Truyện gay: Yêu em Thầy dám không? – Chap 3
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi há hốc mồm nhìn người hồi sáng, mà sao khác quá vậy nè, chẳng lẽ là hai anh em ? Tôi nhìn hắn ta, bằng con mắt hết sức ngạc nhiên, có lẽ một phần vì tôi hoa mắt chăng ? Nhưng tôi rất tỉnh táo, trời cũng gần sáng rồi nên tôi nhìn rất rõ khuôn mặt. Tôi cứ vô tư hút thuốc rồi nhả khói vào mặt hắn ta, tôi chu môi ra thở khói thuốc ra khỏi mũi, nói với hắn ta bằng giọng vô cùng khó ưa…
-Hút thuốc thì đã sao chứ ? Tui mà nhỏ à, 18 tuổi rồi đó anh.
Tôi cười khì, nhìn đám bọn đàn em của Tân, đang cười khúc khích mà trong lòng tôi thấy hả dạ vụ hồi sáng ghê nơi. Phút chốc, tôi thấy hắn ta chau mày nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu. Chắc là đang giận tôi vì trả treo đây mà, mặc kệ… tôi nào có quan tâm biểu hiện chi cho lắm. Thấy hắn ta không nói gì nữa, tôi mới cười đắc chí hỏi hắn…
-Sao không nói gì nữa ? Mà anh tên gì ấy nhỉ ? Mới sáng sớm ra là đã răn đe rồi.
-Ơ… anh có răn đe đâu… chỉ là thắc mắc thôi.
Tôi cười khúc khích, khi thấy bộ điệu lúng túng của hắn ta, tôi rất thắc mắc là tại sao con người hồi sáng và lúc này lại khác xa nhau đến thế ? Chắc chắn là hai anh em rồi, người hồi sáng thì lãng nhách, khó ưa nhưng sao tôi thấy con người này dễ mến thế không biết ? Tôi đập vai hắn ta rồi nói nhỏ vào tai.
-Có phải anh là người hồi sáng tôi đụng không ?
-Ơ… không không… biết?
Vậy là đúng thật rồi, tôi nhìn hắn ta còn gãi sau gáy nữa kìa. Điều này làm tôi lại liên tưởng đúng là hai anh em sinh đôi, nhưng tôi thấy con người này, lại cao hơn người hồi sáng. Tôi cố gắng nhớ lại người hồi sáng rồi đem ra so sánh thì thấy nó chênh lệch tuổi tác. Hic… chắc mới sáng sớm mà tôi đã quáng gà rồi, mà hắn ta cũng chạy thể dục buổi sáng sao thế nhỉ ? Cũng có thể đi dạo mát cũng nên ? Chắc là vậy ?
-Mà anh tên gì thế ?
-À anh tên Kha Đình Trí, còn em…
-Trí ? Thôi khỏi đi… hỏi tên chi mắc công vô ích…
Tôi phẩy tay lắc đầu làm hắn ta cụt hứng, có lẽ tôi rất lạnh lùng về điều này. Tôi vốn không thích ai hỏi tên, làm quen, rồi lại gây thêm phiền phức. Điếu thuốc đã tàn, tôi quăng nó xuống đường rồi đạp dụi nó một cách khó chịu. Tôi thấy bọn đàn em nó nhao nhao cả hết lên, khi thấy vẻ mặt đáng sợ của tôi. Cũng phải thôi, từ trước đến giờ tôi luôn là thế mà. Tôi làm lơ, nói với thằng Tân vài câu…
-Ngày mốt dô trường gặp lại tao nha.
-Ừ…
Nói xong, tôi bỏ lại hắn ta sau lưng bao tiếc nuối. Theo tôi nghĩ là chắc hắn ta tức lắm, tức vì cách lạnh lùng của tôi quá nhạt nhẽo, chẳng được tích sự gì. Bị chơi một vố đá đè nặng, trút xả lên thứ gì đó cũng nên… Trời cũng sắp sáng rồi, tôi cố gắng chạy thật nhanh để vè nhà. Vừa mở cổng nhẹ nhàng, thì tôi thấy bố tôi đang tập thể dục ngoài sân. Bố tôi thấy tôi về cười hiền hỏi tôi.
-Siêng dậy sớm chạy dữ nghen con trai.
-Có gì đâu, thôi con xin phép vô nhà trước. Mệt quá…
-Cái thằng… ăn nói vô lễ quá…
Tôi chả buồn đứng đó mà nghe ba tôi trách, tôi đi lên lầu rồi thay đồ học sinh để đi học thêm. Học thêm bữa nay thôi là ngày mai tôi nhập học trường danh tiếng rồi, sao tôi thấy yêu đời quá không biết. Nhưng tôi vẫn còn giận vụ hôm qua và sáng nay. Tôi đeo cặp một bên vai rồi rón rén qua phòng anh trai tôi xin xỏ…
-Anh hai, cho em ít tiền đóng tiền học cuối tháng đi.
-Gì nữa đây trời ? Tao mệt mày quá… nè… ba trăm ngàn đúng không?
-Ừ… cho em thêm năm nữa đi.
Tôi giơ năm ngón tay lên năn nỉ, tại tôi thấy anh tôi làm ra tiền nhiều nên tôi vòi vĩnh. Chứ tôi không dám xin ba mẹ của tôi, sợ tôi ăn chơi quá độ nên mới đâm ra lo lắng cho tôi.
-nè năm chục ngàn nè, thôi tao hết tiền rồi… mày đi học đi….
Tôi cầm tờ tiền mà trong lòng vui hết sẩy, coi như quên luôn vụ hôm qua. Tôi nhãy cẫng lên rồi tung tăng xuống nhà lấy xe đạp đi học. Tôi huýt sáo trên đường đi rồi ghé vào một quán để sáng cho no bụng. Trả tiền xong xuôi, tôi lại đạp xe đến trường để học thêm.
Tôi bước vào lớp học, ngồi vào bàn chờ cô đến.. Chắc các bạn chưa biết tôi học môn gì nhỉ ? Tôi học chủ yếu chỉ có hai môn, đó là môn Toán và Hóa, tôi là đứa lười học bài nhất nhưng tiếp thu thì rất là cao (he.. he.. ). Tôi thật sự rất thích đàn ông, vì tôi có cảm giác thích gần đàn ông lớn tuổi đã từ lâu. Nói thật ra thì tôi bị Gay hồi còn học lớp 6, lúc đó tôi chưa biết gì lắm.
Mãi sau này, tồi mới biết đó là “đồng tính “ “pê đê” nhưng tôi không thuộc dạng pê đê. Tôi luôn sống khép kín, và âm thầm qua ngày này đến ngày khác. Tôi có cái tật là nhìn mấy khuôn ngực của đàn ông, chứ không thích trai đẹp như mấy bạn nghĩ đâu ? Tôi rất ghét dàn ông nào mà chắm sóc da mặt cho kĩ quá đâm ra tôi bo xì luôn. Nhìn mấy trai đẹp có khuôn mặt không tì vết là tôi tặc lưỡi khó ưa. Tôi chỉ thích con trai nào bình thường chút chút, nhìn mãi mà không ngán. Muốn hun lên má quá trời luôn… ^^
-Xin lỗi các em, hôm nay cô giáo có việc nên thầy dạy thay em hạn cuối cùng luôn…
A… ông thầy này được đây, mà sao thấy quen quen thế ta ? Đúng rồi, là hắn ta hồi sáng hôm qua. Chết tiệc, cái ông thầy đáng ghét, lãng nhách, người mình ghét đây mà. Nhưng sao tôi có cảm giác thích mãnh liệt vậy nè, tôi đứng bật dây hét lên mặc cho mấy đứa ngơ ngác nhìn tôi…
-Cái ông anh đáng ghét… lãng nhách kia….
-Ồ… ông Phúc nhà ta gan quá…_Cả lớp tồi ồ lên
-Em có ý kiến gì không? Cô giáo của em có việc nên không dạy được.
-Tui đâu có hỏi ông là cô giáo có dạy hay không ? Người đâu mà vô duyên quá …
-Em… em.. ăn nói vô lễ… ra ngoài cho thầy…
-Ừ thì ra… hứ …
Tôi xách cặp bước ra khỏi bàn để ra về nhà luôn, chứ hơi đâu mà ở lại học với ông thầy đáng ghét này. Khi tôi định bước qua xác ông thầy, thì bị hắn nắm tay lại nói với tôi…
-Em bỏ cặp lại đi, ra ngoài tôi có chuyện muốn nói…
-Rồi rồi… người đâu mà….
Tôi chợt giật mình khi thấy ánh mắt thật lạnh lùng, mọi cảm xúc trong tôi như đánh trống. “thình thịch… thình thịch…” Con tim của tôi đập nhanh, mạnh đến nỗi tôi phải nhăn mặt. Đây là lần thứ hai tôi phải đau khi nhìn con người ấy. Tôi để cặp lên bàn rồi quay lưng ra ngoài chờ hắn ta xem nói cái gì ? Mấy phút sau, hắn ta ra nắm chặt cổ tay tôi, đau quá đi, muốn gạt ra khỏi bàn tay to lớn ấy…
-Em… chưa đóng tiền cuối tháng cho cô của mình nên em không thể tự tiện về được.
-Biết rồi, nói mãi … đây nè … ba trăm ngàn kết thúc khóa học…
-Biết thế là tốt, em dễ thương thật đấy !
< Rẹt… rầm…rầm….>
Gì vậy trời ? Dễ thương ? Tôi như sét đánh ngang tai, sao con người này lại có lúc dịu dàng thế không biết ? Tôi dựa lưng vào tường rồi ôm ngực để tránh tim nó lên tiếng, tôi đau quá, đau quá đi… không lẽ, đây là định mệnh của đời tôi. Không, tôi không có thích ông thầy này. Khuôn mặt thì baby, vóc dáng thì bình thường, tha cho cái đi nào ! Tôi hất mặt nhìn hắn ta lên tiếng…
-Dễ thương cái gì ? Vậy yêu em, thầy dám không ?
Tôi thấy hình như hắn ta chết đứng, nhìn tôi bằng con mắt thật vô cảm. Mọi cảm xúc của tôi như chỉ biết cười đểu, trò chơi này tôi vui thật. Tôi bắt đầu muốn con người này làm đồ chơi cho riêng mình mà thôi…
Truyện gay: Yêu em Thầy dám không? – Chap 4
-Em… em…
-Sao hả ?! Đừng bao giờ nói những từ không tác dụng đấy với tôi
Tôi cười nhẹ, mắt liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn ta. Thật ra, tôi không thích câu “Dễ thương” cho lắm. Tôi để khuôn mặt lạnh tanh, phũ phàng quay lưng bước đi thì hắn ta nắm tay tôi lại, dồn tôi sát vào thành tường. Hình như tôi nghe loáng thoáng mấy đứa học sinh, thều thào cỗ vũ tinh thần cho hắn ta tiến lên. Đại loại điển hình như câu “cố lên” “thầy ơi, hun đi”. Chắc thấy hắn ta đưa mặt sát lại gần, nên mới loạn hết cả lên đây mà. Hắn ta dí sát mặt lại gần tôi, làm tôi né ra đụng đầu vào vách tường…
Hic… hôn rồi sao hả trời ? Hắn ta không hôn môi tôi, mà lại hôn lên má của tôi. Hổ thẹn, xấu hổ quá đi, có cái hố nào không ? Để tui chui xuống, cho đỡ máu tụ lên khuôn mặt của tôi. Một cái hôn sao dịu dàng đến thế, tôi bí quá đành đạp chân hắn ta quay trở lại vào lớp. Mặc cho mấy đứa hò hét chỉ trỏ tôi…
-Cái ông kìa, xấu hổ kìa hahaha
-Chỉ hun lên má mà bày đặt mắc cỡ…
-….
Tôi cúi đầu mặt nhăn nhó, thầm trách sao lại để tên đó hun má mình chứ ? Để dành cho người mình yêu thương mà thôi. Hic… hic… Tôi gục đầu xuống bàn, chẳng buồn muốn học nốt khóa còn lại. Tôi chúa lười học vô cùng…
Lúc ra về , tôi ngồi trên ghế đá lấy điếu thuốc ở trong cặp ra châm hút. Tôi vừa rít, vừa miên man nghĩ lại cái hun của ông thầy. Tôi vò đầu bứt tóc , khi nghĩ lại khuôn mặt của hắn ta lúc đó rất là đáng yêu . Ai da, hôm nay tôi bị điên rồi, sao lại nghĩ về hắn ta cơ chứ ? Hun má là nghệ thuật chuyện bình thường thôi. Chợt có tay đập vào vai tôi, làm tôi giật hết cả mình…
-Em chưa về sao ? Còn suy nghĩ về thầy nữa à ?
-Vô duyên, ai thèm
Tôi nói xong rồi lại rít thuốc phả vào mặt hắn ta, tôi nhếch mép khi thấy hắn ta cau mày khó chịu, vì tôi là đứa bây giờ vô cùng trông thật đáng ghét. Tôi đứng dậy dí mặt lại gần mặt hắn ta để xem rõ hơn. Có điểm nào để mình suy nghĩ không ? Vô tình, tôi chủ động hôn phớt lên môi hắn ta, làm hắn sượng người lại. Tôi vỗ vỗ vào ngực hắn, khuôn mặt của tôi khi ấy thật thích thú…
-Yêu em, thầy dám không ? Thách thầy một lần nữa đấy ?!
-Em… em…
Tôi thấy hắn ta cứng họng chẳng nói nên lời, có lẽ tôi trêu chọc quá nên mặt hắn ta đỏ gấc đây mà. Nhưng tôi có làm gì đâu nhỉ ? À thì ra là hôn phớt đây. Hô hô… tôi cười trong lòng thích thú con người kì lạ này. Bỗng nhiên, tay tôi bị nắm chặt rồi hắn ta đưa môi hôn môi tôi một cách lực. Trời ơi, nụ hôn đầu đời của tui để dành cho người mình yêu… Nói giỡn chơi thôi, mà ông là càng dữ vậy à ? Tức quá, tôi cắn mạnh vào môi hắn ta đến bật máu.
-Sao thế ? Em thách thầy mà ?
-Anh… anh… đồ đáng ghét…
Tôi xách cặp bỏ đi trong sự tức tối , mà tay lo chùi…chùi đi nụ hôn của hắn ta còn đọng trên môi. Đầu tôi muốn bốc khói ra hai bên lỗ tai, sao lại làm vậy với tôi chứ. Còn gì là nụ hôn đầu tiên, đã bị cướp đi mất rồi. Tôi về nhà trong ấm ức, đánh răng súc miệng cố xóa đi nụ hôn của hắn ta lúc sáng. Trời ạ, giờ trong đầu tôi toàn nghĩ lại cảnh hôn giữa tôi và hắn ta. Hic… hic… rõ là khổ quá đi…
Tối đến, tôi đi dạo hóng mát để quên đi chuyện lúc sáng. Đang lang thang trên vỉa hè , tôi lại gặp ông thầy lúc sáng. Xui xẻo dữ thế không biết nữa ? Đúng là chiếu sao quả tạ như ngày hôm qua nữa rồi, sao tôi ghét thế trời ! Ông bà ta có sẵn câu “Ghét của nào trời trao của ấy” mà. Tôi lại đụng độ cái ông thầy đáng ghét lần hai…
-Em đi dạo hả ?
-Ừ, rồi sao ?
-Em, chuyện lúc sáng cho thầy xin lỗi nha…
-Điên.
Tôi hất mặt chưởi thẳng luôn vô mặt hắn, tôi bỗng chạnh lòng khi thấy ánh mắt hắn ta chứa chất nỗi đau buồn. Tôi đứng hình vài giây, suy nghĩ rằng chưa bao giờ, chưa lần nào tôi gặp ánh mắt như thế cả ? Tự nhiên, tôi thấy trong lòng tôi một cảm giác tội lỗi nào đó do mình gây ra. Tôi vội cúi đầu luôn miệng xin lỗi bản năng…
-Xin lỗi, xin lỗi em không cố ý nha thầy
-Làm người yêu thầy nha học trò ??
Tôi trố mắt ngạc nhiên, há hốc mồm đứng như trời trồng . Mà tai tôi như ù đi làm tôi sững sờ, sét đánh ngang tai như lúc sáng lại ầm ầm trên đầu của tôi . Thân thể tôi như một điện giật kích thích con tim tôi đập vang dữ dội…
-Gì ? gì mà… nói lại được không ?
-Không… Thôi em về đi
Tôi thấy hắn nở nụ cười làm tôi chết điếng từng hồi, tôi lắc đầu bình tĩnh lại, nuốt nước bọt rồi gặng hỏi hắn ta lần nữa.
-Anh nói thật ? À không, thầy nói thật ?
-Nghe kĩ rồi à ?
-Tôi hỏi anh có thật hay không ?
Tôi hét lên , làm hắn ta giật mình. Tôi điên mất thôi, lí trí làm tôi điên thật rồi. Hắn ta lại một lần nữa hôn môi tôi, như muốn chứng minh lời nói là thật. Tôi đẩy mạnh ra, chỉ tay thẳng vào mặt hắn ta tuyên bố…
-Tôi không có rãnh rỗi để anh muốn làm gì tôi là làm nha. Trả lời nghiêm túc đi , tên gì ?
-À….Phúc Phong
-Bao tuổi ?
-24
-Vậy thôi, ok, rồi, giờ tôi về…
Tôi lãng xẹt, lãng nhách ngang đường, giơ năm ngón tay rồi bỏ đi một mạch về nhà . Tôi lại nghĩ vẩn vơ, nếu như tôi quay lại hét lên rằng “tôi thích tên của anh” thì có lẽ hắn ta mừng lắm. Còn nếu như sau lưng tôi, rằng hắn ta đang đứng trông ngóng tôi vì thái độ hành động của tôi quá đỗi ngạc nhiên. Tôi dừng bước chân, quay lại nhìn… thấy bóng dáng ấy vẫn đứng đấy… Tôi tức mình quá, nạt nộ hắn…
-Sao còn đứng đó, về nhà đi, muốn bệnh cảm lạnh hả ?
Tôi vội bịt miệng lại, bị hớ thật rồi , sao lại quan tâm hắn ta nhỉ ? Tôi tự lấy tay vỗ vào miệng của mình nói vớ vẩn, không đâu vào đâu. Tôi thấy bóng dáng ấy, run lẩy bẩy rồi quay mặt bước đi. Tôi cá chắc là hắn ta đang cười, vì tôi là tôi có nghĩ đến “cái ông thầy vô duyên đáng ghét”
Quả là hai ngày chuỗi thời gian đen tối nhất cuộc đời tôi !!
Thiên Vũ says
Tg mau mau viết tiếp đi
ღßạch•Tử•Họaღ says
Hay
Đời Bê Đê says
sao t/g cho tinh tiet di cham zay??