Truyện gay mới: Em trai của anh rễ – Chapter 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi lớn rồi mà cứ gọi tôi là thằng Cu này thằng cu nọ trước mặt anh T, nghe mà phát chán, nhưng được cái là chị đánh trúng sự ham muốn của tôi (đi ăn cùng anh T) nên tôi tạm cho qua đó.
Hôm ấy là lần đầu tiên anh qua phòng trọ của tôi gọi tôi đi ăn: Đi ăn thôi Cu…u.u! Anh nhấn mạnh chữ Cu làm tôi đỏ mặt. Rồi anh cười mỉa mai tôi, cái điệu cười mang hàm ý mỉa mai mà sao cũng đẹp đến thế nhỉ.
Nhìn anh mà tôi suýt quên là mình đang bị sỉ cơ đấy. Tôi đấm anh một phát vào ngực trả đũa cho cái từ Cu anh nói, rồi chuẩn bị khóa cửa đi ăn mà không nói gì thêm. Tôi với anh thân nhau từ hồi nào vậy ta? Cảm tưởng như thân nhau lắm vậy, ai ngờ đây là lần đầu tiên tôi với anh được “gần gũi” (nghe từ “gần gũi” mà phát sướng, ai ngờ chỉ là đi ăn chung thôi).
Đúng như theo tâm nguyện của chị tôi, anh T đưa tôi đi ăn tối, anh đưa tôi vào một quán sang trọng lắm, món ăn cũng quen thuộc nhưng họ nấu ăn ngon vô cùng, đến chị tôi chắc cũng chịu thua trước tài nấu nướng của họ, đầu bếp chuyên nghiệp có khác, bỏ xa đầu bếp nghiệp dư như chị tôi rồi.
Tôi ăn ngấu nghiến mấy đĩa thức ăn trên bàn mà quên để ý tới xung quanh, và quên để ý tới anh nốt. Đến khi lỡ nhìn lên xem anh đang làm gì thì thấy anh đang nhìn tôi đắm đuối: “Bộ đây là lần đầu tiên em đi ăn nhà hàng hả?”, anh hỏi tôi trong ánh mắt kinh ngạc, miệng lại nhoẻn một nụ cười mỉa mai như lúc nãy (sao tôi ghét mấy cái nụ cười mỉa mai lắm mà, tự dưng giờ lại thấy mấy cái nụ cười phát ra dễ chịu hết sức).
Tôi e dè ăn chậm lại và nói: “Thì đúng rồi, trước giờ toàn ăn cơm chị nấu, mà có ăn ngoài cũng ăn mấy quán bình dân, tiền đâu mà ăn sang như anh”. Sao mà tôi đanh đá vậy trời, mà cũng đúng, khi đối mặt với người mình thích, bao giờ con người ta cũng muốn tỏ vẻ rồi sống khác với bản chất con người bình thường của họ. Đôi khi còn ngại ngùng, e thẹn, và tôi cũng thế thôi, thèm ảnh lắm rồi. Anh không đáp lại lời tôi, chỉ cười, không phải nụ cười mỉa mai mà là một nụ cười tỏ ra quan tâm, thích thú. Không biết anh có ý gì không nữa, tôi quay lại ngấu nghiến thức ăn một cách ngon lành.
Sau trận tấn công toàn lực ấy, cuối cùng thức ăn cũng hết sạch.
• Công nhận em ăn ghê thiệt. (anh lại mỉa mai)
• Thì anh cũng có kém gì em đâu.
SUốt buổi nói chuyện toàn là mấy câu mỉa mai như thế đấy, tôi cảm thấy hình như mình thân với anh ấy hơn một chút, hình như anh ấy cũng có cảm tình với mình một chút, chắc cũng phải chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công vào lớp quần đùi của ảnh từ bây giờ thôi.
Thèm lắm rồi, mới ăn no nhưng vẫn thèm ăn cái khác, giá mà có chuối của ảnh tráng miệng thì ngon. (Cái gì vậy trời, đầu óc tôi toàn nghĩ đâu đâu không ấy). Tôi đang ngồi ngơ ngác nghĩ bâng quơ về chuối của anh T thì bỗng bị ảnh vỗ một phát giật mình: Đang nghĩ gì mà say sưa thế? Ăn xong còn chưa chịu lau miệng đi để dỉnh đầy thức ăn trên miệng kìa!
Tôi đang mân mê cái ý nghĩ dâm tà trong đầu thì bị phá hỏng nên bất giác loãng trí một vài giây trong vô thức, chưa kịp định thần lại thì đã có một bàn tay đẹp đẽ đưa miếng khăn chùi thẳng vào miệng thôi, bàn tay nhẹ nhàng lau thức ăn cho tôi, sau cái động tác đó là một nụ cười, lại là một nụ cười như nắng rộ giữa mùa noen lạnh te này. Tôi tự nhiên thấy ngại đẩy nhẹ tay anh ra: “Anh để em tự lau cho”. Rồi tôi với lấy cái khăn trên tay anh, tôi tỏ vẻ bối rối kinh khủng, mặt thì đỏ bừng. Bộ dạng lúc này của tôi làm anh phát cười:
• Tại anh thấy em đang suy nghĩ vẩn vơ gì đó không thấy nói gì, nên anh lau miệng em hộ, nhanh còn về, cũng 8h rồi còn gì. (Lại cười mỉa mai).
Không biết anh có ý gì không nữa, còn tôi thì có ý với anh từ lần đầu tiên gặp anh rồi. Tôi như mở cờ trong bụng với hành động cả anh lúc nãy, nhưng tự nhủ rằng: chỉ là quan tâm bình thường thôi Cu à, ảnh men vậy chắc là không cong như mày đâu, tiến xa hơn nữa chắc mày sẽ không bao giờ gặp lại ảnh đâu. Mà cũng đúng, chắc là chị tôi nhờ nên ảnh mới quan tâm tôi như vậy, chứ mộng mị rồi ảo tưởng hơn cũng có ngày tôi sẽ mất ảnh cho mà xem.
Chúng tôi rời khỏi nhà hàng rồi về phòng trọ, lúc đấy chị và anh Mập vẫn chưa về nữa. Chúng tôi ai về phòng nấy, lại bị chia cách nhau nữa rồi. Cả ngàn năm tối mới có cơ hội tiếp cận được anh T, thế mà ngắn ngủi quá, may mà có cái lau miệng đáp lại, tôi giữ luôn cái khăn của ảnh coi như vật làm tin, khi nào có cơ hội trả sau, khà khà có mùi trai trong phòng rồi tha hồ mà hít.
Trước khi tạm biệt ảnh còn hứa khi nào rảnh sẽ đưa tôi đi ăn tiếp, hông lẽ lớn rồi mà hữa không giữ, tôi chờ tới lần sau sẽ sướng nữa vậy (sướng trong tư tưởng thôi, chứ nào được sướng khi va chạm, nhất là chạm vào cái thứ trong quần ảnh nữa, làm gì có việc đó).
Tôi về lại phòng, vẫn còn chưa quên cái vụ tay anh ấy lau miệng cho tôi, môi tôi vẫn còn cái cảm giác rân rân sau cái chạm nhẹ, tiếc nhỉ, giá mà anh ấy có những hành động mở đèn xanh rõ hơn, không biết ảnh có ý gì không nữa? Thì đã nói rồi mà, mày chỉ ảo tưởng thôi Cu à… hic
———————
Thuộc truyện: Em trai của anh rễ – Tác giả: Thằng Cu
- Em trai của anh rễ - Chapter 2
- Em trai của anh rễ - Chapter 3
Leave a Reply