Truyện gay: Hôn ước của chàng Uke – Đoạn 8 –

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Mom…..mẹ……._Đồng thanh
Không quan tâm sự hiện diện của hai đứa con mình, người phụ nữ kiêu sa lộng lẫy. Một phần tỏa sáng vì bộ đồ theo kiểu thiết kế của Mĩ, trên người toát lên quyền quí cao sang. Sự lạnh lùng vô bờ ẩn náu bên trong. Người đàn bà đó có độ tuổi ngã màu 35, không ai khác chính là mẹ của Thế Anh. Đôi môi màu đỏ bóng, mấp máy lên tiếng với chồng của mình….
-Thế Anh đâu? Con của em nó đâu rồi?
-Gả cho nhà họ Lâm rồi…
-Anh dám….. con của em sao anh lại phũ phàng vậy? Hả? Tại sao? Anh nói em nghe thử coi
Mẹ Thế Anh tức giận nắm vạt áo chồng mình lắc qua lắc lại, khiến ông cũng lắc lắc theo. Đúng là hai vợ chồng son trẻ, vẫn không thay đổi nhan sắc chút nào. Mà ngược lại, còn có khí lạnh lùng bốc lên ngùn ngụt, ấy thế mà lấy nhau có ba mụn con mà vẫn chưa tàn phai. Tuổi xuân sắc cứ như thời trẻ. Ổng cố gắng gỡ tay bả ra nói nhẹ nhàng….
-Em cứ chiều nó quá, nó chấp nhận chứ anh đâu có……..ép….
-Anh nói dối, em chưa hề nghe nó mở miệng như thế bao giờ cả? Anh đang con nói dối
Bả ngồi phịch xuống ghế khóc ròng, anh và nó ngơ ngác nhìn ba mình. Ổng cũng nhìn hai đưa lắc đầu, phút chốc bả dàn dụa nước mắt đầy khuôn mặt. Làm nhòe đi gương mặt đánh son phấn, lông mi cong vuốt cũng từ đó mà lem nhem ngệch ngoạc….
-Trời ơi, nhà chỉ có nó là thương em nhất, anh nỡ lòng nào đi gã con xa sao anh. Hu hu….em không muốn…không muốn….trả con lại cho em…….Thế Anh ơi…..mẹ thương con lắm….lắm……huhuhu
-Em bình tĩnh đi, nay mai nó sẽ về thăm thôi à….
-Anh im đi….biết gì mà nói……anh coi chừng tui đó……em sẽ kêu nó về….
Bà nin khóc đứng bật dậy quát chồng, tát một cái tát rồi xách cái vali lên phòng của hai vợ chồng mình. Đóng sầm cánh cửa lại, khiến ổng giật thót mình ôm má đau rát buốt lầm bầm…
-Mẹ nó, biết vậy hồi đó đừng “yêu”. Đau chết được……
-ANH NÓI GÌ ĐÓ, ĐỪNG TƯỞNG EM KHÔNG NGHE NHA
Truyện gay: Hôn ước của chàng Uke – Chap 17
Cậu bưng tô cháo nghi ngút khói lên phòng hắn. Ngoài cái nhà này ra, thì hai ông bà đã đi từ sớm. Giờ chỉ còn lại hắn và cậu. Cậu để tô cháo lên bàn, giật cái chăn rồi lay hắn….
-Dậy ăn cháo nè anh, ăn rồi còn uống thuốc
Hắn gượng dậy kê gối sau lưng, cậu đưa tô cháo cho hắn bắt hắn cầm ăn. Cơ mà hắn đâu có chịu, bắt cậu đút như trẻ lên ba a. Cậu ngượng mặt lần đầu đi đút cho hắn ăn, cái cảm giác được làm người chăm sóc trong cậu cứ sao sao đó nha. Hồi hộp, vội vã như lần đầu biết yêu ý. Cậu đút từng muỗng, từng muỗng nhìn hắn ăn ngon là cậu vui lắm. Đến khi nửa tô, hắn xua tay bảo thôi ….
-Thôi không ăn nữa, no rồi…..Em ăn phần còn lại đi….
Cậu ho sặc sụa té xỉu, giờ này mà còn bắt cậu ăn lại phần còn lại của hắn chứ. Đúng là hắn điên hết sức mà, nhưng thôi kệ miễn sao hắn vui là được oy. Mắc công, hắn mà buồn thì cậu đau lòng lắm. Lấy viên thuốc giảm sốt đưa cho hắn, cùng với li nước thúc gục hắn….
-Anh uống đi, cho bớt sốt. Nhà này em tìm thuốc cả tiếng đồng hồ mới ra…..
-Thuốc này có gì khó tìm đâu ? Sau lưng em có cái tủ kia kìa
Cậu sock, đến độ kinh hoàng. Nhà gì mà nhiều tủ thuốc dữ, bộ đề phòng cấp cứu trợ tim a? Cậu thấy hầu như phòng nào cũng có, ngay cả bên ngoài phòng cũng có nốt. Đúng là nhà thừa hơi tiền đi mua tùm lum khiến người ta choáng đây mà. Cậu ngẫm nghĩ nhà hắn không biết có gì bỉ ẩn không? Mà sao cậu linh cảm chuyện chẳng tốt lành. Chợt hắn đã uống xong, đưa mặt sát lại gần cậu lúc nào không hay.
-Em đang nghĩ đi đâu vây?
-À không có gì? Dạo này trong lòng cứ không yên ấy mà… Uống xong rồi thì đi nghỉ đi
-Uhm….
Cậu bưng tô còn cháo đêm xuống bếp, chẳng buồn ăn nó như lời hắn nói mà bỏ đi. Cậu rửa sạch tô rồi úp lên kệ. Xong xuôi, cậu ra phòng khách xem tivi thì điện thoại reo….
-A lô, gì thế bà….
-Ê ông, thầy nói tui là ông ra gặp thầy tí đi.
-Giờ này á???? Không được đâu?
-Tại sao? Lo cho chồng đến thế cơ à????
-Ổng bị bệnh rồi nên tao lo? Mà thầy gặp tui có chuyện gì????
-À, về chuyện hồi sáng thầy giao chúng mình ghi lại danh sách ấy . Giờ ông đi đi, thầy đang đợi ở trước đường xx đó!
-Từ từ, để tui nghĩ xem sao đã????
-Ừ, vậy nhá…bye bye….
Cậu lại thở dài, bỏ mặc hắn thì ai lo đây??? Đó là suy nghĩ trong cậu., thôi kệ tới đâu thì tới, cậu chạy ù lên phòng thay đồ. Còn hắn thì lơ mơ nhìn cậu. Lúc thay xong đồ. Bước trở ra, hắn nói với cậu….
-Em đi đâu vậy????
-À em đi gặp thầy có chút chuyện….Anh ở nhà tí đi, em đi rồi về liền
Hắn bực bội trong lòng, hắn đây không lo lại lo đi gặp thầy. Hắn ghen với người đó, ghen đến mức hắn phải khẩu diệt trừ khẩu. Hắn muốn cậu ở nhà, chăm sóc cho hắn. Thế là, hắn vụt ra khỏi chăn ôm cậu, giữ chặt cậu lại
-Em đừng đi, đừng bỏ anh một mình….
-Em đi gặp thầy chút thôi mà….
Cậu gỡ bỏ tay hắn, rồi lừng thững bước đi. Để lại hắn với siết chặt bàn tay nắm đấm “Em được lắm, đã không yêu thì ta đạp dổ”. Thế là, hắn âm thầm theo dõi sau lưng cậu. Hắn theo dõi từng hành động của cậu. Dù trong lòng hắn mệt mỏi, nhưng hắn vẫn kiên trì xem cậu làm gì ? Có tình tứ với người ta hay không? Hắn ghen tức trong lòng khi nghĩ đến cảnh ăn nói với người ta thật lòng, bỏ mặc hắn bơ vơ với nỗi cô đơn tuyệt vọng….
Trong một quán cà phê nhỏ, có hai con người một trai một gái đang nhâm nhi nước của mình. Chàng trai ấy vẻ mặt đăm chiêu thẩn thờ, còn cô gái thì vẻ mặt thích thú. Chàng trai có khuôn mặt tuấn tú thành đạt trong công nghiệp, áo vesh lịch lãm sang trọng. Còn cô gái thì kiêu sa chua ngoa, đanh đá khuôn mặt trái xoan tóc uốn loạn nhỏ lòa xòa ôm gương mặt vui vẻ. Chàng trai đó lạnh lùng vô cảm, còn cô gái thì ngược lại thích thú yêu đời…..
-Anh ơi, khi nào mình sẽ làm đám cưới???
-Ôn quá, từ từ đã…. Giờ anh có nhiều công việc lắm…..
Chàng trai đó tên là Lâm Chấn Khanh và cô gái ấy tên là Đỗ Nhã Phương. Hai người là thanh mai trúc mã của nhau từ nhỏ. Được sự ưng ý của hai bên, trớ trêu thay chàng trai này không yêu cô Nhã Phương, mà ngược lại đi thích đàn ông. Cô gái này chưa biết chuyện của anh, vì anh giấu quá kĩ thân phận của mình. Để hòng che đậy những ảo tưởng đã giấu từ lâu. Đến một ngày mới hay biết em trai anh đã kết hôn với một người con trai. Gia phả cũng ngang ngược như tập đoàn của anh đang xây dựng nó. Một tập đoàn không hề nhỏ trong tương lai, bắt buộc anh phải tôn trọng nó như một nhà.
Và đó sẽ là ai trong số này ????
a. Lâm Chấn Phong
b. Cao Thế Anh
c. Cao Thế Hoàng
Truyện gay: Hôn ước của chàng Uke – Chap 18
Trên đường đi, cậu hồi hộp khó tả trong lòng. Cậu lo lắm, không biết hắn có giận không? Giờ phút này đây, cậu lo sợ vô cùng… sợ hắn sẽ làm loạn ở nhà khi không có cậu! “Chắc là không sao đâu!” Cậu thở dài, khi đã đến đúng đường mà nhỏ đưa địa chỉ cho cậu. Xuống xe, cậu ngó qua ngó lại thì thấy thầy Khương vẫy tay…
-Thế Anh, thầy ở đây này….
Cậu bước đến lại gần thầy, thì trong khi đó hắn âm thầm theo sau lưng cậu. Bỗng phút chốc, cả hai thầy trò ngượng ngùng như lần đầu gặp mặt. Cậu gãi tai, mở lời trước cho đỡ lúng túng…
-Thầy, gọi em có chuyện gì không? Nghe Vy nói là thầy muốn gặp em về chuyện ghi lại danh sách hả?
-Ừ, hay vào quán kia đi. Hai thầy trò ta uống nước rồi nói sau…
-Dạ vâng.
Thế là, cậu và thầy Khương đi qua quán nước gần phía bên kia đường. Ngồi xuống ghế rồi, mà sao trong lòng cậu không yên. Cứ như có người nhìn cậu sau lưng, nhưng cậu đâu biết rằng hắn ở gần ngay bàn của cậu. Ngồi sát gần bàn cậu nghe ngóng, hắn lấy báo che hết khuôn mặt trong khi đó nhân viên gọi í ới…
-Anh gì ơi, anh uống nước gì ạ?
-Phiên chết được, lấy tôi cà phê đen đi
Nhân viên gật đầu, ôm một suy nghĩ riêng “Người gì đâu mà mờ ám thấy mồ”. Thế là, nhân viên đó cũng đưa menu cho hai thầy trò, cũng hỏi một cậu tương tự, làm hai thầy trò đỏ mặt….
-À hai anh em uống nước chi a? Hai anh em là người yêu a?
Thầy Khương xua tay, ấp a ấp úng điệu bộ lúng túng cho thấy rằng anh đã trúng tim đen. Thường thì anh đã suy nghĩ thật nhiều, anh yêu cái cách nhìn của cậu. Nên hôm nay, đâm ra kiếm cớ gọi cho lóp trưởng kêu cậu ra để gặp mặt. Kì thực, anh đã nói dối là gặp để bàn chuyện danh sách. Nhưng thật ra, anh muốn ngắm nhìn cậu với tư cách là thầy trò. Anh đã làm theo bản năng như thầy trò ở lớp. Tránh để cậu phát hiện, anh đã yêu cậu với ánh mắt quá tha thiết. Đương nhiên, là hắn đã bắt gặp ánh mắt của thầy…
-Uhm, lấy cho tôi li cà phê đen…. Còn em uống gì gọi đi…..
-Dạ lấy em tách ca cao nóng ạ
Nhân viên ghi ghi chép chép, rồi trở vào trong. Cậu nhe răng cười cười nhìn thầy Khương chủ nhiệm chủ mình mà lòng cứ nao nao. Khương đã biết, biết cậu nhìn anh bằng ánh mắt khác người. Cả hai im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào cho đến khi nhân viên bưng ra hai li đã pha săn thức uống đã gọi từ trước. Cậu lấy hai tay ôm tách ca cao để giữ hơi ấm lòng bàn tay đang run run. Không phải cậu run bởi thời tiết, mà là cậu run trước cách thầy trò của mình. Cậu là học sinh, thì không thể vô lễ với thầy giáo của mình được. Đã là học trò, cậu luôn tôn trọng với tư cách học sinh gỏi ngoan hiền.. Khương lên tiếng an ủi cậu…
-À thầy kêu em ra đây là để…. Là để thầy…muốn nói…..
-Nói gì cơ ạ???
-Thầy…thầy….là người đồng tính…..lâu lắm rồi Thế Anh à…..
Cậu mở to mắt, tai lùng bùng những gì thầy nói. Hóa ra, hẹn gặp cậu ra đây là để nói những lời này. Cậu không thể tin được, một người thầy cao cả như thế sao lại là người của thế gới thứ 3 thế được? Nhưng rồi cậu không trách thầy, bởi vì thầy cũng như cậu thôi. Cũng mong muốn được công khai, mà không cần ép buộc như thế này mãi. Đằng nào, học sinh cũng soi mói tung tin đồn thảm thiết. Nhưng với cậu, thì không thể làm những việc hèn hạ đó!!! Cậu buông một cậu nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua…
-Có sao đâu thầy, cũng như em đấy thôi….
Cậu bưng tách ca cao mỉm cười uống nó một cách tao nhã. Còn anh – Khương ngạc nhiên vì cách ăn nói của cậu quá ư là lễ phép, thuộc con nhà có giáo dục lớn từ ba mẹ.. Khương rất thắc mắc gia đình của cậu, ít hiếm khi thấy cậu là học trò ngoan như thế này. Anh rất may mắn khi được làm thầy của lớp này…
-À, nói thật ra thì…. Thầy thích em….
<Đùng….xoẹt…đùng….>
Hắn như bị sét đánh ngang tai, cái gì mà đi thích cậu??? Hắn mặt đỏ gay, giận dữ tột đỉnh… nhưng có kém gì hắn đâu. Cậu cũng sock đến mức muốn xỉu. Hết hắn nói lời yêu cậu, giờ lại là thầy thích cậu. Hắn hùn hổ xông ra, quên cả bản thân mình đang theo dõi cậu…..
-Nè, em ra đây là để gặp cái ông này đáy à. Thích rồi chứ gì ????
Cậu cũng khá bất ngờ, vì hắn theo dõi cậu ra tận đây. Mặt cậu đỏ như gấc chín, vì hắn nói đúng như cậu nghĩ. Cậu đứng bật dậy trả treo lại hắn….
-Cái gì??? Anh nói gì thế? Em và thầy bàn chuyện học hành thôi…
-Em đang nói dối đấy biết không hả Thế Anh ???
Cả khán phòng như vỡ òa trong sự ganh tị, vì ba con trai quá quen thuộc trong lòng họ. Người người ai nấy trong quán này, bắt đầu xì xầm to nhỏ hơn nhiều. Cậu cảm thấy khó xử, khi bị soi mói quá độ. Cậu ghét, ghét hắn ăn nói thiếu suy nghĩ. Nhưng có lẽ, lần này hắn đã đúng sao cậu chối bỏ được. Đúng là cậu thích thầy thật, nhưng không bằng hắn. Cậu yêu hắn nhiều hơn dự tính thầy thích cậu. Ơ….sao cậu lại đi so sánh thầy với hắn nhỉ??? Thật vớ vẩn, cậu bỏ gạt suy nghĩ, hai tay mua máy biểu hiện sự ồn ào chật vật….
-Nói anh nghe nhé, tui không có là không có. Mệt, thưa thầy em đi…..
Khương khá là ngạc nhiên, khi sự có mặt của hắn khiến anh không thể tỏ tình với cậu được nữa rồi. Nhưng anh vẫn không chịu thua, hắn là gì cơ chứ? Không lẽ là người anh em cùng nhà chăng? Khương nắm tay cậu lại, buông một câu xanh rờn…
-Khoan đã Thế Anh, thầy thích em thì em nên theo thầy….
Hắn ghen cái cách nắm tay của ông anh đó, ghen muốn đấm vỡ mặt. Nhưng hắn nhịn, làm loạn ở đây là không tốt. Hắn vẫn cương quyết không chịu thua, cũng nắm tay cậu giật ngược lại….
-Em đừng đi với ông ta, về nhà với anh đi
-Cái gì? Cậu… về nhà ??? Là sao hả em ????
Khương thắc mắc mang dấu chấm hỏi to đùng trên đầu? Hic… hic…. Cậu khổ sở khi hai cái tay bị dằn vặt qua lại. Cậu mệt mỏi, đau khổ quá rồi “Tình thì đến vội vàng,, mà buồn giăng trong tim quá thênh thang”. Cậu như bị kim châm ngòi cho nổ tức cái người ra… =)). Giật tay lại, cậu hùng hổ nhìn hai người quát lớn…..
-Im hết đi…..tui không mượn mấy anh đem tui ra làm trò đùa nghe chưa???? Giờ thì đi đây…..
Hắn và anh lườm nhau cháy da, giờ thì Khương đã hiểu con người này là ai??? Bởi anh, nhìn nhận một chút sẽ hiểu ra ngay. “Đúng là người yêu rồi, chắc là chồng đây mà…. Mình không thua đâu?”. Còn hắn, thì nghĩ ra một điều khác “Định cướp vợ của họ Lâm đây à. Không dễ đâu! Hứ”…..Và thế là hai người vẫn lườm lườm nhau….
-Tai cậu đây, tại cậu mà em ấy bỏ đi đấy
-Tai anh thì có, đồ ông già xấu tính….
-Tại cậu thì có….
-Tại anh thì có…..
-Tại cậu
-Tai anh
Câu đang bước đi ngon lành, thì nghe hai người lớn tiếng với nhau. Cậu dừng chân, quay ngoắc lại nhìn hai con người với vẻ mặt bực bội….
-HAI NGƯỜI CÓ IM ĐI KHÔNG HẢ???? TrỜI ơi là trời…….con khổ quá đi…. Ôi số phận của tui……
—————-
Thuộc truyện: Hôn ước của chàng Uke
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 2
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 3
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 4
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 5
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 6
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 7
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 8
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 9
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 10
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 11
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 12
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 13
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 14
- Hôn ước của chàng Uke - Đoạn 15
Leave a Reply