Truyện gay: Nam Sinh Trung Học – Phần 2 – Chương 3
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sao hả? Muốn sao hả thằng ĐĨ CHÓ?
…phải nhục nhã van xin… “…được đụ…” Nó cúi gằm mặt, nước mắt lại tuôn rơi, danh dự của nó, chí khí của nó thế là tan nát.
Nói gì tao nghe không rõ?
Xin các anh… Em xin các anh đụ em!!!
Nhắc lại cho mọi người nghe xem nào?
Xin các anh đụ đít em, xin các anh làm em sướng, xin các anh đụ em, xin các anh chơi em, làm ơn, em xin các anh!!! Những lời đĩ thõa tuôn trào từ miệng bé, những lời bé biết bé sẽ phải lặp đi lặp lại, những lời bé từng nghe trong các clip sex, thỉnh thoảng dâm dâm tưởng tượng xem bé đóng vai ấy rồi xin xỏ một anh top nào đó, cũng nứng hết cả cặc dái, mà chưa một lần thực sự nghĩ là mình sẽ phải nhục nhã đến thế ngoài đời.
Tiếng hoan hô nhấn chìm những lời lải nhải van xin của bé. Tụi nhóc hả hê khi bé bị nhấn chìm xuống đáy sâu dâm đãng. Những trò chơi nãy giờ chỉ là giải trí tiêu khiển, giờ đây cuộc cuồng dâm thật sự mới bắt đầu.
Ok, thích thì chiều. Thằng lớp trưởng nheo mắt hỏi một ai đó, “Mày thấy sao, lần này mày phá trinh em nó được chứ? Hay là còn sợ dơ?”
Thằng lồn này còn trinh đâu mà phá, nhưng tao đéo sợ gì hết, chơi thì chơi.
Thằng đội trưởng đội bóng rổ đã đứng sau lưng bé từ lúc nào.
Luật lệ của thế giới này thật đơn giản, đụ, hoặc là bị đụ. Làm kẻ thống trị, hoặc bị chà đạp. Nếu lỡ bị đụ, tội gì không tận hưởng chút khoái lạc của thằng bị đâm lồn, tại sao phải chống cự? Kẻ mạnh viết luật, kẻ yếu phải tuân theo. Thử hỏi nếu cậu bé sinh ra và lớn lên giàu có và quyền lực, liệu cậu có giữ được mình hay cũng dùng tiền và dùng quyền bày trò đồi bại để thỏa mãn thú tính. Nên trách ai đây, chó sao có thể chê chủ nghèo, con sao có thể chê cha mẹ khó?
Bé tự trách bé thôi, những mong mỏi, mơ ước, dục vọng tà dâm với thần tượng tự tạo dựng trong đầu óc bé đã khiến bé ra nông nỗi này. Ngậm ngùi khóc than thì đã muộn, cong đít lên dạng háng ra đi em, để anh đội trưởng thúc cặc vào. Những lời thông báo của thằng lớp trưởng ong ong trong tai bé, tiếng được tiếng mất trong đám nhóc ồn ào và đầu óc nửa mê nửa tỉnh nửa say nửa dại của bé.
Đây là cơ hội cuối cùng của mày, nếu mày giữ được chút đoan chính, không xuất tinh trước khi đội trưởng chơi mày xong xuôi, thì đó là con cặc duy nhất đụ mày tối nay, tụi tao sẽ cởi trói cho mày xuất tinh xong rồi tha. Nếu mày xuất tinh trong lúc đội trưởng đang xài mày, mày sẽ bị ăn roi tới lúc đội trưởng chơi xong. Thằng lớp trưởng cười nhẹ hiểm ác, “lẽ ra phải thông báo cho mày trước khi tao làm mày nứng chảy đầm đìa thế kia.”
Thằng đội trưởng cuối cùng cũng lột phăng cái quần chật chội, con cặc khổng lồ siêu cấp vô địch bật tung ra, ngỏng cao đầy tự hào trong tiếng xuýt xoa của lũ nhóc. Không phải mới lần đầu được chiêm ngưỡng, nhưng cũng như live show ca nhạc, khán giả lịch sự phải vỗ tay hoan hô cổ vũ dù ca sĩ cũng chỉ hát đi hát lại có bấy nhiêu bài, huống hồ đây là lần đầu tiên thằng đội trưởng đụ đít một bé trai, khán giả càng phải hò reo sôi động hơn.
Vệ sinh lắm, em nó tắm rửa một ngày nay cả chục lần, moi móc sạch sẽ hết rồi. Thấy thằng đội trưởng giữ đầu khấc lừng khừng sau đít bé, thằng lớp trưởng trấn an. “Tao còn sợ đít nó không chịu nổi cặc mày, đã tập luyện cho em nó từ sáng, không tin hỏi mấy thằng sáng nay tới nhà tao xem.” Tiếng gật gù đồng ý vang lên.
Mày chuẩn bị xong chưa thằng chó, tao vô đây. Nói đoạn ôm bụng bé, mông hẩy tới, tay kéo lại, thằng đội trưởng đâm một phát lút hết phần đầu khấc.
Bé chỉ nấc lên một tiếng, lỗ đít đã nở rộng đón chào con cặc siêu thịt. Càng lút vào sâu trong bụng bé, tiếng ré từ miệng bé càng cao hơn, rít róng như không khí bị tống đẩy khỏi lồng ngực để chừa chỗ cho con cặc xâm lăng cơ thể.
Rồi thằng đội trưởng nắc một phát rõ bạo lực, bé hộc lên, đầu rũ xuống, chân không còn dang lên nổi, thõng thượt. Cặc đã lút cán, cuộc truy hoan bắt đầu.
Thằng đội trưởng cũng bất ngờ vì lỗ đít ấm nóng ôm gọn con cặc nó. Sướng thế này không biết mà chơi sớm. Nếu cái lỗ đã bị nong toang hoác mà còn sướng vậy, lỗ gin chắc còn đã hơn. Nhưng thế này thì bớt bót, chơi được dai hơn. Nhe răng cười, “Bắt đầu nào!!!” nó bắt đầu ôm bé sát vào người và nắc.
Ra đi! Ra đi! Ra đi! Tiếng cổ vũ dĩ nhiên dành cho bé, vì nếu bé bị đụ sướng đến nỗi xuất tinh thì cái nhánh cây một thằng lại đang cầm nhăm nhăm sẽ tiếp tục được quất xuống ngực bụng bé. Thằng đội trưởng chả phải vội gì, nó ôm bụng bé và nắc từ tốn, rút ra gần hết rồi thọc vào lút cán, cảm nhận rõ cơ bụng săn chắc của bé trồi sụt cùng con cặc bên trong.
Nhưng bé thì không muốn vội cũng bất khả. Con cặc dài sọc của thằng đội trưởng đang đâm vào những chỗ hiểm hóc của bé, khiến bé căng cứng người vì cơn cực khoái chực trào dâng, bé cố bóp đít lại để làm chậm nhịp nắc của thằng đội trưởng nhưng không chống lại được tốc độ và sức mạnh của nó. Tay bị trói, bé không thể tự bóp dái để chặn cơn xuất tinh đang cận kề, cặc ngỏng cao, bé không có cách nào che chở đầu cặc khỏi nhành cây đang nghịch ngợm chỉa đến se se thân cặc đang tung tẩy theo nhịp nắc.
Và một chiếc lá còn sót lại khẽ quét qua lỗ tiểu đang vô cùng nhạy cảm sau bao hành hạ kích thích. Phọt. Phọt phọt phọt.
Rền vang một tiếng rên tuyệt vọng, tinh dịch ứ đọng từ hôm qua đến sáng nay đến bây giờ phun trào ào ạt khỏi lỗ tiểu phập phồng bé xinh. Văng lên cao, phóng ra xa, tụi nhóc vừa cười như nắc nẻ vừa hoan hô vừa nhảy tránh, không khí vui như ngày hội. Bé ưỡn cong người quíu hết tay chân, năm giác quan mụ mị đê mê, xuất tinh như chưa bao giờ được xuất tinh trong đời, cơn cực khoái đau đớn ê chề mà cũng mạnh bạo vũ bão nhất kể từ khi bé biết mò cu tự sướng cứ ào ạt kéo theo từng cơn sóng thần lan tỏa khắp người, giần giật, bần bật.
Bị nắc chưa đầy ba phút, bé đã xuất tinh. Không muốn tỉnh khỏi cơn đê mê bơ phờ mệt rũ cả người, mắt bé nhắm tịt, bé chỉ muốn chìm vào cõi mộng, nhưng bé không thể tận hưởng cơn khoái cảm bom tấn được lâu. Thằng nhóc cầm nhánh cây bị tinh dịch văng dính đầy người, chảy cả xuống đùi, lắc đầu: “Sai lầm lớn rồi con. Đại ca bỏ tay khỏi bụng nó đi, kẹp cổ nó để em xử phía dưới.”
Bé luống cuống gồng bụng chờ đợi trận roi mới, cố gắng bóp cơ đít đã mệt nhoài chặt lại, lại còn định cong đít nắc lui để thằng đội trưởng sớm xuất tinh, nhưng “Chát!” một cách nhanh chóng, đột ngột không báo trước, thân thể bé lại mềm đi, đít lại ngoác ra khiến thằng đội trưởng lại sung sướng thọc thêm một khúc cặc sâu hơn vào đít bé.
Quật liên hồi, nắc liên hồi, thật sự không ai đếm được là bao nhiêu cú. Bé đã thôi không còn thốt được lên thành tiếng, chỉ khò khè thở và thỉnh thoảng rên lên gì đó như cầu xin. Thế rồi thằng đội trưởng gầm lên, và cơn gồng người giần giật đặc trưng của đỉnh cực khoái của nó làm rung chuyển cả hai cơ thể đang dính vào nhau. Dừng roi. Nắc thêm vài cái nữa theo quán tính rồi thằng lớp trưởng rút cặc ra.
Chỉ hai giây sau tinh dịch đã tuôn từ đít bé rơi lộp bộp xuống sàn. Thằng đội trưởng nhấc mặt bé lên: “Sướng không mày?”
… bé ráng sức thều thào “…dạ s… s..ng…”
Tao chơi không sướng mới là lạ, ha ha ha!!! Rồi nó thỏa mãn tới ghế sa lông nằm bẹp, chơi đĩ cũng mất sức chứ bộ.
Mày đoán được thứ tụi tao muốn nhét vào đít mày là gì chưa thằng ngu? Thằng lớp trưởng rút tay khỏi quần – nãy giờ nó cũng nứng dái muốn phun ào ào – cắc cớ hỏi.
D… dạ chưa…
Thằng này đúng là bú cặc nhiều quá riết ngu người luôn. Thôi đằng nào mày cũng xuất tinh rồi mà các bạn còn chưa xả được, tao nhờ mày chịu khó cho các bạn cùng chơi nhé, tụi mày đừng đánh em nó nữa tội nghiệp, có hai cái lỗ đụ nó xong rồi đi ngủ là vừa, trong kho có chăn gối, tao lên phòng trước đây, dưới này đừng có quậy quá nhé.
Nó tiến đến gần bé, thì thầm: “Mày tranh thủ còn thức thì suy nghĩ thêm, mai ghi lại danh sách hết các thứ mày có thể nghĩ ra được đưa tao, biết đâu mày đoán trúng, vẫn còn cơ hội cho đít mày khỏi bị cảnh banh chành trước sáng mai.”
Nói rồi thằng lớp trưởng bỏ lên lầu cùng thằng anh họ, dắt theo sau một đứa con trai líu ra líu ríu. Thằng anh dâm tặc của nó không muốn chơi cùng lũ lâu la mà muốn tay ba riêng với nó rồi ngủ, nên lựa một đứa dễ nhìn đem lên làm tì thiếp. Khổ thân chàng đực rựa bị rơi vào mắt xanh của thiên thần dâm đãng, tối nay mất trinh rồi. Nó than thầm trong bụng, nhưng nhìn cảnh bấy nhầy của bé, nó không dám xin xỏ nhiều, chỉ cụp đuôi ngoan ngoãn bước theo. Thà nhắm mắt chịu bú, rồi bị đâm đau một lúc rồi thôi, còn hơn chọc giận tụi quỷ sứ này, bị hội đồng như bé thì xong đời.
Thằng lớp trưởng tháo nút dây thắt trên lan can tầng lửng rồi đi khuất, cậu bé bị hạ xuống trong vòng vây lũ bạn khát tình động dục….
Một đứa mở hàng rồi thì tụi nó tới luôn, nhào vô hiếp em sáng đêm, em cứ mê man thiếp đi rồi tỉnh lại, lúc nào cũng có thằng không đầu này thì đầu kia, có khi tụi nó cũng không biết em xỉu, cứ vậy mà làm tới kệ chừng nào em tỉnh thì tỉnh thôi.
Hai đứa nằm cạnh nhau thủ thỉ một hồi, mắt thằng nhóc tự nhiên cay xè. Nó khóc cho thân nó cũng nhiều, khóc khô nước mắt rồi, nhưng giờ nó mới biết, nó không phải là nạn nhân đầu tiên và duy nhất của thằng lớp trưởng và đám tay chân cuồng dâm. Nó tưởng như chính nó đang chịu những đau đớn bé kể, đến nỗi nó phải bảo bé dừng lại.
Anh đừng khóc mà. Mình đã nói sẽ kể hết mọi chuyện cho nhau nghe, anh cũng đã hứa rồi, anh còn mít ướt hơn em nữa.
Nói về những chuyện đã xảy ra không hề dễ dàng. Lần đầu tiên nó cố gắng kể lại cho bé nghe về buổi chiều định mệnh nó bị đè ra cưỡng hiếp tập thể, bắt đầu một kiếp nô lệ triền miên, nó lên cơn sốc, người run bần bật như muốn đổ bệnh vì từng câu từng chữ nó thốt ra đâm vào ký ức nó, moi móc những diễn biến mà nó chỉ muốn quên đi, như nó vẫn thường chìm nghỉm trong đống nhục dục trần trụi, cố gắng chịu trận trong vô thức chờ hết giờ.
Nhưng bé đã thuyết phục nó phải kể. Bé đã bắt đầu trước, cũng khó khăn và ngại ngần, nhưng bé đã kể nó nghe quãng thời gian bé làm món đồ chơi trong tay lũ nhóc. Gần như không sót chi tiết nào, đổi lại, nó hiểu nó cũng không được bỏ sót giây phút nào, dù đau đớn nhục nhã đến mấy, nó phải kể lại.
Nỗi đau và gánh nặng được chia sẻ sẽ nhẹ đi phần nào. Có một người lắng nghe và thấu hiểu cho hoàn cảnh của nó, không khinh bỉ, không thắc mắc, không dạy đời, để nó trút được hết những ký ức cứ găm vào đầu óc nó như những mảnh kính vỡ, đâm rướm máu những giấc mơ lúc nào cũng là ác mộng, nó phải thừa nhận, tuy nói ra cũng đồng nghĩa với việc sống lại những khoảnh khắc địa ngục, nhưng sau đó nó được nhẹ lòng một chút.
Hai đứa nô lệ, trao đổi với nhau những câu chuyện dâm đãng nhất, những hoàn cảnh bẩn thỉu nhất hai đứa đóng vai chính, vậy mà cũng vun đắp được một mầm hy vọng nho nhỏ. Bé kể hết mọi mánh lới ngón nghề của lũ nhóc, những ứng phó cả ngu ngốc và khôn ngoan của mình, mặc dù có hơi muộn, vì nó cũng đã nếm qua gần hết, nhưng bé mong rằng nếu có tình huống tương tự xảy ra, nó sẽ bớt được đau đớn nếu biết trước để kịp phòng vệ. Và nó cũng dần cảm thấy có trách nhiệm chia sẻ “kinh nghiệm” với bé, dù những ngày tháng nhục nhã của bé không còn dồn dập như nó bây giờ, nhưng biết đâu bé bị phát hiện đang bí mật giúp đỡ nó và bé phải chịu trừng phạt bằng những trò bé chưa trải qua.
Nhiều lúc nó quên bé nhỏ hơn nó một tuổi, vì đôi mắt chứa nỗi buồn mênh mang và giọng kể ráo hoảnh của bé, qua lời kể của bé, những trò dâm dục nhất tưởng như chỉ là một sự kiện lịch sử xa xôi nào đó, nhưng ánh mắt bé thỉnh thoảng nhìn sâu vào mắt nó, nó biết, một tâm hồn không còn chút ngây thơ mơ tưởng nào nữa, vì tất cả mộng ước đã sụp đổ chỉ trong một ngày cuối tuần. Với bé, sau đêm bị cưỡng hiếp tập thể tại nhà thằng lớp trưởng, thằng con trai nào mà không muốn chết quách đi cho rảnh, nhưng bản năng sinh tồn đã khiến bé chọn một con đường, chấp nhận mọi phục tùng, quỵ lụy để sống sót. Khoái cảm có thể còn đó, nhưng yêu thương thì đã chết.
Cho tới ngày bé bị triệu tập để góp vui cùng nó trên sân thượng trường.
Với bé chịu cúi mình có thể là “dễ”, nhưng nhìn một anh nghe đồn là trai thẳng bị banh ra chịu trận như mình năm ngoái, chắc là khó khăn nhục nhằn lắm. Bé thấy mừng (vì mình đã hầu như thoát được khỏi tổ quỷ) rồi nứng (bé có phải thánh đâu mà thấy thằng đẹp trai như anh không động lòng) rồi thương (thấy anh cứ cố gồng mình chống chọi trong vô ích) rồi tò mò (lý nào một đứa khỏe khoắn như anh lại chịu cảnh phơi mình trần truồng tắm mưa tinh dịch) rồi đột nhiên gan bé to bất chấp mọi sợ hãi bị lôi trở lại vào vòng xoáy bạo dâm: bé đưa tay giúp anh, chỉ một chút thôi, nhưng bé nhận ra tim bé vẫn còn rung động được.
Khẽ khàng thôi, vì làm sao anh có thể đáp lại tình cảm của bé.
Nó chịu ơn bé đã đành, bé là đứa con trai duy nhất – không, là người duy nhất thấy nó trong cảnh cùng cực đã chịu đến gần dìu nó dậy. Những chiều nó bị hành hạ tơi tả, có bé, nó không phải về nhà ngay mà ghé nhà bé, bé tắm rửa, xoa bóp, trò chuyện, giúp nó hồi phục. Bé sẵn sàng liếm đít nó vì biết đít nó đau đớn không nỡ thọc tay vào, bé nấu súp ngồi đút nó ăn khi nó mệt lử nằm dài trên giường, bé là người buộc nó phải tập những bài tập cơ lý giúp cơ thể phục hồi trong lúc nó chỉ muốn buông xuôi vì kiệt quệ, bé gột rửa tươm tất để nó về đến nhà không còn nồng nặc mùi tanh và mùi khai. Bé chính là vũ khí bí mật để nó còn giữ được mình là một thằng con trai khỏe mạnh.
Nó biết bé thích nó, vì người dưng không đâu chẳng thằng nào thèm dây vào nó. Nhưng nó hiểu bé thích nó thật lòng chứ không chỉ thèm khát nó như những thằng thú tính khác, vì với chúng, nó chỉ cần cởi đồ chổng mông để chúng thỏa mãn, còn bé, nó không biết phải làm gì để đền đáp. Mỗi lần để bé chăm sóc mình, nó vẫn có cảm giác tội lỗi như nợ bé thứ mà nó không thể trả.
Nó thương bé không? Thương chứ. Thích bé không? Bé dễ nhìn, nếu không phải chịu cảnh nô lệ thì cũng lách chách nhí nhảnh như em nó, có thể thằng “nó” hồi xưa không ưa mấy thằng hiền lành kiểu đó, nhưng ừ thì, qua tay bao nhiêu thằng đực rựa, nó cũng chẳng khác đĩ gay là mấy, bé không phải là thằng quá tệ để thích. Nhưng tình cảm ấy liệu có thể…
Nó gặp mẹ và dì bé, những người phụ nữ ngồi sạp vải sớm tối, không hẳn là bỏ bê bé nhưng không đủ thời gian để chờ bé lớn thành người đàn ông duy nhất trong nhà. Nó càng nể bé hơn, khi bé chìm đến đáy tuyệt vọng, không có ai đến với bé như bé đến với nó, vậy mà bé vẫn vượt qua được. Nên nó nhất định cũng phải vượt qua, thứ quan hệ kỳ dị giữa bé và nó, phải giải quyết xong lũ khốn ấy nó mới có thể nghĩ tới được.
Nhưng đó là một bài toán cực khó. Chính bé cũng chỉ được buông tha vì đã xài chán chê chứ có phải vì bé phản kháng hay vì có ai can thiệp đâu. Hai đứa cũng nghĩ mãi, nhưng bé chỉ làm được những việc vụn vặt như nếu nó kịp nhắn tin cho bé tụi nó sẽ lôi nó vào ngóc ngách nào trong trường, thì bé tìm cách báo giám thị có bạn hút thuốc; trường làm tổng vệ sinh, bé “vận động” vài thằng không hiểu chuyện bê bàn cũ tủ hỏng lên sân thượng choán ngay chỗ tụi nó hay hành hạ nó, bớt được một địa điểm tập kết; nó bị kêu vào toalét quỳ gối chờ bị đụ thì bé báo lao công cầu nghẹt… bớt được tí nào thì bớt nhưng cũng không phá đám lũ nhóc quá thường xuyên được, kẻo chúng đâm nghi.
Hai đứa trải qua hết học kỳ một rồi mùa giáng sinh tương đối an lành, còn có những kỷ niệm vui vui (thậm chí dâm dâm). Những cuộc bạo hành thỉnh thoảng vẫn xảy ra nhưng cường độ và mật độ có giảm, và không có lần nào quy mô như lần đi Đà Lạt. Vẫn có những cuối tuần bị chơi tập thể, vẫn có những cuộc “tiếp khách” bí ẩn mà nó bị bịt hết tai mắt mặt mũi, vẫn có những ngày đến trường “khi đi trai tráng khi về nát bươm”, nhưng nó đã thích nghi đến mức trò gì cũng đã thành chuyện thường. Có những biến cố như đợt Hội khỏe Phù Đổng 26/3, khi nó một lần nữa bị lột truồng trước toàn trường, nhưng đời nô lệ nhìn chung vẫn tiếp diễn êm đềm.
Và dường như thằng lớp trưởng hoặc đã chán nó, hoặc lý do gì đó mà ngoài những hành hạ thông thường không còn quá độc ác với nó, thậm chí có khi lơ là, rồi có đợt lại quay lại xài nó “độc quyền” một cách dã man, như thời gian diễn ra Hội khỏe, rồi lại thôi. Không thể nào nói nó cảm thấy “bị bỏ rơi” khi thằng lớp trưởng không đoái hoài gì, nó mừng chứ, thằng lớp trưởng không bày trò thì tụi nó cũng bớt đè nó ra; nhưng hễ lâu lâu không được để ý, nó không muốn thừa nhận, nhưng thằng nô lệ trong nó cũng thấy hơi chạnh lòng vì bị chủ nhân thất sủng.
Tháng tư về, nó hầu như không còn bị hành hạ thể xác mà chỉ làm nhiệm vụ đĩ đực há miệng bú cặc và banh đít cho đụ. Hai đứa khấp khởi, có lẽ sang năm nó sẽ may mắn được chuyển lớp, cùng lắm để chắc ăn nó sẽ nhờ ba má xin chuyển, và như bé, chỉ còn thỉnh thoảng bị gọi đến, mà có bị gọi thì cũng đâu tới nỗi nào – tụi nó đã biến nó thành một thằng nô lệ mạt hạng đến nỗi phục vụ tình dục với nó đã trở thành hành vi đỡ nhục nhất – chỉ cần phần lớn thời gian được yên thân là ổn. Hè đến là thằng nào đi đường nấy, không đến trường hàng ngày, nó sẽ đỡ bị làm nhục hơn. Em nó chăm học, sẽ thi đậu vào trường chuyên, không phải vào trường nó, nó sẽ không phải hồi hộp mỗi ngày chờ nghe tin em mình bị hiếp. Bé sẽ thôi không còn phải vào vai điệp viên làm gì cũng thậm thà thậm thụt, và nó có khi sẽ có khoảng lặng để tìm lại bản năng giới tính thật của mình.
Vậy… thực ra tụi nó định… nhét gì vào… lỗ của em?
À, anh có đoán được câu trả lời không? Em phải ghi một danh sách dài những thứ em nghĩ ra được, và suốt cả tháng trời tụi nó lần lượt nhét hết mọi thứ em đã liệt kê ra, từng thứ một vào lỗ của em.
Đụ má… tụi chó chết…
Anh biết thằng LT thích nhất là chơi đểu, câu trả lời là thứ mà thằng con trai nào cũng có chứ không phải món đồ vật nào cả. Đơn giản vậy thôi, ngay từ đầu nó đã định cho thằng ĐT và đồng bọn hiếp em nên đó là câu trả lời đúng.
… Chó thật, anh thề có ngày sẽ trả lại hết bọn chó chết đó…
Thề làm gì anh? Trả bao nhiêu cho vừa, ku em không đủ sức chơi lại từng đó thằng đâu. Bé cười, ý muốn pha trò.
Nó thở dài.
Có những chuyện đã qua rồi anh à, em biết là không thể nào quên được, nhưng kể lại là để nhẹ đầu đi, chứ không phải để nhắc thù. Anh… em biết anh… hận tụi nó lắm, nhưng… anh đừng làm gì để tụi nó có cớ…
Nó im lặng không đáp. Bé cầm tay nó, bóp nhẹ.
Có khi tất cả sẽ trôi qua và trong tương lai, hiện tại sẽ chỉ còn là quá khứ. Và cũng có khi, nó chẳng ngờ, một ngày đẹp trời, thằng lớp trưởng rủ nó đi tập gym…
NGÀY HÈ
Hôm nay tụi nó đi xem Siêu Nhân.
Nghỉ hè, có thằng về quê chơi, có thằng ngồi nhà luyện game cả ngày, có thằng mọt sách chưa kịp nghỉ hè đã vội mua sách năm sau đọc, có thằng lêu lổng đá banh đánh bóng, nhưng cũng có nhiều thằng (hè năm nay mới bắt đầu có phong trào) lao vào tập gym. Con trai mà ko gym, để béo phì hay ốm nhách thì con gái chê, mấy thằng bot cũng chê nữa. Phải khoẻ mạnh, sporty, ra dáng thanh niên là vừa, một năm học nữa là tốt nghiệp, thành người nhớn cả rồi.
Tại sao hè này lại đổ xô đi tập, thì lại là một câu chuyện hấp dẫn sẽ kể vào lúc khác, chắc chắn là có liên quan đến thằng nhóc ngu mà lì đã làm nô lệ tình dục cho tụi nó suốt 9 tháng qua. Cũng có biến cố và sự kiện, li kỳ hồi hộp và nứng dái lắm, nhưng túm quần sịp lại thì cuối tuần này, công chiếu Man Of Steel, thằng nhóc phải cụp đuôi theo đám bạn quý hoá của mình vào rạp ngồi xem sự trở lại hoành tráng của người hùng Siêu Nhân.
Hẹn hò kêu gọi nhau mãi tụi nhóc cũng kéo bầy đàn được gần đầy ba hàng ghế. Đi buổi chiều mà rạp cũng đông ghê, may mà hùn tiền mua vé trước chứ đến giờ chiếu mới đến rạp thì có mà ngồi gặm bắp rang ngoài hành lang. Hỗn loạn một lúc mua bắp, mua nước, soát vé, chạy ra chạy vào ồn ào tán loạn, tụi học trò mới yên vị xem quảng cáo. Xui cho ai ngồi cùng phòng chiếu với tụi nó bữa nay, đám nhóc mất trật tự cười giỡn la ó chửi thề rộn cả khán phòng, nhưng xem phim thế mới vui, im im ngồi xem chán chết, đối với lũ hiếu động này ngồi yên, dù là trong rạp chiếu phim cũng là cực hình.
Thằng lớp trưởng ngồi ngay giữa hàng VIP, bên cạnh là thằng nhóc nô lệ xinh trai nó đã chiếm hữu từ đầu năm đến giờ, đày đoạ không biết bao lần chưa chán. Nó nghĩ là nó sẽ chán, hàng có còn gin đâu mà giữ mãi, nhưng có gì đó từ thằng nhóc cứ khiến nó muốn tìm thêm cách thức để hành hạ đày ải thêm mãi. Nó cũng thấy kỳ lạ buồn cười, hoá ra đây là thằng nô lệ có thâm niên nhất trong số những thằng đĩ đã qua tay nó, nhưng nó chưa chán, thằng nhóc còn trong gọng kìm mà vẫn phơi phới thì thỉnh thoảng, như bữa nay, show diễn vẫn tiếp tục.
Phơi phới thì có hơi quá. Sự thật thì thằng bé chỉ là một đứa con trai bình thường chứ không phải Siêu Nhân giấu tung tích từ hành tinh Krypton rơi xuống, nên dù đẹp trai cỡ nào, khoẻ mạnh cỡ nào thì cũng đuối háng, có lúc nằm liệt giường sau khi chịu trận chuỗi cực hình từ bầy dâm thú. Đã từng có hy vọng, đã có lúc ngỡ thoát, đã có khoảng thời gian yên bình, nhưng rồi số phận trớ trêu bằng cách này hay cách khác cứ vươn vòi bạch tuộc cuốn nó trở lại vào xoáy sâu dâm nhục. Nó không còn là nó của 9 tháng trước, nó đã là một kẻ hoàn toàn khác – hôm nay, nó ngồi đây, tồn tại chỉ nhằm mục đích mua vui cho các chủ nhân của nó, cho thằng đại ca bên cạnh và lũ bè đảng xung quanh.
Con trai đứa nào không từng mê siêu anh hùng, giả mình là người nhện, Sindbad, Sôngôku… Ném phi tiêu cánh dơi, Kamejoko chưởng nhau. Đứa nào cũng từng mơ mình đẹp trai như Clark Kent, cơ bắp vô song, sức khoẻ vô địch, siêu năng lực vô đối như Superman, và dĩ nhiên là những cô bồ lộng lẫy. Các bé gay thì tưởng tượng một ngày được bú liếm thứ nổi cục nổi đùm bên dưới những bộ đồ bó sát, được sùng bái và cung phụng những khối cơ nở nang quyến rũ và khuôn mặt siêu phàm. Truyện tranh siêu anh hùng là thứ gay nhất, pede gợi dục nhất mà lũ trai thẳng cũng mê mẩn, thật mắc cười.
Thằng lớp trưởng cũng mơ, không chỉ đô như Superman mà còn chiếm hữu được một thằng như Superman để đem về hành hạ cho sướng, chẳng bao giờ sợ lỡ tay bóp chết. Thằng bé nô lệ cũng mơ, nó mà có cặp mắt như Superman nó sẽ đốt hết lũ súc sinh từng đứa một, nhưng hiện giờ thì nó chỉ mong sao không thoát được khỏi lũ nhóc này thì cầu trời hôm nay đừng quá đau đớn nhục nhã, đừng để nó trần truồng bụm cặc tồng ngồng chạy về trong mưa to gió lớn như có lần là nó mừng lắm rồi.
Đèn tắt, phim chưa bắt đầu thì thằng lớp trưởng đã thì thầm “Cởi dép ra” bên tai nó. Bắt đầu là đôi dép, nhưng nó cũng đoán được dần dần trên người nó sẽ không còn thứ gì che thân. Tụi nó rõ ràng có ý định lột truồng nó ngay trong khán phòng này, nó cũng đủ thông minh để hiểu điều đó sau vô số lần bị lột đồ/tự lột đồ khắp mọi nơi. Nhưng lần này thì to gan quá. Nghe nói rạp chiếu phim có gắn camera hồng ngoại để kiểm soát khán giả không quay lén hoặc giở trò đồi bại hoặc trộm cắp, nó nghe thằng đội trưởng bàn ra – thằng đó ác dâm nhưng hơi nhát, chỉ thích chơi bấy nhầy chỗ kín đáo – thằng lớp trưởng chỉ cười, thì để xem rạp đấy có camera không. Nếu bị bắt quả tang đuổi ra thì thằng nô lệ phải chịu đền tiền vé cho mỗi đứa bị đuổi, và cộng thêm hình phạt tăng dần theo mức độ nghiêm trọng của hậu quả, đơn giản thế thôi.
Vậy là thằng nhóc phải chịu trách nhiệm việc giữ cho trò vui hành hạ mình được kín đáo, tụi nó ăn ốc, nó đổ vỏ như bao lần, chính nó cầu trời đừng ai phát hiện ra cảnh nó bị làm nhục, đời nô lệ còn gì vui bằng? Nó bị kẹp giữa thằng lớp trưởng và thằng đội trưởng – phải, tuy nhát gan nhưng dễ bị dụ và ham vui, thế mới bị thằng lớp trưởng xỏ mũi làm lâu la dễ dàng – nguyên hàng ghế là lũ bạn, hàng trên và hàng dưới cũng gần hết là tụi nhóc. Bị bao vây trong rạp tối thui thế này, 2 tiếng rưỡi bày được thiếu gì trò.
Móc cặc ra sục đi thằng chó, đĩ mà để cặc teo nhách vầy coi sao được? thằng lớp trưởng bóp hạ bộ nó kiểm tra, nó mặc có mỗi cái quần lửng kaki trễ lưng (no underwear dĩ nhiên) và cái áo ba lỗ trắng ôm sát cơ thể cường tráng mơn mởn (nó cũng tập gym mà) rất sexy (chen trong thang máy khối em nhìn) nhưng vào rạp gió lùa khá lạnh, cu teo là đương nhiên, hai đầu vú nó cũng săn lại nhọn cứng đội lần vải mỏng nơi ngực nó nhô lên mời gọi, chờ được vò bóp cắn xé.
Nó móc cặc ra chưa sục mà người đã run bần bật, mỗi một ánh đèn pin lướt qua hay một cảnh màn hình bừng sáng là nó lại giật bắn. Làm sao mà nó có thể không bị phát hiện đang có hành vi phô dâm được chứ? Mắt nó dáo dác mất tập trung thì không cương lên được, nhìn lên màn hình thì sợ sơ xuất, nỗi khổ sở của nó đã bắt đầu khi phim còn chưa chiếu. Những đoạn giới thiệu loang loáng vụt qua trước mắt, nó cũng không biết phim gì là phim gì, tụi nhóc kháo nhau, đi xem X-Men nhé, trời ơi xem một phim với tụi mày là đủ chết rồi, còn rủ gì nữa.
(có tiết lộ nội dung phim, nên đi xem trước khi đọc)
Phim bắt đầu thật hoành tráng với cảnh chiến đấu trên hành tinh Krypton và giải thích lý do Kal-El được đưa đến trái đất, nhưng thằng bé có thưởng thức được vị trí VIP của mình là mấy. Chẳng mấy chốc mà quần thằng bé đã bị tụt xuống mắt cá, tênh hênh giữa phòng, tay sục cặc tay vén áo vò ti như đang ngồi nhà chat sex, tự nhiên như trai Sài Gòn. Thằng lớp trưởng thỉnh thoảng hứng chí vỗ đùi đánh bốp, không phải đùi nó mà là da thịt tô hô đùi thằng bé, còn lại tiện tay thò sang nghịch dái thằng nhỏ tỉnh bơ.
Lúc hành tinh Krypton nổ tung thì quần thằng bé cũng tuột luốt khỏi hai chân, cho mày khỏi có gì kéo lên luôn, cởi truồng 100% từ rốn trở xuống. Lúc Kal-El/Clark Kent đã lớn và cứu người thoát khỏi đám cháy giàn khoan dầu, lộ thân trên siêu cường tráng và lông lá (nhưng quần tiếc là làm bằng vật liệu chống cháy gì đó siêu bền mà còn nguyên không lộ tí hàng nào) thì đó là cảnh cuối cùng thằng bé xem được trọn vẹn, vì ngay sau đó thằng lớp trưởng đã nói nhỏ, “Siêu nhân cởi trần rồi sao mày còn mặc áo”.
Liếc nhìn thằng lớp trưởng lúc này đã lại dán mắt lên màn hình, thằng bé thở hắt một hơi, đầu hàng thôi không tìm sự chú ý của hắn nữa, xin xỏ gì được trong âm thanh surround, cũng bằng thừa. Nó quỳ xuống, hai đầu gối chạm sàn gạch hoa cương lạnh ngắt, nhắm mắt cúi thật sát người lột chiếc áo ba lỗ mỏng tanh khỏi đầu, 100% từ rốn trở lên, 100% loã lồ giữa hai hàng ghế trong rạp chiếu phim hiện đại nhất thành phố.
Định ngồi lên ghế thì thằng lớp trưởng đã nhấn đầu nó vào đũng quần, ra hiệu cho nó cởi nút quần móc cặc thằng lớp trưởng ra, và thế là trong khi thằng lớp trưởng ngồi dạng chân vừa xem phim vừa được bú cặc, thằng bé nô lệ đáng thương hại phải quỳ gối dạng háng trần truồng sì sụp bú liếm, hai hòn dái lủng lẳng thỉnh thoảng bị mũi giày thằng lớp trưởng chọt chọt, nếu nó bú chậm lại hoặc không nuốt hết đến gốc cặc, vùi mũi sâu vào đám lông mu rậm rạp.
Tụi nhóc ngồi cùng hàng dĩ nhiên đã thấy, tụi nó dĩ nhiên chờ đợi cảnh tượng này có khi còn hơn Siêu Nhân. Những thằng ngồi hàng này mới chiêm ngưỡng được cảnh tượng có một không hai, và nếu may mắn sẽ được tham gia trực tiếp. Thằng lớp trưởng khẽ suỵt tụi nhóc xôn xao, khoan khoái nhìn lên màn hình, sung sướng gì bằng xem phim lại được bú cặc, nằm dài ra ghế, thỉnh thoảng nắc lên một cái cho thằng nhóc quỳ bên dưới sặc chơi. Diễn viên chính đô quá, lại đẹp trai như người mẫu, chắc là siêu anh hùng đẹp trai nhất trước nay nó từng xem, Ironman người dơi người nhện gì cũng thua xa. Có điều lông nhiều quá, nó thích trai mượt thịt hơn, không sao, wax là xong. Đang miên man tưởng tượng lồng ngực ấy láng o thì cái miệng đang ngoạm cặc nó rên lên…
Thằng đội trưởng, có lẽ thấy hơi bị ngoài cuộc, đã ngồi vào ghế của thằng nhóc bỏ trống, xách đít nó lên lật sấp lại ngay trên đùi, mông trần phơi lên. Vừa xem phim thằng đội trưởng vừa bóp véo cặp mông căng mọng, vừa luồn tay nhồi đôi hòn dái tội nghiệp, thoải mái “vắt sữa” con cặc vô phương tự vệ. Thằng bé quằn quại, hộc lên trong cuống họng đang thồn chật con cặc to tướng, tiếng rên nghẹn lại trong vòm họng run rẩy khiến thằng lớp trưởng rít lên khoan khoái, thừa dịp nắc lên sâu hơn vào cái “lồn” ấm áp ẩm ướt, tay ghì chặt đầu thằng bé xuống.
Hai tay quơ quào, thằng nhóc nghẹt thở thốn dái tìm cách chắp hai tay lại làm dấu van lạy xin tha. Thằng lớp trưởng nắc thêm vài cú lút cán, thằng đội trưởng xoắn thêm vài cú nát dái, nhịp nhàng như bao lần phối hợp quen thuộc, rồi thằng đội trưởng ngả người theo dõi tiếp phim, tay mơ màng bóp mông thằng bé – gã không gay, nhưng gã thấy sảng khoái khi làm đau thằng khác, và trong phòng tối, cặp mông căng tròn săn chắc dưới tay gã cũng không tệ hơn mông gái lắm đâu. Thằng lớp trưởng buông tay ghìm đầu thằng nhóc, nó nhả cặc ra sặc sụa, nhớt dãi vương vãi tung toé trên quần áo thằng lớp trưởng.
Để mặc cho thằng bé liếm láp mút nuốt đống bầy hầy nó phun ra, thằng bé tự biết sẽ bị phạt, thằng lớp trưởng tiếp tục xem phim, Clark Kent thiếu niên nhìn xinh trai quá, chỉ muốn đè ra hiếp. Vẻ đẹp trai sáng ngời ấy làm thằng lớp trưởng nhớ đến thằng anh họ, đụ má sao hè này nó chưa về thăm mình, đem “đồ chơi” về đây tao cho mày thử thằng nhóc này. Thằng lớp trưởng thở dài, nếu không phải mày là anh họ tao thì tao đã hiếp mày lâu rồi, mà cũng có khi hai đứa mình sẽ cặp bồ, tao sẽ không có máu bạo dâm vì ai nỡ hành hạ một thằng con lai đẹp như mày. Thằng nhóc này cũng đẹp, nhưng nó chỉ là thứ nô lệ mạt hạng… Thằng lớp trưởng vừa xem cảnh cậu bé Clark Kent ướt lướt thướt trên màn hình cứu bạn khỏi chết đuối, vừa nắm đầu thằng nhóc dập xuống cặc mình cho nó chết ngạt.
Clark cứu cô phóng viên mới gặp trong cái áo trắng ôm lồng ngực vạm vỡ, thằng lớp trưởng xuất tinh òng ọc thẳng xuống thực quản rộng mở của thằng nhóc. Không cho nó thở lấy hơi, thằng lớp trưởng ra lệnh cho nó đến hết phim phải bú từng thằng ngồi dãy ghế này lên tới đỉnh. Thiếu thằng nào thì thằng đó phạt nó. Bắt đầu là thằng đội trưởng, cuộc marathon bú cặc chục thằng trong 1 tiếng rưỡi có được hoàn thành trước khi rạp sáng đèn?
Clark trở thành Người đàn ông thép, thằng đội trưởng xuất tinh như sóng thần từ con cặc bằng thép cứng ngắc to khủng hoảng lút cán như muốn đâm thẳng xuống dạ dày thằng nhóc. Bao lần nuốt cặc thằng này mà thằng nhóc nô lệ vẫn không tài nào quen được, gã nắc không cho nó cơ hội thở, có lúc nó ngạt thở muốn bất tỉnh cả nửa phút, mắt lộn tròng mũi dãi tèm lem, không còn thấy gì ngoài màu đen và khúc thịt giần giật nóng hổi trong họng. Thế mà mỗi lân xuất tinh như chưa đủ khiến nó đau đớn khổ sở, xuất tinh đến đâu thằng này rút ra đến đó, thế là tinh dịch đầy họng nó đã đành, còn đầy miệng nó, trào ra môi mép, do không kịp nuốt, không kịp ngậm quai hàm cứng đờ để giữ đống tinh khí quý giá trên lưỡi; trào cả lên mũi, xộc cả lên mắt nó, mắt mũi cay xé và nồng nặc mùi tinh dịch đặc quánh. Superman bay lượn quanh trái đất, nó nằm vắt lên ghế tắm mặt trong tinh dịch thằng khác!
Thằng đội trưởng ác một thì thằng lớp trưởng ác mười, trong lúc nó bú cặc thằng đội trưởng, thằng lớp trưởng bắt đầu nghịch ngợm banh đít nó ra. Cảm giác trần truồng lạnh lẽo trong khi đít bị phơi ra cho kẻ khác bươi móc thật không thể diễn tả được nếu chưa trải qua một lần: nó là thứ cảm giác dâm đãng nhất, với ai thích, và nhục nhã nhất, với ai như thằng nhóc, căm thù khi lỗ đít bị xâm phạm nhưng đã bị lập trình để thấy kích thích không kìm được con cặc phản chủ. Móc ngoáy một lúc thì cặc thằng nhóc đã nhểu nhớt như suối giữa hai chân thằng lớp trưởng, tiếng rên đầu hàng khi bốn ngón tay của thằng lớp trưởng đút vào móc ngược lộn ra cái lỗ hồng hào phập phồng loe cụp, cong đít lên đĩ thoã, thằng lớp trưởng thấy cặc mình lại dựng lên trong quần.
Khi thằng nhóc bò sang thằng ngồi phía bên kia thằng lớp trưởng, thằng lớp trưởng tiếp tục để đít nó lên đùi, và nó giật bắn mình đau đớn, suýt cắn con cặc trong miệng, thằng lớp trưởng đang nhét bỏng ngô vào đít nó!!! Còn đau đớn nào bằng khi lỗ đít bị hành hạ đến thế, những hạt bắp thô ráp cứ được thồn vào đít nó, chà sát thành đít nóng bỏng của nó, nhét thêm, nhét thêm vào. Rồi một thằng banh ra, một thằng nhận vào, bao nhiêu hạt rồi, đít nó rách nát mất thôi, 10, 100? Mấy trăm hạt bắp, cả túi bắp rang bơ béo thơm đã nằm gọn trong lỗ đít “túi thần kỳ” gì cũng thồn vào được của nó? Nó chỉ biết tìm cách quên đi cơn đau mụ mẫm và nỗi nhục như muốn lộn trái cơ thể nó mà phơi ra dưới bao trò vui bằng cách mút lấy mút để con cặc trong miệng, như ngày thơ ấu bú bầu sữa mẹ êm đềm.
Nó đờ đẫn cả người khi được thả ra, miệng ấm nồng tinh dịch mới ra lò. Phần dưới bụng nó căng ra vì chứa bắp rang ngay cửa hậu, lỗ đít chỉ chực phun ra, cơ đít không thể co thắt để giữ đống bắp trong ruột. Nhưng nó không được phép làm rơi ra một hạt nào. Một hạt rơi bằng mười hạt thêm vào, bắp rang vẫn còn, tụi nó ăn thừa nhiều lắm, và dĩ nhiên phải lượm hạt rơi nhai nuốt, kẻo phí. Thế là nó trườn giữa hai hàng ghế, vừa bú liếm vừa căng cơ thể gồng đít giữ đống bắp khốn nạn yên trong đít. Thỉnh thoảng cảm thấy sắp phòi ra, nó phải lấy ngón tay tự thọc vào đít để lèn cho chặt lại, thụt sâu hơn mớ bỏng ngô vào cơ thể nó.
Siêu nhân đại chiến người Krypton, nó quỳ bú. Siêu nhân cứu giai nhân lần 2, nó ngồi xổm bú. Siêu nhân tiếp tục đại chiến người Krypton, nó tới thằng bên cạnh thằng đội trưởng, và đít nó lại phải nhỏng lên chịu trận: thêm bóp dái, thêm vắt cặc, thêm cấu đít, thêm bỏng ngô. Bụng dưới nó trướng lên nhìn thật thảm thương, nhưng rạp tối có mấy ai nhìn. Nó sợ hãi nhất lúc bú cho 2 thằng 2 đầu lối đi, mỗi tiếng động, mỗi ánh sáng trên màn hình đều khiến nó rùng mình như có người qua lại. Hai thằng lại lâu ra, nó nhắm tịt mắt bú mà tim đập chân run, đầu gối va vào sàn lập cập, lành ngắt vì cởi truồng mà đổ tháo mồ hôi.
Nhưng đến khi phi thuyền người Krypton bị hút vào lỗ đen thì nó đã lê thân về lại được chỗ ngồi của nó. Trần truồng, run rẩy, mặt vương vãi những thứ chất lỏng bẩn thỉu, nó nhìn lên màn hình và thấy Siêu Nhân hôn bạn gái: nó không ngờ được nó đã thành công! Nó đã bú cho cả đám xuất tinh, nuốt sạch không chừa giọt nào, và phim chưa kết thúc. Dù lạnh cóng, đít thốn đau, bụng bắt đầu quặn lên từng cơn thắt ruột, hai đầu gối mỏi nhừ vì quỳ gối trên sàn cứng, và nỗi nhục cũng như tinh dịch đầy tràn tới họng, nó đá thành công, không có cớ gì cho tụi nó trừng phạt nó trong trò chơi này.
Thằng lớp trưởng nhìn gương mặt thẫn thờ của nó, cười cười: “Phim hay quá hả, lát về kể tao nghe, nãy tao ngủ gật mất một khúc. Mày chắc không ngủ được, mệt không, uống nưóc cho đỡ mệt!” Nó cầm li Cola, lí nhí cảm ơn, ngước nhìn màn hình đúng lúc Zod bắt đầu đánh hiệp cuối với Siêu Nhân, và hút một hơi dài…
Nó nhận ra ngay lập tức thứ nước nó đang uống không phải là nước ngọt. Nhăn mặt nhìn sang thằng lớp trưởng, nó chỉ nhận được ánh mắt hí hửng và cái hất đầu ra hiệu tiếp tục. Trong một rạp chiếu phim hành động hoành tráng giữa ban ngày, khi khán giả vừa xem vừa hào hứng ồ à, một thằng bé ngồi lặng người trong bóng tối, vừa mới phải trần trụi quỳ gối lết từ đầu dãy đến cuối dãy bú và uống tinh chục con cặc, giờ được ngồi yên xem phim thì phải giải khát bằng một ly đại nước đái. Trong lúc nó làm nhiệm vụ thì tụi nhóc vừa xem phim vừa ăn bắp rang vừa uống Cola, uống hết vài ly thì đứa nào mắc đái bèn cầm ly vào toalet đái, để dành cho nó. Có đứa mắc mà không muốn bỏ lỡ phim, vạch cu đái tại chỗ luôn, không xấu hổ gì, ngay những cảnh đánh nhau ồn ào, cũng chẳng ai để ý tiếng tồ tồ đâu đó. Tụi nó không muốn nó bị khô họng khát nước sau khi bú hết chừng đó con cặc, bạn bè tốt với nhau thế còn đòi gì nữa.
Uống chưa hết được nổi một ly thì vài ly nữa đã được đặt dưới chân thằng bé. Nó nuốt thứ nước mặn đắng ướp lạnh mà mắt bắt đầu ầng ậng nước. Lẽ ra nó phải quen rồi, từ cuối năm ngoái việc uống nước đái, ướp lạnh, nóng hổi, mới ra lò hay đã để lâu với nó cũng không khác gì uống nước trà hay nước lọc, đến trường có ngày nó không uống gì ngoài kê miệng vào những con cu đang mắc đái cần được xả, hứng dòng nước vàng khè ào ạt chảy, nuốt ồng ộc một cách thèm khát. Cái vị chát nồng của nước đái thay đổi theo từng thằng, theo từng bữa, cũng như tinh dịch và mồ hôi, nhưng làm sao nó có thể “quen” với việc làm cái bồn tiểu di động cho tụi nó? Như hôm nay, thứ nước nó đang uống ngon lành vẫn còn vương vị ngọt và khí gas. Nhưng nó biết, và nó nhục nhã chấp nhận, thứ nước ấy đã đi qua cơ thể của lũ bạn, qua dạ dày và thận và bọng đái, phun ra từ những cái lỗ tiểu nhỏ xinh, chờ được nó uống lại ừng ực như mới – nhưng thực ra là chất thải, là thứ bỏ đi, cũng như nó bây giờ.
Thằng đội trưởng đưa nó một túi bỏng ngô đã vơi gần hết, nó cầm lấy, không hiểu, tụi nó muốn nó tự nhét bắp vào đít đến hết cái bịch này hay sao? Thằng đội trưởng ra hiệu bốc bỏ vào miệng, trong bóng tối nó không thấy nó sắp bốc thứ gì trong bịch, nhưng tay nó ươn ướt, những hạt bắp mềm nhũn đẫm dịch nhầy, và khi đưa lên mũi bốc mùi đặc trưng: bắp trộn tinh dịch. Mấy thằng không được bú cũng có thằng nứng cặc, bèn xả vào một bịch bắp còn dở, tụi nhóc động cỡn có thể sản xuất nòng nọc bất kể nơi đâu, một khả năng siêu phàm mà chỉ trai mười sáu mới có. Thằng nhóc ngồi trần truồng tận hưởng tinh khí của bạn bè để dành cho mình, chảy nước mắt vì cảm động: Khi Siêu Nhân bẻ cổ Zod, nó thấy như mọi hy vọng trở lại thành một con người có danh dự và tự trọng, tìm lại cuộc sống bình thường của một thằng con trai khoẻ mạnh và can trường, không phải ăn uống những thứ bẩn thỉu, không phải làm những trò biến thái, mọi ước mơ đều bị bẻ gãy. Nó ngồi bốc bắp bỏ miệng nuốt vội hỗn hợp tanh nồng, hút một ngụm nước đái lớn nuốt cho trôi đống bầy nhầy trong họng, nước mắt lăn dài, vì Siêu Nhân không bay đến cứu nó.
Nín khóc đi, con trai mà mít ướt quá, hồi đầu năm mày đâu có mít ướt dữ vậy, phim có gì đâu mà khóc. Thằng lớp trưởng vỗ vai nó an ủi. Phim có vẻ sắp hết rồi, nhưng nó vẫn chưa mặc lại bộ quần áo mong manh. Nó nhìn quanh, thấy có khán giả đã đứng dậy ra về, quay sang thằng lớp trưởng cầu khẩn:
Anh ơi, cho em mặc đồ lại đi anh… Khuôn mặt xinh trai vẫn còn ướt nhờn nhăn nhó khổ sở.
Mày ăn hết bắp uống hết mấy ca nước đó đi đã. Thằng lớp trưởng tỉnh như ruồi, nếu mày không mặc đồ lại trước khi đèn sáng thì thằng chịu nhục là mày chứ đâu phải tụi tao.
——————–
Thuộc truyện: Nam sinh trung học – phần 2
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 2
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 3
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 4
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 5
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 6
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 7
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 8
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 9
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 10
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 11
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 12
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 13
- Nam Sinh Trung Học - Phần 2 - Chương 14
Leave a Reply