Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đọc truyện gay Bởi vì chúng ta là gay online | Quân ngồi trên giường, nhìn quanh căn phòng có lẽ đã hơn chục lần, Ngân đang tắm trong phòng tắm, tiếng nước chảy làm Quân hồi hộp, Quân chỉ mong tiếng nước chảy ấy đừng dừng lại, để Ngân ko bước ra, để Quân 1 mình.
Truyện gay Bởi vì chúng ta là gay
Tác giả: Henrry
Quân nhớ lại những chuyện đã xảy ra để hôm nay anh trong căn phòng này, với Ngân. Từ đây bắt đầu cái gọi là cuộc sống vợ chồng. Cái ngày cách đây 6 năm, lúc Quân 19t, mẹ Quân đã nói với nó: “giờ mẹ chỉ có mình con mà thôi, đừng làm gì để mẹ buồn nữa”. Câu nói nghe chẳng có gì nhưng nó như cứa thật sâu vào nỗi đau của Quân.
Ngày mà mẹ Quân cắt đứt quan hệ với người cha khốn nạn vì đã quá mệt mỏi với thói trăng hoa của ông ta, người cha vô tâm chỉ lo cho bản thân mà chẳng lo lắng gì cho gia đình. Nhưng đó ko phải là tất cả, mẹ Quân nói câu đó còn vì 1 lý do khác, vì mẹ biết Quân là gay-cũng là điều làm Quân đau khổ nhất.
Quân yêu mẹ nên anh đã tự hứa với lòng sẽ ko làm chuyện gì để mẹ thấy và buồn nữa. Nhưng bản năng và tình yêu của con người thật kỳ lạ, nó có thể làm ta mất lý trí, quên những kìm nén, những giới hạn đã đặt ra chỉ để được cảm giác hạnh phúc. Với Quân cũng vậy, dù cố làm vui lòng mẹ nhưng sau 4 năm sống khép kín, Quân bắt đầu lên những diễn đàn để chia sẻ nỗi niềm và tìm những sự đồng cảm với những người cùng giới với mình.
Quân chỉ muốn vậy, ko hơn, nhưng rồi Quân gặp Khoa, cậu nhóc mới 16t nhưng đã trải đời được 1 năm, 1 cậu nhóc đau khổ nhiều trong tình yêu, yêu 5 người và tất cả đều bỏ Khoa đi vì những lý do thật đáng kinh tởm: có người mới, chỉ coi là mối tình qua đường, đã ngủ và cảm thấy thích người kia hơn,… khiến Khoa ko còn tin vào tình yêu nữa. bắt đầu sống buông thả, ngủ với nhiều người. Quân thấy thương hại Khoa, nhưng cũng cảm thấy cậu nhóc này thú vị và muốn chia sẻ với nhóc.
Thời gian trôi qua cùng những lần chat, những ngày hẹn uống nước nói chuyện, những lúc chở nhau đi vòng vòng tâm sự,… Quân nhận ra bên trong cái vẻ ngoài như vô cảm, hờ hững trước mọi thứ là một tâm hồn trong sáng, đáng yêu và dễ tổn thương. Và Quân đã yêu cái bên trong con người ấy của Khoa lúc nào ko hay. Để đến một ngày Quân kéo Khoa lại ôm thật chặt, thỏ thẻ bên tai Khoa rằng anh yêu nó. Khoa phì cười.
– Anh có dám hứa sẽ ko bao giờ bỏ tôi ko? Giờ tôi chỉ cần người giữ lời hứa này thôi, nếu được tôi sẽ quen anh
– Anh hứa sẽ ko bao giờ rời xa em, ko bao giờ làm em buồn nhưng những người kia, hãy tin và cho anh cơ hội để được yêu em, Khoa nhé.
– Còn mẹ anh thì sao? Anh ko sợ sẽ làm mẹ anh buồn à?
– Anh sẽ cố gắng để ko làm mẹ buồn nhưng anh cũng phải để cho mình một cơ hội để sống thật với bản thân mình, cơ hội để có được hạnh phúc và cơ hội để yêu em. Đồng ý làm người yêu anh nhé!
Quân ôm Khoa thật chặt, Khoa hơi cảm động, có thể Khoa cũng đã có cảm tình với Quân từ lâu nhưng vì sợ rồi sẽ giống như 5 người trước, Khoa cố kìm nén cảm xúc, cố trấn an mình:” rồi anh cũng sẽ bỏ rơi mình mà thôi” nên từ ngày đó Khoa vẫn ko thể hiện tình cảm gì nhiều, vẫn tỏ vẻ thờ ơ. Có lẽ tình cảm chân thật rồi cũng sẽ làm con tim rung động trở lại, sẽ làm người ta muốn được yêu trở lại. Những cử chỉ quan tâm của Quân, ánh mắt ấm áp trìu mến lúc Quân nhìn Khoa,… đã làm Khoa muốn được yêu một lần nữa: yêu tấm chân tình của Quân. Sau 2 tháng đồng ý quen nhau, vào ngày sinh nhật thứ 24 của Quân, Khoa nắm tay Quân thật nhẹ nhàng và cười thật âu yếm.
– Chúng ta yêu nhau anh nhé!
Tiếng nước dừng lại đột ngột làm Quân giật mình, cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra, Ngân bước ra trong bộ áo ngủ gợi cảm, nhìn Quân ngại ngùng, bước tới. Quân cúi mặt khó xử, Ngân ngồi xuống kế bên, nhìn Quân buồn bã. Đối diện người phụ nữ yêu mình từ hồi đại học, đến giờ đồng ý làm vợ mình dù biết mình là người đồng tính, lòng Quân rối bời, anh ước cho chuyện này đừng bao giờ xảy ra, nhưng mọi chuyện đã xảy ra. Ngày Quân nói với Ngân quân là gay, Ngân thật sự bị sốc, nhưng rồi ngày hôm sau Ngân đến bên Quân và nói.
– Ngân vẫn sẽ yêu Quân đến khi Ngân tìm ra người nào tốt hơn Quân. Giờ chúng ta là bạn nhé, được ko?
Sau đó 2 người thật sự trở thành những người bạn thân của nhau, Quân hay bày tỏ cho Ngân hiểu về giới tính của mình, để thông cảm và chia sẻ hơn, Quân cũng đã giới thiệu Khoa cho Ngân và cô rất vui khi biết bạn mình hạnh phúc. Một ngày kia, Quân hẹn Ngân uống nước với tâm trạng buồn bã.
– Mẹ mình muốn mình lấy vợ, bà đã kiên quyết nói rằng nếu mày ko kiếm ai lấy thì bà sẽ kiếm, mình đã hứa với mẹ khi mình có sự nghiệp mình sẽ lấy vợ, giờ mẹ thấy công việc trưởng phòng ở công ty của mình đã đủ để lo tới chuyện cưới xin. Cả buổi mình ngồi nghe mà chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Mình ko biết tính sao nữa! Mình rối bời quá.
Ngân đang uống nước bỗng dừng lại nhìn Quân chăm chú.
– Giờ Quân tính sao?
– Mình ko biết nữa, nếu mình lấy vợ mình sợ sẽ làm người đó đau khổ, sẽ phải lừa dối người đó về con người thật của mình, rồi Khoa sẽ ra sao? Mình ko thể bỏ rơi Khoa được, mình đã hứa sẽ ko bao giờ rời xa Khoa, Khoa đã đau khổ vì tình nhiều rồi, mình ko thể làm thế với Khoa được.
– Vậy còn mẹ Quân thì sao?
Quân cúi mặt vò đầu, hai dòng lệ ứa ra, thật nhiều.
– Mình ko biết phải làm sao nữa, mẹ và Khoa đều là những người mình yêu thương nhất, mình ko thể làm ai buồn được. Giờ mình phải làm gì đây.hic
Ngân nhìn Quân khóc lòng buồn theo, buồn ko phải vì câu chuyện của Quân mà buồn vì thấy người mình yêu thương đau khổ. Ngân nắm tay Quân.
– Chúng ta lấy nhau đi! Quân cứ đến với Khoa, mình sẽ ở bên cạnh làm người bạn tri kỷ của Quân.
Quân ngạc nhiên nhìn Ngân.
– Ko được, mình ko mún làm Ngân đau khổ, Ngân cũng thừa biết lấy người đồng tính sẽ ko có hạnh phúc.
– Mình biết, nhưng đây có lẽ là cách giải quyết tốt nhất, mình sẽ ko bất hạnh đâu vì mình biết Quân là người như thế nào và lấy người mình yêu thì chẳng có gì là bất hạnh cả.
– Mình ko thể, vậy Ngân sẽ thiệt thòi, Ngân biết mình ko thể yêu Ngân được mà.
– Mình biết, nhưng mình cũng muốn người bạn thân và cũng là người mình yêu hạnh phúc, vì có như thế mình cũng mới hạnh phúc được, Ngân tin mình cũng sẽ được Quân làm hạnh phúc.
– Nhưng mà Quân…
– Tin mình đi, mình thật sự mún làm điều này, ko chỉ vì Quân mà còn vì bản thân mình nữa.
Quân ngậm ngùi trước thái độ kiên quyết của Ngân, Quân thật sự cảm thấy rất khó xử nhưng Quân chợt nhận ra chỉ có con đường này mới giúp Quân ko rời xa Khoa, ko làm buồn lòng mẹ, nhưng Ngân thì… nghĩ một hồi Quân buồn bã nhìn Ngân.
– Ngân có chắc chắn ko? Mình sợ làm người khác đau khổ lắm, nhất là 1 người phụ nữ.
– Chỉ cần Quân ko bỏ rơi mình, mình tin mình sẽ ko sao. Mình tin tình yêu của mình dành cho Quân sẽ giúp mình làm được.
Quân lặng người nhìn Ngân, Quân có cảm giác thương hại và lo sợ cho Ngân, nhưng đến giây phút đó Quân chỉ nghĩ được cách giải quyết đó mà thôi. Thế là một kế hoạch ra mắt người yêu rồi chọn ngày đám cưới được thực hiện thật nhanh. Quân cũng đã dành ra một ngày nói chuyện với Khoa về chuyện này.
– Em hiểu cho anh chứ?
– … Em hiểu, chúng ta ko có quyền lựa chọn, anh ko có quyền lựa chọn, em cũng thế. Có lẽ cách này là giải pháp tốt nhất. nhưng em buồn cho chị Ngân, chị ấy sẽ hi sinh rất nhiều thứ, em nghĩ liệu có nên đánh đổi cuộc đời của chị ấy chỉ vì hạnh phúc của mình ko anh. Hay chúng ta chia tay đi để anh khỏi khó xử.
Quân kéo Khoa lại thật mạnh nhìn Khoa giận dữ.
– Đừng nói nữa! Sao em lại có suy nghĩ như vậy, mọi thứ đến giờ anh làm là vì hạnh phúc của chúng ta, anh biết sẽ thiệt thòi cho Ngân nhưng anh sẽ ko bỏ rơi, sẽ quan tâm chăm sóc cô ấy và sẽ cố ko làm cô ấy cảm thấy cô đơn. Em hiểu chứ. Anh ko thể mất em được.
– Tại sao phải ra nông nổi này, tại sao phải khó xử thế này chứ, tại sao em ko phải là con gái và anh lại là gay. Sao ông trời lại đùa giỡn với số phận như vậy hic…
Khoa òa khóc, Quân ôm lấy Khoa khóc.
– Vì… chúng ta là gay, vì chúng ta sinh ra đã là vậy, vì xã hội này kỳ thị và cấm cản chúng ta, nhưng chúng ta cũng là con người, cũng có hạnh phúc, vì thế chúng ta phải tìm ra con đường riêng của mình em à,… đừng trách số phận, chúng ta sinh ra để là của nhau, đó là điều anh cảm ơn số phận của mình đã cho anh gặp em… rồi chúng ta sẽ vượt qua, hãy hứa rằng em sẽ luôn ở bên anh dù có chuyện gì xảy ra… em hứa chứ.
– E… hứa…hic
… ngày đám cưới cũng đến, một đám cưới đình đám, náo nhiệt trước sự hài lòng của hai bên gia đình. Quân căng thẳng suốt thời gian đãi tiệc, trong đầu cứ trộn lại hàng đống chuyện, anh sợ ko biết Khoa giờ có đang buồn ko, ko biết đêm tân hôn sẽ ra sao, sẽ phải đối xử sao với Ngân, qua hôm nay ngày mai sẽ thế nào,… Quân toát mồ hôi, mọi thứ trở nên thật khó khăn, đi vòng vòng chụp hình với nụ cười gượng gạo… giờ đây ngồi kế Ngân, đống suy nghĩ kia lại xuất hiện, Quân nhắm mắt lại mệt mỏi. Ngân rụt rè nắm tay Quân, Quân quay lại nhìn Ngân, nụ cười của Ngân làm Quân đỡ căng thẳng, Quân cười lại, Ngân cúi mặt buồn bã.
– Em có thể ngủ ở phòng khác nếu anh muốn. Anh cứ ngủ ở đây đi. Ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi
Quân cảm thấy xót lòng khi nghe câu nói đó, anh đẩy Ngân xuống, tắt đèn, cố gắng ko nghĩ đến gì nữa, màn đêm nhẹ nhàng xuyên qua hai cơ thể đang quyện vào nhau… sáng hôm sau, Quân đã thức dậy từ rất sớm để đến gặp Khoa như đã hẹn mấy hôm trước. Quân ko biết Ngân cũng đã thức nhưng vẫn giả vờ ngủ cho đến khi Quân đi, Ngân bật khóc. Quân đến nơi thì Khoa đã ngồi đợi trong quán nước, không khí buổi sáng khá lạnh, quán ít người càng làm ko gian yên ắng.
– Hôm qua em ngủ ngon chứ?
– Bình thường anh à!
Quân ngắm gương mặt Khoa thật kỹ, Khoa quay đi tránh để Quân thấy đôi mắt sưng húp và đỏ vì khóc. Quân thấy xót lắm nhưng ko nói được lời nào.
– À, chị Ngân sao rồi, sao anh ko ở bên chị ấy mà hẹn em ra làm gì, chị ấy sẽ buồn đó.
– Anh muốn xem em ra sao, ko muốn làm em buồn
– Hì, em ko có buồn đâu, đừng lo cho em quá để chị Ngân buồn. Anh mua đồ ăn sáng về cho chỉ đi chắc chỉ sẽ vui lắm.
Quân kéo Khoa vào lòng. Khoa ngạc nhiên.
– Có người đó, làm vậy người ta nhìn chết!
– Kệ họ, anh ko quan tâm… Khoa này, hãy nhớ là anh chỉ yêu mình em, phải nhớ thật kỹ nha!
Khoa cười mỉm, vòng tay ôm Quân.
– Em luôn luôn biết điều đó, em cũng yêu anh.
Nắng đã lên, Quân mua đồ ăn về, ngạc nhiên khi Ngân đang nấu ăn. Thấy Quân Ngân cười thật tươi.
– Anh về rồi à, nãy anh đi gặp Khoa phải ko? Khoa có sao ko anh?
– Khoa tốt, sao em ko ngủ thêm đi ra nấu nướng làm gì cho mệt.
– Ko sao mà! giờ em phải trở thành người nội trợ đảm đang trong gia đình rồi nên phải chịu khó thôi, hi. À anh vào nếm thử món em mới làm xem được chưa.
Ngân nhìn Quân dịu dàng, Quân cười mỉm, cả 2 ngồi xuống bàn vừa ăn vừa trò chuyện…sau tuần trăng mật, tuần nào Quân cũng dành 2 ngày đi chơi với Khoa, những ngày đó Ngân cũng chủ động đi mua sắm, đi chơi cùng bạn bè, 5 ngày còn lại 2 người vẫn bình thường, như 2 người bạn thân sống với nhau. Ngân cảm thấy như bị phản bội khi chồng mình đi lại với người khác, nhưng cô vẫn cố tỏ ra vui vẻ, Ngân đã lựa chọn và cô phải bước tiếp con đường của mình, Ngân chỉ muốn Quân cảm thấy thoải mái và hạnh phúc, cô mong rồi sẽ có lúc cô có được tình yêu của Quân, dù Ngân chỉ luôn thấy Quân cố ko làm cô đau khổ, cố quan tâm cô nhiều đến mức có thể để khỏi cảm thấy khó xử. Ko khí trong nhà dù luôn có tiếng cười, luôn có những nụ cười nhưng Ngân luôn cảm thấy cảm giác nặng nề, gò bó và gượng ép ko thể diễn tả được…
– Cô đã có thai 2 tháng, chúc mừng cô!
Ngân bỗng ngập tràn hạnh phúc khi nghe câu nói của bác sĩ, nhưng rồi cô nén lại cái hạnh phúc nhỏ nhoi đó để nghĩ đến một điều khác lớn hơn đang xuất hiện trong tâm trí “liệu chuyện này sẽ đúng chứ, liệu Quân có muốn giữ cái thai?”. Ngân buồn bã suốt chặng đường về nhà, hôm nay là ngày Quân đi chơi với Khoa đến tối mới về. Ngân thở dài nhìn ngôi nhà trống vắng, cô ngồi xuống ghế sofa lật đi lật lại cuốn sổ khám bệnh, đọc lại nhiều lần kết quả. Trong lòng lo lắng. 8g, Quân về, Ngân đang dọn bàn ăn tối, cô ko nhìn Quân như mọi khi nhưng vẫn cố vui vẻ.
– Anh về rồi à, hôm nay đi chơi vui chứ?
– Ừ, hôm nay bọn anh đi ăn và chạy ra ngoại ô chơi. Cũng vui lắm!
– Chắc cảnh đẹp lắm anh nhỉ! Khi nào anh chở em ra đó chơi nha, em chưa được anh chở ra đó lần nào cả!
– …Ừ, để khi nào có dịp anh sẽ chở em đi.
Quân ngồi xuống bàn, xới cơm. Ngân bưng đĩa đồ ăn đặt trên bàn ngồi xuống, Quân đưa chén cơm cho Ngân rồi gấp thức ăn. Ngân nhìn Quân nghiêm nghị.
– Anh à, em có thai 2 tháng rồi, chiều nay em vừa khám xong.
“Cộp”
Quân đánh rơi đôi đũa xuống bàn, từ từ nhìn lên Ngân với vẻ thẫn thờ rồi cúi xuống ngay lấy đũa lên.
– …Thật vậy à!
Ngân cúi xuống buồn bã.
– Em nghĩ anh là người quyết định về chuyện này, cái thai cũng chưa lớn nên nếu anh muốn giữ cái thai hay ko muốn giữ em đều ủng hộ anh.
Quân im lặng đặt đôi đũa xuống, nhìn Ngân gượng cười.
– Em có thai anh vui lắm, anh chỉ hơi bất ngờ mà thôi, nó là con chúng ta sao anh lại nỡ bỏ nó được. Như vậy thật ko công bằng với nó và cả em nữa.
– Cảm ơn anh.
Ngân ngước lên cười với Quân rồi cúi xuống gấp thức ăn, Quân vừa ăn vừa nhìn Ngân buồn bã, Quân đã nghĩ rằng nếu có con Ngân sẽ được bù đắp phần nào sự cô đơn và tình thương từ anh, dù anh cũng lo sợ có đứa trẻ này gánh nặng sẽ càng đè lên cuộc sống của cả 3 người, anh, Ngân và Khoa nhưng Quân phải chấp nhận, Quân cũng ko thể vô tình nói Ngân hãy bỏ cái thai đó đi, điều đó quá ích kỷ và khốn nạn với cương vị một người chồng, Quân cứ suy nghĩ mông lung nhiều chuyện sẽ đến, ko khí im lặng nặng nề suốt bữa ăn.
– Khoa à, Ngân có thai rồi!
– …Vậy à! Chúc mừng anh, sắp được làm cha rồi chắc anh vui lắm.
– Anh ko biết chuyện đó thật sự đáng vui hay ko nữa. mọi chuyện càng lúc càng phức tạp, anh ko biết rồi đứa con này sẽ cuộc sống của anh, em và Ngân ra sao nữa.
– Rồi sẽ ổn cả thôi anh à, anh đừng suy nghĩ nhiều nữa. Giờ anh cần nhiều thời gian hơn cho gia đình đó. Giờ là lúc chị Ngân cần anh nhất, hãy ở bên cạnh chăm sóc cho chị ấy thật tốt. Anh hiểu chứ.
– Em sẽ ko buồn gì chứ?
– Em sẽ buồn nếu anh ko làm như em nói, anh hãy thoải mái, đừng tự làm mình đau khổ nữa. Anh hiểu chứ!
Khoa nhìn Quân đôi mắt buồn nhưng tha thiết, Quân nắm tay Khoa cười mỉm, 2 người nhìn nhau thật lâu, chẳng ai nói lời nào, ở bên Khoa Quân như muốn quên hết đi mọi thứ, quên Ngân đi, quên chuyện cái thai đi, chỉ còn tận hưởng hạnh phúc của riêng mình, trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau như thế này, và cố gắng yêu Khoa nhiều hơn.
… Ngày sinh nhật lần thứ 18 của Khoa cũng là ngày cu Tuấn ra đời, ngày 11/3, hôm ấy Quân đã hẹn đi ăn với Khoa nhưng rồi đành phải quay về chở Ngân vào viện, hôm đó Khoa cũng đến bệnh viện, Quân đang trong phòng sinh, Khoa ở ngoài nghe Ngân la hét lòng lo lắng mong mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
– Oa, oa, oa…
Tiếng trẻ con khóc làm mọi lo lắng trong đầu Khoa tan biến, cửa phòng sinh mở ra, trên tay Ngân là một cậu nhóc kháu khỉnh, dù kiệt sức nhưng Ngân vẫn ngập tràn hạnh phúc, Quân đi bên cạnh quay nhìn Khoa 1 thoáng rồi tiếp tục theo 2 mẹ con Ngân vào phòng hồi sức. Khoa nhìn theo tâm trạng khó tả. “họ là một gia đình hạnh phúc”. Khoa vừa mừng vì sinh nở của Ngân đã vuông tròn, nhưng nó lại cảm thấy lạc lõng, cảm thấy cô đơn ngay lúc này. Khoa cúi mặt bước ra sảnh về.
“Tít Tít”
“O lai doi anh nha, dung ve!”
… 12g đêm, bệnh viện vắng lặng và trở nên đáng sợ trong mắt Khoa. Ngồi trong hành lang nhìn xung quanh, Khoa lạnh cả người và nghĩ những chuyện kinh dị thường thấy trên phim, nghĩ thế nào nó đứng lên, chạy đi tìm Quân. Chạy ngang qua phòng trẻ sơ sinh, Khoa dừng lại, tìm cậu nhóc kháu khỉnh mình vừa gặp ban nãy mà ko để ý Quân đang đi tới bên cạnh mình.
– Thằng bé ở góc trái đó!
– …Anh tới lúc nào vậy! Làm em giật mình đó!
– Tại em lo nhìn vô phòng chi nên ko thấy anh.
– Sao anh ko ở lại với chị Ngân, chị ấy khỏe lại chưa?
– Cô ấy ngủ rồi, từ khi có thằng bé trong tay, cô ấy chẳng muốn rời xa nó phút nào cả. nhưng lúc sau cô ấy thiếp đi nên y tá mới đưa thằng bé vào phòng này.
Khoa nhìn chăm chú vào thằng bé, cười khúc khích.
– Thằng bé giống anh như đúc, cái mũi nè, đôi môi nữa nè. Mai mốt lớn lên chắc nó sẽ giống cha nó, sẽ đào hoa lắm đây… ước gì em có khả năng sinh sản để có thể sinh cho anh một đứa trẻ kháu khỉnh như thế anh nhỉ.hì
– Khóc gì thế! Đi với anh!
– Đi đâu vậy anh?…
Quân kéo tay Khoa ra vườn cây, Khoa ngạc nhiên, Quân đi tới cúi xuống ghế đá mở cái gì đó, Khoa nhìn theo ngạc nhiên rồi kinh ngạc đến ko nói nên lời.
– Anh chỉ kiếm được ổ bánh mì ngọt này thôi vì nãy anh đi mua tiệm bánh kem đã đóng cửa, may là có cửa hàng tạp hóa nhỏ còn mở cửa nên anh đã mua nến về, dù ko phải là bánh kem nhưng anh đã cố gắng hết sức rồi, anh xin lỗi vì hôm nay đã để lỡ ngày sinh nhật của em. Thông cảm cho anh nhé, anh chỉ có thể làm được như thế này thôi, chúc mừng sinh nhật Khoa, đừng giận anh nhé.
Khoa vừa cười vừa khóc nhìn Quân. Quân cười nói.
– Chờ gì nữa, thổi nến đi chứ!
Khoa giật mình tiến tới thổi một hơi rồi bất ngờ quàng cổ Quân, hôn Quân thật lâu.
vĩ says
hay quá. tui đã khóc khi đọc truyện này. hi vọng chỉ là truyện thôi.