Truyện gay 16+: Nợ mẹ hai nàng dâu (Thầy ơi ta yêu nhau) – Chương 5
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi được nghe câu hỏi này, mà lại từ một người con trai khác, anh Minh hỏi câu này đột ngột quá nên tôi không biết trả lời làm sao, cứ đứng im thinh mãi như thế, chợt giọng má tôi vang lên:
– Huy ơi, má nghe mùi khét đó con, mùi đậm lắm.
– Lúc này tôi với anh Minh mới hoàng hồn, như thể đang từ trên trời té cái ạch xuống đất, quên hẳn cái câu vừa nãy anh Minh hỏi, nhìn cái nồi bốc khói mù mịt, mùi đường khét bày xòng xọc vào mũi, tôi quýnh quáng cả lên, vội tắt bếp, đã vậy còn lấy tay không nhấc cái nồi xuống, ngu hết chỗ nói, hai cái quai nồi bằng nhôm nên dẫn nhiệt tốt, nó nóng lắm, sau khi nhắc cái nồi xuống rồi tôi lấy mấy ngón tay nắm vào hai dái tai suýt xoa, anh Minh thấy vậy cũng hốt hoảng, đợi một tí anh kéo hai bàn tay tôi xuống, mấy ngón tay tôi ửng đỏ cả lên, anh ấp úng:
– Anh… anh… xin lỗi, em có sao không? Mà khi khổng khi không tắt bếp rồi còn bê cái nồi xuống làm chi, bổng chết thì sao! Có đau rát lắm không em?
– Em không sao. Có hơi nóng rát tí à, chút nữa hết chứ gì. – Tôi lắc đầu đáp lại.
Nhưng rồi nhìn vào cái nồi, tôi quên cả đau, tự dưng phá lên cười không kiềm chế được, tôi nhìn anh Minh với ánh mắt gian xảo, làm anh hơi chột dạ:
– Em cười cái quái gì vậy?
Tôi lấy đồ nhắc cầm cái nồi đáy cháy đen thui, đường khét đang khô dần lại, cứng ngắt, tội vội xả nước vào đó để nó bong lớp đường khét ra, sau đó lấy cái nồi khác bắt lên bếp, tôi nói với anh Minh:
– Em thắng rồi nghe, nồi canh của em dù chưa nấu xong nhưng chắc hẳn là ngon hơn cái món đường kho vừa rồi của anh đó
– Ơ…ơ…gì kì vậy? Em chơi ăn gian, anh đã nấu xong đâu. – Anh Minh ú ớ không biết nói sao vì tự dưng thua lãng nhách lãng xẹt như thế, anh tỏ vẻ không hài lòng, nhưng hình như nhớ đến đôi bàn tay đỏ ửng của tôi thì anh đành hạ giọng chấp nhận. – Ừ… thì… em thắng rồi đó, giờ em muốn yêu cầu gì thì nói đi? – Anh Minh tiếp.
– Em… em… chưa nghĩ ra yêu cầu nào, thôi cứ tạm thời để đó đi, khi nào nghĩ ra em sẽ nói anh biết sau. – Tôi đáp lại kèm theo nụ cười đắc thắng, mặc dù mấy ngón tay đang nóng rần rần cả lên, lại hơi ran rát nữa.
– Mà nè! – Anh Minh lí nhí dường như sợ nói to quá người khác nghe thấy.
– Gì hả anh? – Tôi vừa cho đập bắp và bắp cải vào nồi canh vừa hỏi lại.
– Em chưa trả lời câu hỏi khi nãy của anh. – Anh Minh vừa cho thịt vào trộn với đường mới thắng vừa bảo tôi.
– Câu hỏi nào ạ? – Tôi cố lục lọi xem anh Minh đã hỏi cái gì mà mình chưa trả lời.
Trời ạ, em cố ý hay giả vờ thế, anh vừa mới hỏi mà quên rồi hả? Em có người yêu chưa? – Đoạn trước anh Minh nói đã nhỏ lắm rồi, nhưng đến cái đoạn “em có người yêu chưa” thì giọng anh càng nhỏ hơn nữa, căng tai lên lắm mới có thể nghe được.
Không phải tôi mau quên mà thật ra cái nồi đường khét làm tôi quên béng câu hỏi của anh, tôi đáp:
– À… chuyện đó hả, hai mươi hai năm nay em vẫn chưa có mãnh tình nào vắt vai anh ạ, hai mươi hai năm vẫn forever alone.
Anh Minh dừng đảo thịt, anh nhìn tôi chầm chập làm tôi hơi sợ, giọng anh đầy chất vấn:
– Em không nói đùa đó chứ?
– Em gạt anh làm gì, vừa xấu vừa nghèo như em thì mấy ai thèm yêu đâu. – Giọng tôi thành thật.
Anh Minh nghe vậy thì phá lên cười như chưa từng được cười, nhưng anh không dám cười to sợ má tôi nghe thấy, tôi thì chả hiểu chuyện gì xảy ra với anh mà lại cười nhiều như thế, anh nói tiếp:
– Nhìn em dễ thương mà, da trắng mặt xinh, xấu đâu mà xấu.
– Anh cố an ủi em đấy phỏng? – Tôi đáp lại.
– Anh nói thật, em không quá đẹp nhưng cũng không phải xấu, được em yêu và yêu em chắc hạnh phúc lắm.
Tôi định cho cá vào thì nghe anh Minh nói như thế nên tôi ngừng lại, mắt tròn mắt dẹt nhìn anh không chớp mắt, thấy vậy anh ấp úng, giọng run run tìm cách chống chế, rồi lái chuyện đang nói sang hướng khác.
– À không, ý anh là cô nào được em yêu chắc hạnh phúc lắm. Mà yêu nhau thì nghèo giàu có gì quan trọng đâu nhỉ?
– Một túp liều tranh hai quả tim vàng thời đại này không con phù hợp nữa đâu anh? Anh không nghe Ngọc Trinh nói sao “yêu mà không có tiền thì cạp đất mà ăn”, mà thôi em còn chưa có công việc ổn định, lại còn lo cho má, em đâu có thời gian mà nghĩ đến việc yêu đương. – Tôi tiếp tục công việc, cho cá vào nồi canh. Thật ra tôi cũng muốn có một người yêu lắm, nhưng tôi là gay, mà trong thế giới đồng tính thì tìm một tình yêu khó lắm, tôi không thể nói với anh Minh mình là gay nên mới phải nói dối.
Nghe tôi nói như vậy, anh Minh không hỏi thêm gì nữa, tập trung chuyên môn là kho cho ngon cái nồi thịt dù kết quả đã ngã ngũ.
Sau gần một tiếng đồng hồ thì canh cũng chín, thịt cũng kho xong, không ngờ anh Minh kho thịt cũng mát tay ghê, nghe thơm nức cả mũi.
– Ý chết rồi. – Tôi thốt lên.
– Sao vậy em, cái gì chết. – Anh Minh tỏ vẻ lo lắng.
– Em…em quên mất…. – Tôi cố ý nói lấp lửng.
– Quên cái gì hả em. – Anh Minh hỏi gấp.
– Em quên nấu cơm rồi. – Tôi làm giọng ngây thơ.
– Sặc…thế giờ ăn đồ ăn thay cơm à, sao giống vợ thằng đậu vậy nè, vậy thôi em bắt cơm lên đi.
Tôi cười sặc sụa, không ngờ anh Minh khờ khạo và dễ tin người quá:
– He…he… Em đùa đó, cơm em nấu trước khi anh đến nữa, giờ chắc chín lâu rồi. Thôi, mình múc đồ ăn ra đi, cũng trưa lắm rồi, em đói rã ruột rồi đây này.
Anh Minh dành phần múc đồ ăn nên tôi lãnh trách nhiệm dọn chén đũa, sau khi cho tất cả vào mâm anh Minh giành bưng ra phía trước tôi lại có trách nhiệm rinh nồi cơm theo sau. Vừa thấy chúng tôi bước ra, má đã hỏi:
– Hai đứa nấu cái gì trong đó mà má nghe rù rì to nhỏ không vậy?
Khi không má hỏi hai đứa rù rì nghe sao sao ấy, tôi gãi đầu gãi tai ấp úng:
– Dạ…dạ…có gì đâu má. Con với ảnh thi xem ai nấu ngon hơn thôi mà, con nấu canh, ảnh kho thịt, giờ nhờ má làm giám khảo nha.
Má tôi gật gù:
– Chà…chà…mấy thằng con trai bây giờ giỏi quá hén, đảm đang hơn mấy cô nữa.
Anh Minh đỏ mặt:
– Bác cứ nói quá ạ, nhà không có con gái thì tụi con phải tự xử thôi ạ.
– Thôi thôi, con đói lắm rồi, măm măm đi nào! – Tôi chen vào giọng hối thúc.
Anh Minh bưng mâm đồ ăn để lên giữa li quăng, tôi cũng nhẹ nhàng đặt nồi cơm xuống, sau đó anh Minh trèo lên ngồi kế má tôi, tôi cũng leo tót lên ngồi rồi xới cơm ra chén đưa cho má và anh Minh. Anh Minh vừa phát đũa vừa hỏi:
– Dạ con mời bác, bác thử xem canh với thịt kho có ngon không ạ?
Má tôi nếm thử chút nước canh, sau đó gấp một miếng thịt nhỏ cho vào miệng, má nhận xét:
– Ừm…canh thì chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, thịt thì vừa ăn lại rất thơm, hai ông đầu bếp nấu khéo lắm, kẻ tám lạng người nữa cân, ai nấu cũng ngon cả.
Tôi làm bộ cằn nhằn:
– Sao được má, phải có món ngon nhất chớ, canh của con phải ngon hơn thịt anh Minh, à nhầm, ngon hơn món thịt kho của anh Minh chứ má, mà hồi nãy má không biết đâu, ảnh nấu cái món kia rất đặc biệt, mà không dám đem lên.
– Món gì vậy con, sao lại không đem lên. – Má tôi nhìn anh Minh thắc mắc.
– Ơ..dạ…ơ… – Anh Minh cứ ấp úng như thế vừa nhìn tôi với cặp mắt hình viên đạn, biết mình đưa ảnh vào thế khó nên tôi phải lên tiếng giải cứu:
– Thôi mà má, món này chỉ có con với ảnh biết thôi à, món… nấu được mà ăn hỏng có được.
– Ủa, bác trai đâu, sao sớm giờ con không thấy ạ. – Anh Minh nhìn dáo dác xung quanh rồi hỏi má tôi như thế, cũng cốt ý để má tôi quên đi cái món lạ đã không được mang lên.
Nghe hỏi thế, má tôi buông đũa:
– Ba thằng Huy tính đến tháng tám này nữa là mười hai cái giỗ rồi cháu, trên bàn thờ là di ảnh của ba nó đó.
– Con xin lỗi vì nhắc tới chuyện buồn ạ, – Anh Minh cúi đầu tỏ vẻ như mình vừa phạm lỗi gì đó dù thật ra anh chẳng có lỗi nào.
– Có gì đâu cháu, vào nhà mà không thấy đàn ông thì bác biết ai cũng thắc mắc mà. – Má tôi đáp lại.
– Thế con là con nít hả má. – Tôi ra vẻ giận dỗi.
– Ôi trời, cậu muốn làm đàn ông thì cưới ngay cho tôi một cô vợ, rồi sanh cho tôi một thằng cu ẳm bồng lúc tuổi già đi nào! – Má tôi lên giọng vẻ nghiêm trọng.
– Ơ… ơ… con còn trẻ mà vợ con gì má, hai má con mình lo cho nhau còn chưa xong, có thêm vợ con thì đói dài ra ạ. – Tôi tìm cách chống chế, má biết tôi là gay, không thể lấy vợ thì chả biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Hình như anh Minh đang muốn xin lỗi vì làm bữa cơm bỗng dưng trở nên căng thẳng, nên anh gấp hai miếng cá ngon nhất cho vào chén mời má tôi và tôi rồi cắm cúi vào chén cơm của mình. Tôi và má cũng vậy, chăm chú ăn cho xong, bữa cơm bỗng trở nên im lặng, mất vui vì nhắc đến chuyện vợ con. Tôi biết chắc anh Minh đang cảm thấy hối hận vì việc hỏi đến ba tôi dẫn đến sự việc má tôi đòi dâu và cháu. Tôi cũng không trách anh mà chỉ trách bản thân mình tại sao lại là một thằng gay, để rồi có lẻ cả đời này tôi nợ má một nàng dâu.
Truyện gay 16+: Nợ mẹ hai nàng dâu (Thầy ơi ta yêu nhau) – Chương 6
Tính từ cái ngày anh Minh qua nhà tôi ăn cơm đến nay đã hơn một tuần rồi, nhưng mỗi lần nhớ lại cái món đường kho của anh là tôi không nhịn được cười, mấy ngày vào lớp, giờ ra chơi nào tôi cũng hay nghĩ đến rồi cười một mình, riết mấy đứa bạn bảo tôi là thằng hâm, thằng tâm thần rồi chả thèm nói nữa, tôi cũng không buồn đáp lại làm gì, mặc cho chúng muốn nói gì thì nói vì dẫu sao chúng cũng có biết chuyện gì xảy ra và tôi đang nghĩ cái gì trong đầu đâu, nên chúng nói sao cũng mặc kệ, miễn tôi thấy tôi bình thường là được rồi.
À mà nghĩ cho kĩ thì bọn nó nói cũng đúng một phần, tôi không bình thường thật, bởi cũng chín năm rồi , cái chín năm trước tôi phát hiện ra mình khác người nhất. Đó là tôi chỉ thích con trai mặc dù tôi cũng là con trai, tôi thích một cách bất thường, cái thích nó trên cả mức tình bạn, thích đến độ muốn nắm tay nắm chân và còn muốn ấy ấy với con người ta nữa. Nhưng cũng từ cái lần thích đó mà tôi phải giấu nhẹm suốt chín năm sau này, tôi là một thằng gay, bởi vì tôi sợ, sợ lắm, sợ sự kì thị của xã hội, sợ miệng lưỡi người đời, có lẽ trong mắt mọi người, những người đồng tính như chúng tôi nghiễm nhiên được xem là một con quái vật hay đại loại cái thứ gì đáng kinh tởm gần giống như thế. Và cái đứa đầu tiên gieo cho tôi nỗi sợ đó chính là nó, thằng Định.
Tôi nhớ mãi cái năm lớp tám, năm đó lớp tôi có thêm một thành viên mới chuyển về, đó là thằng Định, thiệt là tôi chưa bao giờ thấy một thằng con trai nào đẹp như nó, vừa nhìn thấy nó thì người tôi bỗng có cảm giác khác lạ, tim tôi đập thình thịch, nó đập rất nhanh và mạnh, cơ thể tôi thì tưởng như có một luồng điện tê tê chạy qua, nói chung cảm giác rất khó tả mà tôi chưa từng gặp bao giờ, thằng Định có khuôn mặt bầu bĩnh búng ra sữa, sóng mũi cao, mắt hai mí lại thêm hàm răng trắng đều, dường như cái gì hoàn hảo trên đời đều được ông trời gắn vào cái mặt của nó, nó đẹp đến nỗi tôi còn mê thì chắc hẳn mấy đứa con gái trong lớp và cả ngoài trường bấn loạn đến nhường nào.
Chỉ mới ngày đầu xuất hiện, thằng Định được gắn ngay cái mác hotboy. Mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng thằng Định đã cao đến một mét bảy mươi lăm, da trắng, hồng hào như con gái, đã vậy nó nặng đến bảy mươi lăm kí-lô-gam nên thân hình rất to, như của mấy anh con trai trưởng thành tuổi mười chín, hai mươi, giống như người ta hay bảo tướng phụ huynh mặc học sinh ấy. Thằng định có cơ bắp săn chắc, lại bụng sáu múi nữa dụ nó chưa hiện rõ, có lần nó khoe tôi được như thế là thành quả tập gym một năm trời.
Những giờ học thể dục xong nó hay nán lại chơi đá bóng với mấy đứa con trai trong lớp tôi, đá chừng mươi mười lăm phút trời nóng nực quá nó chịu không nổi, thế là nó lột phăng cái áo quẳng qua một bênh, bụng sáu múi và cơ bắp săn chắc của nó lồ lộ ra thật đã mắt, đã vậy phía dưới hai cánh tay nó đầy lông tơ đang ngã dần màu đen sẫm, trông thật nam tính. Mấy đứa con gái mê trai biết được điều này nên học xong cũng chả thèm về, cũng ngồi nán lại chờ thằng Định lột đồ rồi trầm trồ khen lấy khen để, nào là cao to, trắng trẻo, dễ thương, đẹp trai nhìn muốn đứng tim. Lúc trước khu vực xung quanh sân bóng không đông lắm, chủ yếu là mấy thằng con trai lớp khác chờ nhóm trước ra để vào sân đá một vài đứa con gái cùng lớp ở lại cổ vũ, nay có thằng Định nên sân bóng trở nên đông đúc, ồn ào lạ thường, lí do là thêm một đóng mấy con bánh bèo hám trai ở lại nhìn thằng Định. Mấy con bánh bèo có vẻ thích body thằng Định, nhất là cái bụng sáu múi và cái mông nẩy nở săn chắc kia, còn tôi, tôi không quan tâm đến bụng sáu múi hay cái mông nó lắm, cái mà tôi quan tâm là vòng một của nó, cái bộ ngực nở nang của nó làm tôi trông phát thèm, thèm được sờ vào.
Tôi cũng nằm trong đội bóng, nên mỗi lần đá xong thì cả bọn hay ngồi nghĩ mệt trước khi về, và thấy thằng Định ngồi đâu, tôi hay ngồi gần nó, với hy vọng được sờ vào cái bộ ngực kia, mấy con bánh bèo thấy vậy nên nhìn tôi với anh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghét vì ganh tỵ. Tôi trông bụng cười hả hê vì thái độ của bọn nó, có giỏi thì làm con trai như tôi đi rồi tha hồ ngồi kế thằng Định mà dê. Ông trời quả không phụ lòng người, nhất là với cái thằng hiền lành như tôi, hôm đó mẹ thằng Định đến trễ, nên nó phải ngồi chờ, trông khi mấy đứa kia đã về hết, sân trường cũng chỉ còn loe ngoe vài đứa chờ ba mẹ đến rước, kể cả đám con gái mê trai, sợ ba mẹ la vì về trễ nên cũng không còn. Và trên băng ghế đá chỉ còn có tôi và nó, thấy mấy đứa kia về hết rồi, còn mỗi mình tôi lì lợm không chịu về, nó hỏi:
– Mày ở đây chi vậy, năm giờ rưỡi rồi đó, sao không về đi?
Tự dưng nó hỏi như thế tôi chả biết trả lời sao, không lẽ bảo tại tao muốn dê mày quá, thích cái bộ ngực của mày quá nên ngồi lại không được hả, trả lời như thế có nước nó đánh cho vỡ mồm. Nghĩ mãi không biết trả lời sao tôi đành nói dối:
– Ừ, tại chút nữa tao có giờ học thêm nên tao ngồi đây chờ đến giờ đi luôn.
– Chà, chăm dữ hèn gì học giỏi quá hén.
– Mày nói quá. – Tôi đáp lại.
Lúc này bỗng dưng trong đầu tôi nổi lên một ý đồ đen tối, đó là muốn lấy tay sờ ngay vào cái bộ ngực hấp dẫn kia, chả hiểu sao càng nhìn càng muốn sờ, nhưng nghĩ mãi chả ra lí do gì để được sờ, nên tôi đành liều mạng, mà có lẽ lúc đó còn nhỏ chưa suy nghĩ chín chắn nên mới dám làm như thế, chứ bây giờ chắc là tôi không dám làm đâu, tôi nhìn thằng Định với vẻ ngây thơ như nai tơ:
– Tao hỏi cái này nghe?
– Hỏi gì, hỏi đi! – Thằng Định đáp mà chả thèm nhìn tôi lấy một cái, có lẽ nó đang bận nhìn mấy đứa con gái đang cười giỡn gần cổng trường.
– Cho tao sờ ngực mày cái được không?
Nghe tôi hỏi câu này, thằng Định hả một cái, nó không nhìn mấy đứa con gái ngoài cổng trường nữa, mà cặp mắt quay một góc chín mươi độ qua nhìn tôi, cặp mắt nó đảo liên tục, dò xét nhìn tôi trân trân từ trên xuống dưới, giống như thể tôi là một con quái vật hay một con quỷ kinh tởm trong một bộ phim kinh dị nào đó, nó sửng sốt:
– Dẹp đi, mày pê đê hả thằng chó?
Nghe giọng điệu kì thị như thế tôi biết nó không muốn cho rồi, không lẽ tôi đáp ừ tao pê đê đó, cho sờ tí thôi làm gì dữ vậy, nghĩ đáp như thế đúng là không ổn, khéo lại không còn cái răng mà húp cháo, tôi tìm cách chống chế:
– Pê đê cái đầu mày, tại tao thấy bộ ngực mày đẹp, tao cũng muốn có một cái chớ bộ, không cho thì thôi, làm gì nặng lời quá vậy thằng quỷ.
Thấy tôi trả lời có vẻ hợp lí nên ánh mắt nó dịu xuống, không còn hung hãn như lúc đầu nữa, nó bảo:
– Ừ, vậy thì được, sờ đi.
Tôi nghe cái chữ sờ đi không biết mình có nghe lầm hay không, để chắc ăn tôi hỏi lại:
– Thật chứ.
– Thật. – Nó đáp gọn lỏn.
– Vậy sờ nghe? – Giọng tôi vẫn còn nghi ngờ.
– Sờ đi, nói nhiều quá mậy! – Giọng thằng Định hơi bực trở lại.
Vậy đúng là nó cho tôi sờ thật rồi, tôi sợ nó lên cơn đổi ý không cho nữa nên cho cái tay hành động liền tức thì, tôi bắt đầu lấy tay nắn nắn vào ngực nó, cái bộ ngực vẫn còn ẩm ướt mồ hôi do trận bóng vừa nãy, dưới lớp da trắng mềm mại, mịn màng là những thớ thịt săn chắc, tôi cảm nhận được khi bóp vào đó, cảm giác sờ thật đã, thêm nữa hai cái vú lép của nó đỏ hồng làm cho bộ ngực trông nổi bật và hấp dẫn hơn, khi tay tôi se se vào cái núm vú lép của nó thì nó nhìn bàn tay tôi không rời, chắc nó đang tự hỏi sao tôi xin sờ ngực mà giờ lại còn sờ núm vú, biết đã thỏa cơn thèm, tôi rút tay về, giả vờ hỏi để nó không nghi ngờ:
– Làm sao có cái ngực như vậy hả mày?
– Đi tập gym vài tháng là có.
– Khó không?
– Cũng không khó lắm, kiên nhẫn là được. Nhưng mà…
– Mà sao? – Thấy nó trả lời lấp lửng tôi hỏi tiếp.
– Ốc tiêu như mày tập đến bao giờ mới có, khóe còn teo lại bé tí. –Nó đáp xong rồi cười ha hả, mặc tôi tức tối trong lòng, muốn đấm vào mặt nó một cái cho hả giận, nhưng tôi biết chắc mình chả làm gì được nó đâu, bởi vì nó to và cao hơn tôi nhiều, có khi tôi vừa giơ tay chưa kịp làm gì thì nó đã đục vào mặt tôi một phát nằm đo đất rồi, mà nó nói đúng quá còn gì, thân tôi đúng là như cò ma thật, đã lớp tám rồi mà chỉ cao có một mét năm, nặng có bốn mươi mốt kí.
Nãy giờ tôi và thằng Định mãi nói tào lao, không để ý gì giờ giấc gì cả, giờ xem lại thì trời đã nhá nhem tối, mấy đứa con gái ngoài cổng trường cũng về hết rồi, trong trường giờ chỉ còn mỗi nó với tôi và ông bảo vệ, ông ta đang đi mở đèn cho mỗi dãy hành lang. Biết không thể nán lại nữa vì giờ cũng tối rồi, không về sớm kẻo má tôi mong, có khi còn bị chửi cho một trận, thêm nữa nghe đồn sau bảy giờ tối ở trường thường có một bầy ma nữ từ trên cây me tây cổ thụ bay xuống nhát người, thoáng nghĩ tôi rùng cả mình. Tôi đứng dậy hỏi thằng Định:
– Nhà mày ở đâu?
– Hỏi chi? – Nó đáp cộc lốc.
– Nhiều chuyện, hỏi thì trả lời đi. – Tôi cũng chả vừa, đáp lại giọng đanh đá không kém.
– Đường xx.
– Ý, đường đó gần chỗ tao học thêm nè, giờ tao đi qua bển đây, mày có về thì tao cho quá giang. – Tôi nói dối lần nữa, và thằng Định là thủ phạm để tôi làm như thế.
Thằng Định nhìn vào đồng hồ, không biết là nó thấy trễ thật hay là run sợ trước tin đồ mấy con mà nữ mà nó đứng dậy, đáp:
– Ừ, cho tao quá giang với!
Rồi cả hai thằng cùng tiến về phía gốc cây me tây to hơn hai vòng tay người lớn, dưới gốc cây là nơi chiếc xe đạp martin của tôi đang dựng đó, tôi hơi sợ khi đi đến đó lấy xe, nghĩ nhỡ đang dắt chiếc xe mà mấy con ma nữ trên cây bay xuống ngay xuống phất phơ trước mặt mình thì có mà tè ra quần,chỉ nghĩ vậy thôi mà da gà tôi nó nổi cục cục rồi. Nhưng rất may là xe dắt gần đến cổng trường rồi mà không có con ma nào xuất hiện, tôi thở phào nhẹ nhõm. Khi dắt xe ra khỏi cổng, tôi tót ngay ra ngồi phía sau, thấy vậy thằng Định hỏi:
– Gì vậy ba?
– Thì chở tao chứ gì? Mày nghĩ với cái thân nhỏ bé của tao tha nổi cái xác trâu của mày chắc. – Tôi đáp lại với cái giọng như ra lệnh kèm vẻ mặt gian xảo.
Thằng Định biết giờ này đã không còn sớm và chắc nó nghĩ ý kiến của tôi là hợp lí, thêm nữa nó lại là người đi nhờ xe nên cũng không thèm cãi lại, nó leo lên yên trước rồi đạp xe đi. Tôi ngồi phía sau nở nụ cười khoái chí như một kẻ thắng trận trở về, thằng Định quay ra sau thấy cái mặt tôi rạng ngời như thế chắc nó hích một phát để tôi rụng vài cái răng hoặc rớt luôn khỏi xe quá.
Tôi không ngờ nhà thằng Định giàu dễ sợ, nhà nó đến hai tầng lầu to tướng màu xanh ngọc, bên ngoài là cái cổng sắt lớn màu vàng chắc chắn, bên trong lại có khoảng sân rộng trồng mấy loại cây cảnh. Sau khi nó xuống xe, tôi cũng chỉ quan sát đến đó rồi vội vã tót lên yên trước đạp đi, cũng trễ rồi, không về nhanh kẻo má tôi mắng. Bất chợt thằng Định gọi tôi:
– Ê! Huy, cám ơn mày.
– Không có gì, xem như trả ơn mày cho tao sờ ngực bóp vú. – Tôi nhe hàm răng cười đáp trả, cố ý nói to như thế, mọi người xung quanh nhìn tôi với nó chằm chằm như hai con ufo vừa từ trên trời rơi xuống, tôi vẫn cười đạp xe đi thẳng đến cuối con đường, rồi vòng theo con đường khác về nhà. Thằng Định biết tôi học thêm như thế này, thái độ của nó sẽ ra sao?
Thuộc truyện: Nợ mẹ hai nàng dâu {truyện gay}
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 3 - 4
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 5 - 6
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 7 - 8
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 9 - 10
- Nợ mẹ hai nàng dâu - chương 11 - 12
- Nợ mẹ hai nàng dâu - chương 13 - 14
Leave a Reply