Truyện gay: Chiếc nhẫn đi lạc – Chương 5B: CHUYỆN ĐÙA NHƯ THẬT
Tác giả: MeMe

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Đổi lại mình sẽ không làm phiền cậu nữa.
Vũ Phong trố mắt nhìn Kim Thành đầy ngạc nhiên.
– Cậu chịu thôi rồi sao…? Cuối cùng cũng chịu ngộ ra rồi hả?
– Không mình vẫn yêu cậu…!
– Vừa mới bảo không làm phiền mà… Vẫn yêu là sao?
– Cậu chắc lòng chắc dạ quá, mình thua cậu rồi… Nhưng mình không thể bắt trái tim mình thôi thổn thức khi nhớ đến cậu…
– Cậu sến như vậy từ khi nào vậy?
– Trả lời mình đi…Một lần thôi cũng không được sao?
– Một lần thôi, mình sẽ không về làm phiền cậu nữa đâu…
Vũ Phong chợt nhớ lại anh buồn thế nào khi Kim Thành bỏ đi, anh đã cô độc biết chừng nào khi chiến hữu duy nhất quay lưng với anh… Anh đã chịu đựng tình yêu đơn Phương của Kim Thành để mong giữ lại được người bạn này… Giữ lại người duy nhất mà anh biết không bao giờ giả dối với anh hay phản bội anh… Vậy mà bây giờ cái kẻ đó đang hăm dọa anh rằng hắn sẽ làm cái điều anh lo sợ kia… Lửa giận bốc lên ngùn ngụt…anh tống thẳng vào mặt Kim Thành một cú đấm không thương tiếc…
– Cậu biết mình vừa nói gì không? Cậu uy hiếp tôi sao?!! Cậu nghĩ tôi sợ cậu không về nữa sao…? cậu …TÊN KHỐN KHIẾP!!!!!
Vũ Phong đạp cho Kim Thành thêm cái nữa rồi giận dữ đi qua đi lại… Kim Thành vừa bị đấm vừa bị đạp cho một cái làm một bên má anh đau ê ẩm, anh không ngờ Vũ Phong phản ứng dữ dội vậy…_Xoa xoa cái má đang bắt đầu sưng lên…
Nhìn Kim Thành xoa xoa cái má bị đau anh bỗng dưng nhớ lại cũng vào một ngày nào đó rất lâu về trước hắn cũng đứng trước mặt anh xoa xoa cái má bị đau vì đỡ cho anh cái tát nháng lửa của bà mẹ kế dành cho anh. Lúc đó anh xót xa biết bao nhiêu.
Vũ Phong vốn không phải là cậu bé ngoan ngoãn gặp trong nhà có bà mẹ kế cũng rất thích soi mói hai đứa con trai chồng, nhưng khác với người anh trai được cha cưng chiều Vũ Phong thường không ai che chở trong chính ngôi nhà của mình và dù anh mới là đứa con chính thức…
Càng nhận ra đáng lẽ mọi thứ phải là của mình nhưng cuối cùng thì mình lại chịu thiệt thòi nhất, đứa em gái con của bà mẹ kế với cha anh thì bà ta cưng như trứng mỏng còn người anh trai con của người cha anh yêu thì được cha anh che chở cưng chiều ngay cả bà mẹ kế cũng không dám ra mặt ức hiếp, mười lăm tuổi Vũ Phong đã trở thành một cậu trai luôn gây rối và không vâng lời, cậu luôn chọc tức cha cậu hay bà mẹ kế khi có dịp…
Lần đó có thể do quá điên vì bị cậu phá tan cái áo dạ hội bà ta định mặc đêm đó nên bà mẹ kế đã tát cho cậu, trong khi nhắm tịt chờ cái tát giáng xuống…
…Cậu nghe một tiếng …CHÁT…rõ to nhưng cậu không thấy đau…
…Hé mắt ra nhìn, có ai đó đã đứng áng trước mặt cậu và người đó cũng lãnh cho cậu cái tát rát buốt…
Cậu nhận ra Kim Thành đã đỡ cho và cậu dù đúng là lỗi của cậu thì Kim Thành cũng nhận là do Kim Thành vô tình làm hư.
Vốn biết Kim Thành thường sang chơi với cậu và thân thiết với cậu nhưng đến mức chịu đau và nhận lỗi thay cậu thì cậu chưa từng nghĩ tới. Ngay trong căn nhà này giữa những người thân máu mủ của cậu cũng chưa ai đối xử với câu như vậy, ngay cả thằng anh cậu là kẻ đối xử tốt với cậu tốt nhất trong nhà cũng chẳng bao giờ nói đỡ cho cậu một tiếng khi cậu bị phạt nữa là một người bạn lại như vậy.
Từ ngày đó Vũ Phong thân thiết với Kim Thành hơn cả anh em, hơn cả cha mẹ hơn tất cả mọi người xung quanh cậu. Và cũng từ ngày đó Kim Thành như một người anh lớn che chở cậu khắp nơi theo sát cậu khắp nơi như hình với bóng. Kim Thành không đi đâu không tham gia trò gì mà không rủ cậu quậy từ đầu làng đến cuối xóm từ trong trường ra tới ngoài đường và cậu cũng vậy phát huy hết mọi mặt hư hỏng tinh quái của mình khiến cả hai nhiều phen điêu đứng. Cứ như thế dù như thế nào ở đâu thì cả hai cũng sát cánh bên nhau, bảy năm trời như hình với bóng Vũ Phong chỉ biết mỗi Kim Thành…
…Và đùng một cái Kim Thành dùng nguyên cả một bó hoa hồng to tổ bố để tỏ tình với anh… Và miệt mài tám năm nay Kim Thành vẫn chưa thôi…
Kim Thành vừa xoa xoa má vừa thăm dò…
– Không phải cậu không yêu mình sao, sao lại giận dữ vậy? …Mình nghĩ cậu phải vui mới đúng chứ?
– Vui cái đầu cậu đó… _thái độ Vũ Phong đã dịu bới_
Thấy Vũ Phong phản ứng như thể cả hai là những cậu bé mới mười mấy tuổi Kim Thành thấy buồn cười…
– Cậu cười gì chứ…?
– Vậy cậu muốn mình ở lại hả?
– Không phải…chỉ là…mà thôi cậu đi đâu mặc cậu.
– Mình sẽ đi đến khi nào không còn yêu cậu nữa thì thôi… Lúc đó mình lại về tiếp tục làm bạn với cậu như trước.
– Vậy khi nào cậu chịu thôi?
– Không biết, mất 8 năm rồi vẫn chưa được… Chắc phải cần ít nhất hơn bấy nhiêu thời gian như vậy nữa mới đủ.
Nói rồi Kim Thành ngồi bệt luôn dưới đất thở dài… Anh không để ý thấy Vũ Phong vẫn tiếp tục đi đi lại lại, miệng thì lẩm bẩm
– Tám năm nữa… tám năm nữa ư…? Tám năm vừa rồi cậu yêu chưa chán sao?
– Kim Thành! Chẳng lẽ cậu không muốn giữ tình bạn với mình sao? Thứ tình yêu dễ thay đổi đó có gì hay hơn tình bạn chúng ta đã có chứ?
– Sao cậu lại không nghĩ có cả tình yêu chung thủy, giữa chúng ta có tình bạn lẫn tình yêu chẳng phải là vĩnh cửu rồi sao?
– Vĩnh cửu cái cái khỉ gì, tình yêu là thứ tình cảm dễ thay đổi nhất, cậu không thấy như vậy sao? Cậu chẳng thấy cha mình sao? Bao nhiêu là người đàn bà mà chẳng phải cậu cũng lắm bạn gái đấy thôi.
– Nhưng tình yêu với cậu không thay đổi, tình yêu chỉ thay đổi khi một trong hai người không yêu thật, mình yêu cậu thật, yêu đến điên cuồng lên đây.
– Nhưng tớ không yêu cậu.
Kim Thành dù biết vậy nhưng mỗi khi vũ Phong khẳng định lại điều đó lòng anh lại thấy chua xót, Kim Thành không nói thêm gì nữa, anh thấy có nói bao nhiêu thì người bạn của anh cũng không hiểu được thứ tình cảm anh dành cho hắn mãnh liệt như thế nào, bởi vì đơn giản tên này không tin rằng có tình yêu tồn tại và cũng chưa cô gái nào làm cho hắn điêu đứng nói chi đến một thằng con trai như anh.
– Cậu làm mình muốn điêu đứng đây, sao mà ép người quá vậy????? …Trời ơi phiền quá đi!!!!!!!
Kim Thành bật đứng dậy, anh vừa nghe cái điều mà anh không nghĩ là sẽ nghe từ miệng Vũ Phong, anh làm hắn điêu đứng ư… Nhưng điêu đứng ở cái nghĩa ngược lại.
– CẬU MÀ BỊ MÌNH LÀM ĐIÊU ĐỨNG HẢ???… NÓI MÌNH ÉP CẬU À??? Mình đã trân trọng cậu biết bao nhiêu, đã kiên nhẫn chờ chút tình yêu của cậu… Lâu như vậy… _ Giọng Kim Thành trở nên thiểu não_ mà bây giờ nhận được được những lời này từ cậu, cậu phủ nhận không thương tiếc sao?
Càng nói Kim Thành càng gằn giọng, anh đã tức giận vô cùng khi mọi thành ý của anh bị Vũ Phong phủi sạch cái một. Anh đã phải kềm chế tình cảm biết bao nhiêu để chờ đợi, anh đã phải ra tận biển để vứt bỏ nỗi nhớ nhung của anh vì chỉ có biển mới chứa nổi… vậy mà một chút Vũ Phong cũng không ghi nhận… Anh thật sự giận dữ.
Thấy thái độ Kim Thành như vậy Vũ Phong biết mình đã lỡ lời anh dịu giọng đầy ân hận.
– Cậu thực sự muốn như vậy sao?
– Phải tôi sẽ đi khi trời sáng… Mà không tôi đi ngay bây giờ, ở đây một lát chắc không biết tôi sẽ làm cái gì nữa…
Vừa nói Kim Thành vừa thu dọn hành lý, Vũ Phong nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa… Mà không, dáng điệu anh có vẻ nhàn nhã nhưng khuôn mặt anh đang biến đổi dữ dội, anh đang đấu tranh cho một cái gì đó dữ dội không kém đang diễn ra trong đầu…
– Cậu biết mình không phải người đồng tính…?
– Biết_ Kim Thành hằn học_
– Cậu nhất quyết yêu mình chứ không phải một ngườì nào khác?
– Không cần phải hỏi lại lần nào nữa._Giọng Kim Thành đầy giận dỗi_
– Dù cậu đi về bao nhiêu lần?
– Dù dùng cả đời này chỉ để làm việc đó._Kim Thành chau mày trả lời_
– Nhưng mình không thể không quen bạn gái?
– Không quan trọng_ Kim Thành bỗng thấy như có gì đó không bình thường, anh dừng thu dọn hành lý_
Nhìn sắc mặt Vũ Phong đang dần tái đi, giọng nói nói vẻ run run.
– Có gì cậu nói thẳng đi, không gì làm mình có thể đau lòng hơn là cậu nói cậu không yêu mình đâu, mà điều đó thì mình đã nghe rất nhiều lần rồi.
– N…nế…u…nếu mình…
– Không cần rào đón đâu.
– Mình vẫn quen bạn gái, mình vẫn có thể lấy vợ, cậu vẫn muốn yêu mình hả?
– Đúng, muốn làm gì tùy cậu, nhưng… Ý gì đây?
– Nhất định không giữ tình bạn đơn thuần?
– Nói nhanh đi, cậu muốn nói gì?
– Cậu phải biết mình bây giờ không phải là cậu bé mười lăm tuổi hay chàng thanh niên hai mươi hai tuổi ngày đó, bây giờ mình đã là một người đàn ông ngoài ba mươi và dĩ nhiên là có nhiều thay đổi…
– Không cần lòng vòng…
– Thôi được, mình chấp nhận tình yêu của cậu.
– Cậu làm gì im re vậy? _Vũ Phong có vẻ bực mình khi Kim Thành không trả lời trả vốn với quyết định to lớn của mình_
Kim Thành đã đứng im tưởng chừng như vài tiếng đồng hồ rồi vậy…
– Cậu vừa nói gì vậy, có thể nói rõ ràng hơn không…?
– Không!
– Làm ơn đừng độc ác như vậy, làm sao có thể tin được, chừng ấy năm…chừng ấy năm…làm sao chỉ một lời thoáng qua mà mình tin được chứ!
– Mình sẽ đồng ý làm người yêu của cậu… _Vũ Phong nhăn nhó lặp lại lần nữa _
– Thật!
– Nhưng có điều kiện…
– Biết mà, đâu có dễ dàng như vậy! Nói đi điều kiện của cậu là gì?
– Mình vẫn không thể yêu cậu như một người yêu được, cậu là người bạn quan trọng nhất của mình đến giờ mình vẫn thấy vậy… Nhưng như một người tình…thì…mình không tưởng tượng được…
– Không sao, rồi cậu sẽ biết một người tình như mình sẽ tuyệt vời như thế nào, rồi cậu sẽ không phải ân hận vì quyết định ngày hôm nay đâu, nhất định thế!
Kim Thành cười tít cả mắt, anh đến ngồi trước mặt Vũ Phong, nắm chặt hai tay Vũ Phong trong tay mình…
– Còn một chuyện nữa.
Kim Thành khựng lại…
– Vẫn chưa hết sao?
– Nếu một ngày cậu chán mối tình này…
– Không bao giờ có ngày đó. _Kim Thành ngắt ngang_
– Mình không cần biết cậu tin điều đó như thế nào nhưng cậu phải hứa… Phải hứa nếu cậu không yêu mình nữa thì cậu phải trở thành Kim Thành như tám năm trước, một người bạn, một chiến hữu… Nếu cậu hứa mình sẽ để cậu yêu mình…thử…
– Không cần thử, mình khẳng định sẽ không thay lòng với cậu, trừ khi cậu từ bỏ mình… Nhưng nếu cậu muốn mình sẽ hứa.
– Chắc chứ?
– Chắc, mình có nói dối cậu bao giờ chưa?
– Chưa!
– Vậy là thỏa thuận rồi nhé, còn điều kiện gì nữa không?_Kim Thành hỏi nhưng cái mặt rõ rằng muốn nghe rằng không còn gì_
– Còn. _Vũ Phong nói như tạt gáo nước lạnh vào cái mặt đó_
– Nhiều vậy?
– Không phá rối các cô gái mình quen đâu đấy, đừng tưởng mình không biết là cậu chuyên gia cua các cô gái của mình.
Kim Thành cười
– Hứa!
Lời hứa cuối cùng này Kim Thành không lo lắm vì anh biết mình dư sức hất các cô ấy ra ngoài cuộc, các cô gái không làm anh lo bằng lòng dạ của Vũ Phong, anh đã tiến một bước trên con đường tình yêu đầy sóng gió nhưng trái tim Vũ Phong vẫn chưa thuộc về anh, anh còn một cuộc chinh chiến dài phía trước… Anh đồng ý điều kiện của Vũ Phong là ngoài anh Vũ Phong vẫn có những cô gái khác, không bởi anh dễ dãi gì chẳng qua anh biết mình phải tiến từng bước một… Anh đã chẳng lo âu ghen tức biết bao nhiêu khi nhìn thấy Vũ Phong nay cô này mai cô khác… Nhưng anh cũng còn nhẹ lòng khi Vũ Phong chẳng dừng lại ở một người nào lâu… Hễ ai có vẻ nặng ký là anh lại tìm cách phá đám…
…Vậy là Vũ Phong cũng biết anh phá đám nhưng không nói gì, điều này chứng tỏ anh vẫn còn nặng ký hơn các cô ấy…
…Nhưng hôm trước nghe tin Vũ Phong cầu hôn tim gan anh như bị rối một nùi. Đêm đêm anh không ngủ được cứ ra boong tàu hút thuốc, anh ngóng tin từ đất liền gởi ra cho anh biết kết cuộc việc cầu hôn của Vũ Phong…
…Anh nghĩ mình hết hy vọng rồi…!! Kiếm ra cô gái nào có khả năng từ chối lời cầu hôn của Vũ Phong chứ… Anh chắc mẩm kỳ này chắc chắn anh không có lý do gì để lên bờ nữa cả… Hôm anh về Vũ Phong đã hăm dọa anh sẽ cầu hôn một cô gái để anh từ bỏ tình yêu của anh với Vũ Phong nhưng Kim Thành đã không coi nặng việc này vì theo anh biết không có cô gái nào có đủ tiêu chuẩn cho cái tên đào hoa này phải xuống nước cầu hôn. Nhưng không ngờ hắn đi cầu hôn thật, hay chính vì sợ anh cứ theo làm phiền hoài mà Vũ Phong đi cưới vợ thật.
…Nhưng cũng may là kết cuộc của cầu hôn là ra đến công an để tìm chiếc nhẫn đi lạc không khỏi làm anh cười bò cả ra…” Vũ Phong ơi là Vũ Phong cậu cái gì cũng giỏi mà không ngờ cũng có lúc lâm vào tình huống dở khóc dở cười như vậy”.
…Dù nguy hiểm đã qua nhưng Kim Thành thấy những chuyện này sẽ lặp lại và sẽ không may mắn gặp một cô dở hơi như cô này nữa… Và sự cương quyết của Vũ Phong trong chuyện tình cảm với anh đã cao lắm rồi…
…Và thế là anh quyết định lần về tới anh phải thể hiện nhiều hơn nữa, phải làm cho mọi chuyện tiến triển hơn không thể cứ dặm chân tại chỗ hoài như vậy… Một ăn hai thua không thể cứ ỡm ờ mãi.
…Cứ tưởng đã thua phải khăn gói ra đi rồi chứ không ngờ giờ anh đã tiến một bước lớn, dù chưa trọn vẹn nhưng anh không ra đi với một kết quả như những lần ra đi trước…
– Cậu cười gian quá đấy.
Nói vậy nhưng Vũ Phong đã biết anh đem lại cho người bạn của anh một hạnh phúc lớn như thế nào, nhìn khuôn mặt Kim Thành ngời ngời hạnh phúc bỗng anh cũng cảm thấy cái quyết định mà anh cho là kinh khủng kia cũng dịu phần nào.
– Thôi được, nếu cậu vui như vậy thì mình đành chịu._Vũ Phong buông xuôi_
– Vũ Phong!
Vũ Phong nổi gai ốc khắp người khi nghe Kim Thành gọi tên mình, cái tên này mỗi khi hắn gọi mình như vậy chắc là có chuyện không lành rồi, từ xưa giờ đã vậy…
– Vũ Phong mình hôn cậu được chứ?
– Không!!!! Kinh quá đi. Nếu cậu còn đòi hôn mình, mình sẽ rút lại quyết định vừa rồi.
Kim Thành xịu mặt không nói gì như đứa trẻ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích mà không làm gì được…
– Lần sau đi, lần sau đi… Cho mình ít thời gian chuẩn bị tâm lý chứ…đừng như vậy… _Vũ Phong xụi bớt khi thấy Kim Thành đưa cái mặt đám ma đó ra_
– Cậu chắc chứ, nhưng bây giờ mình không muốn đi nữa, mai mình không đi nữa.
– Tùy cậu nhưng cậu có chắc không đi được không?
Kim Thành gục mặt lắc lắc đầu,
– Mình không nghĩ cậu sẽ tiếp nhận mình nên bao nhiêu hợp đồng mình đều nhận, làm cả năm nửa cũng chưa hết… Ôi trời sao mà chán quá…
– Sao lại ký trước nhiều quá vậy?
– Mình cần lý do để đi mà.
Nghe vậy Vũ Phong thấy tội nghiệp Kim Thành làm sao.
– Vậy tìm người đủ khả năng thay thế cậu đi.
– Đúng ha, mình sẽ bắt đầu cho tuyển người… Còn lúc này phải đi thôi…nhưng trên má chắc được chứ?
– Trên má gì?_Vũ Phong thắc mắc_
Kim Thành đặt ngón tay lên môi mình rồi lên má Vũ Phong rồi anh im lặng chờ đợi.
Hiểu ra vấn đề, vũ Phong thở dài không nói gì nữa, anh ngã người dựa vào lưng ghế… rồi từ từ nhắm mắt.
Kim Thành rất nhẹ nhàng, anh chồm lên người Vũ Phong, rồi cũng rất nhẹ nhàng anh đặt một nụ hôn thật dịu dàng thật say đắm, một nụ hôn dài… Đôi môi anh lần xuống tìm khóe môi của Vũ Phong, khi anh đặt môi mình lên khóe môi Vũ Phong tim anh đập dữ dội, đôi môi anh như không muốn rời ra nữa… Nhưng trước khi đầu óc anh mụ mị đi anh đã lấy hết lý trí để kết thúc nụ hôn vẫn còn đầy luyến tiếc.
Vũ Phong mở mắt nhìn Kim Thành
– Cậu không nói dối mình, vậy mình có thể tin cậu, mình có thể an tâm rằng quyết định của mình không sai.
Tim Kim Thành một lần nữa đập như điên, anh mừng vì suýt chút nữa anh đã làm tiêu tan mọi thứ nếu anh tham lam chiếm lĩnh đôi môi kia…”cậu ấy vừa thử mình” anh hồi hộp đến vã mồ hôi hột giữa cái lạnh của Đà Lạt.
Ánh sáng đầu tiên của ngày mới len qua khung cửa sổ, vậy là cả hai có một đêm không ngủ. Kim Thành đã gặt hái được một kết quả ngoài mong đợi… Còn Vũ Phong mệt nhoài vì những quyết định mà anh cho là điên rồ của mình.
– Mình mệt quá, mình phải ngủ đây! Cả việc chuẩn bị khai trương khách sạn mới cũng không làm mình mệt tới vậy, mình cần ngủ.
– Vậy mình tự về thành phố được rồi, cậu ngủ đủ giấc đi rồi về sau.
Anh ôm Vũ Phong một cái thật mạnh thay cho lời tạm biệt rồi tiếp tục thu dọn đống hành lý còn dang dở, Vũ Phong mặc kệ, anh thả mình xuống nệm nhanh chóng đi vào giấc ngủ, anh ngủ thật say không biết Kim Thành đi lúc nào…
…Mở mắt đã 6 giờ tối… Anh không ngờ mình có thể ngủ nhiều đến vậy, không giật mình, không mơ mộng, không lo âu, một giấc ngủ dài hẳn 12 tiếng đồng hồ… Tám năm rồi anh mới có một giấc ngủ đã đời đến vậy…như anh vừa tổng vệ sinh cơ thể vậy… Ngủ một giấc anh thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, một giấc ngủ anh cảm thấy an bình, cảm giác này chắc là do Kim Thành mang lại khi Kim Thành không còn cái vẻ xa vắng luôn giữ khoảng cách với anh.
“Mình có đủ sinh lực để khai trương ngay thêm một cái khách sạn nữa “
Anh buồn cười với ý nghĩ của mình. Ngủ đã rồi anh thấy đói… Bước ra ngoài anh xuống muốn xuống bếp…
“Không biết em ấy đi làm về chưa, có cái gì cho mình ăn không?”
Một cái bàn được trang trí thật đẹp đặt ngay giữa phòng khách… Anh dừng lại nhìn… Loại bàn này anh biết- bàn ăn với những cây nến,khăn trải bàn hai lớp phối màu trang nhã, hoa hồng được xếp hình trái tim giữa bàn ăn và quanh các góc bàn, khăn ăn cũng được xếp cầu kỳ, chai rượu đang được ướp lạnh đặt ngay ngắn…
“Bàn ăn cho tình nhân, mình vẫn đặt loại bàn này hoài để làm vui lòng các cô bạn gái… Nhưng…”
Anh chợt nhận ra cái bàn này nằm ở một nơi không mấy hợp lý… Ai có khả năng đãi bạn gái ở đây trong khi nhà chỉ có hai người… Không anh thì là cậu… Mà anh thì dĩ nhiên không rồi…
“Chẳng lẽ cậu nhóc mời bạn gái về nhà…? Hay mời về đây tỏ tình…? Cũng dám lắm chứ… tự chuẩn bị sẽ tiết kiệm tiền hơn mà… Vậy mình phải kiếm chuyện ra ngoài thôi, không nên làm cản trở đám trẻ yêu đương… Sẵn ra ngoài kiếm cái gì ăn luôn đói quá rồi”
Vũ Phong vô tắm rửa diện bộ cánh thật đẹp để ra ngoài… Vừa bước ra khỏi phòng đã thấy cậu đứng cạnh bàn ăn, tay cầm một bó hồng thật lớn.
– Về rồi?
– Anh định ra ngoài à?
– Ừ, anh đói. Phải kiếm cái gì bỏ bụng.
– Em đã chuẩn bị bữa tối rồi.
– Không sao, anh không định làm phiền em trong những lúc tế nhị như vậy, em cứ tự nhiên anh tự lo được.
– Phiền gì chứ, em chờ anh thức dậy từ sáng giờ, hôm nay anh bệnh hay sao mà ngủ nhiều vậy? Sáng nay lúc anh Kim Thành đi em định vào xem nhưng anh ấy bảo anh không sao, cứ để anh ngủ đến khi nào tự dậy thì thôi. Anh ấy còn dặn đi dặn lại phải chuẩn bị cái gì ngon ngon cho anh vì khi anh dậy chắc chắn anh sẽ rất đói._Vũ Phong chỉ cái bàn ăn ‘tình nhân’ tròn mắt nhưng cũng không mấy ngạc nhiên nếu là do Kim Thành dặn làm sau những gì xảy ra ngày hôm qua_
– Không phải cậu ấy dặn em chuẩn bị nguyên cái bàn ăn như vầy cho anh chứ?
– Không, cái này là tự em muốn chuẩn bị cho anh thôi. Em có thể mời anh ăn tối không…?
Cậu bước đến đưa anh bó hồng thật lớn nãy giờ cậu vẫn cầm trên tay.
—————–
Thuộc truyện: Chiếc nhẫn đi lạc – by MeMe [Re-post]
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 1B: Cầu Hôn & hoạ vô đơn chí!
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 2A: Sập bẫy
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 2B: Sập bẫy
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 3A: Thiên đường
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 3B: Thiên đường
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 4A: Vẫn là thiên đường
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 4B: Vẫn là thiên đường
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 5A: CHUYỆN ĐÙA NHƯ THẬT
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 5B: CHUYỆN ĐÙA NHƯ THẬT
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 5C: CHUYỆN ĐÙA NHƯ THẬT
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 6A: ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 6B: ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 7: Thất Bại
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 8A: NHỮNG CUỘC GẶP GỠ
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 8B: NHỮNG CUỘC GẶP GỠ
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 8C: NHỮNG CUỘC GẶP GỠ
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 9: MỘT CHUYỆN KHÁC
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 10A: CÁI SỐ ĂN MÀY
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 10B: CÁI SỐ ĂN MÀY
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 11: ĐẦU HÀNG
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 12A: CÙNG ĐƯỜNG MẠT LỘ
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 12B: CÙNG ĐƯỜNG MẠT LỘ
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 13: NHỮNG ĐIỀU MỚI MẺ
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 14A: VŨ PHONG
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 14B: VŨ PHONG
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 15: Minh Hàn
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 16: ÔNG CHỦ LỚN
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 17A: CHÂN GIẢ LẪN LỘN
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 17B: CHÂN GIẢ LẪN LỘN
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 18A: Sóng gió
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 18B: Sóng gió
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 19A
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 19B
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 20A
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 20B
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 21A
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 21B
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 22
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 23A
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 23B
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 23C
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 24A
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 24B
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 24C
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 25A
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 25B
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 26A
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 26B
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 26C
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 27A
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương 27B
- Chiếc nhẫn đi lạc - Chương Cuối
Leave a Reply