Truyện gay: CẦU VỒNG TÌNH YÊU – Chap 13
Tác giả: Sở Khanh Dâm Tặc
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Phát, mẹ biết thằng Quân không còn học cùng con nữa, con rất buồn, rất suy sụp. Nhưng Phát à, con có cần thiết phải buồn vì nó mà chểnh mảng việc học tập như vậy không? Hôm nay cô chủ nhiệm đã gọi mẹ đến trường và nói lực học của con rất sa sút. Con làm mẹ buồn và thất vọng quá Phát ơi! – Sau bữa cơm tối, bà Phương lại gần bàn học của Phát, đặt tay lên vai con trai, nhẹ nhàng tâm sự.
– Nhà chỉ có hai mẹ con, gia cảnh thì cũng chẳng có gì. Mẹ chỉ có một niềm vui duy nhất là nhìn con học hành thành đạt. Có như vậy mẹ vất vả thế nào cũng cam. Nhưng bây giờ thì sao? Mẹ còn có được cái gì ngoài sự thất vọng và buồn bã từ con?
Nghe mẹ nói, Phát quay lại nắm lấy tay mẹ, nhìn mẹ mỉm cười:
– Con xin lỗi vì đã khiến mẹ đau lòng. Thôi được rồi. Con sẽ không buồn nữa đâu. Con hứa với mẹ từ hôm nay con sẽ tập trung học thật tốt. Nhất định chỉ trong tháng tới mẹ sẽ lại thấy kết quả học tập của con trở về vị trí ban đầu.
Nghe Phát nói bà Phương mừng vui ôm Phát vào lòng:
– Con ngoan của mẹ! Phải thế chứ con! Mẹ vui vì con lắm!
– Vâng! Con sẽ cố gắng để làm mẹ vui. Mẹ hãy tin ở con mẹ nhé!
– Con trai mẹ! Mẹ tin con sẽ làm được mà.
Đã lâu lắm rồi hôm nay Phát mới được áp mặt vào lòng mẹ, cảm giác thật là ấm áp làm sao.
– Nhưng mẹ à – Phát thủ thỉ – Biết đâu sau này có những chuyện gì đó mà con không thể làm mẹ hài lòng thì sao? Mẹ có buồn không? Có thất vọng vì con không?
– Không đâu Phát – Bà Phương mỉm cười xoa mái tóc mượt mà của con trai – Mẹ hiểu ý con định nói gì rồi. Không sao đâu mà con. Chỉ cần con hạnh phúc thì con không cần lấy vợ, không cần sinh cháu nội cho mẹ đâu. Mẹ thấy con hạnh phúc là mẹ mừng rồi.
Rời khỏi lòng mẹ, Phát nhìn mẹ ngạc nhiên:
– Ủa, sao… sao mẹ biết vậy mẹ?
– Mẹ biết chứ con! Con từng ở trong mẹ chín tháng mười ngày thì con nghĩ gì, con thế nào sao mẹ lại không biết được? Chẳng qua là mẹ chưa muốn nói chuyện này với con thôi.
– Mẹ, con thật không thể ngờ mẹ lại hiểu con tường tận đến như thế. Con thật hạnh phúc khi có được người mẹ tuyệt vời như mẹ. – Phát gục đầu chặt vào lòng mẹ. Chưa lúc nào cậu cảm thấy mình hạnh phúc như lúc này.
Xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Phát, bà Phương mắt rơm rớm lệ:
– Con dù là người như thế nào đối với mẹ tất cả đều không quan trọng. Mẹ chỉ mong sao con sống cho thật tốt và hạnh phúc là mẹ vui lòng. Nhưng mẹ sợ! Mẹ sợ cái xã hội đầy bất công này sẽ không dễ dàng chấp nhận con. Mẹ sợ con trai của mẹ sẽ phải đối mặt với những lời đàm tiếu, với những ánh mắt đầy cay nghiệt của thiên hạ. Rồi cuộc sống của con sẽ trở lên vô cùng khó khăn khi con trai của mẹ không giống như bao người khác. Qủa là mẹ sợ, mẹ sợ lắm Phát ơi!
Ngả đầu khỏi lòng mẹ, Phát nhìn mẹ, mỉm cười trong khóe mắt mờ ướt:
– Không đâu mẹ ạ! Xã hội bây giờ ngày càng cởi mở và có cái nhìn thông thoáng hơn đối với những người như chúng con. Con nghĩ chỉ cần mình sống tốt, không làm điều gì trái với lương tâm và pháp luật thì mọi người sẽ không ai ghét bỏ con. Con sẽ vẫn có một cuộc sống hạnh phúc và yên bình như bao con người bình thường khác.
– Ừ. – Bà Phương mỉm cười – Con nói vậy là mẹ yên tâm lắm. Con trai mẹ thật mạnh mẽ, thật không uổng là thằng Phát của mẹ.
– Mẹ này, mẹ muốn nghe thơ không? Con đọc tặng mẹ một bài thơ nhé!
– Thơ gì? Thơ của con trai mẹ tự làm hả?
– Dạ không. Thơ của một người anh trai mà con mới quen qua mạng. Hay và ý nghĩa lắm. Con rất thích.
– Ừ. Vậy con đọc thử cho mẹ nghe.
– Dạ, bài thơ đó có nhan đề là : Con xin nợ mẹ một nàng dâu
Đã nhiều lần nhìn mắt con mẹ nói
Con trai à, mẹ muốn có nàng dâu
Muốn cháu nội để bế bồng hôm sớm
Cho nhà ta đỡ cô quạnh u sầu.
Nhìn mắt mẹ trái tim con tan nát
Thương mẹ ngập lòng, nước mắt quẹn bờ mi
Mẹ kính yêu, con đâu biết nói gì
Chỉ ngậm ngùi chắp tay xin lỗi mẹ.
Mẹ thân yêu đừng trách con mẹ nhé!
Bởi trái tim này con khác với người ta
Con không yêu nữ sắc mẹ à
Chỉ rung động trước những người cùng giới.
Con là Gay, mẹ ơi con tạ lỗi!
Thương mẹ nhiều nhưng con biết làm sao?
Nàng dâu hiền con nợ mẹ kiếp sau
Mong mẹ hiểu, mẹ ơi mong mẹ hiểu!
Nhưng mẹ ơi cho dù con bất hiếu
Tận trong lòng con không muốn mẹ buồn đâu
Con là Gay nhưng thế có sao đâu?
Con vẫn sống, vẫn cười trong vui vẻ
Còn nhiều người cũng giống con của mẹ
Con không một mình, không đơn lẻ mẹ ơi!
Con vẫn sống vì một xã hội đẹp tươi
Và mãi mãi là con ngoan của mẹ.
Mẹ kính yêu hiểu cho con mẹ nhé
Nàng dâu hiền con trả mẹ kiếp sau!
– Thật là hay và ý nghĩa – Bà Phương sụt sùi – Mẹ hiểu cho trai mẹ mà. Không có gì đâu con.
– Con thật hạnh phúc khi có một người mẹ như mẹ. Giá như trên đời này người mẹ nào cũng có được sự cảm thông như mẹ thì cuộc sống của những người con như chúng con sẽ vô cùng nhẹ nhõm.
– Rồi mẹ tin một ngày không xa tất cả những người mẹ sẽ hiểu và sẽ có sự chấp nhận giống như mẹ thôi. Lạc quan lên Phát nhé!
– Dạ!
Đó là một ngày mà đối với Phát, cậu sẽ không bao giờ có thể quên. Một ngày mà cậu thật sự cảm nhận được sự đồng cảm và thương yêu từ mẹ. Một ngày mà cậu luôn hi vọng rồi nó sẽ xảy ra với tất cả những người giống cậu. Những người không may phải chịu sự “ Trời Hành”.
Sáng hôm sau:
– Quân à, mẹ mang bánh mì tới cho con này. Con mau ra lấy ăn đi con! – Bà Như khẽ đặt chiếc bánh mì trên khe cửa sổ rồi ghé đầu nhìn vào phòng Quân. Không thấy Quân trả lời cũng chẳng thấy Quân nằm trên giường, bà cố gắng xoay đầu theo từng hướng của khung cửa sổ để nhìn cho thật rõ tất cả các ngóc ngách trong căn phòng. Mặt đất như bỗng dưng sụp xuống dưới chân bà. Bà gào lên khiếp đảm khi trên nền nhà, gần cánh cửa ra vào, Quân nằm cứng đơ, mồm há hốc, mắt trợn ngược lên y như một cái xác chết. Chân tay rụng rời bủn rủn, bà ngã xuống hành lang, gấp gáp kêu tên ông Trung trong tiếng ú ớ hãi hùng:
– Anh… anh Trung ơi! Anh… anh Trung… thằng… thằng Quân… nó… nó…
Bà không thể nào thốt ra thành tiếng do quá hãi hùng và khiếp đảm. Ngồi dưới phòng khách, thấy tiếng bà Như ú ớ kêu tên thằng Quân, ông Trung ngay lập tức cũng giật mình bật dậy, hốt hoảng chạy lên trên lầu.
– Thằng Quân làm sao? Thằng Quân làm sao? Nó làm sao? – Ông hỏi gấp gáp khi vừa chạy lên tới lầu.
– Thằng Quân… thằng Quân… – Bà Như vẫn nằm bệt dưới hành lang, tay run rẩy chỉ vào phòng của Quân với ánh mắt và giọng nói khiếp đảm – Thằng Quân… nó… nó… nó chết rồi!
Không kịp chạy đến bên cửa sổ để nhìn vào trong, ông Trung luống cuống, vội vã móc tay vào túi quần moi chùm chìa khóa ra. Cả một chùm chìa khóa có đến gần chục chiếc. Đôi bàn tay run lẩy bẩy, ông sờ hết chiếc này đến chiếc kia rồi cuống cuồng nhét vào ổ khóa. Không phải ông không nhớ chìa nào là chìa khóa phòng Quân nhưng trong trường hợp gấp gáp và khiếp đảm đến nhường này thì ông càng tỏ ra vội vã bao nhiêu thì lại càng rối ren và luống cuống bấy nhiêu.
“ Cạnh “ – Cuối cùng thì ổ khóa cũng bật ra. Ông lao vào trong phòng. Trên nền nhà, thằng con trai ông nằm cứng đơ, mắt và mồm há hốc trợn ngược lên y như một cái xác chết trong phim kinh dị. Mặt tái mét không còn giọt máu, ông cuống cuồng chạy lại lay thân xác con trai:
– Quân! Quân! Con làm sao thế này? Tỉnh lại đi con ơi! Tỉnh lại đi con ơi!
Mỗi cái “ tỉnh lại đi con ơi ” ông Trung lại cuống cuồng vả nhẹ vào má Quân. Chiếc đầu với cặp mắt trợn trừng, cái miệng há hốc của Quân liên tục đảo qua đảo lại dưới tay ông.
Không thấy bất kì phản ứng nào, ông lấy lại bình tĩnh, run run đưa ngón tay trỏ lên mũi Quân. Ngay lập tức ông giật bắn mình ngã nhào ra phía sau khi bất chợt cái đầu thằng Quân đột nhiên ngóc lên rồi nhe răng gừ thẳng vào mặt ông một cái khủng khiếp. Chưa kịp hoàn hồn thì cái “ xác chết “ cứng đơ kia đã vùng lên lao như bay ra khỏi cửa, chạy rầm rầm xuống cầu thang như chưa bao giờ được chạy, bỏ lại trên gác hai ông bà già mặt mày trắng bệch đi vì khiếp đảm.
Khi đã chắc chắn bố mẹ không thể nào đuổi theo mình nữa, Quân dừng lại giữa đường thở dốc. Mệt. Đến giờ này Quân mới thực sự cảm thấy mệt và đói. Nhưng dù sao thì cũng đã thoát khỏi cảnh giam cầm tù túng, Quân vươn vai hít dài một hơi khoan khoái rồi rảo bước đến một nơi mà đối với cậu vô cùng thân thuộc.
– Con chào cô ạ! – Quân lên tiếng chào bà Phương khi thấy bà đang nấu đồ ăn trong bếp.
– Ủa, Quân! – Bà Phương không tránh khỏi ngỡ ngàng khi thấy Quân đột ngột xuất hiện sau hơn một tuần trời “về Vũng Tàu nhập học “. – Cháu… cháu về khi nào vậy Quân?
Không để ý đến sự ngạc nhiên và câu hỏi của bà Phương, Quân hỏi ngay:
– Cô ơi, Phát có nhà không cô?
– Nó đi học mà cháu.
Ừ ha! Bây giờ Quân mới nhớ ra là sáng nay Phát phải đi học. Không giấu nổi sự thất vọng, cậu chào bà Phương rồi quay lưng bước ra ngoài.
– Này Quân! – Bà Phương gọi với lại.
– Dạ cô!
– Ăn uống gì chưa? Cô thấy con có vẻ mệt mỏi lắm. Cô vừa nấu mì xong, ngồi ăn một bát cho chắc dạ rồi đi đâu hãy đi.
– Dạ. Vậy thì cô cho con xin một bát.
Dù sao bụng cũng đang cồn cào vì đói nên chả khách sáo câu lệ, cậu ngồi luôn vào bàn ăn.
– Đây, ăn đi con! – Bà Phương đặt bát mì trước mặt Quân rồi cũng ngồi xuống bàn. Quân với lấy bát mì, đói đến nỗi chả kịp mời bà Phương cho có lệ, cậu gắp lấy gắp để vào mồm.
– Ăn từ từ kẻo nghẹn con! – Bà Phương mỉm cười nhắc nhở. Bà thật chẳng hiểu sao Quân lại có thể đói đến mức độ này.
Chẳng bao lâu bát mì thịt đầy ngập đã được Quân đánh sạch sành sanh. Bà Phương hỏi:
– Ăn nữa không cô múc cho tô nữa, trong nồi vẫn còn đó con.
– Dạ thôi. – Quân xoa bụng và liếm môi – Con cũng đỡ đói rồi. Con cảm ơn cô ạ!
– Sao thế? Sao con về Vũng Tàu nhập học mà không chịu từ biệt thằng Phát một câu, để nó vì con mà buồn mãi?
Quân ngạc nhiên:
– Ủa, ai nói con về Vũng Tàu nhập học vậy cô?
– Thì… thì ba con nói với thằng Phát thế mà. Ổng bảo rằng con nghỉ học ở đây luôn rồi chuyển về Vũng Tàu nhập học.
– Trời ơi cô ơi! Ổng nói xạo Phát ấy. Con đâu có về Vũng Tàu ngày nào đâu. Mà với con ở Vũng Tàu chẳng có ai họ hàng thân thích, con về đấy làm cái gì?
– Ơ… – Bà Phương nhìn Quân với ánh mắt ngạc nhiên tột độ – Vậy là… vậy là… Thế… thế con suốt hơn tuần nay đi đâu mà không đi học?
– Con bị ba con nhốt trong phòng suốt hơn tuần nay đó cô à – Quân nói với sắc mặt không che giấu nổi sự bực bội trong người – Con phải dùng khổ nhục kế đến hôm nay mới thoát ra được đấy.
Bà Phương lại càng ngạc nhiên:
– Ông Trung nhốt con không cho con đi học? Tại sao vậy Quân?
– Thì… thì cũng chỉ tại… Mà thôi, chuyện dài dòng lắm, khi nào có thời gian con sẽ kể lại cho cô nghe. Bây giờ cô có thể cho con vô giường của Phát ngủ nhờ một giấc để chờ cậu ấy về được không ạ? Con thật chẳng biết đi đâu bây giờ nữa.
– Ừ. Con cứ vô đó ngủ đi.
– Nếu có ai đó đến hỏi con cô đừng bảo con ở đây nhé. Ba con mà biết chắc con lại bị ổng bắt nhốt lần nữa quá.
– Ừ, cô biết rồi. Con yên tâm đi!
Quân gật đầu chào bà Phương rồi đi vào giường của Phát nằm xuống. Ôi! Thật là dễ chịu! Quân lấy chiếc gối của Phát, áp chặt vào mặt mình và hít những hơi dài – Phát ơi, mình nhớ mùi mồ hôi của Phát quá!
Hơn mười một rưỡi Phát mới về nhà. Vừa quành vào ngõ bà Phương đã khoe ngay:
– Này Phát, thằng Quân nó đang ngủ trong nhà mình đấy.
Phát ngạc nhiên. Cậu không biết mình có nghe lầm hay không nữa.
– Ủa, mẹ… mẹ nói sao?
————-
Thuộc truyện: CẦU VỒNG TÌNH YÊU
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 2
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 3
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 4
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 5
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 6
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 7
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 8
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 9
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 10
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 11
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 12
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 13
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 14
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 15
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 16
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 17
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 18
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 19
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 20
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 21
- CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chap 22
Leave a Reply