Truyện gay mới – Đại thiếu gia anh yêu em – Chương 2 Xung Đột

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi hiểu ý nó mà, nếu tống cổ tôi đi thì thật sự là quá dễ dãi, nên nó quyết định giữ tôi lại để từ từ hành hạ tôi cho sướng, thằng nhóc này mới nhìn cứ ngỡ thiên thần nào đi lạc nhưng tính tình thì thôi không thể nào chịu được, chắc cũng là do tính cách của nó được nuôn chiều từ bé nên hư mất rồi đến bây giờ chẳng thể nào thay đổi được nữa, tôi cũng tức lắm nhưng vì mẹ tôi mà tôi phải cố nhịn, mẹ tôi luôn miệng nó rằng, bà chủ ngày xưa chính là người đã cứu sống mẹ con tôi, nếu không có bà thì mẹ con tôi đã chết trong lần đắm tàu năm đó.
Tôi đang mãi nghĩ vớ vẫn thì nó bỗng dẫm vào chân tôi một cái thật mạnh, tôi đau đến nỗi phải thét lên tiếng
– Aaaaaa, nè sao đạp chân tôi ? – tôi nhìn nó, gương mặt hống hách của nó liếc ngược lên nhìn tôi
– Tôi hỏi anh thì có, tôi gọi anh biết bao nhiêu lần rồi không, đi theo tôi mà mất tập trung như thế, dẫm chân anh là còn nhẹ nhé, cầm lấy, ra kia xếp hàng rồi tính tiền cho tôi, tôi ngồi café đợi anh – nó nói xong thẩy hết vào người tôi một đống quần áo, đưa thêm cái thẻ tín dụng của nó, mua chắc để mặc cho cả tháng mỗi ngày môt bộ, đúng là, tiêu hoang thật, nhưng đau lòng hơn tôi nhìn sang quầy tính tiền có một hàng dài người đang đợi thanh toán, chắc là hôm nay sale off nên đông nghịt người đang đợi.
Tôi phải loay hoay gần 1 tiếng đồng hồ để thanh toán xong đống đồ cũng tới lượt mình, Cô nhân viên thông báo cho tôi số tiền, nó khủng đến nổi tôi phải tái mặt.
– Dạ đây là thẻ của anh – cô ấy cười tươi rồi đưa lại thẻ cho tôi rồi bắt đầu in hóa đơn
– Anh ơi, theo thông tin trên thẻ này thì đây là khách hàng Vip bên em, đã đặt được hạng mức siêu kim cương, nên những lần sau, anh có thanh toán chỉ cần báo với các bạn ngoài gian hàng là sẽ được thanh toán ngay luôn không cần phải xếp hàng đâu ạ – cô nhân viên lại mĩm cười trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi, thằng nhóc này, quá đáng thật chứ, vậy mà nó cố tình bắt tôi xếp hàng cả tiếng, ôm cả một đống đồ to tướng.
Thằng nhóc chết tiệt đúng là biết hành người, nhìn tôi tay xách nách mang thấy mà tội. nhìn lước qua thấy nó đang rất hồn nhiên ngồi nhâm nhi tách cà phê trong khi tôi như một cái mắc quần áo di động.
– Nè – tôi gọi nó, nó chỉ liếc lên nhìn tôi rồi lại dán mắt vào điện thoại, xong tôi lại gọi nó
– Nè, có nghe tôi nói không ? – tôi để đống túi đồ xuống đất
– Anh bị điên hả, nói cái gì thì nói đi, cứ nè nè ai biết anh kêu cái gì, đồ khùng – nó ngước lên cau mày nhìn tôi, dù nó đẹp thật đấy nhưng nhìn mặt nó lúc này tôi rất muốn cho nó một phát tát
– Tôi tính tiền xong rồi, đi về được chưa, nhưng đáng ra không phải xếp hàng sao cậu không nói với tôi ?– tôi nói với nó, vẻ mặt nó cứ cười đễu khinh khỉnh khinh khỉnh, ghét chết đi được
– Do anh ngốc thôi,mà giờ này về cái gì, tôi mới nghỉ mệt thôi, tôi còn phải đi mua tiếp – nó trả lời. Cái gì, tôi có nghe nhầm không còn định đi mua tiếp sao, bao nhiêu đây chưa đủ ah. Nhưng thôi tiền là tiền của nó tôi cũng chẳng thèm quan tâm, tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện nó, mặt nó vẫn tỉnh bơ như không có gì xãy ra. Có cô nhân viên trong cà phê shop đi đến chổ tôi, cô ấy vừa định hỏi tôi uống gì thì nó lại lên tiếng
– Ai cho anh ngồi thế ? – tôi hơi đơ, còn cô nhân viên cũng hơi khó hiểu nhìn tôi trong khi nó chẳng thèm nhìn đến bọn tôi
– Anh nên biết những người trợ lý của tôi chỉ được đứng đằng sau lưng tôi thôi, nếu không biết tôi dạy một lần cho anh biết – trời ơi, tôi thật sự chỉ là muốn độn thổ ngày lúc này, thằng nhóc này cũng cay độc thật đấy nó cố tình đợi cô tiếp viên ra mà nói để làm tôi quê mặt đấy mà, mặt tôi nóng rang, bực mình lắm nhưng thật sự tôi cũng chẳng thể nói thêm được câu gì, cô nhân viên ấy thấy tôi cũng khó xử nên, cô ấy cúi chào rồi đi. Còn tôi thì nghiến chặt răng, tay tôi đấm mạnh một cái xuống bàn rồi đứng lên ra đằng sau lưng nó đứng, không vì trươc khi đi mẹ tôi năn nỉ hết lời là phải nghe lời nó thì tôi đã đập nó một trận rồi. Nhìn gương mặt nó mĩm cười mà tôi thật chịu không nỗi, tôi liếc sang nhìn hướng bên kia bỗng tôi thấy cô hoa hậu Linh Nhi, Linh Nhi là một cô gái có nét đẹp rất trong sáng và thánh thiện, thật lòng nếu có thể tôi cũng rất muốn yêu cô ấy, nhưng báo chí vẫn đồn ầm lên là cô ấy sắp làm vợ của ông Kỳ tức là ba của thằng Tiểu Khiết, bất chợt tôi thốt lên
– Người đó có phải là Linh Nhi ?– tôi không biết nó cũng xoay đầu sang nhìn theo hướng tôi nhìn từ lúc nào, Linh Nhi cũng quay về phía chúng tôi, cô ấy nhìn thấy nó mĩm cười một cái rồi cuối đầu chào nó, ôi trời ơi, nụ cười ấy thậy là giống như hoa nỡ vậy xinh đẹp và quyến rũ vô cùng, đúng là thân tiên tỉ tỉ, dù cô ấy lớn tuổi hơn tôi hẳn vài tuổi nhưng tôi không thể nào không mê được. rồi cô ấy khẽ đi đến chổ của tôi và nó, lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với người nỗi tiếng gần như vậy tim tôi cứ đập thình thịch trong khi nó vẫn ngồi tỉnh queo
– Tình cờ quá – Linh Nhi mở lời, xong nó vẫn ngồi im , cười nhếch mép, với vẻ khinh bỉ, tôi nhìn thấy thế liền đỡ lời chào lại
– Chào chị – cô ấy liếc mắt nhìn tôi rồi mĩm cười
– Người ta chào anh sao mà trả lời, người ta không mê trai trẻ, mà còn nghèo nữa biết chưa – nó đáp, tôi thấy vẻ mặt của Linh Nhi kém sắc hẳn
– Tôi không biết phải nói như thế nào, cậu có thể tin tôi đến với ba cậu hoàn toàn không phải vì tiền hay bất cứ thứ gì cả – Linh Nhi trả lời
– Cô khó chịu cái gì, thái độ cái gì với tôi chứ, cô có biết là tôi khó chịu như thế nào khi sắp gọi loại người như cô là mẹ mình, cô thấy bình thường chứ tôi thấy kinh tởm lắm biết chưa – nó đứng bật dậy,mặt đối mặt với Linh Nhi, tôi nhìn thấy mắt cô ấy rưng rưng như sắp khóc, thằng nhóc này cũng thật là quá đáng, tôi cũng đang lúng túng cũng không biết phải xữ lý như thế nào
– Tôi xin lỗi đã làm phiền cậu nhưng thật sự tôi rất mong cậu tôn trọng tôi, dù không tôn trọng tôi nhưng cậu cũng phải tôn trọng ba cậu, ông ấy rất quan tâm đến cậu – bật chợt nó chẳng nói gì thêm, giơ tay lên cao tát thẳng vào mặt Linh Nhi thật mạnh, mọi người ở đó sững sốt hết cả lên, tôi nhìn thấy đã có vài cái máy đang cố quay lại cảnh hot này. Linh Nhi bất ngờ vì cú tát quá mạnh, năm ngón tay nổi hằn lên năm ngón tay, mọi người bắt đầu nháo nhào hơn khi phát hiện ra đây chính là Hoa Hậu Linh Nhi
– Cô không có tư cách nói nhân nghĩa với tôi, có muốn tôi cho cô thêm cái tát nữa không ? – nó giơ tay lên định giáng thêm cái tát nữa thì tôi liền chụp tay nó lại, nó ngước lên nhìn tôi, đôi mắt nó như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
– Anh buông tay tôi ra – đôi mắt nó nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Cậu thôi đi, đây là chổ đông người, làm như thế cô ấy còn mặt mũi nào nhìn ai, còn cậu, còn ba cậu nữa – tôi nói xong hất tay nó ra, Linh Nhi lúc này trước sự xì xào của mọi người, cô ấy ôm mặt chạy thật nhanh, người trợ lý của cô ấy cũng vội vã chạy đuổi theo, tôi cũng quay đầu vài bước thì nó lại thét lên
– Anh đứng lại, anh cho anh đi, anh đi theo cô ấy thì ngày mai tôi sẽ đuổi cổ mẹ con anh ra đường – thằng nhóc này tôi không hiểu nó có ăn sơn hào hải vị nhiều quá mà hóa điên không nhưng tôi chỉ muốn chạy theo cô ấy, rồi lại nghĩ đến mẹ, nghĩ đến lời hứa của tôi với mẹ, nghĩ đến những phiền phức sẽ xãy ra nếu thằng ngáo này nổi điên, và nghĩ đến những lần mẹ kể phải làm sao đáp ơn bà chủ “thật ra thiếu gia là một cậu bé vô cùng tốt tính nhưng chỉ là do cậu ấy thiếu tình thương của gia đình nên mới thế, hãy xem cậu ấy như em trai của con, vì mẹ, vì ân nhân của mẹ con nhé”. Những câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai tôi làm kéo bước chân tôi lại, đám đông cũng giải tán bớt, nó ngồi phịch xuống ghế và im lặng, gương mặt nó cứ như thế, đôi chân mày nhíu chặt, hơi thở rất gấp gáp như đang rất tức giận.
Đoạn – Khánh Tường và Tiểu Khiết trở về khu biệt thự
Nó đúng kiểu ngang tàn, lấy tay đẩy thật mạnh hai cánh cửa bước vào, đã thấy ông Kỳ ba nó ngồi chễm chệ trên bộ ghế sofa đối diện cửa ra vào nhìn thẳng vào tôi và nó, đứng sau lưng ông ấy là mẹ tôi, thêm một ông trợ lý, nó không thèm nhìn đến mặt ai cứ thế là tiến thẳng, đi lao về phía cầu thang, nó biết chắc là cả nhà đang đợi nó, nhưng nó vẫn cố tình như thế. Gương mặt vẫn kênh kiệu và không xem ai ra gì. Tôi đi theo đằng sau lưng nó
– Mày đứng lại đó – tiếng ông Kỳ thốt lên, tôi đứng khựng lại và nó cũng thế, tôi quay qua nhìn mẹ, mẹ tôi đưa mắt nhìn tôi ra đấu cho tôi biết đi vòng ra đằng sau đứng cạnh bên mẹ
– Có gì cứ nói đi, tôi đang mệt lắm – nó trả lời không thèm quay lại nhìn ba nó, vẫn nghênh mặt và đứng im ở đó
– Tao không nghĩ mày lại mất dạy đến thế rồi, Tiểu Khiết ah – ông Kỳ quay sang nhìn nó
– Ba có dạy tôi sao ? – nó quay lại nhìn ông Kỳ mĩm cười, ông Kỳ tức giận đứng lên chỉ tay vào mặt nó
– Thế mày nhìn đi, trong nhà này thiếu cái gì, có bao giờ mày muốn cái gì mà không có không – ông Kỳ nóng giận
– Có, tôi còn muốn một người mẹ trẻ bằng tuổi chi tôi nữa, tôi đang không có mẹ đây – ông Kỳ chẳng nói thêm gì, giơ một tay lên, điều đó có nghĩa là muốn mẹ tôi đưa cái roi cá Đuối, đã được để sẳn trên một cái khay bạc. tôi nổi gai óc, một cái đuôi cá Đuối, dài khoảng 2m, trên đó chi chit nhưng gai nhọn, nếu mà quất vào người chắc là phải rách thịt, tuông máu. Tôi quay nhìn mẹ tôi, nước mắt đã sắp chảy ra khỏi khóe mắt, mặt mọi người trong nhà không còn tí máu.
– Bà Mai, bà không nghe tôi sao ? – ông Kỳ giơ tay cao hơn một chút nữa. Mẹ tôi tay run run đưa cái roi cho ông ấy.
– Tiểu Khiết, tối nay, Linh Nhi qua đây ăn tối, mày phải cúi đầu xin lỗi cô ấy, đồng ý hay không ? – Ông Kỳ mặt lạnh như tiền chẳng thua kém nó, nó vẫn cứ im lặng, mọi người đều cúi đầu nín thở. Ông Kỳ chậm rải từng bước, từng bước, đi qua chổ nó. Ánh mắt của nó vẫn cứ cứng như thép và nảy lửa.
– Mày không trả lời chứ gì, không đồng ý chứ gì, không trả lời này – ông Kỳ thét thật lớn làm mọi người hồn vía lên mây, sau câu “không trả lời này” ông quất thẳng cái roi vào bắp chân của nó thật mạnh, nó đang mặc cái quần short và đúng như tôi đoán, bị cái roi này quất vào thế nào cũng bị rách hết da thịt, gươm gướm máu đỏ. Mẹ tôi thấy vậy vội chạy đến quỳ xuống dưới chân ông Kỳ đỡ lấy tay ông, mẹ tôi khóc dàn dụa nước mắt, tôi nhìn thấy ánh mắt của ông ấy cũng xót con lắm nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
– Ông chủ ơi, cậu thiếu gia biết lỗi rồi xin ông đừng, đánh nữa – mẹ tôi nấc nghẹn, mấy cô người hầu có mặt ở đó cũng chạy đến quỳ dưới chân ông, mọi người đều khóc trừ nó.
– Nếu có thể ông hãy đánh chết tôi đi, tôi không hiểu sao ông ghét tôi như vậy mà không giết tôi đi, ông để tôi sống trên đời này làm gì ? – nó quay lại nhìn ba nó, ánh mắt của nó có thể lột tả hết được mức xung đột đang dâng cao đến cỡ nào. Tay ông Kỳ nắm chắc cái roi, run bần bật, ông giơ tay lên chuẩn bị gián thêm đòn, thì mẹ tôi lạy chụp tay ông ấy lại
– Ông chủ ơi, đừng đánh thiếu gia nữa, do cậu ấy chưa hiểu chuyện thôi, ông đưng đánh nữa, nếu không tình cảm cha con sẽ chẳng còn gì đâu, tôi xin ông mà – cả bọn người hầu trong nhà cũng cuối đầu đồng thanh xin ông chủ tha cho thiếu gia, tôi thật sự không hiểu với tính tình của nó, bị đánh như vậy dù có hơi nặng nhưng cũng đáng thôi sao lại có nhiều người xin cho nó như thế chứ, các cô người hầu còn khóc nức nỡ nữa, có lẽ vì họ sợ quá chăng. Nhưng sau khi nghe mẹ tôi nói ông Kỳ như cố nén lại cơn giận, ném cây roi thật mạnh xuống đất,đi ra ngồi phịch xuống ghế.
– Tao nói thêm một lần nữa, Nếu mày chịu công khai xin lỗi Linh Nhi và hứa sau này không đụng chạm gì đến cô ấy nữa thì tao sẽ tha cho mày, còn không thì … – ông Kỳ vừa kịp nói đến đây thì nó đi vòng ra trước mặt ông ấy, mẹ tôi ôm chặt lấy tay nó luôn miệng kêu “thiếu gia xin lỗi ông chủ đi”, nó phủi tay mẹ tôi ra rồi nói
– Nếu không thì sao ? – nó nghênh mặt.
– Không thì mày đi ra khỏi nhà tao, mày không phải là con của Hoàng Sơn Kỳ này nữa – ông ta chỉ tay thẳng vào mặt nó là thật to,nhưng nó lại mĩm cười rồi nói
– Được, ông cũng chịu nói ra những gì ông muốn, nhưng tôi nói luôn tôi có thể không làm con ông, nhưng xin lỗi con nhỏ đó làm mẹ tôi là chuyện không bao giờ – nó nói xong quay lưng đi ra cửa, mẹ tôi cố kéo tay nó lại, nó phủi tay mẹ tôi ra, mẹ tôi khóc nhiều đến nổi yếu sức ngồi phịch xuống sàn nhà, tôi không biết mẹ tôi lại giành tình cảm cho nó nhiều đến như vậy trong khi chính nó là người luôn lúc nào cũng mắng mỏ người khác không thương tiếc, tôi vội chạy ra đỡ bà ấy đứng dậy
– Tao nói cho mày biết, khi một chân mày đã bước ra khỏi nhà này rồi thì đừng mong có một xu nào từ tao nữa, không có tiền tao coi mày sống như thế nào – Ông Kỳ cố nói thêm, trong khi đó nó cứ thản nhiên mà bước đi, cứ thế nó cứ bước tiếp mà đi.
Thuộc truyện: Đại Thiếu Gia Anh Yêu Em – by: Bindylee
- Đại thiếu gia anh yêu em - Chương 2 Xung Đột
- Đại thiếu gia anh yêu em - Chương 3: Sứ Mệnh Cao Cả
Kiệt Nguyễn says
Hay lắm tg ơi
Mong sẽ ra truyện thật nhanh.