Truyện gay: Chào anh Tôi là con trai anh – chương 6
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Điểm hung biện của tôi cao nhất khối đấy.
-Cãi ngang phè phè. Hùng mới chả biện.
-Anh nói ai ngang? Anh không ngang chắc? Anh chưa nghe câu “cha nào con nấy”
à?
-Thế cậu chưa nghe câu “cha mẹ sinh con trời sinh tính” à?
-Anh…
-Sao nào? “Cha nào con nấy” còn gì?
Lần đầu tiên trong đời Linh bị bật lại một cách áp đảo như thế. Thua thẳng cẳng.
Cậu choáng vì tài đối đáp như bắn súng của Phong. Hoá ra anh ta không lầm lì như cậu tưởng. Trái lại, mồm mép ngang mấy bà hàng chợ.
Phong khẽ cười khi thấy gương mặt đỏ bửng xấu hổ của Linh, anh thấy cậu nhóc này đáng yêu hơn anh tưởng. Thực là rất dễ thương.
…
“Làm thế quái nào mà hắn ta cười lại đẹp trai thế nhỉ? Thật là hại người khác… mà miệng lưỡi của hắn cũng thật kinh khủng. Đối đáp như máy với mình. Trời ạ… thật là nguy hiểm. Con gười này mình phải dè chừng mới được.”
…
“Dễ thương kinh hoảng. Chậc… liệu thằng nhóc này có thể làm mình quên đi ý định trả thù không? Dù sao thì ba Mai cũng đã từ cô ấy… Nhưng… đó vẫn là ông ngoại của thằng nhóc và cha đẻ của Mai… Ặc… thôi kệ. Ra sao thì ra.”
…
-Nhìn lại mình đi đã.
Phong nói khi Linh chuẩn bị đứng dậy đòi về.
-Tôi làm sao?
Phong rút điện thoại ra, mở khoá và chạm vào biểu tượng máy ảnh trên màn hình chiếc điện thoại. Giơ lên và chụp lại Linh. Trong ảnh, Linh đang tròn mắt nhìn Phong, mặt ngơ ngác, đần thối, và cái mép thì trắng xoá vì bọt kem. Phong cười lớn khi thấy bức ảnh, anh lăn lộn ra cả ghế. Không ít người ngoái lại nhìn anh.
-Đưa tôi xem nào. – Linh mặt đỏ tưng bừng, nhoài người về phía “ông già” điên kia.
Phong giấu điện thoại đi, giơ tay ra chặn Linh.
-Cứ bình tĩnh. Cách xa xa ra chút.
Linh dừng lại. Đứng nhìn Phong. Anh zoom hẳn vào khuôn mặt của Linh trong bức ảnh rồi đưa ra trước mặt cậu.
Khuôn mặt Linh càng thêm đáng yêu khi nó đỏ lựng lên. Cậu giật lấy cái điện thoại nhưng trượt, Phong thu điện thoại về, nhét vào trong túi vào trong của áo vest, mặt anh câng câng lên.
-Đồ khỉ.
Linh gầm gừ, rồi cậu chạy ngay vào toilet, vừa đi vừa che miệng. Phong cười ngặt nghẽo như một thằng khùng, anh lấy điện thoại ra, mở Bộ sưu tập và xem lại cái ảnh vừa chụp. Một tràng cười như pháo nổ lại vang ra. Hình tượng CEO nghiêm trang biến mất. Thay vào đó là một kẻ khùng khùng cứ ngồi nhìn cái điện thoại xong cười mãi không dứt.
-Mình sẽ cài làm hình nền. Haha…
Nói là làm, anh cài luôn tấm ảnh ngớ ngẩn ấy làm ảnh nền. Xong lại cười lần nữa. Rồi cất điện thoại đi. Nghĩ đi nghĩ lại. Anh lại lấy điện thoại ra, vào phần Cài đặt đề đặt mật khẩu cho chiếc điện thoại. Đề phòng trường hợp có thằng nhóc nào đó lên cơn xoá hết ảnh của nó trong điện thoại anh thì…
Nghĩ đến đó, anh lại mỉm cười một mình.
…
-Ba với chả con. Lão già chết tiệt. Linh cằn nhằn dội nước vào miệng. Lau đi khoé miệng nhoe nhoét bọt kem. Linh ngẩng mặt lên. Khuôn mặt ướt đẫm nước, chậc… cậu không mang theo khăn tay. Một người lạ cao to bước ra từ một buồng toilet, Linh không nhìn rõ mặt cậu ta, chỉ cảm giác là còn khá trẻ.
-Cho hỏi… anh có khăn tay không?
-Hụ… hụ… Khụ… – trước câu hỏi bất ngờ từ Linh, người lạ giật mình ho sặc sụa.
-Xin… xin lỗi. Anh có sao không? – Linh vội vàng xin lỗi.
-Khụ… Khụ…
Người lạ vẫn ho. Linh bối rối cấu hai tay vào nhau. Thật là vô duyên quá.
Người lạ đứng thẳng dậy, dùng cổ tay quệt những bọt nước ở miệng, ho khan vài tiếng. Gạt đống nước trên mặt, Linh liếc nhìn người lạ. Chậc… là người nước ngoài.
Một người con trai khá trẻ, cao tầm 1m8, bắptay chắc nịch, mái tóc nhuộm màu rêu ánh lên những tia màu khá đẹp. Khuôn mặt trắng, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt sâu tuyệt đẹp. Đúng là… hoàn hảo. Như thể cậu ta là một vị thần Hy Lạp vậy. Cậu ta mặc một cái áo ba lỗ màu đen, mồ hôi làm chiếc áo bó sát vào cơ thể to lớn, chiếc quần thể thao, mà hình như là quần tụt, màu trắng. Linh thầm nghĩ, là một dancer chẳng?
-I’m so sorry. You ok? – Linh vội vàng đổi ngôn ngữ.
Gật đầu.
Linh bối rối khi người là dùng tay kéo chiếc áo ba lỗ đen lên để… lau mặt (eo bẩn L) để lộ ra cơ bụng hoàn mỹ, và cả… cái mép underwear màu đỏ có in dòng chữ trắng D&G nữa chứ.
Chẳng biết nói gì. Linh loay hoay với cái túi quần của mình, chợt thấy túi sau cộm lên thứ gì đó. Linh móc tay vào, lôi ra một cái khăn tay. Cậu vội chìa ra cho người lạ kia dùng, thay vì lau mặt của mình.
-Hey… you can use it.
Người lạ ngẩng mặt lên. Bắt gặp ánh mắt của Linh. Hắn mỉm cười nhận lấy.
-Không biết nói cảm ơn sao? Vô duyên sợ… – Linh cằn nhằn.
Người lạ khẽ ngẩng đầu lên.
-What?
-No… nothing. Hehe…
Linh lấp liếm.
Cuối cùng thì cái khăn tay của cậu mà cậu phải vất cho người ta dùng. Thế mà trước đấy cậu lại còn mở miệng đi mượn khăn tay hắn ta. May là hắn chả biết tí quái nào về tiếng Việt. Không thì dơ người.
-Mặt anh sao lau lâu quá vậy. Nhanh nhanh tôi còn về với. Mặt rộng vài mét vuông hay sao trời. Biết thế mình đửng mở mồm ra hỏi mượn cho xong. Haizzz. Cũng tại mình không chịu tìm kĩ. Nhìn cái thằng cha Tây này lau mà gai cả mắt. – Linh cằn nhằn ngán ngẩm. Không để ý rằng ánh mắt kì lạ của người kia đang đặt lên mình, hắn khẽ mỉm cười.
-E hèm…
Tiếng e hèm vang lên làm Linh giật mình quay phắt lại. Cậu giật mình khi nhìn thấy
Phong đang đứng lừ lừ nhìn cậu.
-THẾ ĐỊNH ĐỨNG ĐÂY ĐẾN MẤY GIỜ HẢ? – Phong gằn từng tiếng một. Linh rụt người vội. Cậu lùi lại, chạm đầu vào ngực người lạ.
-Sorry… – cậu vội xin lỗi.
Phong liếc nhìn người lạ, rồi lại nhìn Linh. Đột nhiên trong lòng anh cảm giác khó chịu vô cùng. Nhưng anh lại không rõ cảm giác ấy là gì. Anh chuyển hết đống túi sang một tay, tay kia nắm lấy cổ tay Linh, kéo cậu nhóc về phía mình.
-Đi về.
Linh sải bước theo Phong, cậu biến mất khỏi tầm mắt người lạ ngay lập tức.
-Tên Linh sao? Cả người và tên đều dễ thương. Cậu nhóc có quan hệ gì với tay CEO Công ty X thế nhỉ? – người lạ mỉm cười nhìn chiếc khăn tay, rồi ngồi lên kệ rửa mặt. Lấy điện thoại ra, gọi cho một người bạn.
-Mạnh hả? Tao Hoàng đây.
-Êhhhhhhh. Thằng khỉ. Mày về nước từ bao giờ thế? Con chó… không báo với tao nhá…
-Nói ai đấy? Tao đấm chết giờ. Mày nhờ ai đó tìm hiểu giúp tao một chuyện được không.
-Nói… à mà tao không giúp không công đâu nha.
-Được rồi. Hàng mới của tao. OK? Con nhỏ Chi ấy.
-DUYỆTTTTTT. Nói đê.
-Ừm…
…
Phong hậm hực trong suốt quãng đường từ Vincom về nhà. Không phải anh tức vì phải chờ lâu, anh tức vì thấy… Linh chạm đầu vào ngực thằng Tây ấy. Chỉ là tự dưng anh thấy tức. Thật là nực cười.
Mặt Phong nhìn chẳng khác gì quỷ satan, cái mặt như thể sẵn sàng giết người đến nơi vậy. Thấy mặt anh đen sì một khối như thế, Linh cũng im lìm, không dám ho he, chỉ sợ anh điên lên lại quẳng cậu ra giữa đường cho container cán chết thì…Khẽ liếc nhìn Phong, cậu bấm bấm tay, hít một hơi, Linh nhẹ nhàng nói:
-Ba à…
Im lặng.
-Ba ơi…
Im lặng.
-Anh Phong…
Bùng nổ! Tiếng gọi mang vẻ khẩn khoản đau thương, nhưng qua tai Phong, nó trở thành tiếng nũng nịu đáng yêu chết đi được. Tim anh đập lệch nhịp một hồi. Anh đạp phanh xe, chiếc xe dừng ngay lại, Linh chúi người về phía trước…
-Thằng Tây ấy là ai?
Phong gầm gừ.
-Nó… anh ta…
-“Anh” cơ đấy.
-Thì trông hắn ta có vẻ già hơn tôi… ừm… hắn không có khăn tay nên mượn của tôi thôi. Chẳng có quan hệ gì hết.
-Thật chứ?
-Nói dối anh thì anh cho tôi tiền chắc?
-Cứ cho là vậy đi.
-Bực mình. Không tin thì thôi. Không ép!!!
Linh bực mình quát lên, xoay người nhìn ra ngoài đường. Cuộc cãi vã làm cho Phong thở phào nhẹ nhõm, tuy hậu quả là bị Linh giận cho đến khi về đến nhà, nhưng khi biết cậu nhóc và thằng ranh con kia chẳng có quan hệ gì với nhau, trong lòng anh không khỏi mừng thầm. Còn mừng vì lý do gì, cam đoan rằng chỉ có giời biết đất biết, còn anh, anh chịu.
Căn villa của một-mình-Phong làm mắt và mồm Linh tròn ra hết cỡ. Cậu trợn trừng trừng hai con mắt, mồm ngoạc đến mang tai. Sau nửa ngày đứng ngắm, cậu lắp bắp được vài câu:
-Anh… giàu thật.
Căn nhà thì cũng tầm trung, không quá to, mà cũng không có nhỏ, giống một mini villa hơn, ba tầng, được sơn màu đồng và mái nhà đỏ gạch, làm nổi bật căn villa giữa khu biệt thự toàn màu lạnh này, trông căn nhà thực sự có nét gì đó rất lạ, dù nhìn thoáng qua nó khà là… bình thường, nhưng càng nhìn Linh càng mê mẩn nó. Những thanh cột trụ bằng gỗ lim đen cứng cáp và vững chắc làm nổi bật lên màu vàng đồng, như những đường nét viền quanh, trông thực sự là ấn tượng, mỗi khu vực lan can của các tầng lầu đều có một vài cây cảnh nho nhỏ, như làm dịu bớt đi cái nóng bởi sắc xanh mơn mởn, những cửa kính và lan can cũng bằng kính chịu lực làm căn biệt thự nhìn sáng sủa và lấp lánh hơn hẳn.
Nhưng cái chính, ấy là khu vực bao quanh căn nhà. Một cái bể bơi nước xanh ngắt, hoành tráng, rộng đúng chuẩn bể bơi Quốc gia ngay ở khu vực sân sau. Một căn nhà nhỏ bằng gỗ dựng xa xa, bên cạnh đó là một hồ nước, chính xác hơn là một hồ cá với hàng loạt các loại cá cảnh siêu siêu đẹp. Từ khu vực cửa sau của căn villa, có thể đi trên hành lang dựng thẳng xuyên ra căn nhà gỗ nhỏ ấy, khu hành lang có mái che cho đỡ nắng. Khu vực sân sau cũng trở nên xa xỉ không kém, khu vực sân sau ước chừng rộng bằng 1/4 toàn bộ khu biệt thự, có mái hiên tự động và 3 cửa cuốn xung quanh, nơi “chứa chấp” 6 con siêu xe hoành tráng. Một góc khác là vườn cây ăn quả chíu chit, sai trĩu quả, nào cam, quýt, mít, sầu riêng, nhãn, xoài… Rồi thì là những cây cảnh, chậu bonsai, cây “tứ quý”, cây “hạ long”… mà theo lời Phong thì giá trung bình mỗi cây là 60 triệu. Như thế thì toàn bộ khu vực cây cảnh này cũng đáng giá… vài tỷ. Dọc con đường từ cổng chính vào nhà, là một hàng cây dẻ quạt và bằng lăng sực nức mùi thơm, lá dẻ quạt và màu tím bằng lăng rụng dọc trên con đường, trông thơ mộng hết chỗ nói. Từ con đường chính rẽ ra thành hai con đường khác, bao quanh một hồ nước nhỏ ngay giữa khu biệt thự. Thật siêu cấp hoành tráng.
-Khép miệng vào đi, dãi chảy ra rồi đấy. Phong lên tiếng trong khi Linh cứ há mồm ra mãi không đóng lại.
-Anh… thật không… đơn giản.
Linh lắp bắp. Cậu quả thực nể sợ người đàn ông này, 30 tuổi và một sự nghiệp cùng căn nhà quá hoàn mỹ.
Lái chiếc xe vòng ra sân sau, tiếng rú của Linh lại cất lên khi nhìn thấy 6 em xế khác ở đấy. Di chuyển chiếc Audi vào đúng chỗ, Phong mở cửa xe, lấy theo cái vali của Linh và đi thẳng vào nhà. Linh chạy đuổi theo, mắt không ngừng liếc nhìn về mấy con xế.
-1 Merd, 1 Porche, 1 Rolls Royce, 1 BMW, 1 Audi. Anh không còn cái xe bình dân nào sao? – Linh thao thao bất tuyệt. khi đuổi theo Phong dọc hành lang vào cửa sau của căn nhà.
-Ý cậu là con Camry 1 tỷ rưỡi ấy á? – Phong dừng lại để chờ Linh.
-Trời ạ… tôi phục suy nghĩ của anh quá.
-Hay ý cậu là Kia Morning 6. – kèm theo đó là một nụ cười khẩy trông rất đểu (nhưng cũng rất đẹp trai)
-Thôi đi! – Linh đỏ bừng mặt.
———-
Thuộc truyện: Chào anh Tôi là con trai anh
- Chào anh Tôi là con trai anh - chương 2
- Chào anh Tôi là con trai anh - chương 3
- Chào anh Tôi là con trai anh - chương 4
- Chào anh Tôi là con trai anh - chương 5
- Chào anh Tôi là con trai anh - chương 6
- Chào anh Tôi là con trai anh - chương 7
- Chào anh Tôi là con trai anh - chương 8
- Chào anh Tôi là con trai anh - chương 9
- Chào anh Tôi là con trai anh - chương 10 Hết
Leave a Reply