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Ngay lúc này đây, nó chợt phát hiện ra từ lâu lắm rồ mình chưa dậy sớm một cách tự nguyện như vậy. Đã lâu lắm rồi Minh Hưng không được đứng ở ban công này quan sát cả thành phố thức giấc: Con gà trống kiêu hãng đứng ở bờ tường cất tiếng gáy vang dội, ngay sau đó, nhiều nhà trong khu phố đều lần lượt sáng đèn. Ngoài ra, nó còn nghe tiếng chó sủa vu vơ, tiếng chổi quét sột soạt của những bác công nhân vệ sinh… Đúng là những cảnh vật thường ngày mà từ lâu Minh Hưng ít được chứng kiến ấy đã khiến cho tâm trạng nó tốt lên rất nhiều.
Đột nhiên không biết từ đâu một cơn mưa rào bắt đầu kéo đến, mưa rơi ào ạt khiến Minh Hưng phải quay vào phòng, chuẩn bị quần áo, giày dép thật tươm tất rồi đi xuống phòng bếp.
Mẹ Minh Hưng đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, vừa thấy nó đã trợn tròn mắt. bà dụi dụi mắt, sau đó buông đũa xuống chạy ra vén tấm rèm cửa nhìn dáo dác.
Minh Hưng thấy vậy liền phụng phịu hỏi:
– Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy?
– Haha, mẹ đang xem hôm nay mặt trời có mọc ở đằng Tây không mà con chịu dậy sớm vậy! – Mẹ Minh Hưng hài hước nói
Nghe mẹ mình trêu chọc vậy, Minh Hưng tức anh ách, giậm chân nói:
– Mẹ kì quá! Con dậy trễ mẹ cũng la, con dậy sớm mẹ cũng chọc!
Minh Hưng đang nói thì thấy bố cầm tờ báo vào phòng bếp, nó như có thêm đồng minh nên vội vàng chạy đến ôm cánh tay của ông rồi nói:
– Bố ơi, mẹ lại chọc con nữa kìa! Huhu!
– Khà khà… – Bố Minh Hưng cười khoái chí – Nhưng mẹ con nói cũng đúng. Có mấy khi con chịu bước xuống giường khi bố mẹ chưa lên đánh thức đâu hả?
– Huhu, đến bố mà cũng không về phe con ư? – Minh Hưng tức tưởi hỏi.
Nhưng những ấm ức đó của nó nhanh chóng bị dập tắc khi mùi thơm từ món ăn của mẹ bay ra ngào ngạt. Minh Hưng liếm liếm môi rồi chạy đến sau lưng mẹ nó, hít hà mùi thơm từ món trứng cuộn mà nó yêu thích.
– Wow. Thơm quá! Mẹ con nấu ăn là nhất!
Minh Hưng vừa nịnh nọt mẹ nó vừa nhanh nhảu lấy tay cuỗm một cuộn trứng cho vào miệng nhai nhóp nhép.
Mẹ Minh Hưng thấy vậy liền cốc đầu nó một cái, cằn nhằn mấy tiếng:
– Lớn già đầu rồi mà vẫn không chừa cái tật ăn vụng! Mai mốt đi làm giáo viên dạy người ta mà như vậy rồi mặt mũi để đâu nữa hả?
Có được miếng ngon nên bị cốc đầu hay cằn nhằn đối với nó không là vấn đề gì lớn lao. Minh Hưng chép chép miệng rồi mút ngón tay cho sạch dầu rồi cười hì hì nói với mẹ rằng:
– Tại thức ăn của mẹ nấu ngon quá dụ dỗ con chứ bộ! Con ăn ở nhà có ai biết đâu mà mẹ lo!
– Con với chả cái, nói gì cũng trả lời được hết là sao?
– Hì hì, con của mẹ mà!
Minh Hưng vừa nói vừa vòng tay ôm eo mẹ nó, cảm giác được áp mặt vào cổ mẹ thật ấm áp. Mẹ nó thấy vậy liền chọc ghẹo:
– Thôi đi anh hai, con và bố chuẩn bị vào bàn ngồi đi, mẹ mang bữa sáng lên ngay đây!
Ăn xong miếng trứng cuộn cuối cùng, Minh Hưng định ra đầu đướng đón xe buýt nhưng nhìn lại đồng hồ thấy vẫn còn rất sớm nên nó chủ động vào bếp phụ mẹ dọn bữa sáng xuống.
Mẹ Minh Hưng mặc dù tính tình cởi mở, vui nhộn nhưng bên trong vẫn là một bà mẹ rất nhay cảm và tinh tế. Đương nhiên trước sự tu tâm dưỡng tính bất ngờ này của Minh Hưng đã khiến bà đón ra được hôm qua cậu nhóc đã gây ra chuyện gì rồi.
Ví dụ như lúc năm tuổi, Minh Hưng dù bị bắt ép thế nào cũng một mực không chịu ngủ trưa như bao đứa trẻ khác. Nhưng có một ngày cậu nhóc không cần mẹ gọi vẫn ngoan ngoãn đúng giờ vào phòng ngủ trưa. Kết quả là hôm đó Minh Hưng đã đùa nghịch cùng đám trẻ con trong xóm, đá banh không biết như thế nào đã làm vỡ kính ông Tâm ở đầu ngõ.
Một lần khác khi chín, mười tuổi gì đó, Minh Hưng vẫn là một đứa trẻ nghịch ngợm so với những đứa bạn cùng trang lứa. Nhưng một hôm, cậu nhóc không bỏ đi chơi game như mọi khi mà suốt ngày ở nhà hết quét nhà rồi lại đến lau bàn. Mẹ nó lập tức sinh nghi, kiểm tra lại nhà cửa một lượt thì phát hiện rèm cửa sổ phòng nó đã bị nó nghịch ngợm làm rách một lỗ!
Gần đây nhất chính là đầu năm học lớp mười hai, Minh Hưng không hề áp lực tốt nghiệp, đại học như bao đứa bạn khác nên vẫn suốt ngày lên mạng chat chit, facebook này nọ. Nhưng một tháng sau, mẹ nó thấy Minh Hưng bất ngờ đều đặn đến lớp học thêm không bỏ buổi nào. Hậu quả là vài ngày sau bảng điểm kiểm tra chất lượng đầu năm của cậu được gửi về! Chắc mọi người không đoán được điểm số trên phiếu điểm ấy í ẹ như thế nào rồi nhỉ?
Nói tóm lại, Minh Hưng là một đứa con tật xấu đầy mình. Nhưng thấy cậu bất ngờ có sự thay đổi tích cực chứng tỏ là trước đó cậu đã phạm phải một sai lầm gì đó. Lần này, với kinh nghiệm làm mẹ suốt mười tám năm qua, khi Minh Hưng đang bê đống bát đĩa xuống bà đã đánh tiếng hỏi thăm:
– Minh Hưng, con đã làm sai chuyện gì vậy?
– Ơ…
Minh Hưng ấp úng, chưa kịp chối thì đã nghe tiếng nói lanh lảnh vang lên:
– Làm gì không có! Chắc hôm qua anh ấy đã làm chuyện gì mất mặt ở buổi khai giảng rồi!
– Ê, con nhỏ kia! – Minh Hưng bị nói trúng tim đen nên tức giận la lớn.
À khoan, ngoài lề một tí, “con nhỏ kia” chính là em gái của Minh Hưng, tên là Thiên Thanh. Nhưng mọi người đừng lầm, bản tính con bé này không không hề tốt đẹp như cái tên “trời xanh” của nó đâu mà thực ra nó vô cùng tinh quái, sở thích của nó là chọc phá và đâm sau lưng ông anh của mình. Năm nay tuy mới chỉ học lớp mười nhưng cách nói chuyện cũng như suy nghĩ của Thiên Thanh lại vô cùng chín chắn, điều này vô tình càng khiến bản tính trẻ con của Minh Hưng rõ ràng hơn. Tuy là em nhưng cô nhóc lại rất thích lên mặt dạy đời ông anh của mình, khiến cả hai luôn trong tình trạng như chó với mèo.
– Mẹ thấy chưa – Thiên Thanh khẽ nhún vai, đánh mắt nhìn Minh Hưng một lượt từ trên xuống dưới – Ánh mắt không dám nhìn thẳng, gắt gỏng chứng tỏ có tật giật mình. Chắc chắn là anh đã làm sai chuyện gì rồi!
– Này, sao mày cứ phải đâm sau lưng anh hai mày không vậy? – Minh Hưng gào lên.
Mặc Minh Hưng đứng đó quát tháo, em của nó vẫn tung tẩy đi lại bàn ăn, ăn nốt phần thức ăn mà mẹ đã chừa lại.
– Vậy con nói xem hôm qua con gặp chuyện gì?
– Con…
Minh Hưng ấp úng trong chốc lát rồi từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe, đương nhiên là có lược bỏ những chi tiết mê trai và toàn bộ tội lỗi đều bị nó đổ qua cho chàng trai áo trắng kia.
– Hahaha
Minh Hưng vừa kể xong thì đã nghe một tràng cười man rợ từ phía sau vang lên. Không ai khác, chính là nhỏ em đang cười nhạo nó. Minh Hưng tức tối xoay lại quát:
– Nhà ngươi cũng dậy trễ nhé, không có quyền cười trên nỗi đau của ta!
– Hahahaha – Nghe Minh Hưng đe dọa càng khiến Thiên Thanh khoái chí cười lớn tiếng hơn.
– Thôi được rồi, hai anh em đừng cãi nhau nữa! – Mẹ từ tốn nói, sau nó lắc đầu nhìn Minh Hưng rồi nói – Bây giờ con chuẩn bị đi học đi, hôm nay đừng đi trễ nữa là được!
Minh Hưng vâng vâng dạ dạ và trưng ra bộ mặt ăn năn hối lỗi một lúc thì đi học. Trước khi đi nó còn nhìn đồng hồ, trong lòng thầm đắc ý: “Sớm bốn mươi lăm phút nhé! Hôm nay nhất định phải đi sớm, gỡ gạc lại hình tượng của nó trong ngày hôm qua!”
Minh Hưng mang tâm trạng phơi phới ra khỏi nhà, miệng còn hát vu vơ vài câu yêu đời. Nghĩ tới chuyện hôm nay nó sẽ đến sớm càng khiến Minh Hưng vui vẻ hơn.
Hôm nay Minh Hưng diện trang phục vô cùng đơn giản mà tinh tế, áo sơ mi trắng, quần jeans đen, giày lười và cái túi chéo vai màu nâu. Minh Hưng tin rằng đây là hình tượng sinh viên nghiêm túc góp phần giúp nó lấy lại hình tượng hôm qua. Nghĩ vậy, nó cười híp mắt, nhảy chân sáo trên vỉa hè.
Khi chỉ còn cách bến xe buýt chừng trăm mét nữa thì Minh Hưng thấy dì Thanh chủ con gà đáng ghét kia vừa đi chợ về, tâm trạng rất tốt nên nó liền vui vẻ chào dì:
– Dì Thanh, hôm nay đi chợ về sớm vậy dì? Hihi
– Ừ… – Dì Thanh đang đi ngược lại, nhưng thấy nó liền băng qua đường – Cháu đi học đấy à?
– Dạ!
– Cháu ráng ăn uống nhiều vào, trông cháu có vẻ gầy quá, như vậy sao có sức học? Dì nghe nói học đại học cực lắm, ngành cháu học càng cực hơn nữa đó!
– Dạ, cháu biết rồi ạ! Hihi – Minh Hưng lễ phép trả lời
– Nè, cháu cầm mấy cái bánh quy này vừa đi vừa ăn cho có sức nhé! – Trước giờ dì Thanh là như vậy, vốn vẫn xem nó như con cháu trong nhà nên có gì ngon cũng dành cho Minh Hưng một phần.
Minh Hưng cũng đã quen với sự quan tâm này của dì Thanh nên không ngại ngùng gì nhận lấy:
– Cháu cám ơn dì Thanh! – Minh Hưng đưa hai tay ra đón lấy mấy cái bánh, hít hà mùi thơm bánh trên tay rồi nói – Thơm quá, chắc ngon lắm đây!
Dì Thanh hiền từ xoa đầu nó rồi bảo nó đi học đi kẻo muộn. Minh Hưng “Dạ!” một tiếng rồi tiếp tục chậm chầm đi ra bến xe buýt.
Vừa đi được mấy bước thì cơn mưa rào ban sáng vừa dứt lại bắt đầu trở lại. Tuy nhiên, lần này may mắn hơn là cơn mưa này không quá lớn mà chỉ lâm râm như mưa bụi, không đủ làm áo người đi đường ướt mà chỉ vương lại những giọt nước li ti như hạt ngọc. Mưa hòa vào gió cứ nhẹ nhàng miên man làm rặng cây ven đường rung rinh như đang hòa tấu một khúc nhạc. Mưa và gió cùng thấm vào da, vào thịt mọi người nhưng không phải cái lạnh lẽo rợn người mà là cái lạnh đánh dấu một nguồn sống của ngày mới. Mưa lăn dài trên từng chiếc lá rồi rơi khẽ xuống mặt đường, mang đến cảm giác thanh tĩnh lạ thường.
Minh Hưng không mang theo ô, cũng không thèm tìm nơi trú mưa mà cứ đi chầm chậm trong màn mưa ấy, khung cảnh vô cùng nên thơ. [Không ngờ một kẻ ngốc nghếch như Minh Hưng cũng có tâm hồn văn sĩ như vậy đó]
Nhưng làm nhà văn thường không có kết quả tốt, mưa càng ngày càng nặng hạt. Minh Hưng không dám đi dạo dưới mưa nữa nên đành chạy nhanh đến bến xe buýt, nép mình vào mái hiên nhà chờ.
Nhưng mưa càng lúc càng lạnh, từng cơn gió ùa đến khiến Minh Hưng khẽ rùng mình mấy cái, vòng tay tự ôm lấy vai mình.
Dường như sáng sớm trời mưa nên xe buýt đến muộn, Minh Hưng đợi mãi, đợi mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng tuyến xe buýt “thân yêu” của mình đâu.
Minh Hưng liên tục xem đồng hồ, trong lòng lo lắng “Sắp trễ giờ rồi, huhu, không lẽ hôm nay ông trời lại triệt đường “hối cải” của mình nữa ư?”. Sau khi xem đồng hồ lần thứ mười mấy thì từ xa, xe buýt đã đến, Minh Hưng hối hả chạy ra khỏi nhà, đứng sát mép đường ra sức vẫy tay kịch liệt.
Trong khi xe buýt còn chưa kịp tới thì đúng lúc đó một chiếc môtô nhẹ nhàng lướt qua kèm theo một cơn gió mát và một vũng nước bẩn đọng lại bên vỉa hè văng tung tóe lên áo sơ mi và chiếc quần jeans yêu dấu của nó.
Minh Hưng đứng trơ mặt ra, nó chầm chậm cúi đầu nhìn những họa tiết bắt mắt do đống bùn đó để lại, trong lòng vô cùng căm giận, miệng thở phì phì như “con trâu mộng đang lồng lộn” lên vì phẫn nộ! Thấy chiếc mô tô màu vàng chóe kia chạy càng lúc càng xa nên Minh Hưng không cam tâm, dùng hết sức bình sinh đuổi theo một đoạn ngắn, vừa thở hổn hển vừa cố nhìn cho bằng được bảng số xe, lòng thầm nhủ phải “khắc cốt ghi tâm”!
Nhưng đến khi đã “khắc cốt ghi tâm” được thì có một vật thể gì đó mới lướt qua nó. Minh Hưng vừa kịp định thần thì thấy chiếc xe buýt mình đợi từ nãy giờ vừa chạy mất. Nó liền la oai oái đuổi theo, nhưng dường như bác tài không nghe thấy nó gọi nên chiếc xe vẫn bon bon chạy, càng lúc càng xa.
Đối với những gì vừa xảy ra, Minh Hưng quả thật chỉ còn nước ngước mặt lên trời hét lên thật to:
– Trời ơi, ông không giúp con thì thôi, cớ sao phải hành hạ con như thế này??? Bây giờ thì ông vừa lòng chưa…?
Đúng lúc đó, trời gầm một tiếng thay cho câu trả lời khiến Minh Hưng hoảng hốt chạy biến vào núp dưới nhà chờ xe buýt, cắn răng đợi thêm một chuyến nữa.
Đôi dòng giới thiệu về truyện. Sau khi EM ANH – Hai đầu thế giới vừa kết thúc thì mình đã lập tức bắt tay vào dự án mới (gọi vậy cho nó hoành tráng thôi hehe). Lần này, từ THẦY ƠI, ANH HÃY ĐỢI ĐẤY! chắc các bạn đã có thể đoán được nội dung của câu truyện này. Nhưng mình vẫn xin trình bày lại một chút: Câu chuyện xoay quanh mối tình oan gia giữa thầy và trò rồi sau này là thầy và thầy. Vì sao ư? Vì Phan Đỗ Minh Hưng là cậu học sinh thi vào trường Đại học Thể dục Thể thao vì lí do duy nhất là có thể ngắm nhiều dzai đẹp, menly, lực lưỡng,… nhưng đáng tiếc anh chàng đẹp dzai nhất, menly nhất, lực lưỡng nhất lại chính là thấy giáo của mình – Nguyễn Đình Khang. Mà đáng tiếc hơn là cả hai lại là oan gia, đến nỗi Minh Hưng phải ngửa cổ lên trời nói rằng “Thầy ơi, anh hãy đợi đấy!”. Chính câu nói ấy là động lực để Minh Hưng phấn đấu trở thành giáo viên Thể dục và được giữ lại trường thành đồng nghiệp với Đình Khang.
Vì thế, từ lúc là thầy – trò đến khi thành đồng nghiệp, cả hai liên tục đấu đá, giằng co đến một ngày chợt nhận ra đã “kết” nhau từ lúc nào không biết. Các bạn hãy đón xem, Minh Hưng và Đình Khang từ oan gia trở thành một cặp như thế nào nhé!
Sau đây sẽ là màn phỏng vấn hai nhân vật chính của chúng ta:
1. Mời hai bạn tự giới thiệu về mình:
– Minh Hưng: Tôi tên Phan Đỗ Minh Hưng, 18 tuổi, cung Nhân Mã, lạc quan yêu đời.
– Đình Khang: Tôi tên Nguyễn Đình Khang, 22 tuổi, cung Song Tử, cao 1m78, nặng 62kg,…
– Minh Hưng: này, đây không phải chỗ anh khoe khoan bề ngoài của mình nhá!
– Đình Khang: Gọi là thầy Khang nhé,… mà e hèm, tôi có thì tôi khoe, không nhẽ khoe chiều cao 1m65 của em à?
– Cao hơn tôi 13cm thì có gì ghê gớm chứ, tôi không gọi anh là thầy đấy làm gì nhau nào?
– … [Xin lược bỏ cuộc khẩu chiến giữa hai con người này]
2. Sở thích của bạn là gì?
– Minh Hưng: Phóng phi tiêu vào ảnh của hắn ta, đấm vào hình nộm của hắn ta, đạp hình nộm của hắn ta… [Mỗi chứ “hắn ta” thì Minh Hưng không quên liếc về phía bên kia một cái]
– Đình Khang: Chọc tức cậu ta [Đình Khang cũng nháy mắt ám chỉ Minh Hưng bên cạnh]
3. Tại sao bạn lại làm thầy giáo?
– Đình Khang: Thích
– Minh Hưng: Để trả thù [Cậu vừa nói vừa nghiến răng ken két, hai tai xì khói ngùn ngụt trông thật đáng sợ]
4. Bạn thấy ưu điểm của người kia là gì?
– Minh Hưng: Làm gì có, toàn là khuyết điểm thôi.
– Đình Khang: Nhìn cũng được, gương mặt tàm tạm, chiều cao tàm tạm [Đình Khang đánh mắt từ trên xuống dưới nhìn Minh Hưng] da cũng tàm tạm… ừm… hết.
– Minh Hưng: Thôi được, thấy ngươi nhận xét ta tuy còn thiếu nhiều ưu điểm (Ặc ặc) nhưng xem ra cũng trung thực nên ta cũng có thể khen lại một chút là hắn cũng đẹp trai một chút xíu thôi, menly một chút xíu thôi với lại body cũng lực lưỡng một chút xíu thôi.
– Tác giả kiêm người phỏng vấn: Sao cái “một chút xíu thôi” này ta thấy quen quen dzạ?
5. Vậy còn khuyết điểm?
– Minh Hưng: Úi trời, kể không hết luôn, các người đừng bị bề ngoài của hắn đánh lừa. Ai dễ tin người sẽ bị ngoại hình lịch sự, nho nhã của hắn qua mắt, nhưng ta biết thực ra hắn là một kẻ xấu xa, biến thái, có sở thích trù dập học sinh, đày ải ta, ức hiếp ta,… Ta chỉ mong hắn ta ra đường trượt vỏ chuối tẻ gãy cái sóng mũi cao chót vót kia. Hừ!
– Đình Khang: Các người cũng đừng để cậu ấy lừa, đừng nhìn đôi mắt to to tròn tròn kia mà tưởng cậu ta thơ ngây! Thật ra cậu ấy vô cùng nghịch ngợm, thích chọc ngoáy người khác, thích cãi nhau, đặc biệt là bày trò làm khó dễ giáo viên. Nói tóm lại, động phải cậu ta chỉ có một câu là “Sống không bằng chết!” mà thôi.
– Minh Hưng: Này, ngươi nói gì thế? Gì mà sống không bằng chết hả? Nói lại cho rõ xem…
– Đình Khang: Vậy tôi xấu xa, biến thái khi nào?
Hiện nay, cuộc phỏng vấn của chúng tôi xin tạm dừng tại đây vì hai nhân vật đã xông vào cãi nhau dữ dội. Xin chào và hẹn gặp lại!
P/S: kaka, ngồi viết xàm xàm vậy không biết mọi người hiểu không. Nhưng vì thể loại này Bin mới thử sức lần đầu, cộng thêm bối cảnh là trường ĐH mà Bin còn quá ít kinh nghiệm nên không tránh khỏi sai sót, có gì mong mọi người góp ý nhé. Hihi
Lời đầu tiên cho Bin xin nói trước đôi lời nhé, hihi. Thật ra Bin vừa thi Đại học xong, nên trước đó đến giờ chưa tìm hiểu nhiều về chương trình học cũng như đào tạo về bậc đại học, càng không biết về trường Sư phạm TDTT sẽ dạy sinh viên những gì nên trong fic này, Bin xin được viết chủ yếu dựa trên trí tưởng tượng của mình, mong các anh sinh viên học trường Sư phạm TDTT (nếu có) theo dõi fic này xin đừng cười, tội em! Kaka.
Và nhân đây, để tránh những sai sót không đáng có, Bin xin gọi trường ĐH mà nhân vật chính đang theo học là trường Đại học X nhé. Về sau, những địa danh, tên riêng có thể Bin sẽ đặt tên khuyết danh X, Y, Z,… gì đó nhé hihi.
————-
Thuộc truyện: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 2
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 3
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 4
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 5
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 6
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 7
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 8
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 9
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 10
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 11
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 12
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 13
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 14
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 15
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 16
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 17
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 18
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 19
Leave a Reply