Truyện gay boy: Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid – Chương 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Rồi anh đưa cho tôi những tấm hình đầu, còn những tấm thân thiết thì anh giữ lại cho mình, anh lấy tấm kiss bỏ thật kỷ lưỡng và ví và còn thòng với tôi 1 câu:
– Tấm này đẹp nhất nên anh sẽ để trong ví. Hihihi
Tôi không nói không rằng leo lên xe, suốt đường đi tôi không nói một lời. Anh biết tôi giận nên nhẹ giọng hỏi:
– Nhok giận anh hả? Đừng như vậy mà, anh không có ý gì hết, cũng không có y làm nhok buồn đâu, nhok yên tâm đi anh sẽ hok đưa tấm hình đó cho ai xem đâu.
– Anh để trong ví mà hok ai thấy mới lạ đó. – tôi giận thành lời.
– Không có đâu, ví của anh không ai lục cả nên không sợ bị người ta thấy đâu. – anh trấn an tôi.
Thấy tôi không nói gì anh biết tôi vẫn còn ấm ức lằm nên anh cứ ra sức năn nĩ tôi. Lúc này sao tôi thấy anh khác thế, khác với 1 con người ngang ngược của lần đầu tiên gặp mặt. Bi giờ anh thật nhẹ nhàng thật ấm ám và thật sự là làm tôi cảm thấy thật hạnh phúc, có cảm giác được che chở, được bảo vệ, một cảm giác mà chưa bao giờ tôi có được. Thấy anh hết lời, tôi cũng siêu lòng, tôi cười và thoạt vịnh vào eo của anh. Thấy vậy anh biết tôi hết giận, giọng anh tươi hẳn lên:
– Bi giờ cục cưng của anh muốn đi đâu nè! Anh sẽ hộ tóng nhok đến nơi.
– Em muốn đi uống nước ở quán trà sữa nào có sách để đọc- tôi nói nhanh.
– Vâng! Xin tuân lệnh nhok. Trà sữa thẳng tiến – anh tươi cười lên giọng
Nghe anh nói thể tôi cười sặc sụa, vì anh đúng là hài hước., nhìn anh thật đáng iu. Anh chạy nhanh đến 1 quán trà sữa rất sang trọng, anh bảo ở đây có rất nhiều sách hay, và nói tôi có thể đọc thoả thích. Và quán anh được nhân viên tiếp đón rất nhiệt tình, hỏi ra mới biết thì ra đây là quán của 1 người bạn thân của anh. Ngồi đối diện với anh, tôi không biết kêu thức uống gì. Tôi chờ anh gọi thì bắt chức, nhưng anh bảo:
– Ở đây trà sữa tình nhân là ngon nhất, em uống chung anh loại đó luôn nhé.
Nhìn chị nhân viên tôi có ý muốn hỏi thật không, biết được ý nghĩ của tôi chị gật đầu. Thế là 2 ly trà sữa trân châu tình nhân to đùng được mang ra. Vừa uống anh hỏi tôi ở thành phố học có gì khó khăn không. Tôi kể với anh về những bất tiện khi ở chung với người bà con, nhưng lại không thể tìm nhà trọ vì có quá nhiều chi phí phải lo vốn nhà tôi cũng không khá giả nên tôi không dám tạo thêm gánh nặng cho mẹ. Lẵng lặng một hồi anh bảo:
– Hay là nhok qua nhà anh ở đỡ đi, nhà anh rộng lại có nhiều phòng trống, nhok có thể ở đó thoải mái.
– Thôi phiền anh lắm, em không muốn vậy? Hơn nữa…em không có tiền đâu mà trả cho anh. – tôi từ chối thẳng
– Trời ơi nhok nói gì thế, anh đâu có lấy tiền nhok. Làm sao anh lại lấy tiền nhok được. – anh hơi châu mài
– Thôi như vậy ngại lắm. Thôi em không ở đâu. Cám ơn anh! – tôi tiếp tục
– Nếu nhok ngại thì nhok có thể giúp anh dọn dẹp nhà cửa coi như là tiền nhà. vậy được chưa? Không ý kiến nữa nhé! – anh quyết định ngay.
– Để em suy nghĩ đã, em không thể quyết định được. Em còn hỏi ý kiến ba mẹ nữa.
Thấy tôi như vậy anh gần đầu đồng ý cho tôi suy nghĩ rồi chúng tôi vui vẻ trò chuyện với nhau. Rồi anh hỏi tôi nhiều thứ lắm, về sở thích, về thẩm mỹ… Rồi chúng tôi cùng nhau ăn trưa ở đó luôn, ăn xong tôi chóp lấy cuốn sách ngồi dựa vào anh rồi đọc, rồi thiếp đi hồi nào không hay biết. Anh vẫn ngồi đó, vẫn để cho tôi dựa. Thiếp đi được khoảng 2 tiếng, tôi chợt hết hồn vì mình đang nằm trên đùi của anh còn cặp mắt anh thì chăm chăm nhìn tôi ngủ. Tôi ngồi dậy thật nhanh và xin lỗi anh lia lịa. Anh không nói gì mà chỉ mỉm cười. Anh bảo:
– Bi giờ đi đâu nữa không hả nhok?
– Dạ..dạ… đi nhà banh ở công viên được không anh? – tôi ngại ngùng đáp.
– Hả….cái gì….nhà banh hả – anh hết hồn bảo rồi cười te toét.
– Bộ hok dc hả? Vậy thôi. – tôi hạ giọng bùn bùn.
– Trời anh đâu có từ chối đâu, anh chỉ hơi bất ngờ vì không ngờ nhok lại có cái thú vui kỳ như vậy. – anh lại vừa cười vừa nói.
Thấy anh như vậy tôi không biết phải làm sao cho đỡ huê. Cảm giác huê chưa hết thì anh đã kéo tay tôi ra xe. Anh phóng như bay đến 1 công viên ở quận 7 rồi bảo tôi vô đó chơi, trong đó có nhiều trò chơi con nít lắm. Anh nhìn tôi cười hoài làm tôi ngượng chết đi được, nhưng không vì thế mà tôi không chơi…tôi chơi thoả thích tới gần 5h chiều thì anh chở tôi về. Trên đường về anh cho tôi ăn chiều rồi mới về nhà. Trước khi vào nhà, anh còn cười và nói:
– Mai chắc anh không đến đón nhok đi học và đến ăn trưa với nhok dc rồi, anh có việc cần phải làm. Nhok thông cảm và đừng giận anh nhé.
– Dạ không sao đâu! ủa công việc của công ty hả anh? – tôi hồn nhiên đáp.
– Uhm việc…- anh ấp úng.
Thấy anh ấp úng, chợt bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi. Tôi lẵng lặng chào anh rồi bùn bả bước vào nhà với 1 đóng suy nghĩ. Tối đêm đó tôi bần thần không ngủ được. Bao nhiêu suy nghĩ câu hỏi trong đầu làm tôi khó ngủ: tại sao anh không đón mình, tại sao anh ấp úng. Thật ra ngày mai anh làm gì, tại sao anh không nói với mình nhỉ, hay anh dấu mình cái gì nhỉ. Chỉ có thế mà mãi gần 2h sáng tôi mới chợp mắt được.
Sáng sớm thức dậy bước ra khỏi nhà để đi học, thui thủi đi đến trạm xe bus mà sao tôi bỗng có cái cảm giác như thiếu thiếu một cái gì đó, phải chăng hôm nay đi học mà không có anh. Cả ngày ở trường, mà đầu óc của tôi cứ nghĩ về anh, không biết anh đang làm gì? Tại sao anh không đến ăn trưa và đón mình? Một ngày không có anh là một ngày tôi không làm và học được gì cả, đã vậy anh cũng chẳng gọi điện hay nhắn tin, điều đó làm tôi càng buồn hơn.
Hôm sau cũng vậy, rồi đến một tuần sau cũng vẫn không tin nhắn hay không gọi điện. Tôi đã rất buồn, buồn như chưa tuần buồn, tôi có cảm giác mình bị bỏ rơi….nhưng rồi lần lần tôi cũng trở về cái nhịp sống của trước kia, không có anh bên cạnh nữa. Rồi ngày thứ 8, cũng như mọi ngày của tuần qua, không có anh tôi vẫn đến trạm xe bus đi học, mới mở cửa ra thấy anh, lòng tôi vui như mở hội, nhưng mặt thì vẫn ngó lơ, tôi vừa mừng vừa giận. Đi phớt ngang như không nhìn thấy anh.
– Nhok! Nhok! Sao thấy anh mà đi luôn vậy? Trời, anh đừng sờ sờ đây mà! – anh nói vớ theo tôi.
Tôi quay lại nhìn quanh quẩn, sau đó tiếp tục đi như không nhìn thấy gì cho đến khi anh chạy đến níu lấy vai tôi:
– Trời trời, anh ở đây mà nhìn đâu thế trời. Nhok làm cái gì ngộ vậy ta?
– Dạ xin lỗi anh là ai vậy ạ? Anh quen tôi ah? – tôi xa lạ.
– Trời! Má ơi! Ngộ đời vậy? Mới 1 tuần không gặp mà quên à? – anh bảo
– Chắc anh lầm tôi với ai rồi, tôi chưa gặp anh bao giờ mà. – tôi nói tiếp
– Giận hả nhok? Anh xin lỗi, tại tuần qua anh bận quá nên anh…- anh nhẹ giọng
Tới lúc này như bao nhiêu bức xúc bỗng vỡ oà, tôi không kiềm nén được nữa xong tới anh và xổ ra 1 tràn như học thuộc.
– Anh bận hả? Anh bận gì mà dữ vậy, bận đến mức không có thời gian để gửi một tin nhắn cho em, bận đến mức tối cũng không có thời gian gọi một cuộc điện thoại hả, hình như tôi đã bị anh lừa bịp thì phải, được 3 ngày quan tâm và đối xử tốt rồi đùng một cái bị cho rơi như 1 con búp bê cũ.
Anh không nói một lời mà chỉ đứng yên nghe tôi trút cơn giận, thấy tôi nói đã hết, anh nhẹ nhàng ôm chầm lấy tôi và nói:
– Anh xin lỗi nhok? Anh bận thật vô tâm, và anh thật có lỗi vì để nhok thế này, nhok đừng như vậy, thấy nhok như thế anh chịu không nổi đâu. Anh thật tình không biết làm sao để nhok hết giận, nhưng anh thật lòng xin nhok tha thứ.
Nằm gọn trong vòng tay của anh, tôi cảm nhận được hơi thở, nhịp tim, và hơi ấm từ anh toả ra, nước mắt tôi như muốn tuôn ra nhưng sợ bị chọc huê là mít ướt nên cố kiềm nén lại. Anh thỏ thẻ vào tai tôi:
– Thôi lên xe đi, anh chở đi học, không thì trễ bi giờ.
Tôi như 1 đứa con nít nghe lời từ từ ngồi lên xe, bao nhiêu niềm vui như đang từ từ trở lại. Có lẽ anh là một vật gì đó với tôi mà không thể thiếu vào buổi sáng và buổi trưa. Anh đưa tôi đến trường và vẫn là 1 bình sữa 2 lít. Trưa hôm đó anh lại đến ăn trưa cùng tôi, anh hỏi:
– Chiện anh nói với nhok về việc qua nhà anh sống đỡ nhok đã nói với gia đình chưa?
– Dạ rồi! Nhà cho rồi nhưng em thì còn đang suy nghĩ. Tại ở chung với người không quen biết nên em không thích. – tôi vẫn còn lẫy anh.
– Trời sao không quen biết trời? – anh bất ngờ hỏi
– Thì đúng rồi, không quen biết, mới gặp hồi sáng này thôi, sao mà quen mà biết được
Anh cười cười rồi nhắc cái ghế ngồi gần lại tôi và nói:
– Chào nhok! Anh tên là Thanh Phong là nhân viên văn phòng, 27 tuổi, vì quá ái mộ nhok nên xin được làm quen có được không ạ?
Tôi cười sặc sụa trước cái cách làm lành của anh, thấy tôi cười anh cũng an tâm hơn nhiều, rồi anh lại tiếp tục hỏi về việc đó. Tôi hẹn với anh là tôi sẽ dọn qua vào tháng sau. Mặt anh hớn hở lên và cười rất tươi:
– Vậy ngày mai anh chở nhok qua nhà anh cho nhok xem nhà của anh và phòng của nhok nhé.
– Dạ sao cũng được. – tôi ngoan ngoãn đáp.
Sáng hôm sau anh chở tôi đến nhà của anh tại chung cư phía sau chợ Văn Thánh, vừa mới mở cửa nhà vào tôi dường như choáng ngợp về căn hộ của anh, nó thật đẹp, đầy đủ tiện nghi và màu sắc rất hài hoà. Tôi lẻo đẻo theo anh vào căn phòng mà mình sắp ở. Vừa mở cửa phòng ra tôi đứng chết trân, vì những điều tôi nói với anh trong quán trà sữa ngày nào giờ đây được tái hiện trong căn phòng này, từ màu sắc vật dụng mọi thứ. Tôi chưa hết bất ngờ thì nghe tiếng của anh:
– Hôm trước sở dĩ cả tuần anh không liên lạc với nhok là bởi vì anh muốn tạo cho nhok một sự bất ngờ, anh đã ở nhà để chuẩn bị mọi thứ và đi mua những vật dụng cho căn phòng như những thứ nhok thix. Anh muốn thiết kế một căn phòng như nhok vẫn mơ và phù hợp với tính cách của nhok. Nhok thix hok?
Tôi rưng rưng hạnh phúc và chạy đến ôm nhẹ vào anh như muốn cảm ơn. Anh cũng ôm lấy tôi và lấy bàn tay xoa nhẹ đầu tôi sau đó vẹo mà của tôi nói:
– Hết giận rồi chứ?
– Dạ hết rồi – tôi cười toét miệng.
Một tháng sau, tôi chuyển đồ sang nhà của anh, tất bật cả ngày trời, và anh cũng xin nghĩ làm để phụ tôi, tối hôm đó vì mệt vì cảm nắng nên tôi sốt cao. Anh chạy quanh chạy quận như con lật đật. Anh lo lắng khôn xiết, còn tôi thì cứ khăn khăn không chịu vào bệnh viện khám, thế là anh cũng phải chịu để tôi ở nhà chăm sóc. Anh túc trực bên phòng của tôi với thao nước. Anh chăm tôi rất cẩn thận, anh nấu cháo, pha sữa, chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho tôi. Nằm mê man tôi thấy ác mộng, nên tôi bật dậy hét rất lớn. Anh hoảng hồn hát đổ thao nước và nhào tới ôm chầm lấy tôi.
– Chiện gì vậy nhok, có chiện gì mà nhok la dữ vậy? Nhok sao thế? Nói nói đi đừng có làm anh sợ.
– Em không sao đâu, chỉ nằm mơ thấy ác mộng thôi. – tôi lấy lại bình tỉnh và trả lời
– Không sao đâu, có anh ở đây, nhok đừng lo, nhok ngủ tiếp đi, khuya rồi. – anh trấn an tôi.
– Anh về phòng đi, em không quen anh ở đây đâu. Kỳ lắm. – tôi e dè nói (vì cũng mập mờ biết tình cảm bất thường anh dành cho tôi không đơn giản chỉ là anh em)
– Nhok ngủ đi, anh không yên tâm khi để nhok một mình, anh sẽ không ngồi ở đây đâu mà nhok lo, anh sẽ xuống đất ngồi và ngồi xa đằng kia kìa – anh thoáng hiểu được suy nghĩ của tôi.
Mặc dù không đồng ý nhưng tôi không biết thế nào để làm khác hơn vì đây là nhà anh mà. mệt mỏi tôi thiếp đi và bên cạnh vẫn có anh. Sáng hôm sau, mở mắt ra tôi thấy anh vẫn ở cạnh tôi với một măm thức ăn. Anh đã thức dậy thật sớm để chuẩn bị cho tôi. Tôi nhìn anh lòng cảm thấy hạnh phúc, mặc dù biết điều này là bất thường nhưng tôi chưa thể suy nghĩ nhiều vì giờ đây trước mặt tôi là anh, một người quan tâm đến tôi, và hơn nữa ngay lúc này tôi còn là một người bệnh.
Vài ngày sau khi tôi đã khoẻ hẳn, anh đã lựa 1 ngày chủ nhật để dẫn tôi đi mua đồ nội thất. Chúng tôi bắt đầu đi mua đồ dùng trong bếp, anh mua tạp dề (anh màu đen còn tôi thì màu xanh dương) rất đáng yêu, còn tôi thì thích thú lựa những đồ bày biện trên bàn ăn, cái nào tôi cũng mua 1 cặp, rồi chúng tôi đi vật dụng cá nhân cho tôi, cuối cùng là chúng tôi ghé siêu thị để mua đồ về làm bữa trưa.
Ngay lúc này, tôi có cảm giác giống như là 1 cặp vợ chồng trẻ vậy. Anh là 1 người chồng luôn chìu vợ, còn tôi là 1 cô vợ cứng đầu và bé bỏng, thỉnh thoảng thấy tôi nghịch anh cứ hay vẹo má tôi để nhắc khéo. Một số người trong siêu thị hơi chú ý nên tôi ngại ngùng bỏ ra ngoài trước. Về đến nhà tôi trổ tài nấu nướng, vốn được mẹ dạy nữ công gia chánh từ nhỏ nên tôi khác giỏi môn này, tôi làm mỳ ý, súp gà và 1 ít cơm cuộn (tôi thix món ăn nước ngoài lắm). Làm quần quật cả buổi, bất chợt 1 vòng tay từ phía sao choàng qua hông tôi, rồi một làn gió nhẹ thổi vào má! Ahhhh! Thì ra là anh đang ôm từ phía sau và ngã đầu vào vai tôi:
– Haiz tội nghiệp nhok của tôi quá đi, làm việc cực khổ thế này là vì ai vậy ta? Có mệt lắm hok? Đây anh lau mồ hôi cho nhok nhé…. – anh chế nhạo tôi.
– Trời! Ahhhhhhhhhhhh! Anh làm gì thế buông em ra nha! Hok em oánh cho mõ máu không bi giờ! Buông ra hok? – tôi mắc cỡ và cứng giọng.
– Hok đó! Thix vậy hà, lâu lâu mới có người nấu cho ăn nên trả ơn bắt cách ôm lại họ để trừ nợ…Hihihihi. – anh trêu chọc
– Anh…..- tôi tức điên.
Nhưng nói vậy thôi chứ thật ra trong lòng tôi một cảm giác hạnh phúc bổng dâng trào vì anh thật ấm, nhưng tôi phát hiện hình như 2 thằng con trai làm như vậy là chiện không bình thường. Tôi nhanh chóng hất anh ra nhưng sơ ý bất cẩn làm anh bị bỏng:
– Trời ơi! Anh ah, anh có làm sao không đưa đây em coi xem nào! Chắc đau lắm phải hok anh? Em làm gì bi giờ, thuốc băng ở đâu…hic! – tôi hoảng quá.
Tôi hok biết làm gì mà chỉ biết đứng đó là bày hải, thấy tôi lo lắng và lăng xăng anh mỉm cười thật nhẹ, nụ cười của anh làm tôi đứng chết trân, lần đầu tiên anh cười mỉm, trong thật đẹp, rất bản lĩnh.
– Nhok cưng ah, anh không sao đâu, anh chỉ bị bỏng nhẹ thôi mà, em không cần lo lắng đâu. – anh trấn an tôi.
– Em xin lỗi em không cố ý làm anh đau đâu, em xin lỗi. – tôi rưng rưng rưng.
Thấy tôi sắp khóc anh ôm chầm lấy tôi và cố làm tôi không còn thấy có lỗi. Buổi trưa anh cứ khen hết lời vì những món tôi nấu, tôi thấy hạnh phúc lắm, giống như mình được ai trao cho một phần thưởng lớn vậy. 2 anh em chúng tôi sắp xếp những thứ đã mua lúc sáng ra, cái nào cũng đẹp cũng xinh cả. Vì thấy vui vui những chuyện lúc sáng nên tôi không ngủ được, cứ lăn qua bên này rồi lăn sang bên kia, thấy đèn phòng tôi còn mở, anh bước vào:
– Chưa ngủ sao nhok con?
– Dạ chưa em ngủ hok được? Cứ trằn trọc hoài hà! Ah, hay là anh đọc truyện cho em nghe được hok? – tôi hí hửng đề nghị.
– Uhm để anh đọc cho nhok nghe nhé.
Thấy tôi đang vui vẻ thế anh cũng đồng ý ngay, anh bước vào bàn và chọn 1 cuốn tiểu thuyết rồi bước lên giường nằm cạnh tôi:
– Trời anh làm gì vậy? – tôi bất ngờ hỏi
– Thì lên đọc truyện chứ gì! – anh trả lời tỉnh bơ
– Nhưng sao anh lên nằm trên giường của em? – tôi nhíu mày.
– Truyện dài thì phải nằm đọc chứ ngồi sao đọc nổi, anh nằm trên giường em chứ có làm gì em đâu? – anh bày trò biện minh.
– Em báo trước anh chỉ nằm thôi đó, chứ anh là lén phén là máu anh nhuộm cái phòng này đó – tôi kêu căng nói
– Trời ghê ta! Hâm doạ nữa kìa, trời ơi anh sợ quá, sợ quá…- anh trêu tôi.
Rồi câu chuyện cũng được bắt đầu, tôi say mê nghe anh đọc, giọng anh thật hay, cứ như các mc đọc truyện trên radio vậy, giọng anh như 1 lời ru, ru tôi vào giấc ngủ hồi nào hok biết. Sáng này tỉnh dậy má ơi một cảnh tượng mất mặt xảy ra. Tôi nằm trên cánh tay của anh, tay tôi ôm anh, chân tôi gát anh, anh thì nằm sải lay không đụng gì đến tôi, anh đã thức từ nảy giờ nhưng không dám nhúc nhích vì sợ tôi thứ giấc.
– Ngủ có ngon không nhok? Sáng rồi dậy đánh răng rồi còn đến trường nữa kìa.
– Trời ơi! Má ơi! – tôi hét lên và buông anh ra vì mất mặt
– Gì mà la dữ vậy, anh đâu có làm gì nhok đâu? Xong chưa, bi giờ anh bắt đền em nè; đêm qua anh hứa anh không đụng vào em, vậy mà em nào là gát nào ôm nào đè anh, vậy ai đền trinh tiết cho anh đây? – vừa nói anh vừa cười chọc huê tôi.
– Em…em…em xin lỗi, em về phòng đây. – tôi lấp bấp.
Sau khi đồng phục đã sẵn sàng tôi ra ăn sáng cùng anh, anh cứ nhìn nhìn tôi rồi cười mãi làm tôi không ăn được gì cả. Anh chở tôi đến trường và hứa chiều nay sẽ đến đón tôi đi thuê trang phục diễn văn nghệ. Thấy anh khá thân thiết với tôi nên 1 thằng bạn thân của tôi bán nghi, nó hỏi tôi về vấn đề anh có phải ở thế giới thứ 3 không? Nhưng tôi không biết nên hok trả lời. Nó bèn bày cho tôi 1 cách, vừa chiều hôm đó tôi đã thử cách đó. Anh lái xe chở tôi đến nhà hát Bến Thành để thuê đồ:
– Anh nè, anh có thể cho em mượn bàn tay trái được không? Em muốn xem bói cho anh. – tôi nhỏ nhẹ.
– Nè xem cho đúng vào nhé nhok. – anh thật thà.
Quả đúng như lời thằng bạn tôi nói, ngón áp và ngón trỏ ở bàn tay trái của anh bằng nhau (hình như là 1 dấu hiệu nhận biết thế giới thứ 3 thì phải) tôi hơi shock nhưng :
– Ah! Tay anh ngộ quá nhỉ, sao mà 2 ngón này bằng nhau thế – tôi đánh trống lãng.
Dường như biết được cái tôi đang suy nghĩ anh giựt tay lại ngay và cáo gắt với tôi:
—————-
Thuộc truyện: Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 2
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 3
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 4
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 5
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 6
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 7
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 8
Leave a Reply