Truyện gay Chuyện Học Đường (Yaoi) – Chap 5
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sau mùa Noel là những ngày thi học kỳ gây cấn. Nó làm bài tốt nhưng tâm trạng chẳng tốt chút nào vì những chuyện Sương kể cứ diễu binh trong đầu. Nó đã biết cái cảm giác chết tiệt đeo bám mình là gì nhưng nó không biết phải làm sao. Biết cũng khổ, mà không biết cũng khổ… Đời là bể khổ.
(Đức Phật: ai da, cuối cùng thì cũng chịu nhắc đến ta. He he he)
Cuối tuần, Sương về ghé thăm nó và… cái kế hoạch đã man được khởi động. Những câu chuyện ho hay về Nhiên được nhỏ thao thao bất tuyệt kệ xác mặt người nghe biến sắc.
-Ông biết hông? Hồi trước Noel ông Nhiên chở ông Huy đi mua quà đó?
-…
-Mua quà cho ai thì tui hông biết. Mà biết đâu, mua quà cho nhau thì sao.
Nó nhìn Sương. Cái giọng điệu và nụ cười của nhỏ làm nó gai hết cả người.
-Bà sống chung với con Phương riết nhiễm nó rồi hả?
-Đâu có.
-Vậy thì kệ hai thằng đó đi. Tụi nó muốn làm gì thì làm. Khi nào tụi nó muốn nói thì mình biết. Đoán tầm bậy tầm bạ không hà.
-Tại tui quan tâm đến ông Nhiên mới nói mà. Nhưng biết đâu đoán tầm bậy tầm bạ trúng tùm lum tùm la thì sao.
-Kệ bà.
Nó kết thúc vấn đề làm Sương mất hứng. Nhỏ ngồi tán dốc thêm chút nữa về chuyến đi thi Học sinh giỏi đồng bằng sông Cửu Long rồi về. Nó ở lại với tâm trạng đen tối còn hơn trời chuyển mưa.
Tuần nó được nghỉ giữa hai học kỳ cũng chính là tuần Nhiên nghỉ để ôn thi học sinh giỏi đồng bằng. Nó cứ đứng ngồi không yên, muốn qua thăm Nhiên nhưng… sợ. Nó sợ nhìn cái mặt dửng dưng của Nhiên khi bị đuổi về. Người ta về không thăm mình mà lặn mất tăm còn gì.
-An à? Đi chợ mua cho chị mấy màu chỉ này coi.
Nó xách xe ra chợ theo lời kêu gọi của chị Thy. Ngang nhà Nhiên, nó dừng lại ngó vô. Kính cổng cao tường. Nó dông hết tốc lực ra chợ thì gặp bé Hân. Nhỏ thấy nó vui mừng gọi tíu tít đòi đi chung.
Nhỏ đi cùng nó, cứ thao thao bất tuyệt về Huy. Nó mà được một cô em gái yêu thương mình như vậy thì tốt quá, đằng này chỉ có mỗi bà chị chuyên ăn hiếp. Huy còn hơn một vị anh hùng trong mắt bé Hân.
-Em sao vậy?
Nó hỏi khi thấy bé Hân nhìn hai thằng con trai vừa đi qua chằm chằm.
-Hai người đó không yêu nhau chứ anh?
Nó giật mình.
-Sao em có suy nghĩ kỳ vậy?
-Tại họ nắm tay.
Nó nhìn Hân. Gương mặt cô bé cực kỳ nghiêm túc.
-Nắm tay, câu cổ là chuyện thường mà. Bạn bè ai không làm mấy việc như vậy. Em có hay nắm tay, ôm cổ bạn mình hông? Mấy đứa bạn thân của em đó.
-Em hông có đứa bạn thân nào hết. Tụi nó nói em thần kinh nên không chơi với em.
Hân từ đó trở nên im lặng. Nhỏ như chích chòe bông, không nói là có chuyện. Trên đường về, nó hỏi nhỏ nhẹ.
-Sao? Có chuyện gì mà em hỏi anh mấy chuyện hồi nãy? Không nói anh nghe được sao?
-…
-…
-Anh đi ăn kem với em nha.
Nó ngẩn ra với cú xoay 1800 của nhỏ nhưng cũng gật đầu vì cái mặt thiên thần nghiêm túc quá. Nó và nhỏ vào quán 20 – cái quán kem nổi tiếng ngon và nổi tiếng cho tình nhân.
-Em tin tưởng anh như anh trai của em… cho nên anh phải giữ bí mật chuyện này nha. Không được nói với ai đâu đó. Anh hứa đi
-Ừ. Anh hứa.
Nhỏ nhìn nó, đôi mắt bắt đầu long lanh. Vẻ mặt nhỏ như đã phạm tội lỗi nặng nề lắm. Hồi lâu nhỏ hạ giọng rất khẽ
-Thật ra em đã… em… em đã đọc lén nhật ký… của anh Hai…
Nó bàng hoàng. Cái thằng khô như ngói đó viết nhật ký… Nhật ký? Nhật ký đồng nghĩa với bí mật và sự thật. Nó nhìn Hân, tim đập thình thình.
-Anh hai em nói… ảnh nói là không thích con gái.
-…
-Ừm… anh hai em thích một người bạn trong lớp… nhưng mấy cái tên toàn là kí hiệu nên em hông biết là ai hết.
-Rồi sao nữa?
-Anh hai nói là cảm thấy có lỗi với em.
-…
-Em không có mẹ từ nhỏ nên anh hai rất yêu thương em. Lúc nào em cũng nói muốn có một chị dâu dịu dàng, hiền lành như mẹ vậy nên…
Hân bắt đầu khóc. Nó ngẩn ra rồi vội vã lấy cái khăn đưa cho cô bé. Nó im lặng nghe nhỏ than thở, không biết khuyên gì. Nó chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Nó nắm tay cô bé động viên. Nó biết cô bé rất thương Huy còn Huy thì dằn vặt và âu lo khi không thể nói cho em mình hiểu. Vấn đề nằm ở chỗ… phải nói.
Cách đó không xa có hai kẻ đang trố mắt nhìn. Chuyện hay không thể bỏ qua. Giờ chỗ nào cũng “tai vách mạch rình”. Nhiều đứa mò vô đây không ăn kem, không uống nước, không tâm sự… mà chỉ lấy thông tin viết báo miệng. Và mọi hành vi thân mật hôm ấy của nó với bé Hân đều bị ghi lại không sót thứ gì.
Gần nữa tháng, nó chỉ biết tin tức về Nhiên thông qua Sương. Mà nhỏ kể thì lúc nào Nhiên cũng đi liền với Huy mới đau đầu. Nó muốn quẳng cái sự tồn tại của Nhiên ra khỏi đầu cho khỏe. Nhiên đi thi mà không nói với nó một tiếng, gần như là bốc hơi vào không khí từ sau Noel. Vậy mà đêm Giáng sinh còn tặng quà, làm như quan tâm nó lắm. Điên lên. Điên lên mất…
-Mày chăm chỉ quá há.
Cái giọng móc câu làm nó ngóc đầu khỏi đóng bài tập.
-Ủa Huy, mày về hồi nào vậy? Mà mày qua nhà tao có gì hông?
-Tao đi thăm bạn bè không được sao?
Huy kéo ghế ngồi. Nó rót nước để lên bàn. Hai đứa nhìn nhau, im lặng.
-Chuyện bé Hân… Tao cảm ơn mày nhiều lắm.
-Không có gì.
-Không đâu. Mày giúp nhiều hơn mày nghĩ đó.
-…
-Cách đây ba năm, con bé bị trầm cảm nặng và có những triệu chứng tâm thần. Nó phải nghỉ học một năm để trị bệnh.
-…
-Nhưng giờ thì đã đỡ nhiều rồi. Chỉ cần không bị kích động là được.
-Vậy thì tốt quá.
Nó cười thật hiền, giờ cũng hiểu sao nhỏ không có bạn. Lại một khoảng lặng. Nó nhìn Huy và nhớ qua Nhiên. Lại ngồi trên lửa.
-Mày với thằng Nhiên…
-Sao?
Nó nhìn cái mặt ngây ngô của Huy, muốn đập cho một phát.
-Mày có thể yên tâm rồi. Bé Hân không lo nữa thì chuyện mày với thằng Nhiên xem như qua được một cửa.
Nó nói nhanh hết sức, đứng bật dậy đi rót nước. Kẻ bị bỏ lại từ ngây người chuyển sang gật gù rồi cười gian tà. Chưa bao giờ vẻ mặt Huy lại có sự chuyển biến nhiều cung bậc cảm xúc đến vậy. Nó quay lại, Huy đang cười hớn hở. Lòng ngực nó đau thắt lại, những cảm xác chạy lộn xộn.
-Thôi tao về.
-Sớm vậy? Ở lại nói chuyện chút đã.
-Tao có hẹn.
-Với ai?
Nó lại hớ. Cái miệng kiện cái thân mà.
-Thằng Nhiên.
Huy nói, không quên tặng lại nó một nụ cười trước khi về. Cái bản chất “đâm bị thóc chọc bị gạo” không thể bỏ.
Nhiên nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, mặt mày nhăn nhó. Một chuyện ngoài dự kiến làm kế hoạch không biết về đâu.
-Em đề nghị anh về hỏi thẳng anh An.
Phương nói sau hồi suy nghĩ. Nhỏ có giang Lâm sang thăm Sương nhưng mục đích chính là tường thuật những điều “mắt thấy tai không nghe”.
-Chờ một thời gian nữa đi. Biết đâu chuyện này là thật thì… khó xử lắm à.
-Hai nói gì vậy? Chẳng phải anh Nhiên với anh An đang hẹn hò sao? Như vậy là phản bội đó.
Phương nhìn Sương vẻ ngây thơ vô (số) tội và ăn ngay một cái liếc sắc như dao. Chị em hiểu nhau quá làm bộ chi cho mệt.
-Sương. Bữa nay bà kết thúc chuyện này đi.
-Nhưng…
-Chẳng phải thằng An có những biểu hiện như tui nói rồi sao? Bà còn không chịu nhìn vào sự thật sao?
-…
-…
-Được rồi. Chờ tui đi lấy đồ rồi về.
Phương nhìn theo Sương, nghĩ thầm: “sắp có phim hay để xem rùi. Chị thấy chưa, trước sau em cũng có cách tham gia vào chuyện này mà. Thời của ta đã tới. Ha ha ha”
(Trời: Thiên Lôi lấy cho ta cái mềm nhanh lên, nhanh lên. Nổi hết gai óc rồi)
Nhiên cũng về phòng dọn đồ.
-Mày về sớm vậy? Mới thứ tư mà. Cuối tuần này được về luôn rồi.
-Tao có việc.
Nhiên sực nhớ điều quan trọng liền lấy tấm ảnh đưa cho Huy.
-Em gái mày phải hông?
-Ừ. Ơ… sao mà nó ngồi với thằng An vậy ta?
Huy trưng cái mặt ngu ngơ ra nhìn Nhiên.
-Mày thật sự không biết sao?
-Ừm. Tao không nghe nó nói gì hết. A… em gái mình lớn rồi mà mình không biết.
Chuyện của bé Hân mà Huy không biết thì… hệ trọng và bí mật lắm rồi. Lửa cháy phừng phừng, từ chân vượt lên đầu Nhiên.
-Nhìn cũng đẹp đôi há? Thằng An cũng tốt. Làm em rễ tao cũng được.
Nhiên giật tấm ảnh, bỏ đi thẳng. Huy ngã lên giường, tay ôm mấy cái gối bông, cười ngặt nghẽo.
Nó nghĩ… Nó nghĩ… mà nghĩ cái gì? Từ ngày gặp Huy, nó mất ngủ. Thật không ngờ Nhiên lại… vậy mà dám nói với Huy: “An là người duy nhất tao yêu mến từ trước đến giờ”. Ngụy biện. Nói dối. Lừa đảo… Cầu chúa cứu vớt linh hồn nó. Cầu chúa cứu vớt linh hồn những củ sen đang bị hành hạ.
-An! An ơi! Ông ở đâu vậy!
Sương gọi. Nó cúi người, chìm nghỉm trong đám lá sen, mệt mỏi lên tiếng.
-Ở đây nè.
Sương bước xuống ruộng, lội đến chỗ nó.
-Bà về hồi nào vậy?
-Mới về nè. Ông thấy tui tốt hông? Mới về là thăm ông liền đó.
-Bà tốt lắm.
Nó thở dài ngao ngán. Lại bắt đầu rồi. Lần nào Sương về cũng kể mỗi chuyện Nhiên với Huy làm nó
muốn phát điên.
-Ông Nhiên bữa nay…
-Đủ rồi. Bà mà kể chuyện thằng Nhiên với thằng Huy nữa tui sẽ tống cổ bà về ngay lập tức.
Nó gắt lên. Chưa bao giờ giỏi kiềm chế.
-Nói với tui bằng cái giọng đó là sao hả? Không lẽ…
-Không lẽ cái gì?
-Ông ghen?
Nó bị trụng nước sôi, lúng ta lúng túng.
-Gh…gh… ghen cái gì? Ai nói… tui…
-Ông đang ghen. Đang ghen. Đang ghen.
Sương ghé sát mặt nó, nhỏ không bao giờ cho người ta đường thoát. Nó không cãi nữa, cúi mặt và im lặng.
-Từ khi nào? Khôn hồn thì khai ra mau.
-Khai cái gì chứ?
-Ông còn chối nữa?
-Tui…chỉ là… chỉ là… không muốn nghe nữa.
-An, ông yêu ông Nhiên rồi phải không?
Giọng Sương nhẹ tênh mà làm nó choáng váng. Sương lúc nào cũng ép người ta đến đường cùng. Có loại vết thương không ai nhắc đến thì sẽ không đau. Yên lặng thật lâu. Gió thổi hiu hiu. Giọng nói hòa trong tiếng gió, buồn nao lòng.
-Có thay đổi gì đâu. Nhiên… chẳng phải bà nói là… thằng Huy…
Thiên thạch rơi trúng đầu Sương. Nhỏ la lối um xùm.
-Sao ông lại yêu ông Nhiên hả? Sao lại là ông Nhiên? Ông yêu con trai hay con gái tui không quan tâm nhưng sao lại là cái tên đào hoa đó hả?
-…
Ở một bụi cây gần đó. Lâm kéo Nhiên lại.
– Nhiên, khoan chờ Sương chút nữa hãy ra.
-Được rồi. Được rồi…
-Chị hai bây giờ giống bà nội của anh An quá.
Phương lên tiếng, khúc khích cười.
-Không. Anh thấy giống mẹ hơn. Giống lúc bà mẹ biết con rễ là ai. Mà thằng rễ thì không tốt đẹp cho lắm.
-Mày nói vậy là ý gì hả?
Nhiên cằn nhằn.
-Tao chỉ nhìn tình hình mà nhận xét thôi.
Cuối cùng, Sương nói hòa tiếng thở dài.
-Bó tay ông luôn.
-…
-Mấy chuyện tui kể là gạt ông đó. Ông Nhiên thật ra không có gì với ông Huy hết. Tui chỉ muốn thử xem ông phản ứng sao thôi.
-Cái gì?
-Thật đó. Ông Nhiên không có quen ai hết.
-Nhưng thằng Huy nói là…
-Ổng nói gì?
-Nó nói là hẹn với thằng Nhiên.
Sương ngẩn ra rồi cười lớn.
-Ổng gạt ông đó.
-Cái gì? Trời ơi, sao mà tui hết bị người này gạt đến người kia gạt vầy nè. Bộ tui ngốc lắm hả?
-Không. Ông thật thà quá thôi.
-Khen hay chê đây?
-Khen mà. An… Ông yêu ông Nhiên ông sẽ đau, rất đau đó. Nhưng vì đây là sự lựa chọn của ông nên tui sẽ ủng hộ.
Sương véo má nó, cười. Nhỏ gọi lớn.
-Nhiên, ra đây đi. Tui trả ông An cho ông đó. Tụi tui đi à. Không làm phiền hai người đâu.
Sương tóm cổ Phương lôi xoèn xoẹt kệ xác nhỏ phản kháng. Mặt Phương như cái bánh bao chiều, lầm rầm chửi rủa bà chị. Đoạn hay nhất không được xem.
Nó hóa đá. nó so với trái cà chua không khác bao nhiêu. Phải chi có cái hố để nó chui xuống. Nhiên không nói, nhìn nó tủm tỉm cười.
-Mày thôi đi. Không được cười.
-…
-Không được cười, nghe không hả?
-Lại định đánh tao như lần trước sao?
Nhiên kéo vai nó. Hai đứa cao cũng ngang nhau. Mắt nó mở to rồi từ từ khép lại. Những tấm lá sen xanh thẳm đung đưa trong gió. Rì rào, rì rào. Nắng chiều dịu nhẹ đẹp lạ lùng. Ngạt thở, nó đẩy Nhiên ra.
-Đủ rồi. Có người thấy thì sao.
Nhiên cười, lấy tấm ảnh trong túi đưa cho nó.
-Cái này là sao?
-Tao với bé Hân em thằng Huy mà. Ơ… sao mày…
-Con Phương đưa đó.
Nó kể Nhiên nghe mọi chuyện trong khi…
Thy khụy xuống nền cỏ trên bờ ruộng. Những giọt nước mắt rơi lả chả. Tiếng thì thầm tắt nghẹn trong gió. Mất hút…
-Trời ơi. Em trai con… em trai con…
(Trời: đừng khóc nữa. Để ta gọi Bụt…
Nửa phút sau: đi công tác ở châu Phi rồi hả? Đói quá không về nổi. Rồi, biết rồi. Ta sẽ gửi người qua tha xác ông về…
Trời giọng hối tiếc: thành thật xin lỗi mi nhá)
THE END
Ken says
sao ngắn quá j, truyện hay lắm
Ngân says
Chuyệu tiếu lấm khi có thêm lời thoại của trời và chú
Kết thúc tốt đọc cười mún lộn ruột kkkk