Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 15
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Trở về nhà nó cảm thấy bực mình ghê gớm. Nó không ngờ mẹ mình lại một mực bênh hắn như thế, biết làm sao được, mặc dù không muốn làm nhưng nó vẫn phải cố gắng nghe lời bà. Không biết mai nay đi làm nó sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào đây. Hizz, đúng là nhục nhã ê chề mà…
Đang nằm cuộn tròn trong chăn ấm thì mẹ nó gọi điện đến, nó biết thế nào bà củng nhắc nhớ nó vụ đi làm mà nên tắt máy. Nhưng bà lại gọi tiếp, miễn cưỡng nó trả lời.
Con dậy rồi đây…
Mẹ đã nói với Vũ rồi, chuyện hôm qua coi như chưa từng xảy ra nên con cứ yên tâm
Dạ, thôi con đi làm. Bye mẹ…
Không để cho bà kịp nói nó vội tắt máy. Vứt điện thoại xuống giường, nó chán nản bước vào làm vệ sinh cá nhân. Lê từng bước mệt mõi lên phòng giám đốc, nó đắn đo không biết có nên bước vào hay không thì hắn đã mở cửa ra, thấy nó hắn vội nói.
-Vào đi, còn đứng đó làm gì?
Nó e dè bước vào một cách chậm rãi, nhìn thấy bộ dạng nó lúc này khiến hắn không khỏi bật cười nhưng đành nín lại vì nếu không nó sẽ không bao giờ bước vào căn phòng này thêm lần nào nữa. Im lặng hồi lâu, hắn lên tiếng.
-Chuyện hôm qua, anh xin lỗi nhóc nha. Đáng lí ra anh phải hiểu và thông cảm cho nhóc vậy mà…
Hắn gãi đầu và nói.
-Chuyện qua rồi tui không muốn nhắc đên nữa.
Nó không muốn mình phải nhớ tới chuyện xấu hổ này nên lãng sang chuyện khác.
-Chẳng phải anh nói ở đây thì nên thay đổi cách xưng hô hả giám đốc?
-Ừ…thôi nhó…c à cậu làm việc trước đi.
Thế là không gian lại chìm trong im lặng, lần này thì hắn không dám bảo nó pha cafe mặc dù đang rất cần một ít để đầu óc minh mẫn hơn. Không thể chịu được nên hắn đành phải ra ngoài nhờ nhân viên làm cho.
Còn nó chã có công việc gì làm cả. Thật ra những việc lặt vặt như sắp xếp lịch làm việc, cuộc họp, gặp đối tác thì đã lên kế hoạch hết cả rồi nên nó chỉ cần kiểm tra lại thôi. Dù sao thì nó vẫn là có nhà nòi, ba mẹ đều là những doanh nhân nên những việc này không làm khó gì cho nó cả.
Bưng tách cafe vào phòng để vừa uống vừa làm việc. Mùi cafe lan tỏa căn phòng, nhìn lên bàn hắn thì nó thấy còn nóng, khói bay lên. Nhìn thấy thế, nó cảm thấy vui vui. Ít ra thì nó không còn là osin cho hắn nữa, hắn củng biết điều ghê chứ.
-Nguyên này…?
Bổng nhiên hắn lên tiếng hỏi nó.
-Sao?
Ngước đầu lên, nó trả lời.
-Hai ngày nữa cậu đi Đà Lạt một chuyến được không?
Nghe hắn nó thế, nó cảm thấy ngạc nhiên, sao hắn lại muốn nó đi Đà Lạt chứ.
-Mà lên đi làm chi? Đi với ai mới được?
-Thực ra thì Thiên Bảo muốn xây dựng thêm chi nhánh trên đó nhưng tôi lại có công chuyện nên không thể đi cùng cậu được. Cậu sẽ đi chung với Nhật Nam.
Hắn nói từ từ, chậm rãi tỏ vẻ sự tiếc nuối. Nếu như mẹ hắn không về lần này thì hắn nhất định sẽ đi cùng nó, không bỏ cơ hội ngàn năm này. Đà Lạt là thành phố của tình yêu, có những địa điểm du lịch cho những đôi tình nhân, hắn ao ước có thể một ngày nào đó cùng nó tới thành phố ”
ngàn hoa” này. Thật ra chuyến đi lần này, hắn bảo nó đi là để học hỏi kinh nghiệm của anh, hắn biết anh rất giỏi và nó sẽ học được nhiều điều từ anh. Hắn củng rất an tâm khi giao nó cho anh, vì hắn rất tin tưởng vào anh. Nhưng liệu hắn có sai lầm khi làm thế, mặc dù anh là straight thật nhưng ai có thể nói trước được chuyện gì, biết đâu điều bất ngờ sẽ xảy ra…
Còn về phần nó, khi nghe nói sẽ đi cùng anh thì nhiều cảm xúc đan xen vào nhau. Nó không thể hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì nữa, nói chung là vui buồn lẫn lộn. Vui vì có thể đi chơi xa, lâu rồi nó chơi lên lại Đà Lạt. Ôi thành phố của tình yêu hay là vui vì chuyện khác khi nó được đi cùng anh. Nhưng nó vẫn nói tiếp.
-Vậy còn anh, ý quên Giám đốc thì sao? Đừng nói là giám đốc ở nhà nha.
-Ba ngày nữa sẽ có công ty mẹ ở bên Úc qua kiểm tra nên tôi phải ở lại quản lí.
Thực ra công ty mẹ vậy thôi chứ là công ty do mẹ hắn quản lí.
-Đi rồi về không được à?
-Nhanh nhất là ba ngày.
Hắn lắc đầu trả lời, gương mặt lộ rõ sự tiếc rẻ.
-Nhưng tui có biết gì đâu?
-Cậu yên tâm, mọi chuyện cứ để Nhật Nam lo liệu là được rồi.
Nó ngồi suy nghĩ về việc này, hai ngày nữa nó sẽ đi Đà Lạt. Thực ra đây không phải là lần đầu tiên nó làm chuyện này, trước đây nó củng đã từng làm nên củng có chút ít kinh nghiệm. Nhưng nó vẫn cảm thấy hồi hộp, không biết có phải vì hồi hộp, lo lắng cho chuyến đi cùng với bản hợp đồng kia không? Nếu thế thật thì nó đã khôn lớn, đã trưởng thành, biết lo chứ không còn con nít ham chơi như trước nữa. Hay là trằn trọc khi được đi cùng anh, người có thể nói là khắc tinh đời nó. Có thể nó thế không ta khi mà nó gặp chuyện thì anh đều kịp thời cứu giúp nếu thế thì phải gọi là cứu tinh mới đúng chứ. Thôi thôi, càng nghĩ càng đau đầu…
Thế là hai ngày củng trôi qua nhanh chóng, đã đến lúc nó cùng anh lên Đà Lạt kí hợp đồng. Mẹ nó ra tận bến xe để đưa tiễn nó, bà nắm tay nó khẽ nói.
-Con đi nhớ giữ gìn sức khỏe tới nơi nhớ gọi điện cho mẹ biết nha.
Không hiểu sao lần này nó lại thương mẹ như thế, những lần trước mẹ nó đều nói như thế nhưng lần này trong lòng nó đang có sự thay đổi. Phải chăng nó đã trưởng thành, đã khôn lớn nên đã hiểu được những gì mà mẹ nó đã hi sinh cho nó?
Dường như quá xúc động, nó gật đầu thay cho câu trả lời, nó sợ khi nói ra chắc hẳn giọng nó sẽ lạc đi mất.
-Cậu nhớ nghe theo lời Nhật Nam nha, như vậy là được rồi.
Hắn nhắc nhở nó lần cuối, sợ khi lên đó nó với anh sẽ bất đồng quan điểm.
-Dạ, thưa Giám đốc. Biết rồi, khổ lắm, nói mãi…
Câu nói đùa của nó làm cho hắn bật cười, không ngờ lúc này mà nó còn có tâm trạng đùa giỡn được, đúng là…Bổng nhiên hắn vội kéo anh đi nơi khác như là muốn có chuyện gì đó bí mật lắm không bằng, nó không thèm quan tâm mà ở lại nói chuyện với mẹ.
-Ba con vui lắm khi nghe con nói rằng chịu khó học hỏi làm ăn, nhưng ổng vẫn còn giận chuyện hôm bữa. Nếu lần này con làm tốt nhiệm vụ thì ổng sẽ bỏ qua mọi chuyện trước đây.
-Èo, chưa thấy ai mà giận lâu thế, bữa hai cái tát ba đánh con đau quá trời luôn nè…
Nó nói mà chỉ lên má, ra vẻ nũng nịu với bà.
-Ba con làm vậy củng là tốt cho con thôi mà, con củng biết nên chắc không giận đúng không?
Bà xoa đầu nhẹ nhàng nói nó.
-Dạ con biết chứ, thôi con đi nha mẹ. Ba mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nha…
Nó nói khi thấy hắn và anh đã quay trở lại.
-Ừ, con đi củng giữ gìn sức khỏe nhớ khi tới nơi phải gọi cho mẹ liền nha.
-Dạ…
-Cậu đi thượng lộ bình an nha…
Câu nói của hắn chúc nó làm nó thấy có thêm nghị lực.
Nó cùng anh bước ra xe để tới thành phố “sương mù”. Quay đầu nhìn lại người mẹ thân thương đang vẫy tay chào nó. Nụ cười không hề tắt trên môi bà càng làm cho nó thêm vững tin, nó biết bà luôn dang rộng vòng tay để chờ đón nó vì gia đình là nơi an toàn nhất của mỗi con người. Nơi đó chỉ toàn là tình yêu thương chứ không có gian dối lường gạt đó là nơi mà ta thấy bình yên nhất. Nó cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nhận ra điều này muộn thế này đáng lí ra nó phải biết lâu lắm rồi mới đúng…
Ngồi trên xe suốt 7 tiếng đồng hồ liên tục nó cảm thấy mệt mõi. Trong 7 tiếng đó thì có 3 tiếng là đường dốc, đường đèo nên rất khó đi. Phải công nhận rằng chưa tới Đà Lạt mà khí hậu đã thay đổi rõ rệt. Một khung cảnh núi rừng tuyệt đẹp, bạt ngàn chỉ toàn là cao su xa tít tận chân trời. Mãi mê ngắm cảnh núi rừng mà nó ngủ lúc nào củng không hay đến khi được anh gọi dậy thì nó mới giật mình.
Anh cho xe rẽ vào gara của khác sạn sau đó cả hai tới phòng tiếp tân để nhận chìa khóa lên phòng. Bước vào phòng, điều đầu tiên là nó phải tắm rửa cho sạch sẽ, cần phải gọt trôi những bụi bẩn. Những dòng nước mát lạnh làm nó thấy hơi tê tê, nó không ngờ chỉ cách nhau có mấy giờ đồng hồ mà khí hậu ở đây với thành phố lại khác hẳn như vậy. Cái nắng gay gắt khó chịu của sài gòn như muốn thiêu đốt tất cả ngược lại thì cái se lạnh của Đà Lạt làm cho con người cảm thấy bâng khuâng. Tắm xong, nó quyết định không ăn ở khách sạn mà sẽ ra ngoài ăn vì nó nghe đám bạn nói ở đây chợ Đêm Đà Lạt tuyệt lắm được ví như là chợ Âm Phủ, những lần trước nó đi chơi cho vui vậy thôi chứ nào có thưởng thức nên lần này nó quyết định phải khám phá cho bằng được.
Qua phòng của anh, nó gõ cửa.
-Cậu tìm tôi có gì thế?
Anh mở cửa và mời nó vào.
-Tui muốn rủ anh đi dạo, OK chứ?
Mặc dù rất là mệt cùng với buồn ngủ vì anh phải lái xe, rồi mai phải kiểm tra lại hợp đồng đi gặp đối tác nhưng nhìn thấy gương mặt rạng rỡ, vui tươi của nó, anh không đành từ chối.
-Ờ, vậy cậu chờ tôi chút.
Nó cứ tưởng Đà Lạt như ở Sài Gòn nên không mặc thêm áo nên đi được xíu mà run cầm cập.
-Cậu đứng đây, chờ tui xíu. Nhớ đừng đi đâu đó tui quay lại liền.
Thấy thế, anh bảo nó đứng lại rồi nhanh chóng tới cửa hàng thời trang gần đó mua cho nó cái áo len và khăn choàng. Anh đi nhanh và rồi hòa vào đám người đi đường làm nó không còn biết anh đang ở đâu nữa. Nó cảm thấy tức giận khi anh lại bỏ nó một mình thế này.
Mười phút sau anh quay lại với một túi xách đen trên tay. Thấy vậy nó hỏi.
-Anh đi đâu nãy giờ thế?
Nó hỏi với giọng bực tức.
Nghe nó hỏi vậy anh biết là nó đang giận liền nói.
-Đi mua cái này cho cậu này.
Nói rồi anh đưa cái túi cho nó. Nhìn anh bằng ánh mắt tò mò nó mở cái túi ra thì thấy một cái áo len và khăn choàng.
-Thấy cậu lạn nên tui mua cho cậu đó. Thích chứ? Để tui đeo vào cho.
Nói rồi anh lấy lại chiếc khăn và từ từ đeo lên cổ nó. Không hiểu sao khi anh lại gần nó, nó cảm thấy có cái gì đó rất khó diễn tả. Ở bên cạnh hắn nó không hề có cái cảm giác này: bồi hồi, hạnh phúc, đan xen vào nhau.
Đi dọc đường phố, nó thấy ở đây quá là tuyệt vời. Những hàng bán hoa, bán đồ lạnh, thức ăn, quà lưu niệm quá trời. Không khí của chợ đêm Đà Lạt chộn rộn hẳn lên. Ẩm thực ở đây đúng là ngon bá cháy, hầu hết các loại món ăn được bày bán tại Đà Lạt về đêm cực kỳ phong phú. Dạo một vòng tại khu chợ Đà Lạt nổi tiếng, nó vô cùng ngỡ ngàng bởi có hàng chục gánh hàng rong với lại mấy cái quán cóc “lon con, len ken” mọc lên như nấm.
Đa số các loại thức ăn được bán ở vùng này đều chỉ là những loại thức ăn nóng hổi đúng chất “vừa thổi vừa ăn”. Bước từ con dốc xuống đầu chợ, là đã có rất nhiều hàng quán nhỏ, hay xe đẩy của các cụ già với khói bốc tỏa trắng xóa nghi ngút, kèm theo là một mùi thơm đến đỗi lạ lùng luôn. Đi đằng xa, khí lạnh làm tê cóng mũi, mà đến khi cảm thấy hơi ấm nóng, mùi thơm tỏa ra sực nồng thì biết là đã đến chợ. Nhiều món bình dân, độc đáo và rất tiện vì có thể vừa đi dạo vừa… ăn như bắp luộc, khoai lang nướng, mực nướng… Có cả các món nướng xiên, cánh gà, đùi gà nướng. Nếu thích lai rai giữa chốn đông người, khách cũng có thể kéo ghế có sẵn mà ngồi ăn, mặc kệ thiên hạ đông đúc chung quanh, bởi chẳng ai để tâm dòm ngó. Trời lạnh thế này mà được ăn những món nóng hổi thì đúng là nhất rồi. Nghĩ thế nó tới mua hai trái bắp và củ khoai nướng.
-Nè, anh ăn đi, ngon lắm đó.
Nó đưa cho anh một củ khoai và một trái bắp. Anh cười, nhận lấy và nói.
-Cảm ơn cậu…
-Không có gì coi như là trả ơn anh vụ khăn choàng…
Wow! đúng là ngon thật, bắp nóng khi ăn vào thì cái lạnh se se dường như biến mất. Tới hàng quà lưu niệm nó mua tặng cho nó một dây chuỗi ngọc. Chắc hẳn bà sẽ thích lắm cho coi, càng về đêm nhiệt độ càng xuống thấp vì không quen nên nó cảm thấy lanh. Thấy thế nên anh nói.
-Hay là mình về nha, củng khuya rồi…
ctltvoz says
+ Bẻ thẳng thành cong – Chap 1 -> chap 14 ; https://truyengay.mobi/be-thang-thanh-cong/
+ Bẻ thẳng thành cong – Chap 15 -> chap 21 ; https://truyengay.mobi/thang-thanh-cong-truyen-gay-boy/
Anonymous says
Khi Nào có tập ms z ad
duy says
khi nao co tap moi z ad…