Truyện gay: Đại thiếu gia anh yêu em – Chương 3: Sứ Mệnh Cao Cả
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tiểu Khiết nó cứ lang thang trên đường phố, đầu óc trống rỗng nó không biết sẽ đi đâu và về đâu, nó gọi cho Minh Huy rất nhiều lần nhưng hắn không nghe máy, tính cách kiêu ngạo của nó nên nó chẳng có bạn bè hay người thân gì ngoài thằng người yêu Minh Huy của nó, còn lại những người quanh nó cũng chỉ là lũ ăn bám chắc gì đã giúp được nó. Nó ngồi xuống và thở dài, chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo, chính là Minh Huy.
– Alo, anh mất tâm ở đâu thế, sao lúc trưa hẹn gặp mà không thấy, trong vòng 30 phút nữa anh phải xuất hiệt trước mặt tôi – nó thét lên
– Em bị làm sao thế, anh có việc đột xuất phải lên máy bay, anh tắt máy, anh đang đi quay hình ở nước ngoài, chắc là một tuần nữa anh mới về, ở nhà ngoan, anh mua quà về cho – Minh Huy trả lời
– Quay gì chứ, về Việt Nam ngay, về ngay – Tiểu Khiết
– Thôi nè, giờ anh bận rồi, nói với em sau – nói xong thằng Minh Huy cúp máy, nó chỉ còn nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, nó bấm quay số gọi lại thì lại báo là ngoài vùng phũ sóng, nó tức điên lên được, lúc cần nhất lại chẳng có một ai như thế nào, tiền không có, tối nay biết ngủ ở đâu, mà từ chiều đến giờ nó cũng chưa ăn gì, chẳng lẽ nếu không có ba nó, nó thật sự không sống được. Bỗng điện thoại nó lại reo lên, nó nhanh tay bắt máy
– Anh mau về đây cho tôi – nó lại thét vào điện thoại, nhưng nó không biết tôi là người gọi cho nó chứ chẳng phải thằng ca sĩ gì đó
– Về đâu, tôi đang đứng sau lưng cậu đây – tôi trả lời nó.
– Sau lưng, sau lưng là như thế nào, anh là … – nó vừa nói vừa quay lại thì nhìn thấy tôi đang đứng nghe điện thoại với nó
– Thế cậu nghĩ là ai ? – tôi hỏi nó
– Anh bị điên hay sao mà đứng đằng sau đó còn gọi cho tôi làm gì, sao anh biết tôi ở đây, anh định đến đây cười vào mặt tôi chứ gì – vẫn cái thái độ đại thiếu gia của nó nghinh mặt lên chửi vào mặt tôi xa xả
– Nè cậu lúc nào cũng nghĩ xấu về người khác thế hả, nên không có bạn bè gì là đúng rồi hazzi, mẹ tôi cho số điện thoại của cậu cho tôi, định vị thì tìm ra cậu thôi, mẹ tôi còn nắm tay tôi dặn dò, phải tìm được thiếu gia, phải bảo vệ cậu ấy, nhưng kiểu đanh đá như cậu tôi nghĩ chắc không cần, ai dám động đến cậu cơ chứ– tôi vừa nói vừa bỏ tay vào túi quần nhìn nó.
– Đó là chuyện của tôi, anh mặc kệ tôi đi, biến đi – nó nói xong quay lưng bỏ đi, tôi vội vàng nắm tay nó kéo lại.
– Cậu định đi đâu khi trong túi không có một đồng, không sợ bị người ta bắt cóc ah, cậu có biết giờ này ngoài công viên có nhiều ma lắm không ? – tôi nhìn nó nói, chẳng qua là lúc nãy mẹ có nói với tôi nó rất sợ bóng tối, thấy nó im nên tôi nói tiếp luôn
– Dạo này hay xãy ra mấy vụ bắt cóc người bán nội tạng đấy, bọn nó tìm những người nào đi đêm một mình vắng người thì, xẹt một cái là xuống âm phủ mà ngửi nhan, mà những người vừa trắng trẻo vừa nhỏ nhỏ xinh xinh như cậu thì còn có cái trò bạo dâm, hiếp trước giết sau, chặt thành tám khúc biết chưa hả – nhìn mặt nó lộ rõ vẻ sợ sệt trước những gì tôi nói, to mồm vậy thôi chứ nó chẳng như một thằng nhóc trẻ con. tôi mắc cười lắm nhưng vẫn cố tỏ ra nguy hiểm tuy là những lời đó có hơi lố nhưng tôi nhìn thấy vẻ mặt nó đang có sự hoang mang nhẹ, có thể nó thật sự bây giờ mới nghĩ đến những gì tôi nói khi trời bây giờ cũng đã khá khuya, xe đã vắng bớt và xung quanh là những khoảng tối đen.
– Anh đừng có mà hù tôi, tôi chẳng sợ cả, anh biết chưa- nó nói rồi tiếp tục đi, đi thêm được vài bước thì tôi lại nói.
– Cậu đi thêm vài bước nữa là chổ mấy hôm trước người ta phát hiện ra một cậu học sinh bị giết đấy – tôi nói xong mà cố nhịn cười, nó thì đứng khựn lại gương mặt tái sắc, nhìn nó là biết chúa sợ ma rồi, tuy bề ngoài ngang như cua thế thôi chứ nó còn trẻ con lắm mà, tôi bảo mà hahaha tôi cười thầm trong bụng.
– Nè, sao anh cứ hù tôi hoài vậy, anh muốn cái gì chứ, nói đi – nó nhíu mày nhìn tôi, nhưng trong ánh mắt nó tôi đã thấy được sự yếu ớt trong nó rồi.
– Chẳng muốn gì cả ? – tôi trả lời, rồi khoanh tay quay sang một hướng khác. Nó chạy vòng ra trước mặt tôi.
– Thế anh đến đây làm gì, gặp tôi làm gì ?, chỉ để hù dọa tôi ah – nó lại nghiên mặt nghiến răng nhìn tôi
– Thấy cậu cũng tội, một thân một mình thì như thế này, nễ tình mẹ tôi đã làm việc ở nhà cậu, mẹ cậu cũng có ơn với mẹ con tôi, tôi sẽ cho cậu ở nhờ ở chổ của tôi cho đến khi cậu có chổ ở mới, tốt hơn – tôi cúi xuống lấy hai tay bếu vào hai cái gò má của nó, đúng thật là con nhà giàu da nó mịm như da em bé vậy, mát lạnh
– Bỏ cái tay của anh ra đi – nó hất tay tôi ra.
– Thế là cậu không muốn về nhà tôi chứ gì – tôi hỏi nói, nó im lặng không nó gì chỉ nhìn tôi, xem ra nó vẫn còn cứng đầu lắm. tôi quyết định sẽ chốt câu cuối
– Ok, thế thì thôi, ở đây đi nhé – tôi nói xong quay lưng đi, thì nó lên tiếng gọi tôi
– Khoan đã – tôi quay lại nhìn nó mĩm cười, trong đầu thì nghĩ, cưng thua anh rồi nhóc ah
– Sao?, nghĩ lại rồi ah – tôi nhìn nó
– Thôi được rồi nễ tình anh nói là mẹ tôi đã có ơn với anh và mẹ của anh nên tôi sẽ về nhà anh ở tạm vài ngày để chở Minh Huy về, cho anh cơ hội trả ơn tôi thay mẹ anh – tôi khẽ mĩm cười nhìn nó, cuối cùng cũng chịu đi mà còn cố ra vẻ, chảnh chẹ, bất cần, thôi ok vậy, coi như tôi cố trả ơn cho mẹ tôi vậy. Dù sao thì tôi cũng đã hứa với mẹ là sẽ chăm sóc cho nó một thời gian, chờ mẹ tôi tìm cơ hội nói chuyện với ông chủ xin cho nó về, chuyện này Linh Nhi chưa biết, mẹ tôi tin Linh Nhi là người, nguyên nhân gây ra chuyện này, thì cũng chỉ có cô ấy mới có thể giải quyết được chuyện này.
Tôi mở cửa bước vào nhà, thật ra cũng chỉ là một căn hộ cấp 4 nằm tút sâu trong hẽm cục ít người qua lại, vừa bước vào con Mika nghe được mùi của tôi phóng ra ào ào, tôi ngồi xuống và nó nhảy trọn vào lòng tôi, le lưỡi liếm liếm lên cằm lên mặt tôi, tôi ở đây với Mika cũng được mấy năm rồi, tôi ở đây một mình từ lúc ở quê vào Sài Gòn đi học.
– Mika, cả ngày không gặp em có nhớ anh lắm không – tôi vẫn ôm Mika trong lòng
– Đồ điên, anh đang nói chuyện với anh thế ? – nó dáo dát nhìn xung quanh khung cảnh nhà tôi, thật là bừa bộn, một bộ sofa cũ, một cái ti vi thời Tần Thủy Hoàng và một cái tủ lạnh rỉ sét, đằng sau là nhà bếp với đống chén đũa cũng mấy ngày rồi không rửa.
– Tôi đang nói chuyện với vợ bé nhỏ của tôi đây – tôi nhìn nó trả lời, con Mika cũng rất thân thiện với người lại chỉ biết thè lưỡi cười, chứ chẳng sủa bậy bao giờ, nó hơi ngạc nhiên trố mắt nhìn tôi
– Cái gì, vợ bé nhỏ, tôi không nghĩ chổ này cho người ở đâu, đã ở dơ còn bài đặt nuôi chó, nhưng đúng đó, chắc chỉ có nó mới đồng ý làm vợ anh – nó thở lên nhếch mép kiểu hàn, nó tưởng mình còn là thiếu gia chắc, nếu không vì mẹ tôi tôi cũng chẳng phải thân thiện với nó như thế đâu
– Cậu đang nhờ tôi giúp đỡ đấy nhé, đừng có mà thái độ lồi lõm nhé – tôi bỏ Mik xuống đứng lên nhìn nó, gương mặt nó vẫn vênh vênh, không thèm quan tâm tới. Tôi lấy điện thoại mở đèn pin lên rồi soi đường cho nó đi lên cầu thang lên tầng trên, phòng trên mới là phòng sinh hoạt chính của tôi, ăn, ngủ, tắm gì tôi cũng làm trên đó, tôi và nó đi lên con Mika cũng lót tót chạy theo.
– Đây, đây là phòng của tôi – tôi vừa nói vừa mở đèn lên, nó lại nhìn quanh, đôi mắt nhíu chặt tỏ vẻ không hài lòng lắm, mà có không hài lòng thì tôi cũng kệ nó thôi. Góc đằng kia là cái tủ áo của tôi, có một tấm nệm trải dưới đất, chăn, gối cũng được xếp gọn gàng, ngay cửa sổ có cái bàn xếp trên đó có laptop của tôi, rồi cặp loa, góc đằng kia có cây piano điện và treo thêm một cây ghita. Nó nhìn thật lâu vào chổ hai cây đàn của tôi rồi lên tiếng
– Anh biết đánh đàn sao ? – nó quay qua nhìn thôi
– ừ, chẳng những tôi biết đánh đàn mà còn biết hát, biết sáng tác nhạc nữa – tôi trả lời
– Thật chứ, anh biết sáng tác hả – nó nhìn tôi bằng đôi mắt nghi ngờ
– không tin kệ cậu tôi đi tắm trước – tôi nói xong mở tủ lấy cái quần ngắn và áo phông, cái khăn tắm khoát lên vai rồi đi ra vào toilet
Tôi vừa tắm mà vừa suy nghĩ không biết mấy ngày sắp tới sẽ sống với thằng nhóc con này như thế nào nữa, không biết một ngày có đánh nhau vài chục trận hay không đây. Tôi mặc cái quần short caro với áo thun màu trắng bước ra, đi vào đã nhìn thấy nó đang nằm ngủ ngon lành, chắc là cả ngày hôm nay gặp nhiều chuyện như thế chắc chắn nó rất mệt, nên nằm một tí là ngủ quên luôn, tôi nhẹ nhàng đi đến chổ cái laptop, vừa đi, vừa lấy khăn lau khô tóc, con Mika nhìn theo tôi sủa một tiếng gâu, tôi lấy một ngón tay trước miệng suỵt một tiếng ra dấu cho Mika đừng làm ồn, Mika cũng hiểu ý chỉ thè lưỡi ra nhìn tôi, tôi mĩm cười rồi quay sang nhìn nó xem có bị Mika làm thức giấc không. Nó vẫn ngủ ngon lành như một đứa trẻ, bây giờ mới có cơ hội nhìn thật kỹ gương mặt của nó, đúng là chỉ được cái sống trong giàu sang sung sướng, không lo không nghĩ, nhìn nó cứ như một thằng nhóc cấp 2, dáng cũng nho nhỏ, làn da trắng hồng, đúng thôi con nhà giàu mà. Nó nhắm mắt làm đôi mi nó càng dài và cong vút, đôi chân mày rậm được cắt tỉa cẩn thận nhưng không quá điệu đà, đôi môi thì cứ mềm mềm mộng mộng, hồng hào tự nhiên, trông vẻ nó ngủ lúc này mới đáng yêu hơn chứ. Tôi chưa biết bọn con gái thế nào chứ, như nó thì con gái cũng phải ganh tị. Tôi cứ nhìn nó mà tưởng rằng mình đang bị lạc vào một mê cung nào vậy, tự nhiên tôi muốn thử hôn lên má nó xem thử mùi vị như thế nào, nó có ngọt và thơm như tôi đang tưởng trong đầu hay không, trước giờ tôi chưa bao giờ thích con trai nhưng không hiểu sao với nó tôi có cảm giác kỳ lạ đến như vậy. Đúng thật là bây giờ tôi chỉ muốn thử hôn vào cổ vào gáy nó xem coi cái mùi vị cơ thể của nó có hấp dẫn như những gì tôi đang nhìn ngắm hay không. Bỗng con Mika lại gâu gâu thêm mấy tiếng nữa, chắc là nó đang ghen khi tôi nhìn người khác, lần này thì con Mika làm nó giật mình thật, nó mở mắt ra nhìn tôi, thấy tôi nhìn chầm chầm vào nó, tôi vội liếc mắt sang chổ khác, tôi cảm giác mặt mình nóng rang khi bị nó phát hiện tôi đang nhìn lén nó.
Ánh mắt nó nhíu chặt lại, hình viên đạn nhìn tôi
– Nè anh đang nhìn cái gì vậy hả, anh có biết cực phẩm nhân gian đang ngồi trước mặt anh không ? – nó lại vênh váo, nhưng tôi thật là đếu nhịn được cười, trong khi con Mika nhảy vào lòng tôi ngồi, tôi thì ôm Mika cười sặc sụa
– Cực phẩm cái giề, phế phẩm thì có hahahahaha
– Anh đừng có quá đáng nhé, tu 10 kiếp mới được ngồi cạnh tôi, nhìn tôi ngủ nghe chưa – nó lại gống cổ lên như bò gống.
– Thôi, lạy cậu, đi tắm đi cực phẩm ah – tôi vẫn còn cười, quay qua mở cái laptop lên.
– Nhưng tôi làm gì có quần áo – nói quay qua hỏi tôi.
– ờ cậu mặc đỡ mấy bộ quần quần áo của tôi đi, mai tôi sẽ đi về nhà cậu lấy cho cậu một ít quần áo với đồ dùng cá nhân – tôi vừa nói vừa đứng lên mở tủ tìm một bộ đồ ngắn nào trông mới mới ok một chút rồi thảy cho nó, nó cầm bộ quần áo trên tay mặt có vẻ không hài lòng lắm, nhưng rồi nó chỉ thở dài một cái rồi đi vào nhà tắm, vì cơ bản nó chẳng còn cách nào khác.
Nó lót tót đi vào trong nhà tắm, và mở nước. Tôi chồm lên lấy cây guitar.
“Mưa trôi cả bầu trời nắng trượt theo những nỗi buồn
Thấm ướt lệ sầu môi đắng vì đánh mất hy vọng
Lần đầu gặp nhau dưới mưa, trái tim rộn ràng bởi ánh nhìn
Tình cảm dầm mưa thấm lâu, em nào ngờ.”
Tôi bắt đầu thả hồn vào những câu hát, con Mika lặng im lè lưỡi nghe tôi hát. Trong toilet nó cũng đang nghe tôi hát, nó nhắm mắt để dòng nước mát từ từ chảy lên người nó, một chút rát ở chân do bị đòn lúc sáng, nhưng nó vẫn cố cảm nhận lời tôi hát, dường như nó quên mất luôn cái đau xót ấy.
Tôi giật mình khi nghe tiếng nó mở cửa toilet, tôi buông cái đàn xuống và quay sang nhìn nó.
Từ trong nhà tắm bước ra nhìn nó mặc bộ quần áo của tôi trông mắc cười quá trời quá đất, trông ngộ ngộ như thế nào tôi chẳng thể nào lý giải được, tôi cứ nhìn chăm chăm nó.
– Anh nhìn cái gì thế ? – nó nhíu mày nhìn tôi, tôi không nói gì đứng lên rồi nhìn nó nói
– Lau khô tóc đi rồi đi xuống phố tìm cái gì đó ăn, tôi đói bụng rồi – tôi lục túi quần bò tìm cái ví
– Anh hát cũng ổn nhỉ – nó vừa vò vò mớ tóc vừa nhìn về phía tôi
– Thì sao, cậu có đi ăn không thì bảo ? – thật ra là tôi đang muốn né tránh về việc tôi biết hát vì trước đây mẹ từng cấm tôi đi học hát, cấm tôi trở thành người của công chúng vì một lý do là ba tôi đã bị hào quang giết chết. mẹ tôi không muốn tôi phải như ba tôi.
– Anh tự đi mà ăn, đồ của anh tôi không ăn được – nó vừa nói vừa lau tóc gương mặt cứ vênh váo như thế, tôi thật là bực không chịu nổi
– Nè không đi đúng không, không đi tôi đi một mình – tôi nói xong mặc cái áo khoác rồi đi xuống cầu thang, nó nhìn thấy tôi đi vội vàng bỏ cái khăn xuống cầm cái điện thoại của nó rồi chạy theo tôi.
– Nè đợi tôi với, tên kia – tôi đi vừa khỏi cầu thang quay lên nhìn nó, mắc cười lắm nhưng vẫn cố tình lạnh lùng, thằng nhóc này không cách nào trị nó được, nhưng không biết do cầu thang tôi quá hay không mà tự nhiên nó bước hụt chân cả người nó đổ sập lên người tôi, cả hai lăn ra đất, kiểu gì mà hai tay nó chống lên ngực tôi, hai mặt đối diện nhau, bốn con mắt nhìn nhau, tôi cũng chỉ biết nín thở nhìn nó, nó cũng đứng hình, cứ như thế được vài giây chúng tôi như tỉnh lại bởi tiếng của con Mika sủa inh ỏi.
– Nè sờ ti người ta sướng lắm sao mà chưa chịu ngồi dậy hả – tôi đẩy nó ra rồi ngồi dậy
– Anh nói cái gì chứ, làm như đẹp lắm, anh có biết người có body đẹp nhất Việt Nam này còn muốn được bàn tay ngà ngọc của tôi sờ cho một lần đó biết chưa, có phước mà không biết hưởng – nó đứng lên ngoe ngẩy đi ra ngoài trước, tôi đi sau khóa lại cái cửa rồi đi
Tôi với nó đi ra xe hủ tiếu đầu ngõ.
– Cho con hai tô hủ tiếu mì, đầy đủ nhé – tôi kêu bà bán hủ tiếu.
Cô bán hủ tiếu bưng ra cho tôi hai tô hủ tiếu, nghi ngút khói, nhìn phát thèm, từ chiều đến giờ có được ăn cái gì đâu, nhìn lên thấy vẻ mặt nó ngây ngô lắm dường như nó chưa ăn quán lề đường như thế bao giờ
– Ăn đi nhìn cái gì nữa – tôi vừa nói vừa cuối xuống ăn
– Nhưng mà ăn nhiều buổi tối thế này có sợ bị béo bụng không, con nữa ăn nhiều chất dầu mỡ lỡ bị nổi mụn thì sao – nó vẫn ngồi nhìn tô hủ tiếu
– Không ăn để đó, tôi ăn – tôi nhìn nó, nó từ từ đưa cái thìa xuống, múc một ít nước rồi húp thử một cái, rồi ngước lên nhìn tôi nói
– Tôi không nghĩ là nó ngon như vậy đấy – nhìn mặt nó mà tôi mắc cười không chịu nổi, tí là phun hết thức ăn trong miệng, lúc này trông nó đang ăn khác hẳn với vẻ sang chảnh của nó lúc sáng, tôi nghĩ mẹ tôi nó đúng thật trông như thế chứ chẳng khác nào một đứa trẻ, chỉ cần nó được yêu thương đúng mức thì nó sẽ nghe lời và ngoan ngoãn thôi
– Lúc nãy cậu té có trúng đâu không – tôi hỏi nó
– Không – nó vẫn ăn ngon lành vừa trả lời tôi một cách cộc lốc, không đầu không cuối, không phép tắc gì cả
– Cậu bao nhiêu tuổi rồi ? – tôi lại hỏi nó, nó khựng lại quay lên nhìn tôi
– Anh hỏi để làm gì ? – nó trả lời
– Hỏi để biết, chắt chắn cậu nhỏ hơn tôi, nói chuyện lễ phép chút xíu đi, dạ thưa đàng hoàng chứ – tôi nhìn mặt nó một cách thật nghiêm nghị
– Đồ điên – nó nói rồi cúi xuống ăn tiếp, thật là tôi hứa không dạy bảo nó nên người thì tôi không phải là Diệp Khánh Tường nữa.
– Thế chân cậu bị thương lúc sáng còn đau không ? – tôi lại hỏi nó
– Không – nó trả lời tôi khi vừa húp hết nước trong tô
– Lại không, bảo như thế này, dạ không chứ – tôi nhìn nó, còn mặt của nó thì đang dùi vào màn hình điện thoại. Chợt tôi thấy khóe miệng nó dính một chút dầu mỡ. tiện tay tôi liền rút tờ giấy ăn, đưa lên và lau cho nó.
– Ăn uống, để ý chút đi – nó liền lấy tay đánh thật mạnh vào tay tôi.
– Nè, anh tùy tiện quá rồi đó – nó vễnh môi nhìn tôi.
– Tùy tiện cái gì, con trai nhau cả, làm hơn bồ bịch không bằng mà phải giữ kẻ. Cậu có cái gì, tôi có cái đó, sao phải soắn – tôi hơi tự ái đáp trả
– Tôi cảnh cáo anh đó, đừng có mà sờ mó, chạm vào người tôi – nó trả lời
– Tính tiền cô ơi – tôi gọi bà chủ quán, tại sao trên đời này lại có một thứ người như nó chứ.
Vừa đứng lên nó kêu lên một tiếng làm tôi giật mình, quay sang hỏi nó.
– Sao thế ? – nó nhăn mặt nhìn tôi, suýt một cái rồi trả lời.
– Tự nhiên đứng lên thấy hơi đau, mà chắc không sao, đi về thôi – nó nói xong rồi cứ như một con hổ què cứ đi cà thọt, cà thọt từng bước một, chân bên kia thì rỉ máu. Tôi thấy vậy liền chạy đến chổ nó, ngồi xuống nhìn vào chân nó xem như thế nào, tôi mở cái đèn pin trên điện thoại ra mà nhìn. Trời ơi sưng một cục to vù như giò heo thế mà bảo không sao.
– Chân cậu sưng to thế này mà bảo không sao ah, đi về đến nhà cưa chân luôn là vừa – tôi ngước lên nhìn nó
– Kệ tui, chân tui, anh phải lo – nó trả lời. Trời m*, muốn chửi thề với thằng nhóc này ghê, cứng đầu cứng cổ vô đối
– Leo lên, tôi cỗng về – tôi đứng lên khom lưng xuống
– Thôi tôi tự đi về được – nó nói rồi cà thọt đi qua mặt tôi, biết thằng nhóc này nó sẽ chẳng bao giờ nghe lời tôi thôi thì không cỗng nữa tôi chạy vòng ra đằng trước nó lấy tay vòng qua vai rồi nó ngã xuống, tay kia vòng dưới chân, uỵch một phát tôi nhất bỗng nó trong tay, trong nó nhỏ nhắn thế kia mà có là gì đâu.
– Bỏ tôi xuống, bỏ tôi xuống đi – nó la lên, nhưng chân nó dường như đau quá nên cũng chẳng dãy dụa được bao nhiêu, rồi nó dần dần buông xuôi.
– Nằm im đi – cứ thế tôi bước từng bước về nhà, tôi không biết nó như thế nào nữa, tôi chưa làm điều này với ai bao giờ, nhưng cảm giác người thằng bé này cứ thơm thơm kiểu gì ấy, tôi cảm nhận được hơi thở của nó cứ ra vào điều đặn sau gáy của tôi, trước đây tôi có thử yêu một cô bạn, nhưng hoàn toàn không có cảm giác như bây giờ. Và tôi cũng không biết được rằng, đằng sau lưng tôi một ánh mắt rưng rưng nước mắt vì đau, vì bị bỏ rơi, và cảm thấy một chút cảm động với hành động của tôi.
– Còn xa lắm đó – nó thỏ thẻ vào tai tôi, ôi trời ơi, sớm hơn có phải tốt hơn không, giọng nó ngọt ngào như thế mà lúc nào cũng đanh đanh đá đá lên.
– Không sao, ngày xưa tôi toàn đi vác bao tải kiếm tiền, cậu nhẹ chán – tôi trả lời nó, rồi huýt gió giai điều một bài hát.
– Lúc nãy tôi nghe anh hát, anh hát lại được không, tôi cũng thích bài đó lắm – tôi hơi ngạc nhiên vì tự nhiên trên lưng tôi, nó lại nhỏ nhẹ như một con mèo ngoan, chứ không phải con cọp tự cao nữa rồi
– Thôi đi,ngoài đường, ngại lắm – tôi trả lời và cố bước thật nhanh về nhà, tự dưng tôi thấy mắc cở kinh khủng, tôi thấy trong lòng lại rộn ràng thế nào, nhưng tôi chắc chắn thứ cảm giác này trước đây tôi chưa bao giờ có được.
Mở cửa vào nhà tim tôi vẫn còn đập thình thịch, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ngại ngại trước một ai đó. Tôi mở cửa và rọi đèn pin để nó thấy đường mà đi, trong nhà chật chội nên đành để nó nhích từng bước lên lầu vậy.
– Cậu đợi tôi lấy rượi thuốc xoa bóp cho, sáng mai khỏi liền – tôi vừa nói vừa cởi cái áo thun ra, bế nó về đến nhà người tôi ước đẫm mồ hôi. Nó ngược lại nhìn tôi không kịp chớp mắt, dù sao thì 3 năm tôi tập GYM cũng không tệ, vai u, thịt bắp, múi nào ra múi đó, da ngâm nhưng nói chung là ổn.
– Cái gì đấy ? – nó bịt mũi khi tôi ngồi xuống cạnh chân nó mở chai rượu thuốc ra, rượu thuốc mà, phải có một tí mùi thuốc bắc thôi, nhìn ánh mắt của nó có vẻ nghi ngờ chai rượu của tôi lắm, nó nhìn chai rượu rồi lại liếc sang nhìn tôi.
– Không sao, cái này dùng tốt lắm, mấy lần tôi đá banh bị trật chân đều dùng nó, ngày hôm sau là chạy tung tăng liền – vừa nói tôi vừa cho rượu ra lòng bàn tay, chà xát hai bàn tay với nhau cho nóng lên.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa, anh giết người à, đau chết tôi rồi – nó chỉ thét lên một cái rồi thẳng chân một cái thật mạnh đạp tôi bay xa mấy mét.
– Cậu bị làm sao đấy, tôi đang giúp cậu mà – tôi nhìn nó
– Giúp cái gì chứ, đau như vậy anh muốn trả thù cá nhân thì có – nó trả lời
– Điên khùng, trả thù cá nhân cần gì mang cậu về đây, để cậu cho bọn bắt cóc bắt đi cho rồi – tôi nói lại với nó
– Biết đâu anh đang có ý đồ xấu với tôi, đợi tôi ngủ hay đợi cơ hội không ai để ý rồi bắt tôi bán sang Tàu – nó vẫn cố vênh váo trả lời, thằng nhóc này đúng thật là quá đáng mình cố tình giúp nó rồi mà cái tính công tử, đại thiếu gia của nó vẫn chưa chịu bỏ, thật là bực mình quá đi mà, được thôi không cho nó một bài học thì nó sẽ không chừa đâu.
– Cậu nó đúng đấy, thế thì sao ? – tôi nhìn thẳng vào mắt nó rồi cười đễu nhếch mép một cái.
– Anh định làm gì tôi hả ? – vẻ mặt nó biết sắc, hai tay bắt chéo trước ngực, cố nhít người về phía sau một chút thì tôi lại bước tới
– Cậu nghĩ đi,tôi sẽ làm gì cậu – tôi vừa nói vừa lấy tay tháo cái cúc quần bò ra, rồi kéo dây kéo xuống một chút, làm lộ cái sịp màu xanh đậm bên trong
– Anh đừ ừ ư..ng nói là a..a anh muốm là..a.àm gì tôi nha – nó ấp úng, còn tôi thì mắc cười quá cở nhưng vẫn cố nhịn.
– Đúng thì sao, cậu kháng cự đi, chân cậu thế kia cậu chạy đi đâu ? – tôi lại nghiên đầu nhìn nó cười, vẻ mặt càng đễu hơn, như không biết đã biết sợ chưa.
– Nè tôi sẽ la ..aa.a ưm..mm. – nó chưa kịp nó hết câu tôi đã nhảy lên vồ lấy nó, lấy tay bịt chặt miệng nó lại, tôi quỳ lên người nó, eo của nó đang nằm giữa hai chân của tôi, một tay bịt miệng nó, tay kia nắm chặt lấy hay tay của nó giơ lên cao, nó như một con cá nằm trên thớt
– Thế như thế nào, cậu la đi, la lên nữa đi – nó vẫn cố giẫy dụa nhưng làm sao thắng nổi tôi chứ. Tôi đang khoái chí lắm vì coi như đã trả được thù nhưng rồi bỗng nhiên tôi thấy nước mắt nó trào ra lăn dài trên đôi gò má trắng hồng của nó, một vài giọt li ti trên đôi mi dài cong vút. Rồi tự dưng tôi thấy hai tay tôi như không còn tí sức lực nào nữa, tôi dần dần buông lỏng ra rồi thả hai tay nó ra, tôi thấy một bên cổ tay của nó in hẳn dấu năm ngón tay của tôi, nước mắt nó cứ chảy ra, nó đang cố cắn răng để không phát ra tiếng, nhưng tôi cảm nhận được sự mong manh trong từ tiếng nấc, từng hơi thở của nó, lúc này tôi bối rối quá không biết phải làm như thế nào nữa
– Ừm.hh.mm tôi, tôi xin lỗi tôi chỉ định đùa với cậu thôi – tôi ngồi xuống nệm rồi nhìn nó, nó vẫn lặng thinh không trả lời.
– Tôi có làm cậu đau ở đâu không – nó vẫn im lặng, tôi thật sự thấy bối rối lắm, tôi chưa bao giờ có cảm giác bối rối giống như bây giờ, tôi không biết sẽ phải nói thêm gì nữa nhưng nhìn nó im lặng như thế tôi không biết phải làm như thế nào.
– Đồ chết tiệt anh dám hả – nó vừa nói xong, tay cầm cái gối nó quất một cái thật mạnh vào đầu tôi choáng cả váng
– Cậu đang diễn ah – nó vẫn cầm cái gối đập liên tiếp vào người tôi, tôi chỉ dùng tay đỡ lại, thằng nhóc này ranh ma thật đấy
– Đó không phải là diễn, trong một số trường hợp mình phải biết dùng khổ nhục kế – nó vẫn chưa chịu dừng lại, trong lúc thắng thế nó, dùng một nắm tay đấm thẳng vào bụng tôi, làm tôi bị knockout hoàn toàn, nằm ngã ra sàn, trong khi thằng nhóc cười khoái chí, nắm tay yeah một cái. Ok chiến thắng 1 – 0 giành cho cưng, nhưng anh sẽ sớm sang bằng tỉ số thôi nhóc ah.
Thuộc truyện: Đại Thiếu Gia Anh Yêu Em – by: Bindylee
- Đại thiếu gia anh yêu em - Chương 2 Xung Đột
- Đại thiếu gia anh yêu em - Chương 3: Sứ Mệnh Cao Cả
Kuntửng's says
Perfect! Tuyệt cú mèo hóg chap ms