Tùy bút: Em đợi anh đến năm ba mươi lăm tuổi – Phần 3
Tác giả: Nam Khang
13.
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Trước đây rất lâu tôi đã nghe được câu chuyện như thế này. Có một goá phụ, mỗi đêm đều mang một trăm đồng tiền rãi tứ tung, sau đó đi nhặt lại từng đồng, từng đồng một, góc tường, gầm giường, … Đến khi tìm được hết thì trời cũng chập choạng sáng. Tuy biết rằng vì cô đơn nên mới làm vậy, nhưng cũng chỉ đơn giản là biết thế thôi, chứ không cách nào đồng cảm.
Giờ khắc này khi hồi tưởng lại câu chuyện ấy mới thấy thật xót xa.
14.
Hiện giờ bản thân gần như cũng nằm trong hoàn cảnh này, ban đêm ngủ không được, nhưng lúc thức dậy rồi lại ngồi ngẩn ngơ ra đấy. Tôi vốn cũng không cảm thấy có gì khó chịu, chỉ là cứ mịt mờ không biết làm gì để thời gian nhanh chóng trôi đi. Ngoài nỗi đơn côi, anh không để lại gì thêm nữa. Tôi nghĩ đến mai sau có lẽ sẽ phải trải qua rất nhiều năm như thế này, chỉ nghĩ thế thôi cũng đã đủ khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt hoang mang, vì thế nên sợ hãi, và cũng có thể sẽ không kiên trì đến năm ba mươi lăm tuổi được nữa.
15.
Ngày trước lúc hãy còn học năm nhất ở trường đại học, cùng ở trong một kí túc xá, khi ấy là quãng thời gian hai người mập mờ không rõ, âu sầu phiền não nhất.
Có một đêm trong cơn mơ ngủ, đột nhiên tôi thét gọi tên anh hai lần một cách rõ to, sau đó liền tỉnh giấc, nghe thấy anh nằm ở giường kế bên mơ mơ màng màng đáp: “Hử?”
Giây phút biết rằng anh vẫn ở bên, trong lòng thật sự cảm thấy vô vàn an tâm, thế nên tôi trở người ngủ tiếp.
16.
Lúc chị sinh cháu ngoại là mổ đẻ, khi ấy tôi không ở đó, chỉ có ba mẹ cùng anh rể ở bên đưa chị vào phòng phụ sản.
Sau này chị nói với tôi rằng: “Lúc đó nhất định phải biết rõ rằng anh rể em có ở đó mới an tâm được, thật ra thì dù có ở đó cũng chẳng làm được gì, lại chẳng phải bác sĩ, thế nhưng vẫn phải nhìn một lần, như thế sẽ cảm thấy bớt sợ hơn.”
Đây chính là ý nghĩa giữa vợ chồng với nhau! Một khi đã gánh lấy cái danh vợ chồng thì bất kể là có yêu hay không thì mối liên hệ ấy cũng đã khác hẳn với người thường.
Vậy nên những câu chuyện dạng thế này tôi đã nghe rất nhiều, mặc cho mối quan hệ giữa người vợ và người chồng có tệ đến đâu đi chăng nữa thì người vợ cũng sẽ chẳng bao giờ chịu ly hôn. Bởi mỗi khi chợt giật mình tỉnh giấc trong đêm, biết rằng bên cạnh mình vẫn có người, là một người sống có thể thở, có thể hít sâu vào thì dù có vô dụng, có tệ hơn đi nữa thì người ấy so với những kẻ lạ, với bạn bè vẫn gần gũi hơn nhiều. Có những khi, chỉ cần người ấy vẫn ở đó thì đã là một niềm an ủi sâu sắc lắm.
17.
Do đó vẫn cảm thấy rất sợ, gia đình, con cái đều là những mối ràng buộc rất khó dứt bỏ. Nếu như có một ngày, anh thật sự không muốn rời xa cô ấy nữa, dự tính cứ thế tiếp tục sống qua ngày, vậy tôi phải làm sao đây?
18.
Hôm qua nhận được mail của anh, nói rằng anh nhớ tôi, thích tôi, mong tôi đừng trách anh. Ngôn từ hết sức khẩn thiết, với ngòi bút rách nát của anh thì đây đại khái có thể xem như là thứ tốt nhất anh viết ra được trong cả cuộc đời này.
Cứ thế không ngừng đọc đi đọc lại, trăm thứ cảm xúc đan xen trong lòng, chắc anh cũng đã quyết định rồi nên mới nói thế.
Tôi kể lại vắn tắt nội dung cho một cô bạn, rất ảm đạm mà bảo cô ấy rằng: “Cậu nhìn con người này mà xem, miệng thì nói thích mình, nhưng lại cứ khiến mình buồn như thế.”
19.
Tôi không trách anh, thật đấy. Chỉ là vô kế hối đa tình thôi. [3]
Còn về tương lai, chúng tôi vốn chưa từng một lần bàn sâu về nó. Có rất nhiều chuyện không nhất thiết phải nói trắng ra, tôi hiểu rõ anh là con người thế nào, biết chắc sau này anh sẽ kết hôn, chuyện chúng tôi kể từ lúc bắt đầu vốn đã định sẵn rằng chẳng thể nào cùng đi đến cuối con đường.
Anh là người quen biết rộng, thế nên sẽ không để cho bản thân phải đối đầu với cả một tập tục thế này đâu. Nếu như chẳng có ánh mắt người đời thì may ra hai chúng tôi có thể cứ lặng lẽ như thế mà sống qua ngày.
20.
Đại khái thì dạo gần đây anh đang phiền chuyện thiệp cưới, không biết rốt cuộc có nên gửi cho tôi hay không. Mỗi lúc tôi nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến dáng vẻ khó xử cùng bộ mặt ngốc nga ngốc nghếch của anh thì lại không nhịn được cười.
Vài người bạn thân sẽ từ thành phố khác đến để tham dự hôn lễ, nếu như không thấy tôi thì nhất định họ sẽ truy hỏi, dù gì thì ai cũng đều biết sau khi tốt nghiệp chúng tôi vẫn ở chung với nhau.
Cuối cùng vẫn quyết định không đi. Anh kết hôn là chuyện của anh, không thể nào mong tôi mỉm cười mà nói “xin chúc mừng, trăm năm hạnh phúc nhé” được, yêu cầu thế là quá đỗi tàn nhẫn.
21.
Mười năm trước, gia đình chúng tôi và ông ngoại là hàng xóm với nhau, nên có thể xem như họ đã trông tôi lớn.
Sau này ông ngoại dọn đi, dọn đến ở cạnh nhà cậu, ông từng bình luận tôi và chị tôi với mọi người rằng: “Mấy đứa đó đúng là hết nói, nhất là đứa con trai của con bé, chủ ý chính hết biết.”
Chủ ý chính nghĩa là vô cùng có chủ kiến, không nghe lọt tai lời người khác nói, tôi cũng chẳng rõ tại sao mình lại bị bình phẩm như vậy.
Mẹ tôi cũng đồng ý, bà bảo rằng tôi một khi đã đi sẽ đi đến cuối con đường, không đụng tường Nam không quay đầu. [4]
Đặc biệt bây giờ khi đã lớn tuổi thì bà lại càng không quản đến tôi. Chỉ là đôi khi sẽ hối thúc tôi mau chóng tìm cô bạn gái, bảo rằng người đàn ông nếu không được phụ nữ chăm sóc thì tuổi thọ sẽ giảm đi rất nhiều. Thái độ vẫn coi như nhẹ nhàng, trước giờ vẫn thế, bà muốn gì thì cứ việc nói, tôi không phản bác lại, thế nhưng sau khi nói xong rồi, tôi vẫn sẽ làm những gì mà tôi nên làm, mặc dù ngoài mặt ưng thuận nhưng trong lòng vẫn không ngừng phản đối.
Tôi đã từng vài lần thử dò hỏi ý bà, nói tôi không thích ai cả, ngay cả bản thân cũng hết cách rồi, càng không thể kết hôn cùng người khác, chỉ có thể một mình sống nốt quãng đời còn lại.
Vì thế mà bà rất buồn.
Nhưng chủ nghĩa độc thân so với đồng tính luyến ái rõ ràng dễ được người khác chấp nhận hơn hẳn. Ở thành phố nhỏ nơi quê tôi, lạc hậu, thiếu hiểu biết, hẳn là chuyện hai người đàn ông có thể yêu nhau cũng chưa từng nghe qua, hoặc có lẽ hoàn toàn từ chối việc tin rằng trên thế gian lại có thứ chuyện như thế tồn tại.
22.
Dạo gần đây cứ luôn phân vân không biết có nên rời khỏi thành phố này hay không. Là vì anh nên mới ở lại, giờ anh đi rồi, tôi cũng nên rời khỏi thôi. Nếu còn ở lại thì sẽ luôn ý thức một điều rằng anh đang ở cách đây không xa, bên cạnh là vợ anh, chắc không lâu sau sẽ có thêm vài đứa trẻ nữa.
Có lẽ bản thân nên đi đến Bắc Kinh, vừa được thay đổi hoàn cảnh, mà cũng không xa nhà cho lắm.
Không biết tương lai sẽ ra sao nữa đây? Liệu từ rày về sau sẽ tự bảo vệ bản thân bằng cách bỏ qua mọi tin tức có liên quan đến anh chăng?
Tôi là người tha thiết cầu mong anh được hạnh phúc hơn bất kì ai khác trên cõi đời này, chỉ có điều khi nghĩ đến niềm hạnh phúc đó không có phần mình, vẫn sẽ cảm thấy rất đau.
————————
Thuộc truyện: Em đợi anh đến năm ba mươi lăm tuổi
- Em đợi anh đến năm ba mươi lăm tuổi - Phần 2
- Em đợi anh đến năm ba mươi lăm tuổi - Phần 3
- Em đợi anh đến năm ba mươi lăm tuổi - Phần 4
Leave a Reply