Truyện gay Em ngổ ngáo cho anh ngây dại
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
5.
Cuối năm nay “anh yêu” sẽ về. Anh về vào dịp Noel. Về đúng dịp sinh nhật em. “Anh yêu” lo cho em lắm. Chúng em nói chuyện rất hạp nhau. Chẳng hiểu từ lúc nào, em đã xem anh như một phần của cuộc sống. Anh nói toàn chuyện lãng mạn. Em thích điều đó. Anh thích ngồi trên sân thượng ngắm sao. Còn em thì lại thích lang thang dạo biển. Anh thích dang tay ra hứng mưa. Còn em muốn được dầm mưa. “Anh yêu” tung, em hứng. Tụi em cứ như đôi uyên ương quyện mãi không rời. Ngay lúc này, em chỉ đợi “anh yêu” về, ôm anh vào lòng thôi.
– Châu, em có yêu anh không?
– Anh Minh, em yêu anh. Sao anh lại nghi ngờ điều đó?
– Nếu như anh không giàu, anh không đẹp trai, anh có thể hạ gục trái tim em không?
Em bối rối vì câu hỏi quá ư khó của “anh yêu”. Em phải trả lời sao đây. Thực chất mục tiêu ngay từ đầu của em là vì “anh yêu” giàu. Nếu như “anh yêu” không có điều đó thì em có yêu không? Em không biết. Em phân vân. Con người em cần điều đó, nhưng tình cảm có cần không?
– Anh hỏi kỳ quá! Thực tế, anh đâu như vậy? Phải không?
– Em dẻo miệng quá … Noel anh về, sắp gặp em. Anh thích lắm …
Về phía hắn. Ngỡ rằng sau lần ấy, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nhưng không. Hắn vẫn là kẻ ngoan cố thích xen vào cuộc đời em. Hắn vẫn phone, vẫn nhắn tin, vẫn mong em cho hắn một buổi hẹn. Em từ chối. Đến bây giờ em vẫn nhớ như in nụ cười duyên của hắn. Hôm nay mưa to quá. Mưa ngập khắp thành phố. Em bị kẹt lại trường. Ba mẹ đi vắng hết rồi, chị Hai cũng đang mắc kẹt tại chỗ làm.
Truyện gay Em ngổ ngáo cho anh ngây dại. Ai đưa em về đây? Đã 6h, trời tối hù mà em vẫn ủ rũ trên bậc thềm trước cổng trường. Lạnh quá! Bất giác, em thấy cô đơn vô cùng … Trong mưa, nhà ai mở bài “Khi giấc mơ về” của Phương Thanh thế nhờ …Í ! Chuông điện thoại ! Em lơ đãng quá. Là mẹ hay chị Hai đây? Chắc chị Hai.
– Alô, chị Hai, chở em về, mưa to quá nè!
– Uhm … Châu hả? Anh Huy đây, em đang ở đâu mà mưa?
– Trời, anh nhà nghèo? Ở,đâu hỏi làm gì? Không liên quan đến anh.
– Anh chở em về nhé! Em đang ở đâu?
A! Có hắn tình nguyện chở về, được đấy chứ. Để xem!
– Trường Hùng Vương. Muốn đón tôi à? Cũng được, để xem anh có lòng thành thế nào. Đến đây, và đừng mặc áo mưa.
– Ừ! Đợi anh
– Ê khoan. Tôi chỉ nói chơi, trời thế này mà không mặc áo mưa? Anh điên à? Ê … ê …
Hắn đã cúp máy. Sao? Hắn sẽ đến đây và không mặc áo mưa?Mình khùng quá! Sao lại “chơi ác” người ta như thế? Mà, hắn không ngu như thế đâu. Mưa thế này, không mặc áo mưa, chỉ có nước chết. Em ngồi gục xuống mái hiến. Ngoài trời mưa vẫn rơi …
– Này nhóc, về thôi, tính ngồi chờ mãi đến sáng à?
Em ngước mắt dòm lên. Bàng hoàng! Là hắn đấy, môi hắn lạnh run run, đầu tóc nhễ nhại, áo quần ướt mem. Em hét lên :
– Anh điên! Có ai điên như anh không chứ?
Hắn vừa run vừa cười. Nụ cười làm ấm lòng bất cứ ai đó :
– Lo cho anh à? Áo mưa này, em mặc đi, anh chở về.
– Lo gì? Lo anh chết, tôi bị vạ lây thì khổ.
– Thôi, giờ này còn “ngổ ngáo” . Mặc áo mưa vào!
Em đón áo mưa từ tay hắn. Em trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
– Hai người cùng mặc. Chứ anh như thế kia … sao không mua hai cái?
– Sao phải mua hai cái? Em đâu cho anh mặc đâu – Hắn vẫn cứ cười, em bắt đầu thích nụ cười quyến rũ ấy – Mà nhờ như thế mới được mặc chung với em chứ.
– Lãng nhách!
Hắn chở em về. Chẳng hiểu hắn lôi đâu ra cái xe máy cà tọc cà tàng này. Đi trên đường mà em cứ lo nó chết máy thì khốn. Hai người mặc chung một cái áo mưa. Áo nhỏ, em gói gọn người sau lưng hắn. Mưa, nhưng em không cảm thấy lạnh. Em mơ hồ cảm nhận được mùi của hắn. Cái mùi chua chua đặc trưng của mấy gã đàn ông. Lưng hắn rộng, áo hắn ướt mem. Em hít mạnh … cái mùi … trở nên quen thuộc với em quá. Em từ từ luồn tay ngang eo hắn … Dừng lại! Ai thèm ôm gã nghèo này chứ! Đúng lúc ấy,hắn lên tiếng làm em bật ngửa :
– Ôm anh đi nhóc. Cho mượn không tính tiền.
– Gớm! Thôi, ôm mắc công tôi … nghiền, sợ lắm – Em cũng đâu vừa.
– Haha … em đúng là …
– Là sao?
– Là Giang Châu chứ sao.
Em tính đưa tay nhéo vào eo hắn. Mà thôi, như vậy tình cảm lắm.
– Châu nè … anh có quyền thích em, được chứ? – Anh hạ giọng
– Sao lại thích tôi?
– Không biết. Tình yêu thuộc về con tim. Con tim thì … khó hiểu lắm em ơi.
Em cười, tên này nói chuyện cũng dễ thương ghê đi chứ. Tính quậy ngầm trong em lại trỗi dậy. Em tinh nghịch trả lời :
– Vậy thì, cho anh một cơ hội nhé? Thích không?
– Thật hả Châu? Em nói thật chứ ? Anh …
– Khoan! – Em cướp lời – Nhưng có một điều kiện, phải trả lời được câu hỏi này.
Hắn hấp tấp:
– Gì hả Châu? Em nói đi!
– Theo anh, tình yêu có màu gì? Nếu trả lời được, tôi sẽ cho anh cơ hội … chinh phục tôi. Nhà tôi đường Nguyễn Trãi. Anh quẹo vào đi.
Hắn quẹo xe vào đường Nguyễn Trãi. Tôi mở cổng vào nhà. Hắn nói với theo :
– Anh sẽ trả lời được. Nhất định!
– Vậy đi. Liên lạc sau. Cám ơn anh !
6.
Sau lần ấy, em lao đầu vào chuẩn bị ôn thi học kỳ 1. Em hầu như chẳng còn thời gian lên mạng gặp gỡ “anh yêu” nữa. Hắn cũng vậy, im re luôn từ hôm trời mưa đến giờ. Ban đầu nghĩ là hắn bệnh. Dầm mưa như thế, không sốt mới lạ. Ôi! Ai biết được, giờ em chỉ chuyên tâm học hành thôi … Nghĩ cũng mắc cười, tình yêu có màu gì? Có hỏi thánh cũng chẳng trả lời được. Lần này, hắn thua nữa rồi. Hay là, sợ quá hắn chuồn luôn rồi? Bản lĩnh yếu vậy ư? Kệ đi …
22-12 là kỳ thi học kỳ 1 kết thúc. Em làm bài khá. Trường cho nghỉ một tuần sau đó. Vậy là em có thể vi vu trong mùa Noel rồi. Vâng, Noel – ngày gặp “anh yêu”. Noel – ngày sinh nhật. Lần cuối cùng em gặp “anh yêu” trên mạng. Cũng lần cuối cùng, em không bao giờ gọi anh là “anh yêu” nữa …
– Châu, em khoẻ không? Thi tốt không em?
– “Anh yêu”! Em khoẻ. Chỉ được kết quả khá thôi anh ạ- Em nũng nịu
– Vậy được rồi em. Lo học hành là tốt. Noel này, anh sẽ có mặt tại Việt Nam. Có mong gặp anh không?
Em hồi hộp. Hai ngày nữa là Noel rồi. Chỉ còn hai ngày nữa thôi, nhân vật “anh yêu” mà em thêu dệt sẽ xuất hiện? Chỉ còn hai ngày nữa, em sẽ gặp “một nửa” của em? Nhưng mọi hồi hộp trong em chẳng còn nghĩa lí gì. Em chấp nhận. Em yêu anh ấy, và anh ấy cũng thương em cơ mà. Hai ngày nữa. Em sẽ chờ. Đêm 24-12, “anh yêu” sẽ đợi em trong quán café Napoly đường Phạm Ngọc Thạch. Bất chợt, em hỏi : Truyện gay Em ngổ ngáo cho anh ngây dại.
– Sao anh biết café Napoly? Quán đó mới mở mà?
– À … Bạn anh nói anh biết. 8h tối, anh đợi em nhé? Nhóc cưng!
– Ừm, em sẽ tới.
Ngẫm lại, tình yêu của em với anh sao mà nhanh quá. Nhanh hơn em có thể nghĩ. Em chat, và em yêu trên mạng. Liệu rồi, em có thể đem cái tình yêu ảo ấy ra ngoài được không? Liệu em sẽ hạp với anh, sẽ như anh mong đợi? Liệu anh có phải như Cổ Thiên Lạc? Anh có phải ông chủ hãng ráp xe ôtô? Mà những vật chất ấy, giờ đâu có ý nghĩa gì? Bước đi này, em có quá vội chăng? … Dẫu sao, khi gặp mặt em và anh phải có thêm thời gian tìm hiểu nữa. Anh và em, em và anh … sao xa vời quá anh ơi …
Hắn gọi điện. Không lẽ hắn còn nhớ mình sao? Không lẽ hắn … chưa chết. Hihi, em thấy em sao mà ăn nói xui xẻo
– Châu, anh có câu trả lời. Em muốn nghe không?
– Nghe, anh nói đi, Châu nghe – Hoá ra hắn có câu trả lời.
– Nhưng anh muốn gặp em, muốn nói ra câu trả lời trực tiếp với em.
Em lưỡng lự :
– Thôi cũng được. Khi nào?
– 8h đêm Noel. Hai bốn tháng mười hai. Là sinh nhật em? Phải không?
– Sao anh biết rõ thế? … À cái name-card. Ý mà khoan, hôm ấy Châu bận. Khi khác được không? Mình còn nhiều dịp mà.
– Nhưng …
– Không nhưng gì hết. Châu nói khi khác.
… Hắn cúp máy. Không lẽ mình làm hắn buồn? Nhưng mình hẹn với “anh yêu” rồi mà. Mình đâu làm gì sai. Ừ! Em không sai. Còn hắn, thiếu gì cơ hội. Chính em cũng muốn tò mò nghe câu trả lời của hắn kia mà …
Đêm, Em ngủ. Dịu dàng đi nhé chút bình yên …
7.
8h. Một tiếng nữa là đến 8h. Một tiếng nữa thôi là uyên ương hôi ngộ. Em sẽ mặc bộ đồ gì đây? Em cười thầm. Đến nước này, em điệu được ư Giang Châu? Xí, điệu là lẽ đương nhiên, đi gặp người yêu mà lị. Điệu – bản chất của em rồi. Để xem, mình sẽ xuất hiện như thế nào nhờ? Noel lạnh. Áo len cùng với mũ len nhé. Thêm cái quần kaky màu kem. Đơn giản mà vẫn mốt.
Đường phố đông quá. Màu đỏ. Đêm thành phố màu đỏ. Chỉ có mình em là lạc loài. Biết vậy em sẽ mặc chiếc áo tay dài màu đỏ. Dễ thương lắm chứ. Mà thôi … Em vẫy vội chiếc taxi. Đi nhanh, không trễ mất, “anh yêu” nhất định không thích mình đến trễ đâu …
Hít một hơi dài, em thu hết can đảm ung dung bước vào Napoly. Eo ôi, giữa một rừng người như thế này, anh có nhận ra mình không? Em chọn cho mình một chiếc ghế trong góc. Đã 8h rồi. Anh có đến không? Anh có nhận ra mình không? Số điện thoại, anh có số điện thoại của mình mà. Em đợi.
“Khi giấc mơ đã quay trở về …” – chuông điện thoại . Anh! Số lạ. Hy vọng thế.
– Alô!
– Giang Châu?
– Phải!
– Anh Minh đây, em đang ở Napoly. Mặc áo len, quần kaky, phải không?
– Anh Minh! Anh đang ở đâu? À, đúng rồi, sao em không thấy anh?
– Anh …
Có chuyện gì? Em bắt đầu hoảng … không lẽ thấy mình ở ngoài, anh không thích?! Anh đang tìm hướng rút lui? Phải vậy không? Anh Minh ?…
– Sao? Em không hiểu? Chuyện gì anh Minh?
– Anh xin lỗi …
Em shock. Thật sự shock.
– Ok, em hiểu
– Không phải, không phải anh không muốn gặp em. Lầm rồi. Anh yêu em, Châu!
– Vậy thì, anh ra đây đi chứ? Em không hiểu? Anh Minh!
– Đừng giận anh.
– Không. Châu không giận.
Em đang bối rối tự hỏi không biết xảy ra chuyện gì. Giận? “Anh yêu” làm gì mình phải giận? Phải chăng … Lạy chúa! Cái giọng này, quen lắm. Em suýt đánh rơi điện thoại.
– Em nhìn ra cửa đi Châu.
Em quay ra cửa như một cái máy. Em đoán đúng. Hắn. Mặt hắn buồn rười rượi. Em nhìn hắn chết lặng. Chẳng qua, từ đầu đến cuối, hắn và “anh yêu” , hai người là một. Hai người chỉ là một? Là một thôi sao? Chẳng qua, từ đầu đến cuối, em giống như một trò chơi cho hắn thoả sức mà vờn. Một con rối cho hắn thoả sức mà điều khiển. Em – cá thể độc lập nghĩ mình là cái đinh vũ trụ, hoá ra chỉ sống trong vòng lưới mà hắn giăng ra? Phũ phàng! Phải, hắn trả thù em. Haha, em cười, ê mặt chưa Giang Châu? Em chạy. Em chạy. Chạy nhanh. Em xô hắn. Vẫn chạy thục mạng. Đằng sau, hắn đuổi theo em. Là hắn đấy, đích thị là hắn. Là hắn thật. Hắn níu vai em :
– Châu! Nghe anh nói. Anh yêu em. Tất cả là cái name-card. Anh biết tất cả về em qua name-card. Ngay cả nick. Ngay từ đầu, anh không muốn lừa em. Chỉ vì em quá bướng bỉnh thôi. Châu …
Tay hắn mạnh. Hắn làm đau vai em. Em gạt tay hắn ra. Mắt đỏ hoe. Em cắn môi chặt, không để mình khóc :
– Buông ra, đồ lừa đảo. Hả dạ đi, vui đi. Buông ra … – Em hét lên .
Truyện gay Em ngổ ngáo cho anh ngây dại. Hắn ôm chầm lấy em. Em khóc rồi, những giọt nước mắt ứa ra, lăn đều trên má. Hắn ôm em chặt cứng. Em muốn đẩy hắn ra. Hắn đáng ghét lắm. Nhưng chưa khi nào em nhận được một vòng tay ấm áp như thế. Hắn, đang làm gì thế kia? Hắn đang làm gì vậy? Nâng cằm em lên. Em muốn phản ứng. Nhưng tê liệt, em như con thú hoang bị thuần chủng … Em nhắm mắt, nhưng vẫn nghẹn ngào … Ôi, hắn hôn em. Em? Có phải chính em? Em đang cho hắn cái phần phước lớn nhất là chạm môi hắn vào môi em? … Hắn? Không … là “anh yêu”.
– Em biết tình yêu màu gì không Châu?
Em lắc đầu. Mỉm cười. Em cười rồi đấy. Vâng, vì em hạnh phúc.
– Không … em đố anh mà.
Anh cười. Vẫn là nụ cười thiên thần :
– Môi em, má em đang đỏ ửng. Em thấy không? Tình yêu trong anh lúc này đang có màu đỏ – Anh cầm tay em, đặt vào trái tim anh – Trái tim anh đỏ, dòng máu tình yêu đang chảy trong em, trong anh, là màu đỏ em à … Thế nào? Anh nói có đúng không Châu?
Em tròn mắt ngạc nhiên. Sao anh lại trả lời hay đến thế? Em cười mãn nguyện. Em nhìn đường phố. Những ông già Noel, những chiếc mũ, những quả châu . Anh ơi! Tình yêu trong em có màu đỏ …
– Sinh nhật em, đi chơi với anh nhá. Đứng đây đợi, anh lấy xe.
– Lên xe đi nhóc. Tính đợi mãi à.
Câu này quen quen. Ừ! Hôm trời mưa, anh đưa em về, cũng nói thế. Lại chiếc xe cà tịch cà tang ấy sao? Em cười … vật chất trong em đâu còn ý nghĩa. Em quay sang …
– Á ! Xe hơi? Anh … ?!
– Không nhớ “anh yêu” của em làm gì sao? Nhóc!
Noel đỏ. Tình yêu đỏ. Nguồn hạnh phúc đang chảy rần rần trong em …
—- Hết —-
Leave a Reply