
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hai người lại cùng cười vang sảng khoái, lớn đùng rồi mà còn đùa nhau làm trò tạo dựng khung cảnh lãng mạn rồi nhìn nhau không rời nữa. Vì thân mà Minh và Dương mới có thể trêu đùa như thế mà không hề thấy ngại, trái lại còn thấy vui vẻ thoải mái. Cũng đúng thôi, hai người rất thân thiết, tình cảm gắn bó rất lớn, có trêu nhau kiểu thân mật như vậy thì cũng không thành vấn đề.
Chuyến đu quay kết thúc vào buổi trưa, trời chuyển nắng gay gắt, Dương rủ Minh vào một quán kem trong công viên nghỉ ngơi, tránh ánh nắng chói chang như thiêu đốt bên ngoài. Chị nhân viên thân thiện bước tới:
“Các em ăn gì?”
“Kem vani ạ”
Dương và Minh đồng thanh trả lời, rồi lập tức quay lại nhìn nhau, cười lớn. Chị nhân viên thấy vậy cũng tủm tỉm cười rồi gật đầu bước vào trong chuẩn bị. Minh nói:
“Ông với tôi vẫn giống nhau ghê nhỉ?”
“Thế mới hay chứ. Ngày xưa mình toàn gọi chung loại này, giờ vẫn không thay đổi, haha”
*Nhắc đến kem lại nhớ đến Kha…Á, mình đang nghĩ gì thế này, không có gì cả, không có gì cả, lỗi kỹ thuật thôi, bình tĩnh*
Chuyện về kem làm cho Minh bất chợt nhớ đến những sự kiện liên quan đến kem đã xảy ra, và hiển nhiên là hình ảnh Khang đập ngay vào tâm trí cậu, khiến cậu không khỏi bối rối với những suy nghĩ của mình. Thấy Minh bỗng nhiên trầm ngâm, Dương hỏi:
“Sao đấy? Tự nhiên thừ người ra?”
“…A…không, không sao, tự dưng bị đơ thôi”
“Hơi bị lạ đây, có bao giờ ông “tự dưng đơ” đâu”
“Thì…thì chuyện gì cũng có thể xảy ra mà” – Minh vụng về chống chế
“Má hồng lên rồi kìa”
“…Đâu có,…tại trời nóng đấy”
“Huhm…”
Dương tiếp tục nhìn Minh dò xét, và thái độ phủ nhận của cậu chỉ càng khiến Dương nghi ngờ thêm, lúc này kem đã được đem ra, nhưng Dương chưa ăn ngay mà tiếp tục ngồi suy nghĩ, cuối cùng, cậu búng tay làm Minh giật mình:
“À”
“???”
“Tôi hiểu rồi”
“H…hiểu gì?”
Minh bắt đầu thấy lo sợ khi Dương nhìn mình bằng đôi mắt như xoáy sâu vào cậu, ăn kem trong sự hồi hộp, cậu chỉ mong sao thằng bạn quỷ sứ không đoán ra lý do dẫn đến phản ứng của mình. Rồi Dương phán chắc nịch:
“Khổ thân , học hành căng thẳng quá nên giờ não chập cheng”
Đồng thời giả vờ lắc đầu thương cảm. Minh nghe vậy thì bất ngờ, nhưng cũng có thể thở phào trong lòng, cậu lập tức cười hùa theo, cố tỏ vẻ tự nhiên bằng cách đốp lại:
“Bảo ai chập cheng hả?”
“Tôi bảo ông”
“Có thích tôi đánh ông cho chập theo không?”
Nói đoạn Minh giơ nắm đấm lên, Dương cười to:
“Kinh chưa, thấp bé hơn mà cũng máu lửa phết”
“Ông dám…”
Bị trêu thấp bé, Minh định chồm lên đập Dương mấy cái, nhưng Dương đã giơ tay lên ấn vai cậu xuống, cười toe:
“Hung hăng thế, anh lỡ lời thôi mà, bình tĩnh, đừng tức”
“Lại còn xưng anh…”
Minh như muốn há cả miệng ra với trò đùa quỷ quái của thằng bạn, tự dưng xưng hô ngọt xớt, nghe ớn cả người. Cậu còn chưa kịp nói thêm gì thì đã nghe thấy tiếng khúc khích ở gần.
*Lại có người nhìn nữa sao, sao thấy ngứa ngáy thế*
Minh quay lưng nhìn, nhận ra đằng sau có mấy cô gái đang ngồi tíu tít với nhau, mà rõ ràng là vừa mới nhìn về phía bàn của cậu. Cậu quay lại nhìn Dương:
“Lại có người ngắm ông nữa rồi kìa”
“Chắc không?”
“Hở?”
Dương trả lời bằng một câu hỏi, kèm theo cái nhìn đánh đố làm Minh không hiểu gì cả. Đúng lúc ấy, cậu nghe thấy mấy tiếng xì xào:
“Đẹp đôi thật đấy!”
“Tao cũng đang định nói thế, trời ưi một couple đẹp zai quá”
“Nhìn vai nào rõ vai ấy luôn, quá chuẩn”
“Nói khẽ thôi người ta nghe thấy bây giờ”
Nghe xong, Minh nhìn Dương thể hiện ý *đã hiểu*, Dương chỉ gật đầu cười, còn Minh nói vừa đủ nghe:
“Tại ông đấy”
“Sao lại tại tôi?”
“Ai bảo ông xưng hô kiểu đấy, làm người ta hiểu nhầm”
“Hahaha”
“Cười gì chứ?”
“Nhiều lúc ông ngây thơ thật đấy”
“Sao lại…”
“Nhìn lại đi, tôi và ông, giống một đôi mà”
Dương nháy mắt với Minh, cười tinh quái. Nghe vậy, Minh thấy ngượng hết cả người, gì mà một đôi chứ, hai đứa là bạn cơ mà. Minh thấy không thoải mái lắm, nhưng xét kỹ thì…cũng giống. Dương to cao hơn cậu, đẹp trai, nam tính, cậu thì cao vừa vừa, thấp hơn Dương nửa cái đầu, tự thấy mình cũng đẹp trai, nhưng mà có nét gì đó dễ thương hơn là mạnh mẽ. Hình ảnh Dương và cậu đi cùng nhau giống một cặp hiện lên trong suy nghĩ, như một tiếng vang bất chợt trong đầu làm Minh sững người. Cuối cùng, cậu khó khăn chấp nhận rằng, đúng là người ngoài nhìn vào thì hai đứa trông không khác gì một đôi cả, dù rằng sự thật không phải là như vậy.
Thở dài một cái, Minh nói nhỏ:
“Ừ thì…giống. Nhưng mà bọn mình không phải…”
“Biết rồi, haha, chỉ là vẻ ngoài thôi mà”
“Nhưng mà không quen lắm…”
“Tôi thì không thấy vấn đề gì cả, kể ra cũng hay đấy chứ”
“Hay ở đâu ra?”
“Bọn mình chơi thân với nhau, vì thế mà một số người lại tưởng lầm. Hay mà, hahaha”
“Ông đúng là hết cách”
Đến bó tay với suy nghĩ trẻ con của Dương, Minh chỉ biết cười chứ không bàn luận gì thêm, tập trung ăn nốt cái kem ốc quế đang dở. Hai người ngồi cười nói một hồi thì trả tiền ra về, trong quán mấy bạn gái kia vẫn còn nhìn theo, rồi lại rú rít lên với nhau sung sướng.
Trên đường đi, Minh hỏi:
“Bây giờ đi đâu?”
“Xem phim”
“Wa, ông mua vé rồi à?”
“Tất nhiên”
“Chuẩn bị kỹ thật đấy”
“Còn phải nói”
Dương cười rồi tiếp tục lái xe đi, chục phút sau đã tới rạp chiếu phim, đây là một trong những rạp nổi tiếng và hiện đại nhất thành phố, người người ra vào tấp nập, nghĩ đến việc đứng chen chúc mua vé là thấy nản rồi. Mình thầm cảm ơn Dương chu đáo đã lo mọi việc, giờ chỉ việc mua đồ ăn rồi tiến thẳng vào phòng chiếu là xong, quá tuyệt.
“Cho em hai popcorn lớn, hai coca cỡ vừa ạ”
“Quý khách còn gọi gì nữa không?”
“Dạ thôi ạ”
Dương gọi đồ trước khi vào rạp, chị bán hàng vừa nhấn màn hình xong, ngẩng lên thấy Dương, liền cười bẽn lẽn, đỏ cả mặt, nhưng rồi nhanh chóng đưa đồ cho cậu, Dương nói cảm ơn rồi cười tươi một cái trước khi bước đi làm chị kia càng ngượng thêm, cứ nhìn theo mê mẩn. Minh đã nhìn thấy cảnh ấy, lúc đi vào trong quay sang huých Dương một cái:
“Khiếp, đi đâu cũng tán tỉnh các cô”
“Oan quá, tôi chỉ hành xử rất bình thường thôi, mà tôi có tán tỉnh ai bao giờ đâu”
“Thôi đi ạ, đẹp trai như ông thì…ai mà biết được”
“Thích biết không, để tôi cho ông biết nhá”
Nói rồi Dương kẹp luôn cổ Minh cù vào eo, làm cậu co hết cả người lại tránh trong khi tay vẫn cầm coca, tí thì đổ. Dương cười hả hê, còn Minh đá chân cậu mấy cái, giọng mắng mỏ:
“Thằng này, làm tôi suýt đánh rơi hai cốc nước đây này, nghịch ngợm”
“Tại ông trêu tôi mà, thôi đừng cố, tôi lại cù thêm phát nữa bây giờ”
Minh định cãi lại, nhưng thấy cái nhìn “đe dọa” cùng nụ cười gian của Dương thì không dám nói nữa, mím môi đi tiếp, Dương cười rồi vỗ vai cậu, thể hiện sự trêu chọc, nhưng cậu chỉ biết chịu đựng sự ranh ma của thằng bạn, miệng lầm bầm thề sẽ phản công “trả đũa”.
Khi đã yên vị trong rạp, Minh ngồi nhai bỏng ngô, hỏi:
“Phim này như thế nào?”
“Vừa kinh dị vừa hài, có vẻ hay” – Dương đáp
“Thú vị nhỉ, hy vọng không ám ảnh”
“Hà hà, có tôi bảo vệ rồi sợ gì nữa”
“Có ông cũng chả yên tâm được”
Hai người cùng bật cười, nói vậy chứ thể loại vừa kinh dị vừa hài chả bao giờ ghê như thể loại kinh dị “nguyên chất”, hơn nữa yếu tố gây hài và tình tiết củ chuối là chủ yếu, nên không có gì đáng sợ cả. Chẳng mấy chốc, rạp đã tắt đèn, màn hình bắt đầu chiếu phim, Minh và Dương ngồi thoải mái trên ghế, chuẩn bị cho 3 tiếng đầy tiếng cười và sảng khoái sắp tới…
Bộ phim kết thúc, cả rạp lũ lượt đứng dậy kéo ra ngoài cửa, suốt 3 tiếng vừa rồi ai ai cũng đã có những tràng cười đến đau cả bụng, đúng là không hề sai lầm khi Dương đã chọn mua vé phim này, từng giây phút trên phim đều thật xứng đáng với thời gian bỏ ra. Minh và Dương vừa đi vừa bàn luận sôi nổi, cười không ngớt khi nhớ lại những cảnh hài hước vừa xem, rồi cùng lên xe máy trở về.
5:00 chiều
“Bố mẹ ơi bọn con về rồi”
Minh mở cửa vào nhà nói oang oang, trên gác vọng xuống tiếng chào của bố cậu, còn mẹ cậu thì đi xuống tươi cười:
“Về rồi hả, hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi”
“Vâng ạ”
Cả hai đồng thanh đáp, mẹ Minh tiếp:
“Dương hôm nay ở lại ăn tối nhé cháu”
“Dạ vâng, cháu cũng đã xin phép bố mẹ rồi ạ”
“Thế hả? Tốt quá rồi, vậy hai đứa lên gác đi, mẹ chuẩn bị nấu cơm đây”
Leave a Reply