Truyện gay: Tuổi thơ dữ dội – Tập 10
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Một tuần liền sau cái đêm ấy. Tôi cứ bị ám ảnh không thôi về những gì mình trải qua,dù chỉ là trong giấc mơ,tôi bắt đầu mơ mộng nghĩ ngợi mông lung về anh Tùng.
Tôi không thể định hình rõ nét cái mình nghĩ tới. Chắc chắn là không phải tơ tưởng về một nụ hôn đồng giới,hay mơ mộng giấc mơ đầy nhục dục bữa trước sẽ thành hiện thực,vì thật sự lúc đó tôi còn quá vô tư, chẳng hề có một ý niệm gì về ham muốn tình dục cả. Hơn nữa,những chuyện về giới tính hay tình dục đồng giới là một suy nghĩ xấu xa, trong con mắt của hầu hết tất cả mọi người xung quanh.
Mọi chuyện đến với tôi quá nhanh,những hiểu biết về giới tính trong tôi còn quá ít để có thể hiểu được như thế nào là khoái lạc.
Những gì anh Tấn mách bảo,hay hành động thủ dâm lúc nửa đêm của anh Tùng,hay cảm giác khác lạ lúc bắn tinh (chứ không phải là sung sướng) … như một thế giới đầy bí ẩn, một trò tiêu khiển bí mật không ngừng kích thích trì tò mò của tôi vì thật ra,tất cả đều diễn ra len lén,thầm kín chứ chẳng dám công khai. Điều đó càng làm cho những câu chuyện liên quan đến giới tính có một sức hút mạnh mẽ đối với riêng tôi.
Quay trở lại câu chuyện với anh Tùng,từ cái đêm chứng kiến cảnh anh Tùng thủ dâm,không tối nào tôi dám ngủ trước anh Tùng,vì sợ vuột mất cơ hội được “ xem” tiếp tập 2.
Mà cũng ngộ ghê,cái gì mà lén lút nó cũng hấp dẫn lạ lùng. Và cũng kể từ bữa đó,tôi lúc nào cũng ngoan ngoãn đi ngủ sớm,hoặc cùng lúc với anh Tùng. Nói là đi ngủ chứ có ngủ hồi nào đâu,giả bộ nằm đó,nhắm mắt chứ rục rịch gì là tôi biết hết.
Vậy mà ông trời không thương hay sao hổng biết,mấy đêm liền canh me mà anh Tùng đặt lưng chút xíu là …thăng đường. Tức anh ách nhưng chẳng biết phải làm sao. Nửa đêm đôi khi giật mình vì tiếng chó sủa,hay tiếng cọt kẹt của cái gác ván gỗ,tôi cũng cố banh mắt ra mà chờ đợi. Mệt quá lại ngủ thiếp đi. Đến sáng ra thì cái mặt ngu không chịu nỗi vì ngủ không thẳng giấc.
Thái độ mệt mỏi của tôi đâu có qua mắt được anh Tùng. Bữa nọ,tôi được phân công đi theo anh Tùng cắt lá chuối. Lá chuối là phần không thể thiếu trong lớp lót của kiện hàng trái cây,để giữ cho trái cây không bị dập,tươi,và quan trọng nhất là chẳng phải tốn tiền mua.
Anh Tùng cao khỏe nên đương nhiên là nhiệm vụ cắt lá rồi,dụng cụ là cái cây sào dài hơn 3m,có buộc cái lưỡi liềm ở đầu,cứ thế lựa mấy lá già,to,rồi giật xuống. Tôi chỉ việc lẽo đẽo đi theo ,gom lại thành đống thôi. Thấy tôi ngáp dài ngáp ngắn,anh Tùng hỏi giọng lo lắng:
-Bữa nay thấy Út mệt mỏi vậy ta,bộ muốn bệnh rồi hả?
-Ừa…tại em buồn ngủ thôi chứ có bệnh gì đâu. Mà bữa nay anh bắt chước ai kêu Út Út nghe mắc cười vậy?- Tôi trả lời có phần cộc lốc.
Anh Tùng gãi đầu:
-hihi,anh nghe bác bảy gọi em vậy mà,nghe dễ thương với lại gần gũi hơn cái tên Huy,khó kêu thấy mồ.
Tôi bĩu môi.nghĩ trong đầu: “cha này cũng để ý ghê,dám khen mình dễ thương nữa chứ”
-Ủa mà sao mới sáng sớm mà buồn ngủ,thấy em đi ngủ sớm lắm mà.
-Tại anh á!- Tôi vọt miệng,nói xong mới biết mình hố hàng,nuốt lại cũng đâu có kịp.
-Ủa,sao tự nhiên tại anh?- Anh Tùng ngơ ngác rồi chùng giọng- Bộ anh ngủ ngáy ghê lắm hả?
Tôi đưa mắt đi chỗ khác,huơ huơ tàu lá chuối trên tay:
-Dạ hông có,tại anh……..À mà không,tại em vậy đó,nằm kế người lạ em khó ngủ lắm.
Anh Tùng cười lớn:
-hahaha,trời ơi,sao mà giống y như ông cụ vậy. Nói vậy,thôi để tối nay anh xuống ngủ dưới cái phản nhà dưới hen.
Tôi tá hỏa,xua tay:
-Dạ thôi, ý em hổng phải zậy,ý em là….là….ùmm…….
Thấy tôi ậm ừ,đang cầm cây sào ngửa cổ giật mấy tàu lá,anh Tùng cũng đứng hình sốt ruột ngó theo cái miệng ê a của tôi.
-..là sao?
-…là …là tại vì anh giật mền của em,tối ngủ lạnh muốn chết mà có giành lại anh đâu.
Lông mày anh Tùng giãn ra,thở phào:
-Àh,có vụ đó nữa hả. Hihi, chắc tại anh ngủ say quá, xo-ri chú em.
Chỉ là tôi có một chút giận dỗi vô cớ,nên kiếm chuyện nói cho có vậy thôi,chứ đâu có ý định bắt lỗi đâu. Vậy mà anh Tùng cũng cười hiền khô làm hòa,thấy anh Tùng tin sái cổ,được nước tôi làm tới:
-Khỏi xo-ri,tối nay cho anh khỏi đắp mền một đêm là anh sợ liền chứ gì.
-hahaha,chấp luôn. –Anh Tùng cười méo xệch.
Chắc trên đời này chỉ có anh Tùng là người dễ tin nhất,lại nhường tôi nữa,tôi cười hấp háy con mắt ra chiều đắc ý.
Đúng là ông trời có mắt,làm điều ác nên gặp ngay quả báo,đang ngửa cổ cười tí ta tí tởn, tự nhiên ở đâu miếng bụi to đùng lọt ngay vô mắt. Lập tức tôi ngồi thụp xuống,tay ôm con mắt đang đau rát vì dính bụi bên trong,miệng la bải bải:
-Chết rồi anh Tùng ơi,mắt em bị gì đau quá.
Anh tùng lật đật chạy lại,nắm vai tôi tựa vô đống lá chuối ,hớt hải:
-Em có làm sao không,đưa anh coi.
Tôi nạt:
-Bị bụi vô mắt rồi chứ sao nữa,rát quá,tại anh đó!
-Hả?tại anh nữa hả? – Anh Tùng hơi tiu ngỉu.
-Tại anh giật nên bụi mới rớt vô mắt em chứ gì nữa.
Đúng là cái miệng của tôi sao cũng nói cho được. Thấy tôi nước mắt nước mủi tèm lem,anh Tùng cũng chẳng them đôi co.
-Ừa hen,tại anh hông để ý. Đâu nằm xuống anh coi coi.
Vừa nói anh Tùng vừa ngồi bệt xuống, vỗ vỗ lên đùi,kéo vai tôi ý bảo nằm xuống.
Anh Tùng cúi sát mặt xuống.săm soi con mắt của tôi, rồi thổi phù phù mấy cái.
-Hết chưa?
-Chưa,nó còn nằm bên trên á.
Anh Tùng lại cẩn thận nhẹ nhàng banh con mắt đỏ ngầu vì đau rát của tôi ra,thổi mạnh mấy cái.
Lần này thì đỡ nhiều, nhưng vẫn còn cộm lắm.
-còn bụi bên trong,em vẫn còn thấy cồm cộm.
-Em nằm im nghen.
Anh Tùng lấy tay nhấc nhẹ mi mắt trên của tôi lên,ấn nhẹ hàng hông mi phía dưới vô,rồi vuốt ngược một cái. Đúng là thần kì thiệt,mắt tôi nhẹ hẳn, tôi mở mắt ra ,chớp chớp,liếc qua liếc lại kiểm tra,thấy đã bình thường trở lại,anh Tùng coi vậy mà co mấy cái tài lẻ thiệt là hay.
Anh Tùng vẫn săm soi:
-Hết chưa Út?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh Tùng,mồ hôi lấm tâm trên trán,cái môi dầy gợi cảm cứ dí qua dí lại trước mặt thật dễ thương gì đâu. Tự nhiên tôi có cảm giác được anh ôm trong vòng tay yêu thương chăm sóc,vừa cảm động vừa thích thích ghê nơi,muốn được nằm yên trên người anh vậy hoài hoài.
Tôi giả bộ khịt khịt mũi:
-chưa anh ơi,còn cộm lắm.
-Kì vậy ta!
Khẽ nhíu mày như thất vọng vào “tay nghề “ của mình,anh Tùng mím môi,mồ hôi đọng trên hàng ria mép mờ mờ của anh thấy thương gì đâu. Săm soi kĩ càng,anh Tùng lại chu môi dí sát vô mắt thổi phù phù mấy cái.
-Hết chưa?- Anh Tùng lộ rõ vẻ căng thẳng chờ đợi phản hồi của tôi.
Tôi lắc đầu.
Một lần nữa anh Tùng lật qua lật lại cái đầu của tôi,cố xem còn chút bụi nào bên trong mắt không,rồi đưa sát miệng vô mặt tôi,lấy hơi tình “phù phù” vài cái nữa.
Đợi cho anh Tùng lấy hơi, chu môi ,phồng má đưa cái mặt thật sát,một tay giữ cái cổ của ổng, tôi ngóc đầu dậy có bao nhiêu hơi là phà hết vô mặt ổng cái phèooo.
Bị một cú quá hớp,anh Tùng ngã lăn ra cười sặc sụa,còn tôi thì ba chân bốn cẳng chạy mất dép,ôm bụng cười khoái trá vì câu được một con cá to thật là to, Cách xa mấy chục mét tôi mới dám ngoái đầu lại,nghe giọng anh Tùng với theo:
-Thằng quỷ nhỏ,tí nữa biết tay anhhhhhh..hh.hh!
Tôi cười khúc khích,bỏ chạy tuốt về nhà.
Sợ gì chứ,
ai biểu anh đẹp trai
ai biểu anh hiền
ai biểu anh bắt tôi mất ngủ mấy đêm
ai biểu……….
ai biểu………….
………………….
……………………….
Đáng đời.
Thuộc truyện: đang viết}">Tuổi thơ dữ dội {chap 1 -> đang viết}
- Tuổi thơ dữ dội - Tập 3 - 4
- Tuổi thơ dữ dội - Tập 5
- Tuổi thơ dữ dội - Tập 6 - 7
- Tuổi thơ dữ dội - Tập 8
- Tuổi thơ dữ dội - Tập 9
- Tuổi thơ dữ dội - Tập 10
MinhAnh says
Hay lắm ra tập tiếp theo đi