Truyện gay: Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai – Đoạn 3: Xin lỗi Tôi đã có người yêu
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-anh nghe đây.
-anh hãy yêu Sang đi. Tiến nói
-ko được, ko thể nào. Anh chỉ yêu mình em thôi Tiến ạ. An gắt lên
-nghe em này. Chúng ta có duyên ko phận. Vì sao anh ko yêu Sang. Anh vẫn còn yêu em? Anh sợ quá khứ lặp lại? Anh sợ mình ko đủ dũng cảm để yêu tiếp một người? Tiến hỏi
-anh chỉ yêu em
-em đã chết. Như Sang đã nói. Người chết đã ra đi cùng dĩ vãng, người sống phải hoàn thành tâm nguyện của người chết. Anh có bk tâm nguyện của em trước lúc chết là gì ko? Là muốn anh hãy quên em đi, muốn anh hãy yêu thêm một người khác đừng nhớ nhung em làm gì mà tự mình khổ mình. Tiến nói
-nhưng……
-hãy nghe lời em. Quên em đi. Hãy yêu thêm một lần nữa. Rồi hạnh phúc sẽ đến vs anh. Em sẽ luôn ở bên anh. Em yêu anh An ak. Tiến nói mà hình bóng ngày càng mờ nhạt.
-Tiến !! Em đừng đi. An hét lên
Giật mình tỉnh giấc, chỉ là mơ thôi. Nhưng sao giấc mơ lại chân thật thế nhỉ. Có phải Tiến về chỉ điểm cho mình ko? Hàng tá câu hỏi đặt ra trong An. Cậu bước ra bàn thờ Tiến. Thắp nén nhang tự hỏi
-tiến à. Anh phải làm sao bây giờ.
Hai ngày sau Sang đã lên đường bay về quê hương. An ngày ngày vẫn cứ lặp lại cái công việc của mình. Sáng đi chiều về cô đơn chiếc bóng. Lúc wen Sang thì cả hai vui vẻ nói cười. Có thể đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của An trong 8 năm wa. Từ lúc Sang đi mất, trong lòng An bỗng dâng lên nỗi nhớ lạ kì, một cảm giác thiếu thốn một cái gì đó rất quan trọng. Nhiều lúc, An cứ ngỡ là Sang còn ở đây. Rồi cậu lại gọi điện cho Sang để hẹn đi uống cfe. Kq vẫn là ko thể liên lạc được
Rồi ngày tháng nhanh chóng trôi wa. An phát hiện mình đã có tình cảm vs Sang. Cậu ko thể phủ nhận được. Nhưng mà còn Tiến. Như thế có phản bội Tiến ko? Cậu tự hỏi cõi lòng mình.
-thiên địa luân hồi công bằng, anh đã chịu đựng đau khổ suốt 8 năm. Anh ko thể chịu thêm nữa. Anh Tiến cũng ko muốn thấy anh như z. Cậu nhớ lại câu nói của Sang
-em đã chết. Như Sang đã nói. Người chết đã ra đi cùng dĩ vãng, người sống phải hoàn thành tâm nguyện của người chết. Anh có bk tâm nguyện của em trước lúc chết là gì ko? Là muốn anh hãy quên em đi, muốn anh hãy yêu thêm một người khác đừng nhớ nhung em làm gì mà tự mình khổ mình. hãy nghe lời em. Quên em đi. Hãy yêu thêm một lần nữa. Rồi hạnh phúc sẽ đến vs anh. Em sẽ luôn ở bên anh. Em yêu anh An ak. An lại nhớ đến những lời nói của Tiến.
Và cuối cùng. Cậu đã chấp nhận cái sự thật này. Cậu đã yêu Sang.
Truyện gay: Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai – Tập 8
Tập 8: xin lỗi. Tôi đã có người yêu
Sáng nay cậu lại đi dạy. Vẫn như cũ, lớp cậu hs đông như kiến, tranh nhau từng cm chỗ ngồi. Kết thúc tiết học, an sắp xếp tài liệu rồi bước ra khỏi lớp. Đang bước đi thì ả Vy từ đâu bước đến. Đứng trước mặt cậu nói
-em có chuyện muốn nói vs anh. Ả nhẹ nhàng
-nhưng tôi chả có chuyện gì để nói vs cô. An lạnh lùng
-một lần thôi ko được sao……xin anh, chỉ một lần thôi. Ả míu máo
Nam nhi chi chí sao có thể để mất hình tượng được chứ, với lại An cũng vì thương hại ả mà thôi. Bất đắc dĩ cậu đành gật đầu
-thôi được, địa điểm thời gian tùy cô chọn z
Ả ko giấu nỏi nét sự vui mừng, nét mặt hớn hở thấy rỏ. An nhanh chóng bước đi để lại phía sau một con nhỏ tưng tưng tửng tửng . Chiều đó đúng 2h An nhanh chóng có mặt tại điểm hẹn với ả Vy. Nơi này là một quán cafe đầy sang trọng, vừa nhìn vào có thể bk được nơi này chỉ dành cho hạng thượng lưu. An nhíu mày, 8 năm nay cậu vẫn chọn cách sống giản đon, ko cầu kì kiểu cách.
Một phần vì giống vs Tiến, một phần vì bản thân người tu đạo cũng ko thích vậy. Nhưng thôi, lỡ rồi thì phải lầy, An đành đẩy cửa bước vào. Ả Vy đang ngồi ở một bàn, ả mặt cái váy ngắn để lộ cặp giò trắng phau cùng các vòng hấp dẫn kếnến đàn ông con trai trong qu áncứ đổ xô vào đây. An ngồi vào bàn, gọi cho mình ly cafe đắng wen thuộc, ả gọi một ly nước cam. Giờ đây kk trong quán như bừng sáng bởi một nam thần điển trai đang ngồi vs một hot gir tươi ngon,cơ mà đáng tiếc là họ ko phải là của nhau.
-cô có chuyện gì thì nói ra đi, tôi ko có nhìu tg. An thẳng thắng
-em sắp phải đính hôn. Ả nói
-z ak, thế thì tôi chúc phúc cho cô. An vẫn z
-nhưng…..nhưng em ko yêu người ấy. Ả ngập ngừng
-ko yêu thế sao lại định hôn, hâm ak. Đầu có não ko. Cần tôi kh ámko. An mắng
-ba mẹ ép em phải lấy người đó. Gia đình cậu ta rất giàu. Ả nói
-cảnh đời, tranh giàu chê nghèo. Tôi khinh. An mắng
-An ak, em xin anh. Anh hãy giả làm bạn trai em để em khỏi lấy cậu ta. Cậu ta là kẻ tìm hoa bắt bướm. Em xin anh. Ả khóc
-rất tiếc là tôi ko thể . An lạnh lùng nói thẳng
-tại sao? Tại sao chứ? Anh nói đi. Ả ôm mặt khóc
-nếu 8 năm trước, cô ko chia cắt tôi và Tiến thì bây giờ có lẽ tôi sẽ đồng ý. Còn đằng này…. An bỏ lửng
-nhưng mà do em yêu anh mà. Ả cố cải
-yêu à ! Cái đó gọi là yêu à. Xin lỗi, để tôi nói thằng. Con người như cô ko đáng để có được tình yêu. An mắng
-với lại hiện giờ tôi cũng đã có người mình yêu rồi
Ả chỉ đứng hình ngồi đó đón nhận những lời cay nghiệt từ An. An mắng xong thì way lưng bỏ đi một mạch ( tất nhiên là đã để lại tiền nước ). Mọi người trong quán có người thì thương hại cho ả, có người thì bịt miệng mà cười. Lát sau ả lầm bầm trong miệng
-Lê Trường An, anh nhớ đấy. Tôi sẽ bắt anh hối hận
Truyện gay: Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai – Tập 9
Tập 9: quay về cố hương
Rồi thời gian trôi đi rất nhanh.
Nỗi nhớ ấy cứ mãi lớn dần
Rồi mỗi khi đêm đến
Con tim ta thao thức nhớ mong
Nhớ về hình bóng, dáng đi
Nhớ về lời nói dịu dàng thiết tha
Ngoài ra nhớ cả trái tim
Con tim thao thức nhớ mong một người
An cứ nhớ mong Sang mãi cho đến luc1ko thể chịu nỗi khoảng trống trái tim ấy thì cậu cũng đã đưa ra quyết định. Về Việt Nam. Nói là làm. Cậu nộp đơn xin nghỉ phép để về lại quê cha đất tổ của mình. 3 ngày sau, chuyến bay khởi hành chỏ chàng trai trẻ trở về Việt Nam sau 8 năm xa cách.
Sân bay Tân Sơn nhất-Việt Nam
Đặt chân xuống sân bay, An nhanh chóng rời khỏi cái nơi lúc nào cũng đông nghẹt người này, cậu bắt taxi đi đến nơi cần đến. Chiếc xe lao đi mất hút rồi dừng lại tại một nghĩa trang. Cậu bước vào đó, tay cầm một bó hoa tươi. Cảnh chiều tàng rực lên ảnh lửa soi rọi bước chân của An. Cậu dừng lại trước một ngôi mộ đá, trên bia mộ còn khắc rõ dòng chữ: Nguyễn Minh Tiến, hưởng dương 17t. Khẽ đặt bó hoa xuống bên, ko thể nào kiềm được nước mắt, cậu ngồi xuống mà khóc.
8 năm xa cách nay mới quay về, người năm xưa đã chìm nằm vào lòng đất, nếu năm xưa ko có những biến cố ấy xảy ra thì biết đâu giờ đây cả hai đã sánh bước chung đôi. Đúng là ông trời cứ thick trêu đùa người khác mà. An ngồi đấy, thả hồn nhớ lại kỉ niệm xưa. Kỉ niệm vui có, kỉ niệm buồn có rồi cậu ngồi đó mà khóc.
Mãi một lát lâu sau An mới đứng dậy, lấy đồ cúng đã chuẩn bị bày ra. Chả có gí cả, chỉ là một dĩa trái cây, một bó nhang, một cặp đèn cầy, một ít giấy tiền. An bày biện mọi thứ rồi lấy trong túi đồ nghề ra một là hóa phù làm phép đốt lên châm nhang đèn. Cậu lầm thầm khấn. Xong xuôi chờ cho nhang tàn An lại đốt giấy tiền rồi bước trở ra về. Trước khi đi cậu chỉ có thể kiềm nước mắt mà nghẹn ngào nói.
-Tiến ak, anh đi đây….hic hic…khi khác anh sẽ way lại
An ở trong một ngôi nhà nho nhỏ, đơn sơ như bao nhà của người nông dân khác. Nhà hai phòng, trước là phòng khách, sau là phòng ngủ rồi tới nhà bếp cuối cùng là nhà vệ sinh. Căn nhà này vốn là nhà của bạn cậu, bạn cậu giao cho An ở sẵn dịp trông nhà cho cậu ta về quê. Tối đó An chìm vào giấc ngủ lòng nhủ thầm vài hôm nữa sẽ đến thăm tất cả
Sáng hôm sau, An đã dậy rất sớm để đi thăm mọi người. Cậu quyết định sẽ đi thăm Hoàng và Hiền trước. Chiếc xe máy băng băng lao đi thật nhanh mà trong thoáng chốc đã dừng lại trước một ngôi nhà 3 tầng, mái lộp ngói âm dương cổ kính. 4 góc của nóc nhà có 4 con rồng ngậm ngọc trông rất h ùngvĩ. Bước xuống xe, đẩy cửa vào bên trong. Kế bên căng nhà ba tầng ấy là nhà của Tiến, trước sân đã có một người thân hình đô con vạm vỡ đang điềm nhiên ngồi đó uống trà. Chưa để An nói thì người này đã lên tiếng
-mời vào
An cũng nhanh chóng bước vào trong.
-mời ngồi
An ngồi xuống đối diện người này.
-8 năm rồi nhỉ, sau 8 năm mới way về nhỉ. Người đó nói
-đúng vậy, chỉ nháy mắt một cái mà đã 8 năm. 8 năm nay ông khỏe ko Hoàng. An
-khỏe, tất cả ko có j cả. Chỉ có điều 8 năm wa tất cả vẫn có cảm giác thiếu vắng cậu. Hoàng nói
-thật sự mình cũng ko bk nói gì cả. An buồn rầu
-thôi, cái j wa rồi thì hãy cho wa . Đừng cố niếu kéo quá khứ, hãy sống và hướng đến tương lai tươi sáng . Hoàng nói
-ukm. Mà nhanh thật ha. Chỉ mới có mấy năm mà cậu và Thiên đã gây dựng nên một môn phái hùng mạnh thế này nhỉ. An khen
-quá lời rồi. Y bát của Tiến tui kế thừa chỉ mới 4/5 mà thôi. Nếu mà bây giờ Tiến còn sống thì chưa bk chứng phái Thanh Quang sẽ phát triển còn hơn nữa. Hoàng khoát tay
-đúng thật. Chỉ tiếc là Tiến…… An bỏ dở
-thôi, đã đến đây rồi thì mời tham quan đạo quán cho biết. Hoàng mời
Trước đạo quán có một cái đỉnh đồng rất lớn. Dành để cho những người ko phải là người trong phái cắm nhang, An thắp ba nén nhang vào đấy rồi bước vào bên trong tham quan. Quả thật đạo quán này rất rộng và trang nghiêm. Bốn góc nhà có bốn cây trụ cao dựng từ tầng 1 đến nóc điện tầng ba. 4 trụ điều có yểm cản âm phù chuyên dùng để ngăn tà ma yêu nghiệt.
Ở tầng 2 còn có một cái tủ kính nho nhỏ. Trong đó có ba khối ngọc thạc vuông vứt có kích cở bằng nhau và có ba màu khác nhau. Xanh lá, xanh dương và màu đỏ. Tham quan chán chê, hoàng và An đi qua nhà Tiến thắp cho Tiến nén nhang rồi ngồi trò chuyện, bàn kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình trong suốt 8 năm qua. Đến trưa thì Hiền đi làm ềề. Vừa ấyấy An là cô nàng la toáng lên
-An đó hả, phải cậu ko?
An way đầu lại thấy Hiền đang mặc đồ trong bệnh viện, khẽ gật đầu chào cũng như xác nhận chính mình. Hiền chạy đến bên nói
-8 năm rồi đó, 8 năm wa sao ông lại ko về đây
An ko trả lời chỉ buồn nhìn Hiền. Bk mình ko nên hỏi nữa nên ềnền cũng chỉ im lặng, bước ra ôm Hoàng từ sau lưng hớm hỉnh giới thiệu
-đây là phu quân tương lai của tui đấy
Hoàng đưa tay bẹo má cô nàng một cái. Cả hai cùng nhau cười hạnh phúc. An thấy thế thì khẽ chạnh lòng, cậu nhớ lại giây phút hạnh phúc bên Tiến. Cả hai cùng nhau tay trong tay, trao cho nhau những cử chỉ, hành động ngọt ngào. Ko ngờ bây gờ đây âm dương đôi ngã.
-hai người định khi nào cưới nhau đây. An hỏi
-cuối năm nay. Nhớ ở dự đám cưới đấy. Hiền nói
-tất nhiên, phải dự chứ. An cười nói
Cả 3 người nc vs nhau cả buổi ko dứt. Trong câu chuyện có vui có buồn lẫn vào nhau.
Truyện gay: Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai – Tập 10
Tập 10: cuộc gặp mặt bất ngờ
Sáng hôm sau An lại đi thăm Thiên. Chiếc xe lại làm đúng nghĩa vụ của mình, chở người chủ đi đến nơi cần đến. Dừng xe trước một khoảng đất rộng cực bên trong có 2 căn nhà ba tầng. Một là của gia đình thiên, một là của đạo quán. Bước xuống xe, đưa tay nhấn chuông cửa.
-kính coong…..
Từ trong nhà một người phụ nữ trạc tuổi tứ tuần bước ra, gương mặt đôn hậu hỏi
-cho hỏi cậu tìm ai?
-dạ chào bà, cháu là bạn của Thiên, hôm nay đến thăm. An cúi đầu lễ phép
-à, thì ra là bạn của cậu chủ, mời vào mời vào
Cánh cửa được mở ra, An nhanh chóng bước vào. Thì ra giữa 2 ngôi nhà có ngăn cách bởi hàng rào. An vào nhà của Thiên ngồi đợi tại phòng khách. Độ mươi phút sau Thiên từ trên lầu bước xuống. Vừa nhìn An cậu nói ngay
-giờ mới chịu về nhỉ. Chắc còn sớm quá há
-xin lỗi. An
-khỏi, người cậu cần xin lỗi là Tiến chứ ko phải tôi. Thiên xua tay
-tám năm rồi. Bây giờ anh sống tốt ko
-tốt, rất tốt. Cuộc sống giản dị đầm ấm yên vui. Hai cha con cứ thế mà sống
——————
Thuộc truyện: Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai
- Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai - Đoạn 2: Tình yêu
- Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai - Đoạn 3: Xin lỗi Tôi đã có người yêu
- Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai - Đoạn 4: Bắt đầu
- Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai - Đoạn 5: Bùng nổ
- Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai - Đoạn 6: Oán linh thị nữ
- Lặng nhìn quá khứ Bước đến tương lai - Đoạn 7: Tôi hận các người
- Lặng nhìn quá khứ bước đến tương lai - Đoạn 8: Thất tinh trân quỷ
Leave a Reply