Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thuận còn nhớ ánh mắt đẫm nước mắt của Ngọc Anh sững sờ nhìn mình. Có lẽ cô từng đi du học nên suy nghĩ rất sáng suốt. Thuận thật mừng vì ít nhất cô ấy chưa từng mắng hoặc dùng lời lẽ khiếm nhã với cậu. Nhưng ánh mắt của cô ấy có trách cứ không thể nói ra, Thuận càng mặc cảm tội lõi hơn bao giờ hết. Dù cho cậu mới là người bị đá nhưng sau cuộc gặp gỡ nãy Thuận tưởng như mình chính là kẻ thứ ba xấu xí và độc ác vậy.
Thuận cảm thấy rất khó chịu và mệt mỏi, lúc này cậu chỉ muốn về nhà dựa vào A Gấu mà ngủ. Cảm giác an tâm dễ chịu đó thật thoải mái.
————————-
Chương 12 – Truyen gay hay Cho anh yêu em thêm lần nữa
Chú A Bổn vẫn còn thức.
– Ủa? Thằng Gấu không về với con sao?
– Dạ? A Gấu vẫn chưa về hả chú? – Thuận ngạc nhiên, Không đến đón cậu, cũng không ở nhà, A Gấu có thể đi đâu được chứ?
Sang nhà tiểu Ly cũng không thấy anh đâu.
Thuận cùng chú A Bổn ngồi đợi một đêm. A Gấu vẫn chưa về. Anh có thể đi đâu cơ chứ. Ngày hôm sau, cả hai ra ngoài tìm A Gấu. Cậu đi khắp nơi vẫn không thấy A Gấu ở đâu. Tuy anh có ngốc nhưng chưa bao giờ bị lạc đường. Người ham ăn to xác như anh thì ai thèm bắt cóc chứ, “Rốt cuộc anh đang ở đâu, A Gấu”. Nỗi lo lắng làm Thuận quên đi tất cả những thứ thuộc về bản thân mình, cái cảm giác mà ruột gan rối lại với nhau khiến Thuận không chịu nổi. A Gấu đã hai ngày rồi không về nhà. Điện thoại cũng không liên lạc được. Tin tức duy nhất cậu biết là A Gấu đi xin việc làm ở nhà hàng…..nhưng khi cậu đến đó thì không có ai từng gặp cậu cả. “A Gấu, anh đang ở đâu?”
Cảm giác lo lắng bất an hệt như đứa trẻ nhỏ bị vuột khỏi cái nắm tay của mẹ giữa ngã tư đường rộng lớn thênh thang và đông đúc.
Thuận cảm thấy muốn khóc khi trời dần dà tối đi. Cảm giác tức ngực khó chịu cũng không thể xua đi sau khi thở dài. Thuận cố gắng lấy hơi thật sâu và mạnh nhưng chẳng thể nào đuổi nó đi.
Chú A Bổn lại bệnh ,chú nằm ở nhà hơn một tháng nhưng đến khi chú khỏi bệnh thì A Gấu vẫn chưa về. Người tiếp nhận thông tin tìm người lạc ở đài truyền hình cũng đã quen mặt Thuận, suốt cả tháng nay, Thuận vẫn thường lên nhờ đăng tin tìm con cho chú A Bổn nhưng vẫn không có tin tức gì. Dần dà, lo lắng không còn nữa mà là thất vọng và đau lòng. Phải rất cố gắng cậu mới khiến cho bản than không gục ngã.
Trong thời gian đó, Vương lại thường xuyên đến tìm cậu. Điều ngạc nhiên là anh không nổi giận với cậu, không ép Thuận trở lại với anh mà im lặng ở bên cạnh cùng cậu đi tìm A Gấu.
Sáu tháng sau
Vương có thói quen mua báo sáng, anh dừng xe trước một cửa hàng báo ven đường, chờ người bán hang đưa tờ Thể thao và đời sống như mọi ngày. Chợt, ánh mắt anh vừa thấy một gương mặt quen quen trên bìa tạp chí Doanh nhân mới ra. Người này rất giống “tình địch” của anh. Vương mua cuốn báo đó về, anh xác định: “Không phải! Người này là Phạm Vĩ Thiên, giám đốc tập đoàn P&N, sở hữu chuỗi nhà hàng, khách sạn resort lớn nhất nhì Đông Nam Á. Tên ngốc đó sao có khả năng làm chuyện lớn vậy”. Nhưng vì một nỗi lo không tên gọi mà Vương vẫn không đưa cuốn tạp chí cho Thuận xem? Anh đang lo sợ điều gì? Cho dù năm tháng qua anh vẫn kiên trì theo đuổi Thuận, còn thằng ngốc kia thì mất tích nhưng Thuận cũng không có ý muốn tiếp nhận tình cảm của anh lần nữa.
Tối hôm ấy, Vương đến gặp Thuận, hai người cùng nhau đi bộ ra cầu Ánh Sao như thường lệ. Thuận không biết mình bắt đầu thói quen này từ khi nào như cứ mỗi buổi tối rãnh rổi cậu lại đi bộ đến đó. Nhưng, không đi theo con đường thẳng Đại lộ Đông Tây mà đi một vòng, ngang qua rạp chiếu phim, ngang qua quán súp cua đông khách như ngày nào. Cho dù không có Vương đi cùng, Thuận vẫn kiên nhẫn đi một mình. Cậu có một niềm tin mơ hồ rằng , biết đâu sẽ gặp lại A Gấu ở đó, cây cầu Ánh Sao.
Sau nhiều ngày đi theo Thuận, đề nghị đưa cậu đi bằng xe máy nhưng bị từ chối, Vương đã quen với việc hằng ngày theo Thuận đi con đường này. Anh cũng không ngạc nhiên khi phải đi con đường vòng dài hơn vài kilomet.
Ngắm nhìn ánh đèn xanh chuyển động theo những con song khe khẽ trên dòng nước, Thuận cảm thấy nhớ A Gấu hơn khi nhìn thấy màu xanh này. Không biết vì sao mà Thuận mặc nhiên gắn liền giữa màu xanh dương và A Gấu. Chắc là lúc hai người hôn nhau lần đầu tiên, khẽ mở mắt ra cậu chỉ thấy tràn ngập toàn màu xanh thôi.
Từ nơi Thuận đứng, có thể nhìn thấy phía đầu cầu. Nơi đó có một thanh niên rất cao đang đứng ở đó rât giống A Gấu: “Chính là anh ấy”. Thuận chạy rất nhanh mặc kệ Vương đang đuổi theo sau đầy thắc mắc kỳ lạ nhưng khi đến nơi kia thì không trông thấy ai như cậu đã từng thấy cả. Có lẽ do cậu quá nhớ anh rồi.
Thuận thở hồng hộc, mệt mỏi rồi thả mình lên chiếc ghế đá trắng. Vương nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, khoác vai an ủi Thuận.
-Em muốn chờ đến khi nào nữa?
-….
– Theo anh thì A Gấu không về đâu. Chúng ta đã đăng tin rồi đi tìm khắp Sài Gòn cũng chẳng có tin gì. Nếu cậu ta muốn về thì đã trở về rồi.
– Nhưng em vẫn không thể hiểu nổi. A Gấu mất tích thật là kỳ lạ, như một giấc mơ hoang đường vậy. Mong là em sẽ tỉnh dậy sớm. – Thuận cười nhẹ,tự giễu cợt bản thân.
– Là sự thật. Em đừng có sống trong mơ màng như vậy nữa được không? – Anh đưa tay kéo hai vai Thuận về đối diện với mình – Từ trước đến nay em luôn mạnh mẽ, chưa bao giờ anh thấy em như vậy. Quên thằng đó đi được không? Chúng mình bắt đầu lại từ đầu.
Phản ứng của Thuận là hất mạnh tay Vương và giận dữ đứng dậy :
-Anh sao vậy hả Vương? Chuyện em với anh đã qua lâu rồi. Mấy tháng nay em đi cùng anh là vì anh hứa sẽ không nhắc tới chuyện chúng ta – là em và anh nữa mà?
Vẫn cách ứng xử điềm đạm vốn có, Vương tiến lại gần giữ lấy cậu:
-Đúng! Anh nói như vậy. Nhưng bởi vì anh sợ em sẽ phản ứng như thế này. Anh không quên được em, em biết mà.
Vương ôm chặt lấy Thuận, gói cả hai tay vào người cậu. Anh giá như có thể khống chế cậu mãi như thế này-khoảnh khắc quý giá mà trước đây anh đã không biêt trân trọng, còn bây giờ anh phải cố gắng hết sức mình để giật nó như một thằng ăn cướp. Anh cảm thấy hơi chua chát.
Ở trong vòng tay Vương, Thuận không còn giãy dụa, cũng không kích động nữa. Cậu đứng im lặng. Một lát sau mới lên tiếng:
– Anh đừng như thế này nữa.
Không phải là trẻ con trong chuyện tình cảm, và quá hiểu con người Thuận, anh buông cậu ra vì biết vẫn chưa đến lúc.
-Anh chỉ đùa em thôi. Chúng ta về chưa?
————————-
Chương 13 – Truyen gay hay Cho anh yêu em thêm lần nữa
Trên đường về, Thuận không hiểu vô tình hay do ngoan cố nhắc đến 2 lần: “Ngọc Anh đang chờ anh ở nhà. Anh đón xe về trước đi”.
Vương biết Thuận tìm A Gấu mệt mỏi nhưng anh cũng mệt mỏi. Chỉ có một điều là anh không muốn buông cái mệt mỏi này ra, anh muốn nhìn thấy cậu, ở bên cạnh cậu như thế này cũng đủ rồi.
Đến khi Thuận nhìn thấy tờ tạp chí đã là một tháng sau đó, khi cậu ra sạp báo mua báo cũ cho chú A Bổn gói xôi.
– Là A Gấu đúng không chú – Thuận nửa đứng nửa ngồi trên ghế chờ chú A Bổn quan sát người nghiêm nghị trên tờ báo
– Mắt nè, mũi nè, mụt ruồi ở đuôi mắt nè! Đúng là giống hệt thằng A Gấu dzồi a.
– Chắc chắn là anh ấy. Mình đi tìm ảnh đi chú. Ở trong bài báo có ghi địa chỉ công ty nè.
Thuận thay bộ quần áo tươm tất nhất, lái xe chở chú A Bổn bằng chiếc xe cà tang ngày xưa A Gấu thường chạy. Tổng hành dinh của tập đoàn P&N nằm trong một tòa plaza lớn cao 8 tầng, bọc kiếng nằm ở khu đô thị Phú Mỹ Hưng, quận 7.
– Chào anh. Tôi đến muốn gặp anh Phạm Vĩ Thiên! – Thuận để chú A Bổn đứng trông xe máy rồi lại gần một anh bảo vệ có khuôn mặt dễ gần nhất hỏi thăm.
– Phạm Vĩ Thiên nào? Biết trong này có bao nhiêu người không hả? – Người bảo vệ đột nhiên nạt Thuận lớn tiếng. Hóa ra khuôn mặt mà cậu dự đoán là thân thiện dễ gần nhất lại không như cậu tưởng.
“Có lẽ ông này vừa bị sếp mắng hoặc tối qua bị vợ cho nằm dưới đất nên mới cư xử như vậy” Thuận tự nghĩ , cố nén giận trong lòng để tiếp tục hỏi thêm thông tin.
– Ảnh là người trong tạp chí này. – Thuận đưa tờ tạp chí cho người bảo vệ xem- Ảnh còn là giám đốc tập đoàn P&N nữa nè.
– À ! – Người bảo vệ tỏ vẻ hiểu biết, vì những người có nhan sắc đi đâu cũng luôn khiến cho người khác ghi nhớ đặc biệt lại vừa đẹp vừa giàu có như anh Phạm Vĩ Thiên kia. Nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên người bảo vệ này nghe thấy tên của người trong ảnh.
– Tôi muốn gặp anh ấy thì làm thế nào? Anh giúp tôi gọi anh ấy ra đây được không? – Thuận tiếp tục hỏi.
– Anh nghĩ anh là ai? – Vừa nheo mắt khinh thường, người bảo vệ vừa hỏi Thuận. Sau đó, anh ta nhếch mép – Anh nghĩ tôi là ai?”
– Tôi là bảo vệ của tòa nhà thôi. Trong này có nhiều công ty lắm, anh muốn tìm người thì vào trong hỏi tiếp tân kìa! – Người bảo vệ tỏ ra kiên nhẫn giải thích cho Thuận, cái cậu thanh niên còn “lúa” hơn cả mình như là ra oai một chút.
Nghe vậy, Thuận nhanh chóng nhìn ra chú A Bổn ra hiệu rồi đi vào trong.Nhân viên tiếp tân đương nhiên không cho cậu vào trong, cũng không gọi người ra giúp cậu vì Thuận không nói được mình đến từ công ty nào.
– Tôi là người quen của anh ấy. Chị cứ nói Thuận đền tìm, chắc chắn anh ấy biết mà. – Chưa bao giờ cậu tỏ ra vẻ yếu thế năn nỉ người khác như thế này. Đến sau này nghỉ lại, Thuận cũng không hiểu sao mình lại làm được như thế.
– Vậy thì phiền anh gọi điện thoại cho anh ấy đi ạ! – Người tiếp viên hơi mỉm cười mà nói với Thuận. Cô cũng biết người Thuận đến tìm. Có lẽ hỏi ra trong tòa nhà này chắc không ai không biết Phạm Vĩ Thiên, con người cao to đẹp trai có nụ cười đẹp tuyệt và phong độ cực kì cuốn hút đó. Hungg cô gái này cũng không dám cho Thuận lên văn phòng P&N sau khi nghe Thuận nói nhăng nói cuội một hồi gì mà “A Gấu” gì mà “ở chung nhà khu phố người Hoa”
Cảm giác trong người bơm đầy khí, não giống như bong bóng chỉ nằm lơ lửng chứ không giúp suy nghĩ được gì. Thuận đang rất hoang mang. Vừa mừng, vừa lo lắng, lại còn gấp gáp, Thuận muốn gặp A Gấu ngay bây giờ kìa nhưng ngoài sự thật ra cậu cũng không biết nói sao để cậu có thể lên gặp giám đốc công ty P&N kia. Lúc này, thậm chí cậu không thể suy nghĩ ra chẳng ai cho một người lạ đến xin gặp giám đốc của một công ty lớn mà không hẹn trước, không báo được tên công ty mà chỉ cầm theo tờ tạp chí có hình anh ta trên ảnh bìa.
– Nhưng mà tôi không biết liên lạc liện lạc được với anh ấy. Cô có cá cách nào giúp tôi không? – Thuận lắp bắp nói gấp gáp nhưng một lúc mới hoàn thành một câu dễ hiểu.
Nhìn vẻ ngoài lịch sự và khuôn mặt cũng có vẻ ưa nhìn, dễ có cảm tình của Thuận cô tiếp tân cũng cố gắng khách sáo với cậu
– Vậy anh cứ ngồi ở đây chờ anh ấy, đến giờ an trưa chắc anh ấy sẽ ra ngoài. – Nhân viên tiếp tân chuyên nghiệp, chỉ về phìa bộ sofa dành cho khách, nói với Thuận.
– Cảm ơn cô – Thuận gật đầu, mừng rỡ lại ghế sofa đợi.
Cậu thanh niên lạ mặt giống như một đứa trẻ, ngồi ngoan ngoãn trên trường kỷ chờ đợi. Thuận như suy nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện, lại như không suy nghĩ gì cả. Cậu không sắp xếp được mình sẽ nói gì với A Gấu nếu gặp lại anh, chỉ mong anh mau chóng bước ra để cậu được gặp lại anh. Có lẽ thời gian vừa qua, Thuận đã thực sự cảm nhận được hết ý nghĩa của động từ “nhớ”. “Nhớ” là không hề nhắc đến nhưng lại không ngừng suy nghĩ về người ấy. “Nhớ” có khi là khao khát gặp lại mạnh mẽ trào lên từ trong lòng, có khi lại như thèm cảm giác được ôm từ xúc giác, có khi không khống chế được bản thân trong một lúc, có khi lại nhẹ nhàng mà tưởng nhớ thật là lâu.
Trong khi cậu đang miên man suy nghĩ thì bóng dáng quen thuộc đi ngang qua trước mắt cậu. Tuy là dáng người rất giống nhưng bộ vest làm cho Thuận nghĩ “Chắc là không phải đâu”. Ngay lúc đó, giọng cô tiếp tân vang lên “ Có phải anh tìm anh ấy không?”
Cậu gật gật đầu. Lúc đó người cậu tìm đã ra gần đến cửa rồi. Thuận gọi với theo:
“A Gấu”
Giống như là vì giọng Thuận quá nhỏ nên anh ấy không thể nghe.
“A Gấu” – Thuận gọi lại lần nữa, lần này tiếng “Gấu” của cậu bị lạc đi
Người kia vẫn không quay đầu lại.
“Chẳng lẽ mình nhìn lầm hay sao?” – Thuận cứ tự hỏi mình vừa bước đi cho đến khi chú A Bổn gọi cậu.
“_Dzề thôi con à”
– Ban nãy chú có thấy A Gấu không? Chú có gọi ảnh không? – Định thần lại, Thuận hỏi chú A Bổn.
Chú A Bổn chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ quay xe.
– Vậy là A Gấu không phải con ruột chú ạ? – Thuận ngạc nhiên
Chú A Bổn vừa kể cho cậu nghe một câu chuyện cũ. Kể rằng vợ chú A Bổn đã mang theo con trai, bỏ chú sang Đài Loan để sống với người chồng mới. Kể rằng cuộc sống thui thủi sau đó buồn tẻ như thế nào. Rồi một ngày chú đang dọn hàng về nhà thì nhìn thấy một thanh niên nằm cản lối đi của con hẻm,lại bị thương rất nặng. Chú nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi mặc chiếc áo sơ mi ca rô màu đen giống như con trai mình thì không cầm lòng được mà mang chàng trai đến bệnh viện. Khi tỉnh dậy chàng trai không còn nhớ mình là ai nữa, cũng không có bất cứ giấy tờ tùy thân gì trên người, áo quần cũng tơi tả. Thế là chú đã giữ cậu lại làm con trai mình mà nuôi nấng chăm sóc.
– Giờ chắc là nó đã nhớ ra ba má nó là ai dzồi. Chắc là nó ghét chú lắm mà. Nó ghét chú không nói thiệt cho nó biết đó mà.
– Cũng chưa chắc người đó chính là A Gấu mà chú
– Không phải nó sao mà giống dữ dzậy cơ chứ? Cái mụt ruồi ở đuôi mắt nè, cái nối ruồi son ở trên tai trái nè. Không phải nó thì là ai dzô đây nữa.
– Cháu chỉ mong đó không phải A Gấu. Nếu là A chắc chắn sẽ không lơ chú cháu mình như vậy? Chẳng lẽ ảnh là loại người bỏ đi mà không thèm chào những người đã cùng sống với mình thời gian lâu như thế, chú lại rất thương yêu chăm sóc anh ấy mà?
Chú A Bổn không nói gì. Nỗi đau lòng khi vơ con bỏ đi chú đã trải qua rồi, nỗi đau đó bây giờ vẫn đang ngày ngày làm chú khó chịu. Nhưng từ khi nhặt được A Gấu, chú đã coi A Gấu như con trai mình mà yêu thương, cưng chiều. Giờ đây, nỗi đau lòng chú lại được cộng thêm một chút nữa, cũng có là gì đâu?
– Chắc hổng ai muốn có một người cha nghèo khổ như chú ư ư ư – Chú A Bổn khóc. Thuận yên lặng nhìn người đàn ông đã già khóc ở trước mặt mình, nước mắt cũng thật sự rơi xuống, ướt cả chiếc quần đùi bằng vải thô cũ bạc phếch, cũng không biết khi mới nó là màu gì của chú.
Nhìn dáng vẻ đau lòng của chú A Bổn, Thuận muốn an ủi chú, cậu cố tìm một cái cớ cho cả chú và cả bản thân mình.
– Không phải A Gấu không cần chú đâu. Chắc là…à chắc là A Gấu đã phục hồi trí nhớ. Thường khi người ta phục hồi trí nhớ thì sẽ quên đi ký ức khi bị mất trí nhớ đó chú. Cháu sẽ tìm cách làm cho A Gấu nhớ lại chúng ta.
————–
Truyện gay Cho anh yêu em thêm lần nữa – Chap 12
Về đến nhà, thấy chú A Bổn vẫn còn thức.
– Ủa? Thằng Gấu không về với con sao?
– Dạ? A Gấu vẫn chưa về hả chú? – Thuận ngạc nhiên, Không đến đón cậu, cũng không ở nhà, A Gấu có thể đi đâu được chứ?
Sang nhà tiểu Ly cũng không thấy anh đâu.
Thuận cùng chú A Bổn ngồi đợi một đêm. A Gấu vẫn chưa về. Anh có thể đi đâu cơ chứ. Ngày hôm sau, cả hai ra ngoài tìm A Gấu. Cậu đi khắp nơi vẫn không thấy A Gấu ở đâu. Tuy anh có ngốc nhưng chưa bao giờ bị lạc đường. Người ham ăn to xác như anh thì ai thèm bắt cóc chứ, “Rốt cuộc anh đang ở đâu, A Gấu”. Nỗi lo lắng làm Thuận quên đi tất cả những thứ thuộc về bản thân mình, cái cảm giác mà ruột gan rối lại với nhau khiến Thuận không chịu nổi. A Gấu đã hai ngày rồi không về nhà. Điện thoại cũng không liên lạc được. Tin tức duy nhất cậu biết là A Gấu đi xin việc làm ở nhà hàng…..nhưng khi cậu đến đó thì không có ai từng gặp cậu cả. “A Gấu, anh đang ở đâu?”
Cảm giác lo lắng bất an hệt như đứa trẻ nhỏ bị vuột khỏi cái nắm tay của mẹ giữa ngã tư đường rộng lớn thênh thang và đông đúc.
Thuận cảm thấy muốn khóc khi trời dần dà tối đi. Cảm giác tức ngực khó chịu cũng không thể xua đi sau khi thở dài. Thuận cố gắng lấy hơi thật sâu và mạnh nhưng chẳng thể nào đuổi nó đi.
Chú A Bổn lại bệnh, chú nằm ở nhà hơn một tháng nhưng đến khi chú khỏi bệnh thì A Gấu vẫn chưa về. Người tiếp nhận thông tin tìm người lạc ở đài truyền hình cũng đã quen mặt Thuận, suốt cả tháng nay, Thuận vẫn thường lên nhờ đăng tin tìm con cho chú A Bổn nhưng vẫn không có tin tức gì. Dần dà, lo lắng không còn nữa mà là thất vọng và đau lòng. Phải rất cố gắng cậu mới khiến cho bản thân không gục ngã.
Trong thời gian đó, Vương lại thường xuyên đến tìm cậu. Điều ngạc nhiên là anh không nổi giận với cậu, không ép Thuận trở lại với anh mà im lặng ở bên cạnh cùng cậu đi tìm A Gấu.
Sáu tháng sau.
Vương có thói quen mua báo sáng, anh dừng xe trước một cửa hàng báo ven đường, chờ người bán hang đưa tờ Thể thao và đời sống như mọi ngày. Chợt, ánh mắt anh vừa thấy một gương mặt quen quen trên bìa tạp chí Doanh nhân mới ra. Người này rất giống “tình địch” của anh. Vương mua cuốn báo đó về, anh xác định: “Không phải! Người này là Phạm Vĩ Thiên, giám đốc tập đoàn P&N, sở hữu chuỗi nhà hàng, khách sạn resort lớn nhất nhì Đông Nam Á. Tên ngốc đó sao có khả năng làm chuyện lớn vậy”. Nhưng vì một nỗi lo không tên gọi mà Vương vẫn không đưa cuốn tạp chí cho Thuận xem? Anh đang lo sợ điều gì? Cho dù năm tháng qua anh vẫn kiên trì theo đuổi Thuận, còn thằng ngốc kia thì mất tích nhưng Thuận cũng không có ý muốn tiếp nhận tình cảm của anh lần nữa.
Tối hôm ấy, Vương đến gặp Thuận, hai người cùng nhau đi bộ ra cầu Ánh Sao như thường lệ. Thuận không biết mình bắt đầu thói quen này từ khi nào như cứ mỗi buổi tối rãnh rổi cậu lại đi bộ đến đó. Nhưng, không đi theo con đường thẳng Đại lộ Đông Tây mà đi một vòng, ngang qua rạp chiếu phim, ngang qua quán súp cua đông khách như ngày nào. Cho dù không có Vương đi cùng, Thuận vẫn kiên nhẫn đi một mình. Cậu có một niềm tin mơ hồ rằng , biết đâu sẽ gặp lại A Gấu ở đó, cây cầu Ánh Sao.
Sau nhiều ngày đi theo Thuận, đề nghị đưa cậu đi bằng xe máy nhưng bị từ chối, Vương đã quen với việc hằng ngày theo Thuận đi con đường này. Anh cũng không ngạc nhiên khi phải đi con đường vòng dài hơn vài kilomet.
Ngắm nhìn ánh đèn xanh chuyển động theo những con song khe khẽ trên dòng nước, Thuận cảm thấy nhớ A Gấu hơn khi nhìn thấy màu xanh này. Không biết vì sao mà Thuận mặc nhiên gắn liền giữa màu xanh dương và A Gấu. Chắc là lúc hai người hôn nhau lần đầu tiên, khẽ mở mắt ra cậu chỉ thấy tràn ngập toàn màu xanh thôi.
Từ nơi Thuận đứng, có thể nhìn thấy phía đầu cầu. Nơi đó có một thanh niên rất cao đang đứng ở đó rât giống A Gấu: “Chính là anh ấy”. Thuận chạy rất nhanh mặc kệ Vương đang đuổi theo sau đầy thắc mắc kỳ lạ nhưng khi đến nơi kia thì không trông thấy ai như cậu đã từng thấy cả. Có lẽ do cậu quá nhớ anh rồi.
Thuận thở hồng hộc, mệt mỏi rồi thả mình lên chiếc ghế đá trắng. Vương nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, khoác vai an ủi Thuận.
-Em muốn chờ đến khi nào nữa?
-….
– Theo anh thì A Gấu không về đâu. Chúng ta đã đăng tin rồi, đi tìm khắp đất Sài Gòn tìm rồi, cũng chẳng có tin gì.
– Nhưng em vẫn không thể hiểu nổi. A Gấu mất tích thật là kỳ lạ, như một giấc mơ hoang đường vậy. Mong là em sẽ tỉnh dậy sớm. – Thuận cười nhẹ,tự giễu cợt bản thân.
– Là sự thật. Em đừng có sống trong mơ màng như vậy nữa được không? – Anh đưa tay kéo hai vai Thuận về đối diện với mình – Từ trước đến nay em luôn mạnh mẽ, chưa bao giờ anh thấy em như vậy. Quên thằng đó đi được không? Chúng mình bắt đầu lại từ đầu.
Anonymous says
viet thêm nua đi ^^
Nam says
Sao chuong 3 minh doc ko dc vay ne, truyen nao cung vay het ak. Chi doc dc may cai pages thoi, a giai thich giup minh vs.
ctltvoz says
+ Chap 1 -> Chap 10 ; truyện gay Cho anh yêu em thêm lần nữa – Link; https://truyengay.mobi/cho-anh-yeu-em-them-lan-nua/
+ Chap 11 -> đang viết ; truyện gay Cho anh yêu em thêm lần nữa – Link; https://truyengay.mobi/cho-anh-yeu-em-lan-nua-truyen-gay-hay/
Bot Dâm says
tác giả ơi nhanh dùm ich truyen hay lắm
Yi yi says
Truyen hay lam
minh ngọc says
hay quá đi..nhưng có chút đau lòng.và nhức đầu vs tình yêu..ngườ chạy..người đuổi theo…kẻ dừng chân…người khóc..kẻ nhớ người quên…bùn quá
bảo says
Viet tip di dag hay ma