Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thiên thần à? Cái tên nghe quen quen. Đúng rồi! Con Phi Anh cứ gọi tên mặt trắng đó là thiên thần. Nhìn có gì đặc biệt đâu chứ. Tôi bắt đầu nhớ lại và máu nóng lại nổi lên khi nghĩ tới thái độ chảnh choẹ của hắn.
Hãy đợi đấy! Tưởng tượng con gấu trong tay là hắn, tôi đấm đá túi bụi, ít nhất cũng giải được tí xì trét.
Ngôi nhà vắng lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở của một mình tôi, chẳng biết đã từ lúc nào cảm giác cô đơn này đã trở nên quen thuộc như thế. Chỉ mong mau tới ngày mai để được gặp lại Phi Anh và người ấy.
Mỗi buổi sáng, công việc thường xuyên của tôi là thức dậy lúc 5 giờ, chạy một vài vòng quanh khu phố và đến chỗ tập Vovinam.
– Em chào anh! Đúng như mỗi ngày, vào giờ này lớp võ chỉ có tôi và người ấy.
Anh ấy là Đức Hoàng, đàn anh của tôi, vào lớp trước tôi khoảng vài tháng, nhưng đã được lên đai vàng – có thể đứng lớp. Đáng ra tôi phải gọi anh ấy bằng thầy, nhưng thôi, cứ thích gọi là anh.
– Thế Bảo đấy à! Sớm vậy em!
– Dạ hôm nay em tập sớm, tí còn đi với con bạn.
– Sướng nhỉ! Chú em đào hoa quá!
Anh Hoàng cười tít mắt. Đấy là khoảng thu hút người khác của anh ấy, lúc nào cũng lạc quan, lúc nào cũng cười “ không thấy tổ quốc”. Và chẳng biết tự bao giờ, nụ cười ấy làm tôi xao động.
Thay xong bộ quần áo. Tôi cùng anh xếp những tấp đệm ra sân, rồi nhanh chóng khởi động.
– Sắp tới kỳ thi lên đai rồi đó! Em tính sao?
– Dạ! Em chẳng biết nữa anh! Lúc nào cũng rơi vào đúng kỳ thi!!!! Chắc ông trời muốn em suốt đời ở đai xanh anh ơi.
Hai người lao vào nhau, đối luyện với những màn bay nhảy. Vovinam là một môn võ tận dụng cả sự linh hoạt của tay chân, sự nhanh nhẹn của cơ thể, và cả sức mạnh của cơ bắp. Tôi làm quen nó đã hơn một năm. Tuy không dám nhận là cao thủ, nhưng đánh nhau thì không phải là không thể.
Mồ hôi nhể nhại, tôi ngồi bệt xuống.
– Em nghĩ, anh tập tiếp đi! Không thể nào đấu lại con người đó, ăn gì mà khoẻ mà nhanh thế không biết.
– Oke!
Anh Đức Hoàng tiếp tục với những màn nhào lộn bắt mắt, bài quyền được trình diễn vô cùng công phu. Tôi thích nhất là khoảng thời gian này, có thể được ngắm anh ấy với tư thế hùng dũng nhất, chỉ một mình tôi mà thôi.
– Anh Hoàng! Sao sớm vậy anh!
Đấy là Ngọc Diễm, người mà anh Hoàng đang thích…………..
Anh dừng bài quyền, lau mồ hôi rồi tiến về phía Diễm. Hai người nói với nhau gì đó, tôi cũng không tiện ở lại nghe. Tôi chào anh và Diễm, rồi lại thay đồ để chạy về nhà.
Họ là một cặp đẹp đôi, cả hai đều có ý với nhau thật sự làm người khác ngưỡng mộ. Diễm vào sau tôi nữa tháng. Cô ấy quá xinh đẹp, đến mức làm toàn thể lớp võ không một anh chàng nào có thể kiềm lòng mà không mến mộ cả. Nhưng người cô ấy chọn, cũng là người mà tôi đang thầm thích. Số phận thường trớ trêu như thế.
– Mày đâu rồi hả thằng trời đánh! Phi Anh bấm chuông cửa, kêu ầm ỉ.
– Chờ chút!
Hình như là trễ hẹn gần 10 phút rồi. Tôi tắm vội rồi chạy ra ngoài cổng.
– Mày chết ở trỏng à, tao gọi muốn rát cổ họng mà không trả lời!
– Ờ thì tao đang tắm. Hehe
– Ăn mặc gì thế này! Mày nhớ là hôm nay phải đi chơi với tao đó, ăn mặc thế này cho người ta cười tao chết à!
– Kệ! Người ta cười mày chứ đâu phải cười tao đâu!
– Nín ngay! Đi vào đây!.
Nhà tôi mà nhỏ cứ làm như nhà nó, nó lao vào phòng tôi, lục tung mọi thứ, rồi lôi ra một bộ quần áo mà nhỏ cho là sẽ hợp với tôi.
– Thay đi!
Tôi lắc đầu chào thua cái tính bướng bĩnh của nó. Đành phải cầm bộ quần áo nó chọn, vào phòng thay.
– Mai mày đi cắt tóc luôn đi nha! Tao thấy chướng mắt quá!
– Mày là má tao hả!
– Ờ con ngoan, nhớ đi cắt tóc nha con!
– Má má cái Bíp! Coi chừng tao đấy!
Tôi chỉnh lại cái cổ áo, bước ra thì thấy nó đang cầm cuốn nhật ký của tôi đọc ngon lành.
– Con kia! Mày muốn chết thiệt à! Tôi giật trở lại.
– Trời! Giờ cái gì mà tao không biết! Mày còn giật lại làm gì!
Tâm trạng tôi đang không tốt, nên cũng chẳng thèm để ý tới. Cất cuốn nhật ký rồi tiến nhanh ra cửa. Chỉ để lại hai chữ
– Đi thôi!
Truyen gay boy: Hai thằng đó yêu nhau ! – Chap 3
Lại tới phiên tôi – Cô bé hủ nữ Phi Anh xinh đẹp dễ thương đây. Chào các bạn!
Những ngày thứ bảy như hôm nay, bình thường tôi sẽ tới nhà Thế Bảo để nấu cơm, rồi cùng học với nó. Nhưng hôm nay tôi phải mua một vài thứ để chuẩn bị sinh nhật mẹ, cùng với mớ sách vở, nên kéo nó đi, có người phụ vác đồ cũng đỡ mệt. Haha
– Mày muốn mua gì? Thế Bảo hỏi. Hai mắt thì dán vào cái poster game mới vừa nhận được từ một cửa hàng trên đường.
– Tao cũng chẳng biết! Mấy bữa nay mẹ tao thích nuôi thú cảnh mày ạ!
– Thế thì đi mua một con tặng đi!
– Mà mày không biết một điều. Bả nuôi con nào là chỉ trong 1 tuần, con đó sẽ die…. Haiz!
– Cái giề……
– Tuần trước là một con mèo trắng, tuần trước nữa là một con Chihuahua, tuần trước nữa là một con rùa…….
Nó nghe tôi liệt kê ra những con thú đã chết dưới tay mẹ tôi thì không khỏi ngạc nhiên sững sốt. Tôi cũng chẳng hiểu nổi lý do nào mà mẹ tôi có thể “mát tay” đến thế.
– Tao nghĩ mày nên mua cho cô 1 con cá!
– Cá vàng à!
– Ừm! Theo như mày kể thì cô hơi đoảng. Tốt nhất là một con cá và một cái hồ nhỏ, để cô có thể thấy mỗi ngày, và mày nhớ nhắc cô cho cá ăn nghe chưa!
Cũng có lý. Một con cá thì không quá nhiều tiền, cũng không phiền hà gì tới mình, hơn nữa nuôi cũng không khó. Với lại cái cá tính của mẹ, sẽ rất thích những thứ lung linh như một cái hồ cá.
– Được rồi quyết định vậy đi!
Tiến chưa được vài bước thì tôi đã gặp phải một cảnh tượng hãi hùng. Một đám đầu trâu mặt ngựa đang xúm vào ăn hiếp “tiểu mỹ thụ” đáng yêu.
Chẳng biết máu hủ nữ ở đâu trỗi dậy, không thể kiềm được mà tiến tới
– Cái đám cô hồn này… tụi bay muốn chết rồi hả…. Bỏ em tao ra!
Nguyên đám con trai đầu tóc vàng choé, khuyên tai, khuyên lưỡi nhìn vô cùng xí trai quay lại nhìn tôi. Oh my god!
– Con kia! Mày là ai mà xía vô chuyện của tụi tao! Khôn hồn thì tránh ra!
Tôi tự tin tiến tới trước, đỡ tiểu thụ xinh đẹp trước mặt dậy, giương đôi mắt thỏ nhìn bọn chúng rồi nói.
– Tao là ai không liên quan chúng bay. Không mau cút đi thì tụi bay chết cả lũ.
– Con này ngon. Tụi bay lên!
Hai đứa xông tới thì bị kéo lại. Tôi đâu có khùng điên mà lại dám hổ báo cáo chồn với bọn này, tôi tự tin vì biết mình có một thằng bạn có thể xử đẹp chúng trong vài nốt nhạc.
– Đừng có mà ăn hiếp con gái! Thế Bảo lên tiếng.
Hai thằng quay lại nhìn nhau rồi không chần chừ lao vào tấn công nó.
– Đừng có nương tay nha mạy! Dạy cho chúng nó một bài học đi! Tôi giục.
Bảo nheo mắt, né tránh hai đòn tấn công từ hai bên, rồi nhanh như cắt tung 1 cước vào ngay ngực của một tên côn đồ. Xoay người 45 độ, một cú đấm như trời giáng vào mặt tên còn lại.
Đám côn đồ bắt đầu hoảng loạn, chúng nhìn về phía đại ca khi mà 2 trong những thằng đánh đấm khá nhất bọn đã bị hạ gục nhanh chóng.
– Tụi bây giỏi lắm. Nhớ mặt tao đấy! Lần sau mà lọt vào tay tao thì coi chừng!
Nói xong chúng nhanh chóng rút đi trong nụ cười khinh bỉ của tôi.
– Muốn đụng đến bổn cô nương! Đừng hòng!
Trong lúc tôi còn đang hí hửng vì chiến thắng của thằng bạn, thì nó đã tiến đến bên cạnh của tôi. Kéo tôi đi.
Tôi gạt ra, hỏi tiểu mỹ thụ
– Bạn có sao không? Có cần hai đứa tôi đưa về không?
Cậu nhóc trắng trẻo đã chịu vài vết thương, nhăn nhó đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía Thế Bảo.
– Tôi không sao! Cám ơn!
– Nhìn cậu quen quen!
Lời nói của thằng Bảo làm cho tôi có phần hơi ngạc nhiên, mà cũng đúng, quen thật, người đẹp thế này mà mình quên được sao, tôi vò đầu bức tóc.
– Tôi tên Ngọc Tiên! Học cùng lớp với hai người!
– Á à! Tiểu thụ của …..!
Tôi ngừng lại ngay lập tức vì cảm giác được một luồn sát khí phía sau.
– Tiên! Sao lại giao du với đám này!
Đúng như cảm giác của tôi, là hắn! Thiên sứ đáng yêu Mai Quốc Đạt.
– Anh! Em không có giao du…. Chỉ là…!
– Cái đồ vô ơn!
Tiên chưa kịp nói hết câu thì Thế Bảo đã phan ngay một câu vào mặt.
– Đi thôi mày!
Nhìn nó hằn học mà tôi cũng thấy tội. Nhưng thực sự thì tôi chưa muốn đi. Khung cảnh cặp đôi hoàn hảo đang âu yếm nhau thế này. Làm sao có thể bỏ qua cho được.
– Mày đợi tao chút!
Tôi đang ngần ngừ thì có 1 đám phóng mô tô lao tới. Một cây gậy hướng thẳng vào đầu của Quốc Đạt mà đánh.
Trong khoảnh khắc sinh tử đó. Chẳng hiểu sao người tôi cứng đờ, rõ ràng là tôi thích cậu ta, nhưng những gì tôi làm được lúc này là đứng chết trân tại chỗ. Cảm thấy có chút hổ thẹn. Còn thằng bạn thân khốn khổ của tôi, tuy ngoài mặt nói là căm ghét. Nhưng điều hắn làm đã khiến cho cả bọn phải một phen ngạc nhiên.
“Bốp” tiếng va đập của cây gậy vào da thịt làm cho chúng tôi giật mình. Đầu của nó rướm máu, nó chao đảo ngã xuống lòng đường, ngay bên dưới nó là Thiên thần đang trợn tròn mắt nhìn nó.
– Bọn khốn! Hèn !
Cả ba chúng tôi trở lại bình thường khi nghe tiếng la hét vang trời của Tiên.Là bọn lúc nãy, chúng quay lại trả thù. Mục tiêu là Tiên.
– Mày có sao ko?
Tôi hớt hãi chạy lại đỡ thằng bạn thì thấy đầu nó đã thấm máu, lúc ấy chẳng còn biết phải làm gì.
– Tao không sao! Có chút xíu thế này…..
Chưa kịp nói hết câu thì nó đã gục xuống bất tỉnh nhân sự làm cho tôi một phen hú vía
Leave a Reply