
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
ĐỜI CỦA NÓ
Tác giả: Hải Anh
Chap 3: Vì yêu mà đến
Nó đóng cửa “rầm” một tiếng. Đống đồ trong tủ bay tung tóe, cái vali bị thộn đến ngẹt đầy. Nó muốn bỏ nhà đi, cái thân hình bé nhỏ của nó cứ run lên bần bật, một thằng nhóc 17 tuổi đầu muốn bỏ nhà đi ư?
– Mày đứng lại cho tao không hả? Mày muốn tao tức chết hay sao? Nguyên…- mẹ nó thản thốt lên.
– Bà không phải là mẹ tôi!!!
Nó chạy ào ra ngoài cửa, cái vali được bận dồng dồng kệnh kệnh cả lên. Cánh cổng sắt cũng bị nó dập một đường thiếu điều muốn bay khỏi trụ ngỏ. Tiếng khóc của mẹ nó trong nhà vẫn vang vọng ra, vài ánh đèn nhà hàng xóm bật lên, tiếng chó sủa, họ đang nghe một cuộc cãi vả.
Nó kéo lê vali đi thật nhanh, chân nó không hề muốn dừng lại và lí trí của nó cũng thế, nó muốn biến mất khỏi căn nhà đau thương chôn chân nó 5 năm đó… Nhưng nó biết đi đâu bây giờ đây?
– Nguyên!!!- tiếng anh cất lên, xé tan màn đêm đen tối, nó ngốc đầu lên đầy hy vọng.
– Anh???
– Sao em lại kéo vali đi? Em nên về đi, mẹ em buồn lắm đấy!
Anh giữ một khoảng cách với nó. Nó thì muốn ôm anh lúc này quá, chỉ có anh mới xua tan được cái giá lạnh trong nó.
– Không, em không về nhà đâu, mẹ em là ác quỷ, bà ta không hề hiểu cho em!
– Em không được nói như thế, bất hiếu lắm em biết không, nghe anh, đừng khóc, về đi em!
– Không, em không về đâu, nhất định em không về đó nữa đâu!
– Em không về anh sẽ chết cho em xem!- anh đưa con dao từ trong túi quần lên cổ anh, cái khăn tay của nó anh tính đem trả rơi xuống đất.
– Đừng, đừng, anh đừng dọa em mà, em về… em về được chưa… huhu…- nó sợ mất anh lắm, nó mếu máo, quay đầu vali, rồi chạy một mạch.
Anh đứng đó mỉm cười nhìn nó… “Anh xin lỗi”…
—————————————————————
Nó bước vào nhà vẻ mệt mỏi.
– Sao mày lại về, mày không đi nữa à?
– Mẹ, sao mẹ lại làm vậy hả?
Nó hốt hoảng khi mẹ nó nằm sát bàn kính cạnh cửa chính vào nhà, cái bình bông đã vỡ, tay mẹ nó đầy máu, mảnh mẻ bình đâm vào chân vào lưng mẹ nó toàn là máu.
– Sao mày không đi? Mặc tao… mày cần biết gì mẹ mày nữa!
– Không, con biết sai rồi mẹ ơi, con xin lỗi!
Nó nhanh chóng tìm hộp băng cứu thương, máu ra nhiều quá. Nó chặm hết những vết máu, sát khuẩn rồi bôi thuốc cho mẹ nó, những miểng chai được nó dùng nhíp gắp ra, mẹ nó nhìn nó vẻ giận dỗi.
– Phải chi lúc nào mày cũng nghe lời mẹ!- mẹ nó nói.
– Con xin lỗi, để con dìu mẹ về phòng nghỉ…
Mắt nó rĩu xuống một nổi buồn…
——————————————————————
Sáng nay nó dậy rất sớm, nó nấu tí cháo nóng cho mẹ nó, tươm tất một cái áo trắng tinh, nó uống ngụm sữa rồi vác balo đi học. Nó ngồi trên xe buýt mà đầu óc cứ tơ tưởng về chuyện tối qua, tại sao mẹ nó lại như vậy, tại sao anh lại có hành động kì lạ đó chứ…
Trường vẫn vắng lặng đến lạ, một điều gì đó rất lay lắt đến chán nản. Chợt bầu trời âm u hơn, mày mây biến sắc hơn, mấy cái lá vàng xào xạc cuộn mạnh theo gió. Nó chạy nhanh lên lớp.
– Nguyên đi học sớm thế?- lớp trưởng lớp nó hỏi.
– Bình thường thôi!- Nó đặt balo xuống ghế.
Nó dáo dác nhìn, anh đâu rồi? Chẳng phải giờ này anh sẽ đem đồ ăn cho nó sao, nó tính đứng dậy đi lên lầu anh thì học bàn nó rơi ra mảnh giấy nhỏ. Nó cầm lên đọc: “Nguyên bé nhỏ của anh, sữa và bánh mì trong học bàn nhé, anh muốn đổi mới hơn, sợ anh cứ ngồi bên em suốt em sẽ chán anh mất hì hì, nên hôm nay mình không gặp em nhé! Anh yêu em!”
Nó mỉm cười, hóa ra anh đang chơi trò mèo vờn chuột với nó đây mà, hihi, hôm nay nó sẽ tập ko gần anh một bữa.
_____________________________________
Kết thúc một ngày học không có anh nó trở về căn nhà lạnh lẽo, ba nó đi công tác suốt, còn mẹ nó vẫn giữ khoảng cách với nó. Nó nằm trên giường tay dập cái game nát bét. Nó đang chờ anh gọi hay nhắn tin cho nó.
“tin tin”- một dòng tin nhắn làm nó ngẩn ngơ.
“Nguyên bé nhỏ, em đừng buồn nữa nha, mẹ có suy nghĩ của riêng mẹ, mẹ muốn tốt cho em, anh thì làm sao bằng mẹ được đúng không? Mẹ sinh ra em mà, em phải có hiếu với mẹ chứ… Anh rất vui vì em chấp nhận làm người yêu của anh, tối qua mình xem phim vui quá em nhỉ? Sáng dậy anh nhớ em lắm, hì giờ lại tối nữa rồi, mong mai gặp em quá, hôn em, ngủ ngon”
Nó lại mỉm cười, trong lòng nó dấy lên một cảm xúc vui lạ thường. Nó mở tháng năm rực rỡ lên coi, bộ phim đang hot mà nó thích.
———————————————————–
Con người ai sinh ra cũng có một số phận riêng. Khi một thứ gì đó được cho đi sẽ có một thứ bị lấy lại. Đó có thể là sinh mạng…
– Cái chết….
– Không… con tôi… ông trời ơi!!! Ông quá bất công…. hự hự… con tôi…
Một người mẹ khóc ngất lên ngất xuống, đôi mắt đã sưng húp và đen dần đi khi di hài đứa con đã tủ khăn trắng xóa. Cô bác họ hàng tề tụ đông đủ chờ ngày tốt hỏa táng chàng trai tội nghiệp.
– Bà ơi, bà đừng khóc nữa, tôi xin bà mà!- người đàn ông già nua đỡ vợ thẳng người lại, khuyên vợ ngừng khóc nhưng chính nước mắt ông lại tuông ra mỗi lúc một nhiều.
Nhà ông quá bất hạnh, chỉ mới đêm qua nhà còn ấm cúng trong tiệc chào đón anh con trưởng du học từ Úc về, nhưng giờ lại thê lương trong không khí tang gia ảm đạm.
– Em muốn bỏ lại tất cả sao? Tại sao em lại giao cho anh trọng trách lớn như vậy? Phải chăng gay là một kiếp khổ hả út?
———————————————————–
– Nguyên đừng bỏ Vĩnh nha! Vĩnh yêu Nguyên lắm!
– Vĩnh, sao Vĩnh lại ở đây?
– Vĩnh tới để được bên Nguyên, Vĩnh nhớ Nguyên lắm!
Vĩnh cười hiền hòa… “Á”, Vĩnh bị một con dao kề cổ, con dao vô tình đó rạch một đường làm đức cổ Vĩnh, Vĩnh ngã xuống, bóng dáng một gã đàn ông to lớn dùng con dao vừa giết người đâm ọt ọt mấy chục nhát vào tấm lưng Vĩnh bê bết máu, Vĩnh chết không nhắm mắt. Gã đàn ông ngước mặt lên cười dê dúa, lão ta nhìn chằm chằm vào nó.
– Tên biến thái, không… không được bước qua đây!
Nó đã nhận ra cái tên đáng ghét mà nó hận, cái tên yêu râu xanh đã làm dơ bẩn tuổi thơ của nó.
– Không… không được lại gần tao!- nó hét lên.
Tên yêu râu xanh tiến lại mỗi lúc một gần. Hắn vung con dao lên cao…
– Cứu em, Thuận ơi, cứu em!- nó la oan oáng.
Một bàn tay kéo nó ngã ngửa ra sau, nó quay đầu sang thì thấy Thuận, anh đang cứu nó…
– Em không sao chứ? Đừng lo có anh ở đây rồi!- anh cười hiền hòa.
– Tụi bay sẽ chết hết! Zaaaa…- lão già xông tới đâm nó.
“Ọt…”……. “Ưm”…. Thuận ngã xuống, anh đã bị trúng nhát dao chí mạng, máu tuông ra tanh tưởi, tên yêu râu xanh cười khà khà, nó hoảng loạn thật sự khi mắt anh không nhắm, miệng anh ngáp ngáp máu trào ra. Nó bất ngờ vung chân đạp lão già kia khi hắn không để ý, rồi nó cầm con dao đâm thật nhanh vào bụng gã, khiến gã chết không kịp ngáp… Nó khóc thét lên….
____________________________________
Nó giật mình tỉnh giấc. Nó mơ một giấc mơ quá khủng khiếp.
– Thuận, đừng bỏ em!!!- nó vẫn lẩm bẩm tên anh trong miệng, mồ hôi nó toát ra nhiều quá.
Nó bấu chặc tấm chăn, chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với anh rồi. Nó phải gọi cho anh mới được. Nó bấm máy một cách hấp tấp… “Thuận, anh ngủ chưa, anh có sao không?”….
”Anh đang chuẩn bị ngủ, em chưa ngủ sao?”- dòng tin nhắn của anh phản hồi làm cho nó thở phào nhẹ nhỏm, may quá anh ko sao.
“Dạ, anh ngủ ngon nha, em ngủ đây!”- nó gửi tin cuối cho anh, nó sợ làm phiền giấc ngủ của anh quá.
————————————————————–
Như thường lệ, nó đến trường sau khi ăn nhẹ với mẹ nó, tại nó còn ăn đồ ăn của anh mỗi sáng mà. Nó quá bất ngờ khi hôm nay anh đi xe con đến trường, không phải, là có người đưa đón anh mới đúng, anh bảnh quá, đẹp trai hơn mọi ngày, khiến nó mẩn mê đứng dựa cửa xe buýt mãi ko chịu xuống làm anh xoát vé cốt đầu nó một cái đau điếng, nó mới ríu rít xin lỗi và xuống xe.
– Anh!!!!- nó gọi anh từ phía sau.
Nhưng chàng trai trước mặt nó vẫn thản nhiên bước đi, chả hề quay lại nhìn nó một cái nào cả.
– Thuận ơi!!!- nó nắm lấy tay anh.
Chàng trai lúc này mới quay lại nhìn nó.
– Cậu là ai?- ánh mắt sắc lạnh.
– Anh…- nó hụt hẫng, anh quên nó rồi sao.
– Buông tay tôi ra, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay!- giọng nói trầm đục hẳn đi, rõ ràng đó là lời đe dọa.
– Anh không nhớ em là ai sao Thuận, em là người của anh mà!- nó rưng rưng.
Chàng trai đang lần mò trong đầu xem nó là ai, sao lại biết Thuận…. “người của anh”, cuối cùng chàng trai cũng tìm ra đáp án nó là ai.
– Cậu là Hồ Nguyên?
– Anh, sao anh lại có thái độ lạ lẫm với em như vậy?
– Người yêu của tôi sao?- chàng trai lại sực nhớ ra cái gì đó, rồi chủ động che giấu điều mình vừa nhớ lại.
– Đúng, em là người yêu của anh, 2 năm rồi!
– Đi thôi!- chàng trai lại chủ động kéo tay nó đi một mạch.
Vài bóng người tụ tập lại thành đám, chúng nó lại được dịp xỉa xói anh và nó.
———————————————————-
Mấy lớp học trở nên trống rỗng, bọn học sinh tràn ra ngoài để xem sói ca dắt bé cừu đi xơi. À không anh ta đang dắt nó lên lầu. Chực anh dừng lại. Ngó ngang ngó dọc. Ngộ nghĩnh nhỉ, lạ lôn nhỉ… Anh chả biết dãy 12 là tầng nào nữa.
– Cậu học lớp nào?- chàng trai hỏi nó.
– Hả? Anh… anh chưa thấy mọi người đang nhìn chúng ta hay sao hả?- nó ngượng chín mặt, nó không hiểu tại sao sáng nay anh lại quên đủ thứ thế không biết.
– Tôi hỏi cậu học lớp nào?
– 11A2 dãy lầu 2, phòng 4.
Anh kéo nó một mạch đến ngay phòng 4, anh thẳng thừng đẩy nó vào trong lớp mà không thèm nếm xỉa gì nó cả.
– Cậu vào lớp đi, lát ra chơi tôi sẽ quay lại gặp cậu!!!- nói rồi chàng trai bỏ đi.
Nó tiu ngỉu ra. Anh đang làm gì vậy…. đó có phải là Thuận của nó không?….
__________________________________
Lớp 12A1 một phen điên đảo khi thầy bí thư đoàn trường giới thiệu về Đỗ Minh Thuận.
– Các em chú ý đây là Minh Thuận, anh trai của Đỗ Thuận, các em thấy sao? Nhìn giống Đỗ Thuận quá chứ gì! Song sinh mà… Minh Thuận vừa du học từ Úc về đấy các em, chứng chỉ du học đạt loại xuất sắc đấy. Vì lí do Đỗ Thuận ko thể đi học nữa nên Minh Thuận đi học thay em trai mình, các em nhớ giúp đỡ bạn mới nhé!
Cả lớp rầm rộ tràng pháo tay chào đón anh trai của Đỗ Thuận. Cơ mà anh em nhà họ Đỗ tài sắc vẹn toàn. Đỗ Thuận thì hoạt bác nhanh nhảu, còn Minh Thuận thì có vẻ chững chạc và sắc lạnh hơn.
– Im lặng nào, không để tôi giới thiệu hay sao?- anh chàng cất tiếng nói sau khi thầy bí thư rời lớp.
Một mùi chảnh chọe bốc lên nằng nặc, từ tiếng nói tắt dần đi, mọi ánh mắt dồn về phía Minh Thuận.
– Thật vô phép tắt nhỉ? Tôi nghe nói lớp này đứng đầu trường mà, sao lại mất trật tự thế không biết!
– Cậu, sao cậu lại nói bọn tôi như vậy!- lớp trưởng đứng lên phân bua.
– Thì sao? Các người đủ trình gì mà nói chuyện với tôi? Chỉ là một đám con nít, trí thức kém cỏi. Tôi là Minh Thuận, bằng tiến sĩ y dược Úc nhé, thành tích học tập luôn là xuất sắc!!! Sao nào? Ý kiến gì nữa không!
Mọi người dường như phớt lờ câu nói của anh… cái tên Minh Thuận đã trở thành “cục ghét” của tập thể 12A1.
Anh chả buồn để ý tới bọn thường dân mọt sách đó. Chàng trai một bước tiến tới đầu bàn ngồi, còn vẳng đi cái cặp của đứa nào đó xấu số. Anh chiếm được một chỗ ngồi lí tưởng mà anh thích. Thằng Công nổi nóng khi cặp nó bị văng đi như thế, hộp sữa của nó đang uống còn chừng nửa bay thẳng vào người anh.
– Cái đệt bố thằng nào pháng hộp sữa vào người tao?- anh giận dữ đảo mắt nhìn xem ai vừa làm cái hành động chó má ấy.
– Là tao, ai biểu mày văng cặp chiếm chỗ của tao?- Thành Công bước từ ngoài cửa vào, cúi người xách cặp của mình lên.
– Á đù, mày ngon nhỉ?- anh nhảy qua khỏi mặt bàn, nhào tới đạp Công 1 cái làm nó lảo đảo ngã xuống.
Nghe có đánh lộn, lầu 1 lầu 2 lầu 3 ào ra hóng chuyện. Có đứa còn chạy xuống dưới phòng đoàn báo cáo tình hình.
Thằng Công không chịu thua, nó vực dậy vung tay đấm vào mặt anh nhưng không được. Anh là võ sĩ quyền anh mà. Ngoài học giỏi anh còn đam mê quyền anh, và là một võ sĩ quyền anh có tay nghề ở Úc 3 năm rồi. Nên thằng Công không thể làm gì được anh, muốn đánh anh à? Không dễ như vậy đâu.
– Tao giết mày thằng khốn!- Công một lần nữa nhào đến đấm đá anh.
“Bụp”… cu cậu bị anh nóc ao bay như siêu nhân gao rồi lao đao ngã cái ào, chắc có sao…
– Đứa nào ngon thì nhào vô! Tao thách đấy!- anh phủi tay trở lại bàn…. Thằng Công hình như đã bất tỉnh.
————————————————————–
Nó nghe 12A1 có ẩu đã liền chạy lên xem. Nó đã chứng kiến anh tàn nhẫn đánh bạn cùng lớp ngất xỉu. Nó khóc òa lên, bấy giờ nó xông thẳng vào lớp, đứng trước mặt anh quát:
– Tại sao anh lại làm vậy? Anh quá khác với Thuận mà em quen biết! Anh quá bạo lực, quá tàn nhẫn! Em ghét anh!- nói rồi nó chạy ngay đi. Trước khi… thầy bí thư đến.
– Dang ra, mới đó mà em đã đánh bạn rồi sao Minh Thuận, em làm vậy thầy buồn quá!
– Tôi làm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!- anh đứng dậy, đầu anh vẫn nghĩ về câu nói của nó…
Đám đông tản ra, chúng nó lại nhìn anh từ lầu 3 xuống lầu 1 tiến thẳng về phòng đoàn chờ án tử.
————————————————————-
Nó chạy thật nhanh về lớp, ụp mặt xuống bàn mà nức nở, chưa bao giờ nó yếu đuối như bây giờ, phải chăng số phận nó éo le đến thế, chỉ một ngày mà anh đã quên nó rồi sao, anh không còn là anh của nó nữa. Anh…
– Đừng buồn mà Nguyên, Nguyên còn có tụi mình mà!- Con Hà Thiên Lộn vỗ vai an ủi.
Đám bạn cũng tụ tập lại bàn nó khuyên nó đừng buồn.
————————————————————
Tại phòng đoàn, anh ngồi một cách rất tự do, chẳng ai buồn mời anh trà nước anh vẫn thản nhiên rót tách trà thầy bí thư vừa pha còn nóng chưa kịp uống. Cái tách trên tay anh rơi xuống sau khi đã cạn nước trà.
– Thầy muốn phạt tôi sao?
– Không, thầy phạt em thì ai phạt thầy đây?
Thầy bí thư vội vàng đóng cửa lại. Thầy mới 24 tuổi thôi, còn trẻ măng ra đấy. Mỗi tội thầy là gay, thầy lại là bot dâm, nhưng kín ở trường.Thầy thích anh từ lúc sáng rồi, quá là dài nhỉ.
– Em có thể cho thầy một ân huệ được không?
– Được nếu em muốn, em yêu!!!- anh đổi giọng, dâm dục hẳn ra và gọi thầy bí thư là em.
Anh chủ động kéo tia quần xuống, không phải để anh chủ động thầy bí thư nhào tới kéo nhanh cái sịp đen xuống, con rắn một mắt bật dậy. Không chần chừ thầy bí thư ngoạm ngay đầu con rắn nuốt lấy nuốt để. Anh nhắm mắt ngửa người tận hưởng.
( Còn tiếp )
Leave a Reply