Truyện gay: Winter Story – Phần 2
Tác giả: Nhóc Mê Trai
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi cười đáp lại, nói
-Thực sự là có duyên
Cậu ta đưa tôi gói bánh
-Ăn đi
Tôi cười, nói
-Cám ơn nhiều nha
-Không có gì-Cười, đáp lại
Mới sáng sớm đã có lộc ăn, đích thị là hôm nay hên lắm đây. Tôi nói
-Này, ăn gì chưa mà mời tôi ngon ơ vậy?
-Ăn rồi, nếu không thích…
Lúc này tôi bóc vỏ, nghe vậy liền tọng vào miệng. Ơ…cái định, quên mất cậu ta đâu phải là bạn thân đâu sao…sao…
Mặt tôi bỗng nóng lên, cậu ta cười phá lên. Tôi càng lúc càng bối rối
-Sáng nay chưa ăn sáng à?
Xem ra người này thông minh ha, biết chữa ngượng cho tôi.
-Phải, phải, tôi vẫn chưa ăn sáng
Cậu ta nói
-Xin lỗi
Dứt lời thì dùng tay ấn vào bụng tôi
-Cứng ngắc-Cậu ta lại cười sặc sụa, nhưng không chỉ cậu ta, mà còn vài người bên cạnh lẫn anh phụ xe cũng che miệng.
Phắc, thằng nào mở bài “Bad day” vậy? (Tác giả tao đang mở 😐 )
Kiềm chế nào, người ta là trai đẹp bỏ qua, bỏ qua tạm thời, chờ có dịp…ông đây quần mày lên bờ xuống ruộng. Ông đây hứa.
…
Vừa xuống xe thì tôi không nói 1 lời, phắc, như vậy mà còn nói được à???
-Này, xin lỗi. Tôi không muốn làm cậu quê đâu-Cậu ta “gảy đàn” trên lưng tôi
Không muốn thì tại sao làm?
-Thực ra…mặt cậu quê…
Rất dễ thương phải hông? *mở to mắt*
-Rất rất buồn cười
Không biết xung quanh có ai mang dao không
…
Vào lớp, tôi ngồi bàn đầu. Vừa đặt mông xuống thì cậu ta cũng vào ngồi cạnh
-Tôi nhớ là mỗi tháng tôi đều cúng cô hồn mà?-Tôi nói mà không quay mặt, cứ nhìn “viên thuốc ngủ” ghi ghi
Cậu ta không nói, tôi thấy nhồn nhột nên qua. Y nhìn tôi bằng ánh mắt tình không thể tưởng. Ờ thì vui đấy, lỡ y kì thị gay thì ăn hành.
-Làm gì nhìn tôi như nhìn gái vậy bạn Hoàng?-Tôi mỉa mai
-Chẳng hiểu sao mình nhìn bạn càng lúc càng giống con gái đó bạn Huy-Y vặn lại
Haizz, theo truyện gay cẩu huyết (cẩu huyết: lặp đi, lặp lại) thì tôi và cậu ta thành 1 cặp. Nhưng mà chỉ tiếc cậu ta trai thẳng, chắc chắn cậu ta là trai thẳng, không cua được. Đang định nói thêm thì…
-2 em ngồi bàn đầu, ra ngoài tâm sự-“Viên thuốc ngủ” quát to
Thực ra tôi chẳng sợ “viên thuốc ngủ” ấy, chỉ sợ mấy bà hủ trong lớp “chèo thuyền” mà thôi. Cậu ta và tôi cùng đứng dậy rồi tự động khoác vai tôi cùng ra ngoài.
…
Tôi chợt tỉnh giấc, chỉ là mơ. Cũng đã tháng 6 rồi, tức là đã nửa năm. Đảo mắt nhìn quanh, trạm tôi cần đến vẫn chưa qua, xem ra còn 1 chút nữa. Nhưng sao…tôi dựa cửa sổ mà không thấy nó rung lắc nhỉ? Hóa ra là tôi dựa bên trái, nhưng cửa sổ bên phải. Tôi đã dựa vào 1 người lạ mà ngủ ngon lành
Từ từ, tôi làm điệu bộ uể oải ngồi dậy
-Dậy rồi à?-Người ấy mỉm cười
-Xin lỗi anh-Tôi đáp
-Không sao-Lại cười
Tôi bỗng bối rối trước nụ cười ấy. Hàm răng trắng, đều. Khuôn mặt điển trai, sóng mũi cao. Mà ngoại trừ mấy điểm đó ra thì chỗ nào cũng bình thường nhưng được sắp xếp hài hòa. Tim tôi đập khá mạnh, người ấy quay qua nhìn tôi. Theo phản xạ tôi quay ra nhìn cửa sổ.
Lát sau, anh ta xuống xe, còn quay lại nhìn tôi hay là ai đó phía sau tôi. Có lẽ kiếp trước, tôi và anh ta đã từng quay lại nhìn nhau trăm lần nên bây giờ mới có thể gặp nhau như vậy. Không nghĩ nhiều nữa, tôi còn nhiều thứ phải làm khi xuống xe.
…
Vừa xuống xe, tôi thong thả đi bộ trên con đường quen thuộc ngày trước. Nó không lớn, cũng không đẹp như những con đường trong nội thành. Nhưng không hiểu tại sao tôi lại thích đi trên con đường vùng ven nội thành này. Có thể là từ ngày ấy…
Bỗng đâu, có gì đó chạm vào dưới chân tôi. Tôi quay xuống. Hóa ra là nó-con fox của tôi, tôi cúi xuống, bế nó đi vào nhà cũ. Chắc là…nó lại sợ ma rồi.
…
Tôi có thú vui rất dị, đó là những khi rỗi, tôi đều đón xe ra ngoại thành rồi từ ngoại thành đi bộ vào trong. Dù là mưa, tuyết hay là gió hơi hơi to, những lúc rảnh tôi đều làm như vậy.
Bật căng cái ô lên, tôi thong thả đi trong cơn mưa mùa hè. Ấy mà tại sao tôi lại nhớ về ngày ấy nhỉ?
Được vài trăm mét, tôi thấy 1 người đang đứng trú mưa dưới hiên. Ắt hẳn là lạnh lắm vì cái cảm giác này tôi đã từng trải qua. Sao tôi tự dưng lại đứng đó nhỉ? Phải về chứ!? Nhưng tự dưng, miệng tôi vô thức nói
-Anh có muốn đi cùng không?
-Cậu thấy không phiền?-Giọng nói nghe quen quen
-Thực là không-Tôi cười, đi đến
-Vậy cám ơn, tôi quên mất 6h là hết xe-Người ấy bước đến cạnh tôi
Do đèn đường bên phải, cộng thêm che ô nên chắc là anh ta không nhìn rõ mặt tôi. Còn tôi thì ngược lại, cũng rõ nhưng hơi hơi tối.
-Tôi tên Khang-Anh ta nói
-Tôi tên Huy
-Cậu ngồi cùng tôi chuyến A89 lúc chiều phải không?-Anh ta bỗng dưng chợt hỏi
-Anh là…
-Cậu ngủ gật trên vai tôi đấy-Anh ta cười thành tiếng
-À, trùng hợp thật
Do anh ta cao hơn tôi chừng 10 mấy cm, nên tôi đưa ô cho anh ta cầm. Lúc này dưới cái ô, có 2 người đang đi nhàn tản dưới cơn mưa rào. Tôi thì ngại người lạ, nên giữ khoảng cách hơi xa xa 1 chút. Dường như hơi quá nên 1 bên vai áo tôi bị ướt. Đột nhiên anh ta dùng tay còn lại, vịnh vào vai tôi kéo vào
-Làm gì mà xích xa vậy? Ướt rồi kìa. Mà…hơi lạnh, nhỉ?
Có ngu mới không hiểu hàm ý của anh ta.
-Anh…có bạn gái chưa?-Tôi tò mò, đánh bạo hỏi. Mặt tôi dày thật.
-Bạn gái? Tôi không có. Nhưng nếu bạn trai thì đã từng có 1 người rồi
Thẳng thừng dễ sợ. Nếu nói mặt tôi dày như mặt đường thì hãy nói mặt anh ta dày hơn mặt tôi.
-Vậy à? Tôi cũng giống anh. Thích con trai-Tôi nói nghiêm túc
(Mặt đứa nào dày hơn đứa nào đây?)
Đột nhiên bầu không khí bỗng lặng đi, chỉ trừ tiếng rào rào của mưa rơi xuống đường, tiếng lộp bộp của mưa khi rơi xuống ô. Có lẽ…tôi nên nói gì đó
-À ừm…anh là sinh viên hả?
Chắc liên quan thiệt, anh ta nhìn tôi, dường như anh ta đang mím cười. Phắc, nếu là mím cười thật thì có cái quần dài gì đâu mà cười? Tôi…tôi… Tôi chỉ đánh trống lảng thôi mà.
-Không, tôi đi làm rồi. Cậu năm mấy?
-Năm nhất, vào thu là em năm 2. Anh làm văn phòng?-Tôi quay qua nhìn anh ta 1 lát
-Phải. Cậu trường gì?
-Em trường HUFLIT, CĐ Tiếng Anh. Anh bao nhiêu? Tại em nhìn anh trẻ quá
-Anh 27-Cười
Như thế, tôi và anh ta cứ nói chuyện trên trời dưới đất, quãng đường cứ như thế mà cũng ngắn lại. Tới ngã 3 thì mưa vừa tạnh, rẽ phải là quận X, rẽ trái là quận Y. Cũng là lúc tạm biệt, lòng tôi hơi tiếc một chút, giống như 1 thứ gì đó vụt mất ngay cả khi mình biết trước.
-Tạm biệt anh-Tôi cười mỉm, rồi rẽ trái
-Khoan
Tôi quay đầu lại, lòng nhóm lên 1 tí hi vọng
-Sao?
-Lần sau…à ừm…nếu rảnh…cho…cho anh 1 cái hẹn nhé? Được không?
Không hiểu tại sao tôi lại cười nữa. Chỉ là 1 cái hẹn thôi mà. Hay là đối với người mà mình “say nắng”, với người mà biết là gay lại như vậy?
-Nhất định-Tôi gật đầu, lại mỉm cười
Dưới ánh đèn đường màu vàng, có 2 thằng điên, đứng đó nhìn nhau cười 😐 (tụt mood chưa?)
…
Vừa về tới nhà Nhân, ờ…tôi ở căn hộ nó cũng…hơi lâu. Nó vừa thấy tôi thì chửi
-Thằng bệnh, mày lại làm trò ấy à?
-Mỗi năm đều làm, từ đó đến giờ có 2 lần chứ mấy?-Tôi ngồi xuống sofa, bắt chéo chân
-Phắc, chẳng lẽ mày lại mong…
-Khoan, lúc tao ở trên xe bus, có gặp 1 người
-Nó?
-Không, đến khi về lại gặp 1 lần nữa
-À, lưu manh. Mất bao nhiêu?-Nó cười đểu
-Không phải. Người…xin tao 1 cái hẹn-Mặt tôi hơi nóng
-Hố hô hô hô-Nó cười-Không phải là quá tốt sao? Người ta “chấm” mày rồi. Tiến lên đi
-Nhưng mà…
-Hửm?
-Phi lô-gíc là…tao chưa cho anh ta số
-Tưởng gì, mày có số anh ta?
-Vậy thì tao nói làm gì, quan trọng là…tao quên số rồi. Lúc ấy không mang điện thoại, không có gì để ghi cả
-Vậy mày biết người ta ở quận mấy không?-Nó nhìn tôi
-Mày nghĩ coi?
-Haizz, chán mày quá. Mà thôi, gặp nhau 2 lần rồi còn gì? Gặp lần thứ 3 thì cũng có thể vì chỗ này cách quận Y và quận H-cạnh quận Y 2 con đường nhỏ mà
-Ừ, hi vọng là gặp lại-Tôi nói xong, thở dài
Nó bước đến, vỗ vai tôi
-Ngủ ngon
-Ngủ ngon
…
Đón xe, tôi mệt mỏi ngồi xuống. Không phải vì tiếc vì không cách nào liên lạc với người ta mà là tôi bận làm bài tập. Tôi dặn anh soát vé, đến trạm 297 thì gọi tôi dậy cho nên tôi vừa xuống là đánh 1 giấc thật đã.
…
Tôi thấy 1 người, nhưng nhìn không rõ mặt. Nhìn xuống, tay tôi và người ấy được buộc với nhau bằng chỉ đỏ. Rất nhiều. Người ấy từ từ tiến đến gần, tôi tự dưng lại sợ hãi. Nhắm mắt. Lát sau, tôi mở mắt, người ấy đã đứng trước mặt tôi, hôn má tôi 1 cái rồi luồn tay xuống, nắm cổ tay tôi, rồi kéo về phía trước. Nơi ấy là đồng cỏ xanh, bầu trời cũng xanh…
…
Bàn tay ai đó mà tôi nghĩ là anh soát vé lay tôi dậy. Mở mắt, anh ta nói
-Đến rồi em
-Vâng, cám ơn anh
Anh ta cười, nói
-Không có gì
Tôi rời ghế, xuống xe. Vừa vào tới cổng thì cậu ta quàng vai, bá cổ tôi
-Thằng chó, buông
-Mày ghép chữ “Đ”, “E”, “O” với dấu sắc đi
-Mày thích tao à?-Tôi bực dọc gỡ ra, vì tôi không thích đụng chạm thân thể với người khác
-Tao thẳng tưng nhé. Mà…tới tháng rồi hay sao mà bốc hỏa thế-Cậu ta lại dùng tay quàng qua cổ, rồi dùng 2 ngón tay bóp bóp cằm tôi
Tôi yên lặng, gỡ tay cậu ta ra. Áp cậu ta sát vào tường, chỗ hơi khuất. Xong, đưa tay vào sau ba lô-phần ba lô chạm lưng, luồn tay vào khe hở, tôi lấy con dao bấm. Lưỡi dao bung lên, tôi đưa ra trước mặt tôi. Lè lưỡi nhưng không chạm vào lưỡi dao, tôi hăm dọa
-Cậu mà còn giỡn dai thì tôi cắt tiết cậu
Nhưng cậu ta không những không sợ, trái lại còn cẩn thận cầm lưỡi dao gập xuống. Nói
-Chắc tôi sợ!?
Quên mất, đây là lần thứ n tôi làm trò này
-Không sợ thì thôi-Tôi đẩy cậu ta ra ngoài-Biến
Cậu ta mặt dày, kéo tôi ra ngoài, khoác vai, ghé sát tai tôi, nói
-Ăn sáng chưa?
Phắc, cậu ta thì thầm để hỏi thế thôi à??? Khoan, chết bà, chỗ này là cổng trường, hủ is everywhere…
Tôi giật mình nhìn quanh, họ-hủ đang thì thầm to nhỏ, định chèo thuyền ra biển. Tôi lại lôi cậu ta đi. Tôi không sợ hủ, tôi sợ ánh mắt họ. Thật đấy. Nhìn ánh mắt của họ là tôi thấy nổi da gà rồi. Nhưng nói đi nói lại thì hủ rất dễ thương, có lần tôi cafe, gặp 1 chị gái. Tay dắt cậu nhóc da trắng đi đến cái bàn có cậu trai da ngăm ngăm. Do ngồi cách 2 bàn, nên tôi nghe khá rõ:”Chị duyệt em rồi, 2 đứa vui vẻ, nhớ chụp hình nhiều nhiều cho chị”
Vì ngồi quay lưng lại, tôi không thấy rõ khuôn mặt cậu nhóc lẫn cậu trai, mà chỉ nghe thấy tiếng cười đặc trưng của hủ nữ.
…
Viên thuốc ngủ bắt đầu giảng về triết học. Ngày xưa tôi thích sách lắm. Nhưng từ ngày tôi cầm cuốn “Triết học Mác-Lênin” là tôi hết thích rồi. Để xả xì-chét, tôi quay xuống bàn 2 bạn hủ trong lớp
-Êy, 2 bà biết cặp nào nổi tiếng nhất không?-Tôi cười cười, nhìn rất đểu
-Ban-Karn?-Nhi nói nhỏ, vừa nói vừa canh chừng viên thuốc
-Không phải, không phải. Là cặp Both-New Year -Hương cũng tương tự
-Sai rồi, sai rồi. Quintus-Kenny
-Hay là Tòng-Phệ?
-Tony-Kevin?
-Không phải, không phải. Là tui xuyên tạc cặp này
-Thua-Hương nói
-Đầu hàng-Nhi giơ 2 ngón tay lên, mỗi bên 1 ngón, lè lưỡi
-Là cặp…
-Mác với Lê-nin. Phải không thằng xuyên tạc?-Cái tên ngồi cạnh chỏ mõm vào
-Lạy hồn thằng xuyên tạc-Cả 2 bỗng nói to
Bất ngờ viên thuốc thét lên
-4 anh chị kia, ra NGOÀI-Chữ “NGOÀI” có tông giọng rất cao, có lẽ là ở dưới sân còn nghe rõ
Haizz, nói chuyện thôi mà, làm gì tới nỗi bị đuổi cơ nhỉ?
…
Giải lao, bụng tôi réo lên. Lững thững vào canteen, tôi cho tay vào túi. Trống không. Không có gì cả. Tôi vội mở balo, lục hết các ngăn. Đều không có, rốt cuộc là ở đâu?
-Mày tìm gì vậy? Quên ví?
-Ừ, chắc rớt mất rồi-Tôi thở dài
Thuộc truyện: Winter Story – by Nhóc Mê Trai
- Winter Story - Phần 2
- Winter Story - Phần 3
- Winter Story - Phần 4
Se says
Tr.iu nka tg ???
đứkk says
Gôôôôôđd, tip ik