Truyện gay có thật: Những anh chàng hở mông – Chương 3A : Mối tình đầu
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Bởi mà nói, lúc mà cuộc sống đổi thay, sẽ là lúc con người ta thay đổi. Khi đã trải qua những biến cố trong cuộc đời, con người ta mới nhận ra đâu là lối đi dành cho riêng mình.
Nó cũng vậy thôi, quên Khang rồi, quên lâu rồi
Dĩ vãng rồi nó ơi…
Nó bây giờ khác rồi, không xuề xòa, nhem nhuốc như xưa, nó điệu và sành đời ra hẳn. Cái gì nó cũng biết cả rồi…
“Đã đến lúc bắt đầu cho những điều mới mẻ”- Nó thầm nghĩ rồi mỉm cười
Mới chỉ có nửa năm thôi đấy…
Bây giờ đã là gần cuối HKI năm lớp 10, nó vừa thi cuối kì xong. Kết quả cũng khá khả quan, nó được giỏi, lại đứng hạng 2, lại sau con lớp trưởng, bao lần rồi, vẫn vậy, nó chỉ trách mình chứ chả trách ai cả.
Trong lớp nó cũng chẳng thân với nhiều người cho lắm, nó chỉ quen với vài ba đứa thôi, nhưng chưa thấy bao giờ nó đi chơi với tụi ấy cả, nó lủi thủi, một mình, một phương, một cách sống.
Nó không buồn nữa, nhưng nó vẫn chưa sẵn sàng cởi mở.
Cũng đã cận tết, nó vẫn chưa mua sắm quần áo mới gì, mặc dù nó rất muốn. Nó lại lê la trong cái hội chợ hàng tết ở công viên Lê Thị Riêng, cũng lựa, cũng xem, cũng trả giá, rồi lại bỏ đi, vì đơn giản nó chỉ muốn đỡ tủi thân . Ba mẹ vẫn chưa cho tiền nó sắm tết.
Lê lết trong cái hội chợ hơn tiếng trời, về đến nhà cũng đã 10h tối, nó tắm rửa sơ sơ rồi lại tròng vào cái bộ đồ màu đỏ thể thao mặc ở nhà rồi lại ngả mình trên chiếc ghế xoay cạnh bàn máy tính. Nó lên net, lại lên những trang web của gay, chắc là để tìm bạn tình cho mình. Đã bao lần nó hẹn hò với mấy anh bot ở trên web, cũng trò chuyện, cũng show hàng cho ngta coi, cũng đồng ý gặp mặt làm một đêm. Nhưng đến nay nó vẫn chưa có lần làm tình vác vai nào, nó muốn, rồi lại thôi, vì nó nghĩ mình chưa sẵn sàng để đón nhận.
Hôm nay khá khác, nó tìm được một anh bot gần nhà đang đăng tin tìm top. Nó trò chuyện, biết được anh tên là Khôi, hơn nó một tuổi, đang làm may cho một nhà nào đó gần khu nó, nhưng anh vẫn chưa cho nó biết mặt, chỉ nhắn lại một câu : “sẽ không làm em thất vọng”. Nó đọc tin nhắn của anh, rồi lại cười tủm tỉm, nó cũng vậy thôi, bao lần hẹn hò, bao lần hứa hẹn với mấy anh bot sẵn sàng dâng hiến cho nó, ấy vậy mà vẫn chưa ai biết mặt của nó. Nó ngại nên không muốn người khác biết mặt nó.
Đã qua 2 ngày kể từ lúc nó chat với anh Khôi, hôm nay là ngày nó hẹn anh gặp mặt. Nó hơi hồi hộp. Nó ra đến nơi 2 đứa hẹn gặp mặt rồi, cũng gần thôi. Nó nép về một phía để chờ đợi một bóng người, nó muốn xem anh là ai trước đã. Đợi cũng được một lúc rồi, nó cũng đã chén sạch hết cả cái ly trà sữa socola dở ẹc vì giá của nó chỉ có 8k. Nó định bỏ về, rồi lại bất ngờ vì chiếc điện thoại của nó rung lên trong túi quần. Nó ngó nghiêng, ngó ngửa, nó chẳng thấy ai cả. Nó thấy lạ, nó bắt điện thoại lên, anh nói hôm nay anh có chuyện đột xuất, anh không tới được.
Nó thoáng buồn một chút. Lần đầu hẹn hò cũng là lần đầu bị bỏ rơi. Nó buồn quá, thôi , nó về…
Kể từ lần nó bị cho leo cây ấy, anh Khôi cũng có hẹn lại với nó ít lần, nhưng nó chán nên từ chối anh.
Rối thời gian cứ vậy mà trôi thôi
Từ ngày mà nó không chơi với thằng Khang nữa, nó trầm tính hơn hẳn. Không còn líu líu lo lo lắm chuyện với mấy anh công nhân hàng may hay sang nhà nó mua hàng nữa. Nó ngán rồi, bây giờ nó chỉ còn quan tâm anh An, làm may nhà đối diện nhà nó, nó thích anh này lắm. Anh rất đẹp trai theo kiểu hàn quốc, da trắng, tóc để phủ mái ngang mắt, ngực căng tròn như những cây thông vạm vỡ.
Anh cao chắc tầm 1m75, cũng chẳng hơn nó bao nhiêu, nhưng nếu so về bề ngang, nó chẳng đáng để so sánh với anh. Anh đô nhưng không theo kiểu lực sĩ đâu, chỉ vừa vừa đủ thấy 2 ngực căng tròn và 6 múi mập mờ hiện lên. Nó ấn tượng nhất ở thân hình của anh là ở cái thân hình chữ V chạy từ vùng tam giác trước đũng quần kéo dài tới tận đôi bờ vai dài và rộng của anh. Nó để ý anh rất kỹ, vì nó thấy anh rất hay nhìn nó. Anh lúc nào cũng ở trần, theo nó thì anh chắc có cả mươi cái quần dài từ kaki tới jeans đủ màu, đủ sắc, nhưng đặc điểm của những chiếc quần ấy là chẳng bao giờ cao quá nửa mông. Chiếc quần xệ, anh lại hay bước đi qua lại, chậm rãi thôi nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Hôm ấy là chủ nhật, ba nó phải đi làm tăng ca, ghép tủ, ghép kệ gì đấy cho một gian hàng ở tận Triển lãm Q Tân Bình, mẹ nó thì đi chợ chưa về. Nó vẫn ngồi trông hàng cho mẹ. Hôm nay hình như anh An được nghỉ vì nó thấy tụi con gái làm chung với anh bỏ đi hết cả rồi, chắc là đi sắm tết. Nó vẫn ngồi đó, nhìn anh. Bất chợt anh nhìn nó, rồi anh mỉm cười, nó hơi bất ngờ, nhưng cũng cười lại với anh. Anh lại tiếp tục làm gì đấy, nó cũng chẳng rõ. Được một chốc thì nó thấy anh đi về phía nó, anh mua snack. Nó bán cho anh, rồi lại hơi buồn cười vì anh lớn rồi còn thích ăn snack. Nó nhìn anh, hôm nay anh vẫn vậy, trên người chỉ độc chiếc quần dài vải kaki màu sữa. Nó buộc miệng chọc anh:
“Cu mọc lông rồi mà còn khoái ăn snack hả”- vừa nói nó vừa phì cười trêu chọc.
“Sao biết cu anh mọc lông rồi, địa anh hả cu”- anh đáp lời nó
“Hôm nay anh nghỉ hả, ngồi xuống nói chuyện chơi”
Mặc dủ nó còn hơi quê, nhưng thấy anh ngồi xuống cạnh nó, nó cũng thấy đỡ đỡ, anh mời nó ăn snack, tuy nó không hảo lắm nhưng cũng bốc cái ăn cho có lịch sự. Rồi nó nói chuyện với anh, hình như đây là lần đầu tiên nó gần anh đến thế. Trước đây nó cũng hay nói chuyện với anh, nhưng chỉ được vài ba câu bông đùa lúc anh qua mua hàng mà thôi. Nó thấy anh buồn buồn, chẳng hiểu sao nó lại buộc miệng hỏi anh rất nhiều thứ. Chắc có lẽ là vì nó muốn hiểu anh nhiều hơn và nó cũng muốn được ngồi cạnh anh lâu hơn.
Biết anh từ lâu rồi, nhưng giờ nó mới biết anh quê ở tận Đắk Lắk, tuổi chỉ gần 19, tốt nghiệp lớp 12 xong thì lên đây làm may kiếm tiền gửi về quê nuôi mấy em ăn học. Nó thấy khâm phục anh mà cũng thương anh nữa. Rồi nó lại hỏi anh chuyện trên trời dưới đất, nó cũng chẳng hiểu sao anh lại kể chuyện của anh cho nó nghe nhiều đến vậy, có câu chuyện nó cười muốn vỡ bụng, có chuyện nó lại buồn buồn vì thương cảm cho anh. Nó khá bất ngờ vì anh hỏi nó nhìn anh có hấp dẫn không. Nó đơ đơ, mặt ngượng nghịu nhưng rồi cũng làm vẻ chảnh chảnh mà thốt lên: “Tạm được”. Nó buồn cười quá nhưng sao dám nhận là anh hấp dẫn vô cùng đây.
Anh cũng hỏi chuyện nó, nó cũng kể cho anh nghe đủ thứ là chuyện. Hai người rôm rôm rả rả với nhau cả buổi sáng, quên cả thời gian. Mà nó cũng chẳng hiểu vì sao nó với anh lại bộc bạch tâm sự với nhau như đã quen thân lắm vậy.
Anh về rồi, mẹ nó cũng về tới rồi. Nó nhờ mẹ coi nhà rồi lên trên nằm nghỉ. Nó nghĩ về nhiều thứ, rồi nó nghĩ về anh,nó nghĩ về câu chuyện mà anh tâm sự với nó, anh năm nay không về quê được vì không có đủ tiền, tự nhiên nó thương anh quá. Nó cứ nằm đó, thẩn thẩn thơ thơ suy nghĩ dông dài.
Cánh cửa tủ mở ra, nó hai tay cầm ra một con heo đất màu xanh lá cây. Nó suy nghĩ chốc lát, tiếng loảng xoảng vang lên, nó đập con heo đất mất rồi. Nó bốc bốc xếp xếp cả xấp tiền lẻ cả năm qua nó dành dụm định để mua đồ nếu vài ba hôm nữa mẹ không cho tiền sắm tết. Nó đếm đi đếm lại cũng chỉ được gần 500 ngàn, bình thường số tiền đó với nó đã là lớn, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay nó thấy số tiền ấy ít ít thế nào ấy.
Vẫn là ngày chủ nhật hôm ấy. Nó đợi cả buổi chiều mới thấy anh sang nhà nó mua hàng, nó mừng rơn rớn cả người lên. Nó nói chuyện với anh, nó mời anh tối nay đi uống trà sữa, anh hơi lạ nhưng cũng đồng ý đi với nó. Anh chở nó trên chiếc xe số mà hình như anh mượn của chủ. Mà thằng này ngố thật, nó hẹn anh đi uống nước mà lại chẳng biết chỗ nó muốn đi ở chỗ nào.
Nó cứ để anh chờ nó đi vòng vòng như vậy, rồi 2 đứa cứ ngó ngang ngó ngửa như hai thằng ăn trộm, tức cười thật. Rồi nó cũng chọn được một quán trà sữa gần công viên Gia Phú, nhưng chẳng hiểu sao quán này nhìn khá lộng lẫy nhưng khách chỉ loe nghoe được vài người. Anh với nó cũng là lạ, nhưng lại vào đại vì đi nãy giờ cũng ngán rồi.
Nó và anh được đưa vào một căn phòng với bài trí khá lạ mắt. Tường phòng được dán mịt mờ là báo đủ loại từ công an đến tuổi trẻ, cả phụ nữ và gia đình nữa. Bàn nước thì được làm từ những cái vỏ xe đầu kéo to đùng đặt lên trên là tấm kính trong suốt đã mài cạnh kĩ càng. Cô phục vụ mời 2 người ngồi, rồi ra ngoài bưng nước.
Nó với anh ngồi bệt xuống đó, 2 đứa nhìn nhau, rồi lại phì cười vì cô phục vụ cứ õng õng ẹo ẹo mà mặt mũi thì xấu như ma trơi vậy. Căn phòng chừng 10m2 mà bây giờ chỉ có 2 đứa, nó thấy hơi ngại, chắc anh cũng vậy. Không khí khá im lặng cho đến khi cô phục vụ khi nãy bưng đồ uống vào. Nó và anh lại nhìn và rồi lại cười ha hả khi sau cô phục vụ đi khuất bóng. Nó lôi trong túi ra một bao thư nhỏ màu trắng khá dày đưa cho anh. Anh cũng nhận và mở ra rồi bất ngờ khi thấy ở trong là cả xấp tiền năm ngàn, mười ngàn đã được xếp kĩ càng.
“Như vậy là sao em”- Anh hỏi nó
“Thì cho anh để dành về quê”- Nó ngượng ngượng đáp
“Thằng ngốc, anh lấy của mày làm gì, ngốc quá”- Anh nói sau khi đưa tay cốc đầu nó một cái rõ đau
“Chỉ tại anh mày không muốn về nên nói vậy thôi, ngốc thế nhóc”- Mặt anh cười cười nói trong khi tay đẩy bịch tiền ngược về phía nó
Nó chỉ đáp được một câu : “Okm” rồi nín hẳn luôn. Nó ngồi đó, vẫn im lặng, ly trà sữa cũng gần cạn vì nó cứ ngồi uống để tránh nói chuyện với anh. Nó suy nghĩ gì đấy rồi nói với anh
“Hay vài bữa đi mua đồ tết với em không”
“Cũng được”- Anh mỉm cười đáp
“Vậy tối mai nha, được không anh”- Mắt nó long lanh nhìn anh như thỉnh cầu vậy
“Sẵn sàng thôi, làm gì ghê vậy nhóc”- Anh cười ha hả đáp
Anh và nó ngồi thêm được 1 lát thì hai đứa ra về. Lúc ấy chắc cũng gần 10h tối hay gì vì nó thấy nhà người ta đóng cửa ngủ cả rồi, nó ngồi sau lưng anh, nó dùng ngón tay chọt chọt lưng anh, nó thích thích sao ấy, ngộ thật. Anh đi cũng khá nhanh, được một đoạn thì chẳng hiểu sao nó nhào tới ôm chầm lấy anh, rồi nó cảm nhận được sự ấm áp từ tấm lưng anh tỏa ra, nó mê mệt. Anh nhúc nhích, nó buông anh ra, vì ngại.
“Sao vậy anh”- Nó buộc miệng hỏi
“Xin lỗi em nha, tại tự nhiên ở đâu có con chuột cống chạy ngang đường nên anh thắng hơi gấp”
“À, không sao đâu anh”- Nó tủm tỉm đáp lời
Đôi khi, khi một cái gì đến bất chợt, con người ta sẽ thấy thỏa mãn hơn là những sự sắp đặt giả tạo trong cuộc sống này. Trường hợp của nó cũng vậy, bằng chứng là nó đang lâng lâng cái cảm giác ấm nóng lạ kì từ tấm lưng vạm vỡ của anh khi mà nó ôm anh lúc anh thắng gấp, mặc dù đã trải qua cái giây phút ấy hơn cả tiếng rồi.
Nó cảm thấy thích anh, nhưng nó lại suy nghĩ, chính nó cũng chưa biết là nó đã sẵn sàng để mở lòng ra với anh chưa. Nó sợ nó lại yêu, nhưng lại bị người ta từ chối.
“Vết thương của tình yêu trong nó vẫn còn đấy thôi, chỉ mong anh có thể chữa lành vết thương ấy cho nó được”- Nó nghĩ, nó hy vọng, rồi thiếp đi vào giấc ngủ.
Sáng nay là thứ hai, nó phải đi sớm hơn 15p để chào cờ. Nhưng nó lại dậy trễ vì tối qua nhớ anh mà quên không hẹn giờ. Nó gấp gáp chuẩn bị, lúc xong thì cũng đã 6h15, giờ mà đạp xe lên trường thì chắc chỉ kịp gặp thầy giám thị đàm đạo uống trà, nhưng nó cũng phải đi thôi, có còn hơn không mà.
Nó vừa dắt xe đạp ra thì thấy anh An đã đứng trước cửa nhà. Nó hơi bất ngờ vì chưa hiểu ra lý do anh đứng đó. Nó đứng hình, nhìn anh ngơ ngác
“Lẹ đi, anh chở đi học nè”- Anh nói làm nó chạy hình trở lại
Nó hơi lớ ngớ nhưng cũng kịp dắt chiếc xe đạp vào trong, đội lên chiếc mũ bảo hiểm màu vàng rồi vắt đít lên ngồi sau lưng anh chễm chệ. Sáng nay trời khá lạnh, ngồi sau lưng anh mà nó run cả người, chỉ vì vội quá mà nó chưa kịp tròng vào cái áo khoác nữa. Anh thấy vậy nên cười chọc ghẹo nó, nhưng nó kệ anh vì nhờ anh mà nó còn có cơ hội kịp giờ học.
Đoạn đường dọc từ kênh 19/5 chạy về phía đường Lê Trọng Tấn vắng tanh chẳng được mấy bóng người. Trời lạnh đến nỗi nó thấy sương trắng phủ mờ cả, nó nhìn trước nhìn sau rồi đưa tay lên ôm ngang bụng anh, đầu nó ngả về phía vai phải của anh, nó thủ thỉ:
“Cưng quá à”
Anh cười, rồi chêu chọc nó tiếp : “Cưng quá hả, í, í, ghê quá đi à, haha”
Nó quê, buông anh ra vì cũng đã gần ra đến đường Lê Trọng Tấn đông đúc, nó đấm vào vai anh rồi trách móc: “Lẹ đi, trễ giờ người ta rồi”
Trên đường đi nó hỏi anh thì mới biết là do sáng nay lúc mẹ gọi nó dậy đi học mẹ nó la um sùm cả lên nên anh mới biết nó đi học trễ. Sáng nay anh cũng phải đi lấy hàng về may nên mới dậy sớm, tiện thể nghe mẹ nó la lối um sùm nên xin bà chủ đi sớm để qua đón nó đi học. Nó nghe mà vui cười tét cả miệng, nó thương anh chết được.
Cả buổi nó có học hành gì đâu, cứ nghĩ về anh rồi cười cười như thằng tự kỷ vậy. Thời gian trôi lâu thật, mãi nó mới được ra về. Ba nó đang đứng chờ nó ở đằng kia thì phải, nó hơi thất vọng vì mong anh sẽ đón nó, nhưng lại mỉm cười cho qua vì nghĩ anh còn bận công việc nữa. Lâu lắm rồi nó mới ngồi sau lưng ba, ấy vậy mà nó chẳng nói với ba một câu nào cả. Tâm trí nó giờ chỉ còn hình ảnh của anh, ở đằng kia lúc sáng nó đánh giận dỗi anh, khúc kia là khúc nó ôm anh, nó toàn là nghĩ về anh cả.
Xe ba đậu trước cửa nhà, nó bước xuống xe, đánh một cái nhìn về phía bên nhà anh, nó chẳng thấy anh đâu cả. Tự nhiên nó thấy luyến tiếc một thứ gì đó.
Nó xả nước xuống mình, nước hôm nay cũng lạnh làm nó co ro hết cả người. Nó lau mình, rồi chạy ra bếp phụ mẹ dọn cơm cho ba ăn mau để kịp giờ đi làm. Hôm nay nó ăn nhiều hơn thường lệ, chắc có lẽ vì sáng nay dậy trễ nên chưa có gì bỏ bụng. Mà chắc nhớ anh hay gì mà cả buổi học sáng nay nó không thấy đói, về đến nhà nó mới nhận thấy bụng nó đang kêu gào dữ dội. Nó nhanh tay phụ mẹ dọn chén xuống bồn rửa, rồi vác cái bụng to ình vì nó nê lên phòng.
Nó ngả lưng xuống giường, nó nằm nghĩ đến anh rồi chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành
Chương III: (tt)
Nó đã ngủ một giấc khá dài và ngon giấc, bây giờ cũng đã gần 4h chiều. Nó lòm ngòm bò dậy, liêu xiêu bước đi hệt như một thằng say rượu. Nó bước đến bồn rửa mặt, xả nước ào ào rồi hứng lấy và đưa lên rửa mặt cho tỉnh ngủ hẳn. Trong gương, hình ảnh phản chiếu của nó hiện lên nhìn nó chẳng khác gì một thằng hề, đầu tóc bù xù, đôi mắt thì xập xệ vì vẫn còn buồn ngủ, mất cả buổi trời mới thấy bước ra khỏi cái gương, vì nó luôn muốn đẹp trong mắt mọi người mà, chắc ai cũng vậy thôi, khác gì nó.
Nó phụ mẹ nấu cơm cũng đến gần 5h30 tối rồi mà vẫn chưa thấy ba nó về nữa. Hôm nay ba nó về trễ hơn mọi hôm, bình thường chỉ 5h là ba nó về tới rồi vậy mà hôm nay tận 6h30 mới thấy ba nó về. Nhìn ba nó có vẻ mệt mỏi lắm, nó thấy thương ba nhưng chẳng biết làm gì cho ba nó cả. Nó chỉ còn biết mau chóng dọn cơm để ba ăn sớm còn đi nghỉ. Nó biết ba mệt nên khi thấy ba cố gắng cười đùa rôm rả trong bữa ăn nó lại càng thương ba nhiều hơn nữa. Chợt, nó thấy mình bất hiếu với ba quá…
Có tiếng kêu hàng ở đằng trước, nó chạy ra, thì ra là anh, làm nó mừng rơn ra mặt. Anh mua hàng xong rồi nhưng không hiểu sao vẫn cứ đứng đó làm nó khá thắc mắc.
“Không có gì muốn nói à”- Anh nói với vẻ bực tức
“Là sao anh”- Nó lo lắng trả lời
“Có người rủ người ta đi sắm tết, người ta chuẩn bị xong cả rồi mà chả thấy ai hỏi han gì cả, chán ghê”- Nói xong anh quay lưng định bỏ về làm nó phải kêu réo mãi mới thấy anh đứng lại
Nó đúng là thằng ngốc. Bó tay với nó luôn rồi. À mà giờ nó mới nhận ra, anh không cởi trần như mọi hôm, quần áo chỉnh tề, nhìn đẹp trai quá, chắc là chuẩn bị để đi chơi với nó rồi. Nó thấy có lỗi ghê
“Anh đợi em 5p nha, em ra liền”- Nó nói trong cái vẻ mặt thảm hại, van xin
Nói rồi nó bỏ chạy ngược vào nhà, anh nhìn theo nó một hồi lâu rồi trở ra ngồi trên cái ghế đá trước nhà nó. Nói là 5p thôi chứ anh đợi gần cả 15p rồi vẫn chưa thấy nó ra nữa. Điện thoại anh rung lên, là tin nhắn của nó.
“Anh đâu rồi, giận em rồi à. Em xin lỗi mà, em quên mất, anh qua chở em đi đi mà”
“Thôi đi ông tướng, ngồi đợi ông lâu quá đang ngồi ăn hủ tíu bỏ bụng nè, ra đây đi”- anh nhắn lại cho nó
Anh thấy nó chạy ra hớt hải làm anh buồn cười cả bụng. Anh hỏi nó có ăn không, nhưng nó từ chối vì nó vừa ăn cơm xong. Nó chỉ muốn đi khỏi đây thật nhanh thôi, không phải vì sợ trễ giờ mà là nó sợ gặp thằng Khang một lần nữa, đã lâu lắm rồi nó chưa chạm mặt và cũng không muốn chạm mặt người đó nữa. Nói rồi đâu cũng vào đấy thôi, đúng là định mệnh, anh kêu tính tiền, trời xui đất khiến sao lại là thằng Khang, một phần từng có trong cuộc đời nó. Nó ngại nhìn Khang nên quay mặt ra đường, Khang chào nó, nó cững ờ ừm cho qua rồi leo lên lưng xe thúc dục anh chạy cho lẹ.
Nó hơi buồn vì chuyện vừa rồi, nó gặp Khang, rồi bao cái gọi là quá khứ thi nhau ùa về trong tâm trí nó. Nó sợ mình lại bị từ chối, nó ngả mình vào lưng anh, tự nhiên nó lại muốn làm vậy.
“Anh có thuộc về em không”- Nó nghĩ trong đầu trong khi đang giương mắt nhìn gương mặt của anh phẩn chiếu trong gương chiếu hậu.
“Sao vậy nhóc con, sao im lặng quá vậy”- Anh lo lắng hỏi nó
Nó vẫn không trả lời anh, vẫn im lặng, và vẫn nhìn về phía xa xôi. Trời hôm nay không có trăng, chỉ có vài ngôi sao nhỏ bé. Nó cảm nhận được cuộc đời của nó cũng như những ngôi sao nhỏ bé trong bầu trời đó vậy, rồi cảm nhận được sự lạnh lẽo của gió đêm và cả sự ấm áp của bàn tay anh khi một tay anh cầm lấy tay nó đặt vào trong túi áo khoác của anh.
“Có lạnh lắm không”- Anh mỉm cười nói với nó trong khi mắt vẫn nhìn về phía trước con đường.
Tự nhiên mắt nó rưng rưng rồi chảy ra hai hàng nước mắt dài.
“Anh có thương em không anh An”- Nó nói trong khi mắt vẫn còn rưng rưng hai hàng lệ.
Nó không thấy anh trả lời, nó thầm hiểu ý của anh, nó đã lầm tưởng rằng anh cũng thích nó, nó lại thất vọng. Tay nó rút khỏi áo khoác của anh, người nó cũng không còn dựa vào lưng anh mà cảm nhận sự ấm áp và mùi thơm từ anh nữa. Nó lại nhìn về phía bầu trời, nhưng lần này nó nhìn kĩ hơn, chắc là để tìm thấy một ngôi sao mang tên nó trong cái bầu trời bao la rộng lớn đến vô cùng này.
“Là số phận”- Nó nghĩ vậy
Tại sao khi người ta lớn lên người ta lại nói yêu thương một người, tại sao khi ta trót yêu thương người ta lại hay thay đổi.
Nó mỉm cười, lại cái cảm giác hôm nào nó tưởng chừng sẽ không phải trải qua nữa, thế mà bây giờ…
“Em thích anh, anh không khinh em chứ, anh An”
Nó thấy anh khựng lại khi nghe nó nói câu đó, rồi anh tăng tốc khá nhanh như đang rất vội vàng, anh vẫn không trả lời nó, nó nhìn xuống đường, rồi lại nhìn về một phía xa, nhìn về nơi nào cũng được, chỉ cần nơi đó nó không còn thấy anh nữa.
Anh chở nó khá lâu rồi thì phải, con đường hôm nay anh đi nó thấy lạ quá, nó cũng chẳng hiểu sao sao con đường này vắng vẻ và lạnh lẽo đến vậy. Nó thấy anh quẹo vào một con đường đất khá to, 2 bên chỉ toàn cây cỏ và tiếng côn trùng cóc nhái râm ran cả vùng trời. Nó thấy lạ lắm.
Anh dừng xe trước một bãi cỏ trống, anh bước xuống trước và thả bộ vào trong vài ba bước. Nó chẳng hiểu gì, nhưng thấy anh bước nên nó cũng bước theo anh, nó đến và đứng sau lưng anh. Bất ngờ anh chỉ tay lên bầu trời.
“Em có thấy không, bầu trời quang đãng hơn khi nãy rối đấy, em có thấy những ngôi sao kia không. Em có thấy nó đẹp không ?”- Anh nói một cách rất nhẹ nhàng
Nhưng nhờ anh nói, nó mới để ý, trời lúc này ít mây hơn hẳn, nhiều ngôi sao lộ rõ ra hơn khi nãy rất nhiều. Gió ở đây cũng nhiều hơn nữa, gió thổi tóc nó bay phất phơ và hình như gió cũng đã thổi bay cả những muộn phiền trong nó. Chợt nó thấy lòng mình thật nhẹ nhàng quá.
“Anh và em chỉ là một ngôi sao nhỏ bé thôi, vẫn còn rất nhiều ngôi sao khác nữa mà”- Anh nói tiếp
Rồi tay anh cầm lấy tay nó, đặt lên lồng ngực của anh. Anh nhìn nó bằng một ánh mắt trìu mến.
“Em nói lại những lời khi nãy được không em”- Anh thủ thỉ với nó
Anh nói như chỉ để mình nó nghe thôi. Nó nhìn anh bằng một ánh mắt bất ngờ, miệng nó run run. Bất chợt tay nó rút tay ra khỏi tay anh, đầu nó cúi về phía đất, nó vẫn chưa nói gì.
“Em thích anh”- Nó lí nhí trong miệng, nếu không phải ở đây không gian thoáng đãng chắc anh cũng chẳng nghe được những gì nó nói.
Anh vòng 2 tay ôm chầm lấy nó khi nó vẫn đang còn rưng rưng nước mắt
“Anh xin lỗi”
Nó buông xuôi để im cho anh ôm nó, nó không ôm anh, cằm nó đang đặt trên vai anh, ánh mắt nó lại hướng về phía bầu trời rộng lớn, bao la và lộng gió. Chợt nó vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, nó bước về phía trước, gần hơn về phía những vì sao, nó chỉ tay lên bầu trời.
“Anh và em sẽ là ngôi sao nào trên bầu trời đó”- Nó nói với anh
“Anh không biết nữa”- Anh nói với lên với nó
Thuộc truyện: Những anh chàng hở mông
- Những anh chàng hở mông - Chương 3A : Mối tình đầu
- Những anh chàng hở mông - Chương 3B : Mối tình đầu
Leave a Reply