Truyện gay Bởi vì chúng ta là gay
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
… từ sau ngày đó đến giờ cu Tuấn đã biết ngồi, biết đi chập chững và nói ú ớ. Suốt thời gian đó, Quân giành nhiều thời gian chăm sóc cu Tuấn, đỡ đần công việc với Ngân. Ngân cảm thấy vui lắm, ko khí trong nhà ấm cúng và thật sự giống một gia đình hơn. Dù vậy Quân vẫn cố gắng 1 tháng sắp xếp gặp Khoa 1 lần.
Khoa thật sự buồn và cô đơn nhưng Khoa biết ko thể nào khác hơn được. Quân cần phải có trách nhiệm với gia đình. Khoa tin vào tình yêu của Quân, ko gặp nhau một thời gian cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, miễn Quân ko cảm thấy khó xử và thoải mái hơn là được. Nhờ ý nghĩ đó mà mấy tháng qua Khoa đã làm chủ được cảm xúc trong lòng mình, làm chủ được sự cô đơn, mong nhớ dù lúc nào nó cũng luôn thường trực, đôi khi làm nó ngồi khóc một mình khi anh ko thể đến với nó vì có việc.
Dù Quân luôn lo lắng quan tâm 2 mẹ con Ngân nhưng Ngân vẫn cảm nhận thấy Quân vẫn ko thuộc về mình, đôi khi thấy Quân ngồi buồn bã một mình mà có lẽ là vì nhớ Khoa, Ngân ghen tị lắm, cái ghen của người phụ nữ muốn giữ được tình cảm của chồng nhưng ko thể, và cũng ko có cách nào giành lại vì nó quá khác so với mình.
Nhiều đêm Ngân nhìn Quân ngủ, dù kế bên thôi, chung một chiếc giường thôi mà sao như xa cách muôn trùng, ko có cảm giác yêu đương. Những lúc như vậy Ngân khóc, cố gắng để Quân ko nghe thấy, nhìn Quân. Sự hờ hững của Quân theo thời gian làm Ngân đau khổ, thất vọng, chán nản vì ko được đáp lại tình cảm, cũng ko dc sang sẻ bằng 1 tình cảm thật. Ngân thấy tình cảm Quân dành cho mình chỉ như một sự thương hại, một nghĩa vụ, bổn phận phải làm chứ ko xuất phát từ trong trái tim.
Những lúc Quân đến với Khoa, Ngân cảm thấy khó chịu và đau đớn, cô trở nên ích kỷ, tìm cách giữ Quân ở nhà bằng những lý do khác nhau, nhiều lúc Quân cũng đành phải ở lại ko đi gặp Khoa nữa. Những lúc như thế Ngân cảm thấy hả hê lắm, nhưng rồi cô lại đau khổ thêm khi nhận ra sự ích kỷ của mình, nhận ra mình đã làm người mình yêu buồn. Nhưng Ngân ko thể ko làm thế, cô đang tự vệ lại với Quân, Ngân có cảm giác như mình chả có gì trong lòng Quân cả, như bị dồn bào bước đường cùng, cô phải phản kháng, phải cố tìm cách tự giải thoát khỏi những dồn nén cảm xúc của mình.
– …Em hơi ngạc nhiên khi chị gọi hẹn em đi uống nước, chị muốn gặp em có chuyện gì ko ạ?
– …Chị…
– …Chị ko biết nói sao nữa… chuyện này thật sự… chị đã suy nghĩ rất nhiều rồi nên mới hẹn Khoa ra đây…chị….
– Chuyện gì chị cứ nói đi!
– … Chị muốn nhờ Khoa… một chuyện…
– Khoa… hãy chia tay anh Quân được ko
– … Sao chị lại yêu cầu em… chuyện đó.
– … Chị biết nói ra điều này thật kỳ cục nhưng…chị cần phải nói vì chị.
– …?
– … Ngày chị đồng ý lấy anh Quân, chị đã nghĩ chỉ cần ở bên ảnh, chị sẽ dần có được trái tim của con người ấy. Chị ko sợ thiệt thòi khi biết anh ấy yêu em vì chị nghĩ tình cảm đồng giới khó bền vững. Và chị đã có được anh ấy, nhưng chỉ có thể xác, Quân lúc nào cũng hướng về em, lúc nào cũng nghĩ tới em, dù anh ấy luôn quan tâm chăm sóc chị, nhưng chẳng có gì cả, quá xa cách, quá hời hợt, chị đã cố gắng để có dc dù một góc nhỏ trong trái tim ảnh thôi nhưng ko thể.
Kể cả khi bé Tuấn xuất hiện, dù ảnh dành nhiều thời gian hơn bên chị nhưng chị chỉ thấy càng ngày càng xa cách, chị mệt mỏi và đau khổ lắm, chị là một người phụ nữ, chị cũng biết ghen. Dù đã biết ngay từ đầu mọi chuyện phải vậy nhưng mỗi khi anh Quân đến với em chị ghen và tuyệt vọng vô cùng. Chị ghen tị với em. Hic…hic… giờ chị ko thể chịu nỗi nữa rồi. Xin em hãy nhường anh Quân lại cho chị, xin em hãy thương chị, thương bé Tuấn mà giúp chị có cơ hội để có 1 gia đình thật sự. Chị ko muốn sống như thế này nữa, chị ko thể chịu nổi nữa rồi em à…hic…hic
– … Sao chị lại có suy nghĩ ích kỷ đến vậy!
Ngân Khóc nức nở, Khoa đặt mạnh ly nước xuống bàn hét lên. Mọi người trong quán nước quay lại nhìn. Ngân ngạc nhiên nhìn Khoa.
– … Bộ chị tưởng tôi đang sống như vậy là hạnh phúc lắm ư? Tôi cũng giống chị, cũng ghen, cũng đau khổ, cũng cô đơn và có nhiều khi cảm thấy tuyệt vọng, nhưng tôi đã vượt qua được bằng tình yêu của mình, tôi cũng rất muốn chị rời xa anh ấy để chỉ còn 2 chúng tôi, nhưng tôi ko thể, tôi chấp nhận như vậy để anh Quân cảm thấy thoải mái, anh ấy là người đau khổ nhất trong chúng ta, tôi và chị đã gây áp lực cho anh ấy quá nhiều…
Chị đã lựa chọn con đường của chị thì chị phải chấp nhận nó, sao chị ko đi tiếp mà phải van xin tôi. Phải, có lẽ chúng ta đã sai lầm khi chọn con đường đi đến kết cục như thế này. Nhưng tại vì cái gì dẫn đến cơ sự. Chúng tôi là gay, chúng tôi cũng là con người mà, chúng tôi cũng có tình yêu và điều đó chẳng có tội lỗi gì. Chính cái xã hội này đã đưa tôi, chị và anh Quân đến bế tắc. Chúng tôi yêu nhau là sai sao? Chỉ vì chúng tôi là gay mà tình yêu của chúng tôi là sai lầm sao?
Chỉ vì chị nghĩ tình yêu đồng giới ko thật mà chị có thể yêu cầu tôi bỏ anh Quân? Vì bảo vệ tình yêu của mình mà càng lúc chúng ta càng tự đưa mình vào bế tắc. Chị có biết ko được sống thật với con người của mình đau khổ thế nào ko! những giây phút sống thật với mình, với tình yêu của mình đối với chúng tôi đáng trân trọng đến thế nào ko? Tôi có thể rời xa anh ấy nhưng liệu rồi chị sẽ hạnh phúc chứ, anh Quân sẽ hạnh phúc chứ? Hay lại tiếp tục cái vòng luẩn quẩn ko bao giờ có lối thoát mà chính chúng ta đã tạo ra chỉ vì muốn trốn tránh con người thật của mình.
– …Khoa, chị…
– … Chỉ vì chúng tôi là gay nên tình yêu của chúng tôi ko đáng để được tôn trọng sao? Ko đáng để dc hạnh phúc trọn vẹn mà cuối cùng phải gánh chịu đau khổ chồng chất khi cố gắng bảo vệ nó và né tránh cái xã hội tàn bạo này phải ko chị Ngân…
– …Ý chị ko phải như vậy… chị xin lỗi em…
Khoa vừa vừa nói vừa khóc, Ngân cúi mặt khóc, Khoa òa khóc đứng dậy chạy đi, xung quanh nhiều người bàn tán. Ko chú ý xung quanh, Ngân ngồi suy nghĩ buồn bã. Ngân bước vào nhà, Quân đang đùa giỡn với cu Tuấn. Quân quay lại cười với Ngân, Ngân cố gượng cười đáp lại rồi đi một mạch vào phòng, đóng cửa, Ngân khụy xuống khóc…
…
– “Tối nay anh đến với em được ko, em nhớ anh.”
– Tối mai được ko em, lát anh chở chị Ngân đi công chuyện nữa!
– “Ko, em thật sự rất muốn ở bên anh hôm nay, đừng hẹn lại với em, chỉ hôm nay thôi, xin anh đó!”
– …Thôi được rồi, anh tới ngay
Khoa gọi điện thoại cho Quân, Ngân đang xếp đồ bỏ vào tủ nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của 2 người. Hôm nay Ngân nhờ Quân chở đi mua đồ, cô muốn được ra ngoài với chồng vì đã lâu rồi 2 người chưa đi chung với nhau ra ngoài. Quân cúp máy, Ngân đi tới hỏi.
– Có chuyện gì vậy anh?
– Khoa đòi gặp anh bằng được, chắc có chuyện gì đó, nghe giọng Khoa lạ lắm. Hôm nay chắc anh ko chở em đi mua đồ được rồi. Mai anh về chở em đi nhé.
Quân vừa nói vừa khoát áo vào, Ngân ngồi xuống giường cúi mặt, Quân vừa tiến tới cửa bỗng Ngân níu tay Quân lại.
– Hôm nay… anh đừng đến chỗ Khoa được ko anh?
Quân ngạc nhiên, Ngân nhìn Quân tha thiết.
– Em xin anh đấy!
– Xin lỗi em, anh đã nói sẽ tới ngay rồi, mai anh sẽ về mà, em nhớ cho cu Tuấn uống sữa nha, nãy anh chưa pha cho nó.
Quân quay đi, kéo tay khỏi tay Ngân, Ngân thẫn thờ nhìn Quân khuất dần, nước mắt lăn dài trên má. Ngân cúi mặt khụy xuống giường khóc.
…Khoa nằm bên Quân, ôm Quân thật chặt, mũi khẽ lướt nhẹ trên da thịt như muốn lưu giữ lại cái hơi tình. Quân nhìn Khoa ngạc nhiên.
– Hôm nay em lạ lắm, có chuyện gì à?
– …Ko có chuyện gì cả, chỉ vì em tự nhiên muốn ở bên anh vậy thôi.
Quân nhìn Khoa âu yếm, hôn lên mi mắt Khoa dịu dàng rồi ôm Khoa ngủ, Khoa nằm trong lòng Quân suy tư…
… Ánh nắng buổi sáng xuyên qua khe cửa sổ, Quân tỉnh giấc, ngạc nhiên vì ko thấy Khoa bên cạnh. Quân nghĩ chắc Khoa đã đi mua đồ ăn sáng. Quân mặc quần áo, tờ giấy được gấp gọn gàng trong túi áo rơi ra, Quân ngạc nhiên nhặt lên đọc và hoảng hốt.
“Em sẽ rời xa anh một thời gian, đừng tìm em. Em muốn được một mình suy nghĩ những chuyện đã xảy ra với chúng ta. Em yêu anh!”
Quân hoảng hốt lấy điện thoại gọi cho Khoa. Khoa đang ngồi trong nhà ga đợi chuyến tàu ra Hà Nội.
“Reng…”
…
– …A lô!
– Em làm gì vậy Khoa! Sao em lại viết giấy cho anh như vậy, có chuyện gì em ko thể nói cho anh biết được sao? Giờ em đang ở đâu?
– Em đang ở nhà ga, em sẽ đi ra Bắc ở với ông bà nội một thời gian.
– Em đợi ở đó, đừng đi đâu, gặp anh rồi hãy tính.
– …Ko cần đâu, anh đừng…
“Tít tít”
Quân chạy ra khỏi khách sạn, phóng xe thật nhanh tới nhà ga. Quân chạy như một kẻ điên, ko quan tâm đến gì khác ngoài đích đến phía trước.
“Reng…”
– A lô!
– Anh tới rồi, em đang đứng ở đâu?
Quân vừa chạy quanh nhà ga vừa gọi. Khoa đã thấy Quân, nó tránh đi, đứng núp ở phía xa nhìn Quân.
– Anh đừng tìm em nữa, em sẽ ko gặp anh đâu.
– Em cho anh biết lý do tại sao em làm vậy đi, anh ko thể hiểu được!
– … Anh à, em đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng đã quyết định như vậy.
– Em suy nghĩ chuyện gì mới được, anh làm gì khiến em buồn sao?
– Anh nghe em nói hết đi, hồi khi em bước vào thế giới này, em đã bị đau khổ thật nhiều, rồi cuộc đời đã đưa anh đến với em, anh đã làm em thật sự hạnh phúc, yêu đời thật nhiều. Tình yêu của anh là điều tốt đẹp nhất mà em đã có.
– Vậy sao em lại muốn rời xa anh?
– Em đã sống thật hạnh phúc và nghĩ rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng em đã lầm, tất cả chúng ta đã lầm anh à, ko có sự tốt đẹp nào đến cả, vì chúng ta là gay. Tình yêu của chúng ta đã khơi màu cho những đau khổ mà giờ cả 3 người, anh, chị Ngân và em phải gánh chịu.
– Nhưng mọi chuyện đều tốt đẹp mà, chúng ta vẫn hạnh phúc mà.
– Thật sự tốt đẹp ko anh? Em đã từng nghĩ tình yêu của mình tốt đẹp, nhưng em đã sai vì đối với cái xã hội này, đối với cuộc sống mà chúng ta đang đối mặt đó là một sự sai lầm. anh, chị Ngân và em đã sai khi quá ích kỷ cho tình yêu của mình, quá bảo vệ tình yêu của mình để rồi đi lầm hướng. Chỉ vì sự ham muốn cá nhân mà anh và chị Ngân đã lấy nhau, chính sai lầm ấy đã dẫn đến sự đau khổ cho tất cả chúng ta. trở thành gánh nặng càng lúc càng lớn dần, như một nút thắt càng ngày càng thắt chặt.
3 người chúng ta cứ ngỡ đã chấp nhận và hòa nhập được với hoàn cảnh, nhưng khi ta nhận nó ko hề đơn giản như vậy thì đã muộn. Chị Ngân yêu anh, nhưng anh ko yêu. Đó là 1 sự đau khổ ko thể nào xoa dịu được đối với một người vợ, một người mẹ. Anh quá ích kỷ đã ko dành 1 phần tình yêu của mình cho gia đình anh, nơi đang rất cần điều đó mà lại dành cho tất cả cho em. Em cũng đã quá sai lầm khi ko nhận ra điều đó chỉ mang thêm sự dằn vặt đau khổ trong suy nghĩ của mỗi người chúng ta.
– Đừng nói như vậy! Anh sẽ quan tâm nhiều hơn đến Ngân và Tuấn. Em đừng suy nghĩ nhiều.
– Hì, anh chỉ quan tâm nhưng anh ko hề yêu thương thật sự. Anh à, giờ anh có một gia đình, anh cần phải hết lòng vì nó. Đừng quá ích kỷ chỉ nghĩ đến mình như vậy nữa. và chính vì thế em phải rời xa anh, để anh có thể thật sự dành mọi thứ cho gia đình anh, những người cần anh nhất.
– Thế em ko nghĩ cho anh sao, em ko muốn làm anh hạnh phúc sao, em rời xa anh anh sẽ ko thể sống vui vẻ được. Đừng làm thế với anh.
– Em ko thể anh à, em yêu anh và em biết anh cũng thế. Nhưng chúng ta bắt buộc phải như vậy. Chúng ta ko thể có hạnh phúc thật sự được, sống phải nghĩ đến những người xung quanh, phải sống cho đúng với đạo lý con người.
– Tại sao chúng ta ko thể có hạnh phúc thật sự? chúng ta đã rất hạnh phúc mà!
– Hạnh phúc thật sự ko thể nào có những dằn vặt, những khổ tâm ko bao giờ giải tỏa được, hạnh phúc mà làm người khác phải đau khổ, làm chính người trong cuộc đau khổ thì sao gọi là hạnh phúc được anh.
– Rồi cũng sẽ có cách giải quyết. Em đừng bi quan như vậy. Nghe anh đi!
– Tất cả các cách giải quyết đều đi đến bế tắc và đau khổ thôi, 3 người chúng ta đã trải qua quá đủ rồi, anh ko nhận ra sao, chúng ta ko thể nào có cơ hội để giải thoát cả. bởi vì…
– Vì chúng ta là gay phải ko?
– Đúng, …vì chúng ta là gay, ko có lối thoát nào cho những người như chúng ta cả,… em xin lỗi, em phải giải thoát cho chính bản thân mình trong tình thế này cũng như giúp anh và chị Ngân tự giải thoát khỏi bế tắt đang xảy ra. Anh phải đối xử thật tốt với chị Ngân, chăm sóc bé Tuấn để nó trưởng thành làm một người đàn ông thật sự, được hưởng hạnh phúc thật sự, hãy đừng như người cha vô trách nhiệm của anh, đừng để lịch sử lập lại như anh đã từng trải qua…
– Đừng rời xa anh, Khoa, đừng làm vậy với anh!
– … … Em xin lỗi, tàu đến rồi, em đi đây. Đừng tìm em, em xin anh, hãy tự giải thoát mình, chúng ta sẽ đau khổ nhưng rồi sẽ qua nhanh thôi, mọi thứ sẽ tốt hơn cho tất cả chúng ta. tạm biệt anh.
– Khoa, đừng đi,…
“Tít tít”
Khoa cúp máy nhìn Quân khóc thật nhiều, Quân vừa chạy vừa khóc thét lên tìm Khoa trong vô vọng. Khoa cúi xuống nhìn Quân, muốn chạy đến bên Quân nhưng ko thể, chỉ biết khóc trong lòng xót xa nhìn dáng vẻ tội nghiệp ấy đang đi tìm mình. “tuuu…” tiếng còi tàu vang lên, Khoa đã lên tàu, mở nắp điện thoại tháo và quăng sim ra ngoài.
– Mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn anh à, sẽ có một ngày anh hiểu cho em.
Trời đã đứng bóng, Quân ủ rủ mở cửa bước vô, Quân ngồi xuống ghế một hồi lâu rồi mới nhận ra ko thấy Ngân đâu, cũng ko thấy cu Tuấn. Quân đi tìm xung quanh, trong bếp bàn ăn đã dọn sẵn cho Quân, nhưng ko có Ngân. Chợt Quân thấy một bức thư được đè dưới chén cơm.
“ Anh Quân,
Em đã suy nghĩ rất nhiều và đã rất cố gắng mới viết ra được những dòng này cho anh. Em đã rất vui khi được ở bên anh, được anh quan tâm, chăm sóc. Nhưng em ko được hạnh phúc vì anh đã ko dành cho em một phần nào trong trái tim anh cả. Em đã mong rằng rồi thời gian sẽ giúp em có được trái tim anh.
Ngày bé Tuấn ra đời, niềm hi vọng ấy của em lại tăng thêm nhưng cuối cùng em nhận ra chuyện đó ko bao giờ xảy ra. Em luôn ghen tị với tình yêu anh dành cho Khoa. Lúc nào trong tim anh cũng chỉ luôn có Khoa. Em đã tự nhủ với lòng tình cảm đồng giới ko bao giờ bền. Nhưng anh đã cho em thấy điều em nghĩ là sai. Dù ko muốn nhưng em phải công nhận rằng tình yêu của 2 người quá mãnh liệt, quá bền bỉ để em có thể chen vào đươc.
Thật đáng tiếc khi tình yêu ấy chỉ làm chúng ta thêm đau khổ, chỉ càng làm chúng ta lún sâu vào sai lầm của mình. Em cảm thấy đáng thương cho anh và Khoa vì đã ko thể ở bên nhau trọn vẹn nhưng em cũng tự cảm thấy đáng thương cho mình khi yêu một người đồng tính, mong chờ một cuộc sống hạnh phúc mà em đã nghĩ rồi sẽ có. Em nghĩ ko còn cách nào tốt hơn là một người trong chúng ta ra đi để mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Và em nghĩ ko người đó ko ai ngoài em, em đã mua vé máy bay tuần trước, nhưng em vẫn do dự vẫn hi vọng em sẽ tìm được lý do để ở lại.
Nhưng ngày hôm qua, khi em cầu xin anh ở lại với em, xin anh lựa chọn anh đã chọn Khoa, em biết mình đã ko còn gì để phải ở lại nữa. Khoa đã nói đúng, yêu là phải làm cho người mình yêu hạnh phúc, vì thế em muốn anh được hạnh phúc, em ko muốn yêu mà lúc nào cũng phải đau khổ vì chính tình yêu của mình nữa.
Em phải tìm lối thoát cho mình khỏi chuyện này, em sẽ dẫn bé Tuấn qua Mỹ ở với mẹ 1 thời gian. Anh hãy tự giải thoát cho mình, đừng cảm thấy tội lỗi vì em. Hãy sống thật như anh đã từng sống, đừng sống giả tạo như bây giờ nữa. Giờ khi anh đọc những dòng này có lẽ em đã lên máy bay rồi. Em mong rằng anh và Khoa sẽ cảm thấy thoải mái và hạnh phúc, em thật sự mong như vậy, có thế em mới cảm thấy thanh thản. Anh đừng tìm em, khi nào có dịp em sẽ dẫn Tuấn về thăm anh.
Ngân”
… Quân dựa vào góc tường đọc hết lá thư, anh đọc như kẻ mất hồn, rồi cười như một thằng điên, và khóc, khóc như một đứa con nít. Giờ Quân chẳng còn gì cả, ko gia đình, ko tình yêu. Tất cả đã tan biến từ chính sai lầm của Quân, 1 kết cuộc ko có lối thoát, ko thể sửa chữa, ko thể lấy lại. bởi có lẽ vì đó là 1 kết thúc phải đến cho một người như Quân, . Ko thể có được cái hạnh phúc mà đáng ra nó ko bao giờ được phép tồn tại. Ít ra giờ Quân đã nhận ra điều đó, chỉ có vậy mà thôi.
Hết
- Bởi vì chúng ta là gay truyen gay
- truyengay Bởi vì chúng ta là gay
- truyen gay hay Bởi vì chúng ta là gay
- web truyen gay viet Bởi vì chúng ta là gay
- Bởi vì chúng ta là gay truyen gay boy
vĩ says
hay quá. tui đã khóc khi đọc truyện này. hi vọng chỉ là truyện thôi.